Phần 1:
“Lộ Minh Phi, từ bao giờ cậu trở nên siêng năng thế hả?”
Caesar vừa nói vừa nhìn cậu, “sáng sớm đã ngồi ôm sách rồi.”
Lộ Minh Phi đang lật cuốn “100 bài giảng về thần thoại và lịch sử Nhật Bản”.
Thực lòng thì cậu chẳng hứng thú gì với thể loại sách này, nhưng Lộ Minh Trạch nhét cho thì tức là có lý do.
Từ kinh nghiệm xưa nay mà nói, đồ Lộ Minh Trạch đưa, không bao giờ thừa cũng chẳng bao giờ thiếu, mỗi món đều sẽ có đất dụng võ.
Cái logic ấy giống hệt như khi chơi game:
Nếu nhiệm vụ cho một hộp thức ăn cho chó, thì thế nào trên đường cũng sẽ xuất hiện một con chó, phải dùng hộp đó mới dụ được nó.
Nếu dại dột mà vứt đi giữa chừng thì xin lỗi nhé, chỉ còn cách quay lại đầu game để lấy lại.
Bằng cái “trí khôn game thủ” ấy, Lộ Minh Phi ngầm chắc rằng cuốn sách mỏng này sớm muộn gì cũng sẽ hữu dụng.
“Hiểu biết thêm về văn hóa Nhật thôi mà,” Lộ Minh Phi tỉnh bơ, “để còn về nước còn có cái mà khoe.”
Cuốn sách chủ yếu viết mấy thứ nhập môn, thần thoại Nhật Bản sơ đẳng, mấy chuyện này Lộ Minh Phi xem anime cũng biết kha khá rồi.
Nhưng nếu chịu khó nghiền ngẫm thì vẫn có chỗ hay.
Các giáo sư bảo, thần thoại của mỗi dân tộc đều được viết lại từ lịch sử, nghe tưởng phi lý, nhưng phía sau nó thường có một nguyên mẫu có thật.
Ví dụ điển hình là chuyện Đại Hồng Thủy.
Trong Kinh Thánh Cựu Ước, sách Sáng Thế Ký kể rằng cả thế giới bị nước lũ nhấn chìm, chỉ gia đình Noah cùng con thuyền và đám thú vật là sống sót.
Trước thế kỷ 20, đa số giới khoa học vốn không theo đạo đều cho rằng đó chỉ là bịa đặt.
Bởi thật khó mà tưởng tượng một trận lũ ngập toàn cầu:
Nhìn từ vũ trụ xuống, Trái Đất chẳng phải sẽ biến thành một quả cầu nước xanh biếc sao?
Mà sóng khổng lồ cao hàng trăm mét thì ngay cả tàu thép cũng khó mà trụ, huống chi một con thuyền gỗ ọp ẹp.
Ấy vậy mà các nhà thần thoại học và khảo cổ học dần nhận ra, không chỉ Kinh Thánh mới kể về trận đại hồng thủy.
Từ thần thoại Lưỡng Hà với Utnapishtim trong sử thi Gilgamesh, thần thoại Trung Hoa với chuyện Đại Vũ trị thủy, đến Ấn Độ, nơi Manu được cá thần Matsya kéo thuyền lên tận dãy Himalaya… từ Đông sang Tây, dân tộc nào cũng lưu truyền chuyện nước lũ ngập trời.
Khác chăng chỉ là nhân vật cứu thế:
Người Do Thái là Noah, người Lưỡng Hà là Utnapishtim, người Trung Hoa là Đại Vũ, còn người Ấn Độ là Manu.
Sau này, nhiều học giả tính toán rằng khoảng 12.000 năm trước, khi kỷ băng hà cuối cùng kết thúc, băng tan ào ạt khiến mực nước biển toàn cầu dâng nhanh.
Hiện tượng địa chất ấy được gọi là biển tiến Holocen.
Không phải một trận lũ quét trong vài ngày, mà là quá trình ngập lụt kéo dài hàng thế kỷ, từng vùng đất trũng ven biển bị nhấn chìm dần:
Từ lưu vực Lưỡng Hà, châu thổ Hoàng Hà cho tới cả Biển Đen.
Ký ức về những biến động ấy khắc sâu vào tâm trí loài người, rồi truyền miệng, biến thành những “đại hồng thủy” trong thần thoại khắp thế giới.
Ngày nay, vẫn có người kiên trì đi khắp nơi săn tìm dấu vết con thuyền Noah, từ dãy Ararat ở Thổ Nhĩ Kỳ cho đến ven Biển Đen.
Dù chưa có chứng cứ xác thực, nhưng chính sự dai dẳng ấy cũng cho thấy sức ám ảnh mà huyền thoại Đại Hồng Thủy đã để lại trong lịch sử nhân loại
Đã có hỗn huyết chủng tồn tại ở Nhật từ xưa đến nay, thì lẽ ra thần thoại Nhật cũng phải mang dấu vết của long tộc.
Nhưng Lộ Minh Phi đọc mãi chẳng thấy đâu.
Trong mắt cậu, thần thoại Nhật chỉ toàn chuyện vặt vãnh, chẳng hề có cái khí thế hùng vĩ nào sánh được với văn minh long tộc.
Cuốn sách kể rằng thuở trời đất vẫn còn hỗn mang, hai vị thần Izanagi và Izanami được giao nhiệm vụ tạo dựng quốc thổ.
Họ đứng trên Cầu Trời, tay cầm ngọn giáo thiên giới khuấy xuống biển bùn lỏng.
Những giọt nước mặn rơi từ mũi giáo tích tụ lại, bèn thành ra hòn đảo đầu tiên, tên gọi Onogoro.
Đã có đảo, nhưng lại chẳng có ai khác ngoài hai anh em nhà họ.
Thế là chẳng còn cách nào, họ tự biên tự diễn nên một cuộc hôn nhân loạn luân:
Anh làm chồng, em làm vợ.
Kết quả, từ cuộc hôn phối ấy mà sinh ra đất nước Nhật Bản cùng vô số đảo lớn nhỏ.
Không dừng ở đó, hai vị còn sinh thêm đủ loại thần:
Nào thần núi, thần sông, thần gió, thần biển, thần sấm… nói chung là từ chuyện lớn đến chuyện lặt vặt đều có một “người nhà” đứng ra phụ trách.
Thậm chí đến cả đống “phế phẩm” như phân hay nước tiểu cũng hóa thành thần, coi như không thứ gì bỏ phí.
Bi kịch xảy ra khi Izanami hạ sinh thần Lửa Kagutsuchi:
Bà bị bỏng nặng rồi qua đời.
Izanagi đau đớn, giận dữ chém chết đứa con bất hiếu kia, và từ máu cùng thân thể của Kagutsuchi lại nảy sinh thêm cả một mớ thần mới.
Tóm lại, thần thoại Nhật Bản chẳng khác gì một gia phả kéo dài bất tận của nhà Izanagi và Izanami, thần nào cũng họ hàng thân thích, còn mọi câu chuyện lớn nhỏ cũng chỉ quanh quẩn trong nhà ấy.
“Cậu định tìm mối liên hệ giữa thần thoại Nhật và văn minh long tộc à?”
Sở Tử Hàng xen vào, “khó lắm. Các giáo sư từng thử giải mã, nhưng vướng phải bế tắc. Thần thoại Nhật chẳng hề ăn nhập với lịch sử long tộc. Chẳng hạn, trong thần thoại Nhật, các vị thần vốn không có kẻ thù, chỉ sinh sôi nảy nở như một đại gia tộc. Mà trong khi đó, trục chính của lịch sử long tộc lại là chiến tranh.”
“Cuốn này viết rằng hoàng thất Nhật Bản là hậu duệ của thần.”
Lộ Minh Phi giở giở cuốn sách, “Thiên hoàng Jimmu là vị vua đầu tiên được coi là cháu chắt của nữ thần mặt trời Amaterasu. Nghe cứ như trò thần côn ấy.!”
“Đó là đặc trưng của thần thoại Nhật. Nó có một dòng thời gian liền mạch: từ Izanagi, Izanami, từng đời con cháu đều được ghi chép trong Kojiki. Từ Thiên hoàng Jimmu trở đi, mỗi đời sau đều là thiên hoàng, còn trước đó đều là thần. Xét theo nghĩa này thì hoàng thất Nhật chính là thần tộc duy nhất trên thế giới còn giữ được gia phả.”
“Có khác gì sử quan ăn cơm nhà họ, thích chém gió sao thì chém. Mai mốt em mà giàu, em cũng dựng cho nhà mình một bộ gia phả, ghi tổ tiên toàn anh hùng, ví dụ như… ông nào đó, rồi ông nọ kia…”
Nói tới đây Lộ Minh Phi gãi đầu.
“Ơ… cậu kể ra toàn người họ Nào với họ Nọ cả thì phải?”
Caesar cười.
“Má nó, nhà họ Lộ bọn em trong lịch sử chẳng có lấy nổi một nhân vật ra hồn!”
Lộ Minh Phi thở dài não nề.
“Gia phả Thiên hoàng Nhật Bản quả thực không mấy đáng tin. Từ đời Thiên hoàng Jimmu, được cho là sống vào thế kỷ 7 Trước Công Nguyên, cho đến khoảng 10 đời đầu tiên, tất cả chỉ được chép lại trong Kojiki và Nihon Shoki, hoàn toàn không có chứng cứ khảo cổ hay ghi chép ngoài Nhật Bản nào xác nhận. Thực chất, đây là giai đoạn huyền sử, nhiều yếu tố thần thoại hơn là lịch sử. Người Nhật viết sử chẳng khác gì viết thần thoại. Trước Thế chiến thứ hai, tư tưởng Thiên hoàng là hậu duệ của thần, cụ thể là nữ thần mặt trời Amaterasu vẫn được tuyên truyền như quốc giáo, và không ít người tin tưởng điều đó. Có thể nói, thần thoại và lịch sử của Nhật vốn là một, thậm chí, từ xưa đến nay, người Nhật dường như luôn sống trong thần thoại, và hoàng thất Nhật là hoàng tộc duy nhất trên thế giới còn duy trì huyền thoại thần thánh hóa nguồn gốc của mình cho đến tận thời cận đại..”
Sở Tử Hàng nói.
“Trong lịch sử Nhật Bản có từng xảy ra sự kiện cổ long phục sinh không ạ?”
Lộ Minh Phi hỏi.
“Hoàn toàn không. Tôi đã nối mạng với Norma để tra lại, Nhật Bản chưa từng có sự kiện phục sinh, cũng chẳng tìm thấy dấu tích của văn minh long tộc. Nhật được coi là vùng đất ‘sạch’ nhất thế giới, chưa hề có hoạt động của loài rồng. Các vụ việc mà chi nhánh Nhật xử lý đều chỉ là chuyện lặt vặt, ví dụ như một món cổ vật liên quan đến văn minh long tộc được khai quật ở châu Âu, rồi đem sang Nhật đấu giá.”
“Trong lãnh thổ Nhật chưa từng có văn minh long tộc? Thế thì bọn hỗn huyết chủng ở đây từ đâu ra?”
Lộ Minh Phi lại hỏi.
“Không ai biết cả. Nguồn gốc của hỗn huyết chủng Nhật Bản cũng giống như thần thoại Nhật vậy, đến giờ vẫn là một ẩn số. Nghe nói ngay cả chính họ cũng không biết.”
Sở Tử Hàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc Lexus đen lướt qua đường phố Tokyo.
Sau cơn mưa đêm, không khí thành phố trong trẻo, phảng phất mùi rong biển.
Dự báo nói rằng một khối khí ẩm ấm từ Thái Bình Dương đang bao trùm toàn cõi Nhật Bản, những ngày tới sẽ là chuỗi mưa dầm.
Cả nhóm Caesar ngồi ở hàng ghế sau sau chiếc xe sang.
Sở Tử Hàng và Caesar đương nhiên chọn ghế sát cửa sổ, để lại cho Lộ Minh Phi vị trí kẹp giữa.
Từ hôm qua đặt chân xuống đất Nhật cho đến sáng nay, hai người gần như chẳng nói chuyện với nhau.
Họ chỉ trò chuyện với Lộ Minh Phi, ngay cả khi tranh luận cũng mượn cậu làm cầu nối.
Lộ Minh Phi có cảm giác mình như ông chồng cả của cái “gia đình 3 người”, còn hai bà vợ thì đang chiến tranh lạnh, và bản thân thì bị kẹt ngay giữa.
Thân phận hiện giờ của “ông lớn Lộ Minh Phi” cũng thật vi diệu:
Danh nghĩa là tay sai của hội học sinh, ngầm lại có ân tình sinh tử với hội trưởng Hội Sư Tâm, trong bụng còn thèm muốn cả chị dâu tương lai…
Nếu thật sự đang đóng phim xã hội đen, chắc chắn số phận là bị bắn nát xác ngoài đường.
Nói chung, dù nhóm Caesar chỉ vỏn vẹn 3 người, nhưng mối quan hệ giữa họ chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ nổ tung lúc nào.
Tokyo ban đêm và Tokyo ban ngày như hai thế giới.
Ban đêm, thành phố rực rỡ ánh đèn, diễm lệ đến mức có chút yêu mị, chẳng khác nào một mỹ nhân khoác kimono, thân hình nóng bỏng, lấp lánh và quyến rũ.
Ban ngày lại là một cô gái năng động, khỏe khoắn, gam màu giản dị:
Những tòa cao ốc thẳng tắp hòa vào nền trời xanh, không hề lạc điệu.
Đây là một thành phố ngăn nắp, trật tự.
Giờ cao điểm, nhân viên công sở hối hả lao vào ga tàu điện ngầm, nhịp bước nhanh nhưng tuyệt nhiên không chen lấn, như thể mỗi người đều chạy trên một đường ray vô hình, bám sát quỹ đạo của mình.
Trước đèn đỏ, đám đông lặng lẽ chờ đợi, người nối người càng lúc càng nhiều mà không một tiếng ồn ào, không ai tỏ vẻ sốt ruột.
Đèn xanh bật, dòng người trật tự ào qua đường, xe cộ lập tức dừng hẳn nhường lối.
Đèn đỏ trở lại, dòng xe khởi động, vòng tuần hoàn tiếp diễn, lớp này nối tiếp lớp khác, trật tự không hề gián đoạn, như một bản giao hưởng được sắp đặt tỉ mỉ.
Sở Tử Hàng nghiêng đầu thấy Lộ Minh Phi cũng đang ngây người nhìn ra cửa kính, ánh mắt phản chiếu cảnh xe cộ nườm nượp ngoài kia.
“Đây là một đất nước bị luật lệ, quy tắc và lễ nghi chi phối chặt chẽ, cả xã hội vận hành như một cỗ máy khổng lồ, mỗi người là một bánh răng, bị siết chặt và chạy theo nhịp độ cao. Nghĩ kỹ thì cũng thật đáng sợ..”
Sở Tử Hàng khẽ nói.
“Cậu cũng đang nghĩ vậy à?”
“Không… em đang nghĩ… sao chân con gái Nhật trông thô thế…”
Sở Tử Hàng lặng lẽ quay đi.
Cùng nhìn một cảnh tượng, nhưng tâm tư lại khác biệt một trời một vực:
Giả Bảo Ngọc thấy Lâm Đại Ngọc liền động lòng, thầm nghĩ:
“Ta hình như đã gặp nàng đâu đây rồi?”
Còn Tiết Bàn nhìn nàng, chỉ thầm đánh giá:
Giọng ngọt, thân mềm, dễ đè.
Xe dừng lại.
Một cô gái mặc âu phục đen mở cửa, tay ép thẳng vào đường quần, cúi chào thật sâu:
“Chào mừng chuyên viên từ trụ sơr đã đến thăm chi nhánh Nhật Bản.”
Sau bữa sáng, xe của chi nhánh Nhật đã chờ sẵn dưới khách sạn, đưa họ đến tham quan trụ sở Tokyo.
Bữa sáng được phục vụ tận phòng, ngoài các món do bếp trưởng tự tay chế biến còn có cả một bản fax ghi rõ lịch trình trong ngày.
Thời gian được chia thành từng khung 15 phút, dày đặc từ 9 giờ sáng tới 6 giờ tối:
Nào là tham quan trung tâm làm việc của chi nhánh Nhật, viếng Hoàng cung theo sự sắp xếp của Cơ quan nội chính Hoàng gia, lễ bái chùa Sensoji nghìn năm tuổi, dạo mua sắm ở Ginza.
Bữa trưa đặt tại nhà hàng Pháp ba sao Michelin, bữa tối do đích thân bếp trưởng chuẩn bị với những món Nhật hảo hạng.
Cá tươi đã được chuyển thẳng từ chợ cá Tsukiji lúc 6 giờ sáng, trong đó có một con cá ngừ đại dương dài tới 2m.
Lịch trình chi tiết đến mức ngay cả Sở Tử Hàng cũng phải kinh ngạc.
Thậm chí đã chuẩn bị cả phương án dự phòng nếu gặp kẹt xe.
Từ 9 giờ sáng tới 6 giờ chiều, họ hoàn toàn không có thứ gọi là “thời gian tự do”.
Bản thân họ cũng đã trở thành những bánh răng trong cỗ máy khổng lồ mang tên Nhật Bản, bị cuốn vào vòng quay chẳng thể cưỡng lại.
Phần 2:
“Ban đầu tôi còn tưởng sẽ có một hàng vệ sĩ áo đen đứng hai bên cúi chào cơ đấy.”
Caesar vừa bước xuống xe vừa ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc đen kịt kia.
Giữa rừng nhà cao tầng màu xám nhạt, tòa nhà bọc kính đen như thép này nổi bật dị thường.
Nó sừng sững như một tấm bia khổng lồ, ngầm báo hiệu thế lực nào đang ngự trị bên trong.
“Nếu là tham quan thần xã gia tộc thì vẫn giữ tục lệ đón tiếp long trọng, xếp hàng cúi chào hai bên. Nhưng trong nội đô Tokyo thì không thể quá phô trương, kẻo ảnh hưởng đến dân xung quanh. Mong quý vị lượng thứ.”
Đón họ ở cửa xe là Yabuki Sakura, trợ lý của Minamoto Chisei.
Họ đã gặp cô tối qua:
Một cô gái Nhật hiếm thấy với dáng người cao gầy, mái tóc đen dài buộc cao như nữ sinh kendo.
“Do kẹt xe nên mọi người đến muộn 4 phút so với lịch trình. Nhưng không sao, chúng tôi đã tính trước tình huống, nên cuộc họp với gia chủ cũng lùi lại 15 phút. Trước hết, xin mời tôi dẫn các vị tham quan khu văn phòng. Cao ốc này hoàn thành vào cuối năm 2004, là trụ sở chính của Tập đoàn Công nghiệp Genji, đồng thời cũng là trung tâm điều hành của học viện tại Tokyo.”
Sakura vừa nói vừa đưa 3 người bước vào sảnh lớn.
Bên trong, tiếng bước chân dồn dập vang khắp nơi.
Nhân viên ôm tập hồ sơ đi qua lại, mùi nước hoa nhàn nhạt phảng phất trong không khí, chuông báo thang máy reo không ngừng.
Trông chẳng khác gì một trung tâm thương mại cao cấp ở Ginza, ngoại trừ việc nơi đây xử lý những công vụ đặc biệt hơn nhiều…
“Trưởng phòng! Fax của hội Shoa vừa tới. Quan hệ giữa chúng với Kato-gumi dạo này căng thẳng, 3 ngày nay 4 vụ ẩu đả, 2 người bị thương nhẹ, 1 kẻ trọng thương nhập viện. Xin đứng ra hòa giải.”
Một thanh niên đeo kính dày chạy theo sau một trung niên, vừa từ thang máy bước ra vừa đọc văn bản.
“Ảnh hưởng của hội Shoa ở địa phương ngày càng yếu, quy mô thu hẹp 22%, cống nạp cũng giảm 11,2%. Nếu cứ tiếp tục, chúng ta chỉ còn cách hạ mức tín nhiệm của hội từ hạng C xuống hạng D. Với tình hình này mà muốn hòa giải xung đột với một tổ chức hạng B như Kato-gumi, thật khó đưa ra quyết định có lợi cho hội Shoa. Nhưng nếu không giải quyết, tiền thưởng cuối năm lại bị ảnh hưởng mất!”
Trưởng phòng nhíu mày càu nhàu.
“Phải đó, tôi còn đang gánh nợ mua nhà… Trưởng phòng thấy có nên dứt khoát xóa sổ hội Shoa đi cho nhẹ gánh không?”
“Đêm qua, con tàu chở đầu đạn Tomahawk của ta chìm ngoài khơi Nagasaki. Hiện khu vực đó đã bị cảnh sát biển phong tỏa, nếu để họ trục vớt được…”
Hai gã đàn ông mặc vest đen khoanh tay đi đi lại lại ở góc sảnh, mặt mày căng thẳng.
“Khoản tiền hối lộ đã gửi cho chỉ huy cảnh sát biển chưa? Bảo ông ta ngừng việc trục vớt đi. Chết tiệt, chỗ đầu đạn đó trị giá tận 1,2 tỷ đô. Nếu rơi vào tay họ, chúng ta chỉ còn nước tự mổ bụng trước mặt gia chủ!”
“Đối phương là loại chính trực cứng rắn, không ăn hối lộ đâu. Tôi nghĩ chi bằng dùng vợ con hắn để uy hiếp?”
“Trụ sở vừa ban hành gia quy mới, cấm tuyệt đối chuyện bắt cóc uy hiếp. Dùng thủ đoạn đó thì chính chúng ta cũng phải mổ bụng thôi!”
“Không nhất thiết bắt cóc, vợ hắn từng là diễn viên ký hợp đồng với studio AV dưới trướng gia tộc ta. Lôi mấy cuốn phim cũ ra hù dọa cũng được.”
“Thật sao? Tuyệt quá, mau đi lấy mấy bản về kiểm chứng chất lượng đi!”
Ở khu nghỉ, một ông già tóc bạc, ăn mặc chỉn chu, ngồi trên ghế sofa răn dạy 3 thanh niên đang cúi đầu cung kính.
Lời ông chan chứa khí thế tích cực:
“Mọi chuyện đều xong cả rồi, nhờ nghị viên Aokawa mà giấy phép đã thông qua. Các con cứ yên tâm gây dựng sự nghiệp ở Yokohama đi! Ta tin một ngày nào đó các con còn làm giỏi hơn thầy. Nhưng nhớ, khi thành công phải biết báo đáp gia tộc, làm gương cho đàn em.”
“Nếu không nhờ thầy, bọn con làm sao có được hộp đêm và sòng bạc? Trong lòng bọn con, thầy vừa như cha, vừa như thần tượng. Không biết báo đáp thế nào, mong thầy nhận tấm thẻ vàng thành viên trọn đời của hộp đêm. Thầy có thể đưa bạn bè tới, mọi chi phí đều miễn phí. Bọn con sẽ sắp xếp những em út trẻ nhất hầu hạ thầy! Thầy vẫn thích đồng phục thủy thủ như ngày xưa chứ?”
Tên cầm đầu xúc động rơi nước mắt, quỳ gối hai tay dâng tấm thẻ vàng nguyên khối.
“Ôi chao, còn gì khiến thầy vui hơn quà của học trò! Các con trưởng thành cả rồi, thật đáng mừng! Nhưng tiếc là thầy không thể nhận… không phải vì thầy hết hứng với đồng phục thủy thủ, mà vì dạo này vợ thầy quản nghiêm lắm. Bà còn bảo nếu ta thật sự thích, bà cũng có thể mặc cho ta xem…”
Ông vừa nói, cặp mày bạc run run.
“Cái tổ chức này… khí thế thật đáng sợ.”
Lộ Minh Phi giật giật khóe mắt.
“Đây chính là thế hệ mới của xã hội đen sao?”
“Phải nói đúng hơn, đây là bộ máy quản lý của xã hội đen. Phòng máy chủ của Tập đoàn Công nghiệp Genji lưu trữ toàn bộ dữ liệu giới yakuza Nhật Bản. Mọi thành viên đều có hồ sơ tại đây. Để vận hành khối dữ liệu khổng lồ ấy, gia tộc chia ra 13 phòng ban, hơn 2.000 nhân sự thay ca, riêng tổng đài viên đã có tới 600 người, ngày đêm tiếp nhận cuộc gọi cầu cứu từ khắp nơi. Nhưng chỉ những ai được công nhận là thành viên yakuza mới được gọi tới đây.”
Sakura nói.
“Có thể coi nơi này như trung tâm dữ liệu của toàn bộ xã hội đen Nhật Bản.”
“Đây là một xã hội hoạt động trong bóng tối,” Caesar nói, “người trong giới yakuza gặp rắc rối thì đầu tiên gọi đến các người chứ không phải cảnh sát, đúng không?”
“Đúng vậy, bất cứ băng hội nào thừa nhận Bát gia Jaki là gia tộc chính và đều đặn nộp hội phí, gia tộc đều có nghĩa vụ hỗ trợ họ khi cần. Các thành viên trẻ khi gia nhập băng hội sẽ nhận một thẻ nhân thân đi kèm hợp đồng, chứng minh rằng gia tộc thừa nhận vị thế của họ trong giới yakuza, họ có thể trực tiếp gọi đến gia tộc yêu cầu trợ giúp. Đồng thời, gia tộc còn có một quỹ bảo hiểm cung cấp dịch vụ y tế và hưu trí cho họ.”
“Có cả bảo hiểm y tế và xã hội à?”
Lộ Minh Phi thốt lên, “Đãi ngộ tốt quá nhỉ?”
“Hầu hết công ty bảo hiểm khi xử lý bảo hiểm cho thành viên yakuza đều rất khắt khe, nên gia tộc đã lập một quỹ đầu tư 160 tỷ yên trên toàn thế giới, dùng lợi nhuận từ đầu tư để cung cấp phúc lợi cho các thành viên. Mô hình quỹ vận hành giống như Quỹ hưu trí giáo viên Canada. Nếu một thành viên không may qua đời, gia tộc sẽ chi trả học phí và sinh hoạt phí cho con của họ đến 18 tuổi.”
“Nói vậy tôi cũng muốn tham gia lắm đây!”
Lộ Minh Phi khen.
“Tôi có thể thử liên hệ bộ phận nhân sự cho cậu, nhưng thực ra gia tộc rất ít khi tuyển người nước ngoài.”
Yabuki Sakura quẹt thẻ mở thang máy dành cho khách VIP, “Mời vào.”
Thang máy quan sát từ từ leo lên, Lộ Minh Phi có thể nhìn xuống cảnh tượng nhộn nhịp qua tấm kính đen sẫm.
Giữa các tòa cao ốc Shinjuku ẩn hiện các con đường trên cao uốn lượn như rắn, xe cộ tấp nập, một con đường thậm chí xuyên thẳng qua toà nhà Tập Đoàn Công Nghiệp Genji.
Tầng 5 và 6 của tòa nhà không tồn tại, thay vào đó là đường hầm, mỗi ngày hàng vạn phương tiện đi qua mà các tầng khác không hề ảnh hưởng.
“Khi gần hoàn thành, chính quyền Tokyo mới quyết định xây con đường trên cao này phải đi qua đây. Sau khi thương lượng, chính phủ không chấp nhận giá gia tộc đưa ra, đành bỏ kế hoạch phá dỡ, ký hợp đồng thuê 100 năm sử dụng tầng 5 và 6 để xây đường cao tốc, còn các tầng trên treo trên không nhờ 12 cột chịu lực.”
Sakura giải thích.
Caesar cũng cảm thấy ấn tượng.
Với tài chính của Tokyo, họ dư sức xây đường cao tốc tốn kém mà không mua nổi tòa nhà, chứng tỏ giá trị địa ốc khủng khiếp và vị thế của Bát gia Jaki trong Nhật Bản.
“Trọng lượng mấy chục nghìn tấn trên 12 cột chịu lực có ổn không? Tôi nghe Nhật Bản động đất và bão mạnh lắm.”
Sở Tử Hàng nói.
“Thiết kế và xây dựng do Sở kiến tạo Maruyama thuộc gia tộc Tachibana đảm nhiệm, trong ngành xây dựng Nhật Bản không ai nghi ngờ chất lượng. Công ty này tồn tại 500 năm, người sáng lập từng xây lâu đài Edo cho Toyotomi Hideyoshi.[note80477] Chính quyền Tokyo tin tưởng nên mới cho phép đường cao tốc quan trọng đi xuyên tòa Genji. Gần 10 năm qua, chưa trận động đất hay bão nào ảnh hưởng đến dường hầm.”
“Ngầu quá!”
Lộ Minh Phi thán phục.
“Đing,” thang máy dừng ở tầng 28.
Cửa mở, tầm nhìn mở ra một sảnh lớn, hàng trăm cô gái ngồi trong các cabin, vừa nghe điện thoại vừa thao tác trên máy tính, tiếng “Vâng, vâng” vang rộn.
“Đây là tổng đài của gia tộc, hotline hoạt động 24//24, luôn có hàng trăm nhân viên trực nghe các yêu cầu giúp đỡ từ thành viên yakuza. Khi lập hotline, gia tộc yêu cầu dịch vụ phải tốt hơn cảnh sát, giọng điệu và thái độ cũng phải thân thiện. Khi xảy ra động đất, sóng thần, họ cũng nhận cứu trợ từ dân thường, hơn 50.000 người thuộc gia tộc tham gia cứu nạn.”
Sakura nói.
“Gia tộc đúng là cha đẻ của người Nhật rồi!”
Lộ Minh Phi khen.
Đi qua trung tâm gọi điện, lên tầng 29 bằng cầu thang, Lộ Minh Phi nhìn thấy ngay bản đồ Tokyo khổ lớn chiếm cả bức tường.
Không giống bản đồ 3D ở phòng điều khiển trung ương, đây là bản in giấy, ghim đầy phi tiêu màu sắc.
Nhân viên vừa nghe điện thoại vừa ghi chép trên mảnh giấy rồi cuộn vào phi tiêu tung đi.
Một nhóm khác đứng trước bản đồ, thỉnh thoảng lấy phi tiêu ra rồi quay về bàn làm việc, các thuộc hạ mặc đồ đen xúm lại ngay.
“Giống phòng chỉ huy tác chiến quá.”
Lộ Minh Phi nhận xét.
“Chúng tôi gọi là bộ liên lạc. Mỗi ngày, mỗi giờ, thậm chí mỗi phút trong băng hội đều có xung đột. Nếu là việc nhỏ, tổng đài viên sẽ chuyển nhiệm vụ cho các phòng liên quan, nếu cần báo cáo, thông tin sẽ được gửi lên bộ liên lạc. Các cấp chỉ huy là những lão thành có uy tín trong giới, có quan hệ tốt với cảnh sát hoặc lãnh đạo băng hội, họ nhận nhiệm vụ dựa vào chuyên môn. Những người lớn tuổi không quen máy tính, gia tộc cho phép họ dùng cách cũ.”
Sakura giải thích.
“Tung phi tiêu à?”
Caesar hỏi.
“Vào thời Edo, họ có thói quen ghim giấy ghi chú lên phi tiêu rồi ném đi.”

