Ngọn lửa gầm thét dưới ánh hoàng hôn đỏ thẩm .với sức nóng dữ dội và cuồng nộ ấy thật khiến người ta nghẹt thở. Một cột khói đen dày đặc cuồn cuộn bốc lên bầu trời. Mùi thị bị cháy xén phẳng phất trong không khí. Ở một nơi nào đó, kẻ cất lên lời cầu nguyện. Tiếng chuông nhà thờ lặng lẽ vang lên, nó lạnh lẽo như khúc đưa tiễn linh hồn.
Tại quảng trường, đám đông ấy reo hò hả hê trước ngọn lửa đang thiêu đốt thứ xấu xa đó. Tôi lẻn vào trong ấy, trước mặt tôi là mụ phù thủy đang bị thiêu sông, cô ấy gào thét lên trong đau đớn tận tùng và vùng vẫy như thể đang cố gắng níu giữ thứ gì đó vậy.
"Có nhớ trận lũ trước đó không" xì xào "… Rất nhiều người đã thiệt mạng, và nửa cánh đồng bị tàn phá. Nghe đâu là đều do con mụ phù thủy đó gây ra"
''Ôi chúa ơi"
"Đồ sát nhân! Trả lại gia đình cho tao!" một người hét lên. Viên đá phi bay qua nhắm vào mụ phù thủy đó. Thật không may, Nó chỉ gần chúng mà thôi.
"Lạy chúa tôi ơi…. Ngày thường chúng ta chỉ nghe về phủ thủy qua những tin tồn, ai mà ngờ lại có mụ phù thủy ngay tại đây cơ chứ? Ở nơi nào chúng có thể trốn được? Tôi nghe nói chúng đã bắt cóc những đứa trẻ sơ sinh đẻ làm vật hiến tế đó. Trong nhà chúng, hình như chúng còn chất cả đống xác chết đấy"
"Các hiệp sĩ Đền thánh đã tìm thấy chúng. Nhìn có vẻ họ trông hời hời lười nhác, nhưng khi gặp nguy, thì họ là rất đánh tin cậy và dựa vào.Đúng chỉ có đền thờ của chúa mới có thể chống lại những mụ phù thủy độc ác"
Chẳng bao lâu, mụ phù thủy đó không còn động đậy được nữa, giống như cái bóng trước những ngọn lửa vậy.Đáng đời mụ phù thủy đáng chết, tôi thầm nghĩ.
“Hỡi Những Người Dân Trung Thành!” vị giám mục tháp lên ngọn lửa và đọc lên lời cầu nguyện. “ Cái ác đã bị diệt trừ! Phù thủy bẩn thiểu này đã dùng phép thuật triệu hồi lên lũ quỷ, gieo rắc sợ hãi và sư hỗn loạn cho dân, bây giờ chúng không còn nữa rồi!”
Một tràng gieo hò từ đám đông. “Giáo hội muôn năm!” họ hô lên, tiếng hò không ngừng vảng phất trong trong không khi, ngọn lửa bùng lên hơn trước.
Năm 526 theo năm lịch phụng vụ. Tồn tại những sinh vật được gọi là phù thủy, lĩnh vực chuyên môn gọi là phép thuật. Tất nhiên thế giới lúc đó vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Ma Pháp.
Chương 01- Phù thủy và nhân thú.
Hôm nay tôi đã rời ra khỏi bóng tối. Tôi cúi xuống và kéo mũ chùm đàu thấp xuống để che đi cái nắng chói chang của mùa hè. Không giống như cái lạnh trong những hang đá. Bê ngoài nóng đến ngột ngạt. Tôi đã mất một khoảng thời gian để thích nghi cái nắng ấy.
Những đám mây trôi nhịp nhàng trên bầu trời rộng lớn, xanh thẳm ấy và một làn hơi ấm dễ chịu bao phủ khu rừng. Vậy đây là thế giới bên ngoài sao? Nó trông giống hệt như những cuốn sách tôi đã đọc, chỉ là nó sống động hơn và mọi thứ đều chuyển động.
Bước đi bằng đôi chân trần, tôi ngắm nhìn những con bươm bướm, những chú chim hót líu lo, và các loài thú hoang dã rình rập xung quanh. Dù đá và cành cây làm tôi hơi đau đôi chút. Một mùi hương nhẹ nhàng- sự ẩm ướt của,lá nát và trái cây thối trộn lẫn với nhau – tràn ngập trong không không khí.
Tôi ngoảnh lại nhìn hang động mà tôi vừa rời khỏi. Tôi không khỏi cảm thấy tiếc nuối khi phải rời bỏ bóng tối dễ chịu ấy, nhưng tôi đã chờ thời khắc này từ rất lâu rồi. Tôi đã đọc mọi cuốn sách tôi tìm thấy, giải quyết những tiếng tranh luận ấy vốn chưa bao giờ kết thúc . Nó như kiểu tôi đã dành cho nơi dó cả một dời vậy, để lại cho tôi hơi kiệt sức. Tôi không thể chần chừ thêm nữa.
“Tôi đi đây, Thirteenth”
Cảm giác nhẹ nhõm làm tôi ấm ám phần nào khi tôi nói ra những lời ấy. Tôi giơ bàn tay lên, lòng bàn tay hướng về bầu trời. Một cái vẫy tay và hang đông đổ ngụ, chỉ để lại đống đổ nát. Hình ảnh về Thirteeth đang nhăn nhó lấp lóe hiện lên trong đầu , khiến tôi bật cười.
Sau đó là khoảng thời gian đi xuyên rừng, tôi tình cờ gặp được con suối nhỏ, với một chú nhảy và tiếp tục đi. Đi thêm đoạn nữa, tôi lại gặp một con suối- thực ra tương tự lúc nãy. Thật kì lạ, tôi đi thẳng phía trước,quái lạ mà cùng con suối đó ư.
Tôi khẽ rên lên, lại nhảy qua con suối như trước,với cú quay người, chỉ để tìm con suối một cách nào đó đã biến mất không một dấu vết.
“Một kết giới, ư? Thật là một kẻ phiền toái. Hắn đã cho rằng tôi đã cho rằng tôi sẽ phá vỡ lời hứa ngay từ đầu”
Tôi quả thực đã hứa sẽ chờ, nhưng lỗi của hắn là bắt tôi chờ quá lâu. Thời gian đó cảm giác như vô tận trong cô độ, tôi quyết định tôi chờ đã quá đủ rồi.
Tôi ngẫm nghĩ vài giây tự hỏi mình sẽ làm gì, với một cái vung cánh tay, tôi nhanh chóng niệm,
“Chapter of Harvest, Verse Eight—Kudra!” một tiếng nổ vang trời, một phần khu rừng liền bị thổi bay.
Một lúc sau
Tôi đã luôn thấy một khu rừng được nhuốm sắc màu của hoàng hôn mang một nét thanh nhã đặc biệt- nhất là buổi thu sáng, khi mặt trời chưa tỏa ra tia nắng quá mạnh. Khu rừng từng phút từng giây tối hơn khi mặc trời dần lặn xuống trên bầu trời ấy, những tán cây che đi những ánh sáng còn lại. Khi khu rừng đã nhuốm đầy sắc thẩm, nhà lữ khách vừa kịp lúc dựng xong trại. Tất cả những điều gì họ cần làm chỉ là đợi khi bình minh ló mình , trong lúc màn đêm dần bao phủ cả khu rừng.
Hoàng hôn buông xuống khu rừng tôi ở, ánh sáng đỏ rực mìnnh làm mắt tôi nhói lên. Và tôi đang chạy trốn cho một cái muốn của cuộc đời tôi. Khu rừng lúc chiều tà trông tao nhã ư? Ai thèm quan tâm?! Tôi xô đổ những bụi rậm và luồn lách qua gốc cây lơn để kịp lấy hơi trong giây lát
“Chapter of Hunting, Verse Four—Redaest!”
Ngay khoảnh khoảnh khắc đó,cái cây nổ đùng một cái to làm tôi gần như tạm thời chóng váng, hất văng tôi lăn đùng dưới đất. Chất nổ ư ? Không. Nó không có mùi. Tôi đang bị tấn công bởi những vũ khí xa lạ, không biết là nó thứ gì, lựa chọn của tôi chỉ có một đó chạy. Chết tiệt! Đúng là vận may chó gặm!
Những tiếng bước chân và tiếng hét đằng sau. Tôi nhấc chân mình vội vã chạy đi và lao bay đi. Vụ nổ đã làm tôi thủng màng nhỉ , khiến các giác quan của tôi không cách nào ổn định được. Mọi âm thanh phát ra hình như đến từ nơi xa, và tôi loạn choạng chạy di.
Nhưng tôi phải đứng vừng. Nếu tôi dừng lại dù chỉ khoảng khắc tôi sẽ chết- bị giết, không nghi ngờ. Chúng sẽ lột da tôi và đem ra trưng bày. Tôi không biết có là những tên cướp hay lũ sát nhân nào không?, tuy nhiên có một điều chắc chắc: Thương lượng không phải là một lựa chọn.
Bề mặt khu rừng thật mềm nhão và những rễ cây nhô sẽ làm việc chạy trốn trở nên khó khăn hơn. Một luồng nhiệt nóng bỏng lướt sát má tôi như một mũi tên, xuyên thủng thân cây trước khi biến mất. Lúc đó tôi cuối cùng nhận ra thứ gì truy đuổi mình. Địt mẹ nó!
“Lũ phù thủy khốn khiếp ! Đi chết đi! Tao mong cả bọn mày tuyệt diệt hết! Tao không sinh ra để làm vật hiến tế cho mấy cai nghi thức rác rưởi của các ngươi!”
Người ta đồn rằng phù thủy ất ở vùng đất sử dụng loại phép thuật chưa từng thấy. Tất nhiên, tôi không tin. Nhưng sự thực ngay trước mắt là một mũi tên ánh sáng xuyên thủng thân cây và còn chảng để tôi nghi ngờ gì nữa.
Điều tồi nhất là, tôi đã gặp phải loại phù thủy đó. Tôi biết hắn là ai, tuy nhiên nó lại chẳng làm nỗi sợ hãi trong tôi xua tan được. Sự thật, nó làm trầm trọng hơn mà thôi. Tôi chạy gấp gáp hơn trước.
Chân tôi vấp phải rễ cây, cả người tôi chao đảo về phía trước. Phía trước.. không đường nào để đi, chỉ là một vực thẳm sâu không thấy đáy. Tôi thầm cầu nguyện cú ngã này sẽ không quá cao mặc dù tôi chưa từng tin vào thần thánh. Nếu không, thì ít ra có một dòng sông ở đó.
Người tôi lăn nhào xuống vách. May mà mặt đất không cách quá xa. Nhưng oái ăm thay, thứ chờ tôi phía trước còn chẳng sông ngòi, mà là một lữ khách đang khuấy nồi cơm tối. Thực sự không thể hiểu nỗi làm sao tôi đen đến vậy được?
Không đúng, kẻ thật sự xui xẻo đó không phải tôi, mà là kẻ khoác áo choàng kia sắp bị tôi đè trúng. Tôi có thể thấy dưới lớp vải choàng, dáng ngươi gầy gò dưới lớp áo choàng của họ. Trái lại, tôi thì khá đồ sộ.
Xin lỗi. Hãy tha thứ cho tôi. Tôi sẽ làm cho bạn ngôi mộ đàng hoàng. Ý tôi là, nếu tôi có cơ hội. Một cơn đau nhói chạy dọc từ lưng dến bụng khi tôi ngã mạnh xuống đất
Một gióng nói đầy tuyệt vọng được cất lên không xa. Có vẻ như lữ khách đó đã tránh ra khỏi nơi tôi rơi xuống. Nhưng lại không phải trả giá-…. Cái nồi tan tành. Tôi thành thật xin lỗi
Khi tôi còn đang rên rỉ gắng đứng dậy, lữ khách đó lao đến túm lấy cổ tôi, lắc qua lắc lại
“Ngươi….! Ngươi có biết ta vất vả lắm mới nấu được nồi súp đó không!, Vầy mà ngươi làm nó tan tành hết! Ngươi có biết bao công sức ta bỏ ra hay không?! Nó không đơn giản là nướng thịt đâu! Ngươi dám !”
“b-bình tĩnh nào!” tôi cuốn quýt đáp. “ tôi thật sự xin lỗi, nhưng giờ có chuyện quan trọng!”
“Ngươi vừa nói cái gì….? Có chuyện gì mà còn quan trọng hơn nầu súp của tôi cơ chứ-”
“Nhìn xem, đồ ngốc!”
Tôi lật tức đẩy người đó xuống đất. Một luồng nhiệt xoẹt qua đầu
“Tôi hiểu rồi. Quả thực chuyện này quan trọng hơn”
“Tôi vui khi bạn hiểu nhanh đấy, chúng ta đi thôi!”
tôi cõng lữ khách đó lên vai và bắt đầu chạy. Mãi một lúc sau tôi mớ tự hỏi tại sao mình bế họ.
“Tại sao bạn cõng tôi?” nhà lữ khách hỏi
Có vẻ như họ cũng thoáng qua cùng suy nghĩ. Chúng ta có khi hợp nhau đấy, lữ khách. Tôi ngẫm nghĩ chút rồi trả lời.
“Nó tự xảy ra thôi, được chưa?!” tôi đưa họ với câu trả lời thành thực. Đáng lẽ nên dùng họ làm mồi nhử mới là lựa chọn thông minh. Giờ có muộn để làm điếu đó không?
“Có người truy đuổi ngươi sao?” Nhà lữ khách hỏi với giọng điệu thản nhiên, chẳng mảy may để ý những ý tưởng đang nảy ra trong đầu tôi. Họ đã thích ứng được tình huống kì lạ bị người lạ cõng họ trên vai.
“Chẳng phải là rõ như ban ngày sao? Chúng muốn giết ta!”
“Ngươi đã làm gì?”
“Tôi không có làm gì cả!” tôi gầm lên, như nghĩa đên “Có lẻ bọn chúng muốn dùng một kẻ nhân thú làm vật tế!”

