Phần 1:
“Tôi đã lục trong cơ sở dữ liệu của Norma, tìm hết mọi tài liệu liên quan đến chi nhánh Nhật Bản. Có một tin xấu và một tin tốt, cậu muốn nghe cái nào trước?”
Caesar gập chiếc laptop lại.
Lộ Minh Phi nghĩ ngợi một chút:
“Nghe tin xấu trước đi, để còn giữ chút hi vọng.”
“Chi nhánh Nhật đúng là một tổ chức xã hội đen. Không những thế, nó còn là gia tộc yakuza lâu đời nhất trong lịch sử Nhật Bản, từ trước đến nay luôn là thủ lĩnh tối cao của thế giới ngầm.”
“Thấy chưa! Em nói mà! Minamoto Chisei-senpai nhìn phát đã biết mặt mũi dân xã hội đen rồi!”
Lộ Minh Phi thầm đoán bấy lâu nay, giờ coi như được chứng thực.
“Vậy còn tin tốt là gì?”
“Giờ thì… chúng ta cũng thế.”
“Này mà gọi là tin tốt hả ?! Anh bị chập mạch rồi à, đại ca?!”
“Ít ra thì bây giờ ta với dân xã hội đen là cùng một phe. Như vậy họ sẽ không chặt tay chúng ta, không nhét xi măng dìm xuống biển, cũng không tống đi làm trai bao.”
Caesar nhún vai, “Ở đây thế lực của họ rất mạnh, có thể hỗ trợ hành động của chúng ta. Vậy nên miễn cưỡng coi như là tin tốt.”
“Nhưng em vốn trong sạch, chưa bao giờ đánh người, càng không có thói quen rình trộm phòng tắm nữ! Nếu có gì sai trái thì chỉ là… từng tải vài bài MP3 lậu thôi! Sao tự dưng em lại thành dân xã hội đen được?!”
Lộ Minh Phi kêu trời.
“Đừng hoảng, để tôi phổ cập cho cậu tí kiến thức luật pháp Nhật Bản. Nhật là quốc gia duy nhất trên thế giới cho phép các tổ chức yakuza tồn tại hợp pháp. Ví dụ như Yamaguchi-gumi, được mệnh danh là tập đoàn yakuza lớn nhất Nhật, cũng là một công ty hợp pháp. Luật Nhật chỉ xử phạt cá nhân phạm tội, chứ không triệt tiêu cả tổ chức. Trên thực tế, yakuza còn hoạt động rất mạnh trong xã hội. Nhiều khi động đất, lũ lụt xảy ra, người đầu tiên xông đến cứu trợ không phải quân đội hay cảnh sát, mà chính là băng yakuza. Ở Nhật, làm yakuza cũng được coi như một nghề, có bảo hiểm xã hội, có trợ cấp thất nghiệp hẳn hoi.”
Caesar nói tiếp, “Vậy nên chúng ta được xem là thành viên yakuza chẳng qua vì có liên hệ với tổ chức, chứ không đồng nghĩa với việc đã phạm tội.”
“Ý anh là ở đây, yakuza không bị người ta xem như chuột chạy qua đường ai cũng chửi rủa?”
Lộ Minh Phi dần hiểu ra.
“Cũng không hẳn. Dù hợp pháp nhưng dân chúng vẫn dè chừng.”
Sở Tử Hàng xen vào, “Yakuza có lịch sử rất lâu đời. Ban đầu vốn là các nghiệp đoàn: bốc vác có nghiệp đoàn, kỹ nữ cũng có nghiệp đoàn, mỗi nghề có quy củ riêng. Nhiều quy củ đi ngược luật pháp, nhưng nếu giải tán hết nghiệp đoàn thì cả ngành nghề sẽ rối loạn. Thế rồi một số nghiệp đoàn biến thành bang hội yakuza. Trong đó có những bang hội quý tộc, thế lực mạnh, làm ăn phần lớn hợp pháp, lại quan hệ mật thiết với chính khách, thương nhân. Bởi vậy Nhật Bản mới cho phép chúng tồn tại. Không phải yakuza nào cũng phạm pháp. Có chuyện từng xảy ra ở Osaka: một người phụ nữ thuê yakuza chém chồng gãy tay, yakuza bị làm phiền quá nên… gọi thẳng cảnh sát.”
“Nghe sao… yếu xìu thế nhỉ?”
Lộ Minh Phi lắc đầu.
“Không hẳn vậy. Yakuza ở Nhật vốn rất kiềm chế, ít khi ra tay nếu không thật sự cần thiết. Bước sang những năm gần 2010, thế lực của họ dần thu hẹp, chủ yếu tập trung vào làm ăn. Thế nhưng, nếu ai dám phá vỡ những luật ngầm trong giới, sự trả thù vẫn vô cùng tàn khốc. Người ta từng đồn rằng, nếu toàn bộ yakuza cùng lúc mở chiến tranh báo thù, thì ngay cả khi cảnh sát Nhật Bản dốc toàn lực cũng khó lòng dẹp nổi.”
“Hiệu trưởng thật sự đồng ý cho chi nhánh Nhật làm cái trò này sao?”
Lộ Minh Phi ngạc nhiên, “Thầy ấy vốn giao du với giới thượng lưu châu Âu, còn hay uống trà chiều cùng hoàng thất. Khí chất cao quý thế, sao lại dính dáng đến yakuza được?”
“Chuyện bên trong thì chúng ta không biết rõ. Thông tin Norma cung cấp cũng rất mơ hồ. Đại khái là chi nhánh Nhật không trực thuộc học viện, mà do học viện hợp tác cùng một gia tộc hỗn huyết chủng ở Nhật lập nên. Gia tộc này gọi là Bát Gia Jaki, gồm ba tộc lớn và năm tộc nhỏ, toàn bộ đều là hỗn huyết chủng. Suốt ngàn năm nay họ ngồi trên đỉnh giới yakuza, bất cứ thủ lĩnh nào muốn dựng nghiệp đều phải đến thần xã của Bát Gia Jaki ‘dâng hương’, tỏ lòng tuân phục luật lệ do họ định ra. Nhờ vậy mới có tư cách chính danh phát triển bang hội. Thế lực Bát Gia Jaki lớn đến nỗi ngay cả các gia tộc hỗn huyết chủng châu Âu cũng kiêng dè. Học viện không thể ép buộc, chỉ có thể liên minh. Vì thế nên chi nhánh Nhật mới ngang ngược với người của trụ sở, mà học viện cũng nhắm mắt cho qua.”
“Thái độ cũng đâu tệ lắm. Ra đón bằng SUV hạng sang, còn mang theo gái xinh nữa.”
Lộ Minh Phi nhớ lại, thấy Sakura và Minamoto Chisei đúng là trai tài gái sắc.
“Ừ, chính vì vậy tôi mới thấy kỳ quái.”
Caesar nhíu mày, “Tôi có vào diễn đàn Người Gác Đêm, đọc mấy bài ‘du ký công vụ’ của những người từng sang Nhật. Ai cũng nói chi nhánh Nhật đúng là địa ngục, bị hành hạ đến mất sạch nhân quyền… Mẹ kiếp!”
“Sao thế?”
Lộ Minh Phi giật mình, không ngờ Caesar lại chửi đột ngột.
“Giờ tôi mới hiểu. Hèn chi khi nghe tin tôi sắp sang Nhật, mấy cán bộ hội học sinh đồng loạt gọi video để… từ biệt. Có thằng còn nhìn thẳng vào camera, nghẹn ngào bảo: ‘Đại ca, đợi anh về chúng ta lại cùng đi săn’. Lúc ấy tôi cứ tưởng mình mắc bệnh nan y, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Bọn họ chắc nghĩ tôi đi chuyến này khó mà toàn vẹn quay lại.”
“Quả nhiên… Trước khi lên tàu, Lancelot còn chạy ra nhà ga, bàn giao công việc của Hội Sư Tâm với tôi. Cậu ta còn bắt tôi ký một tờ giấy, ghi rõ nếu 1 tháng không liên lạc được thì cậu ta sẽ tự động thành quyền hội trưởng tạm thời. Nếu 3 tháng không liên lạc được, thì hội sẽ bầu cử hội trưởng mới.”
Sở Tử Hàng nói.
“Cái đó mà gọi là bàn giao công việc à?! Rõ ràng là di chúc rồi còn gì!”
Lộ Minh Phi trợn mắt, “Anh ấy chuẩn bị sẵn tinh thần anh chết không về nữa kìa!”
“Dù sao từ những gì tôi tìm được thì Nhật Bản quả thực không dễ sống. Các chuyên viên từng đến đây đều mắc chứng ám ảnh cưỡng chế: gặp ai cũng cúi gập người, bị mắng thì lập tức hoảng loạn xin lỗi ‘Tôi sai rồi!’. Tinh thần đều bị vắt kiệt. Ở chi nhánh Nhật, chỉ có kẻ mạnh tuyệt đối mới được tôn trọng.”
Caesar ngẫm nghĩ.
“Thế nào mới tính là kẻ mạnh?”
Sở Tử Hàng hỏi.
“Trong mắt họ, trụ sở chỉ có duy nhất một kẻ mạnh. Đó là Hilbert Jean Anjou.”
“Gì mà kẻ mạnh? Rõ ràng chỉ là một lão điên màu mè thì có.”
Lộ Minh Phi bĩu môi.
“Dù sao thì, so với những gì nghe kể, sự ưu ái của chi nhánh Nhật dành cho chúng ta quả thật khó tin.”
Sở Tử Hàng nói.
“Nhìn cái khách sạn này xem, toàn sâm panh, trái cây, phục vụ tận răng… Không ai tự dưng tốt bụng, nếu không thì cũng là đang có toan tính”
Caesar mở nắp chai sâm panh.
Đó là Moët & Chandon sản xuất năm 1998, ngay cả dân sưu tầm cũng coi là hàng hiếm, vậy mà ở đây chỉ là quà biếu khách quý kèm thêm đĩa trái cây:
Trái roi từ Đài Loan, xoài vàng từ Thái, vải từ miền Nam Trung Quốc bay thẳng qua đêm.
Trong phòng tràn ngập hương trầm bạch đàn thanh nhã.
Ban đầu họ chỉ biết sẽ ở khách sạn Peninsula Tokyo, một trong những khách sạn xa hoa nhất thành phố.
Nhưng đến lúc được thang máy VIP đưa thẳng lên tầng cao nhất, hai hàng phục vụ đồng loạt cúi rạp chào:
“Ngài vất vả rồi, hoan nghênh đến Peninsula Tokyo”, rồi cánh cửa gỗ trầm hương mở ra…
Ngay cả Caesar cũng phải kinh ngạc.
Chi nhánh Nhật sắp xếp cho họ ở hẳn phòng Suite, lại còn là phiên bản đặc biệt xa hoa.
Giám đốc khách sạn đích thân đứng cửa nghênh đón, bếp trưởng luôn túc trực sẵn sàng phục vụ bữa đêm theo ý muốn.
Toàn bộ phục vụ đều là mỹ nữ búi tóc cao, mặc sườn xám xẻ tà ôm sát, thướt tha đưa hành lý, pha trà gạo lứt, dọn sẵn chăn gối.
Trong phòng tắm, khăn tắm cũng đã được làm ấm chờ sẵn.
“Xin mời ngài tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho thoải mái, nếu cần gì xin cứ gọi chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Đám mỹ nữ không cần dặn dò đã nhanh nhẹn ôm đi đống quần áo ẩm ướt của họ, rõ ràng là mang đi giặt và là lại.
Lộ Minh Phi thì chẳng sao kìm nổi cái tâm hồn ba lăng nhăng, mắt cứ dán chặt vào vòng eo thon và dáng hông uyển chuyển ẩn hiện sau lớp sườn xám của mấy cô gái.
“Em cảm giác… mấy chị phục vụ đều đang dùng ánh mắt câu dẫn em đó!”
Cậu ôm ngực than vãn.
“Nhật Bản đúng là muốn cám dỗ ý chí sắt đá của em sa ngã! Rồi lại dùng camera siêu nhỏ quay cảnh nóng để uy hiếp em chứ gì?”
“Chắc không đến mức ấy đâu.”
Caesar nhún vai
“Muốn mê hoặc cậu thì mỹ nữ chỉ vô dụng thôi. Bọn họ nên đặt một cái gối ôm in hình gái anime khỏa thân trong phòng cậu thì hơn. Tôi dám cá cậu sẽ ôm nó mà tạo đủ loại dáng quái gở cho camera quay lại.”
“Anh nói thế là xúc phạm lòng tự trọng của em đấy nhé!”
Lộ Minh Phi gào lên.
“Em không phải loại chỉ biết ôm gối ôm Asahina Mikuru mà mơ mộng bậy bạ đâu!”
“Thế mà cậu vừa khai tên ‘nữ thần 2D trong mộng’ ra rồi đấy thôi.”
“Đây chính là cái gọi là Asahina Mikuru của cậu à?”
Sở Tử Hàng vừa đi một vòng quanh phòng ngủ của Lộ Minh Phi trở về, kẹp dưới nách là một chiếc gối ôm cao gần bằng người, trên đó in hình cô gái mặc đồ hầu gái với vòng ngực căng tràn sắp bật tung khỏi vải.
“Thật sự có luôn hả…”
Lộ Minh Phi đen mặt.
Sở Tử Hàng lạnh lùng ném gối vào người cậu:
“Căn hộ này có ba phòng, mỗi phòng một phong cách. Caesar ở phòng châu Âu, nhung đỏ và đèn chùm pha lê. Tôi ở phòng dùng toàn gỗ nguyên chất. Còn phòng của cậu thì vừa bật TV đã có anime phụ đề Trung, ngoài gối ôm còn thêm cả dàn máy tính khủng. Rõ ràng họ đã điều tra kỹ sở thích từng người và dốc lòng lấy lòng chúng ta. Nhưng chúng ta đâu phải hiệu trưởng, sao họ phải đãi ngộ đến vậy?”
“Trong nhóm mình có đại ca, mà đại ca lại có tiếng nói trong hội đồng quản trị. Nhật Bản muốn nể mặt nhà của đại ca thôi.”
Lộ Minh Phi đáp.
Caesar lắc đầu:
“Gia tộc Gattuso trải khắp thế giới, nhưng ở Nhật Bản thì chẳng có nổi một căn nhà. Điều đó cho thấy Gattuso và các gia tộc hỗn huyết chủng Nhật Bản chẳng hề hòa thuận gì.”
“Anh nói thế… tự nhiên em thấy hơi lo lo rồi đấy.”
Lộ Minh Phi rụt cổ.
Caesar rót thêm đầy ly sâm panh cho mình, cười ngạo nghễ:
“Nhưng cũng chẳng có gì phải sợ. Đàn ông khi nâng ly là để uống cạn, đặt ly xuống thì rút gươm quyết đấu. Người Nhật tỏ ý thân thiện, ta cứ nâng ly đáp lại. Cứ xem họ định ra chiêu gì, ta sẽ phá chiêu ấy. Biết đâu thứ chúng ta chinh phục không chỉ là con tàu chìm ngoài rãnh biển, mà còn cả đám người Nhật ngạo mạn này.”
Trong lòng Caesar tràn ngập sự hài lòng với cách tiếp đãi của chi nhánh Nhật Bản.
Với bản tính tự phụ, lạc quan và phản xạ chậm đặc trưng, anh coi như mình đã thắng ngay từ khi đặt chân xuống đất Nhật.
Người Nhật vốn kiêu căng, giờ phải cúi đầu trước anh, đây chính là bước đầu tiên trong công cuộc chinh phục Nhật Bản.
Nếu trong lịch sử học viện chỉ có Anjou từng làm được điều đó, thì Caesar đã sẵn sàng trở thành người thứ hai.
Dù có muộn hơn một đời… nhưng anh trẻ hơn Anjou nhiều.
Khi Anjou gây dựng uy danh ở Nhật, Caesar thậm chí còn chưa chào đời.
Làm sao tranh được vị trí số một chứ?
“Hay là… mở một ‘Đêm Sâm panh’ nhỉ?”
Caesar nâng ly.
“Vì cuộc chinh phạt Nhật Bản của chúng ta!”
Đáng tiếc, chẳng ai hưởng ứng khí thế ngút trời ấy.
Chỉ trong chớp mắt, Lộ Minh Phi đã ôm chặt gối ôm Asahina Mikuru ngủ say trên chiếc sofa rộng thênh thang, thoải mái chẳng khác gì một chiếc giường thực thụ.
Phần 2:
Caesar không tìm được bạn rượu, trên trời cũng chẳng có trăng để mà “cùng bóng làm ba người”.
Rượu ngon trong ly bỗng nhạt hẳn.
Anh do dự muốn mời cái bóng bên cửa sổ kia một chén, tay nâng ly lưng chừng hồi lâu… cuối cùng vẫn buông xuống.
Anh đứng dậy, trở về căn phòng phong cách châu Âu của mình, đóng cửa, lấy điện thoại nhắn cho NoNo một tin.
Chờ mãi chẳng thấy hồi âm.
Đã lâu lắm rồi, NoNo vẫn biệt tăm, chỉ có qua hệ thống Norma, Caesar mới biết cô ấy còn bình an.
Trong phòng khách, Lộ Minh Phi thở khò nhẹ nhàng.
Sở Tử Hàng vẫn đứng im trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn cơn mưa rơi lả tả, tựa hồ chẳng có điểm khởi đầu hay kết thúc.
---
Lúc ấy, giữa núi rừng ngoại ô Tokyo, mưa như trút xuống mái ngói thần xã.
Nước mưa từ mái hiên rơi thành những đường cong đẹp mắt.
Dưới gốc anh đào trăm tuổi, cánh hoa rụng lả tả, rơi như tuyết tang thương.
Những người đàn ông mặc đồ đen, thắt bên hông là dao ngắn vỏ trắng, lặng lẽ đi dưới chiếc torii cháy sém.
Bước chân đều tăm tắp, vượt qua bậc đá phủ đầy hoa anh đào, dừng lại dưới bức tường đá đỏ son trước chính điện, cúi rạp mình ba lần, rồi chia thành hai hàng nghiêm cẩn chờ đợi.
Tiếp đó, 7 người che ô giấy xuất hiện.
Tất cả đều vận y phục trang trọng:
Đàn ông mặc hakama đen khoác haori có gia huy, đàn bà khoác tomesode đen, chân đi tất trắng tabi cùng guốc gỗ.
Họ lặng lẽ, bước chân chậm rãi mà vững chãi.
Khi đi qua chiếc torii cháy đen, đám người dẫn đường lập tức cúi chào sâu, không ai mở miệng.
Khung cảnh tĩnh lặng đến mức giống hệt một tang lễ.
Bảy người che ô cũng cúi rạp trước bức tường đá đỏ, lão nhân tóc bạc dẫn đầu châm 3 nén hương, cắm trước tường, ngắm làn khói mỏng manh hòa vào màn mưa rồi khẽ thở dài:
“Thật khó lường.”
Bảy người vừa bước vào chính điện, đám đông phía sau mới lũ lượt tiến vào.
Đó là hàng trăm gã mặc vest đen, vai kề vai, chật chội mà vẫn ngay ngắn.
Không ai chen lấn, không ai tụt lại.
Mỗi người đều cúi chào trước bức tường đá, đặt ô xuống.
Chỉ thoáng chốc, trước chính điện đã dày đặc những chiếc ô đen, chẳng khác nào một bầy quạ tụ hội.
Ngoài kia, gần trăm chiếc xe chặn kín mọi ngả đường, những kẻ mang súng ống, hoặc kiếm dài đứng rải trong bóng tối.
Không ai dám bén mảng lại gần tòa kiến trúc đỏ son ấy dù chỉ nửa bước.
Ngôi thần xã mang phong cách cổ điển, nhưng đã được tu bổ tỉ mỉ, không hề tàn phai.
Chỉ có chiếc torii cháy sém và bức tường đá đỏ là để nguyên trạng.
Máu khô từng mảng lớn thấm sâu trong kẽ đá, chưa từng được lau rửa.
Trên nền tatami của chính điện, không hề đặt bàn thờ thờ thần.
Tường trong vẽ kín những bức tranh khổ lớn phong cách phù thế, miêu tả cảnh yêu ma quỷ thần hỗn chiến:
Mây cuồn cuộn, lửa ngút trời, quỷ thần mắt sáng rực trong ánh nến, rõ ràng dùng thứ sơn chứa lân quang để vẽ.
Hàng trăm nam nữ mặc đồ đen quỳ đúng vị trí, không ai ngồi nhầm, ai cũng rõ thân phận mình trong tổ chức này.
“Gia trưởng, người tham dự đã đến đủ. Bộ chiến lược: Sekishusai, Nyuugen, Sakamikabe cùng các trưởng lão; Bộ liên lạc và thuộc hạ 34 người; năm tộc nhỏ 134 người; chi bộ Kanto của Học viện Cassell, chi nhánh Nhật Bản, 19 trưởng chi bộ và đội trưởng; chi nhánh Kansai 17 người; Sở nghiên cứu Ganryu 14 người; Sở kiến tạo Maruyama 7 người… tổng cộng 440 người.”
Nữ thư ký mặc đồ đen dâng sổ danh sách lên trước mặt lão nhân tóc bạc.
“Xin ngài Masamune xem qua.”
“Chisei đâu? Không có nó thì mở họp làm gì?”
Masamune liếc nhìn chiếc chiếu trống duy nhất trong đại điện.
“Quạ, Chisei ở đâu?”
Một gã mặc đồ đen từ hàng sau bước ra:
“Thiếu chủ đã đến từ sớm, đang tuần tra quanh núi để đảm bảo an toàn cho các gia chủ. Có lẽ chưa nhận được tin mọi người đã tề tựu, tôi cùng Dạ Xoa sẽ đi báo ngay!”
---
Mưa dội xuống kính vỡ tan thành bọt.
Từ trên cao nhìn xuống, Tokyo mờ mịt tựa ảo ảnh.
Trong hậu điện tối om, Minamoto Chisei ngồi trước cửa sổ, một mình ôm chai whisky Yamazaki 18 năm, lặng lẽ uống, lặng lẽ nhìn mưa.
“Thiếu chủ, gia trưởng và các gia chủ đều đến rồi.”
Quạ lén lút bước vào, ghé tai Chisei.
“Mọi người đang chờ ngài. Ngài mà không xuất hiện, thể nào họ cũng lại xì xào thôi.”
“Biết rồi. Uống nốt ly này sẽ đi.”
Chisei nhíu mày.
“Cậu với Dạ Xoa đều đến cả đây, vậy ai giám sát nhóm Caesar?”
“Có Sakura ở đó. Chính ngài nói tôi và Dạ Xoa không đáng tin, để Sakura trông họ thì yên tâm hơn.”
Quạ rút chai nước súc miệng ra, dúi vào tay anh.
“Ra chính điện trước nhớ súc miệng, đừng để họ ngửi thấy mùi rượu. Tôi nói ngài đi tuần tra quanh đây, thiếu chủ đừng để lộ nhé.”
Ngoài cửa, Dạ Xoa đang canh chừng, đề phòng có kẻ phát hiện trong hậu điện toàn mùi rượu.
Cả Dạ Xoa và Quạ đều biết, thiếu chủ không chịu ra mặt là vì lại uống quá chén.
Anh luôn ghét những buổi họp gia tộc thế này, lần nào cũng tìm cớ thoái thác.
Nếu không phải hôm nay trọng yếu đến mức chẳng thể trốn, e rằng anh đã vịn cớ phải giám sát chuyên viện trụ sở để chuồn đi.
Nhưng những lời đó không thể thốt ra.
Là thiếu chủ gia tộc mà lại chẳng muốn đối diện với những kẻ tận trung, dù nói sao cũng khiến người ta lạnh lòng.
Tin đồn anh từng du học Mỹ, ưa lối sống phía Tây, không hợp với Nhật đã lan rộng.
May sao, lớp trẻ từng cùng học ở Học viện Cassell vẫn kiên quyết đứng về phía anh, nên tình thế chưa đến mức nguy hiểm.
“À, tôi nhớ ra rồi.”
Chisei vỗ trán.
“Không dám để các cậu ở lại Peninsula. Hai cậu mà ở đó, thể nào cũng treo trần truồng chuyên viên trụ sở lên tháp Tokyo cho xem?”
“Thiếu chủ thiên vị quá. Tôi với Dạ Xoa tuy biến thái, nhưng với đàn ông trần truồng thì chẳng hứng thú đâu. Cơ mà… nếu Sakura mới là kẻ biến thái ngầm thì chưa biết chừng, có khi cô ta lại thích đó.”
Dạ Xoa lè lưỡi.
“Nếu Sakura thích đàn ông khỏa thân thì không tính là biến thái. Chỉ có cậu với Dạ Xoa mới là thôi.”
Chisei ngà ngà, người hơi lảo đảo.
“Ôi giời ơi, ngài say đến thế này rồi!”
Dạ Xoa vội đỡ lấy.
“Tôi quay lại báo là ngài đang thay đồ. Uống xong ly này thì thôi nhé, đừng uống thêm nữa! Nhớ súc miệng cho kỹ!”
Cậu lẩm bẩm, vừa dìu vừa lùi ra.
Buổi họp toàn những người trên cơ mình và Dạ Xoa, nếu hai đứa cũng biến mất thì thế nào cũng ăn phạt.
Đóng cửa lại, Quạ vẫn len lén ngó qua khe hở.
Chisei vẫn ngồi im bên cửa sổ, bóng lưng toát ra vẻ chán chường, không chỉ chán một người nào, mà là chán cả thế giới.
Quạ khẽ thở dài.
Đôi khi, lúc ngồi nhậu với Dạ Xoa, cậu cũng lo cho tiền đồ của mình.
Cả hai từng là sát thủ lừng lẫy, lấy máu và chiến công mà được trực tiếp phục vụ thiếu chủ.
Họ may mắn vì thiếu chủ không chỉ mang dòng dõi tôn quý, mà bản thân cũng như một thanh kiếm sắc bén, năng lực, tính cách đều đủ sức chinh phục lòng người.
Chỉ mới 3 năm nắm quyền ở Cục Chấp Hành, Chisei đã đưa nó trở thành cơ quan mạnh nhất Nhật Bản, khiến toàn bộ chi nhánh phải xoay quanh.
Không còn nghi ngờ gì, người kế nhiệm chức trưởng chi nhánh Nhật Bản chắc chắn sẽ là anh.
Và trong gia tộc, anh cũng đã được định sẵn là người thừa kế Masamune.
Một ngày nào đó, Chisei sẽ trở thành “Hoàng đế xã hội đen” của nước Nhật.
Theo truyền thống, cậu và Dạ Xoa sẽ nổi bật, quỳ sát bên tân gia chủ, trở thành thế hệ quyền lực kế tiếp.
Nhưng Minamoto Chisei lại là người gần như không có tham vọng.
Anh lao mình ở tuyến đầu của Cục Chấp Hành, chỉ vì một trách nhiệm nào đó.
Chỉ riêng trách nhiệm thôi cũng đã đủ để anh làm tốt, nhưng một người thiếu tham vọng thì không thể nắm trọn quyền lực của bát gia Jaki.
Gia tộc mỗi năm thu về hơn 30 tỷ yên từ giới giang hồ Nhật Bản, riêng tài sản của Minamoto Chisei lên tới hàng nghìn tỷ yên.
Kẻ nắm giữ nó phải là người quyết đoán, máu lạnh, hình ảnh trong mắt người khác như quỷ thần, nhắc đến tên là run rẩy!
Thế nhưng lý tưởng đời anh lại là… đi đến Pháp bán kem chống nắng.
Ban đầu, Dạ Xoa và Quạ còn tưởng anh đùa, cho tới khi thấy Minamoto Chisei để trên bàn những tấm ảnh bãi biển Montalivet, còn mua online đủ loại kem chống nắng để nghiên cứu chỉ số UV và độ bền giá…
Họ mới tin là tân gia chủ thật sự muốn trôi qua đời mình dưới ánh nắng bãi biển… Tokyo đối với anh như một chiếc lồng giam.
Theo quy củ cũ, đã phục vụ tân gia chủ là phải trung thành trọn đời, không thể muốn nghỉ là nghỉ.
Dù Minamoto Chisei có thật sự đi bán kem chống nắng, Dạ Xoa và Quạ vẫn phải theo.
Nghĩ đến cảnh họ, mặc áo đen quần đen kính đen, đứng cứng đờ phía sau tân gia chủ với vẻ mặt “ai cản sẽ chết”, trong khi Minamoto Chisei mặc sơ mi kẻ, chăm chút thoa kem chống nắng cho cô gái mặc bikini với vòng eo mềm như ngọc, Quạ cảm thấy đời mình thật ảo mộng, tan vỡ.
Minamoto Chisei đổ rượu còn sót lại lên lưỡi kiếm, ánh xanh lạnh lướt trên thép.
Trên kiếm khắc chữ “Đêm Trừ Hung Trên Núi Nhện”, thanh katana “Kumokiri” này được truyền đời hàng nghìn năm, các chủ nhân trước từng dùng nó giết đủ loại kỳ quái, để lại bao truyền thuyết huy hoàng.
Minamoto Chisei đã dùng nó đâm xuyên tim Sakurai Akira.
Từ đó anh liên tục nhớ về kẻ sa ngã ấy.
Sakurai Akira trước khi chết không còn coi như con người, nếu vẽ vào tranh phù thế hẳn sẽ là “Ao Oni” gớm ghiếc.
Nếu xưa kia, các thầy tế sẽ viết việc Minamoto Chisei giết Sakurai Akira thành truyền kỳ trảm quỷ, kể về anh hùng Minamoto Chisei truy sát quỷ xanh hút máu phụ nữ.
Nhưng Minamoto Chisei không thể coi Sakurai Akira là quỷ, bởi khi lưỡi kiếm xuyên tim, Sakurai Akira còn cười.
Nụ cười ấy vừa đáng sợ vừa châm biếm đến xương tủy.
Kẻ sa ngã còn cố dùng sức lực cuối cùng để nhạo báng kẻ thi hành pháp luật, khiến tay Minamoto Chisei cứng lại.
May mà Sakurai Akira không phản công, giây sau ngừng thở.
Máu đen trong tim như bị bơm ra theo lưỡi kiếm.
Khi Minamoto Chisei nhìn lại gương mặt ấy, dấu hiệu nhạo báng đã không còn.
Những vảy mới trên cơ thể Sakurai Akira rơi xuống, lộ ra khuôn mặt ngây thơ, tựa đứa trẻ ngủ yên dưới ánh chiều tà.
Minamoto Chisei đứng trong góc tối, thở gấp, kiếm loang máu.
Kẻ sinh ra trong bóng tối cuối cùng tự thiêu, hóa tro nhưng ánh mắt lại thoáng cứu rỗi… thật nực cười.
Minamoto Chisei đưa tay che mắt, tưởng tượng mình là con ngài sinh ra trong bóng tối, bay lạc giữa đêm dài vô tận, không biết phương hướng, không biết mục tiêu, chỉ bay về phía trước đã định sẵn, không biết biên giới, cũng không biết còn có con ngài khác tồn tại không…
Cái lạnh thấm dần vào cơ thể, và một lần nữa lời Sakurai Akira vang lên trong tai:
“Sinh ra trong bóng tối như con ngài, sẽ lao mình về phía ánh sáng, dù có bị thiêu chết cũng không sợ, dù thiêu chết người khác cũng không hối tiếc. Đó là con ngài khao khát ánh sáng.”
Minamoto Chisei từng đọc tiểu thuyết của Sakurai Akira, ngôn từ thô sơ, trẻ con, nhưng câu nói này lại khiến người ta cảm nhận nỗi tuyệt vọng điên cuồng thấm vào tâm can.
Lúc ấy như hồn ma từ địa ngục nhập vào Sakurai Akira, mượn miệng hắn thốt ra lời điên dại pha bi thương.

