Phần 3:
Đó tuyệt đối không phải lời của Sakurai Akira.
Minamoto Chisei một lần nữa khẳng định suy đoán của mình.
Anh có một cảm giác kỳ lạ, dường như câu nói kia vốn là do ai đó cố ý truyền vào tai Sakurai Akira, rồi lại cố ý để hắn lặp lại trong những giây phút cuối đời, nói ra cho chính anh nghe…
Nói cách khác, cái chết của Sakurai Akira từ đầu đã được sắp đặt.
Hắn chẳng qua chỉ là vật thí nghiệm bị bỏ rơi, đồng thời cũng là một sứ giả.
Chuyến tàu dài ngày đưa hắn tới Hokkaido xa xôi, thực chất chỉ là đưa thẳng tới mộ phần của chính mình.
Toa tàu đó chính là pháp trường, là sân khấu được dựng sẵn bởi kẻ đứng trong bóng tối.
Hồi kết bi kịch đã được viết ra từ trước:
Sakurai Akira nhất định phải chết, và trước khi chết nhất định phải thốt lên câu di ngôn đã được thiết kế sẵn ấy…
Nghĩ đến đây, sống lưng Minamoto Chisei bỗng lạnh buốt.
Anh mơ hồ nghĩ đến một cái tên, một người mà anh đã cố chôn sâu trong ký ức, không muốn bao giờ nhớ lại.
Bàn tay anh vô thức siết chặt chuôi kiếm, đột ngột bật dậy, toàn thân căng như con báo chuẩn bị vồ mồi.
Nhưng chẳng có kẻ địch nào, cũng chẳng có dấu hiệu bất thường.
Chỉ có tiếng bão gào thét ngoài khung cửa sổ sát đất, chớp giật như rắn bạc trườn trong mây đen, hắt bóng Minamoto Chisei in xuống nền đất.
Anh đứng lặng hồi lâu, rồi chậm rãi thu kiếm vào vỏ, khoác lên mình chiếc haori đen có gia huy, xoay người bước ra cửa.
Toàn bộ gia tộc đang chờ anh.
Cuộc họp hôm nay sẽ quyết định vận mệnh của cả dòng họ, thậm chí có thể mở ra một kỷ nguyên mới cho xã hội đen Nhật Bản.
Anh không thể để bản thân tiếp tục vướng vào những suy nghĩ rối ren nữa.
Với võ sĩ, nghĩ nhiều chỉ khiến lúc rút kiếm chần chừ.
Sứ mệnh của họ chỉ là chém sạch tất cả những gì đi ngược lại “Đạo”.
---
“Hadouken! Hadouken!”
Ryu bật nhảy liên tiếp tung ra tuyệt chiêu, Chun-Li né tránh không kịp, thanh máu lập tức mất đi một đoạn dài.
Khi Quạ và Dạ Xoa quay lại chính điện, trước bức họa thần quỷ đã buông xuống tấm màn chiếu trắng.
Toàn thể tinh anh gia tộc ngồi thẳng lưng, mặt mày nghiêm nghị, chăm chú dõi theo trận đối chiến Street Fighter IV đang chiếu trên màn hình.
Trước đại màn, có 8 chiếc bàn nhỏ, trên mỗi bàn đều bày một thanh katana dài, chuôi kiếm được khắc gia huy mạ vàng:
Cúc 16 cánh của họ Tachibana, long đảm của họ Minamoto, tre và chim sẻ của họ Uesugi, xích quỷ của họ Inuyama, nhện của họ Fuma, đầu ngựa của họ Ryoma, phượng hoàng của họ Sakurai và dạ xoa của họ Miyamoto.
Tám vị gia chủ đều sẽ có mặt trong cuộc họp lần này.
Hiện tại, chỉ có chỗ của Minamoto vẫn còn trống.
Các gia chủ đều giữ im lặng, bởi đây là thần xã của gia tộc, nơi hương hồn tổ tiên vẫn lẩn khuất.
Lớn tiếng ồn ào ở chốn này là điều bất kính.
Chỉ có gia chủ Uesugi, bàn tay dồn sức bấm liên hồi vào tay cầm, tinh thần chiến đấu bốc cao ngùn ngụt…
Chun-Li bật nhảy tung cước giữa không trung, Ryu lăn tròn né tránh rồi phóng ra quả cầu năng lượng tiêu hao cả thanh nộ khí.
Chun-Li lại vút lên, giẫm nhẹ, rồi rơi xuống quét mạnh bằng chân…
Thì ra gia chủ Uesugi là một cao thủ Street Fighter!
Các thao tác của cô nàng điều khiển Chun-Li chính xác tuyệt đối, công thủ toàn diện.
Nhưng đối thủ điều khiển Ryu cũng chẳng phải hạng xoàng, nhất là khả năng nắm bắt thời điểm tung Shoryuken, khắc tinh của mọi chiêu không chiến.
Mỗi lần Ryu gào lên “Shoryuken!” bật nhảy, thanh máu của Chun-Li lại tụt đi một đoạn dài.
Đây là trận đấu online.
Người chơi Ryu ở đâu đó trên đất Nhật chắc không hề biết, trận đấu của mình đang được mấy trăm tay anh chị xã hội đen dõi theo như xem phim rạp.
Nếu biết, không chừng tay cầm cũng run lẩy bẩy.
Gia chủ Uesugi hóa ra là một cô gái trẻ.
Dù che mặt bằng khăn voan đen, khoác chiếc haori đen của đàn ông, nhưng dáng người thiếu nữ mảnh mai vẫn không thể giấu nổi dưới lớp vải rộng thùng thình.
Ban đầu cô ngồi rất ngoan, giống một nữ sinh chờ thầy đến giảng bài hơn là một gia chủ đường đường chính chính.
Vì gia chủ Minamoto chưa đến, cuộc họp bị hoãn lại.
Cũng chính lúc đó, trong tích tắc, cô lôi từ trong tay áo ra chiếc tay cầm game, khởi động thiết bị chiếu, nhanh nhẹn chọn nhân vật.
Mới chỉ mười mấy giây, những gia chủ khác và hàng trăm người dưới điện vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hiểu, thì tiếng “Fight!” đã vang dội cả chính điện, trận đấu bắt đầu.
Dùng từ “ngang ngược” để miêu tả hành động của cô e rằng chưa đúng.
Chính xác hơn phải là “thản nhiên như chốn không người”.
Trong mắt cô, đã phải chờ thì sao không tranh thủ chơi vài ván.
Còn chuyện lễ nghi, hay hương hồn tổ tiên?
Hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ.
“Erii! Erii!”
Masamune ngồi cách đó khá xa, không tiện đứng lên ngăn cản, đành chỉ khẽ quát gọi.
Nhưng giọng ông lập tức bị lấn át bởi tiếng quyền cước rền vang.
Cả sự tập trung của Uesugi Erii đã đặt trọn trên màn hình, mắt không chớp.
Khung cảnh trở nên có phần gượng gạo.
Đây vốn là cuộc họp quan trọng bậc nhất của tông gia xã hội đen, ba tộc lớn và năm tộc nhỏ đều hiện diện, lại tổ chức ngay trong thần xã thờ phụng linh vị tổ tiên.
Bầu không khí vốn phải cực kỳ trang nghiêm, ai nấy đều cố gắng giữ dáng vẻ hợp với nghi lễ:
Ngồi seiza ngay ngắn, tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp.
Trong hoàn cảnh ấy, không ai dám tự tiện đứng lên.
Masamune cũng không thể cao giọng trách cứ, vì đối phương dẫu sao cũng là một gia chủ.
“Thiếu chủ đã hoàn tất việc tuần tra, đang thay y phục, sẽ tới ngay.”
Quạ và Dạ Xoa cúi mình, rồi rảo bước trở về chỗ.
Khi chạy, họ khéo léo kéo chặt tay áo kimono để tránh gió phất động.
Không một ai ngoái nhìn họ, mọi ánh mắt đều hướng thẳng về phía trước.
Cả khung cảnh chẳng khác nào thời Chiến Quốc, khi các đại danh triệu tập võ sĩ bàn mưu ra trận, ý chí đã định, chỉ còn chờ hiệu lệnh để rút kiếm lên ngựa.
Kỳ thực, chẳng ai rõ mục đích cuộc họp lần này là gì.
Đã nhiều thập kỷ, gia tộc chưa từng triệu tập một hội nghị long trọng đến vậy.
Nhiều người bình thường vẫn phân tán khắp các thành phố, giữ địa bàn cho dòng họ.
Ngay cả lễ mừng năm mới hằng năm, người tham dự cũng chỉ bằng một nửa hôm nay.
Tin tức về cuộc họp quy mô thế này mà lan ra, ắt hẳn cả giới xã hội đen sẽ chấn động.
Điều đó có thể đồng nghĩa:
Bát gia Jaki chuẩn bị tái phân chia cục diện xã hội đen Nhật Bản, hoặc sẽ xóa sổ hẳn một bang hội nào đó.
Thế mà ngay lúc này, họ lại đang theo dõi một trận Street Fighter IV…
Phải chăng gia tộc định nhảy vào ngành công nghiệp game?
Hay là CAPCOM, cha đẻ của Street Fighter đã vô tình chọc giận gia tộc, và sắp bị trừ khử?
“Cược 200.000, tiểu thư Erii sẽ thắng.”
Quạ ghé sát nói nhỏ.
“Khó đấy, máu cô ấy chỉ còn nửa thanh, còn đối thủ di chuyển rất chuẩn.”
Dạ Xoa cũng khẽ đáp, môi mấp máy.
“Nhưng nộ khí của tiểu thư đã đầy, còn Ryu vừa tiêu hao hết. Chỉ cần ép hắn vào góc màn hình, tung cú heavy kick nối EX Hyakuretsukyaku, rồi kết thúc bằng chiêu cuối Senretsukyaku, thì một combo thôi cũng đủ K.O.”
“Cược đi. Nhưng đối thủ chắc chắn sẽ không để bị dồn vào góc. Theo tao, cứ light kick + medium punch nối Senretsukyaku, từ từ bào máu Ryu thì hơn. Nhưng nếu kéo dài, hắn lại tích đủ nộ khí, rồi tung thêm một quả Metsu Hadouken, tiểu thư Erii chắc chắn không thể né nổi.”
“Các cậu nên thấy may mắn vì được phục vụ bên thiếu chủ. Nếu ở dưới tay ta, chỉ riêng tội ăn nói nhảm nhí trong điện tổ, 10 ngón tay các cậu chặt sạch cũng chưa đủ đền.”
Ở hàng ghế phía trước, Akechi Asuya, trưởng chi bộ Kanto khẽ mấp môi cảnh cáo.
Quạ và Dạ Xoa lập tức ngậm miệng.
Quạ kín đáo giơ ngón giữa ra hiệu với Dạ Xoa, trong ngôn ngữ riêng của họ nghĩa là “OK, tao cược đấy”.
Dạ Xoa cũng giơ ngón giữa đáp lại.
Quả nhiên Erii làm theo cách của Dạ Xoa, liên tục dùng light kick, medium punch nối combo Senretsukyaku.
Ưu điểm của chuỗi này là tầm đánh xa, ít sơ hở, gần như không thể bị phản công.
Chiến thuật của người chơi Ryu cũng y hệt như Dạ Xoa đoán:
Thà chịu mất chút máu khi phòng thủ chứ nhất quyết không lùi vào góc màn hình.
Máu hắn vẫn đủ để cầm cự, nhưng nếu bị dồn vào đó thì có thể thua chỉ trong một chiêu kết thúc.
Mỗi lần Chun-Li đánh trúng, thanh nộ khí của Ryu lại đầy thêm.
Chẳng bao lâu, hắn sẽ lại tung ra được quả Metsu Hadouken khủng khiếp kia.
Dạ Xoa mỉm cười đắc ý, trong ba người, Quạ là kiểu quân sư thích vẽ vời lý thuyết, còn kẻ thực sự thấm nhuần tinh túy của những trận quyết đấu đường phố, chính là Dạ Xoa, một hung thần bước ra từ máu lửa ngoài đời thực.
Chun-Li bật nhảy, lại một lần nữa dùng chân điểm xuống đầu Ryu.
Động tác này rõ ràng là để dụ hắn tung Shoryuken.
Nhưng lần này, khi nhảy lên, Chun-Li cố tình giữ khoảng cách, khiến cú Shoryuken ngắn của Ryu không thể chạm tới.
Cô sẽ rơi xuống đất trước hắn, ngay gần góc sân…
Đó chính là chiêu thức mà Quạ từng dạy, cũng là cơ hội cuối cùng của cô.
Thế nhưng Ryu vẫn phòng thủ.
Chun-Li điểm trúng rồi bật ra, Ryu lăn người về phía sau, trốn vào góc sân mà hắn vốn không muốn lui về.
Bởi vì lúc này, thanh nộ khí của hắn đã đầy, Metsu Hadouken chỉ còn chờ phát động.
Dù Chun-Li có phòng thủ khi chạm đất, cũng chẳng còn ích gì, chiêu mạnh nhất này sẽ mài sạch giọt máu cuối cùng của cô.
Dạ Xoa búng tay, làm động tác đếm tiền về phía Quạ.
Quạ nhăn mày, đau như cắt ruột khi nghĩ đến đống tiền sắp bay đi.
Nhưng không ngờ, Chun-Li bất ngờ bật tường!
Đó là kỹ năng đặc trưng chỉ có cô và các ninja mới có, lợi dụng góc sân như một bức tường để bật ngược trở lại.
Cảnh quay cận cảnh rực rỡ:
Ryu hạ tấn, dồn lực, hét lớn tung ra Metsu Hadouken, luồng sóng khí cuồn cuộn như thủy triều.
Nhưng mục tiêu biến mất, cú bật tường giúp Chun-Li trì hoãn thời điểm chạm đất, chỉ vỏn vẹn nửa giây, nhưng cũng đủ để sóng khí lướt sát người cô mà không trúng.
Cô đáp xuống, nộ khí của Ryu đã cạn…
Chun-Li lập tức áp sát, tung cú đá mạnh, hủy động tác giữa chừng, EX Kikosho, lao tới, tiếp liền bằng một cú đấm nặng, rồi lại hủy chiêu, nối tiếp EX Hyakuretsukyaku…
Cuối cùng là chiêu Hoyokusen!
Một chuỗi combo hoàn hảo!
EX Kikosho, EX Hyakuretsukyaku và Hoyokusen đều trúng đích, Chun-Li xoay người như cơn lốc, đôi chân biến thành lưỡi dao liên hoàn, đá Ryu bay lên không trung.
“Chỉ thiếu một chút máu nữa thôi, chết tiệt!”
Quạ gào thầm trong lòng, tiếc đứt ruột.
Thời điểm combo vừa vặn đến mức tuyệt hảo, vốn đủ để lật ngược thế cờ.
Nhưng máu của Ryu vẫn còn hơi nhiều, tuy toàn bộ đòn đánh đều trúng, song vì hủy chiêu giữa chừng nên lượng sát thương chưa đủ, để lại cho Ryu một giọt máu cuối cùng.
Chun-Li chạm đất, Ryu cũng rơi xuống.
Cả hai đứng dậy, đều chỉ còn một chấm máu.
Trong tình huống này, Ryu chiếm ưu thế tuyệt đối bởi hắn có Shoryuken, một chiêu có khung vô địch.
Dạ Xoa thở phào, vì anh thừa biết trong tình thế này, người điều khiển Ryu đã nhập lệnh sẵn.
Khi Ryu bật dậy, Shoryuken sẽ lập tức xuất chiêu, khiến hắn bất khả xâm phạm.
Ngay cả khi Chun-Li thủ, cú đánh cũng sẽ cạo đi giọt máu cuối cùng của cô.
Thế nhưng cú Shoryuken dự kiến lại không xuất hiện.
Trên đầu Ryu, những ngôi sao và con chim nhỏ quay vòng, hắn đã bị choáng sau chuỗi combo!
Lúc này Dạ Xoa và Quạ mới nhớ ra:
Chuỗi combo kia không phải sát thương cao nhất, nhưng lại tích tụ lượng “choáng” lớn nhất!
Chun-Li chậm rãi bước đến, đứng sát Ryu, nhẹ nhàng ra một cú đấm nhỏ.
“K.O.”
Minamoto Chisei đưa tay cầm lại, đặt vào tay gia chủ Uesugi:
“Thắng một ván thì đừng nhớ mãi nữa, họp xong rồi hãy chơi tiếp.”
Anh đi từ cửa bên bước vào, khẽ quỳ xuống sau lưng gia chủ Uesugi.
Ở khoảnh khắc quyết định, khi gia chủ đã cầm chắc phần thua, Minamoto Chisei đã đoạt lấy tay cầm, lợi dụng cú bật tường để trì hoãn thời gian rơi, rồi phản công như cuồng phong bão táp.
Chỉ vỏn vẹn 5 giây ngắn ngủi, anh đã kéo Nữ thần Chiến thắng vốn đang nằm trong tay đối phương trở lại phía mình.
Giọng anh không gay gắt, cũng không như dỗ dành trẻ nhỏ, mà giống như một người anh trai với em gái, chỉ thoáng mang chút nghiêm khắc.
“Lúc nào rảnh anh sẽ chơi cùng em.”
Minamoto Chisei nói thêm.
Gia chủ Uesugi gật đầu, cất tay cầm đi, ngoan ngoãn lạ thường khi đứng trước mặt anh.
Không khí gượng gạo trong đại điện nhờ vậy mới được hóa giải.
Minamoto Chisei đứng lên, chỉnh lại áo, hành lễ đâu ra đấy:
“Xin thứ lỗi vì đến trễ. Tôi đã kiểm tra toàn bộ trước sau thần xã, xác nhận an toàn.”
Cả hội đường lặng đi vài giây, rồi Tachibana Masamune là người đầu tiên vỗ tay.
Ngay sau đó, mọi người đều đồng loạt tán thưởng.
“Không hổ là thiếu chủ.”
Quạ trầm trồ.
“Không hổ là thiếu chủ,” Dạ Xoa cũng thấp giọng nói, “ngay cả khi ngài Masamune có mặt cũng chưa từng nhận được nhiều tràng pháo tay thế này. Quả nhiên là Amaterasu no Mikoto.”
“Không, ý tao là tửu lượng cao đến thế, vậy mà nói dối vẫn cứ thản nhiên như không ấy.”
“Cậu đã đến rồi thì mau ngồi xuống đi. Trong thời tiết gió to mưa lớn thế này mà còn đích thân đi kiểm tra an toàn, thật vất vả cho cậu rồi.”
Masamune nói.
Phần 4:
Minamoto Chisei ngồi xuống chiếc bàn nhỏ của họ Minamoto.
Chính điện bỗng chốc tĩnh lặng đến cực điểm, tiếng mưa ngoài hiên càng thêm rõ rệt, từng sợi len lỏi vào tai.
Mọi ánh mắt đều hướng về Masamune.
Ông khẽ chỉnh lại vạt áo, chậm rãi đứng lên, lùi vài bước rồi cúi mình thật sâu.
Hành động ấy khiến cả sảnh đường chấn động.
Những bậc lão thành có địa vị lập tức quỳ phục xuống đất, hàng hậu bối cũng vội vàng noi theo.
Trong Bát gia Jaki, lễ nghi xưa cũ được tuân thủ nghiêm ngặt.
Thường ngày, những kẻ hậu bối kia ngay cả cơ hội diện kiến Masamune cũng hiếm hoi, nếu được “triệu kiến” thì đã là ơn sủng.
Không ít thủ lĩnh vốn hống hách ngoài đời, một khi bước vào văn phòng của ông liền thu mình lại như cừu non.
Nếu ông không trách phạt mà chỉ nói vài lời khích lệ, họ đã coi đó là vinh hạnh tột cùng.
Ấy vậy mà lúc này, chính Masamune lại hành đại lễ với họ, một lễ mà bọn họ căn bản không đủ tư cách để nhận.
Có người thoáng nhận ra:
Nghị sự hôm nay e còn chấn động hơn cả việc tái phân chia cục diện xã hội đen.
Từ thời Chiến Quốc, các võ gia từng ví lời lẽ như việc giương cung.
Cung kéo càng xa, mũi tên bắn ra càng dữ dội.
Trước khi bước vào chính đề, càng khiêm nhường bao nhiêu, thì chính đề ấy càng khiến người ta rúng động bấy nhiêu.
“Ta đảm đương cương vị gia trưởng đã 10 năm. Mười năm qua, có phúc phận được quen biết chư vị, được chư vị thừa nhận, cùng nhau gánh vác đoạn lịch sử này. Quãng thời gian đó, ta không hối tiếc. Những năm qua, nhờ sự chăm sóc của mọi người mà ta miễn cưỡng giữ vững được gia tộc này. Rất nhiều việc chưa trọn vẹn, làm phiền đến các vị.”
Masamune nói.
“Chính ngài mới là người chăm lo cho chúng tôi.”
Gia chủ Fuma đáp.
“Là ngài Masamune chăm lo cho chúng tôi!”
Tất cả đồng thanh.
“Chúng ta vốn là một nhà. Ta cũng chỉ mong mọi người được sống yên ổn. Mà quả thực, các vị cũng đã nâng đỡ ta. Không có nỗ lực của mọi người, ta đã sớm mất mạng rồi.”
Ông khẽ phất tay, ra hiệu mọi người ngồi xuống.
“Lại là một ngày mưa… thật khiến ta nhớ lại.”
Masamune chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt xa xăm.
“Nhiều năm trước, lần đầu ta đặt chân đến Nhật Bản, khi máy bay hạ cánh, vừa mở cửa khoang thì bên ngoài cũng đổ mưa thế này. Gió ẩm ướt và lạnh buốt, như thấm vào tận xương cốt.”
Ông dừng lại giây lát:
“Ở đây, nhiều người đều biết ta vốn chẳng sinh ra tại Nhật. Được chư vị suy tôn làm gia trưởng, với ta là một vinh dự ngoài mong đợi. Nhưng trong 10 năm qua, ta tự biết mình có nhiều thất trách. Các vị hẳn cũng rõ, chúng ta đã mất đi không ít địa bàn, cũng mất đi vô số đồng tộc. Mỗi năm, ta đều phải dự lễ tang này lễ tang nọ, khoác áo tang đen, đeo kính râm để che giấu nỗi bi thương. Sau chiến tranh, Nhật Bản phồn vinh, gia tộc cũng nhờ đó hưng thịnh. Nhưng kẻ địch của chúng ta lại ngày càng lớn mạnh, và ta chưa từng một lần đánh gục được chúng.”
“Chuyện ấy không thể trách ngài. Trong cuộc chiến chống lại Moukishu, ngài đã thân chinh đi đầu. Nếu không có ngài, cục diện gia tộc còn nguy cấp gấp bội.”
Gia chủ Fuma lên tiếng.
Masamune giơ tay, khẽ ngăn lời an ủi:
“Hôm nay, ta muốn kể cho mọi người một câu chuyện. Nhân vật chính là một người tên Sakurai Akira.”
Nghe vậy, Minamoto Chisei khẽ giật mình.
“Cậu ta sinh ra trong nhà Sakurai, một đứa trẻ vốn khoẻ mạnh bình thường. Nhưng đến năm 5 tuổi, bị phát hiện huyết thống bất ổn. Nói cách khác, cậu ta là một ‘Oni’. Từ lúc ấy, cậu không còn là đồng tộc của chúng ta, mà trở thành mục tiêu bị giám sát. Cậu bị đưa vào trường nội trú trong núi sâu Kobe, và từ đó giam cầm suốt 18 năm, cho đến năm 23 tuổi. Cậu ta sống cô độc, quanh năm chỉ có một người tới thăm, không phải cha mẹ, mà là một người chấp pháp của gia tộc. Cậu chưa từng có bạn gái, chưa từng có chiếc bánh sinh nhật, chưa từng đến công viên giải trí, cũng không có chuyến du lịch tốt nghiệp. Hẳn mọi người đều hiểu, cậu ta khao khát những điều ấy đến nhường nào. Nhưng vì là Oni, cậu ta không bao giờ có được.”
Giọng Masamune trầm xuống như tiếng chuông cổ.
“Rồi một ngày, có người trao cho cậu một loại thuốc, nói rằng nó có thể tinh lọc huyết thống, ban cho sức mạnh và tự do. Một thanh niên như vậy, làm sao có thể khước từ cám dỗ ấy? Cậu tiêm thuốc vào cơ thể, đánh thức dòng máu rồng trong người. Quả thực cậu đã có được sức mạnh và tự do, nhưng chỉ là 2 tuần tự do ngắn ngủi. Sau 2 tuần, cậu bị Cục Chấp Hành thủ tiêu. Chính Cục trưởng Minamoto Chisei là người tự tay hành quyết.”
Masamune thở dài.
“Trong 2 tuần đó, cậu ta cưỡng bức và giết hại vô số phụ nữ, phát tiết cơn đói khát dồn nén bấy lâu, như kẻ chết đói lao vào cơn ăn bù không kiểm soát. Vậy chư vị nghĩ sao về thanh niên đã chết kia?”
Masamune đảo mắt nhìn quanh.
“Khinh ghét ư? Thù hận ư? Khinh bỉ chăng? Hay chỉ thấy bi thương, đáng thương, đáng tiếc?”
Không ai trả lời.
Trong Bát gia Jaki, đây là một câu hỏi đầy lắt léo.
“Còn ta… chỉ thấy đau lòng.”
Nasamune khẽ nói.
“Cậu ta là người nhà chúng ta. Cậu ta phạm tội, bị xử tử. Nhưng dẫu sao, vẫn là người nhà. Với tư cách gia trưởng, ta có quyền hận cậu ta, khinh rẻ cậu ta sao? Ta chỉ thấy… bi ai.”
“Ngài Masamune… đó là lời nguyền từ khi gia tộc lập ra tới nay.”
Gia chủ Sakurai cất lời.
“Đúng vậy. Chúng ta ai nấy đều mang lời nguyền ấy, truyền nối theo huyết thống. Với người ngoài, huyết mạch rồng dường như là niềm kiêu hãnh. Nhưng đồng thời, nó cũng là ác quỷ. Nó nâng đỡ một số người, song cũng huỷ diệt những kẻ khác. Hôm nay, các vị có mặt ở đây là vì may mắn sở hữu huyết thống ổn định. Nhưng hãy thử tưởng tượng, nếu ngay từ khi sinh ra các vị giống như Sakurai Akira thì từng người trong các vị đều chỉ là cái tên nằm trên danh sách chờ bị thủ tiêu. Ta không thể thay đổi quy củ ngàn đời này, bởi chúng ta không thể để huyết mạch rồng ăn mòn gia tộc. Bát gia Jaki tồn tại từ cổ đại đến nay, chính là để canh giữ cánh cửa phong ấn loài rồng, quyết không cho phép chúng phục sinh nhân thế!”
“Tất cả hiểu rồi ạ!”
Hàng hậu bối đồng loạt cúi rạp người.
“Tiếp theo, ta muốn hỏi mọi người một điều: là ai đã trao cho Sakurai Akira loại thuốc nguy hiểm kia? Kết quả phân tích của Sở Nghiên cứu Ganryu đã có. Thứ thuốc đó quả thực có khả năng kích hoạt huyết mạch rồng. Nó được chế tạo nhằm giúp hỗn huyết chủng tiến hóa thành chân long. Vậy thì, ai là kẻ nhiều năm nay luôn khao khát vứt bỏ nhân tính để hoá thành rồng?”
“Là Moukishu?”
Sau khoảng lặng dài, gia chủ Ryoma khẽ nói.
“Thế thì ai là kẻ bấy lâu luôn cạnh tranh với chúng ta trong giới xã hội đen? Ai là kẻ xúi giục các băng nhóm từng thần phục chúng ta phản bội? Ai là kẻ suốt bao năm không ngừng xâu xé địa bàn của ta?”
Masamune tiếp lời.
“Moukishu!”
Gia chủ Fuma đáp.
“Đúng. Vẫn là Moukishu. Chỉ có chúng, những kẻ cũng thừa kế máu rồng, mới có tư cách thách thức chúng ta. Chính vì sự tồn tại của Moukishu, chúng ta mới không dám buông lơi thanh kiếm! Mỗi bang hội chống đối sau lưng đều có chúng chống lưng. Cũng chính chúng là kẻ luôn rỉ tai lũ trẻ huyết thống bất ổn, cám dỗ chúng sa ngã. Vì sự tồn tại của Moukishu, chúng ta buộc phải giám sát nghiêm ngặt từng đứa trẻ như thế. Thanh kiếm của người chấp pháp đã vấy máu đến mức không thể rửa, bởi chúng ta tuyệt đối không thể mạo hiểm giữ lại bất kỳ kẻ nào đã sa ngã! Bởi ta e rằng, nếu không, tất cả sẽ rơi vào tay Moukishu!”
Masamune thở ra một hơi, rồi cất giọng vang dội như sấm:
“Ở Nhật Bản, chúng ta chỉ có một kẻ thù duy nhất chính là Moukishu! Nhưng vì sao bao năm qua chúng ta vẫn không thể tiêu diệt được Moukishu?”
Bên dưới lặng thinh.
Sau một lúc lâu, gia chủ Sakurai khẽ thở dài:
“Bởi vì cái gọi là Moukishu… thực ra đều là đồng tộc của chúng ta.”
Masamune gật đầu:
“Đúng vậy. Bởi Moukishu chính là đồng tộc của chúng ta, trong huyết quản chúng chảy cùng một dòng máu. Mỗi một kẻ trong Moukishu đều sinh ra từ chính gia tộc này. Con trai, con gái các vị bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành Oni. Huyết thống càng thuần khiết, sức mạnh càng lớn, thì nguy cơ trở thành Oni lại càng cao. Moukishu chẳng khác nào cái bóng của Bát gia Jaki chúng ta. Ta không thể nào giết chết được cái bóng của chính mình. Chỉ cần chúng ta còn tiếp tục sinh sôi, đời sau vẫn sẽ xuất hiện những đứa trẻ biến thành Oni. Oni tụ tập lại với nhau, chính là Moukishu. Tổ chức đó đã đi theo Bát gia Jaki suốt cả ngàn năm, đây chính là định mệnh của chúng ta!”
Nói đến đây, giọng ông bỗng dừng lại, rồi trở nên bình thản:
“Đã đến lúc phải chặt đứt cái định mệnh này. Và việc đó… cần phải có người đứng ra làm.”
Ông vốn cất giọng sang sảng, khí thế như chuông đồng.
Nhưng câu cuối cùng lại bình lặng như lời bâng quơ.
Tuy vậy, những ai hiểu rõ vị gia trưởng này đều biết:
Càng là lời nói tưởng chừng hờ hững, lại càng kiên định như sắt đá.
Điều đó chứng tỏ ông đã suy ngẫm hàng ngàn lần, và giờ đây đã đi đến kết luận cuối cùng.
Lúc này, ông giống như một võ sĩ đã rút kiếm ra khỏi vỏ, sát khí không còn bộc lộ dữ dội, mà ẩn giấu bên trong, trầm tĩnh đến đáng sợ.
Gia chủ Inuyama dè dặt hỏi:
“Ngài Masamune… ý ngài là muốn phát động chiến tranh với Moukishu sao? Không bàn đến thắng bại, nhưng trong mắt nhiều người, việc đó khác nào huynh đệ tương tàn. Moukishu đâu phải ai cũng là kẻ sa đọa, bọn họ chỉ là những hỗn huyết chủng có huyết thống bất ổn. Nếu như tuyệt đường sống của họ… liệu có quá tàn nhẫn không? Dù sao… họ cũng là máu mủ của chúng ta.”
Masamune cười lạnh:
“Đúng, Moukishu mang cùng huyết thống, nhưng có thực sự còn là đồng tộc sao? Họ đã chọn con đường của loài rồng. Trong mắt họ, rồng là sinh vật hoàn mỹ, là đế vương của thế giới, còn con người phải quỳ rạp dưới chân chúng, cam chịu làm nô lệ. Đó là luật cạnh tranh khắc nghiệt của tự nhiên, kẻ mạnh làm vua! Nhưng con đường chúng ta chọn là con đường của con người. Trong mắt chúng ta, rồng là ma quỷ, là kẻ thù truyền kiếp phải tiêu diệt bằng chính máu của mình! Kẻ làm nô bộc cho loài rồng và kẻ đứng ra bảo vệ loài người, hai bên có thể gọi là đồng tộc được sao?”
Ông ngẩng đầu, chỉ tay lên trời:
“Moukishu chính là hiện thân của tội ác! Là cội nguồn của mọi tội lỗi! Chỉ khi quét sạch chúng khỏi thế gian này, mới có thể mang lại hòa bình và an yên lâu dài!”
Các gia chủ đều biến sắc, kể cả Minamoto Chisei.
So với những người khác, anh vốn biết sớm hơn về kế hoạch của Masamune, nhưng trong suy nghĩ của ông, đó chỉ là một đòn đánh chí mạng vào Moukishu, chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tận diệt.
Từ xưa đến nay, chưa từng có ai trong Bát gia Jaki nghĩ đến việc xóa sổ toàn bộ Moukishu bởi điều đó vốn là điều không thể.
Moukishu chính là cái bóng của Bát gia Jaki.
Còn Bát gia Jaki, thì bóng ấy vẫn tồn tại.
Muốn tận diệt Moukishu, chẳng khác nào phải diệt luôn chính bản thân mình.
Gia chủ Miyamoto chậm rãi hỏi:
“Quét sạch? Liệu chúng ta có thể làm nổi không?”
Masamune gật đầu:
“Có thể. Nhưng tuyệt đối không phải việc dễ dàng, bởi nó đòi hỏi một quyết tâm chưa từng có!”
Ông quay sang gia chủ Fuma:
“Ngài hẳn từng nghe đến Nẻo Hoàng Tuyền rồi chứ?”
Gia chủ Fuma trầm ngâm một hồi, rồi gật đầu:
“Từ sau khi có kẻ phóng hỏa thiêu rụi thư khố của gia tộc, rất nhiều tư liệu thất lạc, nhất là những chuyện bị coi là hoang đường. Hậu bối ngày nay ít ai biết đến Nẻo Hoàng Tuyền, nhưng trong lòng Moukishu, đó chính là con đường cứu rỗi. Họ tin rằng trên đời này tồn tại một con đường có thể khiến hỗn huyết chủng tiến hóa thành rồng thuần huyết.”
Phần 5:
“Rồng thuần huyết ư?”
Các gia chủ đều thất sắc nhìn về phía gia chủ Fuma, chỉ có gia chủ Uesugi vẫn thản nhiên vuốt ve vạt áo, từ đầu đến cuối tỏ rõ thái độ:
Ta chỉ đến dự thính, các ngươi nói gì cũng chẳng can hệ đến ta.
Gia chủ Sakurai chậm rãi nói:
“Người bị huyết rồng nuốt chửng thì chỉ có kết cục duy nhất, trở thành Tử Thị. Ta chưa từng nghe nói có hỗn huyết chủng nào có thể tiến hóa thành chân long.”
Gia chủ Fuma gật nhẹ:
“Đúng vậy, cho nên ta mới nói đó chỉ là truyền thuyết hoang đường. Thần thoại kể rằng phụ thân của chư thần, Izanagi, từng men theo một con đường thần bí mà xuống cõi U Minh tìm lại người vợ đã khuất, Izanami. Con đường đó chính là Nẻo Hoàng Tuyền, một lối dốc tối tăm, uốn lượn giữa núi sâu, quanh co khúc khuỷu như ruột dê, dẫn thẳng xuống nơi trú ngụ của linh hồn người chết. Người sống vốn bị cấm kỵ đặt chân vào, bởi đã bước qua thì khó lòng quay trở lại. Bởi con đường tiến hóa quá đỗi huyền bí và hiểm nguy, nên Moukishu lấy ‘Nẻo Hoàng Tuyền’ làm ẩn dụ cho con đường tiến hóa. Từ xưa đến nay, trong 1.000 kẻ dấn bước thì 999 kẻ lạc mãi trong mê cung không lối thoát, chỉ kẻ có ý chí sắt đá mới có thể nhìn ra con đường thật sự. Thế nhưng, suốt muôn đời, duy chỉ có Izanagi là người sống còn trở về sau khi vượt qua cánh cửa ấy, để lại bóng dáng của mình trong những điển tích thần thoại và các nghi lễ thanh tẩy truyền đời.”
Masamune trầm giọng tiếp lời:
“Thế nhưng ngàn năm qua, Moukishu vẫn hết đời này đến đời khác lao mình vào tìm kiếm Nẻo Hoàng Tuyền. Đó là tín ngưỡng của chúng. Và nay, chúng rốt cuộc đã lần được ít nhiều dấu vết.”
Đôi mắt gia chủ Fuma chợt mở to:
“Thật sự có Nẻo Hoàng Tuyền sao? Trong lịch sử chưa từng có tiền lệ hỗn huyết chủng hóa rồng!”
Masamune lắc đầu:
“Ta không dám chắc dấu vết chúng nắm trong tay có chính xác hay không. Nhưng Moukishu đang chuẩn bị thám hiểm Shinsojo! Năm năm gần đây, Nhật Bản có 3 cơ quan chuyên nghiên cứu tàu lặn có thể chạm đến đáy vực Nhật Bản… và cả 3 cơ quan ấy đều nhận vốn từ Moukishu! Chúng tin rằng đầu mối của Nẻo Hoàng Tuyền chính là nơi tổ tiên an táng thần. Còn cuối con đường ấy là Long Môn. Chỉ cần vượt qua cánh cổng đó, chúng sẽ tiến hóa thành rồng thuần huyết. Và chìa khóa mở cánh cổng ấy chính là di cốt của thần được chôn sâu trong huyệt mộ!”
Gia chủ Fuma thất thanh:
“Chúng định khai quật Shinsojo ư? Không thể nào… đó là chốn đã bị Amaterasu và Tsukuyomi phong ấn! Không một ai có thể quay trở lại nơi đó!”
Masamune thấp giọng, như gió thoảng:
“Phong ấn thì có ích gì? Chừng nào Shinsojo còn tồn tại, phong ấn sớm muộn cũng rạn nứt, sẽ có ngày bị phá bỏ. Và ngày ấy… đã đến rồi. Thế nên chuyện có khai chiến hay không, vốn chẳng phải do chúng ta quyết định. Khi các vị còn chưa hay biết, chiến tranh đã sắp nổ ra.”
Gia chủ Sakurai nhìn thẳng vào ông:
“Vậy thưa ngài Masamune, cái gọi là phương pháp vĩnh viễn xóa bỏ Moukishu của ngài… rốt cuộc là gì?”
Masamune chậm rãi nói từng chữ:
“Phá hủy Shinsojo, chôn vùi di cốt thần, chặt đứt Nẻo Hoàng Tuyền, hủy diệt hy vọng cuối cùng của Moukishu! Sau đó, thanh trừng toàn diện thế lực của chúng: những kẻ phụ thuộc, những bang hội nương nhờ, những doanh nghiệp bị thao túng, tuyệt đối không để sót một ai! Dùng trận chiến này, để kết thúc tất cả!”
Gia chủ Fuma run giọng:
“Nhưng một khi chiến tranh mở ra… e rằng máu sẽ chảy thành sông.”
Masamune điềm nhiên đáp:
“Máu của chính nghĩa, cuối cùng cũng phải đổ xuống. Nhưng với tư cách là gia trưởng, ta không thể chỉ bằng quyết ý của riêng mình mà kéo tất cả các vị vào trận. Ta biết con đường này khổ nạn trùng trùng, ta cũng đã chuẩn bị sẵn cái chết. Thế nhưng ta không biết có bao nhiêu người đồng lòng cùng ta, có bao nhiêu người nguyện ý theo ta. Tương lai của gia tộc phải do chính từng người trong gia tộc quyết định. Vì thế, ta triệu tập các vị đến đây, xin mỗi người hãy bày tỏ tiếng nói thật trong lòng.”
Ông vỗ tay.
Cửa bên mở ra.
Các thần quan vận y phục trắng tiến vào, nâng hai bức bình phong trắng đặt phía sau lưng ông.
Dưới bình phong, đặt sẵn bút lông và nghiên mực.
Masamune đứng dậy, vung bút viết lên bình phong bên trái một chữ “Chiến”, bút lực tung hoành như đao kiếm chém giết.
Rồi lại viết lên bình phong bên phải một chữ “Nhẫn”, nét chữ tròn đầy, giấu kín mọi mũi nhọn.
Cùng một bàn tay viết ra, nhưng 2 chữ toát ra hai khí tượng khác biệt, đều có phong thái bậc danh gia.
Ông cất giọng sang sảng:
“Người nào cho rằng gia tộc nên quyết chiến cùng Moukishu, xin mời viết chữ ‘Chính’ dưới chữ Chiến. Người nào cho rằng chúng ta nên tiếp tục nhẫn nhịn, xin viết chữ ‘Chính’ dưới chữ Nhẫn. Ta, với tư cách gia trưởng, tuy lòng chỉ muốn chiến, nhưng tuyệt không cưỡng ép ai. Lá phiếu của ta xin gác lại. Ta lấy danh dự gia chủ họ Tachibana, Tachibana Masamune, mà thề rằng: bất luận đêm nay có ý kiến gì, sẽ không ai bị trừng phạt. Dù các vị ủng hộ hay phản đối, ta đều cảm tạ tận lòng.”
Nói đoạn, ông rút từ ngực áo ra một dải lụa trắng, che mắt mình, rồi ngồi ngay ngắn giữa hai bức bình phong:
“Xin các vị hãy ban cho ta sự phán quyết của mình. Hoặc dập tắt sát niệm trong lòng ta, hoặc tiếp thêm khí thế chiến đấu cho ta!”
Gia chủ Fuma thở dài:
“Thưa gia trưởng, cách này từ trước đến nay chưa từng có. Lũ hậu bối trẻ tuổi nào dám đưa ra quyết định trọng đại như thế? Nếu ngài thật sự quyết ý đối đầu Moukishu… thì chúng tôi chỉ có thể lấy mạng theo ngài mà thôi.”
Masamune khẽ mỉm cười:
“Kotaro, ông và ta đều đã già rồi. Mà gia tộc này, sau cùng cũng là của lớp trẻ. Vì sao tương lai lại không để cho họ quyết định? Nếu trận chiến này thực sự bùng nổ, ta mong máu đầu tiên đổ xuống sẽ là của ông và ta. Chúng ta đã già, sống cũng đủ rồi. Nếu cái chết của ta có thể kết thúc lời nguyền của gia tộc… ta nguyện không oán không hối.”
Đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Chỉ còn tiếng gió rít ngoài song, tựa như tiếng quỷ than.
Hoa anh đào rơi lả tả, càng khiến người ta cảm nhận rõ nỗi vô thường của kiếp sống.
Không ai động đậy.
Ngay cả các gia chủ cũng chần chừ, bởi mỗi nét bút đặt xuống dường như đều nhuộm máu của lớp trẻ.
Sự im lặng kéo dài đến 5 phút.
Bỗng gia chủ Inuyama đứng dậy, đi đến bình phong bên phải, phẩy bút viết một nét, rồi ném bút xuống giá, xoay người rời đi.
Ông gạt phăng tay cận vệ đang cầm ô, lao thẳng vào màn mưa gió.
Ánh mắt mọi người dao động.
Thái độ của Inuyama cũng là tâm tư của không ít người:
Khi hòa bình vẫn còn níu giữ được, con người luôn muốn giữ lấy hòa bình.
Dẫu sao, Moukishu vẫn là huyết thống của cùng một gia tộc.
Dần dần, có người đứng lên viết chữ lên bình phong, hoặc bên “Chiến”, hoặc bên “Nhẫn”.
Nhưng phần nhiều vẫn chọn chữ “Nhẫn”.
Người viết xong đều tiến đến trước mặt Masamune, cúi mình thật sâu, rồi lặng lẽ rời khỏi đại điện.
Ngoại trừ gia chủ Inuyama, những gia chủ còn lại vẫn chưa hề bày tỏ lập trường.
Bởi họ hiểu rằng thái độ của mình sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hậu bối trong gia tộc.
Nếu ở phía Tây, cuộc bỏ phiếu sẽ được tiến hành kín.
Nhưng ở Nhật, kẻ nào dám đưa ra quyết định, kẻ đó cũng phải dám cho thiên hạ biết quyết định ấy.
Minamoto Chisei ngồi nhìn Masamune đang an tọa giữa hai bức bình phong, chợt nhớ đến Saigo Takamori[note80144], kẻ từng vì bảo vệ lợi ích võ sĩ tầng lớp thấp và giữ gìn tinh thần võ sĩ đạo mà chết.
Quá mức cố chấp, cũng quá mức cô độc.
Khi ông ta giương cao chiến kỳ, Nhật Bản đã chẳng còn là quốc gia của võ sĩ nữa.
Một giai cấp mới trỗi dậy, thương nhân và chính khách mới là kẻ nắm giữ tương lai.
Người đời ngưỡng mộ dũng khí của ông, nhưng rốt cuộc cũng chỉ đứng nhìn ông ngã xuống, như cánh anh đào rơi tàn.
Masamune khẽ mỉm cười:
“Chisei… ta xin lỗi cậu.”
Minamoto Chisei thoáng sững người:
“Tại sao ngài lại nói vậy?”
“Ta từng hứa với cậu rằng sẽ dốc hết sức để loại trừ bạo lực, vậy mà giờ lại quyết tâm dùng bạo lực để tranh lấy một tương lai tươi đẹp. Nực cười, phải không? Để mai sau không còn đổ máu, hôm nay ta lại phải khiến máu chảy nhiều hơn. Nhưng với một gia tộc sống trong bóng tối như chúng ta, buông bỏ bạo lực thật sự quá khó. Nó cũng giống như một kiếm thánh cả đời bất bại: trước cửa đạo quán của ông ta lúc nào cũng đông nghịt môn sinh, chẳng kẻ thù nào dám bén mảng đến gần. Thế nhưng một khi ông ta quyết cất kiếm, thề không giết nữa, thì môn sinh sẽ rời đi, đạo quán trở nên hiu quạnh, còn những kẻ thù xưa kia lại lần lượt tìm đến cửa. Bởi vậy, bất cứ võ sĩ nào học kiếm giết người đều được thầy mình cảnh báo ngay từ buổi đầu tiên: ngày nào cậu cầm kiếm, thì khoảnh khắc buông nó xuống, chính là ngày cậu phải chết.”
Giọng của Masamune khẽ khàng vang lên.
“Con biết ngài đã cố gắng hết sức rồi, nhưng ngài không phải người dễ dàng bỏ cuộc.”
“Trong bản tính con người vốn có một phần bạo lực. Nơi nào có người, nơi ấy có bạo lực. Muốn khống chế bạo lực, ắt phải nắm trong tay bạo lực lớn hơn. Muốn chấm dứt bạo lực… thì phải trở thành sức mạnh bạo lực lớn nhất.”
Masamune nói chậm rãi.
Minamoto Chisei nghe xong rùng mình, bất giác ngồi thẳng lưng.
Trước khi buổi họp bắt đầu, anh đã uống rất nhiều rượu, bởi trong thâm tâm anh vốn không muốn có mặt ở đây.
Masamune tuyên bố lần hội nghị này sẽ mở ra một thời đại mới cho gia tộc, nhưng Chisei lại thấy bản thân không đủ sức gánh nổi trọng trách ấy.
Ở Nhật Bản, Cục Chấp Hành là cơ quan khiến tất cả đều run sợ, bị nhiều người gọi thẳng là “cơ quan giết người”.
Trong mắt cấp dưới, một cục trưởng như anh hẳn phải là kẻ quyết đoán, tay sắt máu lạnh.
Nhưng sự thật là, Chisei vốn chẳng phải người giỏi đưa ra quyết định.
Mỗi thời đại mới ra đời đều phải lấy máu vô tội để làm nền.
Ngày trước, những kẻ thuộc phái đảo mạc Duy Tân khi vung kiếm giữa đêm trăng ở Edo, đã hít sâu mùi tanh nồng trong gió rồi hô lên: “Đây là máu cho thời đại mới! Đây là hơi thở của kỷ nguyên tương lai!”
Nhưng những kẻ gục trong vũng máu kia nào có cơ hội được nhìn thấy một tương lai do chính xương trắng và máu họ dựng nên.
Masamune từng đưa cho anh cuốn tiểu sử của Okubo Toshimichi[note80145], mong anh có thể trở thành một người đàn ông đủ bản lĩnh để nắm giữ quyền lực.
Nhưng đọc xong, Chisei đã lặng lẽ gửi trả lại, ngầm nói rằng anh không thể làm được.
Bàn tay cầm kiếm của anh cứng như sắt, nhưng tay nắm quyền thì lại chẳng đủ mạnh.
Nếu đặt mình vào thời loạn lạc ở Edo, anh chẳng thể trở thành một Saigo Takamori sẵn sàng tuẫn tiết vì võ sĩ đạo, càng chẳng thể như Kido Takayoshi[note80146] kiên định và mưu lược, lại càng không thể như Okubo Toshimichi cứng rắn nắm chặt vận mệnh quốc gia giữa phong ba bão táp.
Anh chỉ thấy mình sẽ chuồn sang Pháp bán kem chống nắng.
Thế nhưng giờ đây, Chisei không thể quay lưng bỏ đi khỏi ngôi thần xã này.
Anh ngắm gương mặt già nua nhưng lưng vẫn thẳng tắp của Masamune, nhớ lại thuở nhỏ người đàn ông ấy đã tận tay dạy anh rèn kiếm.
Khi ấy, thiếu niên Chisei từng hỏi:
“Bao giờ thì ngài mới rèn được một thanh kiếm thật tốt?”
Masamune mỉm cười điềm đạm đáp:
“Thanh kiếm mà ta rèn, chính là bản thân ta. Sẽ có một ngày, ta sẽ mài giũa bản thân thành một lưỡi bảo kiếm, chỉ đợi đến lúc tung ra một nhát chém kinh thiên động địa, khiến yêu ma quỷ quái tan biến!”
Có lẽ, hôm nay chính là ngày ông chờ đợi, ngày bảo kiếm rút khỏi vỏ sau bao thập kỷ tôi luyện.
Nhưng Chisei lại không nỡ để thanh kiếm ấy khi ra khỏi vỏ lại lẻ loi đến thế, không có một thanh danh kiếm nào bên cạnh hòa ca cùng tiếng gầm của nó.
Chisei bỗng đứng bật dậy, đi ngang qua Masamune, cầm lấy cây bút đã chấm đầy mực đậm, vạch một nét mạnh mẽ vào bên “Chiến”!
Rồi anh buông bút, không ngoảnh lại, rảo bước ra ngoài, bỏ lại sau lưng những tiếng xôn xao đầy kinh ngạc.
Gia chủ Uesugi cũng lập tức đứng dậy, tiến đến bình phong bên trái, vạch thêm một nét, rồi kéo lê guốc gỗ “cộp cộp” bước theo Chisei.
Khi cô đứng lên, mọi người mới thấy rõ đó là một cô gái đã trưởng thành, dáng vóc cao gầy.
Thế nhưng cô lại níu tay áo Chisei, khẽ lắc lắc, hệt như một thiếu nữ nũng nịu đòi anh trai chơi cùng.
Trong lúc các gia chủ vẫn còn chần chừ, hai trong ba tộc lớn, Minamoto và Uesugi đã công khai tuyên bố ủng hộ Tachibana.
Cán cân giữa “Chiến” và “Nhẫn” vì thế tất yếu sẽ đảo ngược.

