Quyển 3: Án Mạng Trên Chuyến Tàu WARP

Chương 05 - Belzebuth

2025-09-08

9

Nửa giờ trước, trong khoang của Lâm Phong và Đông Phương Trừng.

Ánh đèn sinh tồn xanh nhạt phản chiếu ánh sáng từ màn hình máy tính, Lâm Phong gõ nhanh các ngón tay trên bàn phím, kết nối chiếc điện thoại nắp gập màu tím vàng với máy tính, đăng nhập vào cơ sở dữ liệu mã hóa mà ông nội, “The Hermit”, đã để lại.

Hàng vạn tập tin hiện ra trên màn hình, hắn xoa xoa lông mày, nhập từ khóa “lông vũ”, “nền văn minh có cánh”, đôi mắt lướt nhanh qua từng dòng thông tin, cố gắng tìm kiếm manh mối liên quan đến hung thủ trên chuyến tàu.

“Ong——”

Một con ruồi đầu xanh đột nhiên đậu trên đỉnh màn hình máy tính, đôi mắt kép nhìn chằm chằm Lâm Phong, cánh cụp lại xoa xoa hai chân. Lâm Phong dừng tay gõ bàn phím, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt kép đỏ sẫm của con ruồi, khóe môi đột nhiên nở một nụ cười thấu hiểu.

“Thì ra là ngươi, Beelze… à không, phải là tiểu thư Belzebuth.”

Giọng hắn rất nhẹ, mang theo sự tôn trọng vừa phải – nếu có người ngoài ở đó, chắc chắn sẽ nghĩ hắn điên, đã nói chuyện với một con ruồi lại còn dùng kính ngữ. Nhưng Lâm Phong biết rõ, muốn giao dịch với một cán bộ cấp Dragon, quả thực cần một mức độ tôn trọng nhất định, huống chi đối phương có thâm niên hơn hắn rất nhiều, và hiện tại hắn vẫn chưa thể dùng Tu La Khải Giáp.

Cánh ruồi khẽ rung lên, phát ra một âm thanh nhỏ bé như tiếng một cô bé đáng yêu đang nói: “Ngươi quả thực thông minh hơn những kẻ ngu ngốc đó, còn có thể nhận ra chân thân của ta.”

“Được tiểu thư Belzebuth khen ngợi là vinh hạnh của tôi.” Lâm Phong hơi nghiêng người về phía trước, giọng điệu mang theo vài phần thăm dò, “Hay là chúng ta làm một giao dịch? Tôi cung cấp ‘khẩu phần’ cho tiểu thư, còn tiểu thư giúp giải quyết rắc rối trên chuyến tàu này, thế nào?”

Con ruồi dừng lại hai giây, như đang cân nhắc: “’Khẩu phần’ của ngươi có đủ để ta lót dạ không?”

“Ít nhất là tươi hơn mấy cái xác trên chuyến tàu này.” Lâm Phong chỉ ra ngoài cửa sổ, “Đợi giải quyết xong chuyện ở đây, tôi đảm bảo sẽ cho tiểu thư ăn no nê, lấy danh dự của nhà nghiên cứu trưởng ở Đỗ Hoàng mà thề.”

Cánh ruồi lại rung động, sau đó bay ra khỏi khoang toa ăn, coi như đã mặc định chấp nhận giao dịch này.

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, lấy ra chiếc điện thoại nắp gập màu vàng bạc từ túi quần.

Bên trong đó chứa “sản phẩm lỗi” từ những năm đầu của hắn: Bộ giáp Exoskeleton chiến thuật đa dụng thử nghiệm — KAIXA.

Bộ giáp này là do hắn tự mày mò chế tạo sau khi nghiên cứu bộ khung của “Tu La” mà ông nội để lại, nhược điểm của nó rất rõ ràng: sức chiến đấu vô cùng đáng lo ngại, chỉ đủ để đối phó với quái nhân cấp Tiger, thậm chí chưa bằng một phần mười Tu La Khải Giáp.

Bình thường thì chỉ dùng để đè mì cốc, thế nhưng ưu điểm cũng rất nổi bật – không cần năng lượng bên ngoài, mặc vào là dùng được ngay, trên chuyến tàu bị che chắn ma lực thì vừa đúng lúc có thể phát huy tác dụng.

Bây giờ, đã đến lúc dụng cụ đè mì cốc được ra trận rồi.

【9-1-3 STANDING BY】

Trong toa ăn, khoảnh khắc lưỡi gió ập đến, cơ thể Lâm Phong không hề báo trước mà trượt xuống khỏi vị trí cũ, vừa vặn tránh được luồng kiếm khí đủ để cắt kim loại. Ngón tay hắn gõ phím nhập trên chiếc điện thoại nắp gập màu vàng nhạt, đồng thời khẽ quát: “Biến thân!”

【Prototype Multipurpose Tactical Exoskeleton Armor KAIXA — Complete】

Dòng sáng màu vàng nhạt tuôn ra từ hộp kim loại, tức thì bao phủ toàn thân Lâm Phong – khác với màu đen tím dữ tợn của bộ giáp Tu La, bộ giáp KAIXA trông thanh thoát hơn, tông màu chủ đạo đen xám cùng với những đường nét viền ngoài màu vàng mượt mà, bên ngoài chân phải còn gắn một thanh trường kiếm có chuôi hình chữ X.

e6e71b3b-f833-4cdb-9fa2-d13988e4afc2.jpg

Kẻ tấn công là một phụ nữ mặc áo khoác haori màu đen, mũ trùm che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra phần hàm dưới sắc nét. Nàng ta thấy một đòn không trúng, thanh trường kiếm trong tay đột nhiên bùng lên ngọn lửa đỏ nhạt, trong ánh lửa ấy, vài chiếc lông vũ bay lượn trên không trung cháy thành tro.

“Nghe nói có một số chiến binh của Vũ Tộc có lông vũ sắc bén đến mức có thể cắt xuyên sắt thép, thậm chí có người còn có thể dùng máu để đốt cháy vũ kiếm của mình, hôm nay quả là được mở mang tầm mắt.”

Lâm Phong rút thanh kiếm hình chữ X bên hông ra mà nghênh chiến, hai kiếm chạm nhau tạo ra tiếng kim loại va chạm khiến không khí phải run rẩy.

Hệ thống A.I tích hợp trong bộ giáp KAIXA lập tức khởi động, trên màn hình hiện ra dự đoán quỹ đạo hành động của người phụ nữ này.

【Khả năng chém trái 70%, khả năng lùi lại phản công 30%, hành động đề xuất: đỡ đòn rồi đá ngang】.

Lâm Phong dùng trường kiếm chắn ngang, đỡ được cú chém trái của vũ kiếm rực lửa, đồng thời chân phải co gối, đá mạnh vào vùng eo bụng của người phụ nữ.

Cú đá này lực đạo cực mạnh, trực tiếp khiến người phụ nữ loạng choạng lùi ba bước, lưng va vào giá kim loại trong toa ăn, phát ra tiếng “choang” cực lớn.

Người phụ nữ ổn định thân hình, chiếc áo haori ở eo bụng bị đá rách một đường, lộ ra làn da trắng bệch bên dưới, thậm chí còn có thể nhìn thấy những mạch máu xanh nhạt dưới da.

Ánh mắt nàng lóe lên một tia hung ác, không còn tấn công liều lĩnh nữa mà đột nhiên lùi ra hai bước, hít sâu một hơi, sau đó phát ra một tiếng rít chói tai, tiếng rít như tiếng kêu của chim săn mồi, sắc nhọn đến mức làm người ta nhức óc.

Những chiếc ly thủy tinh trong toa ăn vỡ tan tành, Lâm Phong theo bản năng che hai bên mũ giáp, nhưng vẫn cảm thấy màng nhĩ đau nhói, giây tiếp theo, một lớp màng mỏng màu xanh nhạt bật ra từ bên trong mũ giáp, nhanh chóng bao phủ đôi tai hắn, cách ly một phần tiếng ồn.

Tiếng rít chưa dứt, cánh cửa thông đến khoang phổ thông “rầm” một tiếng bị đẩy tung, bốn bóng đen mặc áo haori đen giống hệt nhau nối đuôi nhau xông vào, động tác chỉnh tề, vũ kiếm rực lửa trong tay đồng thời bùng cháy, cùng với người phụ nữ đã lùi lại vài bước trước đó mà thu hẹp không gian hoạt động của Lâm Phong.

“Thì ra phong cách của Vũ Tộc là lấy đông hiếp ít sao? Các ngươi và chủng tộc của các ngươi thật khiến ta thất vọng.” Lâm Phong nắm chặt chuôi kiếm, dán mắt vào năm mục tiêu trên màn hình, để tránh bị tấn công từ hai phía, hắn đã lùi sát vào tường.

Người phụ nữ thấy đồng bọn đã đến, khóe môi nở một nụ cười lạnh: “Loài người, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”

Lời vừa dứt, bóng đen gần Lâm Phong nhất đã tấn công trước, vũ kiếm rực lửa quét ngang, mục tiêu là đầu gối của Lâm Phong. Bóng đen bên trái gần như đồng thời hành động, lưỡi kiếm đâm thẳng vào khe hở của mũ giáp hắn.

Hai người phối hợp ăn ý, một trên một dưới, phong tỏa không gian né tránh của Lâm Phong.

Đồng tử dưới mũ giáp co rút, Lâm Phong chỉ có thể từ bỏ việc đỡ đòn mà đột ngột nhảy lên, cơ thể lăn lộn trong không trung gần như song song với mặt đất, ngọn lửa của vũ kiếm sượt qua mặt nạ và giáp chân hắn, bén vào khăn trải bàn ăn bên cạnh, tức thì bùng lên ngọn lửa mà đốt cháy cả bàn ăn. 

Hắn nhân cơ hội vung trường kiếm chữ X trong không trung, lưỡi kiếm lướt qua cổ của bóng đen bên trái, chém ra vài giọt máu và lông vũ bay lượn, nhưng lại không hạ gục kẻ đó được ngay – lông vũ trên cổ tên người chim này còn có thể dùng làm áo giáp.

“Keng!”

Bóng đen phía sau nhân cơ hội đánh lén, vũ kiếm rực lửa đập vào giáp vai Lâm Phong, ngọn lửa lan dọc theo mặt giáp, đốt cháy lớp phủ màu vàng nhạt thành màu đen.

Lâm Phong tuy đau đớn nhưng không vẫn giữ được sự bình tĩnh, cổ tay xoay chuyển vung kiếm, đẩy lùi kẻ đánh lén phía sau; nhưng chưa kịp đứng vững, lại có hai thanh kiếm từ góc chết bên cạnh đâm tới.

Mặc dù hệ thống kịp thời phát ra cảnh báo, hắn vẫn không kịp né tránh, bộ giáp ở eo bị rạch một vết, cảm giác đau rát lập tức truyền đến.

“Xì—— chậc, biết thế thì đã nhét thêm vài module vũ khí vào bộ giáp này rồi!”

Lâm Phong nghiến răng giơ kiếm quét ngang, đẩy lùi năm kẻ đang vây quanh, đồng thời tay trái ấn vào vết thương ở eo. Bộ giáp trên lòng bàn tay đột nhiên bật ra một vòi phun nhỏ, phun ra sương đông lạnh vào vết thương, ngọn lửa lập tức bị dập tắt, bề mặt vết thương kết một lớp băng mỏng tạm thời phong tỏa vết bỏng.

Người phụ nữ thấy Lâm Phong bị áp chế, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo: “Ngoan ngoãn chịu chết đi, ngươi không thoát được đâu!”

Lâm Phong ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đỏ độc địa của người phụ nữ, nhưng dưới mặt nạ lại đột nhiên vang lên một tiếng cười khẩy, hắn hơi quay đầu, nhìn về phía xác đầu bếp vẫn còn nằm trên đất cách đó không xa, giọng điệu khẩn thiết pha chút trêu chọc:

“Tiểu thư Belzebuth, nếu còn không mau giúp, đợi tôi bị thiêu thành than, sẽ chẳng còn ai cung cấp khẩu phần cho ngài nữa đâu.”

Người phụ nữ sửng sốt, tưởng tên nhóc loài người này điên rồi. Đó chỉ là một cái xác thôi mà, làm sao có thể giúp hắn được?

“Tinh thần của loài người quả nhiên yếu kém, hắn ta lại dám đối diện với một cái xác——”

Đúng lúc này, trong không khí vang lên tiếng cười của một cô bé đáng yêu, trong trẻo như tiếng chuông gió. Mấy tên sát thủ Vũ Tộc đang vây quanh Lâm Phong với ánh mắt như hổ rình mồi theo bản năng mà quay đầu, nhìn về phía con ruồi đầu xanh đang đậu trên ngực xác đầu bếp.

Con ruồi xoa xoa hai chân, vỗ cánh bay lên. Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng trong toàn bộ toa ăn như bị nuốt chửng ngay lập tức, ngay cả ngọn lửa của vũ kiếm cũng tắt ngúm.

Khi ánh sáng trở lại không gian này, một cô bé trông nhiều nhất cũng chỉ từ bảy đến tám tuổi đột nhiên xuất hiện bên cạnh cái xác, mái tóc dài màu hồng bồng bềnh buông xõa tự nhiên, vài sợi tóc nghịch ngợm rủ xuống xương quai xanh tinh xảo nhỏ nhắn của nàng.

Nàng gần như không mặc gì, chỉ có vài dải băng màu tím sẫm quấn quanh cơ thể mềm mại, uyển chuyển một cách khéo léo và nguy hiểm, vừa vặn che đi những phần riêng tư nhất, sự non nớt và quyến rũ vô cùng mâu thuẫn đều xuất hiện trên cơ thể này.

Phía sau nàng là một đôi cánh dơi đen nhỏ nhắn, chất liệu mềm mại như lụa, nhưng viền cánh lại lấp lánh sắc bén như lưỡi dao. Lúc này, chúng đang khẽ cụp lại, rung động nhẹ theo từng hơi thở nhỏ bé của nàng.

Một cái đuôi nhọn hoắt màu đen, có hình trái tim ở cuối, đang vươn ra từ mông, giống như một con rắn nhỏ có sự sống độc lập, không ngừng lắc lư sang hai bên, thỉnh thoảng khẽ vỗ vào cái đùi tròn trịa của cô bé.

“Được rồi được rồi, coi như ngươi biết điều.” Cô bé khoanh tay, giọng nói non nớt nghe có vẻ miễn cưỡng, “Nhưng nếu khẩu phần ngươi hứa với ta mà thiếu một cái, ta sẽ ăn ngươi làm đồ ăn vặt đấy!”

“Một lời đã định.”

“Giả thần giả quỷ, giết nó!”

Lời người phụ nữ vừa dứt, toa ăn lại chìm vào bóng tối, khi sáng trở lại, xác đầu bếp trên đất cùng với bốn tên sát thủ Vũ Tộc đã biến mất một cách kỳ lạ, chỉ còn lại vài đoạn cơ thể đứt rời dính lông vũ, vết thương nham nhở, như thể bị một con quái vật khổng lồ cắn xé, ngay cả xương cũng nát thành bột.

Cô bé tóc hồng lúc này đang ngồi trên quầy bar, hai chân thon dài trắng nõn đung đưa, đầu ngón chân trần tròn trịa đáng yêu.

Trên bàn tay nhỏ của nàng đang cầm một đoạn cẳng tay còn khá nguyên vẹn, như đang ăn kem mà cắn từng miếng nhỏ, đầu lưỡi hồng hào linh hoạt liếm qua phần thịt máu ở vết cắt, phát ra âm thanh khe khẽ đầy thỏa mãn.

Lâm Phong co rúm vào góc tường, âm thầm lau đi giọt mồ hôi không tồn tại, đây chính là Belzebuth Phàm Ăn, mặc dù nàng thích người khác gọi nàng là tiểu thư Belzebuth hơn.

Là một trong những cán bộ cấp Dragon có thâm niên lâu nhất của Ouroboros, sống bằng cách nuốt chửng máu thịt, đặc biệt yêu thích thịt thối, rõ ràng đã hơn trăm tuổi nhưng luôn thích giả dạng thành một cô bé loli… Thôi được rồi, câu sau này không thể nói trước mặt nàng, nếu không e rằng sẽ bị cắn đứt đầu ngay lập tức.

Người phụ nữ Vũ Tộc ngây người nhìn những phần thi thể còn sót lại của đồng loại, hai mắt lập tức đỏ ngầu: “Ngươi, đồ quái vật! Giết tộc nhân của ta, ta muốn ngươi đền mạng!”

Nàng gào thét giơ vũ kiếm rực lửa, bất chấp tất cả lao về phía Belzebuth, ngọn lửa cháy càng dữ dội, ngay cả chiếc áo haori quấn quanh người nàng cũng bùng cháy theo.

Lâm Phong lặng lẽ nhắm mắt lại. Hắn không muốn xem cảnh Belzebuth săn mồi, xuống tàu xong còn phải đến nhà A Trừng ăn cơm nữa.

Hắn nghe thấy tiếng lưỡi dao xé gió, nghe thấy tiếng lửa bùng nổ xì xèo.

Thanh kiếm thẳng rực lửa của người phụ nữ, mang theo nhiệt độ cao đủ để làm tan chảy thép sắp đâm vào lồng ngực tưởng chừng yếu ớt của Belzebuth. Nhưng đúng vào khoảnh khắc mũi kiếm chỉ còn cách làn da hồng trắng vài centimet, dị biến đột ngột xảy ra.

Trên bức tường cạnh quầy bar, cái bóng của Belzebuth do ánh sáng chiếu xuống, đột nhiên uốn éo như một chất lỏng đen có sự sống. Nó không còn là một hình phẳng hai chiều nữa, mà đang nhanh chóng, không chút tiếng động nhô lên khỏi mặt tường, phình ra giống như một quả bóng bay đen được thổi phồng.

Trong nháy mắt, cái bóng đã phình to thành một khối đen khổng lồ cao vài mét, đường nét mờ ảo, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra cái miệng khổng lồ đáng sợ đầy vô số xúc tu và răng nanh sắc nhọn.

Bóng đen đột ngột vươn tới, không chỉ bao phủ hoàn toàn người phụ nữ Vũ Tộc đang xông tới, mà thậm chí cả cái bóng lửa dài mà nàng kéo lê trên mặt đất cũng bị nuốt chửng vào bóng tối.

“Kyahhh——!”

Tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ chợt tắt, khi Lâm Phong mở mắt ra thì nàng ta đã biến mất, nơi nàng ta vừa đứng chỉ còn lại cái chân bị cắt cụt từ gốc đùi, vẫn giữ tư thế xông lên đứng trên mặt đất. Vài giây sau thì nó cuối cùng mất thăng bằng mà đổ xuống.

“Quả không hổ danh là tiểu thư Belzebuth, thực lực vô cùng phi phàm.” Lâm Phong bước tới, cười nói nịnh nọt, ánh mắt vô thức tránh nhìn những phần thi thể còn sót lại trên đất.

Cô bé nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi quầy bar, chân trần dẫm qua những vệt máu trên sàn nhà, nàng đi đến trước mặt Lâm Phong, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đưa một ngón tay hồng hào dính chút máu nhẹ nhàng chọc vào bộ giáp trước ngực hắn.

“Bớt cái trò giả dối này đi, người sắt.” Giọng nàng ngọt ngào, nhưng lời nói lại không hề khách khí, “Ta biết ngươi không thích mùi máu tanh trên người ta, giống như ta ghét mùi kim loại lạnh lẽo trên bộ giáp của ngươi vậy.”

“Nhớ kỹ giao dịch của chúng ta.” Belzebuth nhấn mạnh giọng, ngón tay nhỏ bé dùng sức ấn ấn, “Một ngàn cái xác, tươi. Thiếu một cái cũng không được, nghe rõ chưa!”

Lâm Phong trong lòng “thịch” một tiếng, hắn lúc đó chỉ là nói bâng quơ, không ngờ con ruồi đầu to này lại coi là thật.

Một ngàn cái xác? Chẳng lẽ phải đi nhà xác bệnh viện trộm? Đến lúc đó e rằng “Hội Khoa Học Tiến Hộ” của Đài truyền hình Đỗ Hoàng có thể quay mấy trăm tập, còn có thể làm thêm một bộ “Ma ăn xác của Đỗ Hoàng”.

Nhưng Lâm Phong vẫn cười gật đầu: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không thiếu của tiểu thư Belzebuth đâu.”

Belzebuth hài lòng “hừ” một tiếng, thu ngón tay về, có vẻ như khá hài lòng với thái độ của Lâm Phong. Nàng quay người nhảy nhót đến bên cạnh cái chân cụt, cúi người xuống, đôi cánh dơi nhỏ nhắn hơi mở ra vì động tác này, lộ ra đường cong phía sau, khiến cảnh tượng đẫm máu này tăng thêm vài phần quyến rũ hoang đường.

Đúng lúc này, một luồng sóng nhiệt đột nhiên tràn ra từ hành lang khoang phổ thông, mang theo mùi hôi thối nồng nặc, như thể vô số xác chết đã chất đống trong hành lang lên men vài ngày, rồi lại bị nhét vào lò nướng hâm nóng hai giờ.

Thối rữa, cháy khét, máu tanh, hôi hám… vô số mùi vị tượng trưng cho cái chết và sự mục nát, bị nhiệt độ cao làm biến dạng, chúng hòa trộn, cô đặc thành một khối mùi hôi đủ để khiến người bình thường ngất xỉu ngay tại chỗ, tức thì tràn ngập toàn bộ toa ăn.

Sắc mặt Lâm Phong biến đổi đột ngột, theo bản năng che miệng mũi, cái mùi này... e rằng khoang phổ thông đã trở thành địa ngục trần gian.

Mắt của Belzebuth lại sáng lên, như thể ngửi thấy món ngon tuyệt thế nào đó, trong đôi đồng tử hồng xinh đẹp lóe lên sự phấn khích và tham lam chưa từng có: “Wow! Thơm quá! Lần này có thể ăn no rồi!”

Một luồng lửa nóng rực đột nhiên phun ra từ hành lang, giống như dung nham phun trào từ vực sâu địa ngục, gầm thét dữ dội xông ra từ hành lang tối đen.

Ngọn lửa này hoàn toàn khác biệt với ngọn lửa trên vũ kiếm của người phụ nữ Vũ Tộc trước đó. Màu sắc của nó đậm đặc hơn, nhiệt độ và sức hủy diệt ẩn chứa trong đó càng khác biệt một trời một vực.

Lâm Phong ở bên cạnh phản ứng ngay lập tức mà chui ra đằng sau lưng cô bé tóc hòng.

Dạng sóng của luồng lửa này hắn vô cùng quen thuộc. Trong Vực Sâu Tĩnh Lặng, khi Hoàng Vũ Đồng ôm “White Phoenix” vừa phá vỏ trứng từ trên không trung rơi xuống, quanh người nàng đã tỏa ra loại lửa này, nhiệt độ và sức hủy diệt thậm chí còn vượt qua lõi laser của bộ giáp Tu La khi hoạt động quá tải.

“Ủa?” Belzebuth chỉ kịp phát ra một tiếng kêu kinh ngạc đầy bối rối thì nhiệt độ kinh hoàng đã ập đến.

Luồng lửa như phun ra từ một ngôi sao, chỉ trong vỏn vẹn chưa đầy hai giây, đã thiêu cháy thực thể cổ xưa sống qua hàng thế kỷ thành một khúc than hình người.

Lâm Phong cảnh giác nhìn chằm chằm vào sâu trong hành lang, sóng nhiệt vẫn cuồn cuộn ở nơi đó, nhưng hung thủ lại không hề lộ diện.

Đúng lúc này, một tiếng động nhỏ bé như tiếng gốm sứ vỡ vụn, truyền đến từ “khúc than” trên đất. Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy bề mặt cháy đen đó đang hiện ra vô số vết nứt nhỏ li ti.

Giây tiếp theo, lớp vỏ cứng bắt đầu bong tróc từng mảng, hóa thành bụi đen rơi lả tả, và dưới lớp vỏ cháy đen hiện ra làn da hồng trắng mịn màng hơn trước, giống như rắn đang lột da, hay ve đang lột xác.

Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, cô bé vừa bị thiêu thành than đã biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là một Belzebuth hoàn toàn không hề hấn gì.

Nàng từ từ đứng dậy từ mặt đất, mái tóc dài màu hồng mới như có sự sống mà mọc ra, nhanh chóng dài trở lại đến eo trong vài giây, đôi cánh dơi nhỏ nhắn cũng trở lại nguyên trạng.

Cô bé mở mắt, trong đôi đồng tử màu hồng không còn là sự kiêu căng và tham lam trước đó, mà là sát khí kinh thiên.

Nàng không nhìn Lâm Phong đang đứng phía sau mình như một tấm khiên thịt, mà nhìn chằm chằm vào hành lang tối đen, đôi môi hồng nhạt khẽ động, phát ra âm thanh không còn chút ngọt ngào nào, chỉ mang theo sự khàn khàn lạnh lẽo.

“Là… ai?”