Chapter 3 - Kiền Khôn Căn Quát, Thiêu Xuyên!

83 • Sự phụ thuộc ②

2025-09-28

7

Một ngày thứ bảy bình thường, vài hôm sau khi tháng Tám kết thúc. Nhiệt độ trung bình trên thế giới vẫn có dấu hiệu suy giảm, và nếu phải ra ngoài lúc này, tôi có thể đã nhướn mày vì cái nóng oi bức, nhưng may mắn thay, tôi không có công việc cố định và về cơ bản là không bao giờ ra ngoài trừ khi tiêu diệt Diest. Tôi lúc này đang chăm chỉ dọn dẹp phòng mình trong bầu không khí mát mẻ của máy lạnh.

Vào cuối tháng Tám, khi mà cuộc chiến tranh lãnh thổ đã được giải quyết, tôi thường xuyên đi chơi với Elephant-san ở Thế Giới Phép Thuật để ngăn kẻ khác nhòm ngó tới thị trấn Sakura, nhưng cuối tháng Tám cũng có nghĩa là bắt đầu của một học kỳ mới, và tần suất tôi đi chơi với Elephant-san cũng theo đó mà giảm mạnh. Hay nói cách khác, nó gần như biến mất.

Không giống như tôi, một NEET bán thời gian, Elephant-san và bạn bè của cô phải đi học vào các ngày trong tuần, các hoạt động câu lạc bộ sau giờ học và trong kỳ nghỉ, à và cả giao lưu với bạn bè nữa. Vì cuộc chiến lãnh thổ mà tôi đã phải tập trung toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp Ma Pháp Thiếu Nữ của mình trong suốt kỳ nghỉ hè, nhưng chúng tôi sẽ không thể gặp nhau thường xuyên trong tương lai.

Tôi hơi thất vọng khi mà sẽ không có nhiều cơ hội để gặp Elephant-san, chứ đừng nói đến Blade-san hay Press-san. Không, thành thật mà nói thì không phải một chút. Tôi cực kỳ, cực kỳ thất vọng. Tôi đã kết bạn lần đầu tiên trong đời.

Nhưng điều đó không có nghĩa là chỉ có Elephant-san và những người khác bận rộn còn tôi thì nhàn rỗi.

Là vì tôi đã có thỏa thuận với tiên linh thối tha tên là Earth ngay trước buổi Tiệc Trà hôm nọ, nên tôi cần phải thắng hoặc đoạt MVP trong một cuộc thi tài nào đó để có được loại thuốc giúp tôi trở lại thành đàn ông.

Tôi hiện tại không còn ham muốn ám ảnh muốn trở thành đàn ông bằng mọi giá như khi lần đầu trở thành Ma Pháp Thiếu Nữ nữa, nhưng đồng thời cũng không quá khác biệt đến mức muốn sống như một người phụ nữ trong suốt quãng đời còn lại. Chỉ là tôi muốn đảm bảo đường lui, chứ nếu không lấy được thuốc chuyển giới tại cuộc thi lần này, tôi không biết phải đến khi nào tôi mới có thể có được thuốc trong tương lai. Trường hợp tệ nhất, tôi có thể không có thuốc cho đến khi tốt nghiệp. Một khi đã nghỉ hưu, tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa. Khoa học hiện đại không thể thay đổi hoàn toàn giới tính ở cấp độ di truyền.

Nói cách khác, với tôi, đây là trận chiến mà tôi chắc chắn không thể thua.

Để chuẩn bị cho các cuộc tranh tài đặc biệt, khi không làm nhiệm vụ hoặc đánh bại Diest, về cơ bản tôi dành toàn bộ thời gian để xem các video về các cuộc tranh tài trước đây đã được công bố cho công chúng hoặc xem video về các Phù thủy mà tôi sẽ đụng độ trong cuộc thi chính, để nghiên cứu và vạch ra các chiến lược vận hành. Cuộc thi chỉ dành cho Phù thủy e rằng sẽ có quy định khác với các cuộc thi thông thường và bộ quy tắc chi tiết không được tiết lộ cho đến khi các vòng loại kết thúc, vì vậy việc xem các trận đấu trước đây có thể không mang lại nhiều ý nghĩa, nhưng thế vẫn tốt hơn chút đỉnh so với việc không biết gì cả. Tôi cũng đã cố xem video của các Ma Pháp Thiếu Nữ Phase 2 đầy triển vọng, những người có lẽ đã bị loại từ lúc nào đấy trong vòng loại mà tôi không để ý, và thực sự là không có gì gọi là quá nhiều để chuẩn bị.

Nếu như mọi khi, tôi đã đi đánh nhau với Diest ảo tại cơ sở đào tạo hoặc yêu cầu Extend-san làm bạn tập đấu tay đôi. Cô gái đó vẫn còn là học sinh, thế mà mỗi khi tôi nhờ giúp, cô ấy đều liền đồng ý với vẻ vui vẻ lạ kỳ…

Nhờ thế mà một ngày của tôi khá bận rộn, nhưng chỉ hôm nay, tôi không tham gia cả nghiên cứu và đấu tập cho cuộc thi. Lý do tôi dọn phòng tỉ mỉ hơn bình thường không phải để trốn tránh thực tế về bài tập về nhà hay phải tìm việc hoặc bất cứ điều gì khác mà tôi không muốn làm.

Mà là vì hôm nay Elephant-san sẽ đến nhà tôi chơi. Không giống như khi cô ấy bám theo tôi trong quá trình dịch chuyển, lần này Elephant-san sẽ đến thăm tôi bình thường ở trạng thái trước khi biến thân, nên chắc tôi nên gọi cô ấy là Chisaki.

Bọn tôi đã đồng ý là sẽ đến chơi nhà tôi một lần vào lúc hai người tới thủy cung chơi trước khoảng thời gian bận rộn với cuộc chiến tranh giành lãnh thổ, v.v., nhưng vì cả hai đều bận nhiều việc khác nên nó đã bị hoãn lại cho đến hôm nay.

Tôi thì quá ngại ngùng để đến nhà Chisaki chơi khi được ngỏ lời, và tôi cũng không muốn mời cô ấy đến căn hộ tồi tàn của mình, vì thế tôi đề nghị sẽ đến nơi cô ấy muốn, nhưng cô ấy nói rằng: ‘Chị muốn đến nhà Sylph-chan’. Vẫn hống hách như mọi khi. Tuy nhiên, đó là một phần trong sự quyến rũ của Elephant-san.

Tôi không thể ngồi yên trước sự kiện lớn đầu tiên trong đời, mời bạn đến chơi nhà, và cũng không thể thô lỗ khi chào đón Chisaki-san đến nhà, thế nên tôi đã dọn dẹp cẩn thận hơn bình thường và chuẩn bị đồ ăn nhẹ và nước trái cây để phục vụ Chisaki-san.

Nếu mà là mời bạn đến nhà, ta có thể tổ chức một buổi chơi game thâu đêm cho các bé trai hoặc một bữa tiệc kẹo cho các bé gái. Tôi thì không có kinh nghiệm thực tế mà chỉ có kiến thức từ tiểu thuyết, nhưng tôi đã mua rất nhiều đồ ăn nhẹ và chuẩn bị hai bộ điều khiển để có thể đáp ứng bất kỳ mong muốn nào của Chisaki-san. Thêm vào đó, tôi cũng đã đăng ký gói Premium nên Netflix, cho nên mọi chuyện vẫn sẽ ổn trong trường hợp không may hết thời lượng miễn phí. Mặt khác, tôi đã chuẩn bị đồ dùng giường ngủ cho cả hai trong trường hợp bọn tôi chơi quá phấn khích và trời đã khuya, vì vậy mọi thứ đều đã sẵn sàng. Tôi dám cam đoan[note81089].

Và rồi đến trang phục đầu tóc. Vì vẫn còn chút thời gian trước giờ hẹn với Chisaki-san, nên hiện tại tôi chỉ mặc áo phông theo phong cách thường ngày để dễ di chuyển, nhưng một lát nữa tôi sẽ thay sang đồ mặc ở nhà mà Chisaki-san đã chọn cho tôi trước đó. Tôi không giỏi mặc những bộ đồ khiến tôi cảm thấy quá nữ tính, nhưng điều đó khiến Chisaki-san vui, vậy nên tôi cũng hết cách.

Trong lúc tôi đang lo lắng chọn đồ mặc ở nhà, tôi nghe thấy tiếng chuông nhẹ. Sớm hơn giờ hẹn, nhưng tôi chỉ nghĩ Chisaki-san đến sớm để không bị muộn. Lần trước đi chơi, cô ấy cũng đến ga sớm và đợi tôi. Chisaki-san là như vậy đấy.

Nếu có thể, tôi đã thay quần áo trước khi đón cô ấy, nhưng tôi không thể để Chisaki-san đợi bên ngoài trong cái nóng chết tiệt này mãi được. Dù sao thì cô ấy cũng thấy tôi mặc kiểu này một lần rồi, và chủ nhà thì nên mời khách vào trước.

Tôi nén cảm giác lo lắng xuống và chạy một đoạn ngắn đến cửa trước, mở cửa với nụ cười thật tươi với cảm giác phấn khích không thể che giấu.

「Chị đến sớm thế, Chi—」

「Ế, trẻ con?」

「—Saki-san…」

Đứng trước cánh cửa ra vào là một người phụ nữ lạ mặt trông không giống Chisaki-san chút nào. Nhìn thoáng qua, cô ấy có vẻ ngoài khoảng đôi mươi. Cô gái có mái tóc dài nhuộm sáng và ăn mặc khá thô kệch.

Tôi đóng cửa thật mạnh và đi vào trong nhà khi người phụ nữ nhìn xuống tôi và nghiêng đầu tò mò.

Tôi làm thế thật. Bình thường, tôi sẽ kiểm tra hệ thống liên lạc nội bộ để xem ai ở đầu dây bên kia, rồi sử dụng hộp thư thoại hoặc gọi ra để báo rằng bố tôi không có ở nhà để xua đuổi cò hàng và nhân viên môi giới, thế nhưng vừa rồi tôi đã đinh ninh rằng đó là Chisaki-san và mở cửa trước với tâm trí lơ lửng. Đáng ra tôi nên kiểm tra kỹ hơn.

Nếu mọi người đã quên, ngôi nhà này được cho là nơi một người đàn ông 30 tuổi tên là Mizukami Ryōichi sinh sống, vì vậy mà những kẻ rao giảng tôn giáo kỳ lạ hoặc những lời chào mời thiết bị viễn thông thi thoảng vẫn gõ cửa tìm đến. Có lẽ người phụ nữ kia cũng vậy. Cô ấy không cầm theo bất kỳ máy móc hay máy tính bảng lạ mắt nào, và hơn hết là không mặc vest, nên tôi đoán có lẽ cô ấy là người truyền đạo chăng? Cô ấy rõ ràng đã nghi ngờ về việc tại sao lại có bé gái ra mở cửa, và tôi khá chắc chắn rằng cô ấy coi Mizukami Ryōichi là đối tượng khách hàng.

Một khi cửa trước đã mở, quay trở lại phòng và trả lời hệ thống liên lạc nội bộ sẽ rất phiền phức.

Tôi cài xích cửa phòng hờ và mở hé cửa ra một chút, nhưng người phụ nữ tôi thấy lúc nãy vẫn đứng bên ngoài. Chậc, đáng ra phải về rồi chứ…

Trước đó tôi không cảm thấy gì vì hoảng hốt, nhưng người phụ nữ này trông quen quen... hay tôi từng thấy mặt cổ trên phiếu giảm giá hay sự kiện gì đấy...? Càng nghĩ tôi càng thấy có gì đó đang dâng lên đến cuống họng, nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi.

「Errm, xin lỗi, cô muốn hỏi thăm chút, đây có phải là nhà của Mizukami Ryōichi không?」

「Bố cháu vẫn chưa về nhà.」

Người phụ nữ khom người xuống nhìn tôi và đặt câu hỏi với một nụ cười trìu mến.

Quả đúng như dự đoán, cô ấy có vẻ đang tìm bản thể người lớn của tôi, vì vậy tôi dứt khoát từ chối như thường lệ bằng câu thần chú đặc biệt của mình. Không có kẻ ngốc nào sẽ không về nhà sau khi nghe câu này. Ít nhất là cho đến bây giờ.

Chisaki-san sẽ sớm đến, và tôi cần cô gái trước mặt rời đi trước khi đến lúc đó. Sẽ là một thảm họa nếu tin tức về một học sinh trung học năng động đến thăm nhà một người đàn ông 30 tuổi lan truyền. Trường hợp xấu nhất, tôi cũng thấy ổn, nhưng tôi không thể để nó làm hoen ố danh tiếng của Chisaki-san.

「Hả? Bố á?」

Tuy nhiên, trái với mong đợi của tôi, người phụ nữ đó trông vô cùng ngạc nhiên và bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt kinh ngạc, như thể cô ấy vừa thấy Peashooter ăn mất bánh Taco của Dave. Có lẽ nào là biến thái? Chisaki-san từng dặn tôi rằng không phải cứ là phụ nữ là an toàn, và cũng có khả năng cô ấy là một kẻ ấu dâm…

Trong chốc lát, tôi nghĩ rằng có lẽ tốt hơn là gọi cảnh sát, nhưng như thế sẽ tiết lộ sự thật rằng một người tên là Mizukami Ryōichi không còn sống ở đây nữa. Có lẽ sự ức chế nhận thức sẽ giúp ích đôi chút, hoặc có thể Thế Giới Phép Thuật sẽ lo liệu chuyện này, nhưng trước hết, phản ứng với cảnh sát chắc chắn sẽ phá hỏng lịch trình trong ngày. Đó là điều duy nhất tôi không thể chịu đựng được. Trong trường hợp khẩn cấp, tôi sẽ đuổi người này đi càng sớm càng tốt, có thể cân nhắc sử dụng tới sức mạnh của Ma Pháp Thiếu Nữ.

「Đùa à… ổng chưa bao giờ nói với mình là ổng có con. Sao con bé đã lớn thế này rồi…? Nghĩa là ổng đã có con ngay sau khi bỏ nhà đi rồi sao…? Khoan, chị dâu của mình là ai? Không tin nổi là ổng không báo cho lấy một tiếng về tất cả những chuyện này…」

「Ừm, bố cháu hiện không có ở nhà, nên cô có thể về được rồi ạ.」

「Khoan đã! Tên cô là Mizukami Futaba. cô là em gái của bố cháu, Mizukami Ryoichi, tức là dì của cháu[note81090], bố cháu có từng kể cho cháu nghe về dì chưa?」

「Ể…? Futaba…?」

Khi tôi sắp sửa thô bạo kết thúc cuộc trò chuyện và đóng cửa trước, người phụ nữ đó đã mạnh mẽ luồn chân qua cửa và nói, giọng có chút mất kiên nhẫn. Đó là cũng lúc tôi nhận ra. Không có gì ngạc nhiên khi tôi cảm thấy quen thuộc. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy em gái là tám năm trước, khi ấy con bé vẫn còn đang học trung học, và không giống như lúc đó, tôi không nhận ra ngay bởi vì con bé đang trang điểm. Nhưng chắc chắn là có sự giống nhau. Nếu được hỏi, tôi sẽ trả lời là có.

Tên của người phụ nữ này là Mizukami Futaba. Cô ấy thực sự là em gái tôi.

Ghi chú

[Lên trên]
Vann: hổ cam đoan với ae ahh moment
Vann: hổ cam đoan với ae ahh moment
[Lên trên]
Vann: đáng ra phải xưng là ‘cô’, nhưng nguyên gốc ‘叔母’ lại là ‘thúc mẫu’ hay ‘dì’, có lẽ bên nhật người ta xưng hô vậy, hoặc có mỗi ngoài bắc xưng ‘cô’ chăng, ae confirm phát?
Vann: đáng ra phải xưng là ‘cô’, nhưng nguyên gốc ‘叔母’ lại là ‘thúc mẫu’ hay ‘dì’, có lẽ bên nhật người ta xưng hô vậy, hoặc có mỗi ngoài bắc xưng ‘cô’ chăng, ae confirm phát?