Quyển 3: Từng Mang Đôi Cánh

Chương 18 - Nữ quỷ trước cửa

2025-10-01

1

“Ngoài cửa là màn đêm sâu thẳm như thể có thể nuốt trọn mọi ánh sáng.

Người phụ nữ vừa gọi tên nàng, lặng lẽ đứng trước bức màn đen đặc quánh ấy, trên môi nở một nụ cười quỷ dị.

Tâm trí Hoàng Vũ Đồng quay cuồng, nàng không nghĩ mình từng gặp vị khách trước mặt, nhưng khuôn mặt ấy lại mang đến một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Đó là một gương mặt tinh xảo đến mức khó tưởng, loại mà chỉ cần nhìn một lần là sẽ khắc sâu vào ký ức, không thể nào quên đi.

Người phụ ấy toát lên một khí chất đặc biệt, như một nhà khoa học quanh năm suốt tháng gắn bó với phòng thí nghiệm, bình tĩnh, lý trí, thậm chí mang theo một chút cảm giác xa cách phi nhân tính, như thể không hoàn toàn thuộc về thế giới này. 

Đặc biệt là đôi mắt đen láy kia, tĩnh lặng như một cái giếng cổ sâu hun hút, bất kể ngươi nhìn thế nào, cũng chẳng thấy chút gợn sóng nào.

Một người phụ nữ như thế, nếu tình cờ mỉm cười với ngươi, có lẽ sẽ khiến ngươi cảm thấy như gió xuân thổi qua người, cả ngày dài tràn ngập niềm vui.

Nhưng lúc này, nàng đứng mỉm cười trước cửa nhà mình, Hoàng Vũ Đồng chỉ cảm nhận được một luồng lạnh lẽo từ tận gan bàn chân bốc thẳng lên đỉnh đầu. Nàng siết chặt viên pha lê trong tay, đẩy cánh cửa mở thêm một khe nhỏ, thân thể vẫn giữ nguyên tư thế cảnh giác, sẵn sàng đóng sập lại và lùi bước bất cứ lúc nào.

“Đây là nhà họ Hoàng, xin hỏi cô tìm ai?”

Nhìn thiếu nữ tóc đỏ trước mặt căng thẳng như một con thú nhỏ, nụ cười trên gương mặt Đông Phương Nguyệt Hành càng trở nên sâu sắc hơn. Nàng không trả lời câu hỏi của Hoàng Vũ Đồng, mà từ từ, thong thả, rút ra từ túi áo blouse trắng một hộp băng video màu đen.

“Ta đến tìm một con Vũ Thú lạc đàn.”

Người phụ nữ nói những lời khó hiểu, đưa hộp băng đến trước mặt Hoàng Vũ Đồng.

Vũ Thú lạc đàn? Hoàng Vũ Đồng nhíu mày, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng dâng cao. Nàng hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng trực giác gào thét bảo nàng phải đóng cửa lại.

Thiếu nữ không chần chừ thêm, vừa lùi bước vừa giật mạnh cánh cửa, nhưng ngay khoảnh khắc cửa gần khép kín, một bàn tay mảnh khảnh đã nhẹ nhàng giữ lại.

Qua khe cửa hẹp, khuôn mặt mang nụ cười của Đông Phương Nguyệt Hành vẫn rõ ràng như ban ngày. Hoàng Vũ Đồng dùng hết sức lực, nhưng cánh cửa như bị hàn chết, không lay động chút nào.

Đúng lúc nàng kinh hãi tột độ, câu nói tiếp theo của người phụ nữ lại như một tiếng sét nổ ngay bên tai, khiến nàng lập tức tê cứng tại chỗ, mọi động tác đều dừng lại.

“Sự thật về chuyến tàu, đang nằm trong cuộn băng này.”

— Sự thật về chuyến tàu? Chuyến tàu nào? Chẳng lẽ là tàu WARP!?

Đôi đồng tử đỏ rực của thiếu nữ trong giây lát co thắt dữ dội, nàng lập tức kéo mạnh cánh cửa mở ra.

Nhưng vừa chớp mắt, bên ngoài cửa đã trống rỗng. Người phụ nữ tóc đen mặc áo blouse trắng đã biến mất không còn dấu vết, như thể chưa từng tồn tại.

Chỉ còn lại cơn gió đêm lạnh buốt, và một hộp băng video đen ngòm nằm im lìm trên bậc đá trước cửa.

Tất cả tựa như một cơn ác mộng hoang đường. Chỉ duy nhất hộp băng video là bằng chứng cho thấy những gì vừa xảy ra không phải là ảo giác trong đầu nàng.

Hoàng Vũ Đồng đứng ngẩn người một lúc, vài giây sau mới như tỉnh lại, đưa đầu ra ngoài, cảnh giác nhìn quanh.

Con đường nhỏ rợp bóng cây trong khu biệt thự hoàn toàn vắng lặng, chỉ có ánh đèn đường le lói trong đêm, hắt lên những vầng sáng vàng úa, cô liêu.

Nàng nhíu mày, do dự vài giây, cuối cùng vẫn cúi người nhặt lấy hộp băng lạnh ngắt, rồi cẩn trọng nhét vào lòng.

Trong phòng khách, hộp băng đen được đặt trên mặt bàn trà, bên cạnh là một máy phát băng video mà Hoàng Vũ Đồng vừa moi được từ tầng gác.

Cô gái tóc đỏ chống cằm, ngây người nhìn chằm chằm vào hộp băng.

Nàng biết, lựa chọn sáng suốt và đúng đắn nhất lúc này là lập tức báo chuyện này cho mẹ, đợi bà về rồi mới quyết định nên làm gì.

Nhưng…

Nàng nhớ lại cuộc điện thoại vừa tắt máy vài phút trước, giọng nói mệt mỏi của mẹ: “Vũ Đồng, tối nay mẹ không về đâu, bên Sở Cảnh sát còn nhiều việc phải xử lý. Bữa tối và bữa sáng ngày mai con tự lo nhé.”

Nàng không muốn khiến người mẹ vốn đã đầu óc rối bời vì công việc lại thêm lo lắng vì mình.

Hơn nữa… nàng quá khao khát biết rốt cuộc trên chuyến tàu đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình lại đột ngột ngất đi, và vì sao ký ức về khoảng thời gian đó lại trống rỗng hoàn toàn.

Tò mò vì sao từ khi trở về từ Peikuode, cơ thể nàng luôn có cảm giác kỳ lạ, như có một ngọn lửa cuộn xoáy trong người, lao xung quanh không tìm được lối thoát.

Cuối cùng, lòng tò mò đã chiến thắng lý trí. Hoàng Vũ Đồng hít một hơi sâu, như thể đã hạ quyết tâm.

Nàng siết chặt viên pha lê đỏ rực trong lòng bàn tay, như thể hành động ấy có thể mang lại chút can đảm, rồi nhấc hộp băng lên, bước đến máy phát, từ từ cắm vào khe.

“Kạch.”

Một tiếng nhỏ vang lên, trái tim thiếu nữ cũng giật thót theo.

Ngón tay nàng run nhẹ, bấm nút phát.

“Ooong——”

Chiếc máy cũ kỹ phát ra tiếng ù ù, màn hình tivi hiện lên vài đốm nhiễu trắng, rồi hình ảnh dần dần rõ nét.

Góc quay cao, hẳn là camera gắn trên trần hành lang. Từ những họa tiết trang trí tương lai màu xanh đen của hành lang, đây rõ ràng là khoang thường của chuyến tàu WARP — Hoàng Vũ Đồng nhận ra những số hiệu buồng ngủ.

Hình ảnh tua nhanh: trước tiên là vài người mặc đồ đen không rõ danh tính quẹt thẻ mở từng cánh cửa buồng ngủ, vào rồi nhanh chóng đi ra, sau đó là cảnh hành khách khoang thường đổ xô ra vào khi phát hiện ra những xác chết.

Tiếp theo... là khởi nguồn của cơn hoảng loạn.

Ngày thứ hai trên chuyến tàu, sau khi hai hành khách khoang nhất vì tham lam bị “trừng phạt” mà mất mạng, hành khách khoang thường lại ùa vào buồng ngủ để trốn tránh.

Nhưng vài phút sau, những cánh cửa hợp kim vững chắc vừa mới đóng lại, bỗng dưng bị xé toạc từ bên trong bởi một sức mạnh phi nhân.

Từ cái cửa bị rách toạc, lao ra không còn là những hành khách hoảng loạn như trước, mà là từng sinh vật — quái vật người chim — phủ đầy lông vũ đen đặc, mọc móng vuốt sắc nhọn và đôi cánh.

Chúng gào thét man rợ, đôi mắt đỏ như máu tràn ngập cơn cuồng sát, những con quái vật đã hoàn toàn biến đổi lao vào những hành khách vẫn đang vật lộn trong buồng ngủ, thân thể họ đang trải qua biến đổi dữ dội.

Cắn xé, cào cấu, nuốt chửng.

Máu đỏ như thể sơn rẻ tiền tuôn ra không ngớt, nhuộm đỏ cả tường hành lang lẫn thảm trải sàn, vẽ nên một cảnh tượng địa ngục trần gian.

Đúng lúc ấy, cánh cửa dẫn về phía toa ăn mở ra.

Hoàng Vũ Đồng lại co thắt đồng tử — vì nàng nhìn rõ mồn một, người mở cửa chính là nàng!

Dường như cảm nhận được mùi thịt tươi sống, những con quái vật điên cuồng kia tựa như ruồi vả thấy xác thối, lập tức quay đầu, phát ra những tiếng rít rợn tóc gáy đầy phấn khích, tranh nhau lao tới tấn công “Hoàng Vũ Đồng” trong hình ảnh.

Chớp mắt, thân hình nhỏ bé của thiếu nữ đã bị những lớp lông vũ đen dày đặc nuốt chửng hoàn toàn.

Hoàng Vũ Đồng vô thức bụm miệng, mới kìm được tiếng thét gào khỏi bật ra khỏi cổ họng — bản thân chưa biến thân rõ ràng không phải là đối thủ của những sinh vật có thể xé nát hợp kim bằng tay không.

Nhưng ngay sau đó, biến cố bất ngờ xảy ra.

Giữa đống quái vật đen ngòm chồng chất, bỗng dưng có một ánh sáng chói lọi, nóng rực, bắn mạnh ra từ kẽ hở giữa cơ thể chúng.

Ánh sáng ấy ngày càng dữ dội, tựa như một mặt trời thu nhỏ đang từ từ trỗi dậy giữa trung tâm của bóng tối.

Cuối cùng, ánh sáng trắng chói đến mức không thể diễn tả bằng lời đã nuốt trọn toàn bộ hình ảnh giám sát.

“Zzzt——”

Hình ảnh dao động vì quá nhiệt, phát ra một tiếng rít điện chói tai, rồi lập tức chìm vào màn đêm đen đặc.

Chính lúc Hoàng Vũ Đồng nghĩ rằng cuộn băng đã kết thúc, thì một giọng nữ quen thuộc, pha chút cười đùa trêu chọc, rõ ràng vang lên từ loa tivi:

“Ara, xem ra chim nhỏ của chúng ta, không muốn người khác nhìn thấy một mặt khác của mình nhỉ, nhưng mà đừng lo lắng.”

— Giọng này, chính là người phụ nữ mặc áo blouse trắng vừa nãy ngoài cửa!

“Pắc.”

Là một tiếng búng tay.

Hình ảnh trên màn hình tivi sau một loạt nhiễu trắng dữ dội, bắt đầu khôi phục.

Nhưng lần này, cảnh tượng trong hình đã hoàn toàn khác biệt.

Hoàng Vũ Đồng tròn mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ trên màn hình.

Đó là nàng, nhưng lại không phải là Ma Pháp Thiếu Nữ tên là Crimson Phoenix.

Trong hình, mái tóc ngắn đỏ rực của thiếu nữ không biết lúc nào đã biến thành mái tóc dài ngang eo, cơ thể nàng phát ra ánh hào quang rực rỡ như mặt trời, chiếu sáng cả hành lang như ban ngày.

Đôi đồng tử không còn màu đỏ như thường ngày, mà đã biến thành hai ngọn lửa đỏ vàng rực cháy, gương mặt nàng không biểu cảm gì, chỉ có sự lạnh lùng và vô cảm, tựa như một vị thần cao cả đang nhìn xuống những sinh vật yếu đuối, bé nhỏ như kiến.

Những người chim vẫn vung vuốt về phía nàng, nhưng bị một lực trường vô hình đẩy bật ra. Dưới ánh mắt đầy sát ý của chúng, thiếu nữ từ từ nâng tay lên.

Chỉ một động tác đơn giản như thế, những con quái vật vừa rồi còn hung hãn vô cùng, vây quanh nàng tứ phía, bỗng chốc như những cây nến bị châm lửa, trong nháy mắt bị ngọn lửa nóng bỏng thiêu rụi hoàn toàn, không kịp kêu lên tiếng nào, vài giây sau đã biến thành từng bộ xương đen cháy khét, nằm rải rác trên sàn.

Hoàng Vũ Đồng chợt nhớ đến những bức ảnh khoang thường mà Hoshino Kirara đã cho nàng xem sau khi rời khỏi chuyến tàu WARP — những bức ảnh do Đông Phương Trừng chụp.

Những xác chết thê thảm, bị đốt thành than, hoàn toàn giống hệt cảnh tượng mà nàng vừa chứng kiến — chính bản thân mình, với khuôn mặt vô cảm, đôi mắt đỏ rực bùng cháy.

“Đây… là… mình sao?”

Nàng đưa tay ra, run rẩy, chạm nhẹ vào màn hình tivi ấm nóng, vuốt ve hình ảnh của một “bản thân” xa lạ.

Hình ảnh trên màn hình lúc này cũng tiến đến hồi kết. “Hoàng Vũ Đồng” tựa như mặt trời đang bước đi giữa nhân gian, sau khi dọn sạch mọi quái vật, dường như cảm nhận được điều gì, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng thẳng vào camera.

Đôi mắt cháy rực ngọn lửa đỏ vàng kia dường như xuyên thủng màn hình, giao thoa ánh mắt với Hoàng Vũ Đồng ở bên ngoài.

Rồi hình ảnh mãi mãi dừng lại tại khung hình đó.

Có lẽ, ngay khoảnh khắc tiếp theo, chiếc camera đã bị nàng đốt đến mức không còn một mảnh tro.

Hoàng Vũ Đồng hoàn toàn không thể hình dung, đoạn băng vốn đáng lẽ đã bị tiêu hủy, rốt cuộc người phụ nữ tóc đen kia đã lấy được bằng cách nào. Nhưng lúc này, đầu óc nàng chẳng thể chứa nổi bất kỳ suy nghĩ nào khác — nàng hoàn toàn chìm trong kinh hoàng — hóa ra kẻ gây nên cảnh tượng địa ngục trần gian trong khoang thường dân chính là nàng!

Thiếu nữ ngồi trên sofa rất lâu, rất lâu, cho đến khi tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ vang lên, nàng mới bừng tỉnh.

Người phụ nữ kia! Người phụ nữ bí ẩn mặc áo blouse trắng kia! Nàng chắc chắn biết nhiều hơn!

Hoàng Vũ Đồng lập tức bật dậy khỏi sofa, lao đến tiền sảnh, mở hệ thống phát lại camera giám sát nhà mình.

Nhưng chẳng bao lâu, nàng thất vọng nhận ra: mọi đoạn video ở các khung giờ khác đều nguyên vẹn, chỉ duy nhất một phút — phút nàng mở cửa cho người phụ nữ kia — tập tin giám sát vì lý do hư hỏng không xác định nên không thể phát lại.

Nàng nhíu mày, cảm giác lạnh lẽo trong lòng càng sâu hơn. Hoàng Vũ Đồng co ro trên ghế sofa, suy nghĩ một hồi, rồi cầm điện thoại, gọi đến trung tâm an ninh của ban quản lý khu chung cư.

“Alô, xin chào, tôi là Hoàng Vũ Đồng, cư dân căn A21-06. Tôi cần xem lại đoạn camera trước cửa nhà và khu vực lân cận, khoảng mười phút trước.”

Không phụ lòng mẹ đã đóng phí dịch vụ hàng chục triệu mỗi năm, dù là giữa đêm khuya thì ban quản lý cũng phản ứng rất nhanh, và đoạn video cũng không bị hỏng.

Hoàng Vũ Đồng mừng rỡ, vừa nhận được file từ họ liền lập tức bấm phát.

Nhưng khi nhìn rõ nội dung đoạn video, toàn thân nàng như đông cứng.

Trong hình, dấu thời gian vẫn trôi bình thường, đèn đường sáng, gió đêm lay động tán cây.

Nhưng con đường trước cửa nhà nàng, mãi mãi trống rỗng, không một bóng người.

Trong suốt một phút — khi người phụ nữ bấm chuông, nói chuyện với nàng, đưa cho nàng hộp băng — hình ảnh camera chỉ hiện ra một khoảng trống lạnh lẽo, chết lặng.

Như thể người phụ nữ mặc áo blouse trắng kia, vốn dĩ không tồn tại trong thế giới này.

Chẳng lẽ… chính mình vừa được một bóng ma tiết lộ sự thật về chuyến tàu WARP?

Ý nghĩ ấy khiến Hoàng Vũ Đồng rợn cả da đầu, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm sống lưng.

Ngoài cửa sổ, một tia chớp trắng nhợt xé toạc bầu trời đêm đen kịt, tiếp theo đó, một tiếng sấm long trời lở đất vang dội nơi chân trời.