Vol 3: Triều Dâng Dưới Vầng Trăng Đen – Phần Thượng

Chương 4: Biển Đen dưới ánh trăng bạc

2025-08-17

4

Một biển băng mênh mông không thấy bờ, Lộ Minh Phi bước đi trên mặt biển đã đóng cứng. 

Trên đầu, dải Ngân Hà như một dải lụa bạc vắt ngang bầu trời, còn bên dưới lớp băng, bóng đen khổng lồ của những con cá voi lặng lẽ bơi qua. 

Ở nơi xa, ngay đường chân trời của biển băng, một vầng trăng trắng khổng lồ đang từ từ nhô lên, nửa vầng đã lên khỏi mặt biển, nửa kia vẫn còn chìm trong làn nước lạnh. 

Những hố tròn trên bề mặt trăng hiện rõ mồn một. 

Trên mặt băng, bóng trăng phản chiếu thành một nửa khuyết, ghép với nửa vầng trăng trên trời thành một vòng tròn hoàn hảo.

Giữa cái bóng trăng đó, một cậu bé ngồi câu cá, cần câu biển dài thả xuống một lỗ băng, nơi ánh nước xanh lam sâu thẳm ánh lên lạnh lẽo.

“Làm trò gì thế?” 

Lộ Minh Phi dừng lại sau lưng cậu bé, “Thú vị lắm sao?”

Không cần đoán cũng biết cậu bé câu cá là Lộ Minh Trạch. 

Cảnh tượng này tuyệt đối không thể là cảnh thật, mà chỉ có thể xuất hiện trong bức tranh trừu tượng của một họa sĩ. 

Và người có thể biến thứ như vậy thành hiện thực chỉ có cậu ta, con quỷ ấy. 

Cậu có thể làm bất cứ điều gì.

“Mỗi lần gặp nhau đổi cảnh một chút không tốt hơn à? Chơi Street Fighter IV còn được chọn sân cơ mà, anh nói xem đúng không?” 

Lộ Minh Trạch cười. 

Quần áo cậu ta mặc cũng y như đi câu băng thật: 

Áo khoác dạ dày cộp, ủng da hươu tinh xảo, thêm cả mũ lông gấu che kín tai.

“Vậy lần sau làm ơn đổi cảnh sang nhà hát Moulin Rouge ở Paris nhé? Trên sân khấu các cô gái múa can-can, anh cũng sẽ có hứng ngồi tán gẫu với chú mày lâu hơn.” 

Lộ Minh Phi kéo cổ áo chống lạnh, ngồi xuống cạnh Lộ Minh Trạch, “Giữa trời băng giá thế này mà rủ một thằng đàn ông ngắm trăng? Có gì thì nói nhanh, đánh rắm thì xì nhanh, tôi sắp chết cóng rồi đây.”

Lộ Minh Trạch mỉm cười, đưa cho cậu một vật. 

Là một chiếc khăn quàng len cashmere mềm mịn, bên trong bọc một chiếc lò sưởi tay ấm áp. 

Lộ Minh Phi quấn khăn quanh cổ, áp đôi tay lạnh buốt vào lò sưởi, lập tức cảm thấy một dòng ấm nóng lan khắp cơ thể, khớp xương như chiếc máy cũ vừa được tra dầu, trơn tru hẳn. 

Cậu phải thừa nhận, tiểu quỷ này cũng khéo lấy lòng thật. 

Mỗi lần gặp nhau, nó đều đưa cậu đến những nơi khiến người ta thấy nhẹ nhõm, như những góc ấm áp, xa xôi, nơi tận cùng thế giới, chỉ có hai người bọn họ. 

Khi cơ thể đã ấm lên, cảnh vật xung quanh cũng trở nên dễ chịu hơn. 

Một vầng trăng khổng lồ, một mặt biển tĩnh mịch, ngồi câu cá bên nhau, cũng khá có thi vị. 

Nếu lò sưởi này vĩnh viễn không tắt, thêm một bình rượu mạnh sưởi ấm nữa thì càng tuyệt.

Vừa nghĩ đến đó, Lộ Minh Trạch lại đưa sang một chiếc bình kim loại dẹt.

“Malt Macallan 30 năm tuổi đấy. Uống vào ấm như nuốt một ngụm lửa.” 

Lộ Minh Trạch nói, “Nghe bảo uống xong có thể nhảy xuống biển băng tắm luôn.”

“Cậu là giun ký sinh trong bụng tôi chắc? Nghĩ gì cũng biết.” 

Lộ Minh Phi mở nắp, nhấp một ngụm nhỏ. 

Quả đúng như lời cậu ta nói, như một ngọn lửa tràn vào dạ dày, hơi nóng lan ra toàn thân, ấm áp dễ chịu.

“Vì em là em trai anh mà. Anh em thường nghĩ giống nhau. Khi em muốn uống rượu cho ấm người, em đoán anh cũng vậy.” 

Lộ Minh Trạch khẽ cười, “Khăn và lò sưởi em cũng chuẩn bị cho mình một phần.”

“Nói nghe nghĩa khí quá, không thấy mình quê à?” 

Lộ Minh Phi bĩu môi.

“Nghĩa khí sao lại quê? Nếu vậy thì Quan Công chắc phải quê chết mất?”

“Nhưng xin lỗi nhé, vị trí của tôi với Quan Công khác nhau đấy. Quan Công sống dựa vào nghĩa khí với Lưu Bị, lại được Tào Tháo trọng dụng. Còn cậu thì sống nhờ mánh khóe, lừa bán linh hồn người ta. Rõ ràng là con buôn mà miệng cứ lải nhải nghĩa khí, là không đủ tầm rồi.” 

Lộ Minh Phi lười biếng nhấp rượu, “Mà tôi biết cậu lại đang tán nhảm thôi. Cậu ranh ma thế này không đời nào vô cớ rủ tôi đi câu cá tâm sự. Có chuyện gì thì nói luôn. Nhưng tôi không có nhu cầu bán linh hồn đâu nhé. Giờ tôi khỏe mạnh, việc gì cũng suôn sẻ, thi cử thông hết, ăn uống ngon lành, tối nay còn ăn khuya gấp đôi khẩu phần. Ngoài khoản nợ thẻ vài ngàn chưa trả, thì đời tôi viên mãn lắm rồi, yalalala~.”

“Viên mãn thì đợi đến sau đám cưới của Caesar với NoNo hãy nói.” 

Lộ Minh Trạch nhạt giọng.

“Thôi đừng nhắc. Tối nay cậu là người thứ hai lải nhải chuyện này với tôi rồi.” 

Lộ Minh Phi nhếch miệng, “Mọi người đừng coi tôi như tình thánh được không? Mất đàn chị thì tôi phải mổ bụng tự vẫn, hay đi tu làm hòa thượng chắc? Tôi thật ra rất… hư hỏng nhé. Dù làm hòa thượng cũng sẽ tán tỉnh tiểu ni cô bên cạnh.”

“Em tin là anh làm hòa thượng cũng sẽ liếc mắt đưa tình với tiểu ni cô thôi. Giống như bây giờ, trong lòng rất buồn nhưng máy tính của anh vẫn treo tải phim… tình cảm Nhật Bản.” 

Lộ Minh Trạch cười gian, “Anh là kiểu người dễ chấp nhận số phận. Mất ai cũng nghĩ cách sống tiếp. Giống loài gián ấy, giẫm nghìn lần vẫn không chết… nhưng không chết với không buồn là hai chuyện khác. Nhân tiện nói luôn, hiệu phó rất hứng thú với thư mục tải phim của anh đấy. Tất cả đều có bản sao lưu bên ông ta.”

Lộ Minh Phi trợn mắt: 

“Mẹ nó, bí mật này cậu cũng biết thì tôi sống sao nổi? Nhưng cậu là quỷ nên biết thì không lạ. Sao hiệu phó cũng biết?”

“Vì ông ấy là quản trị viên cấp cao nhất của toàn bộ mạng trường. Không chỉ phim, cái tài khoản phụ của anh trên diễn đàn Người Gác Đêm, chuyên theo dõi bài của NoNo, ông ấy cũng biết. Ông ấy còn âm thầm theo dõi tài khoản của anh, nhưng ẩn nick nên anh không thấy.”

“Tôi cứ tưởng thầy ấy chỉ quan tâm mấy cô xinh đẹp…”

“Tò mò chuyện thiên hạ là bản tính chung thôi. Nhìn một thằng thất tình âm thầm yêu nữ thần, âm thầm cố gắng rồi âm thầm đau khổ, sau bữa ăn rượu lại cảm thán đôi câu, sẽ thấy trân trọng cuộc sống bình yên hiện tại hơn. Tối nay, sau tin Caesar chuẩn bị cưới, đám sinh viên khóa trên đang bàn tán xem anh có đi dự không. Ít nhất một nửa học viện biết anh từng thầm thích NoNo. Họ còn bí mật mở kèo cá cược: tỷ lệ anh đá văng Caesar giành NoNo là 1 ăn 1220, còn thấp hơn cả kèo Trung Quốc vô địch World Cup.” 

Lộ Minh Trạch cười, “Chỉ có tên EQ âm vô cực như Sở Tử Hàng mới nghĩ đến chuyện đi an ủi anh. Chắc chỉ có thể gọi là đồng bệnh tương lân thôi.”

“Xàm, tôi đâu đủ tư cách đồng bệnh với trai đẹp nhà người ta. Thật ra tôi luôn nghĩ Tiểu Long Nữ thích đàn anh mặt đơ kia, chỉ là sĩ diện không chịu thừa nhận mình yêu đương khác loài thôi.” 

Lộ Minh Phi nói, “Người ta là hai bên cùng thích.”

“Em thấy chỉ là đồng bệnh thôi.” 

Lộ Minh Trạch nhạt giọng, “Nói thật nhé, có muốn ước em giúp anh cướp NoNo không? Trước khi ước, em còn cho anh mượn vài ngàn đánh cược. Khi cướp được NoNo, mỗi đồng anh đặt sẽ nhân 1220 lần. Vừa ôm mỹ nhân vừa giàu lên chỉ sau một đêm, mới đúng nghĩa đời viên mãn.”

Lộ Minh Phi im lặng hồi lâu, lắc đầu: 

“Chuyện này không liên quan tới cậu, tránh xa ra. Tôi chỉ hơi hụt hẫng chút thôi, rồi sẽ qua. Mẹ nó, ai trẻ chẳng từng thầm thích hoa khôi, từng thất vọng vài lần? Đến ngày đại ca với đàn chị cưới, biết đâu tôi đã có bạn gái. Tôi còn đi tranh hoa cưới, thậm chí làm phù dâu luôn.”

“Anh à… anh đóng vai hề lâu quá rồi, diễn nhập tâm quá, đến nỗi quên mất mình là ai.” 

Lộ Minh Trạch khẽ nói.

“Hề? Cậu mắng ai đấy?”

“Anh nói xem, em làm sao mà mắng anh được? Anh là khách hàng của em cơ mà. Bọn buôn bán linh hồn có đạo đức như chúng em chưa bao giờ chửi khách, dù khách có nhát cỡ nào thì vẫn phục vụ tận tình. Khách hàng là thượng đế!” 

Tiểu Ma Quỷ mỉm cười, “Còn ‘hề’ là để chỉ mấy kẻ mà trong lòng vui hay buồn, người ngoài cũng chẳng bao giờ đoán ra, vì họ tự vẽ một nụ cười trên mặt mình. Giờ Caesar đang chuẩn bị đám cưới, cô gái anh thích sắp thành vợ người ta rồi, khoác chiếc váy cưới trắng như mây, trước mặt tất cả quan khách đọc lời thề yêu thương… còn anh thì vẫn chạy long tong đi ‘cứu thế giới’. Caesar chính là người anh không muốn gặp nhất, thế mà anh vẫn ‘đại ca’ với ‘đại ca’ ngoài miệng. Phù dâu ư? Không, không… anh giống người nhặt bóng hơn, cứ ngẩn ra đứng một bên nhìn người ta đánh bóng, mặt dán nụ cười gượng, như thể lúc nào cũng sẵn sàng chạy đi nhặt bóng.”

“Thì sao? Liên quan quái gì tới cậu?” 

Lộ Minh Phi chịu hết nổi, gắt lên.

“Chẳng phải cậu chỉ muốn dụ tôi bán linh hồn cho cậu thôi à? Được, được, được! Tôi giao dịch với cậu! Cậu khiến NoNo thích tôi, tôi sẽ ký giao kèo ngay!”

Lộ Minh Trạch gãi đầu, ra vẻ khó xử:

“Nói thật nhé, điều ước này vượt ngoài khả năng của em. Hồi nãy em chỉ nói giúp anh ‘cướp’ NoNo về thôi, chứ không phải khiến cô ấy yêu anh. Cướp một cô gái và khiến cô ấy thật lòng yêu mình là hai chuyện khác nhau đấy. Em có thể lập cho anh một hậu cung trong vài phút, chia thành từng nhóm hẳn hoi: Tô Hiểu Tường làm trưởng nhóm Nữ hoàng, Liễu Miểu Miểu là trưởng nhóm Công chúa, Trần Văn Văn là trưởng nhóm Văn nghệ… Tô Hiểu Tường lo làm bài tập cho anh, Trần Vân Vân nấu cơm trưa, Liễu Miểu Miểu đàn piano cho anh nghe, còn tổng quản đại nội Triệu Mạnh Hoa sẽ đánh giày cho anh. NoNo làm hoàng hậu chính cung, anh muốn cô ấy làm gì thì cô ấy phải làm, đồ ngủ sexy, váy xuyên thấu, đồng phục gợi cảm… món nào cũng chiều! Cô ấy thậm chí còn khen ‘Hoàng thượng ngài anh minh thần võ!’.”

“Má… ý cậu là tôi cưỡng ép người ta làm gái à?”

“Không, không… trong thiết lập của em, anh là hoàng đế. Mà phụ nữ của hoàng đế thì không gọi là gái, gọi là Tam cung Lục viện.”[note78814]

Lộ Minh Trạch nghiêm túc chỉnh lại.

“Có khác gì nhau đâu? Tóm lại, tôi có một đống búp bê biết nói hình người, xinh thì xinh nhưng chẳng ai yêu tôi cả, hoặc nếu có thì cũng chỉ yêu cái ‘oai’ của tôi. Mà cái ‘oai’ đó thực chất là do bán linh hồn mà đổi lấy… thế thì bản chất tôi vẫn là thằng ngu đúng không?”

“Khác biệt thì cũng không nhiều lắm, nhưng dù họ không yêu anh, em vẫn có cách khiến họ mỗi sáng hát ‘Minh Phi, Minh Phi, em yêu anh như chuột yêu gạo’ để gọi anh dậy.”

“Cậu… cậu đếch hiểu tình yêu là gì hết.” 

Lộ Minh Phi hừ mũi.

“Cái mặt cậu còn non choẹt kìa!”

“Không có cách nào khác đâu, ma quỷ không hiểu tình yêu, ma quỷ chỉ hiểu ham muốn thôi.” 

Lộ Minh Trạch thản nhiên nói.

“Muốn giao dịch tình yêu với ma quỷ thì nhầm cửa rồi, anh nên đi ra ngoài rẽ phải xem có ‘Sở giao dịch thiên sứ’ nào không.”

“Tôi biết ngay là cậu không làm được.” 

Lộ Minh Phi nói khẽ.

“Giống như hồi đó Trần Văn Văn cũng đâu có thích tôi, dù thi thoảng cũng thấy tôi ‘cũng được’.”

“Thực ra hôm nay em đến để báo cho anh là em phải nghỉ phép một thời gian.” 

Im lặng một lúc, Lộ Minh Trạch nói.

“Lúc ký hợp đồng, em từng nói sẽ ‘gọi là tới’, nhưng quên nói thêm điều khoản bổ sung: trong kỳ nghỉ thì không cung cấp dịch vụ.”

Lộ Minh Phi sững vài giây, bất giác thấy hơi trống trải. 

Dù bản chất Tiểu Ma Quỷ này là kẻ thúc cậu tới hạn chết, ngày nào cũng canh me, cậu hận không thể đuổi đi cho khuất mắt… nhưng nghĩ tới việc gọi lên mà không có ai đáp lại, tự nhiên lại thấy hụt hẫng.

“Cảm tạ trời phật, chắc là mấy hôm nay tôi tụng chú Đại Lực Kim Cang Giáng Ma có tác dụng rồi. Nhưng tôi vốn muốn nguyền cậu chết cơ, sao hiệu quả lại thành cho cậu đi nghỉ?” 

Miệng thì cứng, nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.

“Cậu nghỉ bao lâu? Một vạn năm à?”

“Haizz…” 

Lộ Minh Trạch thở dài.

“Bọn ‘nhân viên quèn’ như em thì được bao nhiêu ngày phép đâu. Có 1 tháng thôi. Anh trai thương em thì mau bán linh hồn cho em, biết đâu em được thăng chức, mỗi năm thêm một tuần phép có lương.”

“Ma quỷ tụi cậu nghỉ phép để làm gì? Chắc cũng như tôi, ru rú trong nhà chơi game chứ gì?” 

Lộ Minh Phi hỏi.

“Em đi Peru ngồi tàu hỏa chơi. Từ Cusco đến Ollantaytambo có chuyến tàu giường nằm phong cách 1920, chạy xuyên qua sông Urubamba, cuối cùng đến Machu Picchu. Dọc đường là núi non và thảo nguyên, đi qua vùng đất của đế chế Inca cổ. Biết đâu còn được ở chung toa với một nữ ma quỷ xinh đẹp, rồi phát triển một mối tình tội lỗi gì đó… nghĩ thôi là thấy háo hức. Nhưng trong thời gian này, nếu anh gặp nguy hiểm thì em không kịp tới cứu đâu… Hơn nữa, nơi anh sắp tới không thuộc quản khu của em, em không có quyền hạn ở đó.”

“Tôi có kế hoạch đi đâu đâu.” 

Lộ Minh Phi ngơ ngác.

“Thông báo đi công tác của anh sắp tới rồi. Hành lý em đã thu xếp giúp, khỏi lo lúng túng.”

“Tôi sẽ đi đâu? Ở đó không phải quản khu của cậu đúng không? Tuyệt! Vậy nếu tôi ở đó cả đời không về thì có trốn được cậu không?”

“Anh đoán xem, đó là thiên đường mơ ước của mọi otaku: đầy bé gái mặc váy kiểu loli, game bạo lực, mấy ông chú biến thái, nạn quấy rối trên tàu điện, và… phim AV.”

“Đậu má! Nhật Bản à?”

“Chuẩn! Bất ngờ không, vui chứ?”

“Thoát được cậu là vui vãi lều rồi.”

Lộ Minh Trạch quay sang nhìn Lộ Minh Phi, vẻ mặt tội nghiệp, như sắp khóc:

“Anh à… nói vậy đau lòng em lắm. Thật ra lần nghỉ này không chỉ để thư giãn, mà còn là cơ hội cuối cùng công ty cho em.”

“Cơ hội cuối cùng? Sếp cậu định đuổi cậu à? Hay bị phát hiện dùng lao động trẻ em?”

“Bị đuổi thì chưa, nhưng nếu nghỉ xong mà vẫn không có báo cáo thành tích đẹp, thì có thể bị điều sang khu khác. Sếp nói dạo này em làm ăn kém quá, theo chân khách VIP như anh lâu thế mà chưa mua được linh hồn. Lịch sử khách hàng khác thì nhanh lắm, thường vài tháng là ước liền bốn điều: ‘Tôi muốn có của cải của vua Solomon!’, ‘Tôi muốn thành vua thế giới!’, ‘Tôi muốn ngủ với người phụ nữ gợi cảm nhất thế gian!’, rồi cuối cùng là ‘Mẹ ơi, cao quá, lạnh quá, người mạnh mẽ thật cô đơn, tôi muốn lòng mình ấm lại…’. Bốn điều xong là lấy được linh hồn ngay.” 

Lộ Minh Trạch thở dài.

“Thế mà lại gặp phải khách quái như anh, không muốn tiền, không muốn quyền, cũng chẳng màng phụ nữ…”

“Nói nhảm! Đừng có phủ nhận tôi thích con gái! Chỉ là tôi không cần cậu lập hậu cung cho tôi thôi!”

“Anh trai à, anh nhạy cảm quá rồi. Chuyện anh với Finger nửa đêm cởi trần, uống rượu vang, bàn chuyện nhân sinh ấy… em nhìn xong là quên ngay, có thấy gì mờ ám đâu.”

“Lạy Chúa! Xin ban xuống một tia sét giết quách con quỷ dâm đãng trước mặt con đi!” 

Lộ Minh Phi chắp tay cầu nguyện.

Bầu trời đêm lóe lên một tia chớp xé ngang, tiếng sấm nổ vang như muốn xé tai.

“Mẹ kiếp!” 

Lộ Minh Phi giật bắn người, run rẩy một chút, nhưng vẫn ngoác miệng chửi 

“Lần sau đánh cho mạnh vào! Vừa rồi trượt mục tiêu rồi, Chúa ơi!”

“Sắp mưa rồi.” 

Lộ Minh Trạch ngẩng đầu nhìn trời, giọng khẽ khàng 

“Nếu em thực sự bị điều đi, chắc sẽ có nhân viên mới tới tìm anh nhỉ? Mong là người kế nhiệm sẽ giỏi hơn em, làm anh hài lòng mà yên tâm bán linh hồn cho họ.”

“Thật ra… tôi không hề ghét cậu… chỉ là hơi sợ thôi.” 

Lộ Minh Phi nghĩ thầm, nhưng ngoài miệng lại nhảy dựng lên, phủi phủi băng dính vào mông 

“Thế thì tôi chỉ mong trời Phật phù hộ cho ta đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại. Cậu thì tốt nhất nên cử cho tôi một cô em gái phục vụ, eo thon chân dài. Lời từ biệt nói nhiều cũng vô ích, chúc cậu gió thu xào xạc, qua Quan ải chẳng gặp cố nhân, mưa dầm trắng xương, máu nhuộm cỏ, trăng lạnh, cát vàng, quỷ canh xác.”

“Đừng đi vội mà, anh trai… Anh là người nghĩa khí, sao lại thấy chết không cứu? Chỉ cần anh rộng rãi thêm, bán cho em một phần tư linh hồn nữa, em có thể tiếp tục bám trụ ở khu vực này. Bắc Mỹ là thị trường tiềm năng lắm. Nếu họ điều em tới sa mạc Sahara thì sao? Ở đó đi 3, 5 ngày chẳng thấy bóng người, người duy nhất có thể nghe em ước nguyện chỉ có lạc đà. Cả đời em coi như tiêu! Anh không nghĩ tới mấy năm qua em vào sinh ra tử vì anh, giết tới hai Long Vương à? Cũng không nghĩ tới chuyện em từng miễn phí giúp anh tán đổ NoNo sao? Tuy ta chưa từng cùng nhau vào quân ngũ hay ngồi chung ghế nhà trường, nhưng cũng là anh em bắt tay nhau tán gái. Anh nỡ lòng nào tuyệt tình vậy?”

“Tào lao! Đừng giở trò khổ nhục kế trước mặt lão tử!” 

Lộ Minh Phi giờ mới hiểu rõ bụng dạ con quỷ nhỏ này, hận không thể giơ chân đạp dấu giày lên cái bản mặt vừa xinh đẹp vừa đểu giả ấy 

“Nói rồi, cuộc sống của tôi rất ổn, chỉ thiếu mỗi bạn gái. Nếu trách thì trách bản thân cậu không sinh ra làm con gái. Chứ cậu mà chịu dán mặt vào làm bạn gái tôi, tôi còn cân nhắc đó!”

“Tuy không sinh ra làm con gái, nhưng với bản lĩnh của em, giả gái chui vào giấc mơ của anh, phát triển một đoạn tình cảm cấm kỵ cũng không khó mà!” 

Lộ Minh Trạch nghiêm túc nói.

“Phì! Phì! Phì phì phì!” 

Lộ Minh Phi tái mặt, lùi ngay một bước, sợ con quỷ nhỏ này thực sự ôm mộng đen tối với mình.

“Xem ra anh thật lòng thích NoNo, chứ không để mắt tới vẻ đẹp tầm thường của em…”

“Má ơi! Cái của cậu không gọi là ‘vẻ đẹp tầm thường’! ‘Vẻ đẹp tầm thường’ ít ra cũng phải là của con gái! Cậu tuy nhỏ tuổi nhưng vẫn là đàn ông chính hiệu, hiểu chưa?”

“Thế tại sao không thử ngăn đám cưới của NoNo với Caesar? Họ chưa cưới mà, vẫn còn kịp cứu vãn.” 

Lộ Minh Trạch bỗng đổi sắc mặt, nụ cười lẫn chút lạnh lẽo 

“Chỉ cần chuyện chưa xảy ra, với em đều có thể thay đổi. Chỉ cần hôn lễ chưa tổ chức, em đều có thể hủy bỏ. Hôn ước đâu phải thứ không thể xé bỏ. Còn cái gọi là tình yêu vĩnh cửu… là thứ không đáng tin nhất trên đời. Nếu anh chịu ước với em, em vẫn kịp viết lại số mệnh của anh.”

Lộ Minh Phi chấn động, tỉnh táo hẳn. 

Trong mắt cậu, Lộ Minh Trạch từ một nhân viên đáng thương bỗng trở lại thành con quỷ nắm quyền sinh sát.

Cậu cởi chiếc khăn len ấm áp, cùng lò sưởi tay ném xuống băng:

“Cất cái viên đạn bọc đường của cậu đi, đừng dụ tôi, vô ích thôi! Ý chí tôi vững vàng lắm!”

“Ý chí vững vàng?” 

Lộ Minh Trạch mỉm cười.

“Tôi từng nghĩ tới việc ước với cậu, để cậu giúp tôi cướp NoNo về.” 

Lộ Minh Phi đứng dậy 

“Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi hiểu ra một chuyện: NoNo sẽ không thích tôi bán đứng cô ấy. Nếu tôi ước với cậu để cướp cô ấy, tức là tôi phản bội cô ấy. Tôi sẽ không làm điều NoNo ghét.”

Cậu quay lưng bỏ đi, bước về phía đối ngược với vầng trăng trắng. 

Không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết chẳng cần phí lời với Lộ Minh Trạch nữa. 

Rõ ràng là hai kẻ chẳng chung ngôn ngữ… à không, một bên đâu phải người, là quỷ mà… 

Nói thêm cũng chỉ phí thời gian. 

Điều kiện của Lộ Minh Trạch không làm cậu động lòng. 

Cậu không cần một NoNo như cái xác không hồn, thà để cô vui vẻ cưới Caesar, còn hơn là ở bên cậu với vẻ ngoan ngoãn, quyến rũ, mặc váy xuyên thấu và tất trắng tinh cậu yêu thích nhất, miệng hát “Minh Phi, Minh Phi, em yêu anh như chuột yêu gạo”… 

Đúng, cậu không động lòng… không thể động lòng… vì động lòng tức là phản bội cả mình lẫn NoNo.

“Òa” 

Một tiếng nước văng. 

Đúng lúc ấy, cá đã cắn câu.

Lộ Minh Phi theo phản xạ quay lại, thấy dưới ánh trăng bạc, Lộ Minh Trạch giật mạnh cần câu. 

Sợi dây câu tung lên khỏi mặt nước, kéo theo… một con rồng đen khổng lồ! 

Quái vật ấy gào thét, uốn lượn dữ dội dưới ánh trăng!

Chết tiệt! 

Ai ngờ con quỷ nhỏ lại câu được… một con rồng!

Trước khi kịp hét lên, Lộ Minh Trạch đã thò tay bóp cổ rồng, nhét thẳng vào cái giỏ cá nhỏ bên chân. 

Không ai biết bằng cách nào cậu ta nhét vừa thứ to như thế vào chiếc giỏ tí xíu, nhưng cậu làm được, nhẹ như không.

“Xong, tối nay có đồ ăn rồi. Chia làm ba khúc: một khúc kho tàu, một khúc xào hành, còn một khúc đem nướng.” 

Lộ Minh Trạch vác giỏ cá lên vai, quay người bỏ đi 

“Nhưng mà… câu mất vị thần của vùng biển này rồi, thủy triều chắc sắp nhấn chìm nơi này…”

Tiếng sóng ào ạt ập đến. 

Lộ Minh Phi run run quay lại, thấy thác nước từ rìa vầng trăng đổ xuống biển, cả biển ánh trăng biến thành cơn mưa trắng xóa. 

Băng dưới chân cậu vỡ toang, nước biển đen ngòm trào lên, cuộn vào dòng nước trắng do ánh trăng hóa thành. 

Cả thế giới chìm trong biển nước, trăng bạc biến thành một khoảng tối.

Cậu không còn đường chạy, chỉ có thể trơ mắt nhìn sóng cuốn mình đi… chìm xuống biển đen, vô thức gọi tên ai đó.

Lộ Minh Phi bật dậy trên giường, mồ hôi lạnh đẫm người. 

Cảnh biển nuốt chửng thế giới vẫn còn rõ mồn một, thật đến mức không giống một giấc mơ.

Ký túc xá im lặng, không nghe tiếng ngáy của Finger. 

Finger đã được hiệu trưởng đặc cách cho đi thực tập tốt nghiệp, hoàn thành xong sẽ ra trường, kết thúc kiếp sinh viên mãi chẳng qua nổi môn. 

Căn phòng giờ chỉ còn lại một mình cậu… hay sẽ có người mới dọn vào?

NoNo sắp kết hôn, Finger sắp tốt nghiệp, ngay cả con quỷ nhỏ cũng sắp bị điều đi… cuối cùng, chỉ còn lại mình cậu, lẻ loi một mình.

Cậu loạng choạng mò mẫm, muốn rót ly nước uống cho đỡ phải nằm không trằn trọc rồi nghĩ quẩn. 

Con quỷ nhỏ hiếm khi dùng cách “ghé vào mộng” để gặp cậu. 

Mà mỗi lần nó làm vậy, y như rằng sẽ có chuyện lớn sắp xảy ra…

Nhớ lại những lời vòng vo, úp mở của thằng nhóc, tóm gọn lại thì:

Thứ nhất, nó xin nghỉ phép 1 tháng, không theo sát hầu hạ cậu được. 

Thứ hai, cậu phải đi công tác… sang Nhật?

Đúng lúc ấy, điện thoại trên gối rung lên báo tin nhắn. 

Lộ Minh Phi chộp lấy máy, liếc qua rồi chết lặng.

“Ricardo M. Lu, đây là thông báo bạn đã được Bộ Chấp hành phân công một nhiệm vụ thực tập. Dự kiến 7:00 sáng nay sẽ khởi hành ra sân bay, sẽ có xe chờ trước ký túc. Bạn sẽ đi chuyến tàu siêu tốc đặc biệt CC1000 tới Chicago. Chi tiết nhiệm vụ xin hỏi người phụ trách. Đừng lo về điểm danh hay tín chỉ, chúng tôi đã xin phép các giáo sư giúp bạn.” 

Ký tên: Norma

Cậu bật chăn, nhảy khỏi giường. 

Đúng y lời Lộ Minh Trạch nói! 

Nhiệm vụ của Bộ Chấp hành lại rơi xuống đầu cậu, mà lần này còn gấp tới mức nửa đêm gửi tin nhắn. 

Đồng hồ dạ quang chỉ 4:00 sáng, nghĩa là chỉ còn 3 tiếng để chuẩn bị. 

Nhưng đi Nhật thì cần mang gì?

Cậu lục kệ sách, vớ cuốn “100 câu tiếng Nhật du lịch thông dụng”, đập trán một cái rồi lại chui vào tủ tìm máy dịch điện tử. 

Nghĩ thêm, cậu quay sang lục ngăn quần áo kiếm đôi tất len, nghe bảo Nhật không ấm áp gì, lỡ bị “thả dù” xuống Hokkaido mà không có tất len thì toi… 

Nhưng tất thì chẳng thấy đâu, mà chiếc vali cũ từ quê mang sang cũng biến mất. 

Cậu cuống quýt chạy vòng vòng.

Lúc này, cậu mới để ý bên giường có một vali hợp kim nhôm-magie màu bạc, cột dây đỏ xanh chéo nhau. 

Dù kiến thức hạn hẹp, cậu cũng nhận ra đây là hàng xịn của Đức, Rimowa, giá không hề rẻ. 

Loại này tuyệt đối không thể có mặt trong ký túc lụp xụp của cậu với Finger. 

Mấy món đồ rách nát của hai đứa chẳng xứng nằm trong chiếc vali vừa sang chảnh vừa đắt đỏ thế này…

Chợt cậu nhớ lại câu nói của Lộ Minh Trạch trong mơ, với cái điệu cười “em là quản gia quý tộc của anh” cực đáng ghét:

“Hành lý em đã thu xếp giúp.”

Quỷ tha ma bắt! 

Ai thèm nhờ nó thu xếp? 

Nó biết cậu muốn mang cuốn “100 câu tiếng Nhật du lịch thông dụng” à? 

Nhưng trên vali lại dán tờ giấy nhớ vàng, nét chữ đẹp nắn nót kèm hình trái tim:

“Cuốn ‘100 câu tiếng Nhật du lịch thông dụng’ nằm trong ngăn lưới ở nắp vali, tất len cuộn trong quần của anh. Còn cái máy dịch điện tử anh mua 498 tệ lúc siêu thị khuyến mãi chỉ là bản bị cắt chức năng, không hỗ trợ tiếng Nhật đâu, nên tốt nhất là dựa vào vốn liếng 35 câu tiếng Nhật của anh nhé. Tặng kèm bí kíp ‘100 bài giảng về thần thoại và lịch sử Nhật Bản’ cùng một album mỹ nữ để giải trí. Cả hai nằm trong balo của anh.”

Cậu mới nhận ra bên cạnh vali là chiếc balo quen thuộc. 

Bên trong quả nhiên có một quyển sách nhỏ về thần thoại Nhật và một album ảnh tinh xảo. 

Vừa liếc bìa, cậu đã muốn kiếm giấy lau máu mũi… 

Cô gái trong ảnh quấn sari Ấn Độ, thân hình mơ hồ mà gợi cảm, ngồi xếp bằng giữa căn phòng kiểu Nhật, ánh nắng chiều xuyên qua cánh cửa shoji lên tấm lưng mềm mại. 

Chỉ cần nhìn mái tóc dài ánh đỏ dưới nắng, cậu đã biết đó là ai.

Cậu nhớ NoNo và Tô Thiến từng cùng nhau chụp một bộ ảnh gợi cảm, do một nữ nhiếp ảnh gia Phần Lan thực hiện. 

Cô ta miễn phí chụp để lưu lại khoảnh khắc thanh xuân đẹp nhất của các cô gái, rồi niêm phong phim và ảnh quý từ thuở nhỏ của họ vào hộp kim loại hình con ốc, chôn dưới đất. 

Ba mươi năm sau mới mở ra. 

Lúc ấy, khi họ xem lại thời khắc đẹp nhất đời mình, họ đã thành những bà lão.

Có người sẽ bật cười chua xót, có người òa khóc.

“Cho em xem đi, một tấm hậu trường cũng được mà!” 

Cậu từng nài nỉ sau khi nghe tin NoNo chụp ảnh.

“Xí! Ngay cả Caesar còn chưa được, em mơ à!” 

NoNo dí ngón tay vào mắt cậu, “Nhìn là lẹo mắt đấy!”

“Chụp rồi mà không ai được xem thì có ý nghĩa gì chứ?” 

Cậu cằn nhằn.

“Ba mươi năm sau sẽ được xem! Lúc ấy ai muốn thì xem, chị không cấm. Đến khi chị 50 tuổi, đem ảnh gợi cảm của mình cho mấy cậu nhóc xem, chờ họ đỏ mặt rồi nói: ‘Đây là bà hồi trẻ nhé, tiếc là các cháu đến muộn rồi! Muốn nắm tay bà à? Nhìn mấy nếp nhăn này trước đã!”

Cậu im lặng. 

Cậu biết, 30 năm sau, kẻ nóng lòng muốn xem sẽ không phải “mấy cậu nhóc” kia, mà là những người từng yêu thầm cô ấy. 

Lúc cô rực rỡ nhất, họ đỏ mặt tưởng tượng. 

Khi thật sự được nhìn thấy, họ chỉ có thể chạm vào bàn tay đầy nếp nhăn… ngoài nuối tiếc thì chẳng còn gì.

Có lẽ nhiếp ảnh gia kia muốn “lưu giữ cái đẹp”, hay là muốn “hành hạ những gã si tình cho họ nhìn mà không được chạm”?

Chỉ có một người, khi mở album này, sẽ bình thản mỉm cười, đó là người cưới cô ấy. 

Vì anh ta đã thấy trọn vẹn cả thanh xuân lẫn những năm tháng cô già đi, chẳng còn điều gì nuối tiếc.

Không biết Lộ Minh Trạch dùng cách gì, mà trộm được phim gốc rồi rửa thành album. 

Những tấm ảnh đầu là tác phẩm của nhiếp ảnh gia: 

NoNo ngâm mình trong suối, chỉ lộ khuôn mặt, làn nước gợn sóng làm mờ cơ thể.

NoNo mặc váy đỏ ướt sũng đi trong phố cổ Chicago, mưa bụi bay lất phất dưới đèn đường, hơi nóng từ cống ngầm nâng nhẹ tà váy, để lộ dấu vết quyến rũ của dây áo lót bên dưới…

Phía sau là những bức ảnh quý do NoNo tự giữ: 

Ngày đầu vào Học viện Cassell mặc đồng phục chụp ảnh kỷ yếu.

Ảnh đoạt giải ba lê với váy đen hóa thân thành “thiên nga đen”.

Dắt con ngựa nhỏ tên SaSa.

Ngồi một mình trên sân trường sau lễ tốt nghiệp cấp ba.

Lần đầu dự vũ hội, mặc váy dạ hội và giày cao gót.

Đứng chân trần trong quảng trường San Marco ở Venice trong ngày sinh nhật thứ 15…

Càng lật, NoNo trong ảnh càng nhỏ tuổi, mặt tròn trịa hơn. 

Tấm cuối là một bé sơ sinh nằm trong lồng ấp, khóc oe oe với khuôn mặt tròn ục ịch.

Như thể có bàn tay vô hình kéo ngược dòng thời gian. 

Cậu khẽ chạm vào khuôn mặt tròn xoe ấy, có cảm giác như khi cô bé chào đời, cậu đã đứng bên cạnh.

Bên tai bỗng vang lên giọng Lộ Minh Trạch:

“Anh à, trước khi từ bỏ, hãy nghĩ kỹ… Thứ anh từ bỏ không chỉ là một lễ cưới hay một lời hứa, mà là cả cuộc đời của cô ấy đấy.”

Cậu khép album lại, cất vào tủ sách. 

Rồi chợt nhận ra trong tất cả những bức ảnh, NoNo luôn chỉ có một mình. 

Không Caesar, không cha mẹ, không bạn học hay người qua đường. 

Đó là những khoảnh khắc quý giá nhất đời cô, nhưng trong những giây phút đẹp nhất ấy… cô luôn cô độc.

Ghi chú

[Lên trên]
“Tam cung lục viện” là cách gọi trong chế độ hậu cung phong kiến Trung Quốc, chỉ toàn bộ nơi ở và tập hợp phi tần của hoàng đế. Tam cung là ba cung điện chính, nơi ở của hoàng hậu và các phi tần cao quý. Lục viện là sáu khu/viện lớn, nơi ở của các phi tần bậc thấp hơn.
“Tam cung lục viện” là cách gọi trong chế độ hậu cung phong kiến Trung Quốc, chỉ toàn bộ nơi ở và tập hợp phi tần của hoàng đế. Tam cung là ba cung điện chính, nơi ở của hoàng hậu và các phi tần cao quý. Lục viện là sáu khu/viện lớn, nơi ở của các phi tần bậc thấp hơn.
[Lên trên]
“Kim Cang Giáng Ma” (金刚降魔) nghĩa là Kim Cang trấn áp ma quỷ. Kim Cang là hình tượng hộ pháp uy mãnh trong Phật giáo, biểu trưng cho sức mạnh bất hoại. Giáng ma là chế ngự, tiêu diệt ma quỷ, tà ác.
“Kim Cang Giáng Ma” (金刚降魔) nghĩa là Kim Cang trấn áp ma quỷ. Kim Cang là hình tượng hộ pháp uy mãnh trong Phật giáo, biểu trưng cho sức mạnh bất hoại. Giáng ma là chế ngự, tiêu diệt ma quỷ, tà ác.