Quyển 3: Án Mạng Trên Chuyến Tàu WARP

Chương 06 - Lông vũ cô độc

2025-09-08

4

“Là… ai?”

Lời Beelzebub còn chưa dứt, từ sâu trong hành lang vọng lại tiếng bước chân.

Một đôi chân trần từ bóng tối bước ra, nhỏ nhắn tinh xảo, da trắng như tuyết, nhưng vừa chạm vào sàn kim loại là mặt đất xung quanh nhanh chóng nóng lên, phát ra ánh sáng đỏ rực, ngay cả không khí cũng trở nên bỏng rát.

Ngay sau đó, một bóng hình hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt mọi người.

Đó là một thiếu nữ toàn thân bốc cháy, mái tóc dài đỏ rực như thác nước tự động tung bay dù không có gió, khi rủ xuống ngang eo còn lấp lánh những đốm lửa li ti.

Nàng có ngũ quan tinh xảo như ngọc điêu khắc, nhưng đôi mắt vốn phải tràn đầy sức sống giờ đây lại trống rỗng đến đáng sợ, tựa như một con rối mất đi linh hồn.

Là Hoàng Vũ Đồng, nhưng không phải lớp trưởng Hoàng Vũ Đồng hoạt bát, phóng khoáng mà Lâm Phong quen thuộc. Nàng ta không còn khí chất ấm áp như mặt trời nhỏ bé ấy, thay vào đó là một thứ áp lực khiến người ta theo bản năng phải khiếp sợ.

Ngọn lửa phượng hoàng đỏ thẫm lượn lờ quanh nàng nhưng không phát tán ra ngoài, chỉ lặng lẽ bám vào da thịt mà cháy, nhuộm không gian quanh nàng thành một màu đỏ rực như hoàng hôn.

Mặt nạ KAIXA lập tức bật lên cảnh báo nhiệt độ cao màu đỏ máu, Lâm Phong thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ thì bản năng cơ thể đã thúc đẩy hắn đưa ra lựa chọn chính xác nhất.

Hắn lăn một vòn mà ẩn nấp sau quầy bar kim loại duy nhất còn tương đối nguyên vẹn, đồng thời khởi động hệ thống làm mát của giáp. Chất lỏng làm mát màu xanh nhạt chảy dọc theo khe hở của giáp mới miễn cưỡng chặn được luồng sóng nhiệt ập tới, không để bản thân bị nướng thành than.

Lâm Phong hiểu rõ những gì sắp xảy ra đã vượt xa phạm vi mà bộ giáp dự phòng này của hắn có thể can thiệp.

“Ồ?” Beelzebub nhìn Hoàng Vũ Đồng bước ra từ hành lang, cảm nhận được uy áp toát ra từ nàng, sự tức giận trong đôi mắt hồng nhạt dần tan biến, thay vào đó là một sự hưng phấn bệnh hoạn, như thể nhìn thấy một con mồi hiếm có.

“Hóa ra cũng là Vũ Tộc à… Nhưng ngươi thậm chí không có bản ngã, chỉ là một cái vỏ rỗng đáng thương mà thôi.” Beelzebub liếm môi, nở một nụ cười yêu dị, “Mặc dù mùi vị linh hồn của ngươi rất kỳ lạ, nhưng thứ năng lượng trong cơ thể ngươi… thật khiến người ta thèm muốn.”

Hoàng Vũ Đồng không hề phản ứng trước lời khiêu khích, đôi mắt trống rỗng chỉ thờ ơ nhìn Beelzebub, như thể đang đánh giá liệu đứa trẻ trước mặt có gây ra mối đe dọa hay không.

Giây tiếp theo Hoàng Vũ Đồng nâng tay.

Ngay trong một khoảnh khắc, ngọn lửa vốn đang cháy âm ỉ quanh thân nàng bỗng bùng phát dữ dội, hóa thành một cột lửa khổng lồ lao thẳng về phía Beelzebub. Nơi cột lửa đi qua, không gian phát ra tiếng rên rỉ nặng nề, để lại một vệt cháy đen kịt.

Nhưng Beelzebub chỉ mỉm cười. Cái bóng dưới chân nàng đột nhiên phình to, hóa thành một cái miệng vực sâu khổng lồ, nuốt chửng hoàn toàn cột lửa hủy thiên diệt địa kia. Không có tiếng nổ, không có cảm giác nóng rát, ngọn lửa đủ sức làm tan chảy thép, lại như một hòn đá ném vào hư không, không để lại dù chỉ một gợn sóng.

“Ngon miệng!” Beelzebub phát ra một tiếng cười duyên đầy khoái trá, thân ảnh nàng tức thì hòa vào bóng tối dưới chân. Ngay sau đó từ cái bóng phía sau Hoàng Vũ Đồng, một móng vuốt sắc nhọn đột ngột thò ra, thẳng tắp nhắm vào sau lưng nàng.

Tuy nhiên, ngay khi móng vuốt sắp chạm vào cơ thể thiếu nữ, Hoàng Vũ Đồng đột nhiên hóa thành vô số đốm lửa bay lượn, tan biến tại chỗ.

Móng vuốt chộp hụt, và những đốm lửa ấy lại tụ họp lại ở không xa, một lần nữa ngưng kết thành hình dáng thiếu nữ, ngay cả những đốm lửa trên sợi tóc cũng không thiếu mất nửa phần.

Cảnh tượng trước mắt không thể gọi là chiến đấu, mà là sự đối đầu trực diện giữa hai thiên tai hình người. Lâm Phong ẩn mình sau quầy bar, chỉ có thể thông qua những dòng mã loạn xạ nhảy múa điên cuồng, những hình ảnh gần như vỡ vụn trên màn hình giám sát của bộ giáp KAIXA, mà lờ mờ nhìn thấy vài phần cảnh tượng kinh hoàng.

Beelzebub hóa thân thành một khối hỗn độn không thể định hình, không ngừng biến đổi hình thái, lúc là một vực sâu di động đầy xúc tu và miệng rộng, lúc lại là một quái thú trăm mắt ngàn tay. Mỗi đòn tấn công của nàng ta dường như đều muốn nuốt chửng cả toa xe này cùng không gian mà nó chiếm giữ, biến thành chất dinh dưỡng cho bản thân.

Còn Hoàng Vũ Đồng thì như một cỗ máy chiến tranh vô cảm, ngọn lửa thuần túy chỉ biết thiêu đốt, bất kể phía trước là quái vật, hư không, hay hỗn độn đều sẽ bị hàng thiêu rụi.

Lâm Phong cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ giữa biển động, chỉ có thể bám chặt lấy mép quầy bar nóng bỏng. Chỉ số độ bền của bộ giáp KAIXA đã giảm xuống dưới vạch đỏ, hệ thống giám sát môi trường bên ngoài đã hoàn toàn cháy rụi trong tiếng cảnh báo quá tải, màn hình hiển thị một màu đen kịt – đây chính là sức hủy diệt của một cán bộ cấp Dragon và một Ma Pháp Thiếu Nữ cấp S khi dốc toàn lực chiến đấu.

“Hahahahaha! Chưa đủ! Vẫn chưa đủ!” Tiếng cười điên cuồng của Beelzebub vang vọng trong không gian toa tàu, “Để ta xem trong cái vỏ rỗng này của ngươi, rốt cuộc còn ẩn chứa bao nhiêu món ngon!”

Khối hỗn độn mà Beelzebub hóa thành đột ngột co rút, ngưng tụ thành một quả cầu đen khổng lồ, bề mặt quả cầu mở ra hàng ngàn vạn con mắt lấp lánh ánh sáng hồng. Tất cả những con mắt đó đồng thời khóa chặt Hoàng Vũ Đồng.

“——Chết đi!!”

Quả cầu nổ tung ngay khoảnh khắc tiếp theo, dòng lũ hư thực bùng nổ từ bốn phương tám hướng đổ về phía Hoàng Vũ Đồng ở trung tâm chiến trường, thề sẽ nuốt chửng và tiêu hóa nàng hoàn toàn.

Đối mặt với đòn tấn công đủ sức san bằng một tòa nhà chọc trời này, trong đôi mắt trống rỗng của Hoàng Vũ Đồng lần đầu tiên lóe lên một chút ánh sáng.

Nàng từ từ dang rộng hai tay, mái tóc dài đỏ rực vút lên trời, tất cả ngọn lửa quanh nàng đều thu vào bên trong, điên cuồng nén lại, ngưng tụ trong cơ thể nàng.

Trước khi dòng lũ bóng tối đánh trúng Hoàng Vũ Đồng, tất cả ánh sáng đều hội tụ lại trước ngực thiếu nữ, tạo thành một điểm sáng đỏ vàng cực kỳ nhỏ bé nhưng đầy nguy hiểm.

“Ong——”

Không có tiếng động kinh thiên động địa, chỉ có một tiếng vo ve nhẹ nhàng.

Lấy Hoàng Vũ Đồng làm trung tâm, một làn sóng xung kích thuần túy do ánh sáng tạo thành lặng lẽ khuếch tán ra.

Lâm Phong chỉ cảm thấy mắt mình trắng xóa, hệ thống giáp KAIXA trong khoảnh khắc đã hoàn toàn ngừng hoạt động. Dù cách quầy bar và bộ giáp dày đặc, hắn vẫn cảm thấy ý thức của mình như bị một bàn tay vô hình siết chặt, gần như muốn bị nghiền nát ngay lập tức.

Không biết đã bao lâu trôi qua, có lẽ là một giây, có lẽ là một thế kỷ, khi ý thức của Lâm Phong khôi phục trở lại, bên ngoài đã trở lại yên bình.

Hắn cẩn thận thò đầu ra từ phía sau quầy bar, cảnh tượng trước mắt khiến hắn hít một hơi khí lạnh.

Cả toa ăn đã không còn hình dạng ban đầu, biến thành một cái lồng kim loại cháy đen, phủ đầy những vết nứt. Tường, trần nhà, sàn nhà, mọi thứ đều hiện lên một trạng thái kỳ dị, như thể bị nhiệt độ cao thiêu đốt rồi lại bị làm lạnh đột ngột.

Khối bóng đen do Beelzebub hóa thành đã biến mất, trong không khí chỉ còn vương lại một lời thì thầm đầy oán độc và không cam lòng:

“…Ta nhớ ngươi rồi… Vũ Điểu… cái hóa thân này… coi như ta xui xẻo!”

Và ở giữa bãi chiến trường, Hoàng Vũ Đồng lặng lẽ nằm trên nền đất cháy đen, quần áo trên người rách bươm, để lộ một mảng lớn làn da trắng tuyết, nhưng không hề có chút thương tích nào. Mái tóc dài như thác nước của nàng đã trở lại độ dài tóc ngắn gọn gàng như trước, chỉ có phần đuôi tóc còn vương những đốm lửa chưa tắt.

Trận chiến trên toa ăn dường như đã kết thúc.

Ngay lúc này, một loạt tiếng đập cửa dồn dập từ phía hành lang khoang hạng sang vọng đến, phá vỡ sự tĩnh mịch chết chóc này.

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cởi bỏ bộ giáp KAIXA trên người. Bộ khung ngoài gần như bị phá hủy hoàn toàn lập tức vỡ vụn thành cát bụi. Hắn nhét chiếc điện thoại gập màu trắng vàng vào túi, nhanh chóng bước đến bên Hoàng Vũ Đồng, đưa tay đỡ lấy vai nàng.

Nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào làn da của Hoàng Vũ Đồng, một luồng nhiệt độ cao không thể tưởng tượng nổi đã khiến hắn rụt tay lại đột ngột. Cảm giác đó thậm chí không chỉ là chạm vào thanh sắt nung đỏ, mà như thể trực tiếp đưa tay vào lõi của lò luyện kim, ngay cả tủy xương cũng dường như muốn bốc cháy. Hắn cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình đã đỏ ửng.

Sao cơ thể của lớp trưởng lại nóng đến vậy?

Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập, kèm theo tiếng gọi lo lắng của các cô gái. Lâm Phong không kịp nghiên cứu tình trạng cơ thể của Hoàng Vũ Đồng, chỉ có thể quay người đi mở cửa.

Ổ khóa cửa đã bị nóng chảy trong trận chiến vừa rồi, hắn chỉ cần dùng chút sức là cánh cửa kim loại nặng nề liền mở vào trong. Đứng ở cửa là Kazuha với vẻ mặt căng thẳng, và Hoshino Kirara đang bám chặt góc áo nàng phía sau.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Toa ăn sao lại thành ra thế này?” Kazuha nhìn khắp nơi bừa bộn, rồi lại nhìn Hoàng Vũ Đồng đang nằm trên đất, đồng tử co rút, “Vũ Đồng!”

Lâm Phong nhanh chóng sắp xếp lại lời lẽ trong đầu, sau đó lộ ra vẻ mặt có chút hoang mang và sợ hãi: “Em không biết… Vừa rồi đột nhiên trời đất quay cuồng, hình như có thứ gì đó nổ tung, rồi em ngất đi. Khi tỉnh lại… thì đã thành ra thế này rồi.”

Hoshino Kirara nghe vậy, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhướn lên, ném cho hắn một ánh mắt “ngươi lừa quỷ à”.

Tên này quả nhiên y hệt như Đông Phương Trừng đã nói. Cứ đến lúc then chốt là lại vừa khéo ngất đi, tỉnh dậy thì mọi rắc rối đều đã được giải quyết, mà bản thân lại lông tóc vô hại . Vận may này chẳng phải quá tốt sao?

Tuy nhiên mặc dù trong lòng hai Ma Pháp Thiếu Nữ đầy rẫy nghi vấn – tại sao Hoàng Vũ Đồng có thể biến thân trên tàu? Nàng rốt cuộc đã chiến đấu với kẻ thù nào đến mức này?

Nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc truy cứu những điều đó. Kazuha nhanh chóng chạy đến bên Hoàng Vũ Đồng, đưa tay định ôm học trò lên nhưng cái nóng bỏng rát truyền đến từ tay khiến nàng vô thức buông ra.

Kazuha cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, làn da trắng nõn đã bị bỏng đỏ một mảng.

“Sao lại… nóng đến vậy?” Nàng khó tin nhìn vết thương trên tay, rồi lại nhìn Hoàng Vũ Đồng đang hôn mê.

Trong ký ức của nàng, chỉ khi Vũ Đồng sử dụng phép thuật quá tải trong thời gian dài, cơ thể mới xuất hiện triệu chứng sốt cao do năng lượng quá tải. Nhưng chưa bao giờ có nhiệt độ kinh khủng đến mức này, nó giống như đang ôm một đống củi lửa vừa lấy ra từ lò.

Ngay cả lần ở Nhà hát lớn Đỗ Hoàng Thị, khi các nàng cùng nhau đối đầu với cán bộ Tu La của Ouroboros với sức mạnh thâm sâu khó lường, nhiệt độ cơ thể của Vũ Đồng sau trận chiến cũng không kinh khủng đến thế này.

Rốt cuộc là kẻ thù nào mơis có thể ép Vũ Đồng đến mức này?

Một mùi hỗn hợp giữa khét lẹt và tanh nồng từ hướng khoang phổ thông bay đến, sắc mặt của Kazuha và Hoshino Kirara càng thêm trầm trọng. Nhưng bây giờ các nàng không thể biến thân, Hoàng Vũ Đồng lại đang hôn mê, mạo hiểm đi điều tra khoang phổ thông thì rủi ro quá lớn.

“…Trước tiên đưa Vũ Đồng về, Lâm Phong em đi cùng chúng ta, ở đây quá nguy hiểm rồi.” Kazuha cắn răng, đưa ra quyết định lý trí nhất.

Hoàng Vũ Đồng có một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, nàng vẫn là một đứa trẻ, tết tóc hai bên, tay nắm chặt vạt áo mẹ. Mẹ đưa nàng đứng bên rìa một thành phố rất cao, rất rất cao, được xây dựng trên những tầng mây.

Thành phố ấy vô trung tráng lệ, mỗi tòa kiến trúc đều như được đúc từ bạch ngọc, vô số đồng tộc đang dang rộng đôi cánh trên bầu trời mà tự do bay lượn, ngay cả trong gió cũng thoảng mùi ấm áp.

Và Rồi… mẹ ôm lấy nàng… từ nơi cao nhất của thành phố ấy nhảy xuống.

Gió lạnh rít qua tai, nhưng nàng không cảm thấy chút lạnh lẽo nào, bởi vì mẹ đã dùng đôi cánh đỏ rực to lớn và ấm áp của bà ấy mà ôm chặt lấy nàng.

Qua khe hở nơi lông vũ, nàng trông thấy một cảnh tượng cả đời cũng chẳng thể quên.

Thành phố nổi tráng lệ ấy đột nhiên bốc cháy. Lửa đỏ ở khắp nơi, điên cuồng nuốt chửng mọi tòa kiến trúc, thiêu rụi cả đôi cánh của đồng tộc. Vô số tiếng gào thét vang lên trong biển lửa, từng thân ảnh từ trời rơi xuống. Và rồi toàn bộ thành phố nổ tung trong một tiếng vang rúng động đất trời, vỡ vụn thành hàng tỷ mảnh lửa, tựa như sao băng rơi xuống đại địa.

Khoảnh khắc ấy, một nỗi buồn không sao diễn tả nổi bùng lên trong lòng nàng — mênh mông, khổng lồ, như lũ dữ phá đê nhấn chìm tất cả.

Vô vàn tiếng kêu gào, thống khổ, tuyệt vọng và oán hận của đồng tộc vượt qua cả thời gian lẫn không gian, xuyên thẳng vào tâm trí nàng như kim thép lạnh lùng.

Cảnh mộng đổi thay, nàng thấy gương mặt mẹ đẫm lệ. Mẹ nàng cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lạnh lẽo lên trán nàng.

Và rồi… đôi cánh đỏ rực sau lưng mẹ đột nhiên nổ tung, vô số lông vũ bốc cháy che khuất tầm nhìn của Hoàng Vũ Đồng, ngăn cách thế giới băng giá bên ngoài ở phía sau màn lửa.

Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, nàng nghe thấy những lời cuối cùng của mẹ. Giọng nói ấy vô cùng dịu dàng, nhưng lại mang theo nỗi buồn vô tận:

“Hỡi chiếc lông vũ cô độc lạc bầy… mong cho chúng ta, mong cho con… không còn bị đôi cánh này trói buộc nữa.”

“Mẹ ơi…” Hoàng Vũ Đồng thì thầm trong mơ, nước mắt khẽ trượt dài khóe mi, lặng lẽ thấm ướt gò má.

Sau khi an bài cho Hoàng Vũ Đồng xong, Lâm Phong ôm A Trừng đang ngủ say trở về khoang phòng của bọn họ. Khoang phòng của Kazuha chỉ có một khoang ngủ, được dùng để đặt Hoàng Vũ Đồng với thân nhiệt cao đến đáng sợ, thật sự không còn chỗ trống cho A Trừng nằm.

Trở về phòng, Lâm Phong cẩn thận đặt thiếu nữ trong lòng vào khoang ngủ. Trong mơ, nàng dường như cảm nhận được sự thay đổi của môi trường, bất an mà cựa quậy, cả người co ro thành một cục nhỏ như một chú mèo con thiếu cảm giác an toàn.

Nhìn gương mặt ngủ say tĩnh lặng của nàng, lòng Lâm Phong không khỏi mềm nhũn, hắn đưa tay định chạm vào trán nàng, kiểm tra xem A Trừng có bị sốt không.

Nhưng ngay khoảnh khắc ngón tay hắn sắp chạm vào cơ thể Đông Phương Trừng, dị biến đột ngột xảy ra, vô số sợi tơ đen như mực sống động nhanh chóng quấn lấy cổ tay Lâm Phong rồi đẩy hắn ra, đồng thời quấn chặt lấy cơ thể thiếu nữ.

“A Trừng!” Lâm Phong lo lắng đưa tay giật những sợi tơ đó, nhưng chúng lại cực kỳ dai, bất kể hắn dùng sức thế nào cũng không thể giật đứt, ngược lại còn bị cạnh sợi tơ sắc bén cứa vào ngón tay, máu nhỏ lên kén đen lập tức bị hấp thụ sạch sẽ.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những sợi tơ đã tạo thành một cái kén đen lớn nửa mét, hoàn toàn bao bọc Đông Phương Trừng bên trong, bề mặt còn phát ra ánh sáng đen nhạt.

Lâm Phong vội vàng lấy ra chiếc điện thoại gập màu tím vàng, khởi động chức năng quét nhắm vào kén đen, nhưng màn hình chỉ hiển thị dòng chữ “Năng lượng bất thường, không thể nhận dạng”, ngay cả dấu hiệu sinh tồn cơ bản nhất cũng không thể phát hiện.

Hắn không cam lòng tiến thêm vài bước, muốn quét kỹ hơn, nhưng đúng lúc này kén đen đột nhiên nứt ra một khe, cả cái kén lập tức lan rộng như mạng nhện, cuối cùng vỡ tan hoàn toàn trong một tiếng nổ ầm.

Lâm Phong bị sóng xung kích từ vụ nổ kén đánh ngã xuống đất, chiếc điện thoại gập trên tay hắn cũng văng ra, trượt dọc theo sàn nhà vào đáy khoang ngủ của hắn mà phát ra một tiếng động nhẹ.

Lông vũ đen xoay tròn bay lượn trong phòng như một trận tuyết đen li ti, và ở trung tâm của màn lông vũ bay lả tả, một bóng hình lặng lẽ đứng đó.

Phía sau thiếu nữ váy đen, một đôi cánh đen khổng lồ và lộng lẫy đang từ từ xòe ra, đầu cánh còn vương những hạt bụi sáng li ti, vẻ mệt mỏi và yếu ớt trước đó trong mắt nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự ngây thơ như vừa được sinh ra, như một đứa trẻ vừa mở mắt nhìn thế giới.

Là Zero.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Phong, Zero tò mò vẫy vẫy đôi cánh của mình, nhưng không kiểm soát được lực, cánh khẽ lướt qua vô tình lại đánh ngã Lâm Phong, người còn chưa kịp đứng dậy nay lại ngã xuống đất một lần nữa.