Thông tin cơ bản:
Tên: Lộ Minh Trạch
Giới tính: Nam
Nơi sinh: Không rõ
Ngày sinh: Không rõ
Cấp độ huyết thống: Không rõ
Ngôn linh: Không rõ
<cập nhật lưu trữ> Nghi ngờ có khả năng khống chế giấc mơ, cải biến huyết thống.
Hoạt động:
■■■■■<dữ liệu thất lạc>■■■■■
<cập nhật lưu trữ> Năm 2009, từng xuất hiện trong giấc mơ của Lộ Minh Phi tại ga tàu điện ngầm Chicago.
Trong kỳ thi 3E, hiện thân trong linh thị của Lộ Minh Phi.
Trong sự kiện Kế hoạch Thanh Đồng, đã cùng Lộ Minh Phi ký kết khế ước:
Lấy một phần tư linh hồn của Lộ Minh Phi làm điều kiện, cứu sống NoNo, đồng thời trở thành nhân tố then chốt trong việc giết chết Long Vương Norton.
<cập nhật lưu trữ> Qua xác minh, các tình tiết trên đều xuất phát từ hồi ức và suy đoán của Lộ Minh Phi, chưa có chứng cứ xác thực, cần điều tra thêm.
Đánh giá:
Một tồn tại thần bí khó lường, mức độ nguy hiểm cao, cần đặc biệt cảnh giác.
Hồ sơ lý lịch:
“Quỷ Mefisto và Faust đã đánh cược, Mefisto trở thành nô lệ của Faust, và khi Mefisto làm Faust thỏa mãn với những niềm vui trần thế, quan hệ chủ tớ sẽ chấm dứt, và linh hồn của Faust sẽ thuộc về quỷ. Điều kiện của em cũng giống như vậy, em sẽ lập một khế ước với anh, em sẽ giúp anh thực hiện ước muốn. Còn phần em muốn, chính là tất cả những gì thuộc về anh, cả thân xác lẫn linh hồn. Anh có thể đạt được những gì... quyền lực thế gian, vinh hoa phú quý, hay ngồi ngang hàng với các Long Vương trên cao, chỉ cần anh muốn, em đều có thể khiến nó thành hiện thực.”
Trong tòa Thành Thanh Đồng vắng lặng, con quỷ khoác dáng vẻ thiếu niên đưa tay ra, cùng cậu thiếu niên nhút nhát ký kết khế ước.
Khế ước thành lập.
Dưới ánh sao, ma quỷ mỉm cười, song đồng bừng sáng, tựa như hai hồ nước vàng lỏng đang bốc cháy rực rỡ.
“Anh trai à... cuối cùng thì anh cũng đã rơi lọt vào bẫy của em rồi.”
——
Hàng ngàn năm về trước, khi loài rồng còn thống trị thế giới, Long Vương tung cánh bay lượn trên bầu trời, bóng cánh che phủ cả đất liền.
Mà nơi sâu thẳm nhất trong một thánh đường đã hóa thành phế tích, trong vùng bóng tối đặc quánh, một thiếu niên bị giam cầm trên cây thập tự giá trắng xương.
Trái tim cậu ta bị xuyên thủng bởi ngọn thương dài khảm vàng.
Thân thể chi chít vết thương, máu đỏ nhuộm nửa dưới thập tự.
Áo đen rách nát, trên da thịt in hằn những dấu ấn nhục nhã.
“Anh rốt cuộc cũng chịu đến thăm em rồi sao, anh trai...”
Thiếu niên hấp hối ngẩng đầu, đôi mắt chan chứa bi thương và tuyệt vọng, như một vòng luân hồi không sao thoát khỏi.
“Bao tội lỗi và trừng phạt của thế gian này... chúng ta sẽ cùng nhau gánh chịu.”
——
“Khi ngàn năm mãn rồi, quỷ Satan sẽ được thả, Hắn ra khỏi ngục mình để mê hoặc các dân ở bốn phương trên đất: Gog và Magog. Hắn nhóm họ lại thành một đội quân đông như cát biển.”
Trong vở kịch mà Lộ Minh Trạch viết ra, vận mệnh của tất cả đã được sắp đặt từ trước.
Câu chuyện đã khắc trên giấy, liền từng bước từng bước mà diễn ra.
Dù là đế vương nhân gian, hay Long Vương trên ngai cao, dẫu vùng vẫy điên cuồng thế nào, rốt cuộc vẫn chẳng thể thoát khỏi kịch bản định sẵn.
Đây là bản kịch của số mệnh... cũng có thể gọi là cấm thư của lời nguyền.
Mà trong quyển sách ấy, ý chí của Lộ Minh Trạch cao hơn tất thảy.
“Anh à, nuốt chửng và hiến tế vốn chẳng phải là định mệnh của chúng ta... xưng bá thiên hạ mới là số phận thực sự!”
Khế Ước
Ánh sao rải đầy trên bầu trời, biển cả đen kịt mênh mông, không có đảo, càng không lục địa.
Giữa vùng nước vô tận chỉ lẻ loi một con thuyền buồm trắng lặng lẽ trôi dạt, trên con thuyền ấy có hai người, kẻ đi săn và con mồi ngồi đối diện nhau.
“Bởi vì anh trai sắp chết rồi, cả những người anh quan tâm cũng sẽ chết, nên em mới đến thăm anh một chút.”
Người thợ săn khoác bộ vest đen, cổ cài ren trắng, ngồi vắt vẻo nơi mạn thuyền.
Đôi chân trắng muốt đung đưa, đá tung từng đóa sóng bạc giữa biển tối.
Cậu ta không quan tâm đối phương có đáp lời hay không, cứ thế chậm rãi kể lại câu chuyện giữa Faust và ma quỷ:
“Quỷ Mefisto và Faust đã đánh cược, Mefisto trở thành nô lệ của Faust, và khi Mefisto làm Faust thỏa mãn với những niềm vui trần thế, quan hệ chủ tớ sẽ chấm dứt, và linh hồn của Faust sẽ thuộc về quỷ.”
Rồi cậu nghiêng đầu, giọng nói như rót mật:
“Điều kiện của em cũng giống như vậy, em sẽ lập một khế ước với anh, em sẽ giúp anh thực hiện ước muốn. Còn phần em muốn, chính là tất cả những gì thuộc về anh, cả thân xác lẫn linh hồn.”
“Cậu đưa ra cái giá quá đắt rồi. Vậy cậu có thể làm được gì?”
Con mồi liếc nhìn thiếu niên trước mặt, vẻ ngoài chẳng có gì khác biệt với một người bình thường, nhưng lời nói lại chẳng khác nào điên loạn.
Đây chẳng phải lần đầu hai kẻ gặp nhau, và cậu biết rõ, người thợ săn này đã nhắm đến cậu từ rất lâu.
“Mọi thứ ư... không, phải là ‘Gần như mọi thứ’.”
Kẻ đi săn nhướng mày, ánh mắt lóe sáng.
Cậu ta nhận ra con mồi đã bắt đầu lung lay, nên càng khẳng định bản thân.
“Thế nếu cậu làm xong được, tôi sẽ chết ngay lập tức sao?”
Con mồi dè dặt dò hỏi.
“Nghe rõ đây, điều kiện giao dịch như sau, kẻ thù anh sẽ đối mặt là ‘Tứ đại quân chủ’ của Long Tộc: Vua của Thanh Đồng và Lửa, Vua của Thiên Không và Gió, Vua của Đại Địa và Núi, Vua của Hải Dương và Nước. Vậy em có thể được triệu hồi bốn lần. Bây giờ em trở thành thú triệu hồi của anh rồi, nhưng mỗi lần triệu hồi sẽ tốn đi một phần tư sinh mạng của anh. Lặp lại một lần nữa khế ước của chúng ta: Em cho anh bốn lần triệu hồi em, giúp anh thực hiện bốn ước nguyện, khi tất cả ước nguyện đã được thực hiện, hoặc khi anh cảm thấy cô đơn trên thế giới này, khế ước của chúng ta sẽ chấm dứt, và sinh mệnh của anh sẽ thuộc về em”
Người thợ săn kiên nhẫn giải thích, giọng bình thản.
“Cậu nói... tôi sẽ cảm thấy cô đơn trên thế giới này à?”
Con mồi ngạc nhiên ngẩn người.
“Điều kiện kiểu gì vậy? Cậu quyết định tôi cô đơn thì tôi sẽ cô đơn à?”
“Không, quyết định của em không tính, tùy thuộc vào anh quyết định chứ. Điều kiện này chỉ có hiệu lực khi chính anh thừa nhận mình cảm thấy cô đơn, và cũng không phải là kiểu cô đơn bình thường, mà là... cô đơn đến mức tuyệt vọng. Được không”
“Vậy chỉ khi tôi thừa nhận mới có hiệu lực à? Nghe cũng hợp lý đấy.”
Con mồi lẩm bẩm rồi hừ nhẹ, cậu vốn chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Cậu cũng chẳng giống một kẻ buôn bán gian trá cho lắm.”
“Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận lập khế ước rồi à? Vậy thì... anh đưa tay ra đây nào.”
Thợ săn nở nụ cười lặng lẽ vô thanh.
“Mấy nghìn năm rồi nhỉ, anh ngốc nghếch trong nhiều chuyện, nhưng trong chuyện này chưa bao giờ đồng ý với em. Cái cô gái gọi là NoNo đã thay đổi anh nhiều đến thế sao? Khiến anh sẵn lòng trả một cái giá đắt như vậy, đến mức bỏ đi cả giới hạn của mình.”
“Đùa à, cậu tưởng tôi ngốc đến thế sao? Chỉ cần tôi dùng ba lần gọi cậu để giải quyết xong là được, không cần đến lần thứ tư, thật ra tôi chỉ cần một lần thôi, chỉ cần cậu giúp tôi trong tình huống khẩn cấp này, cậu nghĩ tôi muốn gặp cậu à? Không có chuyện ấy đâu, ma quỷ à, có làm không, nhanh lên!”
Con mồi giơ tay ra, cắn chặt răng.
Mấy ngàn năm chờ đợi, cuối cùng cậu ta cũng có cơ hội buộc con mồi ký kết khế ước.
Nhân lúc nguy nan mà ép buộc, dẫu chẳng mấy đường đường chính chính, nhưng luôn hữu hiệu.
Mà một khi đã nếm qua quyền lực, thử qua cảm giác chiếm hữu thế gian, con người sẽ chẳng bao giờ còn lùi bước được nữa.
Con mồi của cậu, người anh trai của cậu ta... cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy.
“Quyền lực là thứ khiến con người bị mê hoặc quyến rũ, một khi anh đã thử nắm quyền và lực, rất khó để chống lại cám dỗ, “anh trai... anh đã rơi lọt vào bẫy của em rồi!”
Người thợ săn đưa tay, dứt khoát vỗ mạnh vào lòng bàn tay Lộ Minh Phi, “Đây chính là khế ước đã lập của chúng ta, Giao dịch thành công!”

