Chapter 3 - Kiền Khôn Căn Quát, Thiêu Xuyên!

84 • Sự phụ thuộc ③

2025-10-05

3

Mizukami Futaba là cô em gái kém tôi 10 tuổi. Con bé có cùng ngày sinh với tôi, vậy nên giờ này em ấy cũng đã 20 tuổi rồi. Em ấy đã lớn lên rất nhiều trong thời gian tôi không gặp em ấy. Bọn tôi đã không giữ liên lạc với nhau trong tám năm trời kể từ ngày tôi bỏ nhà đi và bắt đầu kiếm việc làm, và tất nhiên bọn tôi chưa bao giờ gặp lại nhau kể từ đó, nên không có gì lạ khi cả hai không nhận ra nhau ngay lập tức.

Và mặc dù bọn tôi thực sự là anh em ruột thịt giấy trắng mực đen trên sổ hộ khẩu, nhưng thực tế mối quan hệ giữa cả hai lại giống như những người xa lạ từng sống chung một mái nhà hơn là một gia đình.

Vì một lý do nào đó, một cô em gái đó lại đến thăm anh trai mình, Mizukami Ryoichi, người được cho là gần như xa lạ với cô. Tôi thậm chí còn chưa từng cho con bé biết địa chỉ hay thông tin liên lạc của mình, vậy làm sao em nó có thể tìm ra được?

Không, hiện tại đó không phải là vấn đề. Câu hỏi là, con bé muốn gì ở tôi? Trước đây em nó có ngó ngàng gì tới tôi đâu, vậy sao giờ lại đổi ý?

Trong tức khắc, tôi thoáng nghĩ rằng con bé túng tiền nên tới hỏi xin, nhưng rồi nhanh chóng phủ nhận khả năng này. Hai con người kia tuy không làm tròn trách nhiệm với bậc cha mẹ, nhưng lại chưa bao giờ khó khăn với chúng tôi về tiền bạc. Nếu con bé mắc nợ vì công việc hoặc cờ bạc hay bất cứ thứ gì, em nó sẽ tìm đến hai người đó, chứ không phải tôi.

「Ờm… Ojou-chan?」

「…bố từng kể cháu nghe rồi, nhưng bố cháu hiện không có ở nhà, vì vậy xin dì về cho.」

Trong lúc tôi còn đang trầm ngâm về mục đích của Futaba, con bé lại gọi tôi bằng giọng lo lắng.

Dù đã vắt óc suy nghĩ, tôi vẫn tài nào đưa ra được câu trả lời thỏa đáng cho tình huống hiện tại khi thông tin hãy còn mờ mịt. Tuy nhiên, sẽ rất phiền phức và tốn thời gian nếu tôi từ chối và nói rằng không biết gì về người dì lần đầu gặp mặt này và con bé có thể bắt đầu chứng minh rằng mình là em gái của Mizukami Ryoichi, vậy nên tôi phải yêu cầu con bé rời đi với lý do bố tôi không có nhà. Tôi quyết định thực hiện chiến lược này. Đây sẽ là lúc người trưởng thành rút lui và đến thăm lại vào một ngày sau đó.

Tôi thực chẳng có gì để nói với Futaba và muốn bảo con bé đừng quay lại đây nữa, nhưng Chisaki-san có thể sẽ đến trong lúc tôi đang nói chuyện. Tôi không muốn bị làm phiền trong ngày Chisaki-san đến chơi, vì vậy ưu tiên của tôi hôm nay là đuổi Futaba đi thật nhanh.

「Cũng được, vậy để dì vô nhà đợi nha?」

「…hôm nay bố cháu không về.」

Tôi không ngờ cô ấy dám nói vậy nên đã trả lời mà không suy nghĩ nhiều, với ý định duy nhất là đuổi người càng sớm càng tốt.

Mà nếu vậy, liệu giả vờ không biết Futaba và bĩu môi rằng tôi không thể chứa chấp một người mà tôi không biết có hay hơn không? Kể cả con bé khăng khăng mình có thể chứng minh được, thì điều tốt nhất em nó có thể làm là cung cấp bằng chứng nhận dạng.

Thây kệ, mau về đi!

「Con có biết bố con đi đâu không?」

「Cháu không biết.」

「Bố con có nói khi nào ổng sẽ về nhà không?」

「Cháu không biết!」

「Ừm, vậy thì, con có thể để dì vô nhà đợi cho đến khi bố con về được không?」

「Cháu đã bảo là không biết khi nào bố sẽ về rồi! Dì đi về đi!」

Tôi ngày càng bực bội với Futaba, người không hề có dấu hiệu muốn ra về, lời nói của tôi ngày càng vụng về và giọng điệu ngày càng thô lỗ. Cuối cùng, tôi không còn định che giấu sự bất mãn nữa, và hét lên bảo con bé mau cút đi.

Tôi dám thề trên danh dự rằng Futaba chưa bao giờ thể hiện sự gắn bó dai dẳng như vậy với tôi trước đây. Tại sao, sau ngần ấy thời gian...

「Mẹ con có nhà không?」

「D-Dì dai dẳng quá! Cháu sẽ gọi cảnh sát đấy biết không!?」

Tôi thường giả vờ rằng Mizukami Ryoichi là bố tôi trong hình dạng bé gái hiện tại để tránh những người chào hàng và các đối tượng tương tự, nhưng đời nào có chuyện tôi dành thời gian vẽ thêm chi tiết cho sự sắp đặt, và tôi chắc chắn rằng mình sẽ bị lộ nếu bị hỏi sâu quá nhiều. Nếu tôi khai rằng mình chính là Mizukami Ryoichi, con bé sẽ không tin, và ngay từ đầu tôi đã không có ý định nói ra. Vì vậy, tôi sử dụng phương sách cuối cùng để đe dọa để ngăn Futaba đào sâu thêm. Tôi đã nghĩ điều này sẽ khiến con bé lùi bước.

Không biết vì sao nhưng phản ứng của Futaba lại vượt quá tưởng tượng của tôi.

「Được rồi, dì xin lỗi… bao năm qua, dì vẫn cô đơn… cháu biết không? Dì đã rất cô đơn…」

Những lời nói đó tuôn ra một cách đột ngột như thể bị ép ra qua nước mắt, những lời mà tôi không bao giờ muốn nghe từ Futaba hay hai con người kia.

「——SAU NGẦN ẤY THỜI GIAN!! GIỜ THÌ SAO!? CÔ CHỐI BỎ TÔI! CÔ CHẲNG QUAN TÂM GÌ ĐẾN TÔI CẢ! GIỜ THÌ CÔ XUẤT HIỆN TỪ HƯ KHÔNG! CÔ NÓI NHƯ THỂ CÔ BIẾT MÌNH ĐANG LÀM GÌ VẬY!! ĐỪNG CÓ MÀ GIỠN MẶT!!」[note81441]

Tôi không nghĩ Futaba nhận ra tôi là Mizukami Ryoichi.

Có lẽ con bẽ còn không biết rằng tôi là một Ma Pháp Thiếu Nữ biến hình thành một đứa trẻ như hiện tại.

Tôi không biết Futaba có tâm tư hay cảm xúc gì khi thốt ra những lời đó với tôi dưới nhân dạng một cô bé.

Dẫu vậy, tôi cảm thấy những lời đó như đang nói với chính Mizukami Ryoichi.

Từ góc nhìn của Futaba, con bé có lẽ không hiểu cô bé mình gặp lần đầu hôm nay đang cự tuyệt điều gì. Nhưng tôi vẫn phải nói ra.

Tôi không thể chấp nhận việc con bé than vãn bản thân đã cô đơn và lẻ loi như thế nào như thể chuyện người dưng nước lã, bởi vì hai con người kia đã không dành sự quan tâm cho tôi và chính Futaba cũng đã chối bỏ tôi.

「Ừm, cô đang làm gì trước cửa nhà vậy? Cô muốn gì từ Ryo-chan?」[note81442]

「Ể, em là ai?」

「Chisaki-san!」

Bởi vì tôi hét lên như đang nổi cơn thịnh nộ trong khi cửa trước mở dẫn tới người qua đường nghĩ rằng có chuyện gì đó không ổn, và rồi, không biết là tốt hay xấu, mà Chisaki-san cũng có mặt lúc đó.

Khung cảnh hiện ra với sợi dây xích cài cửa còn đó, cánh cửa mở hé, và Futaba nhét chân vào khe hở dẫn tới cánh cửa không đóng lại được, hiển nhiên cơ thể Futaba đã che mất toàn bộ phía sau và không thể nhìn rõ bên ngoài. Tôi vẫn biết đó là Chisaki-san ngay khi nghe thấy giọng nói.

Từ góc nhìn bên ngoài, tình huống hiện tại của Futaba hẳn rất đáng ngờ. Không một đất nước nào bình thường hóa chuyện một người dùng vũ lực chèn cơ thể qua cửa ra vào để bắt chuyện cả, và nếu đối phương là một cô bé tiểu học, thì không lấy làm ngạc nhiên hàng xóm đã lấy máy gọi cảnh sát từ lâu.

「Tôi không giống bố tôi! Tôi thậm chí còn có bạn bè! Nếu hiểu rồi thì đi về đi! Và làm ơn đừng tới đây nữa!」

「Dì hiểu rồi, xin lỗi. Dì không biết nay con định chơi với bạn. Thế dì về đây.」

「Ờ, ừm, đợi đã!」

「Chisaki-san! Cứ để cô ta đi đi.」

Tôi không biết cảm xúc của Futaba khi biết Chisaki-san ở gần, nhưng con bé khi nãy vẫn ngoan cố không chịu lùi bước đã đơn giản rời đi. Chisaki-san cố gắng ngăn Futaba lại nhưng bị tôi ngăn lại. Sẽ rất phiền phức nếu con bé đổi ý. Dù sao thì con bé có lẽ sẽ còn quay lại, đến khi đó tôi sẽ dùng máy liên lạc[note81443] trả lời chứ không ra mặt nữa.

Tôi đóng cửa một lần để tháo xích cửa ra rồi mở lại. Chisaki-san vẫn đứng ngoài cửa, tay cầm chặt điện thoại với một chút rung rung. Nhìn kỹ, màn hình hiển thị đường dây liên lạc khẩn cấp. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã định báo cảnh sát ngay khi dò hỏi Futaba. Đúng như mong đợi từ Chisaki-san.

「Ryo-chan, người vừa rồi là ai vậy? Chị có cần gọi cảnh sát không?」

「Người đó là em gái em. Em ấy có chút việc với em trước kia, nên bọn em đã cãi nhau một chút.」

「Ế~!? Vậy chị mới là người làm phiền sao? Chị cứ nghĩ Ryo-chan đang bị ai đó đáng ngờ bám đuôi…」

Tôi dẫn Chisaki vào nhà và giải thích rằng người phụ nữ đó là em gái tôi, tay không ngưng chuẩn bị đồ ăn nhẹ và nước trái cây, cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên và xấu hổ.

「Không sao đâu, chị đến rất đúng lúc. Buổi hẹn của em với Chisaki-san diễn ra trước, nên lỗi là do Futaba không chịu đi về.」

「Vậy ra tên cổ là Futaba-san, thế em định làm gì? Ryo-chan có định tiết lộ sự thật với em gái không?」

「Không đời nào. Hôm nay em vô tình mở cửa vì nghĩ là Chisaki-san, nhưng không sao, từ giờ em sẽ dùng máy trả lời tự động. Futaba và em không thân thiết lắm, nên sớm muộn gì em ấy cũng sẽ từ bỏ thôi.」

Tôi không biết Futaba muốn gì, nhưng tôi không phải người con bé cần gặp. Ngay từ đầu, tôi đã định tránh xa con bé trong suốt quãng đời còn lại, và tôi cũng không thấy bất kỳ động lực nào để chủ động hàn gắn mối quan hệ. Tôi không biết tại sao hôm nay con bé lại có vẻ ám ảnh đến vậy, nhưng tôi dám chắc thời gian sẽ mài mòn ham muốn đó.

「Em không quan tâm đến Futaba. Kệ đi, Chisaki-san, hôm nay chị muốn chơi gì? Em đã cất công chuẩn bị rất nhiều thứ…」

「…không quan tâm đến gia đình cũng không sao.」

「Hả?」

「Nhưng Ryo-chan à, em nên làm lành với em gái mình đi.」

Ngồi trên đệm, Chisaki-san nhìn tôi, người đang ngồi đối diện cô, và nói với vẻ mặt nghiêm túc.

…có lẽ tôi đã sai khi tâm sự với Chisaki-san về Futaba. Rõ ràng với tôi, một người tốt bụng như Chisaki-san sẽ không thể giương mắt nhìn một gia đình méo mó như vậy.

Những gì Chisaki-san nói về cơ bản luôn đúng, nhưng Chisaki-san không biết gì về gia đình tôi. Không nhất thiết phải là thiên tài mới đọc được suy nghĩ của cô ấy.

「Bọn em không bất hòa. À, hôm nay bọn em có cãi vã chút, nhưng từ đầu hai đứa đã không quan tâm tới nhau rồi, nên không có gì khiến chị phải lo hết.」

「Nói dối. Ít nhất thì Ryo-chan không nghĩ là em không quan tâm đến em gái hay bố mẹ mình.」

「Không đúng. Em không nói dối. Tất cả những gì em cần là chị, Chisaki-san.」

Có lẽ nếu là tôi của trước đây, đâu đó trong trái tim tôi sẽ muốn bắt đầu lại. Có lẽ không nhận thức được, nhưng tôi có lẽ đã đủ ham muốn để mơ về một quá khứ hạnh phúc. Tôi của khi đó sẽ không bao giờ thừa nhận, nhưng tôi của hiện tại thì có. Chắc chắn tôi đã mong muốn hàn gắn, dẫu chỉ là một chút.

Nhưng không phải bây giờ. Bởi vì bây giờ tôi đã có Chisaki-san. Tôi có bạn bè. Tôi luôn vui vẻ khi chơi với Chisaki-san. Tôi đang vui đến nỗi tôi không quan tâm liệu tôi có cần bắt đầu lại với gia đình mình hay không, thậm chí điều đó còn không hề thoáng qua trong tâm trí tôi.

Vậy nên tôi muốn ngừng nói về những chuyện tầm phào và chơi với Chisaki-san nhiều hơn. Tôi muốn trở nên có ích với Chisaki-san. Tôi muốn trở thành niềm vui của Chisaki-san.

「Ra là vậy, giờ chị hiểu rồi. Tsuru-chan đã đúng…」

「Tsuru-chan…? Chị đang nói gì vậy?」

「Không, không có gì đâu. Nè, Ryo-chan. Chị không bảo là em cần phải làm thế. Chị sẽ không yêu cầu em làm lành nữa. Nhưng em sẽ đường hoàng mà lắng nghe em gái mình chứ, chỉ một lần thôi? Có lẽ sẽ có điểm chung hoặc sự kết nối giữa hai người.」

「…nếu Chisaki-san đã khăng khăng như vậy, thì em sẽ cố, chỉ một lần thôi.」

Tôi biết kiểu gì cũng toàn chuyện thừa thãi, nhưng tôi không thể ngoan cố từ chối yêu cầu của Chisaki-san được. Vì không còn lựa chọn nào khác, tôi sẽ lắng nghe câu chuyện của Futaba một lần để về kể cho ‘ông bố’ Ryoichi. Hứ, con bé nên biết ơn Chisaki-san là vừa.

Ghi chú

[Lên trên]
Vann: tưởng tượng mắc chửi lắm mà phải nói lịch sự như này thì…
Vann: tưởng tượng mắc chửi lắm mà phải nói lịch sự như này thì…
[Lên trên]
Vann: 20 tuổi bị gọi là cô chú, tau quá quen r…
Vann: 20 tuổi bị gọi là cô chú, tau quá quen r…
[Lên trên]
Vann: ở việt nam có hệ thống chuông cửa intercom
Vann: ở việt nam có hệ thống chuông cửa intercom
[Lên trên]
Vann: D:
Vann: D: