Chương 7: Terunerica
...Một lúc sau, bên trong phòng trị liệu, việc chữa trị cho cô gái elf diễn ra rất thuận lợi. Còn nữ giáo viên thì đã rời đi để chuẩn bị cổng dịch chuyển đưa hai người họ đến thành phố của cô gái.
Tại thế giới này, cổng dịch chuyển được đặt ở các thành phố khắp nơi trên thế giới, giúp di chuyển đến bất cứ đâu một cách nhanh chóng. Tuy vậy, nó không có khả năng dịch chuyển những đồ vật với kích thước lớn, hơn nữa còn rất tốn kém và cần thời gian để khởi động.
...Nói cách khác, do việc chuẩn bị trước mất nhiều thời gian nên nữ giáo viên sẽ vắng mặt khá lâu. Vì vậy, tại căn phòng này chỉ có mỗi mình Konoe và cô gái.
“Ưm, Adept-sama. Em gọi ngài là Konoe-sama được không ạ...?”
“...Tùy cô.”
Cậu lén nhìn cô gái ngồi bên cạnh, không hiểu sao khoảng cách giữa họ gần đến kỳ lạ.
Tử bệnh trên người cô đã được chữa khỏi hoàn toàn, cơ thể cũng dần hồi phục. Làn da đỏ sẫm khảm vết loét giờ đây đã lấy lại vẻ trắng ngần vốn có.
Đúng với danh xưng “chủng tộc thần tiên” – elf nổi tiếng nhờ vẻ đẹp tuyệt trần. Cô sau khi bình phục giờ đây đã lộ ra dung nhan khiến người ta phải đẫn đờ. Mái tóc vàng dài óng ả, mềm mại, tựa như dòng suối thanh khiết, đôi mắt to tròn long lanh như giọt sương buổi sớm, cộng với đường nét khuôn mặt thanh tú đến hoàn mỹ, tất cả tạo nên một vẻ đẹp đáng yêu và thuần khiết. Bị một thiếu nữ elf mang vẻ đẹp như thế chăm chú nhìn từ khoảng cách gần, Konoe bất giác muốn bỏ chạy.
“Dù sao thì, quyết định chờ đợi Konoe-sama quả là đúng đắn mà. Em đã không thể tiếp cận với bất kì bậc thầy nào khác cả... nên khi nghe tin một bậc thầy mới nhậm chức, em đã đặt cược tia hy vọng cuối cùng và chen chúc ở chỗ cầu thang đó.”
“...Vậy sao.”
“Khi ý thức của em dần mơ hồ ấy, em đã không thể nhìn thấy gì cả và tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc. Ấy vậy mà em cảm nhận có ai đó đang bế mình lên, thực sự lúc đó em không thể tin lại là Konoe-sama đâu đó.”
Cô gửi lời cảm tạ đến các vị thần tối cao, Thần Rừng và Thần Sự Sống, sau đó mỉm cười rạng rỡ với Konoe. Kể từ khi cậu đồng ý cứu viện cho thành phố của cô, cô gái lúc nào cũng cười tươi và không ngừng bắt chuyện với cậu. Ngược lại với một kẻ hướng nội từ trong máu như Konoe, cậu gần như chẳng hé miệng.
Tên cô gái là Terunerica, cô sinh trong gia tộc Shirumenia – cùng tên với thành phố mà Konoe sắp đến cứu viện. Có vẻ như cô là con gái của một gia đình quý tộc cai quản thành phố.
Terunerica đã đến thủ đô cách đây 15 ngày trước ngay sau khi biết tin thành phố mình bị bỏ rơi. Biết không thể trông cậy vào quốc gia láng giềng hay các mối quan hệ quý tộc, cô đã quyết định tự mình lên đường và tìm một bậc thầy để cầu cứu viện.
Nhưng vận may chẳng đến với cô, suốt quãng thời gian ấy, đừng nói là cầu cứu viện mà ngay cả cơ hội gặp mặt một bậc thầy còn khó hơn lên trời. Cô liên tục bị từ chối với lý do các bậc thầy rất bận hầu hết đã có việc quan trọng hơn. Không những thế, cô còn chẳng kịp chữa trị cho bản thân.
“Mỗi khi em nói mình cần cứu viện cho thành phố là họ đều từ chối em ngay tại cổng. Họ nói rằng những bậc thầy còn lại ở thu đô đang làm nhiệm vụ bảo vệ hoặc là hộ vệ cho Thần linh gì đó, họ còn nói rằng nếu em từ bỏ cứu viện thì họ sẽ ưu tiên chữa trị cho em...”
“Nhưng mà sao em có thể đồng ý chuyện đó được chứ.” Cô cau mày, nói với vẻ phẫn nộ “không thể vì mạng sống của bản thân mà ích kỉ bỏ rơi những người khác được.”
“...”
Konoe chỉ biết im lặng lắng nghe, cậu không biết phải đáp lại thế nào.
“Thế nên là, dù có cố gắng cầu xin bấy nhiêu em cũng chẳng thu được kết quả. Khi mà lúc em đang tuyệt vọng nhất ấy, em đã nghe tin về Konoe-sama.”
Có vẻ như tin tức về một bậc thầy ra đời đã được công bố cách đây ba ngày trước. Đó cũng là lúc Konoe hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng của mình. Kể từ hôm đó, Terunerica đã luôn đợi chờ cậu ở trên cầu thang...
“...? Ba ngày, không nghỉ?”
“Vâng, nếu không thì em đã chẳng giành lấy suất hàng đầu đâu ạ.”
Cô kể rằng mình cầm cự được là do sử dụng ma thuật thanh tẩy, ma thuật nước và ma thuật sự sống.
“Vì hơi gắng sức nên tử bệnh đột nhiên trở nặng, lúc đó em có hơi hoảng thật, hehe.” Cô nở một nụ cười gượng gạo nhưng vẫn rất duyên dáng và tinh tế.
“...”
“...Ủa, chuyện đó đáng cười lắm sao?” Một người mắc chứng sợ giao tiếp như cậu thật sự không hiểu nổi.
Mà, quả thật cậu cũng thắc mắc tại sao bệnh tình của cô lại có thể tiến triển nhanh đến vậy dù chỉ mới phát bệnh vào 15 ngày trước.
“...”
“...À, nhắc mới nhớ.” Cậu nhận ra mình còn một điều nữa muốn hỏi. Một điều mà cậu đã băn khoăn kể từ khi nghe nói Terunerica là con gái của một gia đình quý tộc.
“Nhà cô...”
“Vâng, có chuyện gì sao ạ, Konoe-sama!”
“Nhà cô có thần dược Elixir phải không?”
Đó là phương pháp chữa trị duy nhất ngoài năng lực của bậc thầy - một thứ thuốc hiếm đến nỗi không thể lưu hành trên thị trường. Tuy vậy, theo những gì Konoe đã học thì mỗi gia đình quý tộc đều sẽ luôn dự trữ một liều Elixir cho mỗi thành viên. Đó là ân huệ của quý tộc được nhà vua ban cho để phòng trường hợp khẩn cấp.
“Thần dược Elixir ạ? Có chứ ạ, nhưng mà...”
“...?”
“Em để phần của mình cho hiệp sĩ đoàn dùng rồi ạ.”
“....Cái?”
...Hiệp sĩ đoàn???
“Xét cho cùng, một người dâng hiến thân xác mình để bảo vệ người dân xứng đáng hơn một đứa như em nhiều, khi mà nhiệm vụ của em chỉ là đi cầu cứu những bậc thầy thôi.”
“...”
“Em cũng từng suy nghĩ ích kỷ rằng nếu đến đây thì mình sẽ được chữa trị, cơ mà lúc sáng nay nôn ra đống máu thì đúng là em có hơi sợ thật. Nếu em chết trước khi gặp một bậc thầy thì em sẽ không thể cầu cứu được nữa.”
“...........”
“Nhưng mà cuối cùng em cũng làm được rồi.” Terunerica cười gượng gạo, trước dáng vẻ của cô gái, Konoe...
“...Đùa sao?”
“...Cô gái này, rốt cuộc là như thế nào vậy?” Konoe không tin vào mắt mình. Nói đúng hơn, cậu đã nghi ngờ từ suốt nãy giờ.
Từ lúc cô vừa nôn ra máu vừa gào thét cầu cứu, đến khi nghe cô kể về việc bị từ chối vì cứ khăng khăng đòi cứu viện, rồi lại biết cô đã chờ tận ba ngày không nghỉ không ăn uống tại cầu thang và giờ là nhường thần dược Elixir cho người khác. Tất cả những điều ấy, Konoe chẳng tài nào hiểu nổi.
...Tại sao cô có thể làm được đến mức như vậy?
Chắc chắn những gì Terunerica nói đều là sự thật.
Chẳng cầu được sự giúp đỡ, lại phải chịu đựng nỗi đau của tử bệnh hành hạ. Ấy vậy mà cô vẫn không ngần ngại nhường thuốc cho người khác, rồi cố gắng lê bước tìm đến cứu viện trên thân thể đang dần thối rữa.
Cô không ngừng cầu xin các bậc thầy. Nếu chỉ là muốn được chữa cho bản thân thì cô đã được cứu rồi. Vậy mà, cô chẳng màng bản thân mà tìm cách để cứu được nhiều người hơn. Ngay cả khi đối mặt với cửa tử, cô vẫn gào thét, ánh mắt chứa đựng ý chí kiên cường.
Nói ra thì thật đơn giản. Nghe có vẻ đó là cách làm đúng đắn hơn vì vừa cứu được nhiều người cũng vừa cứu được bản thân, nên chịu đau thêm một chút thì cũng chẳng sao.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có lẽ Konoe cũng nói điều tương tự. Nếu chỉ là một lý thuyết suông, cậu cũng có thể khoe khoang về sự khôn ngoan của mình.
...Nhưng.
“---“
“Cô có hiểu không vậy? Cơ thể cô có thể bị thối rữa đấy?”
“Không, không thể nào không hiểu được. Vì chính cô ấy là người trong cuộc mà.”
Chịu đựng nỗi đau thể xác như đang bị địa ngục trừng phạt, tận mắt chứng kiến cơ thể mình méo mó, biến dạng. Làm sao mà một người có thể làm một việc “đúng đắn” được như vậy?
“...Mình không hiểu.”
“Là vì địa vị? Là vì trách nhiệm đi kèm sao?” Đúng là quý tộc thì phải có nghĩa vụ bảo vệ vùng đất mà mình cai quản. Bảo vệ người dân, tăng cường quốc lực và một ngày nào đó phải đánh bại Tà thần. Đó chính là trách nhiệm, là nghĩa vụ mà một gia đình quý tộc mang theo. Đổi lại, họ sẽ được hộ thuẫn mạnh mẽ, quyền lực và sự giàu có.
...Nghĩa là cô gái này đang hành động đúng với tư cách là một quý tộc.
Nhưng, kể cả vậy...
“...Một con người, không thể sống “đúng đắn” đến vậy được.”
Chắc chắn sẽ phải mắc sai lầm, rồi sẽ lại chọn con đường dễ dàng hơn đó là bỏ chạy. Ít nhất trong mắt Konoe, con người là những sinh vật như vậy. Cho đến giây phút cuối cùng, họ sẽ luôn ưu tiên cứu lấy bản thân mình.
“Tại sao cô ấy lại có thể làm đến mức đó?”
Con người không thể chịu được nỗi đau, lẽ ra là phải như vậy, đáng ra là phải như vậy. Nếu có thứ gì đó đi ngược với quy tắc thì chỉ có thể...
“...Không lẽ, cô ấy gọi đó là tình yêu sao?”
Thứ mà Konoe không thể lý giải, thứ mà Konoe không thể hiểu. Một thứ mà cậu chưa bao giờ được nhận cũng như trao đi.
Konoe không hiểu về tình yêu, vì không hiểu nên cậu mới nghĩ đến sử dụng tình dược. Cậu muốn tìm kiếm một thứ chắc chắn và an toàn, chứ không phải là một khái niệm mơ hồ. Chính vì thế, cậu đã nỗ lực hết mình vì thứ đó.
...Bởi vì Konoe chỉ biết đứng ngoài lề và quan sát con người.
“Konoe-sama?”
“...Không có gì đâu.”
Terunerica ghé sát và nhìn Konoe đang chìm trong im lặng.
Konoe tránh ánh mắt của cô, khẽ thở dài.
“...Vậy thì, hợp đồng chuẩn bị đến đâu rồi?”
“A, vâng! Tất nhiên là xong rồi ạ!”
Cậu cố gắng chuyển chủ đề, lướt nhìn bản hợp đồng vừa được đưa ra.
Nội dung rất đơn giản. Tạm trú tại thành phố bị ô nhiễm chướng khí, thời hạn là 30 ngày, có thể tăng giảm tùy vào tình hình thời điểm đó. Thù lao 1000 đồng vàng... Đúng với giá thị trường được ghi trong bảng giá.
“...”
“...Ano, có ít quá không ạ...?”
“Không, đủ rồi.”
Thấy cậu lại im lặng, Terunerica dường như đang hiểu nhầm điều gì đó và lộ vẻ lo lắng. Konoe lắc đầu, nếu đúng giá thị trường thì không thành vấn đề gì. Với 1000 đồng vàng, cậu có thể mua được dinh thự ở thủ đô và cả nô lệ lẫn tình dược. Như vậy đối với cậu là quá đủ.
Konoe cầm lấy bút rồi ký, trả lại một bản cho Terunerica, còn cậu giữ lại một bản.
“...Tốt quá rồi.”
Terunerica khẽ thì thầm, đôi mắt rưng rưng như thể đã giải thoát được nỗi phiền muộn bấy lâu. Cô liên tục cúi đầu cảm ơn Konoe và ôm chặt lấy bản hợp đồng rồi nhảy lên: “Cứu rồi, quê hương mình được cứu rồi.” Cậu không biết phải đáp lại thế nào.
“Xong rồi thì hai đứa đến đây đi, cổng dịch chuyển đang mở rồi.” Ngay lúc đó, nữ giáo viên cũng vừa đến gọi.
◆
Đứng trước cổng dịch chuyển. Hiện ra trước mặt cậu là một cánh cổng bằng đá cao bằng một người trưởng thành. Xung quanh nó được khắc những vòng tròn ma thuật và khảm các viên ma thạch phát sáng. Nguồn năng lượng tinh khiết đến mức có thể nghe thấy tiếng gì đó lách tách như đang cháy. Còn tại trung tâm xuất hiện một vòng xoáy ánh sáng.
Chỉ cần bước qua cổng dịch chuyển này, họ sẽ đến được quê hương của cô gái elf. Cứ thế, công việc đầu tiên của Konoe sau những ngày tháng huấn luyện gian khổ sẽ bắt đầu.
“...Mà, mọi chuyện có vẻ sẽ dần kinh khủng đây.”
Đến giờ cậu mới nhận ra điều này, bởi vì trước giờ cậu vẫn luôn nghĩ cuộc sống của một bậc thầy sẽ nhàn hạ. Gạt bỏ suy nghĩ ấy, Konoe ném ánh mắt vào không trung...
“GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!”
Ngay bên kia biên cánh cổng là một bộ hàm với những chiếc nanh khổng lồ, mỗi chiếc đều có thể sánh ngang với một con dao găm lớn đang điên cuồng lao về phía hai người.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đến mức Terunerica chưa kịp kinh ngạc, con quái thú đã rút ngắn khoảng cách xuống còn không...
“...”
Konoe ngay lập tức dùng một quyền đấm bay bộ hàm cùng với nửa thân trên của con ma thú đó. Nó bay với một quỹ đạo song song với mặt đắt lao vút đập mạnh vào tường.
....Ma lang à.
“...Hể?”
“...”
Và thế là, trận chiến đầu tiên của Konoe với tư cách là bậc thầy đã bắt đầu.

