Phần 1:
Khi màn đêm buông xuống Tokyo, dọc theo con phố dài, những biển đèn neon lần lượt sáng lên từ đông sang tây.
Thành phố trong bóng tối như thay áo:
Cô gái thể thao giản dị bỗng hóa thành một quý cô kiều diễm, gợi cảm, rực rỡ trong men say ánh đèn.
Trên mái hiên “Seishinji” trải đầy chiếu tatami, dọc bàn dài đặt sẵn một con cá ngừ vây xanh khổng lồ nặng tới 200kg, dao bếp honyaki[note80772] sáng như gương rạch đôi bụng cá, để lộ lớp thịt bụng hồng phấn như vân đá cẩm thạch.
Bao quanh món chính ấy là cá nóc sốt teriyaki,cá trứng nướng than, sashimi tôm botan, cả tôm hùm xanh Pháp tươi rói.
Bình rượu sake nồng nàn hương vị được ướp lạnh sẵn
Đêm nay, chính bếp trưởng ra tay chế biến, đãi ngộ này còn sang trọng hơn cả bữa trưa ở nhà hàng ba sao Michelin.
Ông từng phục vụ Hoàng gia, nhiều lần dùng món sashimi làm say lòng các đại sứ trong quốc yến.
Học trò ông hiện trải khắp những bếp Nhật của các khách sạn năm sao Tokyo.
Vì tiếp đãi khách quý của trụ sở mà đích thân ông đứng bếp, món ăn được đặt tên “sống như hoa mùa hạ”, lấy ý từ thơ Tagore trong tập Bầy chim lạc, để dâng trọn vẻ tráng lệ rực rỡ nhất của ẩm thực Nhật cho thực khách.
Nhưng trong mắt Minamoto Chisei, tất cả chẳng khác nào “làm duyên với kẻ mù”, bởi ba kẻ ngồi đối diện chẳng hề hiểu cái đẹp ấy, chỉ mãi mê khoe chiến lợi phẩm mua sắm ban ngày.
Sở Tử Hàng mua được ấm sắt Kansai và bánh kẹo nướng mà Tô Thiến nhờ cậy, Lộ Minh Phi thì ôm về figure giới hạn của Asahina Mikuru.
Còn món của Caesar thì đang đỗ ngay dưới lầu:
Một chiếc xe tải nhỏ.
Vào cửa hàng sơn mài, anh ta chỉ vào catalog:
“Mỗi món ba cái, gói lại.”
Xe tải chở hàng liền tới đậu trước cửa.
Rồi bước sang tiệm bạc Kyoto:
“Bộ trà bằng bạc 30 bộ, bắt đầu chất lên.”
Lại đi thêm một vòng sang cửa hàng Shippoyaki… [note80773]
Trên diễn đàn Người Gác Đêm, Caesar còn đăng bài hứa mua quà cho từng thành viên Hội học sinh.
Và với anh, lời hứa là điều phải thực hiện bằng được.
Cả ngày hôm đó, Minamoto Chisei như một hướng dẫn viên kiêm “mắt thần mua sắm”:
Chứng kiến Caesar dắt theo chiếc xe tải chạy hết cửa hiệu này tới cửa hàng kia, quẹt thẻ, rồi lại quẹt.
Nhìn Lộ Minh Phi tung tăng giữa phố Akihabara chụp ảnh với mấy cô coser, hết tạo dáng này tới tạo dáng khác.
Còn Sở Tử Hàng thì lặng lẽ đi bộ một mình, ánh mắt dõi qua mọi thứ, nhưng dường như chẳng bận tâm đến bất kỳ điều gì.
Chỉ đến khi mây đen kéo kín trời, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, Lộ Minh Phi và Caesar mới hòa cùng dòng người trú mưa.
Còn Sở Tử Hàng thì chuẩn bị sẵn:
Thong dong mở chiếc ô Burberry, thảnh thơi bước đi, để từng cánh hoa anh đào rơi nhè nhẹ lên mặt ô.
Minamoto Chisei thực sự không rõ ba gã này là vô tâm đến mức nào, hay quá tự tin, ngày mai họ sẽ phải thực hiện một nhiệm vụ cấp “SS” đầy nguy hiểm, thế mà chẳng thấy chút căng thẳng nào.
“Cái này chính là con búp bê Asahina Mikuru mà cậu mê à? Chẳng khác nào đồ chơi biến thái cả.”
Caesar tò mò nhìn Lộ Minh Phi xoay xoay figure.
“Cởi đồ ra thì cũng chỉ là con búp bê nhựa ngực phẳng thôi mà.”
“Thứ nhất, đây gọi là figure chứ không phải búp bê cởi đồ. Thứ hai, cái này không phải đồ chơi biến thái gì hết. Cởi được vì nó có tính năng thay trang phục, không phải để ngắm khỏa thân!”
“Tôi thấy có cửa hàng bán loại gần giống, cao bằng người thật, cũng thay đồ được.”
Caesar nhấp rượu.
“Đó là anh lạc vào cửa hàng người lớn rồi! Cái đó đâu phải figure, nó là búp bê hơi!”
“À… quả thật là bơm hơi. Lúc đó tôi còn tự hỏi sao người Nhật lại chế tạo ra loại phao cứu sinh hình người nữa cơ.”
Loại đối thoại vô bổ này, Minamoto Chisei nghe mà chỉ muốn đứng dậy bỏ đi.
Nhưng anh không thể, đành cúi xuống, lặng lẽ lau chùi thanh Kumokiri trong tay.
“Có thể cho tôi xem thử thanh katana đó không?”
Minamoto Chisei ngẩng lên, chạm vào ánh mắt Sở Tử Hàng.
Anh sực nhớ vũ khí quen thuộc của người này cũng là một thanh katana.
Minamoto Chisei nâng hai tay dâng Kumokiri, Sở Tử Hàng đón lấy bằng cả hai tay, ngắm kỹ lưỡi kiếm dưới ánh nến.
Rồi anh bất ngờ thổi tắt nến.
Trong bóng tối, thanh Kumokiri lại sáng rực hơn, như có vầng trăng lạnh vô hình đang soi rọi trên đó.
“Này này, đừng tắt đèn chứ, tối om thế này nhỡ em hít nhầm wasabi vào mũi thì sao!”
Lộ Minh Phi la oai oái.
“Là kiếm cổ sao? Thứ đắt giá như thế mà anh còn đem ra chiến đấu?”
Sở Tử Hàng trả lại kiếm.
“Để trong bảo tàng thì chỉ là cổ vật,” Minamoto Chisei thản nhiên đáp, “còn kiếm, chỉ khi được dùng mới thật sự là kiếm. Cất trong tủ kính thì chẳng khác nào xác kiếm cả.”
“Nhưng nhìn vẫn thấy mùi máu vương vất.”
Sở Tử Hàng nói khẽ.
“Kiếm vốn sinh ra đã là vật ô uế. Càng dùng, nó càng dơ. Máu có thể rửa, nhưng sát khí thì vĩnh viễn in trên thép.”
Minamoto Chisei đáp.
“Tôi thấy cậu cũng dùng katana.”
“Vật cha tôi để lại. Nhưng sau này gãy rồi, giờ chỉ dùng bản sao.”
“Cha cậu?”
“Ông mất rồi.”
Sở Tử Hàng bình thản nói.
“Tôi muốn nhờ anh một việc.”
“Xin cứ nói.”
Sở Tử Hàng lấy từ balo ra một chiếc hộp, đặt trước mặt Minamoto Chisei.
Bên trong là một đoạn kiếm gãy dài chừng ngón tay.
“Đây là một sản phẩm luyện kim. Dù là cổ vật hay tác phẩm hiện đại, số người có thể rèn ra thanh kiếm này không nhiều. Tôi nghe nói truyền thừa của kiếm Nhật rất rõ ràng, có lẽ từ mảnh vỡ này có thể tra được lai lịch.”
Minamoto Chisei châm lại nến, đưa lưỡi kiếm ra ánh sáng mà ngắm đường vân.
“Đây là cổ vật, được rèn bằng thép dao. Vân kiếm này gọi là Inazuma. Tuổi đời chắc chắn trên 300 năm. Ở đấu giá, giá trị của nó có thể vượt quá cả trăm triệu yên. Người dùng nó làm vũ khí hẳn phải có tiềm lực tài chính rất lớn. Trên kiếm có khắc danh hiệu không?”
“Không có. Nhưng nó có đặc tính kỳ lạ: nếu vung trong thời gian dài, trên thân sẽ đọng lại giọt sương, mỗi nhát chém đều giống như hất tung cả màn mưa vậy.”
“Đó là đặc điểm được nhắc đến trong Nanso Satomi Hakkenden, thanh ‘Murasame’. Tương truyền giết người xong, lưỡi kiếm sẽ tự đọng sương rửa sạch máu. Nhưng Murasame chỉ là hư cấu. Hiện tượng đọng sương này là thuộc tính của một số vũ khí luyện kim, bản chất là hấp thu hơi ẩm trong không khí. Dựa vào những manh mối này, hẳn có thể lần ra người chế tác, thậm chí cả truyền thừa. Chuyện này để chi nhánh Nhật Bản xử lý, họ sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng.”
“Cảm ơn.”
Sở Tử Hàng gật đầu.
“Thanh katana của anh cũng là gia truyền?”
“Không. Tôi chưa từng gặp cha mình, ông ấy cũng chẳng để lại gì. Tôi là trẻ mồ côi, cùng em trai được nhận nuôi, mãi đến khi trưởng thành mới được xác nhận có huyết thống Minamoto.”
Minamoto Chisei khẽ cười nhạt.
“Giống như George cô đơn. Cậu biết nó chứ?”
“Tôi có nghe. Có người nói đó là loài động vật cô đơn nhất thế giới.”
Sở Tử Hàng gật đầu.
Sở Tử Hàng có một sở thích nhỏ:
Đọc sách.
Hơn nữa, bất kể loại sách nào anh cũng cầm lên nghiền ngẫm, nên biết khá nhiều chuyện ít người biết đến.
Chẳng hạn như chú rùa khổng lồ Pinta có tên George.
Rùa khổng lồ là loài rùa cạn lớn nhất thế giới, có con dài gần 2m, nặng hơn 200kg.
Quần đảo Galapagos từng là nơi chúng sinh sống.
Những gã khổng lồ vụng về ấy lặng lẽ tránh xa loài người, cho đến khi bị thủy thủ thời khai phá châu Mỹ phát hiện.
Họ vác cả con rùa lên thuyền, vì rùa cực kỳ nhịn đói, không ăn uống suốt cả năm cũng chẳng chết, trở thành kho thịt tươi không hỏng.
Có lúc, thấy quá nặng nề, thủy thủ lại thẳng tay ném những con rùa không biết bơi xuống biển.
Số lượng rùa Galapagos cứ thế giảm dần.
Quý hiếm nhất là phân loài rùa đảo Pinta.
Có ghi chép, loài này chỉ còn duy nhất một con đực.
Khi được phát hiện, nó co ro một mình trên hòn đảo khô cằn, nơi cây cỏ đã bị dê hoang gặm sạch.
Hàng chục năm sau, các nhà khoa học không tìm thấy thêm con rùa Pinta thuần chủng nào.
Vậy nên George trở thành cá thể cuối cùng, cũng là “George cô đơn” nổi danh thế giới.
“Minamoto vốn là gia tộc lâu đời, nhưng từ thời Edo con cháu ngày một thưa thớt. Từng có lúc trưởng lão cho rằng tộc Minamoto đã tuyệt tự. Sau này họ tìm thấy tôi và em trai trong núi, xác nhận huyết thống, lúc đó gia tộc mới khôi phục địa vị cho Minamoto. Tôi được gọi là gia chủ, nhưng thực tế cả tộc Minamoto chỉ còn lại một mình tôi. Vì thế tôi luôn thấy mình giống như chú rùa ấy.”
Minamoto Chisei khẽ nói.
“Nghe nói nó ở Công viên Quốc gia Galapagos. Nếu có dịp vòng quanh thế giới, tôi muốn tận mắt nhìn nó một lần.”
“Anh vừa nhắc đến em trai?”
“Nó chắc đã chết rồi.”
“Thật không ngờ, ai trong chúng ta hồi nhỏ cũng khổ cả.”
Lộ Minh Phi uống cạn chén rượu, than thở.
“Em mới vào cấp hai thì bố mẹ đi nước ngoài. Giờ em học tới năm hai đại học, họ vẫn chưa quay về lấy một lần. Nhiều lúc em nghĩ, hay là họ lại sinh thêm thằng cu nào đó rồi giấu ở nước ngoài chẳng cho em biết. Chứ nếu chỉ có mỗi mình em, sao nỡ bỏ mặc em ở nhà chú suốt mấy năm trời?”
“Ban đầu tôi còn tưởng bốn chúng ta chẳng có điểm chung nào, không ngờ lại giống nhau ở chuyện cha mẹ.”
Caesar ngửa cổ uống sạch rượu trong chén, cười khẽ.
“Có lẽ tôi cũng đủ tư cách gia nhập ‘hội mồ côi cha mẹ’ của các cậu.”
Sở Tử Hàng lập tức sầm mặt.
“Này này, em đâu có cha mẹ mất sớm, chỉ là họ vô trách nhiệm thôi. Bố mẹ em giờ vẫn tung tăng ở đâu đó trên thế giới mà! Mẹ đàn anh cũng tung tăng đấy! Đại ca còn có ông bố đào hoa kia mà?”
Lộ Minh Phi cãi.
“Trong lòng tôi ông ta đã chết từ lâu rồi.”
Caesar nhún vai.
“Anh thích du lịch à?”
Sở Tử Hàng lảng đi, không muốn tiếp tục chủ đề kia, nhất là với hai tên đã ngà ngà say.
“Có chứ, nhưng hiếm khi có cơ hội. Nơi tôi muốn nhất là nước Pháp. Ở đó có bãi biển thiên thể nổi tiếng, tôi muốn ra đó kiếm một công việc… bán kem chống nắng chẳng hạn.”
Minamoto Chisei đáp tỉnh rụi.
Khi nhắc đến cha, giọng Sở Tử Hàng rất bình thản, nhưng khóe mắt anh khẽ giật, để lộ phần nào nội tâm.
Ấn tượng đầu tiên của Minamoto Chisei về anh là kẻ “không có nhiệt độ”, chuyện gì cũng dửng dưng.
Nhưng chỉ cần nhắc đến cha, lớp vỏ cứng kia lại lộ ra vết nứt.
Minamoto Chisei muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thêm về những “át chủ bài” mà trụ sở luôn nhắc tới.
Bằng trực giác, anh không mấy ưa ba người này, nhưng như Tachibana Masamune từng nói, đã được Anjou xem là con bài tẩy, ắt hẳn họ có chỗ hơn người.
“Từ gia chủ xã hội đen mà quay sang bán kem chống nắng? Anh không thấy quá trái nghề sao?”
Caesar rót thêm rượu, chen vào câu chuyện.
Dù chẳng hiểu mấy cái “sống như hoa mùa hạ” mà đầu bếp kia gài ghép, nhưng ngon dở thì anh vẫn phân biệt được.
Bên ngoài mưa gió sấm chớp, còn bọn họ ngồi chân trần trên tatami mát lạnh, ăn đồ Nhật, nhìn xuống màn mưa Tokyo.
Trong men rượu phảng phất một niềm khoái lạc.
Caesar đã uống khá nhiều, bỗng thấy thèm trò chuyện.
Hơn nữa, nếu chỉ có Sở Tử Hàng ngồi tán gẫu với người của chi nhánh Nhật, còn anh thì lẻ loi, e là chẳng ra dáng một hội trưởng cho lắm.
Phần 2:
“Quản lý xã hội đen là trách nhiệm của gia chủ Minamoto, còn về phần tôi,” Minamoto Chisei thản nhiên nói, “tôi chỉ muốn rời khỏi Tokyo, tìm một thành phố ấm áp, yên bình để ăn no chờ chết.”
Caesar nhếch môi cười khinh bỉ:
“Chú Frost của tôi cũng hay nói muốn có một cuộc sống bình dị. Giờ ông ta đang làm quyền gia chủ của nhà Gattuso, ngày ngày có ngân hàng, thương gia xếp hàng chờ gặp. Bận đến mức ngập đầu, thế mà vẫn than thở: ‘Chết tiệt, giá như có một tháng trống lịch thì tốt biết mấy, mình sẽ về căn nhà cũ ở quê, vừa đọc sách vừa nhấp rượu ngon, tiện thể chuyện trò với mấy ông hàng xóm già.’ Nhưng chỉ cần điện thoại im lặng nửa ngày, ông ta lại bồn chồn đứng ngồi không yên, sợ mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.”
“Ý cậu là tôi cũng giả dối như chú cậu?”
Minamoto Chisei hỏi, mặt không chút gợn sóng.
“Tôi không định mỉa mai, chỉ là con người vốn vậy thôi. Họ gọi anh là thiếu chủ, địa vị trong gia tộc đứng ngay sau gia trưởng, là kẻ hô mưa gọi gió ở Tokyo này. Ở đây, anh muốn gì cũng được. Nhưng một khi rời đi, anh chẳng còn là nhân vật gì nữa.”
Caesar ngậm một điếu xì gà, “Từ chỗ đại nhân vật rơi xuống thành kẻ tầm thường, cảm giác đó khó chịu lắm.”
Minanoto Chisei im lặng một lát, rồi hỏi:
“Nếu Gattuso-kun là con rùa khổng lồ tên George kia, cậu muốn có một cuộc đời thế nào?”
“Khoan đã, đại ca, anh ấy vừa nói anh là rùa đấy. Nếu là em thì đã nhịn không nổi rồi!”
Lộ Minh Phi lập tức xía vào, mặt mũi y như gian thần.
“Sao cơ?”
Caesar ngẫm nghĩ, vẫn chưa hiểu hết ẩn ý trong lời của Minamoto Chisei.
“George là con rùa khổng lồ Pinta cuối cùng. Ai cũng hy vọng nó sinh ra hậu duệ, cho dù phải lai giống với rùa khác loài thì cũng giữ được chút gen của giống Pinta. Báo chí nói các nhà khoa học đã dắt đến cho nó vài con rùa cái, nhưng George chẳng thèm để mắt, làm họ sốt ruột không biết nó rốt cuộc thích loại rùa cái nào. Lúc đọc tin đó, tôi chợt nghĩ: có lẽ George chẳng hề ghét rùa cái nào cả, mà đơn giản nó không muốn. Nó chẳng quan tâm có con hay không, nó chỉ muốn rời khỏi công viên quốc gia, bò về vũng nước bùn xưa cũ để lăn lộn.”
Minamoto Chisei khẽ cười, “Vậy Gattuso-kun, nếu là cậu, cậu chọn ở lại công viên, gắng sức để sinh sản, hay cắn nát lưới thép bò về vũng nước của mình?”
“Tôi sẽ cắn lưới mà ra.”
Caesar đáp ngay, “Chẳng khác gì giả sử thế giới này chỉ còn lại mình tôi là người. Dù có đưa bao nhiêu con khỉ cái đến, tôi cũng không đời nào dây vào một mối tình cấm kỵ như thế. Lý tưởng của tôi là bò về Portofino, làm người cuối cùng trên thế giới ngồi bên bờ biển, nhìn sóng vỗ cho đến khi chết.”
“Đại ca, nghe anh nói ‘bò về’ thôi đã thấy anh nhập vai rùa cực kỳ rồi đấy.”
Lộ Minh Phi buột miệng.
“George là con rùa Pinta cuối cùng, còn tôi là hậu duệ cuối cùng của tộc Minamoto. Người ta kỳ vọng nó duy trì nòi giống, kỳ vọng tôi khôi phục uy danh của gia tộc trong giới xã hội đen. Nhưng George chỉ muốn về lại vũng bùn của nó, và tôi… chỉ muốn đến bãi biển thiên thể bán kem chống nắng.”
Minamoto Chisei nhìn thẳng vào mắt Caesar, giọng lạnh mà rõ:
“Tôi chính là loại người đó. Cái gọi là sự nghiệp xã hội đen của Bát gia Jaki hay sứ mệnh của Bí Đảng cũng chẳng hề quan trọng với tôi. Lý tưởng duy nhất của tôi là bán kem chống nắng. Tôi với chú của cậu, hoàn toàn khác nhau.”
“Thế sao anh không đi luôn? Nếu ngay đêm nay anh nhảy lên máy bay, thì đến lúc nhiệm vụ bắt đầu ngày mai, anh đã ở Nam Mỹ, tắm nắng cho bồ câu ăn rồi.”
Caesar nói chậm rãi, “Còn chuyện nhiệm vụ, chúng tôi tự lo được.”
“Coi như cậu đang thách thức tôi?”
Đôi mắt Minamoto Chisei lóe sáng, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt.
“Coi như vậy đi.”
Caesar ngả người lên tay vịn gỗ, giọng pha chút lười nhác, “Nếu anh thực sự lên máy bay bỏ đi, tôi hứa sẽ giữ kín. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng sẽ bay đến tìm anh, mang theo toàn bộ nữ sinh hội học sinh, cho họ mặc váy ren trắng, cùng nhau uống rượu trên bãi biển.”
“Cậu… nói cái gì thế?”
Lần này đến lượt Minamoto Chisei ngẩn người, không hiểu nổi.
“Chuyến đi đáng nhớ nhất trong đời là khi có một thằng điên đứng dưới cửa sổ gọi anh, rồi cả hai nhảy lên một chiếc xe đầy xăng, cầm bản đồ mà lao vào đêm tối. Chẳng biết điểm đến ở đâu, chỉ biết chạy thật xa, càng xa càng tốt.”
Caesar nhướng mày, “Không có nhà tù nào nên giam giữ được một người đàn ông đích thực, trừ một điều ngoại lệ… đó là cô gái mà anh ta yêu.”
“Cậu có người mình thích rồi à?”
“Chuẩn xác mà nói, là vị hôn thê!”
Caesar nhìn cơn mưa tầm tã ngoài kia.
“Đêm tôi yêu cô ấy cũng mưa lớn như thế này. Cô ấy lái chiếc mui trần chạy vòng quanh ký túc xá, như một con nhóc điên, miệng hét thật to: ‘Tôi muốn đi Chicago! Tôi muốn đi Chicago! Có ai muốn đi cùng tôi tới Chicago không?’ Hồi đó cô ấy mới chỉ là sinh viên năm nhất. Cả tòa ký túc xá sáng đèn, cửa sổ nào cũng bật lên, đám đàn anh trên lầu đều ghé đầu nhìn xuống. Tôi dám chắc, ngay khoảnh khắc ấy, tất cả bọn họ đều đã yêu cô ấy. Cô ấy mở mui xe, mái tóc ướt sũng trong mưa, váy dính sát vào thân hình mềm mại, những đường nét đẹp đến nao lòng, ánh mắt lại sáng rực như có lửa.”
“Cậu bị cô ấy hạ gục rồi à?”
Minamoto Chisei hỏi.
“Còn phải nói? Việc đầu tiên tôi làm là rút hai khẩu Desert Eagle, vừa bắn chỉ thiên vừa nhảy thẳng từ tầng 3 xuống!”
“Tôi có thể hiểu được việc cậu nhảy từ tầng 3 xuống để giành thời gian… nhưng bắn hai khẩu súng liên tục như thế để làm gì?”
“Dọa mấy thằng thần kinh khác thôi, kẻo chúng nó nhảy trước.”
Caesar gãi đầu.
“Có điều tôi vừa nhảy lên xe thì đã bị hàng chục nòng súng chĩa vào. Đám nhân viên bộ giáo công trong trường ấy mà. Họ bảo ngoài ‘Ngày Tự Do’ thì tuyệt đối cấm sử dụng súng ống trong khuôn viên. Thế là hai đứa tôi, ướt như chuột lội, bị lôi tới Ủy ban Kỷ luật nghe Giáo sư Manstein dạy dỗ… Nếu anh thật sự không muốn ở cái thành phố này làm ông trùm xã hội đen, thì hãy bỏ tất cả mà đi đi. Biết đâu ngay lúc này, có một cô gái đang ngồi trên chuyến bay kia chờ anh. Nếu anh không đi, chỗ bên cạnh cô ấy sẽ bị một lão hói dê xồm chiếm mất. Nhưng nếu anh xông ra đó, dí súng ngay trán lão ta bắt nhường chỗ, anh sẽ được cùng cô gái mình thích bay thẳng đến bãi biển thiên thể ở Pháp! Nghe đã thấy tuyệt đúng không?”
“Tuyệt lắm.”
Minamoto Chisei nâng chén.
“Nào, uống vì cái ý tưởng tuyệt vời này!”
Cả bốn người đều cạn sạch chén.
Quả thực, đó là một ý tưởng đáng để nâng chén.
Caesar vốn thường ngày còn có chút giữ kẽ, nhưng chỉ cần uống vào là cả người như bùng nổ nguồn năng lượng dồi dào.
Ngay cả những câu ngớ ngẩn kiểu “Thanh niên chúng ta phải chạy về phía mặt trời!” mà thốt ra từ miệng anh, cũng trở nên đầy sức lay động.
Ngay cả Lộ Minh Phi cũng bị cuốn theo, trong đầu hiện ra cảnh tượng Caesar, dưới cơn mưa xối xả, hai tay nắm chặt Desert Eagle, bắn liên tiếp rồi phóng mình từ tầng 3 xuống, uy phong lẫm liệt tuyên bố mình sẽ ngồi ghế phụ cạnh NoNo.
Dưới ánh chớp của nòng súng, anh ấy hẳn phải rực rỡ đến chói mắt, đến nỗi ngay cả một cô gái như NoNo cũng khó lòng khước từ.
Lộ Minh Phi ước gì bản thân mình chính là nhân vật trung tâm trong bức tranh ấy, tỏa sáng như sao Mai trên bầu trời.
“Nhưng tôi thì không làm được.”
Minamoto Chisei đặt chiếc chén sứ xuống bàn.
“Vì anh không bỏ nổi cái thân phận gia chủ?”
Caesar cau mày.
Minamoto Chisei không đáp.
Anh bước ra ban công, mắt hướng về màn mưa Tokyo.
“Thành phố này xưa kia gọi là Edo. Những khi mưa rơi, tôi lại thấy Tokyo hóa thành Edo năm nào, ánh nến lập lòe, bóng đèn chập chờn. Hồi đó Edo là thành phố phồn hoa bậc nhất Nhật Bản dưới thời Mạc phủ Tokugawa. Từ năm 1603, khi Tokugawa Ieyasu chọn nơi đây làm chỗ đặt phủ, một làng chài nhỏ đã biến thành kinh đô chính trị và văn hóa, dân cư tấp nập nhờ chính sách ‘sankin-kotai’, Chỉ trong vài chục năm, Edo đã trở thành một siêu đô thị, nơi mọi thứ đều sôi động, thời thượng và đầy sức sống. Từ giữa thế kỷ 17, Nhật Bản thực hiện ‘bế quan tỏa cảng’, thương nhân Bồ Đào Nha sớm bị trục xuất, chỉ còn người Hà Lan và Trung Quốc được phép giao thương hạn chế tại Nagasaki. Edo vì thế không phải bến đỗ của những con tàu ngoại quốc, nhưng trên phố vẫn thấp thoáng những món hàng hiếm lạ được gánh trong giỏ tre, rao bán giữa dòng người chen chúc. Samurai thời ấy vẫn giữ đặc quyền đeo kiếm. Họ hiên ngang bước giữa phố, khí thế khiến dân thường phải né tránh. Chuyện samurai rút kiếm dọa người từng có trong buổi đầu, nhưng luật pháp và lễ nghi Nho giáo đã dần kìm hãm, khiến việc ấy ngày một hiếm đi. Đêm xuống, thành phố lại rực rỡ ánh đèn. Nổi bật nhất là khu Yoshiwara, chốn ăn chơi hợp pháp, nơi samurai, thương nhân và nghệ nhân lui tới tìm hoa tửu. Giang hồ ngầm Edo cũng manh nha từ đó. Không phải những ‘người chém vì nghĩa’ như lời đồn đại, mà là những phường buôn hàng rong, con bạc và kẻ bần cố nông tụ lại để tìm chỗ dựa. Vài samurai thất thế cũng gia nhập, nhưng họ không bao giờ là lực lượng chính. Ban đầu chỉ là đám người bị đời xô đẩy, họ dần tổ chức thành hội, vừa bảo kê vừa kinh doanh phi pháp, tạo nên những băng nhóm có luật lệ riêng, tiền thân của xã hội đen Edo sau này.”
“Em cứ tưởng xã hội đen Nhật Bản là do Bát gia Jaki dựng nên.”
Lộ Minh Phi nói.
“Không. Xã hội đen chỉ xuất hiện từ thời Edo. Trước đó, Bát gia Jaki đều là những gia tộc quý tộc. Ngày xưa thường dân Nhật không có họ, còn hỗn huyết chủng lại có, điều đó tự nó đã chứng minh họ thuộc hàng quý tộc. Bát gia Jaki ấy từng phụng sự nhiều chủ nhân khác nhau: Thiên hoàng, Mạc phủ, hay các chư hầu thời Chiến Quốc. Vị ‘Vua ninja’ Fuma Kotaro trong sử sách chính là người của Bát gia Jaki, đời đời gia chủ Fuma đều dùng cái tên ấy.”
Minamoto Chisei chậm rãi nói.
“Xã hội đen ban đầu chỉ là tổ chức của kẻ yếu, những người có thể đường đường chính chính kiếm tiền sống khá giả chẳng bao giờ để mắt đến. Bát gia Jaki cũng không hạ mình can dự. Nhưng khi cải cách cuốn đi ruộng đất, điền sản, họ không còn cách nào tự nuôi sống. Lúc ấy, các gia chủ mới dấn thân vào xã hội đen, nhúng tay kiếm tiền, dựa vào thiên phú hỗn huyết mà lấy võ lực dựng uy, bảo hộ cho những băng hội nghèo khổ. Họ thu nhận cống nạp, ban lại sự che chở. Từ đó, địa vị của Bát gia Jaki như những ‘người cầm cán cân xã hội đen’ mới dần dần hình thành, đến nay cũng chưa được bao lâu.”
“Thế thì sao?”
Caesar vẫn chưa nắm được ý.
“Hẳn cậu cũng biết, Nhật Bản cho phép các tổ chức yakuza đăng ký hợp pháp, vì nhiều băng nhóm lâu đời vốn dĩ khởi thủy là công hội của những kẻ yếu, những người lập hội để bảo vệ lẫn nhau. Nhiều năm trước họ là kẻ yếu, còn giờ, phần lớn họ vẫn là kẻ yếu. Thăm thú tòa cao ốc này thì không thể hiểu hết yakuza Nhật. Yakuza thật sự sống trong những góc khuất không bao giờ thấy ánh sáng đèn. Đó là một xã hội trong bóng tối, do những kẻ yếu hình thành. Xã hội đen vốn không thể dung hòa với thế giới, nhưng cũng chẳng thể bị tận diệt, bởi con người sẽ mãi tồn tại những kẻ nhỏ bé, hèn mọn, tăm tối. So với những người thành công, lương thiện, họ thật xấu xí, hệt tầng lớp dưới đáy. Nhưng đã có thượng lưu thì tất sẽ có hạ lưu. Và từ đám hạ lưu ấy, xã hội đen sinh ra.”
“Ý anh là Bát gia Jaki chính là thủ lĩnh của kẻ yếu?”
Caesar hỏi.
“Nếu bọn giang hồ mà tự tô son điểm phấn cho mình như thế thì chẳng phải quá giả dối sao?”
“Chúng tôi chẳng phải đấng cứu thế gì, cũng không có ý dẫn dắt kẻ yếu đi xây một xã hội công bằng. Chúng tôi là người buôn bán với xã hội đen, nhận tiền của các băng hội để điều hòa cán cân. Nhưng đúng, chúng tôi chính là thủ lĩnh của kẻ yếu.”
Minamoto Chisei đáp.
“Người ta nhắc đến xã hội đen, thường nghĩ ngay đến mấy ông trùm hô mưa gọi gió, hưởng thụ mỹ nhân, vung tiền như rác, ai ngứa mắt thì giết. Nhưng thực tế, ở đáy xã hội ấy, đa phần chỉ là những kẻ không tài nào chen nổi vào dòng chính: lũ nhóc cầm dao nhỏ đi đòi tiền bảo kê, nhiều đứa xuất thân gia đình đơn thân, bị đuổi học, không đủ tiền học đại học. Còn những cô gái khoe sắc ở quán bar, không ít người là mẹ đơn thân, từng bị bạo lực gia đình, thậm chí bị cha dượng cưỡng hiếp. Trong mắt họ, thân thể mình chẳng còn là báu vật gì. Họ chưa từng nghĩ đến chuyện sau này già đi sẽ thế nào, không còn ai để quyến rũ thì lấy gì sống. Họ chỉ có thể sống cho hiện tại. Đó chính là xã hội trong bóng tối.”
“Chỉ có thể sống cho hiện tại thôi sao?”
Caesar nhẩm lại câu ấy.
Phần 3:
“Vậy nên gia tộc mới lập ra quỹ để lo chi phí y tế và bảo hiểm dưỡng lão cho những người đó, còn mở cả hotline để họ cầu cứu khi cần.”
Minamoto Chisei nói tiếp, “Thế giới ngầm Nhật Bản được duy trì nhờ bàn tay sắt của gia tộc. Ai dám lạm dụng bạo lực, lập tức sẽ bị đưa vào danh sách thanh trừng. Nếu có phe phái nào xung đột vượt quá giới hạn, gia tộc sẽ đứng ra hòa giải. Kẻ nào không chịu nghe hòa giải thì cũng bị đưa vào danh sách thanh trừng. Nhật Bản hiện có hơn 100.000 thành viên yakuza đã đăng ký, người liên quan kéo theo lên đến mấy triệu. Cái xã hội trong bóng tối này lớn hơn nhiều so với các cậu tưởng, ở đó mọi chuyện đều giải quyết bằng bạo lực. Nhưng bạo lực của gia tộc lại cao hơn hết thảy. Nếu một ngày nào đó Bát gia Jaki giải tán, thế giới ngầm này sẽ chẳng còn vua. Mà một xã hội không có vua thì chẳng khác nào thời Chiến Quốc, người ta chỉ còn biết dựa vào bạo lực để sinh tồn. Lúc ấy, không biết sẽ có bao nhiêu người chết trong những cuộc hỗn chiến ngoài phố, cũng chẳng biết sẽ có bao nhiêu phụ nữ bị ép phải bán thân, thậm chí bán cả con gái mình.”
Anh ngẩng nhìn thẳng vào mắt Lộ Minh Phi, từng chữ nặng nề như gõ xuống:
“Trung Quốc các cậu có một người đàn ông tên là Tào Tháo, cuối thời Hán là kẻ nắm giữ bạo lực lớn nhất. Hắn từng nói một câu: ‘Nếu thiên hạ không có ta, chẳng biết sẽ có bao nhiêu người xưng vương, bao nhiêu kẻ xưng đế?’”
Khoảnh khắc đó, gió lồng lộng cuốn tung vạt áo khoác đen, phần phật như lá cờ tung bay.
Thân hình trẻ tuổi của gia chủ xã hội đen lại tỏa ra khí thế đế vương khiến người đối diện không khỏi ngẩng nhìn.
“Chính vì thế, tôi chưa thể quyết định sẽ bò về cái ‘vũng bùn’ thuộc về mình. Quyền lực và địa vị, tôi có thể bỏ. Nhưng để gia tộc lung lay thì tuyệt đối không.”
Nói rồi, Minamoto Chisei quay lại bàn ngồi xuống, cười nhạt, “Thôi, đừng nhắc mấy chuyện chẳng vui này nữa. Lịch trình của các cậu tối nay không có tiết mục gì. Muốn đi đâu không? Gia tộc có phòng bao riêng ở nhà hát Kabuki, tộc Inuyama thì mở câu lạc bộ Tamamo no Mae[note80774] nổi tiếng nhiều mỹ nữ nhất Tokyo, còn có cả nhà tắm kiểu Thổ Nhĩ Kỳ. Hoặc các cậu muốn đến chùa, thắp hương cầu may cho nhiệm vụ ngày mai?”
Caesar thong thả uống cạn chén rượu:
“Nói chuyện nghe hấp dẫn thế, sao lại ngưng giữa chừng? Mấy chỗ anh vừa kể, tôi chẳng hứng thú. Hay là dẫn bọn tôi đi xem cái ‘thế giới ngầm Nhật Bản’ thực sự mà anh nói.”
Minamoto Chisei hơi cau mày:
“Mấy nơi đó không phải chỗ ‘thượng lưu’. Tôi cũng không chắc đảm bảo được an toàn cho các cậu.”
“Chuyện an toàn bọn tôi tự lo. Tôi cũng chẳng khoái mấy chỗ ‘thượng lưu’ đâu. Quán xá trong hẻm, tiệm ăn ven đường mới gọi là đặc sản bản địa.”
Caesar nhún vai, “Bọn tôi muốn gặp thứ xã hội đen chính gốc.”
Sở Tử Hàng gật đầu:
“Nghe cũng thú vị đấy.”
Minamoto Chisei trầm ngâm một lát rồi ấn nút trên máy liên lạc:
“Sakura, chuẩn bị đồng phục cho ba vị khách quý. Đến bộ liên lạc lấy một mũi phi tiêu, phải đánh dấu ở khu Shinjuku.”
“Thiếu chủ, tình hình Shinjuku tối nay khá căng. Hội Shoa và Kato-gumi đang va chạm, Kabukicho tụ tập mấy trăm người, chỉ cần sơ suất là nổ súng. Các lão thành trong bộ chiến lược đã chia ra đi gặp cả hai bên để hòa giải. Giờ không thích hợp để ngài và khách tiếp cận Kabukicho đâu.”
Giọng Sakura có phần do dự.
“Càng hay. Để các chuyên viên ‘át chủ bài’ của trụ sở tận mắt thấy thế giới trong bóng tối này. Còn an toàn thì…”
Minamoto Chisei thản nhiên, “đã đủ tư cách gọi là ‘át chủ bài’ của Bí Đảng, lẽ nào còn sợ mấy tên côn đồ vung gậy ngoài đường?”
—-
Chiếc Ferrari FF màu đỏ lao vun vút trên cao tốc, động cơ dung tích lớn gầm rú dữ dội.
Ngồi sau tay lái là Sakura, người chưa uống giọt rượu nào, ghế phụ là Minamoto Chisei, còn hàng sau là nhóm Caesar.
Nhìn vẻ ngoài hiền hòa kín đáo, ai ngờ cô gái này lái xe hệt tay đua, lách qua từng khoảng hẹp trong dòng xe đông đúc, bỏ lại sau lưng hết chiếc này đến chiếc khác.
“Trợ lý của anh tuyệt thật!”
Caesar cười lớn.
Anh luôn có hảo cảm với những cô gái lái xe nhanh, bởi họ luôn khiến anh nhớ tới NoNo.
Minamoto Chisei từ ghế trước đưa ra một mũi phi tiêu mà Sakura vừa lấy từ bản đồ bộ liên lạc.
Mỗi mũi phi tiêu là một rắc rối cần giải quyết.
Mũi này cắm ngay Kabukicho thuộc Shinjuku, khu đèn đỏ nổi tiếng nhất Tokyo, nơi xung đột xảy ra như cơm bữa.
“Một tiệm ở Shinjuku vừa cầu cứu. Đám yakuza trên phố bất ngờ tăng phí bảo kê lên thêm 15%, và dọa sẽ đập phá quán nếu họ không chịu. Người của chúng đã ngồi lỳ trong quán 3 ngày, khách chẳng ai dám bén mảng.”
Minamoto Chisei nói.
“Chỉ có thế thôi?”
Caesar hơi thất vọng, “Chẳng qua là thay đổi phí suất. Tôi mong chờ cảnh mấy ông trùm mặc kimono thương thảo trong đền, bên ngoài thì đặc vụ áo đen đứng kín cả sân cơ.”
“Không đơn giản như tiện tay phá tiệm đâu.”
Minamoto Chisei lắc đầu.
“Shinjuku vốn là mảnh đất màu mỡ của tiền bảo kê. Vô số bar, hộp đêm quanh Kabukicho đều phải đóng đều đặn 20% lợi nhuận. Quán thoát y hay mấy chỗ có gái ngồi rót rượu còn nộp nhiều hơn. Nếu mức phí toàn Shinjuku tăng lên, các băng hội sẽ vét thêm hàng trăm tỷ yên mỗi năm. Chuyện này gia tộc không thể làm ngơ. Hơn nữa, những quán đó cũng có bảo an riêng. Nếu họ va chạm với yakuza, khả năng xảy ra thương vong là rất cao. Đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.”
“Ý anh là chúng ta sẽ xông thẳng vào mấy cái hộp đêm đầy rẫy váy ngắn với cặp đùi trắng nõn? Bọn yakuza ngồi phè trên sofa, súng gậy bày sẵn trên bàn? Nghe thú vị hơn nhiều đấy.”
Caesar búng tay một cái tách, “Có phải chúng ta sẽ dí súng vào đầu lão cầm đầu, nhét cho hắn điếu thuốc rồi bảo: ‘Hút xong điếu này thì cút ra cửa chính, từ nay đừng để tao thấy mày ở Shinjuku nữa, gặp một lần tao chặt một ngón tay’ không?”
“Đó là kiểu xã hội đen mắc bệnh ‘chuunibyou’.”
Minamoto Chisei nói, “Thường thì chẳng cần phải mạnh tay vậy. Chúng ta chỉ cần ngồi xuống sofa đối diện. Thấy đồng phục của chúng ta, bọn họ tự khắc hiểu ngay. Sau đó bắt tay xã giao, đọc theo khuôn mẫu: muốn điều chỉnh mức phí thì đợi họp thường niên, còn giờ đang là giờ làm ăn, phiền họ đừng gây chuyện chỗ đông người. Thế là xong.”
“Cái giọng này mà gọi là xã hội đen sao? Nghe như nhân viên ngân hàng tư vấn tài chính thì có.”
Lộ Minh Phi chen vào.
“Nhưng nếu hắn còn lấn cấn gì, tôi sẽ rút súng bắn thẳng vào bàn chân hắn. Nhân viên ngân hàng chắc chẳng làm thế đâu.”
Minamoto Chisei nhún vai, “Chỉ là chuyện phải dùng súng hiếm lắm. Bởi một khi đã biết rõ thân phận của chúng ta, bọn họ sẽ vội vã đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, đến mức còn chưa kịp nói quá ba câu. Có điều tôi phải nhắc trước: nhất định mọi người phải đi cùng tôi. Xui cho chúng ta, ngay lúc này hội Shoa và Kato-gumi đang đối đầu ở Kabukicho. Hai băng này kiểm soát hệ thống hậu cần ra vào Shinjuku. Kato-gumi ngày càng mạnh, còn hội Shoa thì không đời nào nhả địa bàn. Giờ hai bên đã tụ tập cả trăm người ở Kabukicho. Gia tộc đã cử người hòa giải, cảnh sát Tokyo cũng giám sát chặt chẽ khu vực đó.”
“Chúng tôi đã mặc bộ đồ này thì coi như mọi việc do Thiếu chủ định đoạt.”
Caesar ngậm điếu xì gà, thản nhiên đáp, “Chúng ta sắp đi xử lý một vụ ở hộp đêm thoát y, còn ai rảnh để lo mấy gã bốc vác đâu?”
“Không dám nhận, nhưng quả thật trông cậu còn giống thiếu chủ hơn tôi, lại hút thứ thuốc đàn ông như thế.”
Minamoto Chisei mỉm cười châm chọc.
—-
19 giờ 30.
Makoto liếc đồng hồ điện tử nhỏ trên kệ hàng.
Đúng giờ như mọi hôm, kẻ chuyên đến đòi tiền bảo kê hẳn lại xuất hiện.
Gã chẳng bao giờ sai hẹn, 1 tuần liền như thế, mưa gió cũng không thiếu mặt.
Mưa đêm nay nặng hạt, nước trên đường ngập tới mắt cá.
Makoto âm thầm cầu mong:
Có lẽ hôm nay hắn sẽ không tới?
Aso Makoto, 18 tuổi.
Tốt nghiệp trung học xong, cô không thi đại học mà xin việc làm nhân viên trong tiệm đồ chơi.
Nhà không đủ tiền cho cô học tiếp, bố mẹ lại ly hôn, cô chỉ còn sống nương vào bà ngoại cùng số lương hưu ít ỏi.
Dù vậy Makoto chưa bao giờ bỏ giấc mơ vào đại học.
Cô quyết tâm đi làm, dành dụm từng đồng.
Cô chưa từng yêu, chỉ mường tượng không biết rồi ở giảng đường sẽ gặp kiểu con trai nào.
Nhưng vận rủi cứ đeo bám:
Tiệm đồ chơi nơi cô làm bị yakuza để mắt, bắt ép phải nộp “phí bảo kê”.
Chúng viện cớ trước kia căn nhà này từng nộp tiền cho bọn chúng, nên giờ đổi thành tiệm đồ chơi cũng phải nộp tiếp.
Nếu không chịu thì chúng sẽ phá tiệm.
Trước khi ra tay, mỗi tối chúng đều cử người đến ngồi chình ình trong tiệm.
Khách nào dám bước vào khi giữa cửa hàng đồ chơi truyện tranh lại có gã mặt mũi dữ tợn ngồi khua gậy bóng chày?
Suốt mấy tuần liền, ca tối đều rơi vào Makoto.
Cô phải một mình đối mặt với hắn.
Cô chỉ biết ngồi nép sau quầy, mắt dán vào két tiền, trong khi gã du côn ngồi giữa tiệm cầm gậy nghịch ngợm.
Báo cảnh sát ư?
Vô ích.
Bởi chơi gậy bóng chày trong tiệm đồ chơi đâu có phạm pháp.
“Leng keng!”
Chiếc chuông đồng nhỏ trên cửa lại vang lên.
Hắn đến rồi.
Vẫn bộ dạng như mọi hôm:
Chiếc áo choàng dài trắng loè loẹt, bên hông đeo cây gậy bóng chày to gần bằng người.
“Lại là cô trực tối nay à?”
Hắn cười giả lả, như thể khách quen ghé thăm.
“Chào mừng quý khách.”
Makoto run run đáp.
Tim cô chùng xuống.
Thật sự coi như tiêu rồi.
Với bằng cấp cấp ba, cô chỉ có thể làm công việc bán hàng vặt vãnh thế này.
Thị trường việc làm lại đang ảm đạm.
Tiệm đồ chơi mà mất, chẳng biết cô còn có thể tìm đâu ra việc nữa.
Giấc mơ vào đại học tan vỡ.
Bà ngoại lại phải chắt bóp từng đồng lương hưu.
Noda Hisashi kéo ghế ngồi giữa tiệm, cởi áo choàng trắng vắt lên lưng ghế.
Trên lưng áo hiện rõ gia huy “Đằng Xà”.[note80775]
Trong giới yakuza Kabukicho, Noda-gumi chẳng phải băng lớn, nhưng lại nổi danh hung hãn.
Từ bé, Noda Hisashi đã nhìn đám đàn anh khoác áo thêu hình Đằng Xà rảo bước trên phố, đi tới đâu người ta tự động tránh đường, bóng lưng họ sừng sững như ghềnh đá giữa dòng.
Trong mắt cậu thiếu niên, chẳng có đàn ông nào oai hùng bằng kẻ bước vào thế giới ngầm.
Vậy là Hisashi bỏ học, đi theo thủ lĩnh Noda-gumi, cũng chính là anh họ mình, Kozo.
Kozo cực kỳ hài lòng với chí khí của cậu em, giao hẳn 7 cửa tiệm trong địa bàn cho Hisashi trông coi.
Công việc không khó, chỉ cần thu tiền bảo kê.
Từ đó, hễ thấy chiếc áo choàng trắng của Hisashi xuất hiện, chủ tiệm đều cúi rạp chào:
“Ngài đến rồi, xin nhờ ngài chiếu cố. Doanh thu tháng này lại tăng, tiền bảo kê chúng tôi đã chuẩn bị đủ.”
Không cần nhắc nhở, mỗi tháng tiền bảo kê được dâng tận tay đến căn hộ của Hisashi.
Bạn bè cũ xem Hisashi là chỗ dựa, thường dẫn các cô gái xinh nhất trong lớp tới làm quen.
Có lời đồn Kozo đã có ý nhắm Hisashi làm người kế vị, bởi anh họ thấy cậu tuổi trẻ mà khí phách hiếm có.
Thế nhưng đời đàn ông nào có con đường bằng phẳng.
Một trong 7 tiệm, tiệm bán đồ chơi người lớn đột ngột dọn đi.
Lãnh địa của Hisashi lập tức co lại còn 6, tiền bảo kê theo đó giảm.
Tiệm mới mở là một cửa hàng đồ chơi, lại dám trắng trợn từ chối.
Họ viện cớ lời lãi ít ỏi, mới khai trương còn lỗ vốn, và “bán đồ chơi cho trẻ con thì từ xưa tới nay đâu có chuyện phải nộp tiền bảo kê”.
Hisashi quyết tâm lấy đây làm dịp răn đe, để thiên hạ biết cái giá của việc coi thường Noda-gumi.
Dưới tay Hisashi có vài tên đàn em, hắn vốn chẳng cần tự mình đi.
Nhưng Hisashi vốn mê manga, mà tiệm này lại đủ bộ sưu tập, nên hắn coi việc đến đây ngồi tối là giết thời gian.
Trước kia, hắn cũng từng thích la cà mấy quán bar trong địa bàn, để chủ quán gọi một cô tiếp viên hạng nhất ra rót rượu cùng.
Nhưng cô tiếp viên đó thì quá đông khách, đâu thể chỉ bám dính bên cạnh hắn mãi.
Đã thu tiền bảo kê rồi, Hisashi chẳng tiện làm họ mất mối làm ăn.
Đành bảo:
“Cảm ơn cô đã vất vả, mau quay lại làm việc đi.”
Dần dà, hắn thấy mấy trò người lớn ấy chẳng còn thú vị.
Chỉ có manga là hấp dẫn.
Đặc biệt là những bộ máu lửa, nơi đàn ông nắm chặt chuôi kiếm mà sống đường đường chính chính, thế giới ấy mới là thế giới thật của hắn.

