Quyển 3: Án Mạng Trên Chuyến Tàu WARP

Chương 07 - Bị phát hiện rồi!

2025-09-08

10

Lâm Phong lại bị quật ngã xuống đất, gáy hắn và sàn nhà có một cuộc tiếp xúc thân mật, thế nhưng hắn thậm chí còn quên cả kêu đau, chỉ biết ôm lấy đầu và trợn tròn mắt nhìn Zero đang nằm trên giường.

Zero cũng nhìn hắn, đôi mắt đen láy long lanh chớp chớp, thoạt tiên còn chưa nhận ra mình đã biến thân.

“Ưm— ta vừa ngủ một giấc à?” Nàng dụi dụi mắt, ngáp một cái, giọng nói vẫn còn vương chút lười biếng của người vừa tỉnh giấc, “Bây giờ là mấy giờ rồi… Mà này, đồ chó nhà giàu, ngươi nhìn ta làm gì vậy? Mặt ta có dính gì sao?”

Thấy Lâm Phong như bị lag máy, hoàn toàn không phản ứng, nàng cau mày, theo ánh mắt ngây dại của hắn mà chậm rãi cúi đầu xuống.

Và rồi nàng nhìn thấy bộ váy dạ hội màu đen quen thuộc đến lạ, bộ váy dạ hội xấu hổ của Zero.

Thời gian ngưng đọng trong ba giây.

Giây thứ tư, một tiếng thét chói tai thoát ra khỏi miệng thiếu nữ.

“Á! Ngươi không thấy gì hết—!!!”

Lâm Phong cảm thấy thử thách dành lấy giải Oscar của mình đã đến, hắn bật dậy như cá chép hóa rồng với vẻ mặt cũng kinh ngạc, cũng khoa trương không kém mà chỉ vào Zero, cũng cất tiếng thét chói tai.

“A Trừng cậu cậu cậu lại là—!!!”

“Suỵt! Suỵt! Suỵt!”

Một bóng đen lướt qua, Zero gần như dịch chuyển tức thời đến trước mặt Lâm Phong, dùng bàn tay nhỏ mềm mại lạnh lẽo của nàng bịt chặt miệng hắn, đôi cánh đen phía sau lưng thiếu nữ khẽ run lên vì sự căng thẳng của chủ nhân, vài mảnh lông vũ đen liền rơi xuống sàn tàu.

“Cái, cái này, nhất thời khó mà giải thích rõ ràng cho ngươi! Dù, dù sao thì… ta chính là Zero! Ngươi đừng có hét nữa được không! Xin ngươi đó! Nếu không lát nữa là đám Minase-sensei khác xông vào, còn tưởng ta đang bạo hành ngươi!” Giọng nàng vừa gấp gáp vừa nhỏ xíu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ và hoảng loạn.

Lâm Phong điên cuồng gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu, Zero lúc này mới thở dài một hơi, thả chút lực tay đang bịt miệng hắn ra.

Xong rồi, xong thật rồi!

Đầu óc nàng trống rỗng.

Vừa mới hôm trước bị lộ thân phận Ma Pháp Thiếu Nữ trước mặt cô giáo chủ nhiệm, hôm nay lại bị “bóc phốt” trước mặt người huynh đệ thân thiết nhất của mình, đồng thời cũng là fan cuồng nhiệt nhất của mình. Cảm giác này giống như việc đặt video “tự sướng” của mình cho toàn thể học sinh trong trường xem, còn yêu cầu mỗi người viết một đoạn văn 1000 chữ nêu cảm nghĩ của bản thân.

Nàng gần như không dám nghĩ, tên chó nhà giàu phát hiện ra thanh mai trúc mã kiêm bạn thân của mình thực ra là Ma Pháp Thiếu Nữ mà hắn yêu thích nhất, sẽ phản ứng điên cuồng đến mức nào.

Hắn có đòi nàng biến thân cho hắn xem mỗi ngày không? Bắt nàng tạo dáng chụp những bức ảnh xấu hổ theo yêu cầu của hắn không? Liệu… liệu có đưa ra những yêu cầu quá đáng hơn không?

“A Trừng, cậu cũng không muốn chuyện mình là Ma Pháp Thiếu Nữ bị bạn học khác biết đâu nhỉ.”

Nghĩ đến một câu thoại kinh điển nào đó trong một thể loại truyện nào đó, mắt Zero lập tức tối sầm, càng nghĩ càng thấy mình chi bằng mua miếng đậu phụ thối mà đâm đầu vào chết cho rồi.

Hay là dứt khoát một chút, tìm cách khiến hắn mất trí nhớ bằn phương pháp vật lý nhỉ? Ví dụ như dùng khuỷu tay thúc mạnh một cái vào gáy hắn?

“Này, đồ chó nhà giàu.” Zero cố giữ bình tĩnh khoanh tay, cố gắng lấy lại chút uy nghiêm của Ma Pháp Thiếu Nữ vật lý mạnh nhất, “Ta biết ngươi bây giờ rất kinh ngạc, nhưng cũng không cần phải há hốc mồm lớn đến vậy đến giờ chứ? Không thấy mệt à? Nước miếng sắp chảy ra rồi kìa.”

Lâm Phong không khép miệng lại, chỉ giơ ngón tay chỉ vào phía sau nàng.

“Ưm?” Zero theo hướng ngón tay hắn, nghi hoặc quay đầu lại, rồi nàng nhìn thấy đôi cánh đen to lớn và lộng lẫy đang từ từ vỗ phía sau lưng mình.

“…”

Nàng lại quay đầu lại, nhìn Lâm Phong, rồi lại quay đầu lại, nhìn đôi cánh trong gương phản chiếu.

“—Cái quái gì đây?”

“Vậy là cậu còn có cả dạng người chim nữa à?” Lâm Phong ngồi bên cạnh khoang ngủ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Zero đang cố gắng điều khiển đôi cánh của mình.

“Im đi! Không được nói cái từ người chim khó nghe đó!” Zero bực bội phản bác, đồng thời cố gắng thu lại đôi cánh không nghe lời kia, nhưng dù nàng cố gắng thế nào thì đôi cánh đó cũng chỉ rung rung vài cái mang tính tượng trưng, hoàn toàn không có ý định biến mất.

“Vậy đợi đến Đỗ Hoàng, tớ dẫn cậu đến Hiệp hội Ma Pháp Thiếu Nữ xem sao nhé?”

“Tuyệt đối không đi! Ngươi cũng không được nói với bất kỳ ai, nếu không ngươi sẽ biết tay ta!” Zero lông mày dựng ngược, trừng mắt nhìn hắn một cách hung dữ, “Ta chưa đánh ngất ngươi để ngươi mất trí nhớ bằng phương pháp vật lý là may lắm rồi đó! Ngươi có tin bây giờ ta sẽ—”

Nàng nói đến nửa chừng rồi nhìn đôi mắt nâu sáng ngời của Lâm Phong, những lời đe dọa sau đó không hiểu sao lại không thể nói ra được, chỉ đành thở dài.

“Ngươi không được nói với bất kỳ ai, kể cả mẹ ta. Đổi lại, ta có thể… có thể đồng ý với ngươi một điều kiện không quá đáng.” Nàng yếu ớt nói, cảm thấy mình bị thiệt thòi lớn.

“Thành giao!” Lâm Phong vỗ đùi một cái, đồng ý nhanh hơn bất cứ ai, “Điều kiện của tớ là hãy để tớ trở thành phụ tá của Zero tiểu… đại nhân!”

“…Chỉ vậy thôi ư?” Zero ngẩn người, nàng đã dự đoán vô số khả năng, ví dụ như xin chữ ký, xin chụp ảnh, thậm chí là làm những chuyện kỳ quái nào đó, duy chỉ không ngờ lại là một yêu cầu đơn giản đến vậy.

“Chỉ vậy thôi.” Lâm Phong gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt vô cùng chân thành.

Nhìn vẻ chân thành của hắn, Zero ngược lại có chút ngượng ngùng, bĩu môi, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Đúng là một tên đại ngốc…”

Khi đã đạt được thỏa thuận, hai người bắt đầu nghiên cứu đôi cánh đột nhiên xuất hiện này.

“Cảm giác như có thêm hai cánh tay vậy, ta có thể điều khiển nó, chỉ là chưa thành thạo lắm.” Zero cau mày, ý niệm vừa động thì cánh phải đột ngột nâng lên, suýt chút nữa đập vào trần nhà.

“Để tớ xem thử.” Lâm Phong đứng dậy, đi vòng ra sau lưng nàng, tò mò vươn tay, muốn chạm vào đôi cánh đen đó.

“Đừng, đừng chạm!” Zero như con mèo bị giẫm phải đuôi, đột ngột nhảy về phía trước, cảnh giác nhìn hắn.

“Nghiên cứu một chút xem sao, biết đâu có thể mở khóa kỹ năng mới nào đó, trong anime đều diễn ra như vậy mà.” Lâm Phong nói với vẻ mặt vô tội.

“…Được rồi… vậy… vậy ngươi nhẹ tay thôi.” Zero do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi xoay người để cho Lâm Phong nhìn tấm lưng của mình.

Lâm Phong cẩn thận vươn tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào chiếc lông vũ màu đen—cảm giác như nhung lụa cao cấp với những đường vân nhỏ li ti, mềm mại nhưng đầy dẻo dai, còn vương chút hơi ấm từ làn da thiếu nữ, không giống lông vũ, mà giống như một loại vải dệt có sự sống.

Ngón tay hắn men theo vân cánh, chậm rãi di chuyển lên trên, cuối cùng chạm vào chỗ nối giữa cánh và tấm lưng thiếu nữ.

“Ưm~!”

Zero đột ngột phát ra một tiếng rên kinh hãi ngắn ngủi, cơ thể không tự chủ run lên, cả người mềm nhũn ra, suýt chút nữa ngã quỵ, may mà Lâm Phong kịp thời đỡ lấy. Đôi cánh sau lưng nàng “vù” một tiếng mà hoàn toàn mở ra, rồi lại đột ngột khép lại, như thể đang biểu đạt sự hoảng loạn của chủ nhân.

“Ngươi ngươi ngươi chạm vào đâu vậy!” Má nàng lập tức đỏ bừng, kéo theo cả chiếc cổ trắng ngần và vành tai cũng nhuộm một tầng hồng phấn quyến rũ, giọng nói vừa ngượng ngùng vừa tức giận.

“Gốc cánh thôi à?” Lâm Phong cũng có chút kinh ngạc, hắn có thể cảm nhận được chỗ mình vừa chạm vào liền truyền đến một trận chấn động như dòng điện, “Chẳng lẽ chỗ này rất nhạy cảm?”

“Đừng nói nữa!” Zero đẩy hắn ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, cảm thấy mình sắp tự bốc cháy đến nơi rồi, cảm giác đó… thật kỳ lạ, chỉ bị chạm nhẹ một cái, một cảm giác tê dại khó tả đã từ xương cụt xông thẳng lên não, khiến chân nàng cũng có chút mềm nhũn.

Nếu bị sờ thêm vài cái nữa… có thể sẽ nghiện mất!

Hai người nghiên cứu hồi lâu, ngoài việc phát hiện gốc cánh cực kỳ nhạy cảm ra thì không nghiên cứu ra được bất kỳ điều gì khác.

Cuối cùng vẫn là Lâm Phong phá vỡ bầu không khí có chút mập mờ này: “Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa. Vì bây giờ cậu đã có sức chiến đấu rồi, có muốn đi xem khoang hành khách bình thường không? Tớ luôn cảm thấy mùi máu tanh ở đó có chút không đúng.”

“Ừm, ngươi ở yên trong phòng đừng động đậy, hãy khóa cửa cẩn thận.”

Nhắc đến chuyện chính, Zero cũng lập tức nghiêm túc hẳn lên. Nàng gật đầu, hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm trạng rồi xuyên qua cửa khoang hạng nhất, lao về phía khoang phổ thông.

Vài phút sau Zero với vẻ tái mặt quay trở lại.

“Thế nào rồi?” Lâm Phong hỏi.

Zero không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa điện thoại của mình qua, trên màn hình là những bức ảnh kinh hoàng đến rợn người.

Trong khoang phổ thông là vô số xác chết la liệt, vết máu trên sàn nhà đã đông lại thành màu nâu sẫm, có thi thể bị cắt nát như thịt vụn, vết cắt còn dính những vết xước của vật sắc nhọn.

Có thi thể thì co quắp thành hình than đen cháy sém, da co rút dính chặt vào xương, ngay cả quần áo cũng cháy thành tro bụi, trong không khí phảng phất mùi hôi thối pha lẫn mùi cháy khét và mùi máu tanh.

Ánh mắt Lâm Phong dừng lại trên một bộ xương bị cháy sém. Cấu trúc của bộ xương đó… dường như có chút khác biệt so với con người, đặc biệt là độ cong của xương sườn và hình dạng hộp sọ, trông vô cùng kỳ dị.

“Ta đã chụp lại rồi, có lẽ có thể dùng làm bằng chứng.” Giọng Zero có chút trầm thấp, tận mắt chứng kiến cảnh tượng địa ngục như vậy, cú sốc đối với nàng hiển nhiên không nhỏ.

Ngay lúc này, cả đoàn tàu bỗng đột ngột rung lên, đèn chiếu sáng trong khoang nhấp nháy hai cái, kèm theo một trận quay cuồng dữ dội, cả hai người đều theo bản năng vịn lấy khoang ngủ bên cạnh.

Giây tiếp theo, luồng sáng hỗn loạn bên ngoài toa tàu lập tức tan biến, thay vào đó là cảnh tượng quen thuộc, sáng trưng của sân ga thành phố Đỗ Hoàng—thậm chí tiếng loa phát thanh trên sân ga cũng mơ hồ truyền vào.

【Tàu WARP đã đến ga. 】

Tiếng thông báo điện tử của tàu vang lên, nhưng giọng nói lại có chút méo mó và giật cục: “Chuyến… chuyến tàu… đã đến…ga cuối…thành phố Đỗ Hoàng… Số hành khách… dự kiến… 30 người. Số hành khách… thực tế…”

Tiếng thông báo bị kẹt ở đây, cuối cùng biến thành một trận nhiễu điện, rồi hoàn toàn im bặt.

Nhưng Lâm Phong và Đông Phương Trừng, người vừa giải trừ biến thân, đều biết con số đó.

Số hành khách thực tế đến ga chỉ có 8 người trong khoang hạng nhất, còn 20 hành khách trong khoang phổ thông… không một ai sống sót.

Tuy nhiên, tiếng thông báo cửa tàu mở ra như dự kiến đã không vang lên, đoàn tàu vẫn im lìm đậu trên sân ga, cửa tàu vẫn đóng chặt.

“Chuyện gì vậy? Sao lại không mở cửa?” Đông Phương Trừng sốt ruột vỗ vỗ vào cửa khoang đang đóng kín, lòng bàn tay vỗ đến tê dại, lại dí mũi vào cửa sổ hết sức nhìn ra ngoài, đến cả những sợi tóc lòa xòa trước trán cũng chạm vào kính.

Lâm Phong cũng ghé lại, khung cửa sổ nhỏ xíu chen chúc hai cái đầu, đầu của họ sát vào nhau, một trên một dưới, hơi thở quyện vào nhau.

“Mặt ta sắp bị ngươi ép cho bẹp dí rồi!” Đông Phương Trừng phàn nàn, “Ngươi có thấy gì không?”

“Hình như có một đám nhân viên mặc đồng phục xanh đen đang kiểm tra tàu,” Lâm Phong nheo mắt, “Không đúng, trong tay họ… hình như cầm vũ khí.”

Đông Phương Trừng nghe vậy, cũng tập trung tinh thần nhìn ra, nhờ thị lực vượt xa người thường, nàng nhìn rõ từng chi tiết trên đồng phục của những người đó.

Ở giữa bộ đồng phục có một chữ cái “W” rất nổi bật, được tạo thành từ những đường kẻ màu xanh lam.

Xem ra là nhân viên của Tập Đoàn W, nhưng nhân viên lại mang theo vũ khí? Nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.

Ánh mắt Zero tiếp tục di chuyển xuống, dừng lại trên thẻ tên của một người, trên cái thẻ tên ấy, nàng nhìn thấy bốn từ được ghi bằng phông chữ nhỏ hơn, khiến người ta phải rợn tóc gáy.

“Nhân viên dọn dẹp”.

Loại tàu nào mà cần công ty vận hành cử nhân viên dọn dẹp mang theo vũ khí lên tàu?