Ở vùng núi ngoại ô Osaka, có một nơi mang tên Gokurakukan.
Đó là một tòa nhà lớn nằm sâu trong núi.
Trước cửa có con suối trong veo và cây cầu nhỏ duyên dáng.
Bên cầu, những cô gái mặc kimono xinh đẹp cúi mình nghênh đón khách
Những vũ nữ Samba phất cánh lông chim hồng hạc, lắc lư bầu ngực theo nhịp trống
Mấy gã bồi bàn quấn khăn đội đầu kiểu Ấn Độ thì bận rộn khuân vác hành lý.
Trời đầu xuân còn se lạnh, những người đàn ông từ xe bước xuống ôm chặt lấy cánh tay các mỹ nhân khoác áo lông thú.
Giày cao gót của họ gõ lóc cóc trên nền đá xanh, mỗi bước đi đều cố tình uyển chuyển, để phần hông và đùi trong chiếc váy ôm sát căng tràn quyến rũ.
Trước sau tòa nhà, bóng dáng đàn ông áo đen lượn qua lại.
Họ không cài cúc áo, để lộ chuôi súng thép sáng loáng, loại súng ngắn chiến thuật cỡ lớn của hãng HS Precision, sử dụng đạn Magnum đủ sức xuyên thủng cả áo giáp cảnh sát.
Nhưng khách quý chẳng hề lo lắng, bởi chỉ cần không phạm quy củ nơi đây, họ sẽ được bảo vệ tuyệt đối.
Ngược lại, nếu ai dám gây sự trong Gokurakukan, những người đàn ông ấy sẽ hóa thành dã thú điên cuồng ngay tức khắc.
Gokurakukan mới mở được 2 tháng, là sòng bạc đang nổi danh khắp Kansai.
Gọi là “sòng bạc lớn” nhưng thực ra sức chứa chưa đến một nửa các sòng bạc khác.
Bù lại, nơi đây không hề có giới hạn đặt cược, khách đến đây thường mang theo số vốn gấp 10 lần so với những chỗ khác.
Ai cũng biết Gokurakukan có dây mơ rễ má với xaxhooji đen nhưng đã là sòng bạc ở Nhật, nơi nào chẳng có bóng dáng yakuza?
Điểm khác biệt chính là nơi này tự xưng có thể thoả mãn mọi ước nguyện của khách thắng cược.
Người thắng sẽ được mời vào phòng quý, rượu ngon trăm tuổi rót đầy ly, bên cạnh là nữ quản lý trẻ đẹp nâng chén cùng.
Trong men say, cô ta nhẹ nhàng hỏi vị khách có điều gì mong muốn.
Ước nguyện có thể là bất cứ thứ gì:
Đêm xuân cùng nữ minh tinh đang hot trên màn ảnh, hay bữa tối riêng tư với thủ tướng đương nhiệm.
Thậm chí, đổi ngược hai điều kiện đó cũng chẳng sao…
Những mong ước còn nằm trong vòng “thể diện”.
Nhưng nếu khách muốn những điều tối tăm hơn như mua một trinh nữ nhỏ tuổi từ Thái Lan để lấy may, hay khiến đối thủ làm ăn nhà tan cửa nát thì cũng không phải là chuyện không thể.
Chỉ cần số tiền thắng cược được chuyển vào “Quỹ ước nguyện” của Gokurakukan, mọi điều, dù ghê gớm đến đâu, đều sẽ thành hiện thực.
Ở Tokyo, không có sòng bạc nào dám ngông cuồng như thế, cho dù có thân thiết với xã hội đen đến mức nào.
Ngay cả những ngành phi pháp cũng có luật ngầm của nó:
Ví như trong giới phong tục, các cô gái trẻ tự nguyện ngồi rót rượu cho đàn ông già thì chẳng ai quản, chỉ cần nộp đủ “phí bảo kê” cho yakuza địa phương là xong.
Nhưng ép nữ sinh trung học đi bán thân thì chắc chắn sẽ bị hỏi tội, nhẹ thì mất vài ngón tay, nặng thì mất mạng.
Nhật Bản là đất nước trọng quy củ, ngay cả xã hội đen cũng không dám vượt ranh giới.
Còn ở Gokurakukan, không có thứ gì gọi là quy củ cả.
Ở đây, kẻ thắng là kẻ lên tiếng, đồng tiền là luật duy nhất.
Chỉ cần bỏ ra khoản tiền thắng được, mọi ham muốn cho dù nhơ nhớp, bạo lực hay đẫm máu đều có thể thành sự thật.
Với những khách từng dính dáng đến xã hội đen, Gokurakukan mang vẻ đáng sợ như một đóa yêu hoa mọc ngược mùa trong núi sâu Osaka, rực rỡ nhưng quái dị, tựa đóa sen đỏ diệt thế trong truyền thuyết, nở rộ mà không bao giờ tàn.
Nhưng một khi đã lỡ đặt chân đến, không ai dễ dàng thoát khỏi sức quyến rũ chết người của nó.
Họ như kẻ bị mê hoặc, ôm theo những vali tiền mặt từ khắp nơi đổ về, lao vào những canh bạc điên cuồng.
Ở đây hiếm có cảnh “chơi vài ván cho vui”.
Kẻ thắng cũng như kẻ thua đều gằn mặt, hung hăng đẩy thêm núi tiền vào chiếu bạc, chỉ chờ tới lúc con số thắng cược chất cao như núi, để rồi nữ quản lý kiều diễm xuất hiện, quỳ gối bên cạnh, mời vào phòng quý.
Khi ấy, ánh mắt thèm khát và ganh tỵ của toàn sảnh bạc sẽ đồng loạt khóa chặt lên bóng lưng kẻ may mắn kia cho đến lúc cánh cửa đỏ khép lại.
Đám khách quen ở đây đều là những tay tài phiệt có tài sản hàng chục tỷ yên, giàu có đến mức vài trăm triệu chỉ là tiền tiêu vặt.
Điều họ tìm không phải chút tiền thắng thua, mà là cảm giác liên tiếp bách chiến bách thắng, thứ khoái cảm xây cao ngất như tòa tháp Babel trong Kinh Thánh.
Và cuối cùng, ước nguyện sẽ thành.
Gokurakukan đã khéo léo nắm bắt tâm lý đó, tự biến mình thành chốn “thiên đường thực hiện mọi mơ ước”.
---
Manaka Hideki đẩy cánh cửa đồng chạm trổ nặng nề, bàn tay quấn băng trắng run run.
Một thế giới phồn hoa đập vào mắt.
Tiếng bi lăn ào ào từ những chiếc máy pachinko lấp đầy không gian.
Vòng quay roulette rít gió, xúc xắc nhảy loi choi trong chén, mạt chược lách cách dưới tay dealer, tiếng reo hò của đám gái trẻ…
Tất cả tạo nên bản hòa âm khiến máu sục sôi.
Đi cùng với đó là hình ảnh những nữ dealer xinh đẹp:
Phía trên khoác áo vest đen nghiêm chỉnh, bước ra sau bàn lại lộ trang phục thỏ ngọc nóng bỏng, đôi chân thon dài bọc trong tất lưới đen, phía sau gắn một chiếc đuôi thỏ trắng nhỏ xinh.
Các nữ phục vụ khác thì mặc áo tắm lụa hồng ánh kim, cổ khoét sâu phô bày bờ ngực đầy đặn, giày cao gót chênh vênh gõ nhịp khiêu khích trên nền đá, ánh mắt đưa tình đáp lại từng gã đàn ông dõi theo.
Nửa đại sảnh là khu pachinko, nửa kia dành cho bàn đánh bạc.
Pachinko vốn là trò chơi quốc dân ở Nhật, chỉ cần ít tiền cũng có thể chơi.
Ngồi trước máy toàn là những cô gái xinh đẹp, có em mặc đồng phục thủy thủ, chân đi tất trắng tinh khôi.
Có cô kiều diễm trong sườn xám xẻ cao, chân đi giày đỏ.
Cũng có vài nàng thân hình bốc lửa, diện váy dạ hội xuyên thấu khiến vòng một căng tràn như sắp nhảy ra khỏi vải.
Tất cả bọn họ đều là “pachinko girl” do Gokurakukan thuê đến để khuấy động không khí.
Khách nào muốn rủ đi uống chút gì, các cô cũng vui vẻ gật đầu.
Lần đầu tiên đặt chân đến, Manaka Hideki choáng ngợp trước cảnh xa hoa cực hạn, đến mức vô thức chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Khắp nơi đều tràn ngập sự mê hoặc:
Nền lát cẩm thạch đỏ thẫm, tường pha lê hồng lấp lánh, và da thịt nõn nà của các thiếu nữ.
Anh cảm giác chỉ cần bước thêm một bước thôi, sẽ vĩnh viễn lạc trong mê cung này, không bao giờ thoát ra được.
Nhưng hôm nay, anh chẳng còn tâm trí để ý đến những xa hoa ấy nữa.
Trong mắt anh chỉ còn cánh cửa kính đỏ chói của phòng quý.
Anh loạng choạng bước về phía đó, cả người gầy rộc vì mấy ngày liền chưa ăn gì.
Tiếng gót giày vang lên phía sau, nữ quản lý trẻ trung xinh đẹp khoác tay anh, mỉm cười:
“Ngài Manaka, chúng tôi chờ ngài đã lâu. Đêm nay, chính là thời khắc để ngài thực hiện ước nguyện của mình.”
Cô mặc bộ vest váy đen ôm sát, búi tóc cao, dáng vẻ vừa đoan trang vừa quyến rũ.
Khó tin rằng một cô gái trẻ như vậy đã leo lên vị trí quản lý của cả sòng bạc.
Nhan sắc cô vượt xa những vũ nữ ăn mặc hở hang ngoài kia, lại cố tình chọn phong cách kín đáo, càng khiến người khác thêm ngưỡng mộ.
Manaka Hideki nhớ ra rồi, cô gái này tên là Sakurai Kogure.
Hôm ấy, may mắn như có thần hộ mệnh, anh bách chiến bách thắng ở bàn poker, chỉ với 7 triệu đã càn quét đối thủ, gom hết hơn 12 tỷ trước mặt.
Khi ấy, mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, thân thể ấm áp của nữ quản lý khẽ chạm vào chân anh.
Cô nửa quỳ bên ghế, ngẩng đầu nói khẽ:
“Ngài có thể cho phép tôi mời vào phòng quý không? Tôi là Sakurai Kogure, quản lý nơi này. Ngài gọi tôi Kogure là được.”
Không giống những kẻ may mắn khác thường ôm chầm lấy mà hôn cuồng nhiệt, Manaka Hideki nghe xong chỉ lặng người ngồi tựa lưng vào ghế.
Giọt nước mắt, như mưa xối xả, ứa ra không ngừng.
Anh đã 39 tuổi, gia đình có một xưởng nhựa nhỏ, chuyên làm đồ dùng một lần.
Với gia sản ấy, vốn dĩ anh chẳng đủ tư cách bước vào Gokurakukan.
Ngoài xưởng nhựa, anh chỉ mong dùng số tiền tiết kiệm của gia đình để làm thêm chút việc, rồi cùng vợ sinh con đẻ cái.
Người vợ mới 28 tuổi, nhan sắc không tệ, từng là nữ minh tinh hạng hai có tiếng, trải qua vài cuộc tình với nhà giàu mà chẳng thành, cuối cùng lại gả cho một chủ xưởng nhỏ như anh.
Anh yêu thương vợ hết mực, thường cùng cô đi đánh bài cho vui.
Vợ anh từng sống lâu ở Tokyo, có nhiều bạn bè thế lực, qua lại quen dần.
Trong số đó, có một công tử nhà quyền thế nói rằng:
Với số tài sản của Hideki, đầu tư dự án lớn thì chưa đủ, nhưng nếu thế chấp mảnh đất tổ truyền rồi vay thêm, chắc chắn sẽ có cơ hội.
Hideki do dự.
Mảnh đất ấy không chỉ có xưởng nhựa, mà còn là nơi an táng tổ tiên.
Một khi mất đi, anh sẽ thành tội nhân của cả gia tộc.
Nhưng vợ anh nói mình đã mang thai, mà lợi nhuận từ xưởng nhựa ngày càng giảm, vì tương lai của con, anh phải quyết tâm.
Trong men hạnh phúc, Manaka Hideki đem đất tổ đi cầm cố ở công ty tài chính kia, rồi dốc toàn bộ tiền vay được vào dự án mà vị công tử kia giới thiệu.
Sự thật vỡ lở bắt đầu từ một buổi chiều ở Tokyo.
Người bạn thuở nhỏ của Hideki tình cờ bắt gặp vợ anh, một minh tinh màn bạc tay trong tay cùng gã công tử nhà danh giá bước vào khách sạn tình nhân.
Tin dữ nối tiếp nhau kéo đến:
Dự án mà Hideki góp vốn bất ngờ phá sản, kẻ điều hành ôm hết tiền bỏ trốn, các nhà đầu tư trắng tay.
Khi ấy, Hideki còn đang dằn vặt vợ về mối quan hệ mập mờ với gã công tử kia thì bên phía công ty tài chính đã dồn dập gửi giấy đòi nợ, hăm dọa nếu không trả sẽ tịch thu mảnh đất của anh.
Lúc này Hideki mới bàng hoàng nhận ra, cái gọi là “công ty tài chính” ấy vốn chỉ là bọn cho vay nặng lãi có dây mơ rễ má với xã hội đen.
Giấc mộng tan tành.
Ngày vợ thu dọn quần áo rời khỏi nhà, Hideki nhận được đơn ly hôn do tòa gửi đến.
Anh còn khẩn khoản van nài cô nghĩ cho đứa nhỏ, nhưng người đàn bà ấy chỉ khẽ nhếch môi cười:
“Anh chắc gì đứa trẻ này là con anh?”
Đúng hôm bọn cho vay kéo đến thu đất, mẹ Hideki lên cơn đau tim.
Chiếc xe cứu thương lao qua con đường men theo nghĩa địa tổ tiên thì phía sau, lũ côn đồ cho nổ tung xưởng nhựa mà gia tộc Manaka đã gầy dựng qua mấy thế hệ.
Manaka Hideki quỳ suốt 3 ngày trước linh cữu mẹ.
Rồi anh đến ngân hàng, rút số tiền mà mẹ lén dành dụm lúc cuối đời, dặn anh sau này mở một cửa tiệm nhỏ sinh nhai.
Bảy triệu yên, Hideki mang chút gia tài cuối cùng đến Gokurakukan.
Anh vốn chẳng phải tay chơi cờ bạc, nhưng người rơi vào đường cùng thì còn gì để mất, chỉ biết đặt cược vào tia hy vọng cuối cùng.
“Ước nguyện của ngài lớn quá đấy. Hôm nay vận khí có phần thiên vị ngài, nhưng 12 tỷ yên e vẫn chưa đủ đâu.”
Trong phòng quý, Sakurai Kogure nghe xong lời Hideki liền cười nhạt.
“Cần thêm bao nhiêu? Tôi có thể ra ngoài tiếp tục đặt cược!”
Hideki gần như muốn quỳ xuống van nài.
Kogure khẽ nắm tay anh, ngón trỏ lướt qua vết hằn còn in trên ngón áp út:
“Cộng thêm ngón tay này nữa… thế là đủ rồi.”
Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, nhưng Hideki vẫn không rút tay về.
“Họ là xã hội đen, các người cũng là thế… lỡ như bắt tay nhau hãm hại tôi thì sao?”
“Không phải xã hội đen nào cũng giống nhau. So với Bát gia Jaki ngồi trên cao mà đặt luật, thì bọn ‘Oni’ như chúng tôi… biết đâu còn đáng tin hơn?”
Kogure cười khẽ, xoay người rời đi, để lại trên bàn một con dao ngắn.
Nếu thế gian này chẳng còn ai để tin, có lẽ con người ta sẽ chọn tin vào Oni chăng?
Hideki nghĩ.
Lần này Kogure không đưa anh trở lại căn phòng bốn bức tường dát kính pha lê hồng, mà dẫn anh đi qua lối thoát hiểm ít ai để ý.
Họ xuống tầng hầm theo cầu thang quét sơn trắng xám.
Hideki chưa từng ngờ sòng bạc này lại có tầng hầm sâu đến thế.
Trừ tiếng bước chân của mình và Kogure, anh chẳng nghe thêm âm thanh nào.
Chỉ có chiếc quạt thông gió khổng lồ chậm rãi xoay, thổi ra luồng khí nóng hầm hập.
Nếu không phải bàn tay Kogure luôn nắm chặt tay anh, truyền chút hơi ấm, có lẽ Hideki đã chẳng đủ can đảm đi đến tận cùng.
Con đường ẩn giấu dưới Gokurakukan này, hệt như lối dẫn xuống tận Hoàng Tuyền.
“Tiểu thư Kogure , ngài Manaka phải không?”
Ở cuối cầu thang, một người đàn ông mặc vest đen chặn lối.
Trong bóng tối đặc quánh đến mức giơ tay chẳng thấy ngón, gã lại mang kính râm.
Hideki rụt rè liếc nhìn, chợt rùng mình:
Phía sau lớp kính, tựa hồ có ánh vàng lạnh lẽo lóe lên… cái nhìn của loài dã thú máu lạnh.
“Phòng B431. Điều ngài mong ước đã ở trong đó. Xin theo tôi.”
Người đàn ông rút thẻ từ, quẹt mở cánh cửa sắt.
Bên trong là căn phòng nhỏ bọc kín thép, không cửa sổ, chỉ có một khe thông gió.
Bốn chiếc ghế, bốn kẻ bị trói, đầu phủ kín bao tải.
Tất cả run rẩy, phát ra những tiếng rên ú ớ.
Người đàn ông đóng cửa, rút ra một tập hồ sơ.
Hắn kéo bao tải trên đầu người thứ nhất, so ảnh trong hồ sơ:
“Fujita Jutaro. Chủ tịch công ty tài chính đã cho ngài vay, lão già của Yamaguchi-gumi. Xin xác nhận.”
“Đúng là hắn.”
Giọng Hideki khản đặc.
Khẩu súng gắn nòng giảm thanh dí ngay giữa trán Fujita.
Một tiếng “bụp” vang lên, cả người lẫn ghế đổ vật xuống.
“Yamaguchi Satoshi. Chính hắn bày ra dự án bất động sản kia, ngài là nhà đầu tư. Hắn và bạn ngài, Akamatsu Hidekata, một ngoài mặt, một trong bóng tối, cùng nhau bày mưu. Dự án mở ra, Akamatsu lôi kéo các nhà đầu tư. Rồi Yamaguchi ôm tiền cao chạy xa bay sang Đông Phi, nơi Nhật Bản chẳng có hiệp ước dẫn độ. Bề ngoài Akamatsu như cũng bị hại, thực chất chờ tiền được Yamaguchi rửa sạch gửi về.
Chúng tôi cử người sang châu Phi bắt về, dọc đường có chút ‘sơ suất’, nên hàng hóa hơi… thiếu hụt.”
Hắn nói “thiếu hụt” tức là Yamaguchi đã mất cả hai tai, vết thương chỉ rắc chút bột vàng cầm máu.
“Xin xác nhận.”
Nòng súng lại dí thẳng.
Hideki gật đầu.
Tiếng súng nổ, đầu Yamaguchi bật ngửa, máu phun vọt tận trần phòng.
“Akamatsu Hidekata. Bạn thân của vợ ngài. Bề ngoài xưng công tử danh gia vọng tộc, thực chất chỉ là võ sĩ chui, làm trai bao cho quý bà lắm tiền. Chính hắn là tình nhân của vợ ngài, cũng là kẻ nghĩ ra trò lừa chiếm gia sản. Bổ sung thêm: đứa trẻ trong bụng vợ ngài, theo ước nguyện của ngài, chúng tôi đã cưỡng bức cho sinh non. Kết quả giám định ADN xác nhận, nó đúng là con của Akamatsu.”
Hideki nhìn chằm chằm vào gã trai trẻ, diện mạo khôi ngô hơn anh rất nhiều.
Nước mắt lặng lẽ tràn, anh chỉ khẽ gật đầu.
Gương mặt méo mó đến mức chẳng biết là ma quỷ hay người.
“Còn vợ ngài, chúng tôi cũng mang đến như đã hẹn. Ngài không kiên quyết yêu cầu xử lý, nên để lại cho ngài toàn quyền quyết định.”
Hắn chỉ vào chiếc ghế cuối.
Bao tải phủ kín, nhưng thân hình lồ lộ dưới lớp váy trắng ôm sát, quả thật là một giai nhân hiếm có.
“Nếu không muốn giữ lại, xin yên tâm, dọn dẹp tàn cục cũng nằm trong dịch vụ, hoàn toàn miễn phí. Nếu còn lưu luyến, trên lầu đã chuẩn bị sẵn phòng VIP hảo hạng. Ngài muốn ở bao lâu, cùng cô ta làm gì, cũng không ai quản… cho đến khi cô ta hồi tâm chuyển ý, hoặc chết lòng vì ngài.”
Kogure mở chiếc hộp gỗ đỏ, rút ra con dao ngắn quen thuộc.
Chính con dao mà 1 tháng trước, Hideki đã dùng để chặt ngón áp út làm vật trao đổi, bỏ lại ở Gokurakukan.
“Ngài thuận tay phải, cầm dao sẽ dễ hơn.”
Kogure cúi sát bên tai Hideki, thở khẽ hương hoa lan, đồng thời nhét chuôi dao vào tay anh.
Hideki ngây dại, nhìn chằm chằm vào người đàn bà từng khiến anh si mê đến chết cũng cam, cũng chính là kẻ đã đẩy gia đình anh vào cảnh nhà tan cửa nát.
Nét mặt anh thoắt hung dữ như ác quỷ, rồi lại như một đứa trẻ tủi thân.
Kogure cùng người đàn ông vest đen rời phòng, khóa chặt cửa.
Tiếng giày cao gót lóc cóc xa dần, chỉ còn lại anh và người vợ.
Trong đầu anh nửa đỏ nửa trắng, đỏ là máu mẹ ho khạc ra trước khi chết, trắng là bộ lễ phục shiromuku mà vợ anh từng mặc trong ngày cưới.
“Thật muốn để luôn tên Manaka Hideki ở lại căn phòng đó.”
Người đàn ông lẩm bẩm sau lưng Kogure.
“Không được động đến khách, trừ khi cần thiết! Họ là ngỗng đẻ trứng vàng của chúng ta.”
Giọng Kogure nghiêm khắc.
“Tuân lệnh. Tôi sẽ kiềm chế. Chỉ là nhìn thấy loại đàn ông này thật buồn nôn. Bị một người đàn bà hại đến tán gia bại sản, nợ máu phải trả bằng máu, cuối cùng lại không nỡ ra tay với thủ phạm chính. Tình yêu vốn chưa từng tồn tại, thứ hắn không buông được chỉ là thân xác người đàn bà kia thôi.”
Hắn cười khẩy.
“Loại đàn ông ấy, đợi chúng ta đi khỏi, thể nào cũng quăng dao xuống, lao vào xé rách váy áo, cầu xin được ôm ấp cái xác thịt kia.”
“Không, hắn nhất định sẽ giết người đàn bà đó.”
Sakurai Kogure mỉm cười.
“Tiểu thư Sakurai lại tin chắc đến vậy sao?”
“Khi đến cầu xin chúng ta, hắn chỉ là một gã đàn ông hèn nhát. Nhưng bây giờ, hắn đã nếm được mùi vị của quyền lực. Trước kia, hắn cúi đầu trước người đàn bà đó chẳng khác nào một tên nô lệ. Thế nhưng một khi hắn nhận ra kẻ vốn bắt hắn khom lưng giờ đã thành nô lệ của hắn, sinh tử đều nằm trong tay hắn… thì hắn sẽ chẳng còn chút xót thương nào nữa.”
Kogure nói nhạt nhẽo, giọng điệu dửng dưng.
Họ đi thêm vài bước, tiếng rên rỉ hấp hối của người đàn bà phía sau vẫn đuổi theo, vang dội trong hành lang hẹp, lặp đi lặp lại mãi không tan.
“Ara ara… ngài Mitsui lại có nhã hứng ghé chơi sao? Tối nay mong được chỉ giáo nhiều hơn nữa rồi. Ồ, ngài Daita cũng có mặt. Lần trước từ đây đem tiền thắng đi vẫn chưa đủ thỏa mãn ngài sao? Nhìn cái hòm tiền ngài mang theo hôm nay, chắc là muốn lớn tay hơn rồi. Cho ngài Ichimura một phần gấp đôi rượu whisky Shirakawa, thêm một viên đá lạnh.”
Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi thang máy, đặt chân vào sảnh casino, Sakurai Kogure lập tức trở thành tâm điểm ánh nhìn.
Cô chạy lon ton về phía các vị khách quen, tươi cười chào hỏi từng người.
Giống như bà chủ trẻ trung duyên dáng của một tửu quán, cô luôn biết cách khiến khách hàng cảm thấy thân thuộc.
Ai cũng rõ, lấy lòng bà chủ này có khi còn được hưởng chút ưu ái.
Hơn thế nữa, Kogure vốn xinh đẹp, dáng dấp mê người, khách khứa thường khen rằng cô giống như ly rượu ngọt ướp lạnh, không ai có thể ghét nổi, chỉ càng uống càng say, càng lún sâu vào men tình.
“Hôm nay có mấy ngôi sao nữ từ Tokyo tới góp vui đấy, không biết vị nào hợp gu của ngài? Nếu vận may tốt, Gokurakukan sẽ giúp ngài thỏa ước nguyện.”
Kogure khẽ nghiêng người, thì thầm bên tai Masuda Shigeru, giám đốc điều hành của Mitsubishi Heavy Industries.
Masuda mân mê mu bàn tay cô:
“Diễn viên gì tôi không hứng thú. Ngược lại, thời gian rảnh của bà chủ mới khó mà có được.”
“Tôi sao?”
Kogure nhoẻn miệng cười kiều mị.
“Loại phụ nữ như tôi vốn chỉ quen đứng sau cánh gà, đâu có tư cách để trở thành ước nguyện của quý ngài.”
“Nhưng tôi vốn chẳng cưỡng lại được sự hấp dẫn của phụ nữ trong bộ đồng phục.”
Masuda đã ngà ngà men rượu, gan dạ hơn thường ngày.
“Chúng tôi phải bận bịu đến tận nửa đêm mới có thể nghỉ ngơi. Nếu lúc đó ngài Masuda vẫn còn tỉnh táo, tôi mời ngài lên tầng hai, tại ‘Senbonzakura’, ăn chút đồ khuya nhé.”
“Tiểu thư Sakurai quả thật như hồ ly đỏ, tinh quái khó lường.”
Masuda hiểu chuyện, buông tay cô ra, vì nhìn thoáng qua đã thấy mạch máu bên thái dương gã vệ sĩ phía sau giật liên hồi.
Ở Gokurakukan, ngoài mấy trò đùa kiểu “cùng thủ tướng qua đêm” thì cũng có vài điều cấm kỵ tuyệt đối, trong đó nổi bật nhất chính là “ngủ cùng Kogure”.
Ai cũng thắc mắc, tại sao một cô gái trẻ như thế lại có thể nắm quyền trong sòng bạc xa hoa này?
Người đàn bà ấy… ắt hẳn là vô giá.
Có kẻ thì đoán, nếu dám đưa ra nguyện vọng ấy sẽ bị hét giá đến tận trời, cũng có người thì cho rằng, kẻ dám mở miệng sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
“Tiểu thư Sakurai, điện khẩn từ phía Shogun.”
Thư ký len lỏi qua đám đông, trao cho Kogure một tập hồ sơ đen.
Kogure chỉ liếc qua, lập tức thu lại nụ cười.
Sau khi khẽ cúi đầu cáo lỗi, cô bỏ mặc đám khách quyền quý, bước nhanh về phía chiếc thang máy phủ kín vàng lá ở chính giữa đại sảnh.
Thang máy này chỉ có thể mở bằng thẻ từ.
Người ta đồn rằng nó dẫn lên căn suite sang trọng bậc nhất của Gokurakukan, cũng có kẻ bảo nó thông thẳng xuống kho vàng, thậm chí có người nói đó là lối vào phòng ngủ riêng của Sakurai Kogure.
Khi cửa thang máy mở ra, Kogure bước vào và đi thẳng lên tầng cao nhất.
Trong buồng thang, cô đã tháo bỏ đôi giày cao gót.
Đặt chân lên tatami, từng bước đi không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Căn phòng thượng hạng trải sàn bằng chiếu tatami truyền thống.
Bên trong, không gian được ngăn bằng những tấm bình phong giấy trắng giản dị, cửa sổ mở rộng, để mặc ánh trăng chan hoà rót xuống.
Cạnh bình phong bằng gỗ bạch dương là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt một bình sứ trắng, cắm một nhành đào xuân còn chưa kịp nở.
Một bàn tay trắng tựa pha lê khẽ rút cành đào ra, một tay vấn mái tóc dài óng mượt có thể soi gương, tay kia cài nhành đào lên, để lộ chiếc cổ ngọc nõn nà.
“Mỏi lòng tín vật trâm cài,
Xưa tay Thiên tử tặng ai ân tình.
Phong lưu còn nhớ thoáng hình,
Gọi là đền đáp nghĩa tình một khi.
Trả trâm gửi chốn Lâm Cùng,
Sông dài cuốn hết, mây hồng lại bay.
Bóng trăng sớm đã hao gầy,
Đường xa mịt mờ, về đây chẳng còn.
Ngoảnh đầu chỉ thấy héo mòn,
Tình xưa một thuở hóa còn hư không.”
Trong ánh trăng, bóng người vừa bước đi vừa cất giọng ca, âm sắc gợi nhớ những bức họa cổ đã nhuốm màu thời gian.
Trên vai khoác một tấm kimono tay rộng đỏ như máu, thêu rực rỡ từng đóa hoa bỉ ngạn, loài hoa còn gọi là Manjushage, đỏ tươi chẳng khác chi dòng máu mới chảy.
Màu đỏ ấy đối lập, lại càng làm nổi bật làn da trắng ngần như ngọc của người đàn ông.
Bài hát là giọng nữ, vậy mà người hát lại là nam.
Khi hắn cất bước múa, thắt lưng uyển chuyển, vai mảnh mai, khiến người ta quên mất giới tính của kẻ trước mặt.
Đây chính là Kabuki thuần tuý của Nhật Bản, nhưng vở diễn lại mang đề tài Trung Hoa, “Dương Quý Phi”, nên toàn bộ ca từ đều là tiếng Hán.
Năm xưa, danh gia Kabuki Bando Tamasaburo từng thủ vai Dương Quý Phi trong vở này.
Trái với suy nghĩ của đa số người ngoại quốc, Kabuki thuở ban đầu không hề chỉ dành cho nam giới.
Vào đầu thế kỷ 17, Okuni, một miko đến từ Izumo đã sáng lập loại hình nghệ thuật này với những vũ khúc và ca xướng rực rỡ.
Thời ấy, phụ nữ lên sân khấu, gắn liền Kabuki với thế giới phong lưu nơi các khu phố lạc thú.
Nhưng chính vì quá nhanh chóng nhuốm màu gợi tình, đến năm 1629, chính quyền Edo ban lệnh cấm phụ nữ biểu diễn.
Sau đó, các thiếu niên nam tiếp tục giả nữ diễn Kabuki, gọi là wakashu-kabuki.
Song rồi những màn trình diễn ấy lại kéo theo mối quan hệ đồng tính, bị coi là trụy lạc, và cũng sớm bị dẹp bỏ.
Chỉ từ khi yaro-kabuki ra đời, Kabuki của nam nhân trưởng thành, bộ môn này mới thật sự trở thành nghệ thuật.
Từ đó về sau, chỉ đàn ông mới được phép bước lên sân khấu.
Trong giới ấy, những onnagata, nam giới trọn đời chuyên thủ vai nữ trở thành linh hồn không thể thiếu.
Họ dành cả đời quan sát, nghiền ngẫm, mô phỏng nữ giới.
Cái đẹp trong mắt họ không phải nhan sắc bẩm sinh, mà là thần thái, giọng ca, ánh mắt, từng cử chỉ được chắt lọc đến mức tinh vi.
Người đời vẫn tin rằng onnagata có thể thấu hiểu cái đẹp của phụ nữ thậm chí sâu hơn chính phụ nữ, tựa như kẻ xem tranh, có khi lại lĩnh hội tác phẩm còn rõ ràng hơn cả hoạ sĩ.
Chỉ cần một cái nhìn, một động tác khẽ khàng, cũng đủ khiến người ta nghiêng ngả.
Sakurai Kogure cũng là một trong số những kẻ say mê đó.
Mỗi lần cô ngắm người đàn ông ấy, mặt bôi phấn trắng, vừa ca vừa múa, cô chẳng nỡ cắt ngang.
Trong mắt khách khứa ở casino, Sakurai Kogure là tuyệt thế giai nhân.
Nhưng trước người đàn ông này, cô thấy cái đẹp của mình chỉ như lớp bụi mỏng trên lá, quá nhạt nhoà.
Bởi hắn còn diễm lệ và uyển chuyển hơn bất kỳ người đàn bà nào.
Đứng trước hắn, phụ nữ như cô bỗng trở thành một sự dư thừa.
Người đàn ông khẽ thở dài, ngồi xuống xếp bằng, chậm rãi khép chiếc quạt giấy trắng trong tay.
Nhành đào xuân rơi khỏi mái tóc, tóc buông xõa, tràn xuống như một thác nước.
Sakurai Kogure lặng lẽ, không cất lời.
Bởi cô biết, nội dung trong tập hồ sơ kia hẳn cấp bách đến cùng cực.
“Một đêm đẹp thật. Mỹ tửu, mỹ nhân, vàng bạc và cả sa đoạ, đậm đặc chẳng khác nào rượu nồng. Ta ngửi thấy mùi của phồn hoa phù phiếm.”
Hắn khẽ nói.
Tiếng ồn ã từ tầng dưới như hơi nước sôi ùa lên qua cửa sổ mở, mang theo mùi hương đàn bà và hơi men đàn ông, tràn ngập như cơn thủy triều.
Sakurai Kogure quỳ gối, xoa bóp vai lưng cho hắn:
“Có chuyện. Vật thí nghiệm chết rồi. Trên chuyến tàu từ Tokyo đến Hokkaido, bị Cục Chấp Hành thủ tiêu.”
“Ta từng bảo Sakurai Akira rằng Hokkaido là nơi thích hợp để chôn mình, hắn quả nhiên đã đến đó… Akira là em trai cùng cha khác mẹ của cô. Hắn chết rồi, nhưng ta chẳng thấy nỗi buồn trên mặt cô.”
“Nó tự chọn, thì phải chấp nhận. Ít ra nnos từng được tự do, đâu cần em thương hại.”
“Đáng tiếc, một vật thí nghiệm tốt như thế… Thuốc của Koyama Ryuzo vẫn chẳng đáng tin cậy. Loại biến thái đó giữ lại cũng chẳng ích gì, giết đi, coi như tế cho em cô vậy.”
“Rõ.”
Sakurai Kogure đáp.
“Nếu ngài cần vật thí nghiệm khác, em và Akira đã cùng cha khác mẹ, trong huyết thống ắt hẳn cũng có điểm tương đồng.”
“Đừng vội rời khỏi ta.”
Hắn thì thầm.
“Ta vẫn chưa chán cô đâu.”
Giọng nói của hắn mang theo tiết tấu như một khúc nhạc, lại mơ hồ như nói mơ.
Sakurai Kogure không dám thốt thêm lời nào, chỉ càng ra sức xoa bóp bờ vai rắn chắc của người đàn ông.
Để làm vừa lòng hắn, cô từng lặn lội sang tận Thái Lan học massage.
Người dạy cô là một lão già am hiểu huyệt đạo, làm việc trong một hộp đêm ở Pattaya. Lưỡi hắn dài như thằn lằn, ánh mắt nhìn phụ nữ dâm đãng như loài chó sói lên cơn động dục.
Nhưng hắn lại sở hữu đôi bàn tay như được thần ban phước.
Hắn thường treo giải thưởng 10.000 baht:
Bất cứ người phụ nữ nào dám để hắn xoa bóp vai gáy vài phút, lập tức nhận tiền.
Những người đàn bà vốn ghê tởm hắn, khi rơi vào bàn tay kia lại như mất trọng lượng, thân thể lâng lâng như mây trên trời, rồi chìm vào giấc ngủ sâu khoan khoái.
Khi ấy, lão ta sẽ hôn lên má, lên cổ, ngay trước mặt đám đàn ông, phô diễn đủ trò nhục nhã.
Vậy mà khi tỉnh lại, nạn nhân lại ngỡ ngàng cảm ơn hắn, nói rằng chưa từng có giấc ngủ nào an lành đến vậy.
Sakurai Kogure đã lấy chính thân mình làm cái giá để học thứ kỹ nghệ ấy.
Lần đầu bị hắn làm mẫu, cô thường bất giác ngủ thiếp đi, tỉnh lại thấy trên da còn hằn vết tím đỏ.
Cô chẳng hề oán trách, ngược lại càng siêng năng hầu hạ hắn.
Đến khi cô tập xoa bóp ngược lại cho lão, hắn chỉ cười ha hả, như thể cô chỉ đang gãi ngứa cho hắn mà thôi.
Nhưng qua từng lần thử, từng lần chạm, Kogure dần dần bắt chước được đôi tay thần thánh đó.
Cho đến một ngày, dưới bàn tay cô, gã thầy mất cảnh giác chìm vào giấc ngủ sâu.
Và rồi… Kogure nhẹ nhàng bẻ gãy cổ hắn.
Lão ta chết, lấy mạng để trả cho cái giá đã khinh nhờn cô.
Có lẽ đến phút cuối, hắn vẫn chẳng hiểu mình đã đụng phải loại người nào.
Từ đó, Kogure có được đôi tay có thể ru ngủ bất cứ ai… nhưng chỉ duy nhất người đàn ông này, cô chẳng thể nào khiến hắn khuất phục.
Nhiều lắm chỉ làm hắn giãn đôi chút, thôi căng như dây cung.
Người đàn ông nhấc ly rượu mạnh lên, uống cạn, rồi thuận tay ôm lấy cổ Sakurai, hôn phủ xuống môi cô.
Cô theo bản năng ngẩng lên đáp lại.
Nụ hôn của hắn dữ dội như dã thú, bất ngờ như cuồng phong bão tố, như chó sói cắn đứt cuống họng con mồi để hút máu tươi.
Nhưng trong vòng tay ấy, thân thể Kogure lại mềm ra, đầu óc mơ hồ, như rơi xuống tầng mây.
Hắn ôm ghì lấy thân hình mảnh dẻ của cô, vùi mặt vào ngực, im lặng hồi lâu rồi mới buông.
Kogure chỉnh lại váy áo, ngoan ngoãn quỳ xuống bên cạnh.
“Cô mệt rồi.”
Giọng hắn thấp trầm.
“Cũng như ta, đều mệt cả.”
Cô không đáp.
Quả thật, vì công việc ở Gokurakukan, cô hầu như không có ngày nghỉ.
Nếu không nhờ dòng máu rồng trong người, chắc đã gục từ lâu.
Nhưng cô chẳng hề oán thán, trái lại còn hân hoan.
Được ngồi ở vị trí này đã là hạnh phúc.
Bởi Gokurakukan là quân bài chiến lược để tổ chức đối đầu với Bát gia Jaki, nó sẽ làm lại ván cờ trong giới xã hội đen.
Với thành công đó, địa vị của cô trong “Moukishu” sẽ thăng tiến không ngừng.
Chỉ như vậy, cô mới có thể tiếp tục ở cạnh người đàn ông này.
Trong mắt cô, hắn là cả thế giới.
Nhưng trong mắt hắn, cô lại chẳng là gì.
Cô từng tận mắt chứng kiến hắn hôn những người phụ nữ khác, cũng từng được hắn hôn.
Thế nhưng, những nụ hôn của hắn chẳng bao giờ mang theo tình yêu.
Chúng chỉ chất đầy dục vọng và sự chiếm đoạt.
Dù vậy, mỗi lần bị hắn hôn, trái tim Kogure lại tràn đầy hạnh phúc.
Cô dâng hiến bản thân, chỉ để đổi lấy chút bình yên thoáng chốc cho hắn.
“Có chuyện nữa, cô còn chưa nói.”
Người đàn ông lên tiếng.
“Là… fax của ngài. Nhóm át chủ bài của Học viện Cassell vừa đến Tokyo, ở tại khách sạn Peninsula.”
Cô thoáng run, nhận ra vì nụ hôn kia mà suýt quên mất việc trọng yếu.
Đôi mắt hắn hiếm khi nghiêm túc đến thế, ánh lên trong ánh trăng:
“Chúng đến để thăm dò sao?”
“Vâng. Tối nay, toàn bộ tinh anh của Bát gia Jaki tập trung họp ở Thần xã. Hàng chục năm mới có một đại hội long trọng như vậy. Tiếc rằng không có người của ta lọt vào, nên chưa rõ nghị sự. Nhưng trùng hợp đúng lúc nhóm Cassell đến Tokyo, ắt hẳn có liên quan đến ‘Shinsojo’.”
“Không cần điều tra.”
Hắn cười nhạt.
“Ta biết Tachibana Masamune đang nghĩ gì. Họ muốn phát động chiến tranh với chúng ta. Có Cassell can dự, cái mặt nạ yên bình kia cũng chẳng giữ nổi. Nếu ta là Tachibana, cũng sẽ nói với thuộc hạ: ‘Đã đến lúc dùng một trận chiến để diệt sạch Moukishu rồi.’”
“Đây là ảnh của bọn họ.”
Kogure đưa ra tờ fax.
“Vẫn chỉ là đám trẻ con.”
Đó là bức ảnh hiếm hoi có đủ Caesar, Sở Tử Hàng và Lộ Minh Phi.
Họ vừa thoát khỏi Nibelungen ở Bắc Kinh, mệt mỏi ngồi dựa vào bức tường nứt nẻ dưới ánh mặt trời.
Trên vai ai nấy đều khoác áo cảnh sát, tay cầm bánh bao miễn phí phát cho nạn nhân động đất.
Vì là người ngoại quốc, Caesar và Finger còn được phát bánh sừng bò.
Finger thì ghé sát NoNo, như gã lưu manh đường phố tán tỉnh thiếu nữ, trong khi NoNo vẫn mặc bộ hỷ phục đỏ rực, chân mang đôi bốt đỏ bóng loáng, dựa lưng vào tường, khoanh tay với vẻ nửa chấp nhận nửa từ chối…
Thật ra chỉ vì Finger muốn đổi sừng bò lấy bánh bao mà bị từ chối.
Caesar khoác vai NoNo, cau mày gặm bánh sừng bò, khó chịu vì không có cà phê tươi đi kèm.
Sở Tử Hàng bị thương nặng, nằm trên cáng, ánh mắt lạnh lẽo hướng lên trời.
Còn Lộ Minh Phi thì một mình ngồi xổm trong góc, ôm bánh bao nóng ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng liếc nhìn người khác.
Người đàn ông dùng ngón tay thon dài mân mê từng gương mặt, cười tươi như hoa nở:
“Thú vị thật. Ta thích bọn chúng.”
“Đúng vậy. Cassell lần này còn phái cả người thừa kế nhà Gattuso sang Nhật, quả là đội hình khiến người ta mong chờ.”
Kogure nói.
“Không không, ta không nói đến Caesar Gattuso. Ta nói đứa bé tên Lộ Minh Phi kia.”
Ánh mắt hắn dừng lại nơi góc ảnh, chỗ cậu con trai nhỏ bé ít ai để ý.
Vẫn còn vương men say của vở Dương Quý Phi, hắn khẽ ngậm lệ mà ngắm:
“Nhìn đôi mắt nó kìa. Thật khiến người ta yêu mến. Vừa hèn mọn, vừa bi thương… nhưng trong đó lại giấu một con sư tử.”
Hắn đứng dậy, rút thanh katana dài đỏ thẫm khỏi giá, đặt lên vai:
“Ta phải đi Tokyo. Chuyện ở nhà giao cho cô.”
“Vâng!”
Kogure lĩnh mệnh.
Người đàn ông khoác kiếm, sải bước ra phía cửa sổ ngập ánh trăng.
Rồi bất chợt hắn phóng mình lên, biến mất vào vầng sáng.
Trong đôi mắt trong veo của Kogure, một chiếc trực thăng đen sì che khuất ánh trăng.
Hắn ngồi trong khoang, trên vai vẫn là tấm kimono đỏ thẫm thêu hoa bỉ ngạn.
Bên cạnh hắn, một người đàn bà khác đã kịp ngồi xuống, cung kính bưng ly rượu mạnh thêm đá.
Kogure cúi đầu nhìn về phía chiếc bàn nhỏ bên bình phong.
Không biết từ lúc nào, trên đó đã xuất hiện một chiếc hộp gỗ trầm, bên trong xếp ngay ngắn những ống thuốc tiêm rực rỡ sắc cầu vồng.

