Loài nhân thú thật kỳ lạ, nửa người, nửa sinh vật, nói chung bọn chúng là quái vật. Vì lý do không rõ, một nhân thú lại có thể được sinh ra từ những người hoàn toàn bình thường. Như tôi vậy.
Những phù thủy thì săn lùng nhân thú để được dùng cho nghi lễ của chúng, Điều đó ;àm tôi trở thành mặt hàng ưa chuộng trong mắt đủ loại cặn bã muốn bán cái mạng của tôi để chí lầy một vài dồng bạc.
Lần đầu tiện bọn chúng tấn công là vào lúc tôi 30 tuổi. Ngôi làng của tôi bị tàn phá bởi những bọn cướp bởi vì tôi. Khi còn trẻ tôi yếu đuối, tôi không có thể bảo vệ những người ấy khỏi cuộc tấn công.
Đến cuối cùng, tôi cũng đã sống sót, nhưng 3 người dã chết. Và như mọi nhân thú khác, tôi rời khỏi thị trấn và trở thành một tên lính đánh thuê, nói cách khác, tôi trở thành một tên côn đồ chỉ để trốn khỏi những tên côn đồ khác. Tôi dành phần lớn thời gian bản thân đi lang bạc giữa bất những quốc gia bất ổn chính trị để tìm về những cuộc chiến thực sự.
Những lính đánh thuê đều là những chiến binh, được trả tiền để chém giết những lính đánh thuê khác. Nghe nó thật thảm hại đúng không, miễn là loài người không dừng giết chết lẫn nhau – dù là xung đột giữa những quốc gia, các cuộc xung đột giữa các tỉnh, hay là những bộ tộc tranh chấp lãnh thổ. Tất nhiêu, những tên lính đánh thuê chẳng bao giờ thiếu việc làm gì cả.
Với bản năng chiến đấu vượt trội từ lúc sinh ra, Nhân thú được hoang nghênh trên khắp chiến trường. May mắn thay, tôi chưa từng tham gia hội lính đánh thuê chính thức nào cả. Tôi đã có thể sống một cuộc đời bình dị theo cách riêng tôi, Nói đúng hơn thì, nhân thú chẳng có thể sống theo cách khác.
Mọi quốc gia, mọi thị trấn, mọi ngôi làng đều không cháo đón thú nhân. Giáo hội coi chúng tôi là lũ hạ đẳng và đáng kinh tởm. Những con người bình thường thì yếu đuối nên sợ hãi sự hiện diệncủa tôi.
Chưa hết chuyện nữa, những phù thủy-đám cặn bã của xã hội- luôn thèm khát nhân tú, lẽ tất yếu những tên cướp thường đưa chúng tôi đến những nơi hoan lạc. Tôi chưa bao giờ bị tấn công bởi phù thủy tại đó. Có vẻ điều đó làm vận may của tôi cạn dần, trở nên như hiện tại dúng là xúi quẩy.
Tôi thường nghĩ phù thủy đều là những kẻ xảo quyệt, thèm khát cái mạng của tôi. Kể từ hôm nay, chúng đã trở thành mối đe dạo thực sự. Mà thôi, tôi lạc đề rồi.
Tôi nghe thấy một âm thanh chói tai, như thể chính nó bị xé toạc vậy, và tôi nhanh chóng lách người trốn đằng sau một cái cây. Một tia ánh sáng chói lóa xuyên thẳng qua thân cây, chẻ nó làm đôi. Cái cây đổ sầm xuống.
“WTF!? Từ khi nào phép thuật lại cho phép lũ phù thủy dùng như súng gatling thế?!”
Người ta nói rằng những phù thủy tại đây dùng những phép thuật chưa từng được nhìn thấy, tôi không tin vào mắt mình tại sao nó lại trông thê này. Tôi chửi thầm.
Tôi không am hiểu về phép thuật cho lắm, Ai cũng biết rằng phép thuật đòi hỏi những nghi lễ lớn. Trên khắp thế giới người ta truyền tai nhau, về những hiệp sĩ Đềm thánh đã chế ngự phù thủy trước khi cô triển khai ma pháp mạnh mẽ. Thứ yêu cầu nghi lễ cả tháng trời và điều đó bản thân cô có thể dễ dàng hủy diệt hoàn toàn một quốc gia.
Phép thuật đòi hỏi thời gian, cho nên lũ phù thủy thường ẩn nấp đâu đó, ra lệnh những bề tôi canh giữ nơi ẩn náo, trong khi chúng tập trung vào những nghi lể. Ít nhất là những gì tôi nghĩ về chúng.
Lịch sử chưa bao giờ đề cập những phù thủy có khả năng bắn liên tiếp những tia ánh sáng trong khi đánh chạy cả, hay là làm nỗ tung cái cây mà chẳng cần bom. Tâm trí tôi hỗn loạn. Nhưng tôi biết một diều : Chỉ có cách sống sót duy nhất đó là chạy.
“Đó có phải là Steim không ?” Người lữ khách trên vai tôi lầm bầm.
Tôi bỏ ngoài tai, tiếp tục chạy. Tôi cảm nhận những cái gõ trên đầu tôi.
“Bạn thực sự muốn chạy ư?” Người lữ khách hỏi.
“Tất nhiên! Chúng ta sẽ chết mất!”.
“Không đúng. Để tôi xuống”
Không một chút do dự, tôi vất người khách sang một bên chẳng hề có chút thương xót. Họ muốn xuống, tôi cho họ xuống thôi. Tôi không có nghĩa vụ phải cõng họ tiếp. Tạm biệt, nhà lữ khách. Tôi sẽ sống tiếp
Tuy nhiên vài lát sau, tôi lăn đùm ra đất, bất lực. Bất ngờ là, Đột nhiên mặt đất rung lắc dữ dội, nâng lên và lại nâng xuống.
“Ugh …...Chó chết’
Tôi rên rỉ, ngẩng đầu lên. Tôi không tin vào những gì tôi nhìn thấy. Phù thủy đó đang gào thét, lão đảo, và rồi gục xuống, Mặt đất xung quanh con ả phình lên, nuốt cả những cây cố, hình thành lên một bức tường kiên cố.
“ĐMM? …. Chuyện đéo gì đang xảy ra?!”
Tôi liến sang người lữ khách. Tôi muốn biết liệu họ có ổn không? Nhưng lại chẳng hề rời mắt họ. Mũ trùm đầu của họ bị rơi rơi, để lộ ra mái tóc ánh bạc, rối bời như thể trải qua một cơn gió dữ.
Một người phụ nữ. Một người phụ nữ cực cực kỳ xinh đẹp.
Mình không nên nghĩ linh tinh thế này- trong lúc mạng sống của mình bị đe dọa- Không biết sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhỏm và thong thả. Tôi không chắc là cô có phải là phụ nữ hay không, giọng cô quá bình thản. Đúng thật gióng của cô quá cao so với một người đàn ông. Đáng tiếc là, lẽ ra tôi nên tận dụng mới phải. Chẳng trách đàn ông đôi lúc suy nghĩ vẩn vơ.
Liệu có phải cô ấy là người làm ra chuyện này không? Chỉ có tôi, mụ phù thủy và cô em xinh xắn ở đây. Hiện tượng huyền bí xảy ra trước tôi rõ ràng là nhắm tới mụ phù thùy. Nói gì thì nói, tôi làm gì có thể làm điều này được, với phương pháp loại trừ đang nảy số trong đầu tôi, thì chuyện này cần một người chịu trách nhiệm
Chớp mắt một cái, Một khối hộp khổng lồ được tạo nên từ đất- vừa có vẻ tự nhiên, vừa có có vẻ bất thường- hiên ra, một cách uy phong và áp đảo.
“Đậy là the Chapter of Capture, Verse Three — Etrach “ cô nói “ Dùng lên một kẻ yếu đuối như Steim thì có cho cả ngày cũng chẳng thoát ra được. Nếu dùng Redast để thoát ra, là điều không khả thi vì trông như bọn chúng kiệt sức cả rồi. Bọn chúng cần phải nghỉ ngơi trước khi làm điều gì có thể cho phép họ thoát ra. Bây giờ, ta có vài câu hỏi cho ngươi”
Đôi môi đỏ của cô nở một nụ cười khinh bỉ. Cô có hàng mi dài và đôi mắt tím trong, huyền ảo, như hai viên ngọc quý.
Tôi vẫn còn nằm trên mặt đất, há hốc mồm nhìn cô, ngơ ngác như một thằng ngốc.
“bạn là…. Một phù thủy hả” Tôi hỏi.
Cô quay lại, nụ cười chế giễu của cô giờ đã biến mất. Ừm vẻ đẹp của cô ấy khuấy động bên trong tôi và rùng mình. Trong ánh mắt táo bạo ấy, tôi tìm thấy một nét ngây thơ đó là nhân tính. Nó như thể cô là một người hoàn toàn khác vậy
“Quả thực. ta là một phù thủy” Cô đáp “Ta tim kiếm ý nghĩa trong những điều vô nghĩa, sáng tạo ra từ hư vô . Tà là phù phủy Bóng Tối Mông Lung U Tối”
Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi đứng dậy và chạy hết sức.
Điều tốt đẹp khi trở thành một tên quái vật, thì đó là khả năng thể chất vượt trội. Không một ai có thể bắt kịp tôi khi tôi chạy tốc lực cả. Nếu như tôi đối đầu với một con người bình thì, chẳng có gì đáng nói cả, họ hầu như sẽ chết, trong khi tôi còn chẳng hề hấn gì cả. Thân thể tôi hoàn hảo để chiến đấu.
Nhờ điều đó, mà tôi có thể chạy trốn khỏi lũ phù thủy. Tôi chạy xuyên qua rừng và loạng choạng bước ra khỏi đó, là một con đường trống trải. Tôi thở hổn hến nấp sau cái cây và có vẻ khu rừng đã chìm trong bóng tối. Hình như không ai đuổi theo tôi cả. Để cho chắc chắn , tôi quan sát thật kỹ, nín thở. Khi đã xác nhận là an toàn, tôi thở phào nhẹ nhỏm và đổ gục xuống đất.
“Trời, đúng là xui xẻo”.Tôi quan sát lại xung quanh lần nữa rồi chuẩn bị dựng trại qua đêm.
Tôi chẳng thèm quan tâm liệu họ có phải là những người phụ nữ đẹp nhất thế giới hay không; Lũ phù thủy đều là cặn bã và kẻ thù tự nhiêu của tôi. Tuy là vậy, có lẽ không phiền chút nào khi chết dưới bàn tay tuyệt đẹp đến như vậy, ý chí sống sót của tôi mạnh hơn ham muốn sinh dục. Dù sao thì chẳng có một ai đủ rộng mở để thương xót một nhân thú đã chết cả, nên ít nhất tôi trân trọng mạng sống của mình,
Thế giới xa lánh nhân thú bởi hai lý do: đầu tiên là ngoại hình của chúng làm người ta kính sợ. Hai, phần lớn những nhân thú trở thành lính đánh thuê hoặc côn đồ- nói cách khác những tên sát nhân. Nếu như tôi có một gia đình, tôi sẽ cấm đứa con của mình lại ngần một nhân thú. Mọi người sẽ chẳng để những sinh vật như vậy vào những thị trấn, những cửa hàng, thấm chị lọt vào tầm mắt. Không một ai trên đời muốn trở thành bạn với một nhân thú.
Với một lính đánh thuê, tôi chưa bao giờ phải lo lắng về cơm ăn áo mặc cả, nhưng lại bị kéo lê vào những cuộc chiến sự sống và cái chế thực sự rất mệt mỏi. Tất cả những gì tôi muốn là mở một quán rượu ở đâu đó, yên ổn với một cô gái xinh đẹp, và sống cuộc đời còn lại trong yên bình. Không may, vũ trụ sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
“Không phải là khi tôi trông như thế này…”
Tôi thở dài, nhìn xuống đôi tay đầy lông của mình . Phần lớn nhân thú có hình dạng khổng lồ của những loài ăn thịt, như gấu và sói . Tuy nhiên, tôi không biết mìnht là thuộc loài gì. Có lẽ tôi thuộc lớp mèo. Dù hơi ghê rơn một chút. Bộ lông của tôi màu trắng với những vệt đen nhạt. Gọi là sọc cũng không hoàn toàn chính xác, màu trắng nhiều hơn màu đen. Tôi khá thich nó, nhưng lại nổi bật vào ban đêm, vậy nên tôi phải luôn khoác rên mình một áo choàng đen.
“Chà, còn hơn là chẳng có tí họa tiết gì cả” Tôi lầm bầm, cố gắng trông vui vẻ nhất có thể và rồi bật cười cay đắng.
Tôi đã chấp nhận bản thân mình hiện tại. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Hồi khi tôi còn giữa tuổi thiếu niên, ngoại hình của tôi thực sự làm tôi thấy phiền đến mức tôi từng rạch da mình. Nỗi đau, đã làm tôi từ bỏ chuyện này.
Sau khi tôi rời làng, tôi lang bạt một mình tên ngọn núi hẻo lánh và dính đầy máu, tôi vẫn chưa chết. Giống như một loài động vật, tôi kiếm ăn bằng chim chóc và chuột để tồn tại. Có lẽ thời gian ấy tôi đã bắt đầu chấp nhận con người thật của mình.
Dù sao thì chẳng ai lại tiếc thương một tên quái vật như tôi. Tôi quyết định là ít nhất phải sống tiếp.
Hơn một thập kỷ đã trôi qua kể từ đó, và những vết thương từ những ngày ấy gần như đã lành. Cảm giác cô đơn tột cùng đã trở thành ký ức, nhưng chúng vẫn còn ở đâu đấy, dù đã phai nhạt đi.

