Tập 3: Thánh Nữ Của Akdios (Phần 2)

Chương 7: Tung Tích Của Con Dao

2025-09-21

5

ebb5925f-19e7-4be7-bdbb-5b52060a653c.jpg

-----1-----

Một tiếng thét vang vọng xé toạc màn đêm khi đang cùng cây cầu treo đã vỡ vụn rơi xuống bóng tối sâu thẳm.

"Lính Đánh Thuê!" Zero hét lên. Tiếng những tấm ván gỗ đập mạnh xuống mặt hồ nhấn chìm giọng cô. Rồi đột nhiên, sự im lặng bao trùm lấy tất cả.

"Không..." Cô lẩm bẩm khi khụy xuống ở rìa vách đá, nhìn chằm chằm xuống vùng nước bên dưới. Cô hy vọng hắn sẽ xuất hiện với vẻ mặt bực tức như thường lệ và nói, "Mọi chuyện rối tung hết lên là do cô đấy." Nhưng dưới đó chỉ có bóng tối.

Cây cầu lủng lẳng từ vách đá, vươn dài vào màn đêm phía dưới. Cô không thể ngăn những suy nghĩ đen tối tràn ngập trong tâm trí.

Hắn chết rồi chăng? Cây cầu đứt làm đôi và đập ầm xuống mặt hồ sau khi ăn trọn một phát đại bác.

Liệu cô còn được thấy khuôn mặt của hắn nữa không? Liệu cô còn được nghe giọng nói của hắn nữa không?

"Không. Lính Đánh Thuê... Lính Đánh Thuê! Anh không nghe thấy sao? Trả lời ta đi! Cần nhiều hơn thế nữa mới giết được một chiến binh thú chứ!"

Mỗi khi cô gọi, hắn luôn đáp lại với một khuôn mặt cáu kỉnh. Nhưng giờ, dù cô có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cũng không có lời hồi đáp.

Đầu gối mềm nhũn, cô ngã vật xuống đất.

Hắn là người bạn đầu tiên của cô. Cô thích được ở bên hắn, và cô hy vọng rằng cả hai sẽ luôn bên nhau. Nhưng một kẻ thứ ba đã công khai cướp mất hắn khỏi tay cô, phá vỡ hoàn toàn hy vọng của cô, và cô không thể làm gì được.

Khi ngẩng đầu lên, cô thấy vài ánh đèn trên hòn đảo nhỏ giữa hồ. Cô có thể nghe thấy tiếng họ hò hét.

"Chúng rơi xuống rồi!"

"Chúng chết chưa?"

"Lấy thuyền lại đây!"

Trong khoảnh khắc đó, những cảm xúc mãnh liệt trào lên trong cô.

Là lỗi của nơi đó. Người dân thành phố đó đã giết chết Lính Đánh Thuê. Chúng đã cướp đi người bạn đầu tiên và duy nhất của ta.

Dòng cảm xúc mà cô chưa từng cảm thấy trước đây, đe dọa sẽ nuốt chửng cô. Cô căm ghét họ. Cô kinh tởm họ. Những gì họ đã làm là không thể tha thứ.

Tất cả người dân trong thành phố đó đã giết chết Lính Đánh Thuê.

"Này, Phù Thủy!" Một giọng nói gọi cô từ sâu trong bóng tối. "Cô ở đó phải không? Kéo tôi lên được không?"

Nhanh chóng, cô bò đến rìa vách đá và thấy một con thú trắng to lớn đang trèo lên cây cầu treo lủng lẳng.

Ngọn lửa hận thù trong cô dập đi trong tích tắc. Khóe mắt cô nóng rực.

"Lính Đánh Thuê! Lính Đánh Thuê! Ôi, tạ ơn Chúa. Anh không sao!"

"Ừ, gần như vậy. Xin lỗi, nhưng cô kéo thứ này lên trước được không?"

Cô làm theo lời hắn và kéo lên thứ mà hắn đang mang theo. Cô cảm thấy một cảm giác ấm áp và nhớt nhát.

Đó là thân thể dính đầy máu của linh mục.

-----2-----

Có lẽ quý bà may mắn đứng về phía tôi, hoặc có lẽ là ác quỷ—nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn còn sống, tay chân còn đủ đầy.

Bị nghi ngờ với âm mưu ám sát thánh nữ, tôi bị đuổi khỏi Thánh Đô, rồi bị bắn phá bởi đại bác cùng tên linh mục đến tấn công tôi, và cuối cùng rơi khỏi cây cầu. Giờ tôi đang mang theo tên linh mục sắp chết. Nhưng bất chấp tất cả, tôi chỉ bị thương trên cánh tay phải, nên có thể nói tôi được ông bà phù hộ.

"Lính Đánh Thuê, đây là cái gì?"

Tôi nghe thấy giọng của Zero từ trên đỉnh vách đá. cô ta rõ ràng bối rối sau khi nhìn thấy tên linh mục đầy máu.

"Như cô thấy đấy, hắn sắp đi rồi " tôi nói trong khi trèo lên. "May mắn là hắn đã ngất đi. Nhân cơ hội này hãy dùng Ma Pháp của cô để cứu mạng hắn. Cô chỉ cần băng bó những vết thương chí mạng thôi. Chúng ta sẽ gặp khó khăn khi giải thích chuyện sau này nếu tất cả vết thương của hắn đều lành hết."

Zero thò đầu ra từ trên cao với vẻ mặt nghiêm nghị:

"Anh muốn cứu tên linh mục này? Kẻ đã ngược đãi rồi cố giết anh? Ta có thể dùng chút năng lượng ma pháp quý giá của mình cho hắn không?"

"Tôi rộng lượng mà. Dù sao thì, cả hai bọn tôi đều suýt chết. Chúng ta có thể moi được vài thông tin thú vị từ tên đó. Và để hắn nợ mình thì ta sẽ có lợi."

"Nếu anh nói vậy rồi, thì ta không ngại chữa trị cho hắn đâu. Đúng là một kẻ tốt bụng quá mức." Sau khi nói một câu cực kỳ xấu hổ, cô rụt đầu lại.

Ngay sau đó, một luồng sáng ấm áp tỏa ra từ đỉnh vách đá. Zero hẳn là đang dùng một phép từ Chương Bảo Vệ. Dựa vào ánh sáng, có lẽ nó là phép Ma Pháp cơ bản, Cordia.

"Không thể tin là mình vừa nói điều đó một cách tự nhiên. Mấy mụ phù thủy đã đầu độc đầu óc mình rồi."

Một Đọa Thú bị tha hóa bởi một phù thủy? Điều đó hoàn toàn phù hợp cho một nhân vật phản diện trong truyện cổ tích. Mình chỉ hy vọng bản thân không chết dưới tay một anh hùng hiệp sĩ với thanh kiếm đâm xuyên ngực.

Tôi ném mình lên mặt đất bằng phẳng và nằm ngửa ra:

"Tôi tưởng mình đi gặp ông bà rồi. Chết tiệt. Tay tôi không còn cảm giác gì nữa."

"Ta thật sự đã nghĩ anh chết rồi. Ta suýt nữa thì cho nổ tung cả một thành phố vì lòng căm thù đấy."

"Suýt nữa cơ đấy. Cô suýt thì cho tôi nổ tung cùng cái thành phố khốn nạn đó rồi!"

Việc bị tống thẳng xuống địa ngục sau khi sống sót trở về chỉ vì hiểu lầm của đồng đội thì thật sự không vui tí nào.

"Hơn nữa, chết về cơ bản là công việc của lính đánh thuê. Nếu cô cho nổ tung một thành phố mỗi khi có một lính đánh thuê chết, cuối cùng cô sẽ hết mục tiêu để cho nổ mất."

"Không cần lo đâu. Vì ngay từ đầu đã chỉ có mình anh, nghĩa là anh chỉ có thể chết một lần, và ta chỉ cần trút bỏ lòng căm thù đó một lần. Phá hủy một thành phố là đủ rồi."

"Hình như cô hiểu sai ý tôi rồi, nhưng sao cũng được. Tôi tưởng cô là một mụ phù thủy tàn nhẫn, người chẳng mấy bận tâm ngay cả khi bạn bè mình bị giết bởi Thirteenth."

Zero chớp mắt ngạc nhiên:

"Anh nói đúng. Ta là một phù thủy tàn nhẫn (cau mày). Nhưng ta không muốn anh chết."

Lại nữa rồi, cô ta lại thốt ra mấy lời đáng xấu hổ như chả có gì vậy.

Khi tôi nằm đó không thốt nên lời, Zero nhìn tôi đầy nghi ngờ.

"Anh thật sự còn sống chứ?"

"Hả?"

Vì lý do nào đó, Zero đưa cả hai tay ra và nắm chặt lấy mặt tôi, rồi vỗ vỗ vào mặt và khắp người tôi.

"C-Cô đang làm gì thế?"

"Đại bác đã phá hủy cây cầu. Anh chắc hẳn đã đập mạnh xuống nước, vậy mà anh lại không ướt. Có lẽ anh thật ra đã chết rồi, và anh bây giờ chỉ là ảo ảnh. Trong trường hợp này, ta phải phá hủy thành phố đó."

"Tôi không phải ảo ảnh! Tôi còn sống, được chứ?! Và đừng có sờ mó lung tung nữa! Cô làm tôi bực đấy."

Bực bội đến mức khiến tôi giật mình ngồi bật dậy và phẩy tay cô ra.

"Nghe này. Tôi đã trèo lên một cây cầu gãy với một cánh tay gần như bị liệt trong khi vác theo tên linh mục. Để tôi nghỉ đi!"

"Đây. Uống chút nước đi."

Zero lập tức đưa cho tôi một bình nước đã mở nắp, ngăn tôi không la hét thêm nữa. Tôi vơ lấy bình nước và nốc sạch trong một hớp.

"Nhưng anh sống sót bằng cách nào? Anh đang treo trên cây cầu ở phía Thánh đô mà, phải không? Sao anh qua được bên này?"

"Lưỡi hái của linh mục. Có những sợi chỉ dai chạy từ chiếc nhẫn của hắn đến lưỡi hái. Ngay khi bọn tôi rơi xuống, tôi ném lưỡi hái về phía nửa cầu bên này, rồi bám theo sợi chỉ để nắm lấy dây cầu."

Kể cả khi chúng tôi tránh được việc rơi thẳng xuống nước, thì vẫn còn thảm họa đâm thẳng vào mấy tảng đá đang chờ phía dưới. Vác theo linh mục, tôi cố gắng điều chỉnh cơ thể giữa không trung và tiếp đất trên vách đá bằng cả hai chân để cố giảm thiểu chấn thương. Dù vậy, chân tôi vẫn đau dữ dội.

Nhưng đấy không là gì so với những vết thương của linh mục. Hắn bị bao phủ bởi những mảnh gỗ vỡ vụn từ tác động của đạn pháo.

Ma Pháp của Zero lẽ ra đã vá lại vết thương của hắn, nhưng trông hắn vẫn như một cái xác đã bị giết khi nằm trên mặt đất. Hơi thở hắn yếu ớt, và thỉnh thoảng kêu lên những tiếng rên đau đớn.

"Hắn sẽ sống chứ?"

Zero lắc đầu:

"Đó là một câu hỏi khó. Ta không nghĩ hắn đã hoàn toàn qua cơn nguy kịch."

"Tôi tưởng cô đã chữa trị cho hắn bằng Ma Pháp."

"Ta đã vá lại vết thương, nhưng chỉ có vậy thôi. Ta dám chắc anh biết rằng khâu lại vết thương không hoàn toàn cứu mạng. Ma Pháp cũng vậy. Không có Ma Pháp nào có thể chắc chắn cứu được mạng. Linh mục đã mất quá nhiều máu. Sự sống của hắn giờ phụ thuộc vào sức chịu đựng của hắn thôi. Trong trường hợp này, nghỉ ngơi hợp lý và bổ sung thuốc men hỗ trợ cho quá trình hồi phục sẽ hữu ích hơn."

"Chà, giờ lại không có bác sĩ nào trong mấy thị trấn gần Thánh đô cả, và việc đưa hắn đến Nhà Thờ chỉ tổ dẫn đến quá nhiều câu hỏi mà tôi không muốn đối mặt thôi."

Nếu chúng tôi nói với họ rằng linh mục suýt bị giết bởi những người lính trong Thánh đô, Lia sẽ lập tức bị coi là phù thủy và bị xử tử. Người đã dạy Ma Pháp cho cô ấy sẽ thoát tội.

Cũng có khả năng linh mục sẽ không sống sót ngay cả khi chúng tôi đưa hắn về đến Nhà Thờ. Nếu điều đó xảy ra, khả năng cao là tôi, một Đọa Thú, sẽ bị quy trách nhiệm về cái chết của hắn.

"Nghĩ thôi đã thấy chán. Nhà Thờ có thể tự tuyệt diệt đi được không?"

"Để ta tiêu diệt họ nhé?"

"Thôi thôi thôi!" Tôi hét lên kinh hãi. "Nghe rùng hết cả người."

"Ta đùa thôi (cười lớn).Hay chúng ta quay lại Ideaverna và nhờ thống đốc giúp đỡ? Ông ta có lẽ sẽ chăm sóc được cho linh mục và giúp chúng ta một tay."

"Ý hay đấy... nhưng mà sẽ khó lắm." Tôi lắc đầu.

"Tại sao? Ông ấy nói với ta rằng ta có thể trông cậy vào sự hỗ trợ của ông ta bất cứ lúc nào."

"Chúng ta bị buộc tội với âm mưu ám sát thánh nữ. Hầu hết những người có thế lực ở Cleon đều tôn thờ cô ta. Không quan trọng việc tên thống đốc dâm dục đó có quyền lực như thế nào, hay hắn không thích thánh nữ ra làm sao. Nếu hắn công khai chống lại thánh nữ, hắn sẽ khiến vị trí của mình gặp nguy hiểm."

"Vậy thì hắn có thể hỗ trợ chúng ta một cách bí mật."

"Sẽ rất khó khăn để bí mật chứa chấp một phù thủy, một Đọa Thú, và một linh mục sắp chết. Nếu hắn không sẵn sàng chống lại Nhà Thờ, tình huống xấu nhất là hắn sẽ nộp chúng ta cho bọn họ, và chúng ta sẽ bị xử tử."

Nhận sự giúp đỡ từ dân thường thì sẽ có nguy cơ bị báo cáo với chính quyền. Chừng nào tôi còn bị nghi ngờ với âm mưu ám sát thánh nữ, thì chúng tôi không thể nhờ vả ở những nơi bình thường được.

"Thêm vào đó, Ideaverna cách quá xa. Linh mục sẽ chết trước khi chúng ta kịp tới đó."

"Hmm, ừ. Ta hiểu. Tóm lại, chúng ta cần sự giúp đỡ từ một ai đó không quá xa chỗ này, một người không phải tín đồ của thánh nữ, cũng không phải người có quyền lực và địa vị để nghĩ ngợi. Thêm vào đó, họ phải sẵn sàng chống lại Nhà Thờ."

"Đại khái là vậy. À, đúng rồi, một nơi mà tên linh mục có thể nghỉ ngơi đàng hoàng thì càng tốt hơn."

"Anh đòi hỏi nhiều thế. Ngay cả ác quỷ còn đòi hỏi ít hơn anh." Zero nói với giọng bực bội.

Tôi đơn giản nhún vai đồng ý.

Ngay cả khi không có vấn đề với linh mục, chúng tôi vẫn cần một sự giúp đỡ nào đó.

Để lấy thông tin về bản sao cuốn sách ma thuật từ Lia, chúng tôi phải vào được Thánh đô trước, nhưng lối vào duy nhất của thành phố là một cây cầu treo, lại vừa bị đại bác phá hủy cách đây không lâu. Kể cả khi họ sửa cây cầu, vụ âm mưu ám sát sẽ ngăn Lia rời khỏi nơi đó một thời gian.

Lén lút xâm nhập thành phố chỉ với tôi và Zero là bất khả thi. Phương án duy nhất cho một bộ đôi Đọa Thú và phù thủy là cứ thế tiến vào và giết bất kỳ ai cản đường. Rồi chúng tôi sẽ ghi danh vào lịch sử như những kẻ phản diện tồi tệ nhất từng tồn tại.

Và tôi thì không muốn đóng vai phản diện trong một câu chuyện cổ tích.

"Phản diện... Đợi một chút."

Có những người phù hợp với tất cả tiêu chí trên. Họ không thích thánh nữ, họ không có tầm ảnh hưởng, nhưng cũng nắm giữ một sức mạnh nhất định.

"Bọn cướp," tôi lẩm bẩm, hướng ánh mắt về Zero.

Cô chớp mắt, đấm vào lòng bàn tay mình:

"Phải rồi. Ta nhớ lại đám người có dấu ấn Sacrixigs trên người."

Cái ngày sau khi Theo đâm xe ngựa vào quán trọ, chúng tôi tìm thấy Lia trong rừng với bọn cướp. Trên người chúng là hình xăm một con dê—ký hiệu của Sacrixigs, một loại phép cho phép một người gánh chịu thương tích và bệnh tật của người khác. Nhưng gánh chịu quá nhiều sẽ gây ra chết người. Bọn cướp hẳn đã nhận ra điều đó.

"Không, chờ đã. Ngược lại mới đúng." Tôi nhớ lại những gì Theo nói với tôi khi chúng tôi ở Ideaverna.

Những người có hình xăm dê đều trở thành cướp. Những người có ký hiệu của con dê đều tụ tập ở Pháo Đài Hoa Sen.

Không phải bọn cướp nhận ra sự thật. Chúng nhận ra sự thật và rồi trở thành cướp.

"Vậy anh sẽ nhờ bọn cướp giúp đỡ sao? Thánh nữ nói rằng pháo đài bỏ hoang gần Thánh đô là trụ sở của bọn cướp. Ta tin tên của nó là Pháo Đài Hoa Sen."

"Tôi không chắc chúng sẽ giúp chúng ta sau khi ta phá vỡ nỗ lực bắt cóc của bọn chúng, nhưng ta thật sự không còn nơi nào khác để đi. Về khoảng cách, đó không phải là một điểm đến tệ cho đến lúc này."

Zero rên lên:

"Nhưng pháo đài đó không có trên bản đồ." Cô đã lấy ra tấm bản đồ từ túi của tôi và trải ra trên đùi.

Đương nhiên là nó không có trên bản đồ rồi. Tôi thở dài.

"Bản đồ mà người dân và lữ khách sử dụng, về cơ bản chỉ chứa vị trí của các thành phố lớn và những con đường có thu phí. Cô sẽ không muốn vị trí của một pháo đài, một công trình phòng thủ, bị rò rỉ cho các quốc gia khác, phải chứ?"

"Vậy làm sao chúng ta đến được Pháo Đài Hoa Sen? Chúng ta chỉ biết nó gần đây chứ không biết nó ở đâu."

"Đó là chiến thuật tiêu chuẩn của lính đánh thuê để tấn công doanh trại và lấy bản đồ của họ, nhưng tôi không muốn đi xa đến vậy. Cũng không có doanh trại nào gần đây nữa."

Tôi đã bị buộc tội âm mưu ám sát thánh nữ. Nếu tôi tấn công một doanh trại, chắc chắn cả nước sẽ treo thưởng cho cái đầu của tôi. Rất nhiều người đã săn đuổi tôi. Tôi không muốn có thêm những thợ săn tiền thưởng nào lên bảng đếm số nữa.

"Có lẽ ta nhận ra thì đã hơi muộn, nhưng rốt cuộc chúng ta không nên đưa Theo đi cùng sao? Có vẻ thằng bé muốn đi cùng chúng ta."

"Một thằng nhóc chạy việc vặt cho băng cướp trở thành người hầu của thánh nữ. Người có lý trí ai lại lãng phí cơ hội ngàn vàng đấy được? Lia có thể bảo lãnh cho nó nếu nó ở lại đó. Thêm nữa, cô ta khá rộng lượng. Cô ta có thể cho nó đi học nếu nó hỏi."

Theo sau đó có thể trở thành bác sĩ như mong muốn. Một người lạ như tôi không có quyền phá hủy tương lai của nó.

"Vì lợi ích của một đứa trẻ, hở? Anh nói cứ như là một bậc phụ huynh vậy. Ta không có ký ức về cha mẹ mình, nhưng cha mẹ cầu nguyện cho sự an lành của con cái họ nhiều hơn cho chính họ, phải không?"

Tôi nhăn mũi:

"Cô đang phóng đại lên đấy. Chỉ là làm ô sin cho lính đánh thuê tốt hơn là làm cho bọn cướp, còn làm người hầu cho thánh nữ là tốt nhất."

Hơn nữa, tôi không thể hứa rằng tôi sẽ không bỏ rơi Theo. Tôi thích thằng bé, đúng vậy, nhưng nó là người lạ đối với tôi. Nếu Theo không còn hữu dụng, nếu nó bị thương và trở thành gánh nặng cho tôi, tôi chắc chắn sẽ bỏ rơi nó.

Nếu tôi bỏ rơi một đứa trẻ ngoan như vậy—một đứa có thể mỉm cười với tôi một cách tự nhiên mà không cần suy nghĩ—và để nó chết, tôi chắc sẽ gặp ác mộng trong một khoảng thời gian.

Nói đến cha mẹ, Theo có nhắc mẹ nó đang ở Pháo Đài Hoa Sen.

Mẹ của Theo, được đánh dấu bằng hình con dê, đã gia nhập băng cướp. Dẫn đến việc Theo cũng trở thành thành viên, phục vụ như một thằng bé chạy việc.

Theo nói nó không phải quay lại với mẹ nữa, nhưng xét trên thực tế rằng một tên cướp đã xuất hiện vì Theo ở Ideaverna, mẹ nó có lẽ vẫn muốn nó quay trở về.

Lẽ ra chúng ta nên đưa nhóc theo ư? Không, giờ đã quá muộn rồi. Mình đã bỏ Theo lại phía sau.

"Giá như ta có một thứ gì đó từ Pháo Đài Hoa Sen thì ta đã có thể dùng phép chiêm tinh để xác định vị trí của nó rồi. Anh có thứ gì không?"

"Làm sao tôi có được thứ từ một nơi tôi chưa từng thấy bao giờ chứ? Đợi đã, cô có thể dùng phép chiêm tinh sao?"

"Điều đó giống như hỏi một cung thủ có biết dùng cung không. Sao anh lại cho rằng ta không thể sử dụng Ma Pháp cơ bản chứ?"

"Vì tôi chưa thấy cô làm nó bao giờ."

"Đó là một quá trình cực kỳ tẻ nhạt. Ta quyết định không sử dụng nó trừ khi thật sự cần thiết."

"Ừ."

Albus đã nói với tôi rằng để tìm người hay vật thì cần một vật có quan hệ sâu sắc với mục tiêu cần tìm. Thực tế, để tìm được Zero, chúng tôi đã phải dùng chiếc áo choàng mà cô ấy đã mặc suốt nhiều năm.

Đợi một chút. Đầu tôi như lóe lên điều gì đó. Một sợi dây kết nối tôi với Pháo Đài Hoa Sen.

"Này, Phù Thủy Bùn Đêm. Nếu cô có thể tìm thấy chủ nhân của một vật gì đó, thì điều ngược lại có khả thi không? Cô có thể tìm thấy một món thuộc về ai đó không?"

"Tìm kiếm một vật thất lạc? Đó là điều những phù thủy giỏi nhất. Nhưng giờ không phải lúc để tìm thứ gì đó. Hay có lẽ là anh đang sở hữu một kho báu mang sức mạnh hủy diệt cả thế giới, và anh muốn đi lấy nó ngay bây giờ? Ta không bao giờ muốn tìm kiếm thứ gì phiền phức như vậy đâu."

"Đương nhiên là không! Cô lấy đâu câu chuyện cổ tích đấy vậy?!"

"Rõ ràng là có những truyền thuyết về kho báu trên khắp thế giới, nên ta không thể thu hẹp nó từ câu chuyện nào một cách dễ dàng. Thông tin đó có thật sự cần thiết không?" Zero cố gắng tỏ vẻ bối rối. "Vậy thì ta cần phải thiền định và cố gắng nhớ lại chính xác nó là cái nào."

Tôi nhẹ nhàng, từ từ giơ tay ra trước mặt cô ấy, ngăn cô nói thêm:

"Cô có phiền nếu tôi quay lại vấn đề chính không? Tôi không có thời gian để chơi đùa với cô lúc này."

"Cứ tự nhiên. Ta sẽ không cản đâu. Anh có thể quay lại chủ đề chính. Anh có thể làm ta vui vào lúc khác."

Thở dài, tôi tiếp tục:

"Thực ra, một tên cướp đã xuất hiện trở lại Ideaverna để bắt Theo, và hắn rõ ràng không phải một trong những người mà chúng ta đã trói. Cô biết điều này nghĩa là gì không?"

Zero suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu:

"Ai đó đã để những tên cướp bị trói thoát ra. Chúng trở về Pháo Đài Hoa Sen và nói với đồng bọn rằng Theo đang ở Ideaverna. Rồi một người đã đến tìm nó."

"Thông minh đấy. Đúng là phù thủy. Theo vốn là ô sin cho bọn cướp. Nó nói nó cảm thấy tội cho bọn chúng, nên đã lén đưa cho chúng một con dao."

"Vậy là nó không thể bỏ mặc bạn bè một cách có ý thức. Chúng ta đã có thể thấy nó để lại con dao, vậy mà nó vẫn mạo hiểm. Ấn tượng đấy."

"Giờ mới là phần quan trọng. Con dao mà Theo đưa cho bọn cướp là con dao yêu thích đã dùng trong nhiều năm của tôi. Nếu bọn cướp vẫn còn giữ nó thì sao?"

Zero hơi nâng chiếc mũ trùm đầu lên và nhìn tôi:

"Vậy nếu chúng ta tìm con dao của anh, ta sẽ xác định được vị trí của Pháo Đài Hoa Sen. Hoặc tệ nhất, là tìm được ai đó biết nó ở đâu (mỉm cười). Trong trường hợp đó, hãy để việc này cho ta." Cô ưỡn ngực một cách đầy tự hào.

"Chúng ta bắt đầu thôi." Zero nhìn tôi và nói điều gì đó thật kinh khủng như không có gì, như thể cô ấy chỉ đơn giản là hỏi mượn áo khoác của tôi:

“Anh có dây thừng dùng để hành quyết không?”

-----3-----

Ma Pháp đã tồn tại cả ngàn năm, và chỉ riêng phép chiêm tinh đã có rất nhiều loại và phương pháp khác nhau. Theo Zero, tất cả chúng đều đen tối.

"Cô cần một sợi dây dùng treo cổ tử tù để chiêm tinh đồ vật à?"

"Một vật phẩm đã dính dáng đến cái chết của một người sẽ có sức mạnh ma pháp. Tất nhiên, bất kỳ loại dây nào cũng được. Ta không quá kén công cụ."

"Vậy thì cứ nói cô cần một sợi dây bình thường là được!"

"Ta chỉ đơn giản là muốn một công cụ tốt để bù đắp cho việc thực hiện một nghi thức đơn giản. Chẳng phải anh cũng khao khát con dao yêu quý của mình khi làm những nhiệm vụ khó khăn sao?"

"Tôi không khao khát mấy sợi dây treo cổ người đâu."

"Nhưng con dao yêu quý của anh chắc chắn đã giết nhiều người rồi, không phải sao?"

Tôi im lặng. Cô ấy nói đúng. Những công cụ tôi mang theo bên mình suốt thời gian dài, bằng cách này hay cách khác, đều có dính dáng đến cái chết của ai đó.

Một sợi dây, hử? Tôi lục lọi túi của mình.

"Một sợi dây từng dùng để siết cổ ai đó có đủ tốt chưa?"

"Ồ, vậy là anh có mang theo một món đồ tốt."

Tôi rất nghi ngờ việc gọi một sợi dây giết người là "món đồ tốt", nhưng chất vấn giá trị quan của một phù thủy thì cũng vô ích. Tôi cắt sợi dây dài khoảng bằng khuỷu tay, tước nó ra, và đưa cho Zero một sợi nhỏ.

Zero buộc một đầu vào ngón giữa của mình và đầu kia vào một viên đá quý sắc nhọn, trong suốt, mà khi nhìn kỹ thì được khắc tỉ mỉ những biểu tượng. Tôi có thể nhận ra ngay đó không phải một viên đá quý thông thường.

"Lại thêm một công cụ kỳ lạ nữa à?”

"Đây chỉ là một con lắc đơn giản được thêm một chút Ma Thuật thôi. Ta đã không thể sử dụng nó đúng cách vì không có một sợi dây phù hợp, nhưng dù sao ta vẫn mang theo nó trong hành trình của mình. Ta cho rằng cuối cùng ta cũng sẽ có được một sợi dây từng được dùng để treo cổ người."

"Vậy cô định làm gì với con lắc đó?"

"Giữ nó trên bản đồ. Rồi con lắc sẽ dao động thành một vòng tròn lớn ở nơi có thứ chúng ta đang tìm kiếm."

"Ồ. Nghe có vẻ dễ đấy."

"Phương pháp thực hành này đã trở nên lỗi thời do sự đàn áp phù thủy của Nhà Thờ, nhưng ta nghe nói nó đã từng là một công cụ chiêm tinh phổ biến đến mức mỗi làng đều có một người có thể sử dụng nó. Giờ hãy mở bản đồ đó ra và đặt lên mặt đất, rồi nắm lấy tay ta và hình dung trong đầu về con dao bị đánh cắp."

Tôi làm theo lời Zero và nắm lấy tay cô. Cô sau đó giơ tay còn lại lên trên bản đồ và thả lỏng vai. Sợi dây treo con lắc lơ lửng hoàn toàn bất động trên bản đồ như một thanh kim loại.

Zero đề cập rằng sự chính xác tuyệt đối là nền tảng của Ma Thuật, và sự chính xác tuyệt đối luôn đến từ sự tĩnh lặng hoàn toàn. Giống như con lắc, Zero bất động như một bức tượng điêu khắc tinh xảo.

"Lính Đánh Thuê, anh luôn được chào đón để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ta, nhưng lúc này, hãy nhắm mắt lại và nghĩ về con dao."

"Ồ, ờ... Xin lỗi!"

be145f83-d433-44cf-85ba-a071c60f618b.jpg

Tôi vội vàng xin lỗi và nhắm mắt lại, rồi nhận ra có lẽ không có gì đáng để xin lỗi. Dù sao thì, con dao là trên hết. Tôi hình dung vật thể đó trong đầu.

Nó có một lưỡi dao nhỏ phù hợp cho công việc tỉ mỉ, nhưng lại có cái chuôi rất lớn, khiến nó rất dễ sử dụng ngay cả với một Đọa Thú. Bạn không thể tìm thấy nó trong các cửa hàng thông thường đâu.

Tôi không ngờ Theo lại lấy trộm nó. Tôi không bao giờ để ý nó mất vì thằng bé tự làm đủ thứ việc vặt. Việc để mất cảnh giác khi ở gần một đứa trẻ là một sai lầm lớn mà một lính đánh thuê không bao giờ nên mắc phải.

Một trong năm tên cướp đã bắt cóc Lia hẳn phải giữ con dao của tôi. Tôi không thật sự nhìn rõ mặt chúng trong bóng tối của màn đêm, nhưng tôi nhớ một tên, tên đứng đầu băng cướp. Với hơn nửa khuôn mặt được phủ râu, hắn thật sự trông như một kẻ ngoài vòng pháp luật.

"Đừng nghĩ về điều gì khác. Tập trung vào tay ta và con dao."

"T-Tôi đang làm đây."

"Anh không tập trung chút nào," Zero nói sắc lẹm, như thể đọc được suy nghĩ của tôi: "Nếu anh không tập trung, con lắc sẽ lệch mục tiêu và không thể thu hẹp vị trí của vật chúng ta đang tìm. Mặc dù có quá trình đơn giản, nhưng nó không phải một phép chiêm tinh có độ chính xác cao."

Tôi tập trung vào con dao. Cái chuôi quen thuộc của nó vừa vặn trong lòng bàn tay tôi. Trọng lượng vừa đủ, trông khá thô sơ, không có đồ trang trí, nhưng có một lưỡi dao cong mượt mà. Không có một vết gỉ hay sứt mẻ nào trên đó.

Dao tồn tại rất lâu. Bạn càng dùng thì càng quen thuộc với nó. Bảo dưỡng đúng cách khiến chúng bền bỉ. Tôi thật sự muốn lấy lại con dao của mình.

"Ta tìm thấy rồi.”

Tôi mở mắt ra. Con lắc đang xoay tròn quanh một điểm duy nhất trên bản đồ—trên đỉnh một ngọn núi phía tây nam Akdios.

"Có vẻ anh có thể vẽ một đường thẳng từ Akdios đến pháo đài và rồi đến Ideaverna," Zero vừa nói vừa cuộn sợi dây quanh con lắc và đánh dấu bản đồ. "Mặc dù có vẻ nó gần Akdios hơn."

"Bản đồ không chính xác đâu. Có lẽ chúng ta không thể chỉ dựa vào mỗi nó được."

"Chúng ta chỉ cần biết hướng, thế là đủ. Xét đến mục đích của các pháo đài, thì việc xây chúng trên các đỉnh núi là tốt nhất."

Mọi pháo đài được xây lên như một căn cứ cho việc xâm lược và phòng thủ.

Người hầu của Lia nói rằng Akdios là một thị trấn được xây cho nhà vua ẩn náu. Nói cách khác, Pháo Đài Hoa Sen là một căn cứ phòng thủ được xây lên để câu giờ cho nhà vua rút lui từ thủ đô cũ ở Ideaverna về Akdios.

Khi Cleon trở thành một nước cộng hòa, thì Ideaverna không còn là thủ đô nữa, còn Akdios chỉ còn là một thị trấn nhỏ. Vì đánh mất mục đích tồn tại, Pháo Đài Hoa Sen sau đó đã bị bỏ hoang.

"Theo tấm bản đồ, Pháo Đài Hoa Sen nằm trên đỉnh một ngọn đồi và không có ngôi làng nào quanh nó. Chắc hẳn phải có một tuyến đường tiếp tế dẫn đến Akdios hoặc Ideaverna." Tôi nói.

"Tuyến đường tiếp tế?"

"Giờ nó có thể là một pháo đài bỏ hoang, nhưng trước kia thì chật cứng lính. Họ sẽ cần thức ăn, và để vận chuyển thức ăn, họ cần có xe ngựa. Điều đó có nghĩa việc tạo ra một con đường có thể sử dụng được là điều cần thiết. Nếu chúng ta tìm thấy con đường đó, hành trình đến pháo đài có thể dễ dàng hơn."

Chúng tôi không có thời gian để lãng phí. Tôi vác theo tên linh mục bất tỉnh cùng với hành lý của mình.

"Nhưng nếu bọn cướp không chịu hợp tác thì sao? Chúng ta có mang theo linh mục, và có lẽ chúng nghĩ bên ta đang làm việc cho Thánh Nữ."

"Đến nơi rồi hẵng tính. Nếu không may, chúng ta sẽ phải sử dụng một kỹ thuật đàm phán mà lính đánh thuê hay dùng."

"Đó là loại kỹ thuật gì vậy?"

Tôi nhẹ nhàng gồng các ngón tay của bàn tay phải lên và phô ra mấy cái móng.

Zero thở ra một hơi đầy thán phục:

"Đó quả là một kỹ thuật đàm phán cực kỳ hiệu quả. Ta rất ấn tượng đấy."

"Một là nói chuyện hòa bình với một Đọa Thú, hai là lao vào một cuộc đối đầu trực tiếp với tính mạng nằm trên bàn cân. Vì lợi ích của cả hai bên, tôi cầu mong rằng tên trùm bọn cướp là một kẻ sáng suốt."

Nở một nụ cười tươi, tôi bắt đầu bước đi cùng Zero. Màn đêm vừa buông xuống, tôi đã muốn đến được Pháo Đài Hoa Sen trước khi mặt trời mọc.

-----4-----

Chúng tôi lê bước dọc theo con đường tiếp tế và tiến vào khu rừng, cùng với phép chiêm tinh của Zero làm kim chỉ nam.

Hơi thở của tên linh mục yếu ớt, thân nhiệt giảm xuống khi tiếp xúc với không khí lạnh giá của đêm khuya. Chỉ việc được vác trên vai người khác cũng đủ khiến một người kiệt sức.

Có lẽ chúng ta không nên vội vã đến pháo đài. Chúng tôi có thể tìm một hốc cây và để tên này nghỉ ngơi đến sáng.

"Canh gác vào mùa này thật khắc nghiệt mà."

Rồi đột nhiên, tôi nghe thấy giọng của một người đàn ông. Tôi dừng Zero lại và nhẹ nhàng đặt thân thể linh mục xuống. Sau khi ra hiệu cho Zero đứng chờ, tôi cúi thấp người và bò về phía giọng nói. Tôi có thể thấy ánh sáng mờ nhạt từ một chiếc đèn lồng xuyên qua các bụi cây.

"Chúng ta chả làm được gì về chuyện đó." một người đàn ông khác nói, run rẩy lên vì lạnh: "Chúng ta đã tấn công Thánh Nữ. Một đội tấn công có thể ập đến bất cứ lúc nào. Nếu chúng ta không cảnh giác, tất cả sẽ bị tàn sát hết."

Giọng của họ nghe quen quen. Chúng không ai khác là những kẻ bắt cóc Lia. Một tên thì to cao, tên còn lại thì nhỏ con và chắc nịch.

Rút lưỡi dao ra một cách lặng lẽ, tôi di chuyển lại gần chúng bằng cách bò đi bằng bụng. Mục tiêu của tôi là tên cao to hơn. Có lẽ sẽ gặp khó khăn khi tóm lấy tên thấp hơn nếu xét đến sự chênh lệch chiều cao của tôi và hắn.

Tôi tiến lại gần hơn để chúng nằm trong tầm với chỉ với một động tác. Bọn cướp dường như không để ý thấy tôi.

Đúng là lũ nghiệp dư. Nếu vậy thì mình không thể giết hắn. Để xin lỗi về chuyện lần trước, mình chắc chắn sẽ kiềm chế.

"Liệu có vấn đề gì nếu chúng ta bị giết không? Dù sao chúng ta rồi cũng chết, giống như Sect thôi! Có ích gì khi canh gác chứ?"

"Thằng ngu này! Đừng có nhát gan nữa! Mày mới có một dấu, trong khi tao có tới ba! Ông chủ sẽ lo liệu việc đó thôi. Giờ thì im miệng và làm nhiệm vụ đi."

"Hắn nói đúng đấy. Ngươi nên coi nhiệm vụ canh gác nghiêm túc hơn chút đi."

Tôi nhảy chồm lên tên cướp cao lớn và áp một con dao vào cổ hắn. Lưỡi dao cứa một chút vào da thịt, chặn đứng tiếng hét đang trào lên từ cuống họng hắn.

Cùng lúc đó, tên còn lại rút kiếm ra, giơ cao đèn lồng và hét lên:

"Cái quái gì thế... Mày là thằng chó nào?!"

"Chỉ là một lính đánh thuê đi ngang qua thôi. Thực ra chúng ta đã gặp nhau rồi, nên bỏ qua phần giới thiệu đi cho tiện."

Giữ con dao trên cổ tên cướp, tôi vén chiếc mũ trùm đầu đang đội lên. Ánh sáng từ đèn lồng chiếu rõ khuôn mặt tôi. Hai tên cướp trông vô cùng kinh ngạc.

"Mày là con Đọa Thú đó! Tay sai của Thánh Nữ!"

Tôi biết chúng sẽ nghĩ vậy mà.

Tôi thở dài:

"Có lẽ hai ngươi sẽ không tin, nhưng mà hiểu nhầm rồi. Ta đến để nói chuyện..."

Tên cướp nhỏ con huýt sáo bằng ngón tay. Một âm thanh the thé vang vọng khắp khu rừng, khiến tôi giật mình.

"Chúng ta đang bị tấn công!" hắn hét lên hết sức có thể: "Tôi nhắc lại, chúng ta đang bị tấn công!" Tay cầm đèn lồng, hắn dùng hết sức chạy biến vào rừng.

Hắn không quan tâm đến con tin à? Hắn vừa bỏ rơi tên này ngay lập tức luôn.

Đang đứng ngớ người ra đó, tôi cảm thấy tên cướp dưới tay mình đang run. Trong chốc lát, tôi tưởng hắn đang khóc, nhưng tôi sớm nhận ra là hắn đang cười, khiến tôi càng thêm sửng sốt.

"Ha! Con thú ngu ngốc! Mày thật sự nghĩ bắt con tin sẽ có tác dụng sao? Tao sẽ chết để bảo vệ anh em! Cứ làm đi! Giết tao nếu mày muốn! Tao không sợ đâu! Không sợ chút nào..."

Can đảm thật đấy. Nỗi sợ hãi làm mặt hắn tái nhợt như tờ giấy cùng thân thể run lẩy bẩy. Chúng sẽ hy sinh một người nếu điều đó thành công cảnh báo cho đồng bọn ở pháo đài về mối nguy hiểm. Bọn chúng tuy là lũ nghiệp dư, nhưng mối liên kết giữa chúng thật mạnh mẽ.

Tôi đã đánh giá thấp bọn này một chút. Một lúc sau, ấn tượng của tôi sẽ thay đổi từ "một chút" thành "nhiều chút".

Một ánh sáng bùng lên từ sâu trong rừng. Nó bắt đầu tiến lại gần, rồi từ một điểm duy nhất, lan ra mọi hướng như mạng nhện. Trong chớp mắt, tôi bị bao vây bởi những vòng sáng chói lóa.

"Không thể nào! Sao chúng có thể vây hãm mình đột ngột thế này?!"

Ánh sáng nhanh chóng xua tan bóng tối của màn đêm. Tôi không thể không cúi thấp tầm mắt trước ánh sáng rực rỡ đó.

Tai tôi bắt được âm thanh của một con chim cực lớn đang vỗ cánh. Tiếng cung bị uốn cong và dây căng ra theo sau. Tôi đẩy tên cướp trong tay ra sau một gốc cây và theo bản năng nằm sấp xuống đất. Một mũi tên bay vèo qua chỗ mà đầu tôi vừa ở.

Ngẩng đầu lên, tôi cuối cùng cũng nhận ra ánh sáng đến từ những chiếc đèn lồng được treo khắp khu rừng. Chúng được buộc với nhau bằng dây tẩm dầu, và khi sợi dây bị châm lửa, tất cả đèn lồng sáng lên như một ngòi nổ.

Nói cách khác, tôi không bị bao vây. Giác quan mách bảo tôi rằng chỉ có một tên.

"Ông chủ! Tên này là lính đánh thuê làm việc cho phù thủy! Hắn và tên linh mục đã phá hỏng kế hoạch của chúng ta! Em chắc chắn về điều đó!" Tên cướp tôi vừa thả ra hét lên từ sau một gốc cây.

Đồ vong ân bội nghĩa... Tao đã thả mày đấy! Đáng lẽ tao có thể dùng mày như một tấm khiên đấy, mày biết không. Tôi chăm chú nhìn vào hướng mũi tên bay ra. Ông chủ mà chúng đang nói đến... có phải là tên thủ lĩnh bọn cướp?

Ánh sáng từ mấy chiếc đèn lồng quá chói khiến tôi không thể nhìn thấy chúng. Tôi bò nhanh về phía một gốc cây và hét lên, đề phòng cho một đợt tấn công tiếp theo:

"Này, đợi đã, nghe tôi nói này! Mấy người nhầm rồi! Tôi đến đây không phải để đánh nhau! Tôi đến để nói chuyện thôi!"

"Tao đoán bọn tao sẽ biết điều đó sau khi tao đập cho mày tơi tả," một giọng nói vang lên từ trên cao. "Chẳng phải đó là cách mày làm việc sao?"

Tôi nhăn mặt. Giọng nói đó nghe quen quen, và tôi đã từng nghe câu nói đó trước đây. Đó chính xác là những lời tôi đã nói với tên mặc áo choàng đã cố bắt cóc Theo ở thương cảng Ideaverna.

"Ngươi là thằng khốn đã cố bắt cóc Theo à?!"

"Tao đã nói đó là hiểu nhầm rồi. Tao không định bắt cóc Theo, tao đến để đón nó."

"Ồ, phải rồi. Theo sau đó đã kể lại cho mình toàn bộ câu chuyện."

Khi Theo kêu cứu, nó chỉ muốn tôi đuổi đồng bọn của nó đi, kẻ đến để đón nó.

"Dù sao thì Theo cũng không muốn quay lại băng nhóm của mấy người. Tôi không nghĩ mấy người cưỡng ép lôi nó về là đúng."

"Bọn tao có lý do riêng. Nếu Theo được một cặp vợ chồng già nào đó nhận nuôi, tao đã phải suy nghĩ rất kỹ, nhưng tao nghe nói nó đang làm việc cho Thánh Nữ. Tao không thể chỉ ngồi yên và không làm gì. Tao định sớm đi tìm lại nó, nhưng..." Hắn ngưng lại, liếc nhìn xung quanh một lúc, và khi không thấy Theo ở với tôi, giọng hắn trở nên trầm và cứng rắn. "Hiện giờ nó ở đâu? Có vẻ nó không đi cùng mày."

Giọng hắn trầm lặng một cách khủng khiếp, như thể đang phán xét liệu tôi là bạn hay là thù. Nếu tôi trả lời sai, có lẽ mưa tên sẽ trút xuống người tôi. Tôi mở miệng ra một cách thận trọng:

"Tôi để nó lại với Lia—ý tôi là với Thánh Nữ. Cô ta thích nó và thuê nó làm ô sin rồi."

"Ô sin cho Thánh Nữ? Có phải tự nó mong muốn vậy không?"

"Ừ, đúng vậy."

"Thằng ngốc đó," tên thủ lĩnh chửi thề. Bọn cướp ghét Thánh Nữ, nên việc chúng tức giận với Theo vì làm việc cho cô ấy là điều đương nhiên.

"Không như nó, tôi bị buộc phải rời khỏi Thánh Đô vì tội âm mưu ám sát Thánh Nữ. Tuy nó dĩ nhiên là một lời buộc tội sai, nhưng họ thật sự không cho tôi thời gian để giải thích. Tôi không chắc mình có thể sống sót ra khỏi Thánh Đô hay không, nên không thể mang Theo đi cùng."

Vì vậy tôi đã bỏ nó lại. Tôi không hề nói dối hay phóng đại. Những gì tôi nói là sự thật trần trụi. Nhưng tôi nghi ngờ việc chúng có tin lời tôi hay không. Xét cho cùng thì tôi đã phá hỏng nỗ lực bắt cóc suýt thành công của bọn chúng.

"Im cái mồm vào con thú hoang khốn khiếp! Mày thật sự nghĩ bọn tao sẽ tin mấy lời lảm nhảm của mày sao?! Theo đang làm việc cho Thánh Nữ?! Ờ, phải rồi. Nó sẽ không bao giờ làm thế!" Quả nhiên, tên cướp đang trốn sau gốc cây bắt đầu chửi rủa tôi.

"Tôi chắc chắn mấy người có thể xác minh những điều tôi vừa nói nếu hỏi những người xung quanh. Một đọa thú lông trắng đã cố giết Thánh Nữ. Tôi không làm việc cho cô ta, và cũng không muốn đối đầu với người trong pháo đài. Vậy nên, nếu mấy người có thể vui lòng cho phép tôi ngồi trước lò sưởi và thảo luận vấn đề này một cách riêng tư, tôi sẽ đánh giá cao điều đó."

"Đừng nghe hắn, Ông Chủ! Sect chết là do hắn! Hắn đã cứu mụ phù thủy chó chết đó!"

"Bỏ đi, Talba!” tên thủ lĩnh nói một cách gay gắt. “Dù sao thì thằng đó cũng không sống nổi đâu."

Tên cướp im miệng, nghiến răng trong phẫn nộ, rồi nhổ ra một bãi nước bọt để giải tỏa sự bực tức. Rồi tôi nghe thấy tiếng cỏ xào xạc cùng luồng không khí lạnh giá. Ánh mắt mọi người đổ dồn về hướng tiếng động phát ra, nơi một bóng người nhỏ nhô ra, đẩy các bụi cây sang một bên.

"Ta nghe thấy tiếng cãi nhau. Anh có vẻ đang rất vui, Lính Đánh Thuê. Ta muốn tham gia cùng anh."

Đó là Zero. Tôi thậm chí không cần nghe giọng cô ấy để biết đó là cô.

"Cô đang làm gì ở đây vậy?! Tôi đã bảo cô chờ mà!"

"Bình tĩnh nào. Ta có một ý tưởng tuyệt vời để giải quyết tranh chấp này. Hãy nhìn đây."

Zero lôi ra thứ gì đó từ bụi cây. Một con người dính đầy máu—tên linh mục.

"Đồ ngốc!" Tôi sủa lên. "Tên đó làm việc cho Thánh Nữ mà! Cô đang làm mọi thứ phức tạp hơn bằng cách lôi hắn ra đây đấy!"

"Phức tạp? Nếu có thì việc này làm mọi thứ dễ dàng hơn chứ. Những kẻ âm mưu bắt cóc Thánh Nữ có thể làm chứng rằng người đàn ông này đích thị là vệ sĩ của Thánh Nữ. Nhưng hắn suýt chết bởi chính tay Thánh Nữ mà hắn phải bảo vệ."

"Cái gì?" Một tiếng thở hổn hển vang lên từ những tán cây.

"Sau khi cứu hắn, bọn ta cùng nhau chạy trốn khỏi Thánh Nữ. Nói cách khác, bọn ta, bao gồm cả linh mục, là kẻ thù của Thánh Nữ. Giống như tất cả các ngươi. Có phản đối gì không?" Giọng cô đầy chắc nịch và bình tĩnh.

Tên cướp râu quai nón, Talba, bò ra từ sau gốc cây và ực một cái khi nhìn thấy linh mục:

"Không nghi ngờ gì nữa. Mái tóc xanh đen, cùng cây trượng biến thành lưỡi hái. Hắn là một phán quan đến từ Dea Ignis!"

"Hắn chết rồi à?" tên thủ lĩnh hỏi.

Zero lắc đầu:

"Hiện giờ thì chưa, chưa đâu. Nhưng rồi hắn sẽ chết. Ta không nghĩ mình cần giải thích mất mát của hắn sẽ mang lại tác động lớn đến thế nào. Nếu các ngươi có thể cho bọn ta vào và cứu mạng linh mục, bọn ta có thể moi thêm thông tin về Thánh Nữ từ hắn. Các ngươi thậm chí có thể nhận được sự hợp tác của Nhà Thờ. Các ngươi nghĩ sao? Ta tin rằng điều này làm tình hình bớt phức tạp hơn. Một giao dịch đơn giản."

Nếu muốn lấy thông tin từ tên linh mục, hãy hợp tác với bọn ta. Đúng là một thỏa thuận quá dễ dàng.

Tôi gần như có thể nghe thấy tên linh mục chỉ trích chúng tôi vì sử dụng một người bị thương làm công cụ mặc cả, nhưng sẽ chả có ích gì nếu nói đạo đức với một lính đánh thuê và một phù thủy.

Tên thủ lĩnh im lặng vài giây, suy nghĩ về đề nghị của Zero:

"Tôi cho rằng thật thiếu tế nhị khi hỏi hai người tại sao không đưa linh mục đến Nhà Thờ mà lại mang hắn đến đây. Cả hai bên đều có lý do của riêng mình. Nhưng tôi không hiểu. Hai người đã ở với Thánh Nữ cho đến gần đây, nhưng lại bị đuổi khỏi Thánh đô. Giờ hai người vẫn muốn dính dáng đến cô ta à?"

"Vấn đề hơi phức tạp một chút. Chà, nói đơn giản thì, ta đang tiến hành một cuộc điều tra nho nhỏ. Và khi ta đến được gần trung tâm vấn đề, ta lại bị đuổi đi. Ta không phải kiểu người bỏ dở nhiệm vụ đã bắt đầu." Zero nói.

"Tôi hiểu rồi. Được thôi. Đó không phải một thỏa thuận tồi."

Talba ngẩng lên và hét: "Nhưng Ông Chủ!"

"Nghĩ kỹ lại đi, Talba. Khi ta bắn mũi tên, cậu ta không dùng ngươi làm khiên, mà lại đẩy ngươi ra sau gốc cây và thả ngươi đi. Vào thời điểm đó, chúng ta có thể biết rằng cậu ta không có ý định làm hại. Trên hết, nếu nghiêm túc, thì cậu ta sẽ xông vào mà không thèm bắt lấy con tin."

Tôi chớp mắt vài cái. Hắn nói như thể biết rõ tôi lắm vậy.

Cảm nhận được sự nghi ngờ của tôi, tên thủ lĩnh nói thêm:

"Không có ý xúc phạm đâu, anh chàng lông trắng. Tôi đã nghe tin đồn về cậu rồi."

"Tin đồn?"

"Xét cho cùng thì cậu khá nổi bật mà. Một con mèo lớn, với bộ lông trắng sọc đen. Không ai biết cậu là loài thú gì. Cậu là một người nổi tiếng trên chiến trường đấy."

Trong cuộc đời của mình, tôi đã tham gia rất nhiều trận chiến, nên việc biết mình nổi tiếng cũng không có gì ngạc nhiên. Cũng có khả năng chúng tôi đã gặp nhau rồi, xét cho cùng hắn là một tên cướp, còn tôi là một lính đánh thuê.

Tôi biết khá rõ loại tin đồn nào được lan truyền về tôi. Tôi tàn sát kẻ thù mà không bắt con tin. Hoặc tôi giết tất cả mọi người trong tầm mắt, bất kể bạn hay thù.

Tôi đã nhận được một số biệt danh không mấy được đánh giá cao cho phong cách chiến đấu bạo lực của mình, dù dạo này tôi không nghe thấy nhiều nữa.

"Hắc Tử Thú, mọi người gọi cậu là vậy đấy. Cậu có biệt danh đó sau khi một mình tiêu diệt toàn bộ một đơn vị, cơ thể cậu nhúng đen máu của kẻ thù. Rốt cuộc thì máu chuyển sang màu sẫm sau một đêm mà."

Ah, địt mé. Có người biết về quá khứ đáng xấu hổ của mình rồi. Tôi ước gì quá khứ và những biệt danh của mình bị chôn vùi mãi mãi. Sự xấu hổ làm lông cổ tôi dựng đứng hết lên.

"Hắc… Tử… Thú…" Zero nhìn tôi với ánh mắt vô cùng khó xử.

Dừng lại đi. Đừng nhìn tôi như thế. Tôi không nghĩ ra cái tên đó đâu.

"T-Tôi nghĩ mấy người nhầm rồi. Tôi đã bao giờ nghe một biệt danh nào sến súa như vậy trước đây đâu."

"Cậu là một đọa thú hiếm, cùng vết sẹo trên mũi cậu nữa. Chắc chắn là cậu rồi. Dạo này tôi không nghe nhiều về cậu, nhưng cậu vẫn sống đấy à?"

Zero chen vào:

"T-Ta nên gọi anh là Hắc Tử Thú từ hôm nay—"

"Khônggggg! Làm ơn đấy! Đừng! Tốt hơn là cô đừng làm thế! Tôi sẽ không trả lời cô đâu!"

Lúc đó tôi mới mười bảy tuổi. Họ đưa tôi ra tiền tuyến vì tôi là đọa thú, bỏ mặc tôi một mình trên chiến trường, và giữa đống hỗn loạn, tôi đã giết sạch cả một đơn vị địch.

Đó là một trải nghiệm đáng xấu hổ đối với tôi, và đó là lý do mỗi khi có ai nhắc đến nó, tôi sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể họ đang nói, "Hồi đó mày đúng là một đứa trẻ hư."

Trời đụ, sao mày phải nhắc đến chuyện đó trước mặt Zero?

"Này, tên kia!" Tôi hét lên. "Sao mày dám đào bới quá khứ đáng xấu hổ của người khác hả! Lộ mặt ra đi ! Xuống đây ngay để tao giết mày!"

Một tiếng cười khúc khích rung chuyển cây cối. Âm thanh của đôi cánh chim khổng lồ vang vọng, và chủ nhân của giọng nói đó đáp xuống từ ngọn cây. Khi hắn cuối cùng cũng xuất hiện, tôi đã sửng sốt.

Đôi cánh của hắn rộng hơn hai cánh tay giang ra, cặp móng vuốt đáp xuống mặt đất một cách vững chắc. Những chiếc lông trắng bay phấp phới ngay khi hắn hạ cánh. Dáng vẻ của hắn trông thật kỳ ảo dưới ánh đèn lồng.

Một đọa thú diều hâu lông trắng.

"Whoa... Đây là lần đầu tôi thấy một đọa thú chim gần đến thế."

"Khá hiếm đúng không?" Đọa thú diều hâu dang rộng đôi cánh. "Xin lỗi vì lúc nãy đã tấn công cậu. Tôi phải thận trọng vì cảm nhận được hai người khác bên cạnh cậu. Giờ biết đó là một phụ nữ và một người bị thương, thì tôi càng không có lý do gì để từ chối mấy người cả (quay sang tên cướp). Talba. Đi báo với mấy tên trong pháo đài rằng chúng ta có khách."

"Ông Chủ sẽ tin họ ư?! Đó có thể là một cái bẫy đấy!"

"Ta không tin họ. Đó cũng có thể là một cái bẫy. Nhưng tên linh mục rõ ràng đang hấp hối. Nếu chúng ta đuổi họ đi, hắn sẽ chết thật. Ta đã từng bỏ rơi những người ốm yếu và bị thương tìm đến đây bao giờ chưa?"

"Chưa ạ..."

"Hơn nữa, chúng ta đã cố bắt cóc Thánh Nữ. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi một nhân vật lớn nào đó đến tiêu diệt chúng ta. Nếu đã định phải bị diệt vong, ta sẵn sàng đặt cược vào sự giúp đỡ của những người này. Giờ thì đi đi."

Vừa để mắt đến chúng tôi, Talba chạy về phía pháo đài.

Đọa thú diều hâu thở dài nhẹ nhõm khi nhìn hắn ta rời đi.

"Xin lỗi về chuyện đó. Bạn nó chết, nên nó căng thẳng lắm. Nó biết đó không phải lỗi của mấy người, nhưng nó cần trút giận lên ai đó."

"Tôi không thật sự bận tâm đâu. Tôi quen với việc bị người ta chửi rủa rồi (vẫy nhẹ cái đuôi).”

"Cảm ơn nhiều," hắn nói với một giọng điệu vô cùng chân thành. "Đi thôi. Tôi sẽ chỉ cho mấy người chỗ của Pháo Đài Hoa Sen."