Vol 3: Triều Dâng Dưới Vầng Trăng Đen – Phần Thượng

Chương 6: Nhóm át chủ bài - Phần 3-4-5

2025-09-03

3

Phần 3:

Minanoto Chisei nghĩ bụng: 

Với cú phanh gấp của chiếc Sleipnir, người trong khoang chắc hẳn phải choáng váng hết cả, có kẻ giờ này chắc đang ôm túi nôn mà vật vã?

Cầu thang hạ xuống, tiếng guốc gỗ gõ cộc cộc vui tai, ba chiếc ô giấy xuất hiện ở cửa khoang. 

Cả ba người mặc kimono in hoa văn cùng chất liệu, chân mang tất trắng, guốc gỗ. 

Trên những cây ô:

Một vẽ hạc trắng và cúc vàng, một vẽ núi Phú Sĩ phun trào, còn chiếc đi đầu oai phong nhất thì chẳng vẽ gì cả, chỉ đề bốn chữ mực đậm “Thiên hạ nhất phiên”. 

Người cầm chiếc ô vẽ núi Phú Sĩ, bên hông còn đeo một thanh katana dài vỏ đen. 

Minamoto Chisei chết lặng: 

Lần này trụ sở cử tới đoàn nào vậy… đoàn kiếm hào giao lưu quốc tế à?

“Quái lạ, đây là sân bay Narita thật sao? Sao tối om chẳng thấy gì cả?” 

Hạc Trắng và Cúc Vàng cất tiếng.

“Lạnh chết đi được, chẳng biết xếp cho bọn mình xuống ở lối VIP cho đỡ khổ sao?” 

Thiên Hạ Nhất Phiên càu nhàu.

“Có thật là cần phải ăn mặc thế này không vậy?” 

Hạc Trắng và Cúc Vàng lại nói.

“Nghe bảo là quà hiệu trưởng tặng, chúc bọn mình sang Nhật thuận buồm xuôi gió. Nhưng sao cứ thấy món quà này kỳ kỳ…” 

Thiên Hạ Nhất Phiên nhún vai.

“Đại ca, anh nghĩ bên chi nhánh Nhật có đón bọn mình bằng xe Limo dài ngoằng không? Dù sao bọn mình cũng đi chuyên cơ sang, chắc xe cũng phải xịn xò chút chứ?” 

Hạc Trắng và Cúc Vàng tỏ ra háo hức.

“Có khả năng lắm. Người Nhật vốn sĩ diện, biết đâu còn cho cả một nhóm thiếu nữ ra tặng hoa nữa ấy chứ.” 

Thiên Hạ Nhất Phiên ra vẻ sành sỏi.

Minamoto Chisei nghe mà ngơ ngác. 

Hóa ra đây chẳng phải “đoàn kiếm hào” gì cả, mà là “đoàn du lịch phong tình Nhật Bản”! 

Trông họ còn mong đợi sẽ có một chiếc limousine dài ngoằng chờ sẵn, trên xe là một đám thiếu nữ mặc váy ngắn để họ tha hồ ôm ấp, rồi đưa thẳng đến izakaya mở tiệc thâu đêm. 

Rõ ràng đã biết đây là một đám phế vật, nhưng sao chúng nó thậm chí còn không buồn giả vờ cho ra dáng chuyên nghiệp tí nào? 

Cơn giận trào lên trong lòng Minamoto Chisei, vốn dĩ ann rất ít khi tức giận, nhưng đối với kẻ vô dụng và tự buông thả, anh tuyệt đối không khoan nhượng!

Trong cơn tức, ánh mắt tà ác của anh trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết… đúng lúc ấy, “Núi Phú Sĩ phun trào” quay đầu liếc anh một cái, rồi đưa tay dụi mắt.

Thực ra Sở Tử Hàng chẳng nhìn rõ gì cả, chỉ là mắt cộm khó chịu. 

Nhiệm vụ đến quá đột ngột khiến một kẻ luôn chuẩn xác như cỗ máy như anh cũng mắc lỗi: 

Mang kính áp tròng bị lộn trái phải. 

Khó chịu quá, anh tháo luôn kính, để đôi mắt vàng kim vĩnh viễn không tắt bày ra trần trụi. 

Sức mạnh long tộc từ ánh nhìn đó như mũi thương đâm thẳng vào não Minamoto Chisei. 

Trong khoảnh khắc, anh chỉ thấy bản thân không thể khống chế, cơ thể muốn lùi lại né tránh, ánh nhìn ấy chẳng khác gì cái nhìn uy nghiêm của một cổ long ngàn năm! 

Dưới sức ép ấy, ánh mắt của anh lập tức vỡ nát.

Chưa đầy nửa phút, Minamoto Chisei đã ăn hai cú trời giáng, mọi thủ đoạn uy hiếp còn chưa kịp dùng đã tan thành mây khói. 

Anh chợt hiểu: 

Nhiệm vụ đón tiếp lần này sẽ cực kỳ gian nan.

Trong khi anh còn đang loay hoay, “đoàn du lịch phong tình” kia chẳng buồn để ý đến vị cục trưởng Cục Chấp Hành đứng trước mặt, cứ cười cười nói nói, vác hành lý ném thẳng vào chiếc Hummer chờ sẵn.

“Đệt, xe đỗ sát quá, nhỡ va vào thì toi à?” 

Hạc Trắng và Cúc Vàng lầu bầu. 

“Chẳng có tí ý thức cộng đồng nào cả.”

Minamoto Chisei nghẹn lời. 

Bọn họ rốt cuộc có chút ý thức nguy hiểm nào không? 

Chúng nó không nghĩ nếu chiếc Sleipnir trượt thêm vài mét nữa thôi, cả máy bay đã biến thành một quả cầu lửa rồi sao?

Lộ Minh Phi thì chẳng cảm thấy nguy hiểm gì hết. 

Đây là lần đầu tiên cậu được đi chuyên cơ, hoàn toàn không biết máy bay hạ cánh cần quãng đường dài thế nào. 

Cậu cũng chẳng thấy sốc lắm, vì từ lúc trên máy bay ba người cãi nhau một hồi rồi ai cũng nhắm mắt lơ nhau, thậm chí Caesar và Sở Tử Hàng còn chợp mắt được ít lâu. 

Đến khi máy bay rung lắc dữ dội rồi dừng hẳn, họ mới tỉnh dậy, bật đèn, cầm hành lý, thay kimono mà hiệu trưởng tặng với lời chúc “thuận buồm xuôi gió”.

Minamoto Chisei cảm thấy lần này anh gặp phải đối thủ chưa từng có… kẻ đáng sợ nhất, thường là kẻ mà ta không hiểu nổi. 

So với ba kẻ kỳ dị này, ngay cả những dã thú như Sakurai Akira còn có logic dễ nắm bắt hơn.

Dựa vào trí nhớ, anh nhanh chóng nhận ra: 

“Thiên Hạ Nhất Phiên” là Caesar Gattuso, công tử hội đồng quản trị, chủ tịch hội học sinh, con nhà giàu ăn chơi điển hình.

“Hạc Trắng và Cúc Vàng” là Lộ Minh Phi, sinh viên hạng S duy nhất còn lại, học hành bết bát, nhưng hiệu trưởng lại coi trọng cậu hơn cả bảo bối.

“Núi Phú Sĩ phun trào” chính là Sở Tử Hàng, hội trưởng Hội Sư Tâm, hung thần bạo lực nhất trong giới sinh viên, từng bị hội đồng quản trị điều tra vì vấn đề huyết thống. 

Nghĩ tới đây, Minamoto Chisei dần thu lại thái độ kẻ cả.

Caesar nhét hành lý xong quay lại, thản nhiên rút điếu Mevius trên tay Minamoto Chisei, quẳng xuống gió biển, rồi nhét vào tay anh một điếu xì gà ống nhôm:

“Đừng hút mấy loại thuốc đàn bà đó nữa, thử cái này đi.”

Đôi mắt xanh biển của Caesar ánh lên cả vẻ lãng tử lẫn khí thế đàn anh, vỗ mạnh vai Minamoto Chisei rồi lại thảnh thơi bỏ đi. 

Mọi chuyện dần vượt ngoài tầm kiểm soát khiến ngay cả Sakura cũng há hốc mồm, muốn giúp mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. 

Chỉ thấy ba kẻ điên kia lại khá lịch sự với cô: 

Caesar tặng cô một bức tượng Athena bằng obsidian đắt giá.

Lộ Minh Phi thì líu ríu cúi đầu cảm ơn bằng thứ tiếng Nhật bập bõm học từ anime: 

“Arigatou Kousamashi…”

Còn Sở Tử Hàng chỉ khẽ gật đầu.

Lộ Minh Phi lúc này còn thò đầu ra cửa sổ xe, ngáp dài, rồi bằng giọng Nhật kiểu anime, giới thiệu:

“Watashi wa… à ờ… RuMinFei… dashi…”

Cậu còn vung vẩy cả tấm danh thiếp khách sạn. 

Minamoto Chisei lập tức hiểu: 

Bọn này coi anh như… hướng dẫn viên du lịch.

Anh cố nén giận, hít sâu một hơi, cúi người chào:

“Tại hạ Minamoto Chisei, tốt nghiệp lớp bồi dưỡng năm 2003 của Học viện Cassell. Hoan nghênh các vị đến Nhật.” 

Anh dùng tiếng Trung chuẩn.

Lộ Minh Phi ngớ ra, không ngờ “hướng dẫn viên” này lại là đàn anh. 

Cậu hơi áy náy, vội giơ ngón cái khen:

“Anh… tiếng Trung… giỏi ghê á!”

Mặt Minamoto Chisei khẽ co giật.

Sở Tử Hàng đã ôm kiếm ngủ mất, không tiện mở mắt vì chưa đeo lại kính áp tròng, nhân cơ hội dưỡng thần.

“Caesar Gattuso, cậu là đội trưởng phải không?” 

Minamoto Chisei đành hỏi Caesar. 

Dù sao so với tên hèn nhát bựa bựa kia và kẻ mặt lạnh như sát thủ kia, Caesar trông vẫn còn giống “người bình thường” nhất.

“Là tôi, lái xe đi chứ.” 

Caesar phẩy tay. 

Anh đã ngồi lên xe rồi mà cái gã phụ trách đón tiếp này vẫn chưa chịu cho xe lăn bánh, khiến anh hơi khó hiểu. 

Tuy vậy, Caesar tuyệt nhiên không hề tỏ thái độ coi thường Minamoto Chisei, bởi vì cậu ấm nhà Gattuso vốn không coi trọng bất cứ ai, mà là coi thường tất cả.

Minamoto Chisei hít sâu một hơi, gắng đè nén lửa giận trong lòng, rồi đưa một tập tài liệu cho Caesar:

“Xin đội trưởng ký vào đây.”

Tài liệu hoàn toàn bằng tiếng Nhật. 

Caesar liếc qua, chẳng hiểu nổi chữ nào. 

Anh không biết tiếng Nhật, trong nhóm chỉ có Lộ Minh Phi biết đôi chút, mà cũng phải dựa vào quyển “100 câu tiếng Nhật du lịch thông dụng”.

“Đây là... hóa đơn khách sạn? Anh cần thẻ tín dụng của tôi sao?” 

Caesar hỏi.

“Không, đây là... phương án xử lý thi thể của các cậu.” 

Minamoto Chisei lạnh lùng đáp, “Nhiệm vụ lần này rủi ro cực cao. Nếu chẳng may bỏ mạng, thi thể sẽ được vận chuyển về quê nhà.”

Anh nhìn thẳng vào mắt Caesar, muốn thấy chút sợ hãi hiện ra. 

Anh muốn nhắc lũ nhóc coi trời bằng vung này rằng: 

Đây không phải chuyến du lịch, mà là một nhiệm vụ cấp SS. 

Chỉ cần xảy ra sơ suất, kết cục duy nhất chính là biến thành xác chết, lặng lẽ được đưa về cố hương.

“Ồ, chu đáo đấy. Tôi cũng không thích tổ chức tang lễ ở Nhật đâu.” 

Caesar ung dung ký tên một cách hoa mỹ: 

“Anh biết quốc tịch của tôi chứ? Cứ chuyển về Portofino là được.”

“Anh ấy khỏi ký, để em ký luôn cũng được. Em với anh ấy đều là người Trung Quốc, quê còn cùng một chỗ, học chung một trường cấp ba nữa. Chuyển chung còn tiết kiệm chi phí.” 

Lộ Minh Phi chỉ sang Sở Tử Hàng.

Minamoto Chisei đen mặt, ngậm ngùi cất tập tài liệu.

“Chi nhánh Nhật Bản cũng ra gì đấy chứ.” 

Caesar bình thản nhận xét, “Ít ra các cậu làm việc cũng rất chi tiết.”

Minamoto Chisei thật sự không biết nên làm vẻ mặt nào, nhận lời khen này với nụ cười, hay tát cho anh ta một cái kèm câu: 

“Đừng có dùng cái giọng lãnh đạo đi thị sát nông thôn mà nói chuyện với tôi!”

“Thử đi, điếu Cohiba tôi đưa cho anh, xì gà Cuba chính gốc đấy. Nếu anh thích, trong vali tôi còn nguyên cả hộp.” 

Caesar lại vỗ vai Minamoto Chisei. 

Chỉ trong 5 phút sau khi hạ cánh, gã người Ý toàn thân xức nước hoa, tóc vàng óng ánh này đã chạm vào người anh đến hai lần. 

Dù trong lòng rất muốn đấm cho anh ta một cú vào cái mặt tự tin trời đánh kia, Minamoto Chisei lại chẳng tìm được lý do chính đáng nào để nổi giận trước nụ cười ngốc nghếch rạng rỡ ấy.

“Vậy, những ngày tới xin được các vị chiếu cố.” 

Anh gắng giữ lễ phép.

“À đúng rồi, người Nhật các anh bây giờ còn... tắm chung nam nữ không?” 

Lộ Minh Phi đang ngái ngủ, bỗng ló đầu ra hỏi.

... Có lẽ nên để Dạ xoa và Quạ ra đón thì hơn. 

Rồi trói cả ba tên này, đúc xi măng, chôn thẳng xuống bãi muối cũng chưa chắc đã là ý tưởng tệ... 

Minamoto Chisei thầm nghĩ.

“Chú ý! Người trong chiếc Hummer màu đen kia! Chúng tôi là cảnh sát tỉnh Kanagawa! Các cậu bị tình nghi liên quan tới bạo lực phạm tội, lập tức dừng xe để kiểm tra! Hạ vũ khí ngay lập tức!”

Tiếng loa phóng thanh bị khuếch đại vang lên như gió bão tràn qua bãi muối. 

Xa xa trên đường cao tốc, chớp đèn cảnh sát sáng loáng, còi hú chói tai, rền rĩ lấp kín không gian. 

Từ bao giờ, con đường vắng lặng đã bị hàng loạt xe cảnh sát phong tỏa, những cảnh sát vũ trang đầy đủ, nấp sau cửa xe, nòng súng đồng loạt chĩa thẳng về phía họ. 

Dọc đường, ánh sáng đan xen thành lưới, bao vây họ từ bốn phía.

“Chuyện gì thế này?” 

Lộ Minh Phi hốt hoảng, “Chúng ta vừa xuống máy bay, còn chưa qua hải quan mà cảnh sát đã xông đến?”

“Đây đâu phải sân bay Narita, không có hải quan đâu.” 

Minamoto Chisei đáp, “Nhìn quanh đi, cậu sẽ hiểu.”

Lộ Minh Phi đảo mắt, suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế: 

“Quái gì thế này? Nghĩa địa à?”

Sân bay hoang vu xây trên bãi muối ven biển, chẳng có tháp điều khiển, chẳng có đèn đường băng, chỉ có một đường băng đầm nén bằng xỉ than. 

Trong bóng tối xung quanh, lờ mờ là vô số xác máy bay rỉ sét.

“Đúng, đây là nghĩa địa... nghĩa địa máy bay.” 

Minamoto Chisei nói. 

“Ngày xưa, đây từng là sân bay xuất phát của đội cảm tử Kamikaze. Họ từ đây cất cánh, lái máy bay Zero chất đầy thuốc nổ, lao thẳng vào tàu sân bay Mỹ. Vì tầm bay ngắn, để đảm bảo có thể vươn tới hạm đội đối phương, sân bay được xây sát mép biển. Sau này bỏ hoang, máy bay hỏng để mặc gió biển ăn mòn.”

“Thế thì... bọn mình coi như là nhập cảnh chui rồi?” 

Sở Tử Hàng mở mắt.

“Học viện muốn nhiệm vụ lần này tuyệt đối bí mật. Các cậu không được để lại dấu vết ở hải quan. Làm khách lậu một thời gian cũng chẳng sao, chi nhánh Nhật sẽ bảo đảm an toàn cho các cậu.”

“An toàn cái gì! Vừa xuống máy bay đã có cả trăm khẩu súng chĩa vào!” 

Lộ Minh Phi hét, “Bắt khách lậu cần gì mang theo nhiều súng thế này?”

“Không, rõ ràng mục tiêu không phải khách lậu.” 

Caesar bình thản rút ống nhòm từ balo, ngó qua: 

“Họ có Remington 700, súng bắn tỉa mạnh nhất trong trang bị tiêu chuẩn của cảnh sát Nhật. Để bắt khách lậu thì cần quái gì thứ này, trừ phi con xe lậu là... xe đổ bộ vũ trang.”

“Người trong xe nghe đây! Các cậu có 10 giây để bước ra ngoài! Nếu không, chúng tôi sẽ nổ súng!” 

Giọng cảnh sát càng thêm gay gắt.

“Em nói rồi mà, anh hùng không đấu với kẻ ở ngay cửa ngõ, rồng mạnh cũng không áp nổi rắn độc bản địa! Còn ngồi ngây ra làm gì? Người ta chĩa hàng trăm khẩu súng vào mặt rồi đấy! Mau làm theo đi!” 

Lộ Minh Phi giơ cao hai tay, kêu lớn: 

“Xin đừng bắn, tôi là dân lương thiện! Tôi với đám thổ phỉ này không hề quen biết!”

“Chúng không phải nhắm vào các cậu, mà là nhắm vào chúng tôi.” 

Minamoto Chisei cau mày, “Sakura, Dạ xoa và Quạ có lái xe của tôi ra ngoài không?”

Phần 4:

“Đêm qua, bọn họ xuất phát lúc 2 giờ sáng, 4 giờ quay về, san bằng một quán bar thoát y ở Yokohama do người Nga mở.” 

Sakura kể, giọng điềm nhiên như thể chỉ đang thuật lại một việc vặt thường ngày. 

“Đám người Nga ấy mỗi tháng lén đưa mấy chục phụ nữ từ Nga sang, trên danh nghĩa là lao động, thực chất bắt ép làm gái, lấy tiền bán thân trả nợ phí vượt biên. Ai không nghe lời thì bị hành hạ, thậm chí giết thẳng tay. Các quán bar khác trong vùng kêu ca với gia tộc, nhưng bọn Nga không thèm hợp tác điều tra. Thế là gia tộc quyết định cho họ một bài học. Nhiệm vụ giao cho bạn của Dạ Xoa, Dạ Xoa và Quạ chỉ đi hỗ trợ. Thiếu chủ cũng biết phong cách làm việc của Dạ Xoa rồi, rất dễ quá tay. Kết quả là hứng chí lên, hắn đốt luôn cả quán.”

Nghe cô nói nhẹ như không, hệt như cái “đốt quán” kia chẳng phải một tòa nhà thật mà chỉ là một cái hộp giấy. 

Lộ Minh Phi thì hoảng hồn: 

Mình có nghe nhầm không vậy? 

Một cô gái dịu dàng, xinh đẹp thế này mà miệng thản nhiên nhắc đến những chuyện kỳ dị: 

Nào là “san bằng quán bar”, nào là “đốt luôn cả quán”

... Hóa ra ở chi nhánh Nhật, việc “người có tình nghĩa thì xắn tay giúp bạn” đồng nghĩa với việc hồn nhiên phóng hỏa? 

Ở đây còn có cả “gia tộc”, và cái gia tộc ấy lại dây mơ rễ má chằng chịt với ngành mại dâm, đến mức khi bị Nga cạnh tranh thì các quán bar kéo nhau tới... khiếu nại?

“Chỉ vậy thôi sao?” 

Minamoto Chisei mặt không biến sắc.

Chỉ vậy thôi á? 

Lộ Minh Phi trong bụng kêu trời. 

Tình tiết phong phú tới mức quay phim xã hội đen được luôn rồi! 

Đã thế lại còn đặt tên kiểu “Dạ Xoa” với “Quạ” nghe đậm chất giang hồ nữa chứ. 

Tốt nhất là dựng cảnh hai ông thần đó trong ngọn lửa cháy rừng rực, ôm hôn một thiếu nữ Nga rồi màn hình chạy chữ trên nền nhạc rock chát chúa thì hoàn hảo!

“Chuyện là thế, nhưng lần này động tĩnh hơi lớn. Tòa nhà đó có lịch sử 120 năm, lại thuộc diện di sản được pháp luật bảo vệ. Giờ thì Sở cảnh sát Tokyo đã phát lệnh truy nã kẻ phóng hỏa. So với vụ cháy thì quán bar bị phá tan cũng chẳng là gì.” 

Sakura nói tiếp.

“Khốn kiếp! Đốt di sản thế này mà để đám hiệp hội bảo tồn di tích khui ra thì uy tín gia tộc sẽ bị bôi nhọ nặng nề! Chẳng lẽ chúng không nghĩ tới hậu quả?” 

Minamoto Chisei lộ rõ cơn giận.

“Chắc không phải cố ý. Với trình độ chưa học xong phổ thông, thiếu chủ nghĩ bọn họ phân biệt được kiến trúc cổ với quán rách à? Chắc sau khi dọn xong thì nổi hứng, theo thói quen cũ, tạt xăng, quăng bật lửa, thế thôi.” 

Sakura điềm nhiên.

Ôi vãi lờ, thói quen gì kỳ dị thế này? 

Phải đốt bao nhiêu căn nhà thì mới thành “thói quen”? 

Cứ như mấy gã ngầu lòi trong phim: 

Châm điếu thuốc, vứt bật lửa ra sau, bước đi hùng dũng giữa biển lửa mà chẳng buồn ngoái đầu… 

Đây đúng kiểu bệnh “Cool guys don’t look at explosions” rồi! 

Lộ Minh Phi rùng mình nghĩ thầm.

“Đốt thì cũng đốt rồi.” 

Minamoto Chisei lắc đầu, “Chắc chắn vẫn còn chuyện khác nữa.”

Đốt thì cũng đốt rồi á? 

Lộ Minh Phi suýt bật khóc.

Anh nói cứ như vợ phát hiện chồng lén mua thêm mấy cái váy trên Taobao vậy: 

“Thôi kệ, thích thì mua, cùng lắm hơi hoang phí.”

“Thực ra bọn Nga dám chống lưng với gia tộc là vì có ông cảnh sát trưởng địa phương bảo kê. Cho nên Dạ Xoa với Quạ...” 

Sakura hơi ngập ngừng.

“Chết tiệt, chúng giết cảnh sát trưởng rồi?” 

Minamoto Chisei kinh hãi, giận dữ.

“Không đến mức đó. Bọn họ là mấy thằng biến thái, chứ chưa tới mức cuồng sát.” 

Sakura cười gượng.

“Thế thì sao? Cắt ngón tay? Thiến hắn? Hay đúc hắn thành cột xi măng chôn xuống đất?” 

Nghe tới đây, Minamoto Chisei lại thở phào.

Thở phào cái quái gì! 

Đừng có bày ra cái vẻ “may mà chỉ nghịch ngợm tí thôi” được không!

“Em nói thật, đàn anh, chuyện này không nhỏ đâu, không thể làm ngơ được!” 

Lộ Minh Phi rống lên. 

“Nghe như phe mình kết bè với yakuza ấy! Với tư cách cấp trên của họ, anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ!”

Minamoto Chisei thoáng sững người, liếc sang cậu.

“Không hẳn.” 

Sakura giải thích, “Cảnh sát trưởng có một tình nhân, phụ trách đứng tên và lo hết các việc làm ăn phi pháp. Dạ Xoa với Quạ đột nhập căn hộ, lôi cô ta khỏi giường, lấy màng bọc thực phẩm quấn chặt từ đầu tới chân, rồi bày sushi, sashimi lên khắp người cô, biến thành nyotaimori[note79809]. Và họ đặt cả ‘tác phẩm’ đó trong văn phòng cảnh sát trưởng. Giờ kẻ đang hô loa ngoài kia chính là ông ta, chắc chắn đã lần ra biển số xe của chúng ta.”

“Cô nói đúng... đúng là bọn biến thái!” 

Minamoto Chisei đấm mạnh vào vô lăng. 

“Nhưng cái hành động ngu xuẩn này chỉ chọc giận đối phương thôi! Làm thì cũng được, nhưng ít ra che cái biển số xe đi chứ!”

Lộ Minh Phi cứng họng, chẳng còn nói được gì. 

Vì cậu đã nhận ra đây không đơn giản là vài kẻ sa ngã, mà cả cái chi nhánh Nhật đã biến thành mafia rồi!

“Có loại thủ hạ hồ đồ thế này thì trách nhiệm lớn nhất phải thuộc về cấp trên chứ? Ở hội học sinh bên tôi, chúng nó chưa sống sót được 1 tuần đã bị đá khỏi cửa rồi.” 

Caesar hờ hững lên tiếng.

Anh thừa biết tình hình chi nhánh Nhật có gì đó bất ổn, nhưng bản tính quý tộc khiến anh luôn tỏ ra bình thản. 

Dfó là khí chất bẩm sinh: 

Dù nghe tin nông dân khởi nghĩa cũng vẫn điềm nhiên khiêu vũ, nhắc khách cứ tận hưởng, rồi mới lặng lẽ vào thư phòng viết thư cho quốc vương bàn bạc nên dùng vỗ về hay dùng binh. 

Huống hồ mấy việc vặt thế này thì càng không đáng để nhăn mày, chỉ phẩy tay bảo hạ nhân lui xuống, giữ vẻ mặt “ta hưởng đủ rượu ngon gái đẹp rồi, giờ chỉ còn ngán đời và chờ chết”.

“Tôi nhớ Finger cũng từng ở hội học sinh nhỉ?” 

Sở Tử Hàng bỗng nói.

Caesar nghẹn họng. 

Anh vốn khó ưa Sở Tử Hàng, bởi cứ mỗi câu ít ỏi của anh ta lại như mũi dao đâm thẳng chỗ hiểm.

“Nghe đây! Đây là cơ hội cuối cùng cho các cậu! Tôi bắt đầu đếm ngược!” 

Cảnh sát trưởng gào lên.

“Má nó, 2 phút trôi qua rồi giờ mới bắt đầu đếm?” 

Lộ Minh Phi ngớ người.

“Hắn không có quyền nổ súng. Hẳn vừa gọi điện xin chỉ thị cấp trên. Điều đó nghĩa là hắn đã được bật đèn xanh.” 

Minamoto Chisei nói.

“Vậy còn chờ gì nữa? Mau xuống xe đầu hàng đi! Dù sao quán bar cũng đâu phải do bọn mình đốt, tình nhân trần truồng của ông ta bọn mình cũng chưa thấy, cứ nói là dân nhập lậu đi làm thuê thôi.” 

Lộ Minh Phi sốt ruột.

Caesar thản nhiên mở tấm bạt ở hàng ghế sau. 

“E là lời khai kiểu đó chẳng ai tin đâu.”

Một cái liếc thôi, Lộ Minh Phi đã thấy tuyệt vọng: 

Dưới tấm bạt là một quả tên lửa vác vai, hai khẩu shotgun quân dụng và hai khẩu súng ngắn. 

Trang bị thế này chẳng khác nào một tiểu đội vũ trang hạng nặng. 

Cái mác “Dân lương thiện” đã vĩnh viễn gỡ bỏ rồ, giờ họ chỉ có thể bị coi là tội phạm nguy hiểm.

“Có vẻ như Sleipnir chuẩn bị cất cánh.” 

Sở Tử Hàng nói.

“Nó buộc phải rời đi. Trên máy bay có gắn hai quả tên lửa Sidewinder, giá treo lại được giấu bên trong thân. Nếu bị bắt, tội danh của chúng ta sẽ thành vũ trang xâm phạm không phận Nhật Bản.” 

Minamoto Chisei đáp.

“Thế… nếu em nhanh miệng khai ra đồng bọn thì có được giảm tội không?” 

Lộ Minh Phi rụt rè hỏi.

“Nhưng đồng bọn của cậu chính là chúng tôi đấy.” 

Caesar nhướn mày, “Hỏi câu này liệu có hơi… thành thật quá không?”

Sleipnir xoay đầu, cửa ngầm dưới bụng máy bay mở ra, khung treo lộ ra hai quả tên lửa Sidewinder xám nhạt như tro tàn. 

Bóng đen chiến cơ ép sát, quét sát mặt biển. 

Đó là F-16D của Lực lượng Phòng vệ Nhật, do phi công át chủ bài điều khiển. 

Chúng hiển nhiên đã mang vũ khí, còn Sleipnir lại bày tư thế phản kích…

Phản kích á? 

Lộ Minh Phi đen mặt. 

Một chiếc máy bay thương gia mà đòi đấu với chiến đấu cơ? 

Chẳng khác nào lái BMW lao vào xe tăng Leopard!

“Đến mức bị radar phòng vệ tự động khóa rồi, sơ suất quá.” 

Minamoto Chisei cầm bộ đàm, quát:

“Gọi Sleipnir! Gọi Sleipnir! Thu ngay tên lửa lại! Cậu định giết người trên không phận Nhật Bản chắc?”

Nghe giọng anh, lo lắng không phải vì sợ chiếc Gulfstream quý giá bị F-16 nã rơi, mà ngược lại: 

Chiếc BMW kia nghiến nát xe tăng thì khổ.

“Chỉ là đạn nổ trên không thôi, hù bọn họ chút.” 

Giọng phi công vang lên, rồi cúp máy.

“10… 9… 8… 7…” 

Cảnh sát trưởng bắt đầu đếm ngược.

Luồng khí xé ra từ Sleipnir bùng sáng lửa.

Sau một cú tăng tốc ngắn, nó bất ngờ ngẩng đầu, bổ nhào về phía F-16 như chim ưng vồ mồi. 

Phi công F-16 còn chưa kịp quyết định liên lạc hay né tránh, Sidewinder đã phóng ra nổ giữa không trung, buộc chiếc F-16 khựng lại trên trời. 

Sleipnir phun đuôi lửa chói lòa, vọt thẳng lên siêu âm, biến mất sau mây.

Từ xâm nhập, trêu chọc máy bay chiến đấu, đến nghênh ngang rút lui, cả quá trình như thể nó đang dạo chơi trong sân sau. 

Phi công át chủ bài của Phòng vệ Nhật chỉ còn biết trợn mắt nhìn vệt khói phía xa.

“Ủa, chẳng phải bọn họ là át chủ bài sao? Sao bị bỏ rơi dễ dàng thế?” 

Lộ Minh Phi ngẩn ngơ.

“Át chủ bài cũng có cấp bậc,” Caesar cười khẽ, “phi công của Sleipnir là át chủ bài thử nghiệm của Không quân Mỹ, người đã lái chiếc F-22 nguyên mẫu đầu tiên.”

“Cái hạng người này mà cũng về trường ta á?”

“Nghe nói vì một lần lái quá bạo, khiến chiếc nguyên mẫu trị giá 12 tỷ đô rơi tan xác, nên bị Không quân đuổi việc. Rốt cuộc phải sang làm phi công riêng cho Hiệu trưởng.”

“Má ơi! Dám dùng cả phi công có hồ sơ đen thế này? Hiệu trưởng không sợ gã lái rụng cả Sleipnir chắc?”

“Với loại cáo già đó thì lo gì. Nghe bảo trên Sleipnir, thầy ấy đã hủy hết dù thoát hiểm của phi công rồi.” 

Caesar nhún vai.

“…Có thể khốn nạn hơn được nữa không trời?” 

Lộ Minh Phi thở dài.

Đúng lúc này, chiếc Hummer màu đen gầm rú, chao đảo như dã thú điên loạn. 

Cùng lúc Sleipnir bùng lửa, Minamoto Chisri đạp ga hết cỡ. 

Mục tiêu tứ tán, tốc độ cực đại, bắn tỉa không còn hiệu quả. 

Hummer nhảy chồm trên nền đất mặn gập ghềnh, ba người ngồi sau lắc lư như cưỡi mây, đầu hết đập trần rồi lại chúi xuống ghế. 

Tệ hơn nữa, đàn xe cảnh sát bám sát theo đường cao tốc, vừa đuổi vừa nã đạn. 

Loạt đạn vạch đường xé trời thành từng sợi sáng, đan lưới quanh thân xe.

“Có cần kích thích vậy không hả?!” 

Lộ Minh Phi gào.

“Đúng là kích thích,” Minamoto Chisei tỉnh bơ, “nếu tôi bảo xe này không chống đạn thì cậu có thấy kích thích hơn chút nào không?”

Hummer gầm lên, lao khỏi vệ đường, về lại cao tốc. 

Đỡ xóc hơn, nhưng đàn cảnh sát như bầy sói áp sát. 

Trên cao tốc mới là lãnh địa của họ: 

Những chiếc xe công lực lớn đã được độ, tăng tốc chẳng kém Porsche. 

Hummer thì nặng, không hợp đua đường dài. 

Minamoto Chisei chỉ còn cách húc sang hai bên, dùng thân xe ép văng, mỗi cú va quệt lại khiến Lộ Minh Phi lăn lộn như quả bóng trong ghế sau, may có Caesar với Sở Tử Hàng kẹp hai bên đỡ, chứ không đã vỡ đầu từ lâu.

“Khỉ thật! Người của các anh thật sự chỉ lột truồng bồ nhí của cảnh sát trưởng bày tiệc nyotaimori thôi à? Không động đến vợ chính thất chứ? Ông ta nhìn muốn lấy mạng bọn mình luôn rồi!” 

Caesar hét.

“Cái này thì không dám chắc. Dù có làm thì Dạ Xoa với Quạ cũng chẳng nói với Sakura đâu. Nhưng tôi đoán là không, hai gã đó toàn lolicon, chẳng ai thích đàn bà già cả!” 

Minamoto Chisei nghiến thắng, đạp phanh.

Chiếc xe cảnh sát bám đuôi húc thẳng vào cản sau, mất lái xoay vòng, tạm thời chắn ngang đường. 

Nhưng nhiều xe khác đã chia cánh trái phải, áp sát kẹp Hummer. 

Tiếng súng bắn uy hiếp dồn dập, lỗ thủng liên tục loang trên thân xe, gương hậu đã bay, cửa kính nát vụn. 

Nếu không nhờ Minamoto Chisei liên tục đánh lái theo hình chữ S, chắc bánh xe đã bị bắn nổ. 

Một vệt lửa sượt qua nóc, nổ ngay trước đầu xe mười mấy mét, ánh lửa đỏ rực trùm kín kính chắn gió, mảnh vụn bay lả tả cắm đầy nắp capo.

Phần 5:

“Chúng dùng cả súng phóng lựu rồi, đó là vũ khí quân dụng đấy. Có lẽ Lực lượng Phòng vệ cũng đã nhập cuộc.” 

Caesar nhìn mảnh vụn mà nhận xét.

“Trời ạ, ác quá đi mất! Cũng phải để người ta còn đường sống chứ! Biết đâu trong bọn này có kẻ đang muốn đầu hàng thì sao…” 

Lộ Minh Phi choáng váng kêu lên.

“Chiếc F-16 vừa rồi bị tên lửa khóa mục tiêu. Dù chỉ là đạn nổ trên không nhưng cũng đủ khiến cấp trên của Lực lượng Phòng vệ giật mình rồi. Giờ mới là rắc rối thật sự. Nếu bị bắt, chúng ta không phải vào trại tạm giam của cảnh sát đâu, mà là nhà giam quân sự. Ở đó sẽ chẳng ai cho ta gọi luật sư, thay vào đó là một lũ lính mặc quân phục tra khảo xem chúng ta rốt cuộc là gián điệp của quốc gia nào.” 

Minamoto Chisei nói chậm rãi.

“Nếu không phiền, cho tôi mượn quả tên lửa vác vai, tôi sẽ xử lý luôn cái xe có súng phóng lựu kia.” 

Caesar xắn tay áo kimono.

“Không được!” 

Sở Tử Hàng ngăn lại. 

Lộ Minh Phi thầm thở phào, may mà trong nhóm vẫn còn người giữ được lý trí, không đến mức thật sự liều lĩnh tấn công cảnh sát.

“Chỉ cần dùng shotgun là được! Tên lửa vác vai phạm vi sát thương quá rộng, anh dám chắc sẽ không có thương vong sao?” 

Sở Tử Hàng vừa nói vừa lắp đạn.

“Khoan! Shotgun hay tên lửa thì cũng đều là tấn công cảnh sát đấy! Một khi nổ súng, về mặt pháp luật cũng đều là bạo lực chống người thi hành công vụ, có khác gì nhau đâu!” 

Lộ Minh Phi gắng gượng nhắc nhở, ít ra cậu vẫn nhớ chút kiến thức pháp luật cơ bản.

“Đừng lo. Tôi đã nói chi nhánh Nhật Bản sẽ đảm bảo an toàn cho các vị, thì nhất định sẽ làm được.” 

Minamoto Chisei điềm tĩnh đáp, “Đây là Nhật Bản, địa bàn của chúng tôi. Ở đây, luật là do chúng tôi đặt ra.”

“Khẩu khí lớn thật đấy.” 

Caesar nhướn mày. 

“Tôi cũng muốn xem thử chi nhánh Nhật Bản các người có bản lĩnh gì.”

Minamoto Chisei mỉm cười. 

Từ lúc hạ cánh tới giờ, anh liên tục bị đám “ngáo” từ trụ sở này phá vỡ nhịp điệu. 

Giống như một kiếm sĩ đang dồn hết tinh thần để rút kiếm quyết đấu, đối phương lại giơ quạt múa hát, còn vặn mông chọc cười khán giả. 

Kết quả, người tuân theo đạo võ sĩ lại thành kẻ lúng túng. 

Nhưng lúc này, tình thế căng thẳng đã đưa quyền chủ động trở lại tay anh.

Đối phó với cục diện khắc nghiệt vốn là sở trường của anh, hơn nhiều so với việc phí hơi cùng mấy gã hề.

“Tin tức từ Kaguya-hime: cả tuyến cao tốc đã bị phong tỏa, thêm hơn 300 xe cảnh sát đang đổ về.” 

Sakura báo cáo.

“Kaguya-hime là ai?” 

Caesar ngạc nhiên.

“Hệ thống điện toán đám mây của Viện nghiên cứu Ganryu, tương đương với Norma bên trụ sở, nhưng hoạt động độc lập.” 

Minamoto Chisei giải thích.

“Tức là ngoài tầm giám sát của Norma?” 

Caesar chau mày. 

Trong suy nghĩ của anh, phạm vi giám sát của Norma phủ khắp thế giới, đến cả Fiji cũng không thoát, sao Nhật Bản lại ngoại lệ?

“Kaguya-hime có kết nối trực tiếp với Norma, nên dĩ nhiên Norma vẫn giám sát được lãnh thổ Nhật. Chỉ là hệ thống này do chi nhánh Nhật tự phát triển.”

Lúc này, những chiếc xe cảnh sát liên tục húc vào hai bên và phía sau chiếc Hummer. 

Trong tình huống này, Minamoto Chisei muốn đánh lái theo hình chữ S cũng khó. 

Đây rõ ràng là cảnh cáo cuối cùng, nếu anh vẫn ngoan cố chống cự, cảnh sát hoàn toàn có thể ép xe vào rãnh ngăn cách giữa hai làn đường. 

Nhẹ thì lật xe, nặng thì nổ tung tại chỗ.

“Không dùng súng thì e là khó thoát.” 

Sở Tử Hàng nạp đạn shotgun, “Động cơ của anh cũng đã căng hết mức rồi, chiếc Hummer này không thể nhanh hơn được nữa.”

“Muốn cược một ván không?” 

Minamoto Chisei khẽ cười. 

“Cho tôi 1 phút, không cần súng, tôi sẽ thoát khỏi bọn họ.”

“Nghe thú vị đấy!” 

Caesar phấn khích. 

“Sáu mươi giây, nếu anh thoát được thì anh thắng. Nếu không, giao tay lái cho tôi.”

“Còn 52 giây. Cược thì phải đặt kèo chứ, cược gì đây?”

Caesar suy nghĩ một chút: 

“Ai thua thì bao trọn hộp đêm trai bao sang nhất Tokyo, mở tiệc thâu đêm.”

“Tại sao phải là trai bao? Bọn mình cái gì cũng có sẵn cả rồi.” 

Lộ Minh Phi thắc mắc.

“Đặc sản Nhật Bản mà.”

 Caesar nhún vai. 

“Chứ đi quán bar bình thường thì có gì hay đâu.”

“34 giây. Nghĩ kỹ chưa? Xuống tiền thôi.” 

Minamoto Chisei liếc Caesar một cái, ánh mắt đầy tự tin.

Đó là ánh mắt của kẻ nắm chắc phần thắng.

Lộ Minh Phi và Sở Tử Hàng nhìn thẳng về phía trước, một con đường cao tốc thẳng tắp lao vào bóng đêm, chung quanh chỉ có những bãi muối khô cằn hoang vắng.

Nơi đây, lên trời không lối, xuống đất không đường.

Họ ngồi trên một chiếc Hummer chứ chẳng phải siêu xe kỳ diệu kiểu 007.

Minamoto Chisei lại nhất quyết không chịu động đến súng ống.

Mà đồng hồ chỉ còn chưa đầy nửa phút nữa.

“Được! Một đêm ăn chơi ở hộp đêm trai bao. Ai thua phải mặc đồ trai bao đi mời rượu từng người.” 

Caesar chìa tay ra.

“Còn 28 giây.” 

Minamoto Chisei đập tay với anh.

“Sakura, cô biết phải làm gì chứ?” 

Minamoto Chisei lạnh nhạt hỏi.

“Rõ.” 

Sakura đáp.

Cô bỗng nghiêng người, trườn về phía sau xe.

So với vóc dáng trung bình của các cô gái Nhật, cô cao ráo và mảnh mai hơn hẳn.

Nếu không tận mắt thấy, khó ai tưởng tượng được cô có thể di chuyển uyển chuyển như vậy trong khoang xe chật hẹp.

Cô áp sát người Lộ Minh Phi, bò về hàng ghế thứ ba. 

Một mùi hương nhè nhẹ, vừa lạnh lẽo vừa phảng phất hoa mai, lan ra từ thân thể cô.

Vừa bò, cô vừa cởi áo vest và sơ mi, để lộ lớp đồ bó sát màu đen bên trong, trên đó gắn đầy những lưỡi thép sáng loáng.

Caesar huýt sáo khe khẽ.

Lộ Minh Phi vội vàng che mắt lại, không phải vì những lưỡi dao kia quá ngầu, mà vì vóc dáng của Sakura đã lộ ra không sót chỗ nào.

“Ninja?” 

Sở Tử Hàng đã hiểu.

Cửa sau chiếc Hummer bật mở. 

Sakura thoăn thoắt bám lấy mép cửa, rồi nhẹ nhàng như không mà bật lên nóc xe, dính chặt như một con nhện đen.

Caesar và Sở Tử Hàng đồng loạt mở cửa sổ, ngẩng lên theo dõi, muốn biết cô sẽ làm gì.

Sakura đứng thẳng, hai chân dang rộng, tay liên tục vung ra trong bóng đêm.

Caesar chỉ nghe vút một tiếng rít trong không khí, liên tiếp, lốp trước của mấy xe cảnh sát phát nổ. 

Những phi tiêu sắc mỏng như lá liễu đã găm vào lớp cao su, chỉ cần bánh xe quay thêm một vòng là lưỡi thép sẽ chém toạc, khiến lốp nổ tung.

“Ồ! Đẹp quá trời! Cho tôi một nụ cười được không?” 

Caesar rút điện thoại ra, hứng khởi hô lên. 

“Nào nào, cho tôi cái thần thái sắc bén nhất của cô đi!”

Anh chẳng hề bận tâm đến việc mình sắp thua cược. 

Ngược lại, dáng điệu của Sakura khi tung ra những lưỡi dao thép lại khiến anh sáng mắt. 

Cô không cần ngắm, cũng chẳng chần chừ.

Càng không giống tay bắn tỉa lén lút, mà đứng sừng sững như một bậc đại sư. 

Hai tay liên tục rút ra những lưỡi kim loại ẩn giấu khắp người, vung đi dứt khoát, tựa như bậc thầy thư pháp tung bút múa mực. 

Lấy cô làm tâm, vô số ánh bạc tung bay, như bướm múa giữa đêm đen, vẽ thành đường cong tuyệt đẹp, dệt nên một cơn bão lưỡi dao mỏng.

Caesar chợt nhớ lại nữ ninja mà mình từng chiến đấu trong bóng tối. 

Nhưng so với vóc dáng gợi cảm khó quên kia, thì kỹ xảo song đao như bướm lượn của Sakura càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Sakura nghiêng đầu nhìn xuống, mái tóc dài tung loạn trong gió. 

Một vệt chớp lóe lên từ điện thoại của Caesar đúng khoảnh khắc một quả tên lửa sượt qua nóc xe, bùng nổ, hắt ánh lửa đỏ rực lên toàn thân cô.

“Bravo!” 

Caesar vỗ tay tán thưởng.

7-8 chiếc xe cảnh sát đồng loạt nổ lốp, lao vào nhau, chắn kín cả đường. 

Những chiếc phía sau nối đuôi nhau đâm sầm vào đống sắt vụn, có xe bị hất xuống vệ đường, có xe thì phá nát lan can thép bên lề. 

Cảnh sát chỉ còn biết trơ mắt nhìn chiếc Hummer ung dung bỏ xa. 

Muốn dọn đống hỗn loạn này để thông đường ít nhất cũng mất vài giờ. 

Minamoto Chisei vứt mẩu thuốc lá ra ngoài, tàn lửa chập chờn trong đêm như đang cười nhạo toàn bộ cảnh sát tỉnh Kanagawa.

Sakura khẽ lộn mình, đáp xuống ghế phụ. 

Cô ngoái lại: 

“Áo của tôi.”

Lộ Minh Phi vội vàng đưa áo. 

Chưa đầy 10 giây sau, Sakura đã lại trở về dáng vẻ nữ trợ lý nghiêm túc: 

Vest với quần tây, tóc đuôi ngựa dài, kính gọng đen mảnh.

“Xin giới thiệu, Yabuki Sakura, một trong những trợ lý của tôi.” 

Minamoto Chisei nói. 

“Ngôn linh của cô ấy là Âm Lưu, điều khiển gió. Trong mắt cô ấy, quỹ đạo gió rõ ràng như đường kẻ, có thể kiểm soát. Tuy không tạo ra được cơn bão công phá như Phong Vương Đồng, nhưng khi gió mang theo dao thép, cô ấy có thể khống chế trong bán kính 20m. Ở trong phạm vi ấy, trừ phi mặc giáp bất hoại, nếu có một khe hở, lưỡi dao sẽ tìm đến.”

“Rất hân hạnh, tiểu thư Yabuki. Không biết tôi có vinh hạnh mời cô ăn tối ở Tokyo không?” 

Caesar chìa tay ra. 

“Ngôn linh của tôi là Liêm Dứu, cùng hệ với cô. Có thể xem là duyên phận đấy.”

Minamoto Chisei hơi ngạc nhiên: 

“Ở trụ sở, các cậu dễ dàng nói cho người khác biết ngôn linh của mình như vậy sao?”

“Anh ấy còn sẵn sàng khai luôn tên tình nhân của bố mình nếu gặp cô gái khiến mình ưng ý nữa mà.” 

Lộ Minh Phi chen vào.

“Cái đó thì chịu,” Caesar nhún vai, “vì nhiều quá, nhớ sao nổi.”

“Vậy tức là ván cược này tôi thắng rồi?” 

Minamoto Chisei nói.

“Dĩ nhiên là anh thắng, mà thắng cực ngầu nữa.” 

Caesar phẩy điếu xì gà. 

“Có trợ lý thế này thì anh lúc nào chả là người thắng. À mà tôi đã bao trọn một hộp đêm hạng sang ở Shinjuku rồi. Mời toàn bộ tiền bối Nhật Bản cùng tham dự, cứ để tôi lo.”

Minamoto Chisei sững người: 

“Cậu đặt từ khi nào?”

“Trên máy bay, qua CLB Mint. Đặt chỗ ở CLB top đầu thì phải chuẩn bị sớm, chứ đến phút cuối thì muộn rồi.”

“Thì ra cậu vốn đã tính sẵn?”

“Đúng thế. Nghe nói hộp đêm trai bao ở Nhật là hàng top thế giới. Tôi tuy không hứng thú với đàn ông, nhưng thứ gì đã gọi là ‘top’ thì không thể bỏ qua.”

“Minamoto-kun, anh vẫn chưa hiểu anh ta đâu.” Sở Tử Hàng lạnh lùng tiếp lời. 

“Đi hộp đêm trai bao mở tiệc thâu đêm đối với loại người này là thú vui bình thường. Thứ duy nhất đáng lo là liệu có đủ sâm panh hay không. Cái kèo cược ấy, kết quả thế nào đi nữa, anh ta vẫn lôi anh tới đấy uống rượu.”

Minamoto Chisei im lặng. 

Một lần nữa, anh thấy mình sai lầm khi đích thân ra tiếp đón đám này. 

Dù cố giành thế chủ động thế nào, cuối cùng anh vẫn bị lôi theo nhịp điên loạn của bọn họ. 

Trong tay cầm kiếm, ánh mắt sáng quắc, anh lại bị đám người cầm quạt, hát ca nhảy múa xoay quanh. 

Thắng cược, anh tưởng mình giành lại quyền kiểm soát; nhưng kết cục, anh lại phải tự nguyện nhập hội cùng họ nhảy múa… 

Từ lúc đám ngốc này vừa đặt chân xuống, tất cả sự tao nhã của võ sĩ Nhật Bản như núi xuân, tình tứ như dưới trăng, bi ai như gió thu, sát khí như tuyết đông, đều tan biến. 

Thay vào đó, chỉ còn luồng khí ngốc nghếch hùng hổ xâm chiếm tinh thần mọi người. 

Caesar thì mải mê chỉnh sáng tối, tương phản bức ảnh chụp Sakura, đưa cho cô xem rồi hỏi có ưng ý không… 

Và chẳng hiểu sao, tất cả lại đồng loạt nhập bọn cùng bọn ngốc, hát ca nhảy múa thật sự.

“Tin nhắn từ Kaguya-hime: 1 phút trước, Cảnh sát Tokyo đã phát lệnh truy nã ba vị chuyên viên cuar trụ sở.” 

Sakura nói. 

“May là ảnh khá mờ.”

“Chỉ truy nã ba chúng tôi thôi? Cô vừa đứng trên nóc xe, bọn họ lại không chụp được mặt cô à?” 

Caesar hỏi.

“Cậu quên tôi cố tình xõa tóc che mặt rồi sao?” 

Sakura đáp.

“Nghe thật tuyệt!” 

Caesar gật gù tán thưởng.

“Anh quan tâm nhầm chỗ rồi đấy! Trọng điểm là chúng ta thành tội phạm truy nã rồi!” 

Lộ Minh Phi kêu lên. 

“Ba chúng ta bây giờ là tội phạm truy nã! Mà rõ ràng chúng ta chẳng làm gì hết!”

“Bị truy nã cũng chẳng có gì to tát. Một nửa nhân sự chi nhánh Nhật từng bị truy nã rồi.” 

Minamoto Chisei thản nhiên. 

“Trước khi lên đường, trụ sở hẳn chưa hề nói rõ với các cậu chi nhánh Nhật là kiểu tổ chức gì, đúng không?”

“Kiểu tổ chức gì ạ?” 

Lộ Minh Phi ngơ ngác.

“Về hỏi Norma đi. Cô ta sẽ giải thích rõ ràng hơn chúng tôi.”

Ghi chú

[Lên trên]
Nyotaimori (女体盛り) nghĩa là “tiệc trên thân thể phụ nữ” là một tập tục gây tranh cãi ở Nhật: các lát cá sống hoặc sushi được bày trực tiếp trên cơ thể khỏa thân của một phụ nữ (đôi khi có biến thể dành cho nam gọi là nantaimori).
Nyotaimori (女体盛り) nghĩa là “tiệc trên thân thể phụ nữ” là một tập tục gây tranh cãi ở Nhật: các lát cá sống hoặc sushi được bày trực tiếp trên cơ thể khỏa thân của một phụ nữ (đôi khi có biến thể dành cho nam gọi là nantaimori).