Thông tin cơ bản:
Tên: Sakurai Kogure
Thân phận: Quản lý Gokurakukan, mật danh “Ryoma”
Giới tính: Nữ
Nơi sinh: Nhật Bản
Ngày sinh: Không rõ
Cấp độ huyết thống: Không rõ
Ngôn linh: Số hiệu chưa rõ-Ngôn Linh · Phượng Vũ
Hoạt động:
Sinh ra tại Nhật Bản, là tam tiểu thư nhà Sakurai.
5 tuổi, bị xác nhận mang trong mình huyết thống nguy hiểm.
14 tuổi, rời bỏ gia tộc, trở thành kẻ phản nghịch.
■■■■■ <dữ liệu thất lạc> ■■■■■
<cập nhật lưu trữ> Sau đó gia nhập Moukishu.
Từng sang Thái Lan học nghệ thuật massage.
■■■■■ <dữ liệu thất lạc> ■■■■■
<cập nhật lưu trữ> Sau cùng, được bổ nhiệm làm quản lý Gokurakukan.
Đánh giá:
【Đánh giá học vấn】
■■■■■ <dữ liệu thất lạc> ■■■■■
【Đánh giá xã hội】
■■■■■ <dữ liệu thất lạc> ■■■■■
【Đánh giá huyết thống】
Chưa từng tham gia kiểm định cấp độ huyết thống, cần tiếp tục theo dõi.
【Đánh giá tâm lý】
Hiện tại chưa phát hiện bất thường.
Tuy nhiên, việc cô từng bỏ trốn sau khi bị xác nhận mang huyết thống nguy hiểm cho thấy khả năng đã phải chịu đựng những tổn thương tâm lý do con người gây ra.
Cần tiếp tục quan sát lâu dài.
【Đánh giá tổng thể】
Sakurai Kogure là quản lý Gokurakukan, mật danh “Ryoma”, là một trong ba thủ lĩnh của Moukishu.
Cô trực tiếp báo cáo cho “Osho”, địa vị hiển hách, thân phận nguy hiểm, tuyệt đối không thể xem thường.
Hồ sơ lý lịch:
Người ta thường nói: Tokyo có Kabukicho, Osaka có Gokurakukan, hai nơi xa xôi mà như đối diện, thắp sáng màn đêm bằng những sắc màu huyền ảo của đèn neon.
Khi trăng lên đầu ngọn cây, Tokyo chìm trong ánh sáng rực rỡ, khoác lên mình vẻ thời thượng quyến rũ, mê hoặc khách bộ hành bốn phương.
Còn Osaka lại phóng khoáng và nồng hậu, mở lòng tiếp đón khách từ khắp nơi tìm đến.
Giám đốc điều hành Mitsubishi Heavy Industries đến đây tìm sự tiêu khiển, nữ minh tinh Tokyo ghé qua chỉ để dạo chơi, hay một doanh nhân thất thế bấu víu vào chút hy vọng cuối cùng...
Tất cả đều tìm đến toà lầu son gần ngoại ô Osaka này, để truy cầu khát vọng của chính mình.
Và khi cánh cửa sòng bạc mở ra, ánh mắt của mọi vị khách đều vô thức bị hút về nụ cười ngọt ngào của Sakurai Kogure.
Cô đẹp dịu dàng, duyên dáng như một ly rượu ngọt ướp lạnh, không ai có thể ghét bỏ, chỉ có thể lạc lối trong hương men mát lành ấy.
Đây là tửu quán xa hoa của cô, nơi cô là bà chủ trẻ trung, kiều diễm.
Nếu một kẻ tuyệt vọng mơ mộng được đổi đời chỉ sau một đêm, hãy để lại một ngón tay làm tiền cược đi.
Thế giới ngầm cũng như cuộc chiến giữa người và rồng, chưa bao giờ có chỗ cho sự dung hòa.
Chỉ có một mất một còn, cho đến khi một bên bị xoá sổ hoàn toàn.
Họ là “Oni”, thề phải kéo Bát gia Jaki xuống tận cùng địa ngục.
Và trong toà lầu son này, dã tâm của họ nảy mầm, lớn lên rồi bùng nổ thành lửa.
Sakurai Kogure không hề oán than, cô tận tụy quản lý nơi này, dâng hiến tất cả cho Moukishu, cho “Osho”, và cho chính hắn.
Chỉ bằng cách ấy, cô mới có thể ở bên cạnh hắn.
Với cô, người đàn ông ấy chính là cả thế giới, nhưng cô lại chẳng là gì trong thế giới của hắn.
Đã leo lên vị trí “Ryoma”, thủ lĩnh thứ ba trong Moukishu, Kogure nắm trọn Gokurakukan trong tay.
Cô có đôi tay biết thôi miên bất kỳ ai, chỉ là... lại không thể thôi miên nổi người đàn ông kia.
Sakurai Kogure từng tận mắt chứng kiến hắn hôn người phụ nữ khác, cũng từng được hắn hôn.
Thế nhưng, những nụ hôn của hắn chẳng bao giờ mang theo tình yêu.
Chúng chỉ chất đầy dục vọng và sự chiếm đoạt.
Gió vàng sương ngọc gặp nhau
“Tìm tìm lại tìm hoài, Hồng trần xoay vần, bóng tiên nào thấy, Hay chỉ là mộng ảo? Ngẩng hỏi trời cao, quý phi về chốn nao, Hương hồn phảng phất, khổ sầu tìm bóng… Chim liền cánh, cánh ta cánh người, xanh đỏ kề nhau. Cùng chung uống mớm, ngàn thu chẳng rời. Cành liền cội, nhánh ta nhánh người, đôi hoa sum vầy. Tình sâu thương mãi, chẳng hề phai. Thề non hẹn biển, lòng kết nguyền muôn thuở…”
Ấy là một đoạn xướng từ vở Dương Quý Phi của Bando Tamasaburo, đến nay Sakurai Kogure vẫn chẳng thể quên được…
Chuyện đã từ rất, rất lâu về trước.
Khi cô vừa gia nhập Moukishu, kẻ dẫn lối đã đưa cô vào Gokurakukan.
Nơi ấy là chốn phù hoa say mộng, nhưng cũng giăng đầy nguy hiểm rình rập.
Kogure chẳng dám cử động thừa, chỉ lặng lẽ đứng nép vào hàng cùng mấy chục thiếu nữ xinh đẹp, chờ lệnh…
Rồi Kazama Ruri bước vào.
Hắn thong thả đi giữa một hàng kiều nữ, rồi dừng lại, nắm lấy tay cô.
Khi ấy Kogure mới chỉ là một cô gái nhỏ, vừa chập chững bước chân vào Moukishu.
Được hắn ưu ái đến thế, cô bàng hoàng không biết phải làm gì.
Trong ánh nhìn ghen tỵ pha lẫn hâm mộ của các cô gái khác, cô lại làm điều ngốc nghếch nhất, khẽ nâng váy, khuỵu gối hành lễ như thiếu nữ được mời khiêu vũ trong vũ hội hoàng gia:
“Em tên… em tên là Sakurai Kogure.”
“Ta là thứ tử nhà Gen, kẻ say mê diễn Kabuki.”
Kazama Ruri mỉm cười đáp.
Lâu lắm rồi, hắn mới gặp một người đáng yêu đến vậy.
Hắn dắt cô lên lầu, từng bậc từng bậc, trong ánh mắt vừa thèm muốn vừa run sợ của đám đông dưới kia…
“Sẽ xảy ra điều gì đây?”
Không ai biết.
Cô cũng chẳng biết.
Cô chỉ để mặc hắn nắm tay, cùng bước qua những bậc thang, đẩy cửa phòng, rồi an nhiên ngồi xuống, lắng nghe hắn cất giọng ngâm nga:
“Tìm tìm lại tìm hoài, Hồng trần xoay vần, bóng tiên nào thấy, Hay chỉ là mộng ảo? Ngẩng hỏi trời cao, quý phi về chốn nao, Hương hồn phảng phất, khổ sầu tìm bóng…”

