Chín ngày tiếp theo trôi qua bình lặng mà cũng có phần kỳ lạ, cuộc sống của Đông Phương Trừng bị chia thành hai nửa rõ rệt.
Ban ngày, nàng là học sinh của Học viện Thánh Hoa Thánh Ái, mỗi ngày dưới sự kèm cặp ép buộc của Lâm Phong, nàng phải vật lộn với đủ loại hàm số, công thức và phương trình hóa học.
Còn đến tối hoặc cuối tuần, nàng lại đến trường quay do Công ty W chỉ định, nơi có biện pháp an ninh nghiêm ngặt đến mức khoa trương, để hoàn thành công việc của Zero với tư cách người đại diện.
Tuy nói là công việc, nhưng thực ra mức độ nhàn hạ lại vượt xa mọi dự liệu của Đông Phương Trừng.
Những gì nàng cần làm chỉ là khoác lên bộ giáp do công ty cung cấp, hoặc cầm vũ khí, tạo vài dáng dưới sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia để chụp vài tấm ảnh, ngoài ra không hề có bất kỳ yêu cầu nào khác.
Không có những đoạn phim quảng cáo dài dòng, không có lời thoại phức tạp, thậm chí không có lấy một hoạt động công khai trực tuyến nào. Công ty W dường như chỉ muốn “Zero” trở thành một biểu tượng, tạo sự liên kết trực quan với sản phẩm của họ.
Mỗi khi khoản thù lao đáng kể được chuyển vào tài khoản, Đông Phương Trừng đều có cảm giác không chân thực, chỉ khi lướt điện thoại, nhìn thấy hình ảnh Zero xuất hiện trên quảng cáo của công ty W, nàng mới có cảm giác “à, cái này có liên quan đến ta”.
Trên màn hình quảng cáo là một Ma Pháp Thiếu Nữ cầm rìu chiến, ánh mắt sắc bén, phía sau là ánh lửa bùng nổ và một đống phế tích, kèm theo khẩu hiệu “Công ty W — chúng tôi định nghĩa chiến tranh” đậm chất “chuuni”, khiến Đông Phương Trừng thậm chí còn cảm thấy hơi ngượng.
Chỉ có bản thân nàng mới biết, khi chụp tấm ảnh đó, nàng chỉ đứng trước màn hình xanh, tùy tiện vung vẩy cây rìu mô hình trong tay.
Công ty W thực sự chỉ có yêu cầu nhỏ nhoi như vậy sao?
…
Ngày thứ chín là ngày mẹ của nàng, Đông Phương Nguyệt Hành, lên đường đến thành phố Sakura để đi công tác.
Tại sảnh khởi hành của nhà ga, Đông Phương Trừng ôm chặt lấy mẹ, cố gắng nén những giọt nước mắt chực trào ra khóe mi, không muốn mẹ nàng phải lo lắng.
“Ở nhà phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, ăn uống đúng giờ, đừng có thức khuya chơi game mãi nhé.” Đông Phương Nguyệt Hành dịu dàng vuốt ve mái tóc con gái, dặn dò lặp đi lặp lại, “Với lại, phải đối xử tốt với Tiểu Phong, đừng có bắt nạt người ta mãi.”
“Biết rồi mà mẹ, mẹ nói tám trăm lần rồi đó.” Đông Phương Trừng vùi mặt vào hõm vai mẹ, giọng nói nghèn nghẹn.
Mãi đến khi bóng dáng mẹ khuất dần ở cửa lên máy bay, nàng mới không kìm được mà đưa tay lau vội nước mắt.
…
Ngày thứ mười, kết quả kỳ thi tháng của Học viện Thánh Hoa Thánh Ái được công bố.
Lâm Phong, với điểm trung bình tất cả các môn, lại trở về vị trí trung bình của khối, vị trí mà hắn đã giữ vững hàng vạn năm không đổi, và với thái độ mặt dày mày dạn của hắn đã thành công khiến Minase Kazuha phải câm nín.
Còn Đông Phương Trừng, dưới sự kèm cặp “kiểu ma quỷ” của Lâm Phong và sự nỗ lực của bản thân trong thời gian qua, thành tích đã vọt từ hạng chót lên top đầu của khối, thậm chí còn giành được danh hiệu “ngôi sao tiến bộ” nhờ thứ hạng tăng vọt.
Đứng trên bục nhận giải ở lễ đường, tay mân mê tấm bằng khen in chữ vàng lấp lánh, ánh mắt Đông Phương Trừng không tự chủ được mà hướng xuống phía dưới. Giữa đám đông đen kịt, nàng đã nhìn đã thấy Lâm Phong.
Hắn ta lúc này đang dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt vẫn là nụ cười lười biếng như thường lệ. Thấy ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, tên chó nhà giàu giơ ngón cái lên với nàng, dùng khẩu hình mà nói: “Giỏi lắm.”
Khoảnh khắc đó, trong lòng Đông Phương Trừng đột nhiên dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Rõ ràng thành tích của bản thân đã tốt hơn, đây đáng lẽ phải là chuyện đáng vui, thêm vào việc đã thắng chó nhà giàu về thành tích, càng phải vui gấp đôi.
Nhưng tại sao hai chuyện vui này cộng lại, tại sao tâm trạng của nàng lại trở nên như thế này…
Lễ trao giải kết thúc, học sinh xếp hàng trở về lớp học của mình. Đông Phương Trừng nắm chặt tấm bằng khen trong tay, chạy vội vàng đuổi kịp đội ngũ của lớp, bất chấp những lời trêu chọc của các bạn xung quanh, nàng chỉ kéo mạnh tay áo Lâm Phong.
“Sao vậy, tiểu thư ngôi sao tiến bộ?” Lâm Phong cúi đầu cười tủm tỉm nhìn nàng, dưới ánh nắng, nụ cười của thiếu niên khiến người ta có chút không mở mắt nổi.
“Ngươi…” Đông Phương Trừng nhìn gương mặt điềm nhiên như mây gió của hắn, nỗi phiền muộn trong lòng càng thêm dâng trào, “Ngươi thật sự không hề buồn chút nào à? Thành tích của ta rõ ràng là nhờ ngươi giúp ta ôn tập mới tăng lên, nhưng thứ hạng của chính ngươi lại tụt xuống, vừa rồi còn bị chủ nhiệm khối nói bóng nói gió một trận!”
Nàng càng nói càng thấy khó chịu, vị chủ nhiệm khối với mái tóc hói kiểu Địa Trung Hải đó, khi phát biểu tổng kết đã nói những lời rõ ràng là nhắm vào Lâm Phong.
Cái gì mà “một số bạn học có năng lực là tốt, nhưng đừng vì bận rộn giảng bài cho bạn gái mà sao nhãng việc học của bản thân, cuối cùng lợi bất cập hại”, hắn sao nhãng việc học của bản thân khi nào! Hắn rõ ràng là đang khống chế điểm số mà…
Không không không, ai là bạn gái của hắn chứ!
“Sao lại không.” Lâm Phong nhìn vẻ mặt giận dỗi của nàng, giống như một chú mèo con đang bảo vệ thức ăn, “Tớ đã quen gánh vác những lời đồn đại vô căn cứ hay gì đó từ lâu rồi.”
Hắn mỉm cười nói ra câu này, nhưng trong nụ cười đó, dường như lại ẩn chứa một tia chua xót mà Đông Phương Trừng không thể hiểu nổi.
Đáng ghét! Đông Phương Trừng thầm mắng một tiếng trong lòng, tên này chắc chắn đang cố tình ra vẻ đẹp trai, nhưng điều khốn nạn là bản thân nàng lại thực sự thấy hắn có chút đẹp trai.
Gần đây rốt cuộc là sao vậy? Tại sao nàng lại càng ngày càng thấy tên chó nhà giàu này đẹp trai đến mức hơi phạm quy rồi? Chẳng lẽ… thật sự là vì cái gì mà “thời kỳ sinh sản” đó sao?
Mấy ngày nay, nàng càng cảm thấy cảm giác nặng trĩu ở bụng dưới càng lúc càng rõ ràng, buồn ngủ, mệt mỏi, cảm xúc thất thường… đủ loại triệu chứng báo trước mà chó nhà giàu đã nhắc đến nối tiếp nhau xuất hiện, khiến Đông Phương Trừng thấm thía nỗi phiền phức khi làm con gái.
Đặc biệt là sau khi dán “đồ dùng” vào quần lót, cái cảm giác cọ xát mơ hồ và cảm giác dị vật đó thực sự khiến nàng toàn thân không thoải mái.
Ngày đầu tiên mới dán, nàng thậm chí còn đi đứng cứng ngắc, kết quả còn bị Hoshino Kirara xáp lại gần, hỏi nhỏ với ý đồ không tốt: “Đông Phương Trừng, có phải tối qua cậu và Lâm Phong đã ‘làm hơi quá’ rồi không?”
Trời biết lúc đó nàng đã phải cố gắng nhẫn nhịn đến mức nào, mới không đập cuốn sách hóa học trong tay vào mặt cô nàng đại tiểu thư đó.
Nhưng nói gì thì nói, kể từ ngày nàng hét lớn trước mặt cả lớp rồi lao vào Hoshino Kirara, đẩy đại tiểu thư ngã xuống đất và liên tục xoáy vào thái dương của nàng ta, những tin đồn về Đông Phương Trừng và Lâm Phong trong lớp cũng đã lắng xuống khá nhiều, có lẽ là sợ bị nàng tẩn cho một trận.
Đông Phương Trừng lắc lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn đó ra khỏi đầu, đang định nói thêm điều gì đó thì điện thoại trong túi bỗng rung lên. Nàng lấy ra xem, là một tin nhắn gửi đến.
【Kính gửi quý cô Đông Phương Trừng, khu mộ mà quý khách đã đặt trước tại nghĩa trang của chúng tôi đã được chuẩn bị xong xuôi, địa chỉ: Khu B, hàng 7, số 13, đồi Tĩnh An, quận Thành Nam.】
Lâm Phong đứng cạnh nàng, vô tình liếc nhìn tin nhắn đó, nụ cười trên mặt hắn tức thì đông cứng lại, rồi biến thành vẻ nghi hoặc.
Nghĩa địa? Ai chết rồi?
Còn A Trừng bên cạnh, ngay khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn đó, toàn bộ khí chất của nàng đã thay đổi. Ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt đen bỗng chốc tối sầm lại, thay vào đó là một nỗi buồn sâu thẳm không đáy.
Nàng cất điện thoại, ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt là một vẻ chua xót mà Lâm Phong chưa từng thấy trước đây.
“Lâm Phong, nếu ngươi muốn biết một số chuyện về Zero… thì sau khi tan học hãy đến nơi này tìm ta.”
Cứ như thể khi nói ra câu này đã dùng hết sức lực toàn thân, thiếu nữ nói xong liền quay người rời đi, để lại một bóng lưng cô độc và tiêu điều.
Lâm Phong đứng tại chỗ, nhìn theo hướng nàng rời đi, lông mày nhíu chặt.
Nghĩa địa, chuyện của Zero? Có Ma Pháp Thiếu Nữ nào đã hy sinh sao? Sao A Trừng lại bất thường đến vậy?
…
Thành Nam, đồi Tĩnh An.
Đây là khu nghĩa địa công cộng lớn nhất thành phố Đỗ Hoàng, nói là nghĩa địa thì thà nói nó giống một công viên khổng lồ hơn.
Trên những ngọn đồi nhân tạo, là thảm cỏ xanh mướt, từng hàng bia mộ bằng đá cẩm thạch trắng lặng lẽ đứng sừng sững dưới ánh hoàng hôn.
Đông Phương Trừng mặc một bộ đồ đen, một mình đứng trước một bia mộ mới tinh. Gió thổi tung mái tóc dài của nàng, cũng thổi bay tà váy đen. Thiếu nữ yên tĩnh như một bức tượng, gần như hòa mình vào cảnh hoàng hôn trang nghiêm này.
Gương mặt vốn đã trắng trẻo của nàng càng thêm tái nhợt dưới ánh nắng chiều tà, giữa đôi mày và khóe mắt phủ một lớp vẻ tiều tụy không thể xua đi, đó là dấu vết của mấy đêm không ngủ ngon.
“Vẫn bình an vô sự chứ, đồ hộp bọc thép.”
Mãi lâu sau, nàng mới chậm rãi mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng như sợ làm phiền giấc ngủ của ai đó, lại mang theo một chút khàn khàn mà chính nàng cũng không hề hay biết.
Nàng đưa tay ra, những ngón tay gần như tham lam, nhẹ nhàng vuốt ve mép bia mộ lạnh lẽo, như thể đang vuốt ve lớp giáp vai cứng rắn và lạnh lẽo của kẻ đó.
Trong đôi mắt đen ấy chưa đựng nỗi buồn, sự dịu dàng, nỗi hoài niệm, vô số cảm xúc đan xen, như muốn xuyên qua tảng đá lạnh lẽo này, để nói những lời chưa kịp nói với bóng hình từng cùng nàng kề vai chiến đấu, và nhiều lần cứu nàng thoát khỏi hiểm nguy.
— Kẻ đã ở sâu trong vùng biển của Peikuode, vì muốn nàng toàn thân rút lui, đã chọn nhường lại động cơ bay cho nàng, còn bản thân thì chôn vùi dưới đáy biển sâu, đó là Tu La, cán bộ của Ouroboros.
Phía sau truyền đến một tiếng bước chân từ xa đến gần. Đông Phương Trừng không quay đầu lại, tiếng bước chân của Lâm Phong nàng đã nghe mười mấy năm, luôn có thể phân biệt được ngay lập tức.
Mà tiếng bước chân của Tu La, luôn mang theo tiếng vọng của giáp kim loại va chạm… Tại sao nàng lại nghĩ đến hắn?
Một tia tội lỗi sắc bén không báo trước đâm nhói trái tim nàng.
Tại sao bản thân lại gọi Lâm Phong đến đây?
Là tàn nhẫn muốn hắn nhìn rõ trong lòng mình còn chứa đựng một người khác? Hay… chỉ vì bản thân quá yếu đuối, cần một sự ấm áp quen thuộc ở bên cạnh để chống lại nỗi buồn này?
Dù là loại nào thì cũng quá bất công với Lâm Phong.
Lâm Phong từ phía sau chậm rãi bước tới, hắn từ xa đã nhìn thấy bóng lưng cô đơn của thiếu nữ mặc váy đen, và tấm bia mộ mới tinh trước mặt nàng.
Khi ánh mắt hắn dừng lại trên cái tên khắc bằng chữ đen trên bia mộ, đồng tử hắn đột nhiên co rút lại.
“Mộ của Tu La”
Lâm Phong lảo đảo một bước, suýt nữa thì vấp phải một mảng cỏ nhô lên.
Hỏng rồi!
Hỏng rồi, từ khi trở về từ Peikuode, vì vui vẻ kéo co với A Trừng quá mức, hắn đã quên mất rằng đối với A Trừng thì Tu La đã hy sinh bản thân để cứu Zero, chết dưới đáy biển sâu của Peikuode.
Hắn nhìn gương mặt buồn bã của thiếu nữ, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả, xen lẫn tội lỗi và xót xa.
Hắn đứng cạnh nàng, hắng giọng, cố gắng giả vờ như không biết gì, hỏi một cách cố ý: “A Trừng, ‘Tu La’ này là ai? Bạn… tốt của cậu à?”
Đông Phương Trừng quay đầu nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn về phía bia mộ, đôi mắt đen tĩnh lặng như một cái giếng chết.
“Ta biết ngươi chắc chắn sẽ thấy cái tên này rất lạ, nhưng đây chỉ là ta… ta gọi hắn như vậy thôi.”
Nàng gần như tin chắc Lâm Phong sẽ ghen tuông vì cái tên đàn ông xa lạ này, dù sao, theo nàng thấy, Lâm Phong là… thích nàng.
Cũng chính vì vậy, cảm giác tội lỗi của Đông Phương Trừng lúc này gần như muốn tràn ra ngoài. Nàng gọi hắn đến đây, để hắn nhìn nàng đau buồn vì một người đàn ông khác, đây là một hành động tàn nhẫn đến mức nào.
Tuy nhiên Lâm Phong chỉ im lặng dời ánh mắt khỏi mặt nàng, chỉ nhìn tấm bia mộ choi mắt đó, không biết nên nói gì.
Hai người cứ thế đứng cạnh nhau, im lặng thật lâu, ánh hoàng hôn kéo dài bóng của họ trên bãi cỏ.
Ngay khi Đông Phương Trừng dường như cuối cùng đã sắp xếp xong cảm xúc, chuẩn bị mở miệng nói điều gì đó, một tiếng mèo kêu chói tai và gấp gáp đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh của nghĩa địa.
“Meo—!!”
“Hai ngươi đang làm gì vậy meo!!”
Kèm theo tiếng mèo kêu bất mãn, một vết nứt không gian đột nhiên xé toạc trong không khí bên cạnh hai người. Một con mèo đen toàn thân đen tuyền, đầu tròn như quả bóng, nhảy vọt ra khỏi vết nứt, vững vàng đáp xuống đất.
Con mèo đen đầu tròn cong lưng lên, rất bất mãn hừ lạnh về phía Đông Phương Trừng, lông trên người dựng hết cả lên, ngay cả đuôi cũng dựng thẳng tắp.
“Đến lúc nào rồi mà còn có tâm trạng hẹn hò với bạn trai ở đây chứ meo! Có quái nhân cấp Dragon xuất hiện rồi đó meo!!”

