Khả năng thích nghi của con người đúng thật là đáng gờm.
Dù vẫn chưa hoàn toàn trị được cái bệnh sợ con gái, nhưng chắc chắn là tôi đã dần có đề kháng với sự hiện diện của Hoshinose Airi.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, cứ mỗi lần mặt đối mặt là tim tôi lại đập thình thịch, mặt thì nóng ran như lửa đốt.
Nhất là—khi hai đứa ở riêng thế này, trong phòng tư liệu, cho một trong những buổi học tình yêu của chúng tôi.
"Được rồi, mục tiêu tiếp theo sẽ là buổi thực hành tình yêu sắp tới. Cậu sẽ lại được ghép cặp, và mục tiêu là phải trò chuyện sao cho cả hai bên đều thấy vui vẻ."
"Ừ-ừm… cái đó thì được thôi, nhưng mà… Hoshinose-san, cậu chắc là mình nên hẹn nhau ở đây vào giờ nghỉ trưa không?"
Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa.
Khu này của trường tuy không đông bằng mấy chỗ khác, nhưng lượng người qua lại vẫn nhiều hơn hẳn so với sau giờ học.
Hoshinose-san đã thản nhiên bảo tôi: “Buổi học hôm nay dời lên giờ trưa nhé! Ăn xong thì ra đây gặp tớ!”. Thế là tôi răm rắp nghe theo, nhưng mà… lỡ có ai bắt gặp hai đứa ở riêng thì sao?
Những tin đồn. Lời ra tiếng vào. Bị chú ý một cách phiền phức.
Tôi gần như đã nghe thấy tiếng xì xào rồi.
"Yên tâm đi, có gì thì tớ lo cho. Chỉ là chiều nay tớ bận mất rồi, nên không còn giờ nào khác."
"À-à, hiểu rồi. Tớ thì không sao, nhưng mà…"
Thật tình, cô ấy đã hy sinh quá nhiều thời gian rảnh cho mấy buổi học này rồi.
"Vậy, buổi thực hành tới sẽ là về chat—chúng ta sẽ vào chế độ luyện tập của app Koikatsu, tạm thời thiết lập là một cặp để tập dùng chức năng chat."
"À… cái đó. Vâng, tớ tệ khoản đó lắm. Chẳng bao giờ biết phải nhắn gì."
Bọn tôi đã được học trên lớp rằng chat thực ra còn khó hơn cả nói chuyện trực tiếp. Khác với ngoài đời, khi bạn có thể nhìn biểu cảm và nghe giọng điệu, nhắn tin chỉ có mỗi con chữ—bạn phải tự đoán cảm xúc của đối phương qua lời họ viết.
"Chính vì thế nên tớ muốn tập ngay bây giờ. Tớ đưa cậu Messe ID cá nhân của tớ này—add tớ đi, nhé?"
"À, vâng. …Tớ add rồi."
Messe là một ứng dụng chat mà ai ở Nhật cũng dùng.
Cũng có đứa thì công khai ID để giao lưu, nhưng thường thì con gái không cho con trai ID dễ thế đâu.
(…Khoan đã.)
Tôi vừa add cô ấy một cách vô tư, nhưng chỉ một giây sau, ý nghĩa của việc mình vừa làm mới thấm vào não. Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.
(Ch-chờ chút… Mình vừa mới… có được ID Messe riêng của Hoshinose-san ư…!?)
App Koikatsu cũng có tính năng nhắn tin, nhưng nó khóa lại và chỉ dành cho các cặp đôi thôi. Điều đó có nghĩa là… việc cho ai đó ID Messe của mình mang một ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều.
Bạn trong CLB hay trong nhóm thân thì không nói làm gì, nhưng một nam một nữ không thuộc các nhóm đó mà trao đổi ID với nhau thì thường là có ý gì đó… trên mức quen biết.
(K-không, bình tĩnh! Đừng có ảo tưởng!)
Chắc với cậu ấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát đâu!
"Ừm… v-vậy thì, cái này… có lẽ là do tớ không biết thôi, nhưng cậu có hay cho nhiều người ID Messe không?"
"Hửm? Không, không hẳn đâu. Tức là, tớ chưa từng cho bạn nam nào trướ—ơ."
Cậu ấy khựng lại giữa chừng.
(C-cậu ấy đỏ mặt… còn đang run nữa…!)
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng bánh răng trong đầu cậu ấy đang nghiến lại.
(Cậu ấy… cậu ấy không hề nghĩ ngợi gì khi đưa ID cho mình, đúng không!? Cậu ấy chỉ làm vì buổi học, và giờ mới nhận ra ý nghĩa của nó!?)
Lần này, cái tính đãng trí của Hoshinose-san đã quay lại báo hại cô. Trông cậu ấy hoàn toàn luống cuống.
“…Ờ, cậu có muốn tớ xóa không?”
“Không đời nào! Thế thì làm sao tớ dạy cậu chat được nữa! Cái này là cần thiết!”
Tôi chỉ định hỏi để cậu ấy đỡ ngượng, nhưng cậu ấy đã gạt phắt đi, giọng còn to hơn bình thường.
Tôi cứ ngỡ với tư cách là Nữ hoàng Tình yêu, cậu ấy hẳn đã trao đổi info với cả tá chàng trai rồi.
Nhưng nhìn phản ứng này… có vẻ không phải vậy.
“Ch-chỉ là! Đừng kể cho ai chuyện này, hiểu chưa!?”
“D-dĩ nhiên rồi! Tớ sẽ không hé răng nửa lời.”
Thật ra, nếu ai trong lớp mà biết tôi có được thông tin "tuyệt mật" thế này, chắc tôi sẽ bị lôi ra một góc tối nào đó để tra khảo mất.
Và không phải nói đùa đâu—chắc chắn có những kẻ sẵn sàng hối lộ hay thậm chí là dọa nạt tôi để có được nó.
“Cậu phải giữ bí mật đấy! Tính đến giờ, cậu là chàng trai duy nhất biết ID của tớ!”
(OÁC—!)
Chắc là cậu ấy đã buột miệng nói ra thôi.
Nhưng “Cậu là chàng trai duy nhất biết ID của tớ” là một câu nói có sức sát thương khủng khiếp với bất kỳ thằng con trai nào.
Nó cảm giác giống như một cú đấm toàn lực giáng thẳng vào trái tim mỏng manh, ngây thơ của tôi.
Tôi gần như cảm thấy não mình sắp chập mạch đến nơi.
Đêm đó, sau khi trao đổi Messe ID với Hoshinose-san—
Tôi nằm trên giường, mắt dán vào điện thoại, lòng bồn chồn không yên.
(Ch-chết tiệt… Chưa có đêm nào tim mình lại đập thình thịch như thế này…!)
Thứ tôi đang thấp thỏm chờ đợi chính là tin nhắn từ Hoshinose-san.
Hồi trưa nay, sau khi trao đổi ID—
Cậu ấy đã tuyên bố: “Tối nay tớ sẽ nhắn cho cậu! Chúng ta sẽ bắt đầu buổi huấn luyện tại gia bằng bài tập chat nhé!” như một phần của buổi thực hành tình yêu sắp tới.
Dĩ nhiên là tôi rất biết ơn vì buổi học, nhưng mà…
(Ugh, căng thẳng quá…! Không thể tin nổi lần đầu tiên mình chat với một bạn nữ lại là với Hoshinose-san…!)
Thật lòng, tôi đã mất tập trung bởi suy nghĩ về tin nhắn của cậu ấy đến mức chẳng thể tập trung vào bài giảng buổi chiều.
Một cô gái nhắn tin cho mình vào thời gian riêng tư?
Đó là một khái niệm gây sốc đến nỗi tôi không biết phải phản ứng ra sao.
Đang ngồi trên giường thấp thỏm chờ đợi, điện thoại tôi bỗng kêu một tiếng.
“! Đ-đến rồi…!”
Hoshinose > “Chào buổi tối! Tớ có làm cậu phải đợi không? (✿◠‿◠)”
Một thông báo hiện lên, kèm theo một emoji vui vẻ.
Tôi hoảng hốt, vội vàng gõ trả lời.
Được rồi, câu đầu tiên…
Kuga > “À, chào buổi tối. Ừ, tớ đang đợi.”
(Chậc… sao mình lại trả lời một câu vừa nhạt vừa chán thế này…!)
Tôi muốn nhắn một câu gì đó thật thông minh hay ho, nhưng cuối cùng chỉ nặn ra được một câu trả lời khô khốc, chẳng có chút sáng tạo nào.
Hoshinose > “Ồ? Thế à, nói tớ nghe xem—cậu thấy thế nào?”
Hoshinose > “Giờ cậu không thấy mặt tớ, nhưng có còn căng thẳng như mọi khi không?”
Kuga > “Đỡ hơn nói chuyện trực tiếp, nhưng tớ vẫn căng thẳng. Chỉ cần biết có người ở đầu dây bên kia là đủ làm tớ thấy áp lực rồi. Mà không thấy mặt họ lại càng đáng sợ hơn.”
Hoshinose > “Chính xác! Đó mới là cái khó!”
Hoshinose > “Không thấy được biểu cảm của người ta thì khó mà đoán được họ phản ứng thế nào với lời mình nói.”
Tin nhắn cứ nối đuôi nhau hiện lên, kèm theo những tiếng thông báo khe khẽ.
Tôi luống cuống gõ thật nhanh, không muốn để cậu ấy đợi.
Chỉ riêng việc theo kịp tốc độ cũng đã là một thử thách rồi.
Hoshinose > “Được rồi, bắt đầu chat thôi!”
Hoshinose > “Nào, Kuga-kun, hôm qua sau giờ học cậu đã làm gì?”
(Hôm qua à…? Mình cũng bận rộn phết.)
Tôi không chắc một ngày của mình có gì thú vị để kể không, nhưng phải bắt đầu từ đâu đó thôi.
Kể theo thứ tự vậy.
Kuga > “Để xem… Đầu tiên là siêu thị có giờ vàng giảm giá, nên tớ mua cả đống thịt lợn băm. Sau đó tớ về nhà và nấu ăn cả buổi tối—làm món chả viên tsukune, rồi đem cấp đông để dành. Cứ tích trữ sẵn cho những ngày lười nấu. Xong xuôi thì tớ chơi game với bạn. Cái trò mà mấy nhân vật hình con mực bắn mực vào nhau ấy. Tớ chơi trò đó cũng khá lắm.”
Hoshinose > “DỪNGGGGGGG! Cậu nói nhiều quá rồi đấy!”
“Hả…?”
Kèm với tin nhắn là một sticker hình chim cánh cụt giận dỗi trông rất dễ thương.
Lúc đó tôi mới nhận ra—mình toang rồi.
Hoshinose > “Chat chứ có phải gửi email đâu!”
Hoshinose > “Là phải nhắn qua nhắn lại, chứ không phải độc thoại!”
(À… phải rồi…!)
Bọn tôi đã được học cái này trong tiết học tình yêu.
Người đi làm thì đôi khi vẫn nhắn những tin dài như email trong app chat.
Nhưng với học sinh, những cuộc trao đổi ngắn gọn, nhanh lẹ mới là tiêu chuẩn.
Kuga > “Xin lỗi, tớ phạm lỗi ngay từ đầu rồi.”
Tôi gửi lời xin lỗi, nhưng một nỗi bất an nho nhỏ len lỏi trong lòng. Liệu cậu ấy có bực mình vì mình đã làm hỏng chuyện ngay tắp lự không?
(Cái dở của việc không thấy mặt nhau là đây…)
Khi gặp trực tiếp, tôi luôn có thể trông cậy vào nụ cười ấm áp và đầy trấn an của cậu ấy. Vẻ mặt rạng rỡ đó đã cho tôi sự tự tin để nói chuyện mà không bị đứng hình.
Nhưng qua chat thì sao?
Không thấy được phản ứng của cậu ấy, tôi không khỏi lo lắng rằng mình đã làm cậu ấy phật lòng.
Hoshinose > “Không sao đâu! Đây là buổi thực hành mà—cậu cứ tha hồ mắc lỗi đi! Cứ sai đi!”
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Ngay cả qua con chữ, lời nói của cậu ấy vẫn tràn đầy năng lượng khích lệ như mọi khi.
Cứ thế, sự căng thẳng trong tôi tan biến.
Hoshinose > “Được rồi! Giờ, dựa vào những gì tớ vừa dạy, cậu thử gợi chuyện xem nào?”
Kuga > “Hiểu rồi.”
Nói thì dễ hơn làm.
Nghĩ ra chủ đề để nói luôn là một thử thách.
Mà thôi, có vẻ như việc con trai phải dẫn dắt cuộc trò chuyện đã là một thông lệ rồi.
Kuga > “Ừm… Cậu có hay xem phim không, Hoshinose-san?”
Hoshinose > “Ồ, một chủ đề bắt chuyện kinh điển! Chọn hay đấy.”
Hoshinose > “Có chứ, tớ xem nhiều phim lắm. Cậu thì sao?”
Kuga > “Hmm… Tớ thích mấy phim hành động bắn súng đơn giản. Kiểu một anh chàng đô con xông vào càn quét hết bọn xấu ấy.”
Hoshinose > “A, mấy phim đó! Kiểu phim lúc nào cũng có đoạn rượt đuổi bằng xe hơi ở giữa rồi kết thúc bằng một vụ nổ banh xác ở sào huyệt của trùm cuối!”
Kuga > “Chuẩn luôn! Chỉ toàn bắn giết và cháy nổ. Tớ thích mấy phim không cần phải suy nghĩ nhiều—cứ hành động thuần túy là được.”
Tôi chẳng phải là người sành phim ảnh gì cho cam. Tôi thích mấy bộ phim hành động thẳng thắn, dễ hiểu hơn là những cốt truyện phức tạp.
Kuga > “Còn cậu thì sao, Hoshinose-san?”
Hoshinose > “Tớ xem đủ thể loại—lãng mạn, giật gân, hành động… mỗi thứ một ít.”
Hoshinose > “Nhưng mà dạo này, tớ lại mê phim cá mập.”
Kuga > “…Cá mập!?”
Phim cá mập á?
Thể loại đó có từ đời nào rồi.
Ban đầu thì chỉ là chuyện người ta bị cá mập tấn công—một kịch bản kinh dị cũng hợp lý.
Nhưng qua năm tháng, mọi thứ đã biến tướng thành một sự phi lý đến cùng cực.
Những năm gần đây, phim cá mập đã hoàn toàn vứt bỏ logic, tự tạo cho mình một chỗ đứng riêng với tư cách là vua không ngai của dòng phim hạng B lố bịch.
Hoshinose > “Chuẩn luôn! Dạo này cá mập quậy tung nóc lắm!”
Hoshinose > “Nào là biết bay, nào là tự phân thân, nào là hóa khổng lồ, rồi biến thành cả lốc xoáy nữa!”
Hoshinose > “Bộ gần đây nhất tớ xem—Cá Mập Sét Đại Chiến Tam Kiếm Sĩ Cưa Máy—nó dở đến mức lại hóa thành kiệt tác luôn!”
Kuga > “Ồ, tớ cũng xem bộ đó rồi. Cái đoạn nhân vật chính kế thừa ý chí của đồng đội đã khuất rồi dùng một lúc ba cái cưa máy… không hiểu sao tớ lại thấy cảm động thực sự.”
Hoshinose > “Phải không!? Tớ ước gì được xem mấy phim này ngoài rạp, nhưng chắc tớ sẽ chết vì nhịn cười mất.”
Kuga > “Dạo này tớ toàn xem phim trên điện thoại, nhưng đi xem rạp nghe cũng hay. Tớ hơi nhớ vị bỏng ngô caramel.”
Hoshinose > “Fufu, đúng không? Với lại, rạp chiếu phim là một điểm hẹn hò kinh điển mà. Dù phim có hay hay không thì lúc nào cũng là một canh bạc.”
Giữa chat và nói chuyện trực tiếp, tôi vẫn thấy chat khó hơn nhiều.
Sợ phải đối mặt với người khác đã là một chuyện. Nhưng sợ việc không thấy mặt họ còn tệ hơn.
Không có các tín hiệu hình ảnh thông thường—biểu cảm, cử chỉ—tôi chẳng có cách nào biết đối phương đang phản ứng ra sao.
Nhưng cuộc trò chuyện càng kéo dài, nhịp điệu lại càng trở nên tự nhiên.
Sự ngập ngừng trong câu chữ của tôi dần tan biến.
Cứ như thể cuộc nói chuyện của chúng tôi đã tìm thấy một nhịp điệu thoải mái của riêng nó, và khi trao đổi tin nhắn, tôi có thể thấy cuộc trò chuyện để lại một dấu ấn hữu hình.
(Vậy đây là ý của mọi người khi họ nói họ thích chat…)
Nhờ buổi học này, tôi đã được trải nghiệm cảm giác nhắn tin vu vơ với một cô gái.
Và một cách tự nhiên, trước cả khi tôi kịp nhận ra—
Tôi thấy lòng mình vui đến lạ.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi đã kéo dài rất lâu trong đêm đó.
Liếc nhìn đồng hồ, tôi nhận ra đã gần 10 giờ tối rồi.
Tôi khá ngạc nhiên vì thời gian trôi qua nhanh mà mình không hề hay biết. Tôi vội vàng nhắn một tin cảm ơn Hoshinose-san.
Kuga > “Xin lỗi nhé, muộn quá rồi. Cảm ơn cậu đã giúp tớ đến tận khuya thế này.”
Hoshinose > “Ừ, cũng muộn thật rồi. Tối nay mình tạm dừng ở đây thôi.”
Hoshinose > “Tớ có vài điểm cần chỉnh, nhưng nhìn chung thì cậu làm tốt lắm, Kuga-kun ạ.”
Giống như lúc thực hành đối thoại, lý do duy nhất tôi có thể xử lý phần chat một cách trơn tru dù còn non kinh nghiệm chính là nhờ cậu ấy.
Hoshinose-san có một tài dẫn dắt người khác—luôn giữ cho không khí nhẹ nhàng, vui vẻ và đảm bảo tôi không bao giờ mất đi sự tự tin.
Cậu ấy khiến việc nghe theo lời cậu trở nên thật dễ dàng.
Hoshinose > “Thôi nhé, hẹn cậu ở buổi thực hành sau. Chúc ngủ ngon, Kuga-kun.”
Kuga > “Ừ, chúc ngủ ngon, Hoshinose-san.”
Và cứ thế, cuộc trò chuyện qua tin nhắn dài nhất trong đời tôi đã kết thúc.
Ấy thế mà—
“………”
Tôi thấy mình vẫn cứ dán mắt vào tin nhắn của cậu ấy.
“Chúc ngủ ngon, Kuga-kun.”
Chỉ là một câu nói đơn giản. Nhưng tôi không thể nào rời mắt được.
Bình thường, tôi chẳng bao giờ nhắn tin chúc ngủ ngon với ai cả.
Việc chúng tôi đã trò chuyện đến tận khuya… đó là minh chứng cho khoảng thời gian hai đứa đã ở bên nhau.
Và không hiểu sao, tôi không muốn quên đi điều đó.
(À… thì ra đây cũng là một điều khiến việc chat trở nên đặc biệt.)
Mỗi một câu chữ chúng tôi trao đổi đều được lưu lại, trở thành một dấu ấn về khoảng thời gian hai đứa đã cùng chia sẻ.
Ngay cả những khoảnh khắc tưởng chừng sẽ nhanh chóng phai nhạt khỏi ký ức cũng có thể được xem lại—sống lại—bất cứ lúc nào.
Tôi ngả người xuống giường, lướt đọc lại lịch sử trò chuyện.
Đọc lại cuộc đối thoại, lần theo từng câu chữ của cậu ấy—
Và cảm thấy lòng mình… phấn chấn một cách lạ kỳ.
“Được rồi! Như đã thông báo, tiết học tình yêu hôm nay sẽ tập trung vào thực hành chat!”
Dưới sự chỉ đạo của giáo viên tình yêu, cô Uozumi, một vòng bài học mới lại bắt đầu.
“Trời ạ, mấy đứa sướng thật đấy, còn được thực hành mấy cái này nữa! Cô ước gì ngày xưa có người dạy cô rằng cứ spam tin nhắn cho crush thì sẽ chỉ làm nó chạy mất dép thôi!”
Như thường lệ, lời nói của cô Uozumi vẫn phảng phất một sự cay đắng.
Thật tình, việc cô lại là người dạy môn tình yêu đúng là một bí ẩn.
Tiện thể thì, lần trước, khi Toshiro buột miệng hỏi: “Khoan, nhưng mà đó là chuyện lâu lắm rồi mà cô? Hồi đó đã có app chat đâu ạ?”—cậu ta đã ngay lập tức bị dồn vào góc với câu:
“Dĩ nhiên là có smartphone với app chat rồi! Em đang coi thường thế hệ millennial[note: Gen Y, hay còn gọi là thế hệ thiên niên kỷ, khoảng từ năm 1981-1996] chúng tôi đấy à!?”
Trông cô lúc đó đáng sợ thật.
“Ok! Cô đã chia cặp ngẫu nhiên như mọi khi! Đầu tiên, chào hỏi bạn cặp, sau đó các bạn nam qua phòng bên! Buổi chat sẽ bắt đầu khi đồng hồ kêu nhé!”
(Được rồi… phen này mình cặp với ai đây…)
Mikazuragawa Chiho?
Thật lòng mà nói, cái tên này không ngay lập tức gợi cho tôi một gương mặt nào. Dĩ nhiên là tôi biết cậu ấy—dù gì cũng học cùng lớp—nhưng chúng tôi chưa từng nói chuyện, và cậu ấy cũng không để lại ấn tượng gì sâu sắc.
Tôi kiểm tra hồ sơ của cậu ấy trên app Koikatsu.
Xếp hạng Tình yêu: 167 (trên 415 nữ sinh). Hạng C.
“Ừm… xin lỗi.”
“!?”
Tôi giật nảy mình.
Cứ ngỡ chỉ có một mình, nên giọng nói bất ngờ sau lưng suýt nữa làm tôi hét toáng lên.
Vừa ôm ngực để trấn an trái tim đang đập loạn xạ, tôi vừa quay lại—
Và thấy một cô gái đang đứng đó.
Ấn tượng đầu tiên ư?
Mờ nhạt.
Tóc cậu ấy có phần bù xù, như thể không được chăm chút nhiều. Cặp kính to che gần hết khuôn mặt.
Cậu ấy nhỏ nhắn—mảnh khảnh—và có một sự tồn tại lặng lẽ đến mức tôi còn chẳng nhận ra cậu ấy đã đứng đó từ lúc nào.
“Cậu là… Kuga-kun, phải không? Tớ là bạn cặp của cậu, Mikazuragawa. Rồi, chào hỏi xong.”
“A-à. Rất vui được gặp cậu.”
Cậu ấy giới thiệu bằng một giọng đều đều vô cảm, rồi quay gót bỏ đi ngay lập tức.
Cảm giác như cậu ấy chỉ nói chuyện với tôi cho có lệ vì cô giáo yêu cầu vậy.
(Chậc… cậu ta là người thế nào đây? Mình chẳng biết tí gì về cậu ta cả. Bắt chuyện kiểu gì bây giờ?)
Lần trước, tôi được ghép cặp với một nàng gyaru—Koiwai-san.
Cậu ấy nói chuyện hơi bỗ bã, nhưng tính cách năng động và hoạt bát lại giúp cuộc trò chuyện diễn ra rất dễ dàng.
Còn Mikazuragawa thì—
Tôi không biết cậu ấy là người ra sao, cũng chẳng có cách nào rõ ràng để tiếp cận.
Cảm nhận được độ khó bất ngờ tăng vọt, tôi lau vệt mồ hôi lạnh trên trán.
Và thế là—Buổi thực hành chat bắt đầu.
Bọn con trai kéo nhau sang một phòng học trống, đứa nào đứa nấy lôi điện thoại ra để bắt đầu buổi chat đã được phân công.
Vẫn như mọi buổi thực hành tình yêu khác, tôi không phải là thằng duy nhất chật vật với việc giao tiếp với con gái.
Xung quanh tôi, mấy thằng khác cũng đang toát mồ hôi hột, có đứa thì cau mày nhăn trán như thể đang vật lộn với một thử thách sinh tử.
“Á-á…! B-bạn cặp của tao là Hoshinose-san!? P-phải nói gì bây giờ, Renji!? Căng quá! Tao hoảng vãi!”
“Bình tĩnh đi, Toshiro. Hoshinose-san tốt với mọi người mà. Mày sẽ ổn thôi—cứ tận hưởng đi.”
“Sao mày nói cứ như một fan cuồng thế…? Khoan, hay là mày gia nhập hội hâm mộ của cậu ấy rồi?”
Tôi cố trấn an thằng bạn đang hoảng loạn của mình, nhưng có vẻ như hầu hết những chàng trai không quen nói chuyện với Hoshinose-san vẫn thấy cái mác hạng 1 trên Bảng Xếp Hạng Tình Yêu của cậu ấy thật đáng sợ.
Mà… công bằng mà nói, cách đây không lâu tôi cũng thế.
(Thôi, quay lại với Mikazuragawa-san… Có gì đó không đúng.)
Tôi đã gửi cho cậu ấy một câu hỏi vừa đơn giản vừa an toàn:
“Cậu thường làm gì vào những ngày nghỉ?”
Một câu mở đầu kinh điển.
Nhưng… ba phút đã trôi qua.
Vẫn không một lời hồi âm.
(À—có rồi. Khoan, cái gì—!?)
Tin nhắn tôi nhận được cuối cùng khiến tôi phải sững sờ.
Mikazuragawa > “Cậu không cần phải nhắn gì cho tớ cho đến khi hết giờ đâu.”
Mikazuragawa > “Nói chuyện với tớ sẽ chẳng vui vẻ gì cho cậu, nên đừng bận tâm làm gì. Cảm ơn.”
Khoan—cái gì!?
Kuga > “Chờ đã. Tớ làm gì sai à? Tớ biết đây chỉ là tiết học, nhưng lờ nó đi hoàn toàn thì cũng không hay lắm.”
Mikazuragawa > “Cậu không làm gì sai cả. Tớ sẽ tự giải thích với cô giáo, cậu không cần phải cảm thấy có trách nhiệm gì đâu.”
(Đây là kiểu trả lời gì vậy trời!?)
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, không thể tin nổi.
Tôi cũng đã từng trải qua không ít những cuộc trò chuyện khó xử và gượng gạo.
Tôi thậm chí còn gặp những bạn cặp bực mình vì kỹ năng giao tiếp kém cỏi của mình.
Nhưng thế này ư?
Bị từ chối thẳng thừng trước cả khi cuộc trò chuyện bắt đầu?
Chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ.
(Vậy… giờ phải làm sao đây?)
Buổi thực hành này, về mặt kỹ thuật, là Bài kiểm tra Vòng 2 trong khóa học tình yêu của Hoshinose-san.
Mục tiêu vẫn như cũ—thiết lập một cuộc giao tiếp tốt đẹp với bạn cặp và đảm bảo cả hai đều có một buổi nói chuyện vui vẻ.
Nhưng làm sao tôi có thể làm được điều đó khi cậu ấy từ chối nói chuyện với tôi một cách phũ phàng như vậy?
Khi tôi đang phân vân có nên bỏ cuộc hay không—
(…Làm vậy có thực sự ổn không?)
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Gương mặt của Mikazuragawa-san hiện về trong tâm trí.
Tôi không biết nhiều về cậu ấy.
Chúng tôi gần như chưa từng nói chuyện, và cậu ấy cũng không phải kiểu người nổi bật.
Nhưng mà—
Chúng tôi đã được xếp cặp với nhau trong buổi học này.
Và nếu mục tiêu của tôi là cải thiện khả năng giao tiếp của mình, chẳng phải ít nhất tôi nên cố gắng có một cuộc trò chuyện tử tế với cậu ấy sao?
(…Được rồi. Nếu cậu ấy nhất quyết không chịu, mình sẽ thôi. Nhưng mình sẽ thử một lần.)
Quyết định xong, tôi lại đối mặt với một vấn đề khác.
Tôi hoàn toàn không biết tại sao cậu ấy lại từ chối nói chuyện.
Trong một tình huống bình thường, tôi sẽ nhìn vào biểu cảm và cử chỉ của cậu ấy để đoán xem cậu ấy đang cảm thấy thế nào.
Nhưng đây là một buổi thực hành chat—tôi chẳng thể làm được điều đó.
(Khoan đã… Cách dùng từ này…)
Tôi đọc lại tin nhắn của cậu ấy một cách cẩn thận.
Cậu ấy không hề nói: “Tớ không muốn nói chuyện với cậu.”
Cậu ấy nói là: “Nói chuyện với tớ sẽ không vui đâu, nên đừng bận tâm.”
(Ồ… mình nghĩ mình hiểu rồi…!)
Tôi nhận ra điều đó bởi vì—
Tôi đã từng ở trong hoàn cảnh của cậu ấy. Hồi đó, dù tôi có cố gắng đến đâu, tôi cũng không bao giờ có thể nói chuyện một cách trôi chảy.
Tôi luôn ấp úng, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ như:
“Để tôi yên đi.” “Nói chuyện với tôi thì có ích gì.” “Tôi còn chẳng thể có một cuộc trò chuyện bình thường—làm ơn đừng ép tôi phải cố.”
Đối với tôi, những buổi thực hành tình yêu chỉ là một cực hình mà tôi phải chịu đựng.
(Cậu ấy cũng vậy.)
Mikazuragawa-san có lẽ rất ghét những bài tập này.
Thay vì phải vật lộn với một cuộc trò chuyện khó xử, cậu ấy đã chọn cách né tránh nó hoàn toàn.
Nếu tôi đoán đúng, chuyện này sẽ khó nhằn đây.
Làm sao tôi có thể khiến một người không hề muốn nói chuyện với con trai lại có thể tận hưởng một cuộc trò chuyện?
Khi tôi đang vắt óc suy nghĩ, một giọng nói bỗng vang lên trong đầu. Lời của Hoshinose-san.
“Nghe này, Kuga-kun. Chìa khóa để duy trì một cuộc trò chuyện là tìm ra sở thích của đối phương. Mọi người luôn trở nên nói nhiều hơn khi họ nói về thứ mà họ yêu thích.”
Phải rồi—
Cậu ấy thậm chí còn chỉ cho tôi một chiến lược để đối phó với một người không chịu tiếp chuyện.
Ai cũng có một thứ gì đó mà họ đam mê.
Và nếu bạn tìm được đúng chủ đề đó, họ sẽ tự nhiên mở lòng.
(Nhưng… Mikazuragawa-san thì thích cái gì?)
Tôi chẳng biết gì về cậu ấy cả.
Tôi chỉ vừa mới nói chuyện với cậu ấy lần đầu tiên hôm nay.
Làm sao tôi có thể mò ra được sở thích của cậu ấy đây—?
(…Khoan. Nghĩ lại thì…)
Có thể đó chỉ là một sự hiểu lầm.
Một phán đoán sai bét.
Nhưng thời gian thì không còn nhiều, mà cũng chẳng có kế hoạch nào khá hơn, tôi quyết định—
Và gõ một tin nhắn.
Kuga > “Nếu cậu thực sự thấy phiền, tớ sẽ dừng lại. Nhưng cá nhân tớ thì vẫn rất muốn nói chuyện với cậu, Mikazuragawa-san.”
Trước hết, phải tuyên bố rõ ràng. Tôi muốn cho cậu ấy biết—tôi muốn chat.
Kuga > “Ví dụ như… chúng ta có thể nói về Golden Ring.”
(Liệu có được không đây…?)
Tin nhắn đã được xem. Nhưng một phút trôi qua.
Vẫn không có hồi âm.
Ngay lúc tôi bắt đầu nghĩ mình đoán sai rồi—
Mikazuragawa > “…Khoan. Kuga-kun, cậu cũng chơi à?”
(Được rồi! Trúng mánh!)
Tôi siết chặt tay đắc thắng.
Golden Ring là một game RPG hành động thế giới mở siêu nổi tiếng, được game thủ toàn cầu yêu thích.
Tuy nhiên, đó là một game giả tưởng đen tối với những trận chiến tàn bạo và hình ảnh kỳ quái—rõ ràng là hướng đến đối tượng nam giới nhiều hơn.
Lý do tôi đoán cậu ấy thích nó ư? Là một cái móc khóa trên cặp của cậu ấy.
Tuần trước, tôi đã thoáng thấy nó trong lớp—một món đồ nhỏ xinh gắn trên cặp đi học.
Và nó đã in sâu vào tâm trí tôi vì—
(Móc khóa "Bình Đồng Hành"…! Ai mà lại đeo cái này nếu không phải là fan cuồng chứ!)
Nói thêm thì, Bình Đồng Hành là một vật phẩm trong game có hình dạng đúng như một cái bình có tay có chân.
Nó… dễ thương một cách kỳ quặc.
Kuga > “Ừ, tớ có chơi. Đã đến được Thánh Thụ rồi, nhưng con mụ Nữ Thần Mục Rữa đó cứ hành tớ ra bã—thua hai chục trận liên tiếp rồi.”
Mikazuragawa > “Ồ! Con đó! Ok, nghe này! Ban đầu nhìn nó đúng là một con boss bố láo vì cứ đánh trúng là lại hồi máu, nhưng có mẹo cả đấy!”
Mikazuragawa > “Đầu tiên, đừng ham tấn công—cứ thuộc lòng bộ chiêu của nó đã! Tập trung hoàn toàn vào việc né đòn!”
Mikazuragawa > “Một khi cậu nhận ra những đòn nào có thể đỡ được một cách chắc tay, trận đấu sẽ dễ thở hơn nhiều!”
(Ố-ồ, khoan đã—nhiều tin nhắn quá…!)
Với một người vừa mới từ chối nói chuyện với tôi, giờ cậu ấy lại đang "xả" một tràng tin nhắn dồn dập.
Mikazuragawa > “À, khoan—cậu có đang kẹt ở chiêu Vũ Điệu Thiên Nga Trắng không?”
Mikazuragawa > “Nếu đúng vậy, lúc Male-chan nhảy lên, lùi ngay về sau để né đợt tấn công đầu.”
Mikazuragawa > “Nhát thứ hai thì lộn chéo qua bên phải của nó.”
Mikazuragawa > “Nhát thứ ba thì thường là đánh hụt nếu cậu đứng yên, nhưng cứ giơ khiên lên cho chắc!”
(Ch-chờ đã! Cơn sóng thần tin nhắn đây mà!)
Quy tắc vàng của Hoshinose-san về việc chat lại hiện về trong đầu tôi—“Chat chứ không phải email! Nhắn tin phải ngắn gọn, nhanh lẹ, và phải có qua có lại!”
Cậu ấy nói đúng thật. Giờ khi phải hứng chịu một bức tường tin nhắn, tôi mới nhận ra nó choáng ngợp đến mức nào. Thậm chí còn khó mà chen vào một câu trả lời.
Kuga > “Hữu ích thật, cảm ơn nhé. Nhân tiện, cậu có chơi PvP không? Tớ thích đấu tay đôi nên hay vào đấu trường lắm.”
Mikazuragawa > “Ồ, có chứ! Tớ sống vì nó luôn!”
Mikazuragawa > “Cảm giác né hết đạn của một đứa caster hệ đức tin chuyên spam chiêu rồi dùng Giant Slayer đập nát nó là tuyệt nhất!”
Cơn mưa tin nhắn của cậu ấy vẫn chưa dứt.
Thật lòng, cứ như thể tôi đang nói chuyện với một người hoàn toàn khác vậy.
Dù sao thì, tôi vẫn cố gắng bắt nhịp—vừa hùa theo sự nhiệt tình của cậu ấy, vừa khéo léo lái cuộc trò chuyện sang những hướng mới.
Chuyện đó không dễ chút nào.
Chat, không giống như nói chuyện, không thể có được nhịp điệu tự nhiên.
Câu nào cũng phải gõ ra, và phải canh thời gian trả lời thật cẩn thận.
Nhưng—
(Chuyện này… cũng vui phết.)
Mikazuragawa-san, không còn nghi ngờ gì nữa, đang rất vui vẻ.
Và dù việc theo kịp cậu ấy khá mệt—
Với tư cách là một người cùng đam mê, tôi thấy cuộc trò chuyện này thực sự rất cuốn hút.
Có một cảm giác thật tuyệt khi thấy cậu ấy say sưa nói về thứ mình yêu thích.
Và thế là, thời gian cứ thế trôi đi—
Trong một cuộc trò chuyện vốn đã không thể tồn tại nếu tôi bỏ cuộc.
Một khoảnh khắc mà đối với cả hai đứa, đã bất ngờ trở thành một điều gì đó… đáng để ghi nhớ.
Kuga > “Hình như sắp hết giờ rồi.”
Mikazuragawa > “À… ừ, chắc vậy.”
Khi tôi nhắc rằng buổi học sắp kết thúc, Mikazuragawa-san đáp lại bằng một tin nhắn phảng phất sự tiếc nuối.
Chỉ qua một câu ngắn gọn đó, tôi có thể biết—cậu ấy đã rất thích buổi nói chuyện này.
Và không hiểu sao, nhận ra điều đó khiến tôi… hạnh phúc.
Mikazuragawa > “Ừm, tớ xin lỗi. Lúc đầu tớ đã rất khiếm nhã, từ chối nói chuyện như vậy.”
Kuga > “Không sao đâu. Cậu không thích mấy bài tập này lắm, đúng không?”
Mikazuragawa > “Ừ… Tớ rất tệ trong việc gợi chuyện. Dù cố gắng thế nào, các cuộc trò chuyện cũng luôn đi vào ngõ cụt…”
Mikazuragawa > “Thế nên tớ đã nghĩ—nếu đây lại là một trải nghiệm khốn khổ nữa,thì thôi thà mình xin bạn cặp cho mình ngồi ngoài cho xong.”
Kuga > “Tớ hiểu mà. Thật lòng, tớ cũng từng ghét cay ghét đắng mấy buổi thực hành này. Thế nên tớ mới đoán là cậu cũng cảm thấy như vậy.”
Mikazuragawa > “Khoan…? Cậu á? Tớ không hề có cảm giác đó… Ngược lại, cậu trông có vẻ rất thoải mái với chuyện này.”
Kuga > “Không đâu, chỉ là dạo gần đây tớ có luyện tập một chút. Đó là lý do duy nhất tớ trông có vẻ khá hơn thôi.”
Mikazuragawa > “Luyện tập tình yêu à? (lol)”
Mikazuragawa > “Xin lỗi, tự dưng tớ thấy hơi buồn cười.”
…Tại sao ai cũng thấy buồn cười khi tôi nói mình đang luyện tập tình yêu nhỉ?
Dù là game hay nấu ăn, tôi luôn nỗ lực hết mình để cải thiện những gì mình muốn.
Tại sao chuyện này lại khác biệt?
Kuga > “Dù sao thì, tớ rất vui vì chúng ta đã được nói chuyện về game. Vui lắm.”
Mikazuragawa > “Ừ, tớ cũng vậy.”
Mikazuragawa > “Tớ thích nhiều game và anime vốn hợp gu con trai hơn, nên tớ không có nhiều người để nói chuyện về chúng.”
Mikazuragawa > “Hôm nay là lần đầu tiên tớ thực sự thấy vui khi chat với một người.”
Nghe những lời đó khiến tôi hạnh phúc thật sự.
Nếu lúc nãy tôi đã bỏ cuộc—
Nếu tôi cứ chấp nhận lời từ chối và mặc kệ cậu ấy—
Chúng tôi hẳn đã phải trải qua cả buổi học trong sự im lặng ngột ngạt, chỉ mong cho nó kết thúc.
Nhưng không, cả hai chúng tôi đã biến khoảng thời gian này thành một điều có ý nghĩa.
Nó đã trở thành một kỷ niệm đẹp của cả hai.
Và chỉ riêng điều đó thôi đã là một thành công rồi.
Kuga > “Vậy thì, nếu lần tới chúng ta lại được ghép cặp, mình có thể nói thêm về game.”
Kuga > “Hoặc bất cứ chuyện gì khác cũng được. Tớ thích đủ loại chủ đề, và nói chuyện với cậu rất thú vị.”
Với hy vọng làm cho những buổi thực hành này bớt nặng nề hơn một chút cho cậu ấy, tôi đã gửi đi một tin nhắn thành thật và thẳng thắn.
Và rồi—
(Hử…?)
Từ nãy đến giờ cậu ấy vẫn trả lời rất nhanh.
Nhưng đột nhiên… chẳng có gì cả. Tôi dán mắt vào điện thoại, chờ đợi.
Một phút.
Hai phút.
Cuối cùng, một tin nhắn cũng đến.
Mikazuragawa > “Kuga-kun, cậu có phải là…”
…Là gì cơ?
Mikazuragawa > “Cậu có phải là một tay chơi dẻo miệng chuyên đi tán tỉnh mọi cô gái không vậy?”
(Kh-khoan, cái gì!?)
“HẢ!?”
Lời buộc tội bất ngờ khiến tôi choáng váng đến mức buột miệng kêu lên.
T-tôi á!? Một tay chơi!?
Cái thằng con trai nhạt nhẽo và vô danh nhất quả đất này á!?
Kuga > “Không không không, sao cậu lại có thể suy ra như vậy được!?”
Kuga > “Tớ là hạng F chính hiệu! Tớ không phải tay chơi—tớ ở dưới đáy của hệ thống phân cấp xã hội!”
Mikazuragawa > “Ồ, vậy à? Tớ không biết nữa… Chỉ là cậu có vẻ tốt bụng một cách bất thường với một đứa như tớ—một con bé hướng nội và u ám.”
Kuga > “Hướng nội hay không thì mặc kệ, một khi đã được ghép cặp với ai đó, dĩ nhiên là tớ muốn họ có một khoảng thời gian vui vẻ! Đó là phép lịch sự tối thiểu thôi!”
Mikazuragawa > “Cậu nói mấy câu ngượng chết đi được mà tỉnh bơ như thế… Rốt cuộc sao cậu lại là hạng F vậy??”
Dựa vào tin nhắn, có thể thấy cậu ấy đã thực sự thả lỏng.
Giờ khi đã thoải mái, cậu ấy đã hoàn toàn "quay xe"—từ thái độ miễn cưỡng chuyển hẳn sang trêu chọc tôi.
Tôi định nhắn lại một câu đáp trả—
Nhưng chưa kịp gõ thì—
BÍP!
Tiếng chuông báo hết giờ của lớp học vang lên.
Và cứ như thế—
Bài kiểm tra Vòng Hai trong khóa học tình yêu của tôi đã kết thúc.

