Bầu không khí lại trong buồng thẩm vấn của Đông Phương Trừng lại hoàn toàn khác biệt.
Người phụ trách kiểm tra nói dối nàng là một người đàn ông khá điển trai – mái tóc xoăn màu nâu được chải chuốt tỉ mỉ, khóe mắt tự nhiên mang theo ý cười, giọng nói ôn hòa và đầy cuốn hút.
Theo tài liệu nội bộ công ty W, kiểu “mỹ nam ôn nhu” này có sức hấp dẫn chí mạng đối với những thiếu nữ tuổi dậy thì, dễ dàng phá vỡ phòng tuyến tâm lý của họ.
Đây cũng là điểm xảo quyệt của công ty W, nhân viên phụ trách “thẩm vấn” sẽ dựa vào thông tin mục tiêu để chọn ra những người khác giới có sức hấp dẫn phi thường.
Đương nhiên, tiền đề là mục tiêu không phải đồng tính luyến ái.
Theo dữ liệu, Đông Phương Trừng có quan hệ vô cùng thân thiết với một nam sinh tên Lâm Phong, thậm chí khả năng cao là tình nhân. Nhưng để chắc ăn, công ty vẫn cử át chủ bài quyến rũ nhất ra trận.
Và rồi, vị mỹ nam át chủ bài này phát hiện, sức hấp dẫn từng làm say đắm mọi lứa tuổi, bách chiến bách thắng, hôm nay dường như đã mất linh.
“Này anh bạn...” Đông Phương Trừng chống một tay lên cằm, tay kia sốt ruột gõ gõ mặt bàn, “Anh nháy mắt với tôi không thấy mệt à? Mắt không mỏi sao? Khi nào thì bắt đầu kiểm tra nói dối vậy, mẹ tôi còn đang ở nhà đợi tôi về ăn cơm đấy.”
Nụ cười của người đàn ông cứng đờ trên mặt, hắn hắng giọng, thu lại những động tác nhỏ thừa thãi toát lên vẻ quyến rũ của người đàn ông trưởng thành: “Được rồi, tiểu thư Đông Phương Trừng, chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
Trong phần đối chiếu thông tin cơ bản, Đông Phương Trừng tỏ vẻ chán chường, gật đầu lia lịa, trông như thể “ngươi nhanh lên ta đang vội”.
Đến câu hỏi thứ sáu, người đàn ông liếc xuống gợi ý trên máy tính bảng, rồi đột ngột đổi giọng: “Tiểu thư Đông Phương Trừng, cô có yêu cha mình không?”
Ngón tay Đông Phương Trừng đang gõ mặt bàn bỗng dừng lại, theo bí kíp mà tên chó nhà giàu kia đưa, dạng câu hỏi nguyên tắc chạm đến sâu thẳm nội tâm này là cơ hội tốt nhất để làm mờ ranh giới lời nói dối.
Do đó nàng nên trả lời “yêu” để thiết bị ghi lại một mô hình dao động sai, hòng đánh lừa máy phát hiện nói dối.
Thế nhưng…
Chữ “yêu” cứ nghẹn mãi trong cổ họng, khuôn mặt mơ hồ của người đàn ông kia thoáng hiện trong tâm trí, trong lòng nàng chỉ dấy lên sự ghê tởm lạnh lẽo.
Bảo nàng nói yêu tên cặn bã đã bỏ rơi nàng và mẹ nàng ư? Đông Phương Trừng không làm được.
Sau vài giây giằng xé nội tâm, nàng từ bỏ.
“Không. Hắn ta là một tên cặn bã đã bỏ rơi mẹ con tôi.”
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của chuyên viên phân tích: “Các chỉ số của mục tiêu dao động dữ dội, nhưng theo điều tra lý lịch thì đây hẳn là lời thật, tiếp tục.”
Người đàn ông gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy thì cô và bạn học Lâm Phong đi cùng cô, hai người có quan hệ gì?”
Não bộ của Đông Phương Trừng bắt đầu vận hành tốc độ cao, cơ hội cứu vãn đã đến!
Nếu vừa rồi nàng bỏ lỡ thiết lập ranh giới lời dối trá, thì lần này nhất định phải bù lại. Vì mối quan hệ thực sự giữa nàng và tên chó nhà giàu là “bạn tốt”, cho nên, lời nói dối nên là nói… bọn họ đang hẹn hò?
Không đúng không đúng không đúng! Xét đến khoảng cách kỳ lạ giữa mình và tên chó nhà giàu, trong mắt người ngoài thì hai người bọn họ chắc chắn đã sớm bị coi là tình nhân, cho nên, đối với mình mà nói, thừa nhận hai người đã hẹn hò mới là “sự thật”.
Vậy thì, “lời nói dối” chính xác nên là…
Bọn họ không hề hẹn hò! Trong sạch như pha lê!
Suy luận xong! Đông Phương Trừng thầm khen ngợi sự nhanh trí của mình, nàng hắng giọng, cố gắng để biểu cảm của mình trông tự nhiên hơn một chút, rồi lên tiếng:
“Chúng tôi chỉ là thanh mai trúc mã, bạn bè mà thôi.”
Người đàn ông nhìn nàng ưỡn ngực, nhìn thẳng hắn với vẻ mặt vô cùng tự tin, liền nở một nụ cười đầy ẩn ý. Trong tai nghe của hắn, các chuyên viên phân tích phía sau hậu trường đều không nhịn được bật cười.
“Ha, tuổi dậy thì phiền phức thật.”
“Khoảng cách kia, đoán xem đã lên giường bao nhiêu lần rồi? Còn ở đây ‘chỉ là bạn bè’.”
“Ghi lại: mục tiêu khi trả lời về mối quan hệ với Lâm Phong, xuất hiện dao động cảm xúc dữ dội, phán định là lời thật. Kết luận: Hai người là tình nhân, tình cảm rất sâu đậm.”
Điều thú vị là, lời nói dối được Đông Phương Trừng dày công thiết kế tuy nhanh chóng bị vạch trần, nhưng lại vô tình thành công làm mờ ranh giới lời nói dối của nàng.
Trong những cuộc hỏi cung tiếp theo, khi được hỏi những câu như “cô có từng làm tổn thương người khác chưa”, “phản ứng của cô khi nhìn thấy xương gãy là gì”, những câu hỏi lẽ ra phải gây ra dao động cảm xúc dữ dội, phản ứng của Đông Phương Trừng lại bình thản như thể đang hỏi “hôm nay thời tiết thế nào”, các chỉ số vô cùng bình lặng.
Trong mắt chuyên viên phân tích, những điều này rõ ràng là lời nói dối.
“Hẳn là hội chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn,” Nhà phân tích tâm lý phía sau hậu trường đưa ra kết luận. “Để tránh tinh thần sụp đổ, não bộ của cô bé đã tự kích hoạt cơ chế tự bảo vệ, phong tỏa ký ức kinh hoàng trên chuyến tàu vào tiềm thức và tách rời cảm xúc. Cô bé càng tỏ ra bình tĩnh, càng vết chứng tỏ thương lòng càng nghiêm trọng.”
Cuối cùng, người đàn ông hỏi câu hỏi cốt lõi nhất: “Cô có nhớ trên chuyến tàu đã xảy ra chuyện gì không?”
Đông Phương Trừng nhớ lại cảnh tượng thân phận bị lộ trước mặt chó nhà giàu thoáng hiện, tim nàng không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Nhưng lời dặn của Lâm Phong như còn vang vọng bên tai.
Nàng chỉ có thể cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, chậm rãi đáp: “Không, không nhớ, tôi ngủ một giấc là đã đến ga cuối rồi…”
Kết quả phán định: “lời thật.”
Bởi vì tất cả sự bình tĩnh trước đó của nàng đều bị dán nhãn “lời nói dối”, còn dao động cảm xúc thì là nhãn “lời thật”. Vậy thì sự căng thẳng phù hợp với phản ứng của người bình thường lúc này, tự nhiên bị thiết bị phán định ngược lại là “lời thật”.
Người đàn ông nhận được câu trả lời hài lòng, ra hiệu cho nàng có thể rời đi.
Đông Phương Trừng mơ mơ màng màng bước ra khỏi buồng thẩm vấn, cảm thấy mình hình như đã thành công, nhưng lại có gì đó không ổn.
…
Ở bên kia, Judy cũng đi đến câu hỏi tương tự.=
“Cậu và cô gái tóc đen tên Đông Phương Trừng kia có quan hệ gì?”
Lâm Phong do dự một chút, trong đầu hắn thoáng hiện lên vẻ oai phong lẫm liệt của Đông Phương Trừng khi biến thành Zero, thoáng hiện lên dáng vẻ nàng đỏ bừng mặt cúi mình trước hắn dưới ánh đèn mờ ảo trong khách sạn, thoáng hiện lên cảnh hai người tựa đầu vào nhau trước cửa sổ xe chật hẹp…
Cuối cùng, hắn lên tiếng trả lời: “Quan hệ bạn bè.”
Đây là lời thật, ít nhất là bây giờ.
Nhưng trong mắt Judy và nhân viên kiểm tra phía sau hậu trường, đây rõ ràng là lời nói dối để bảo vệ cô bạn gái nhỏ của hắn. Một thiếu niên vừa mới mặt không đổi sắc thừa nhận mình đã giết người, khi nhắc đến cô gái này, lại xuất hiện dao động chỉ số sinh lý rõ ràng nhất.
“Ghi lại: mục tiêu khi trả lời về mối quan hệ với Đông Phương Trừng, tâm trạng dao động dữ dội, phán định là ‘lời nói dối’. Kết luận: Hai người là tình nhân, và cô gái này là điểm yếu của cậu ta.”
Tiếp đó, Judy hỏi đến câu hỏi cốt lõi:
“Trên chuyến tàu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Và có liên quan đến cậu không?”
Trước mắt Lâm Phong thoáng qua đủ cảnh tượng kinh hoàng: Beelzebub bị thiêu thành tro rồi tái sinh, Hoàng Vũ Đồng tử chiến cùng ác quỷ Phàm Ăn, những mảnh xác vương vãi trong toa tàu bình thường…
Người bình thường nếu trải qua những điều này, rồi nói mình “không biết, không nhớ, không liên quan”, tất cả các chỉ số sinh lý tuyệt đối sẽ vọt lên đỉnh điểm, lập tức sẽ bị công ty W giữ lại để điều tra sâu.
Nhưng Lâm Phong không phải người bình thường. Với tư cách cán bộ cấp Dragon của Ouroboros, hắn từng chứng kiến những cảnh tượng còn máu me hơn gấp trăm lần. Những mảnh thi thể trên chuyến tàu, thậm chí còn không lọt vào top năm mươi những cảnh tượng ghê tởm nhất mà hắn từng thấy”.
Vì vậy, hắn chỉ bình tĩnh nhìn Judy, dùng một giọng điệu nằm giữa sự lạnh nhạt và chân thành trả lời: “Không biết, không liên quan.”
Dù Judy có thay đổi cách thức, ép hỏi đến mấy lần, hắn vẫn chỉ có câu trả lời này, và vừa vặn bộc lộ chút bực bội của việc bị hỏi đi hỏi lại.
“Tôi đã nói tôi không biết gì cả, quý cô Judy, xin hỏi cô có hiểu ngôn ngữ phổ thông không?”
Người phụ nữ nhìn hắn rất lâu, cuối cùng vẫn vẫy tay, ra hiệu rằng hắn có thể rời đi.
Lâm Phong lập tức đứng dậy đi về phía cửa.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Judy tự hỏi: phải chăng mình đã đánh giá sai? Có lẽ thiếu niên này chỉ là một người bình thường với trải nghiệm đặc biệt?
Thế nhưng… ánh mắt kia, sao lại giống mắt sói đến vậy?
Ngay khi ý nghĩ ấy lóe lên, một luồng hàn khí vô hình từ sau lưng bỗng dâng lên, khiến nàng toàn thân nổi da gà, lạnh đến tận xương tủy. Suốt mười mấy năm kinh nghiệm trong đội dọn dẹp, những cảnh tượng máu me kinh hoàng cộng lại cũng chưa từng khiến nàng cảm thấy sợ hãi đến thế.
Bản năng thôi thúc Judy quay phắt lại.
Phòng thẩm vấn trống rỗng, chẳng còn ai ngoài nàng. Tim nàng hụt đi một nhịp, rồi đập dồn dập. Lúc này Judy mới hiểu ra luồng hàn ý ấy đến từ đâu.
Lâm Phong trước khi ra khỏi phòng thẩm vấn, lợi dụng ánh phản chiếu yếu ớt từ tấm kính một chiều, quay đầu nhìn nàng một cái.
Ánh nhìn đó không phải của sói.
Mà là một con quỷ đang mượn đôi mắt thiếu niên để dõi thẳng vào nàng.

