Quyển 2: Đi! Biển! Thôi!

Chương 20 - Bóng hình màu trắng

2025-08-18

11

“Sao lại náo nhiệt thế này? Ta đã bỏ lỡ tiết mục hay nào sao?” Đông Phương Trừng rửa tay xong, vẩy vẩy nước, nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, thực khách mặt mày hồng hào, cụng ly hoan hô, nàng ngơ ngác chớp chớp mắt.

“Khụ, không có gì…” Lâm Phong nhanh chóng tiếp lời, ánh mắt liếc về phía túi nhựa trắng trong tay nàng, muốn đánh lạc hướng: “Cầm gì thế?”

“Cho này.” Đông Phương Trừng giơ túi nhựa trong tay lên, từ bên trong lấy ra một lon soda chanh ướp lạnh ném cho Lâm Phong.

“Mua ở máy bán hàng tự động trên đường, thấy ngươi có vẻ chán ăn, này, cầm lấy giải ngấy đi.”

Lâm Phong tiếp lấy chuẩn xác, cảm giác mát lạnh xuyên qua lon nhôm truyền đến lòng bàn tay. Kéo nắp, nước chanh sủi bọt, hơi chua thanh mát trôi xuống cổ họng, dạ dày đang khó chịu vì tốc độ cao và mùi dầu mỡ lập tức sảng khoái hơn nhiều.

“Cái máy bán hàng đó vậy mà nuốt tiền, có tin được không? Nếu không phải ta đá mấy phát cho nó nhả đồ uống ra thì đúng là lỗ nặng rồi.”

Đông Phương Trừng cũng lấy ra một lon, là vị nho màu tím đậm, nàng ngửa đầu uống một ngụm lớn, thỏa mãn thở ra một hơi, rồi như nhớ ra điều gì, dùng lon chỉ vào bốn chữ lớn “Quán nướng Lão Binh” trong tiệm: “Nhắc mới nhớ, ta phát hiện một chuyện lạ, từ đây đến nhà vệ sinh công cộng chỉ cách vài trăm mét, mà ta ít nhất đã thấy năm sáu quán đều tên này, thành phố Peikuode đâu ra nhiều lão binh (cựu binh) thế?”

Lâm Phong liếc nhìn ông chủ đang bận rộn sau bếp nướng, đối phương đang thoăn thoắt lật xiên thịt, bắp tay cuồn cuộn. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay về phía Đông Phương Trừng, ra hiệu nàng lại gần. Đông Phương Trừng nghi hoặc nhướng mày, phối hợp nghiêng người về phía trước.

“Bởi vì thành phố Peikuode thật sự có một lượng lớn thủy binh giải ngũ. Năm năm trước, trong sự kiện ‘Vực Sâu Tĩnh Lặng’ nghiêm trọng chưa từng có, hạm đội hoàng kim kiêu hãnh của Peikuode gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn lại vài chiếc khu trục hạm và tàu tiếp tế may mắn thoát về.” 

“Sau này Ma Pháp Thiếu Nữ Scarlet Wing, người được mệnh danh là mạnh nhất toàn bộ Siêu Á Châu từ trước đến nay xuất hiện, chính quyền thành phố cảm thấy Ma Pháp Thiếu Nữ đáng tin cậy hơn hạm đội tốn tiền, lại còn tiết kiệm hơn, nên ngân sách tái thiết hạm đội đã bị cắt giảm gần hết.”

“Kết quả là một lượng lớn thủy binh đang ở độ tuổi sung sức, không còn chiến tranh để đánh, tàu chiến cũng không còn, chỉ có thể buồn bã giải ngũ, tự tìm đường sống, phần lớn trong số họ chỉ có thể chật vật sống qua ngày bằng chút tiền giải ngũ ít ỏi, những người có một nghề để kiếm sống như thế này đã là tốt rồi.”

“Cậu nhìn đôi tay của ông chủ kìa,” ánh mắt Lâm Phong hướng về phía không xa, “những vết chai và sẹo trên tay đó, so với một chủ quán nướng, càng giống một cựu binh hơn.”

Đông Phương Trừng trầm ngâm gật đầu. Chẳng trách bao gồm cả quán này, mỗi quán “Quán nướng Lão Binh” đều treo một hoặc vài bức ảnh tàu chiến ở vị trí dễ thấy nhất, chắc hẳn là những con tàu mà họ từng phục vụ.

Nàng ngẩng đầu, nhìn bức tường ảnh đầy vinh dự và hồi ức, những thủy binh trẻ tuổi mặc quân phục trắng thẳng thớm, khí phách ngời ngời đứng trên boong tàu, phía sau là mũi tàu thép lạnh lẽo hoặc tháp pháo hùng vĩ của chiến hạm khổng lồ. Từ dáng vẻ oai vệ của các thủy binh trong ảnh và quy mô hùng vĩ thoáng qua của hạm đội, không khó để tưởng tượng phong thái oai hùng của “hạm đội hoàng kim” này khi còn ở thời kỳ đỉnh cao, xé sóng ra khơi, bảo vệ hải phận.

Vậy mà một “Vực Sâu Tĩnh Lặng” chỉ trong mười ba giờ ngắn ngủi, có thể hủy diệt một hạm đội như vậy, rốt cuộc đó là tai ương diệt thế kinh hoàng đến mức nào?

Tia sáng cuối cùng của hoàng hôn hoàn toàn chìm xuống dưới mặt biển xanh thẫm, bầu trời từ màu vàng cam rực rỡ chuyển sang màu tím xanh sâu thẳm, vài ngôi sao trắnglặng lẽ lấp lánh.

Do chính quyền thành phố Peikuode khuyến cáo du khách không nên nán lại bãi biển vào ban đêm, lúc này, bãi cát ồn ào ban ngày đã tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng sóng biển vỗ vào bờ rì rào.

Đông Phương Trừng và Lâm Phong sánh bước trên cát mịn, phía sau để lại hai hàng dấu chân dài. Gió biển mặn mòi mang theo hơi lạnh của đêm thổi tung mái tóc của cả hai. Ánh mắt thiếu nữ hướng về mặt biển lúc này trông vô cùng yên bình, lấp lánh ánh bạc li ti dưới ánh sao.

“Đây là biển sao... đẹp thật.” Nàng khẽ nói.

Thật khó mà tưởng tượng, chính một vùng biển đẹp đẽ và dịu dàng như vậy, lại đồng thời ấp ủ “Vực Sâu Tĩnh Lặng” đủ sức hủy diệt một siêu đô thị chỉ trong chốc lát.

“Yên tâm,” Lâm Phong như đọc được tâm tư của nàng, khẽ an ủi, “cho dù là thiên tai nào, Ma Pháp Thiếu Nữ cũng sẽ giải quyết được.”

Đông Phương Trừng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, ánh mắt vẫn lơ lửng trên mặt biển xa xa. Gió biển thổi tung những sợi tóc mái trước trán nàng, che đi ánh sáng trong đôi mắt đen.

“Đi thôi.” Lâm Phong vươn vai, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời tím xanh đang nhanh chóng chuyển sang đen sẫm, “Cô chủ nhiệm đã nhắc rồi, đêm xuống đừng nán lại bờ biển.”

Đông Phương Trừng “ừm” một tiếng, chuẩn bị quay người rời đi. Nhưng khi liếc nhìn biển lần cuối, ánh mắt nàng đột nhiên dừng lại ở đường chân trời xa xăm.

Ở đó có một cô gái đang đứng.

Cô gái toàn thân bao phủ trong một màu trắng bệch không tự nhiên, không chút huyết sắc, tạo thành sự tương phản chói mắt với màu nước biển sẫm. Nàng đi chân trần, cứ thế đột ngột xuất hiện, tĩnh lặng đứng trên những con sóng nhấp nhô, mái tóc dài màu nước xõa tung khiến người ta không thể nhìn rõ mặt.

Khoảng cách giữa họ xa đến vậy, tiếng sóng biển trầm thấp và đều đặn.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt Đông Phương Trừng bắt được nàng, đôi môi trắng bệch của cô gái khẽ động đậy.

Không có âm thanh nào truyền đến, gió biển vẫn chỉ mang theo hơi thở mặn chát.

Tuy nhiên, lời nói huyền ảo và thanh thoát lại không chút cản trở mà xuyên qua không gian, trực tiếp vang lên trong đầu Đông Phương Trừng:

“Tại sao... lại lãng quên?”

Trái tim Đông Phương Trừng đập mạnh một cái, theo bản năng chớp mắt.

Khi nhìn lại thì mặt biển đã trống rỗng, chỉ có ánh sao vẫn rải rác, sóng biển vẫn không ngừng nghỉ vỗ vào bờ. Bóng dáng trắng bệch vừa rồi, cùng với lời nói mê ảo chạm đến linh hồn, dường như chỉ là một giấc mơ huyễn hoặc được dệt nên từ bầu trời đêm và sóng biển.

“Sao thế?” Lâm Phong nhận thấy nàng dừng lại, quay đầu hỏi.

“…Không có gì.” Đông Phương Trừng thu ánh mắt về, giọng nói trầm hơn bình thường, “Chắc… ăn hàu nhiều quá.” Nàng không nán lại nữa, tăng tốc bước chân, đi về phía khách sạn sáng đèn.

Lâm Phong trầm ngâm nhìn về hướng nàng vừa nhìn, mặt biển vẫn yên bình. Hắn nhún vai, đi theo sau.

Đêm càng sâu, gió biển dường như mang theo một chút hơi lạnh khó nhận ra, như thể đến từ biển sâu.

“Mèo đen, vừa rồi ngươi có cảm nhận được không?” Đông Phương Trừng khẽ hỏi trong ý thức. Nếu là tấn công tinh thần, như lần trước ở nhà hát khi Reita đã dùng xiềng xích tấn công nàng, con mèo ngốc này hẳn phải có phản ứng mới đúng.

“Hả? Cảm nhận được gì meo?” Giọng mèo đen nghe có vẻ ngái ngủ, “Bản meo không cảm nhận được gì cả meo… Bên ngươi có chuyện gì sao meo?”

“……Không có việc gì, ngủ đi.”

Mèo đen bắt đầu lẩm bẩm “Zzz” để giả vờ mình đã ngủ, cho đến khi Đông Phương Trừng rời đi.

Trong không gian xám xịt không một bóng người, nó mở đôi mắt dọc màu vàng kim.

【Tự kiểm tra trạng thái…】

【Thông số sinh lý/tinh thần cá thể… ổn định】

【Phát hiện nhiễu loạn dòng tachyon bất thường, sẽ gửi báo cáo đến hệ thống quản trị viên】

【Hệ thống quản trị viên không phản hồi… tiếp tục thực hiện tự kiểm tra】

【Phát hiện hoạt động bất thường của hệ thống song song “White Whale”, thời gian hoạt động dự kiến: sớm hơn, cấp độ nhiễu loạn dự kiến: cao】

【Tạo cảnh báo ưu tiên cao nhất… thử kết nối hệ thống quản trị viên】

【Hệ thống quản trị viên không phản hồi, thử kết nối lần hai… hệ thống quản trị viên tiếp tục không phản hồi】

【…Tạo kế hoạch khẩn cấp】