Web novel

Chương 06

2025-09-02

3

Dịch: Nii ge

Edit: thầy Lực

“Adept-sama. Adept-sama. Adept-sama. Adept-sama. Adept-sama. Adept-sama. Adept-sama. Adept-sama. Xin hãy cứu rỗi. Adept-sama. Adept-sama. Adept-sama. Xin Ngài. Adept-sama. Adept-sama. Adept-sama. Adept-sama. Xin Ngài, xin Ngài, xin Ngài...”

Những tiếng kêu cứu của đám đông cứ dồn dập, liên tục gọi Adept-sama. Khí thế áp đảo khiến Konoe bất giác lùi lại. “Chuyện quái gì thế này?” Đôi má cậu giật giật, ý nghĩ ấy nảy ra trong đầu cậu. Dù không cảm thấy mối đe dọa từ họ nhưng Konoe vẫn bối rối lùi lại. 

“...K-không, phải làm sao bây giờ.” Trong lúc cậu lúng túng gãi má, vẻ mặt đầy lo lắng thì...

“...?”

Giữa đám đông hỗn loạn, cậu nhìn thấy một màu sắc quen thuộc. Đó là sắc đỏ - màu của máu. Nhìn kỹ lại, cậu thấy một bóng người nhỏ bé đang bị nuốt chửng bởi làn sóng người tấp nập. “Làm ơn tránh ra một chút.” Konoe ngay lập tức hành động, cậu cố gắng chen vào biển người để đến nơi có máu.

“...Ư... Khụ khụ”

Konoe tiến lại gần, hiển hiện trước mặt cậu là một cô gái trẻ đang rên rỉ trong đau đớn. Mái tóc vàng và chiếc tai nhọn cho thấy cô là một elf. Cô quỳ trên nền bậc thang, khạc ra máu. Những khoang đỏ loang lổ khắp quần áo và thềm bậc, khiến một vùng lớn cầu thang nhuộm đỏ.

Konoe nhanh chóng bế cô gái ra khỏi đám đông. Nhìn vào cô, cậu lấy hít một hơi.

“...Tình trạng nguy kịch quá.”

“...Ư ...a”

Cô gái mang vẻ ngoài chỉ mười mấy tuổi, nhưng với chủng tộc có tuổi thọ cao như elf, cô có lẽ vẫn chỉ là một đứa trẻ.

“Nhưng mà... tử bệnh sao?” 

Cô gái đã mắc phải “tử bệnh” – một căn bệnh quái ác khiến cơ thể dần thối rữa. Từng tế bào đang hoại tử, da thịt tím tái, hơi thở đứt quãng. Đôi mắt vô hồn mở trừng trừng, chẳng còn nhìn thấy ánh sáng. Máu tươi từ khóe miệng không ngừng rỉ ra, dấu hiệu cho thấy phổi cũng đã hoại tử. Cô gằn mình khạc từng dòng máu đặc quánh, sinh mạng cô mong manh tựa sợi tóc treo ngàn cân, chỉ chờ đợi khoảnh khắc lìa đời bất cứ lúc nào.

Konoe tự hỏi “đáng lẽ tình trạng nguy kịch thế này phải ở trên giường bệnh mới phải?” Nhưng cậu cũng mường tượng được câu trả lời, rằng cô ấy đang đến đây để tìm sự giúp đỡ và một bậc thầy có thể chữa khỏi tử bệnh.

“Ư...a...a?”

Tiếng rên rỉ của cô cứ yếu ớt vang lên. Nhìn thấy tình trạng của cô gái, Konoe thoáng nhớ đến tờ bảng giá vừa nhận được, nhưng lại nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy. Cậu đã bế cô lên và nếu bỏ mặc cô ngay lúc này thì cậu chả khác gì một tên cầm thú vô nhân tính cả.

“Không thể để cô ấy ở đây được, phải tìm nơi chữa cho cô ấy.” Konoe quay lưng lại, cậu phớt lờ đám đông mà cứ thế len lỏi qua. Vừa bước lên cầu thang cậu vừa dùng ma thuật hồi phục chữa trị cho cô. Ma thuật của cậu dù chưa đủ mạnh để chữa dứt điểm căn bệnh cho cô nhưng ít nhiều cầm cự thì vẫn là quá đủ.

“A...ư? Adept-sama?”

“Ừ!”

Có lẽ nhờ ma thuật hồi phục, cô gái cất lên một giọng hơi khàn nhưng đã rõ tiếng. Konoe vừa đáp lại vừa bước nhanh qua cổng, cố gắng giữ cô ít bị rung động nhất có thế. Trên đường, cậu bắt gặp ánh mắt của người lính gác. Dù không nói gì nhưng ánh mắt của anh ta dường như đang trêu trọc: “Về sớm thế.” Konoe xấu hổ trước ánh nhìn đó, vì cậu chỉ mới được nữ giáo viên và vị thần tiễn chưa đầy mấy phút trước.

...Mà với cô ấy thì không nói, chứ nếu là vị thần thì có lẽ ngài ấy sẽ mỉm cười và nói “con về là tốt rồi” chăng.

 “...Ưm... Adept...sama...làm...ơn...”

“...Ừm, tôi sẽ chữa cho cô, đừng lo.”

Như để trốn tránh ánh mắt người lính gác. Konoe vội vã đi qua sân trước học viện.

“A...Adept-sama!”

“...?” Khi đang mải tìm xem phòng trị liệu nào còn trống thì cánh tay cậu đột nhiên bị nắm chặt. Konoe ngạc nhiên nhìn xuống, ánh mắt ấy từ bao giờ đã ánh lên một ý chí rực cháy.

“Adept-sama... xin ngài... hãy cứu lấy thành phố... khự... thành phố của chúng tôi...” 

Vẫn là cô gái ấy, vẫn là cô gái lúc nãy không thể cử động được, máu vẫn rỉ ra từ khóe miệng, đang hấp hối giành giật sự sống khỏi tử thần. Thế nhưng đôi mắt của cô ấy giờ đây đang mở to nhìn thẳng vào Konoe.

Nhưng thành phố nào cơ? Không phải cho bản thân sao? Konoe khó hiểu tự hỏi. Thấy cậu nghiêng đầu với vẻ nghi vấn, cô lại gắng gượng nói ra một giọng yếu ớt.

“Adept-sama... Thành phố... Nếu không có ngài... Adept-sama... thành phố của chúng tôi... sẽ... khụ” Máu khạc ra nhiều hơn, tiếng van xin thảm thiết như tiếng thét cuối cùng của một sinh mệnh sắp lìa đời. 

“...Bình tĩnh lại đi!” Konoe hoảng hốt, cố gắng trấn an cô.

“Không! Không thể được! ....khụ, khụ.”

Cô khạc ra máu nhiều hơn, nhưng vẫn không ngừng van xin cậu. Konoe cố gắng trấn an cô nhưng chẳng có tác dụng. Mặc dù ma thuật hồi phục có thể tạm giữ cô thoát khỏi cửa tử nhưng sợi dây sinh mệnh của cô có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào. 

“Sao... sao tôi có thể bình tĩnh được chứ! N-nếu cứ thế này... khụ, khụ! ...Làm ơn! Adept-sama!

“...Nếu cô không bình tĩnh lại, tình trạng sẽ tồi tệ hơn đấy!”

“...Cơ thể tôi... không quan trọng bằng.... vậy nên! làm ơn... làm ơn hãy....!”

Cô giãy giụa trong vòng tay của Konoe. Cậu phải giữ chặt để không khiến cô ngã. Lòng cậu đầy bối rối, tự hỏi tại sao cô ấy lại có thể làm được như vậy?

Konoe nhìn chằm chằm vào cơ thể cô. Cậu quan tâm đến thể trạng của cô nhiều hơn những gì cô nói. Cậu biết rằng nỗi đau mà cô đang chịu đựng chẳng khác gì địa ngục trần gian.

“Tử bệnh” giai đoạn cuối sẽ ăn mòn cả thể xác lẫn linh hồn, một sự đau đớn tột cùng khiến ngay cả những gã đàn ông cường tráng nhất cũng phải phát điên. Konoe từng chứng kiến vô số bệnh nhân giai đoạn cuối khác suy sụp hoàn toàn, chỉ có thể nằm bất động trong đau đớn. Thế nhưng, cô gái trước mắt này lại...

“Tôi sẽ làm... tôi sẽ làm bất cứ điều gì... vậy nên... làm ơn...” Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô gái khi cô tuyệt vọng bám víu lấy Konoe.

“ Oya, về nhanh thế.”

“...Cô giáo.”

Nữ giáo viên xuất hiện từ lối vào học viện, liếc nhìn cô gái trong tay Konoe.

“Tôi đã để trống một phòng trị liệu rồi đấy, cứ tự nhiên mà dùng.”

“...Em cảm ơn rất nhiều.”

Cầm chìa khóa lên, Konoe bỗng sực nhớ ra. “Để trống? Không phải đang trống sao?” cậu nhìn giáo viên đứng trước mặt với vẻ mặt đầy nghi hoặc, còn cô đáp lại ánh nhìn đó bằng một nụ cười gượng gạo.

“Sao thế, chuyện thường thôi mà.”

“...?”

“Màn chào đón đó, bất kì bậc thầy nào cũng phải trải qua thôi. Khi một tân binh vừa nhậm chức xuất hiện, rất nhiều người sẽ đổ xô đến với hy vọng “biết đâu rằng...” 

Nhìn thấy Konoe vẫn còn bỡ ngỡ, cô nghiêm túc nói tiếp: “Những người đấy đa phần đều là người nghèo, vì họ không thể trả nổi mức giá thị trường nên đã đến đây với hy vọng lấy được sự cảm thông của bậc thầy.”

“Tất nhiên sẽ có nhiều bậc thầy sẽ lựa chọn phớt lờ. Nhưng cũng có những tân binh mềm lòng, coi như lần đầu ra tay trượng nghĩa. Vì vậy, tôi luôn chuẩn bị sẵn một phòng trống đề phòng cho trường hợp này.”

“...”

“...Konoe à, đây chính là thực trạng của thế giới này. Chúng ta đang thiếu hụt những bậc thầy một cách trầm trọng.”

Tại thế giới này, hầm ngục đôi khi sẽ xảy ra phiếm ngục. Hiện tượng này hình thành khi trong hầm ngục xuất hiện một thứ tà ác gọi là “hạch chướng khí”. Khi ấy, quái vật và chướng khí sẽ tuôn ra từ hầm ngục. Nguyên nhân gây ra tử bệnh không đâu xa mà xuất phát từ chướng khí này. Nếu muốn giải quyết nó, phải phá hủy “hạch chướng khí” bên trong hầm ngục và công việc này chả khác nào mò kim đáy bể.

Người mắc tử bệnh, nếu không chữa trị kịp thì họ chỉ có vỏn vẹn 30 ngày đến sống tiếp. Ban đầu bệnh sẽ ăn mòn từ tứ chi rồi dần dần đến khắp cơ thể. Cho đến giai đoạn cuối, ngay cả linh hồn cũng bị thối rữa và nỗi đau tột cùng khiến người bệnh chỉ còn cách tự kết liễu để giải thoát.

Thuốc có thể phòng ngừa, nhưng chẳng thể ngăn được hoàn toàn. Khi đã nhiễm bệnh thì chỉ có hai phương án cứu chữa: thứ nhất, sử dụng thần dược Elixir – thứ thuộc cực kỳ đắt đỏ. Thứ hai là nhờ đến năng lực của một bậc thầy. Cả hai đều có sức mạnh tái tạo lại cơ thể về nguyên bản, nếu không thì chỉ có con đường vô phương cứu chữa. 

Nói cách khác, nó là một món quà chết chóc mà tà thần đã để lại cho thế giới này thông qua những hầm ngục. Kéo dài hàng thiên niên kỷ, nhân loại đã phải vật lộn trong cuộc chiến vô vọng ấy. Nhưng mọi con đường nghiên cứu rốt cuộc đều chẳng thể thanh tẩy được những hầm ngục rộng lớn này. Đến bước đường cùng, họ đành dùng đến một giải pháp: “cầu viện những linh hồn từ thế giới khác với hy vọng họ sẽ mang bước tiến đột phá về cơ giới hóa – chìa khóa để chống lại thảm họa.

Và cứ thế, nỗi ác mộng mang tên “tử bệnh” đã len lỏi vào cuộc sống của người dân nơi đây, trở thành một phần tất yếu của cuộc sống.

Những hầm ngục ẩn sâu dưới lòng đất, chực chờ bùng phát từ vô số các lối vào bí mật. Sự trỗi dậy của chúng bất chợt và chẳng thể đoán trước. Có thể một ngôi làng thanh bình chỉ trong chớp mắt hóa thành tử địa dưới làn chướng khí dày đặc và bầy quái vật điên cuồng càn quét.

Đó là lý do tại sao các bậc thầy luôn trong tình trạng thiếu hụt trầm trọng. Konoe là bậc thầy thứ 9120, nhưng con số 9120 là “trên toàn thế giới.” Ở tại quốc gia này, chỉ có vỏn vẹn vài chục người - một con số ít đến đáng thương. Mặt khác, Elixir lại cực kỳ đắt và hiếm có, không thể sản xuất hàng loạt được

Các quốc gia khác đều nỗ lực đào tạo những bậc thầy mới nhưng không mấy khả quan. Việc sở hữu một “phước lành” đủ mạnh để tham gia thử thách đã là cả một vấn đề. Không những thế, có tận 90% ứng viên đều sụp đổ về mặt tinh thần trong năm đầu tiên. Để vượt qua ải địa ngục đó, tài năng thôi là chưa đủ mà nhân tố thiết yếu chính là “một ý chí bất khuất và kiên cường.” Vì vậy, các bậc thầy được hứa hẹn những đặc quyền và phần thưởng to lớn, với ít nghĩa vụ và nhiều “tự do”. Đây cũng là lý do một ước muốn như có một dàn nô lệ harem của Konoe lại được coi là chấp nhận được.

Konoe nhìn người giáo viên đã đưa cậu đến học viện hai mươi lăm năm trước với lời mời gọi “vì lợi ích của thế giới.” Đến giờ đây, cậu mới nhận ra ý nghĩa thực sự của những lời nói ngày hôm đó.

“...Tạm thời, hãy cho phép em đến phòng trị liệu trước ạ.”

“Ừm, cứ tự nhiên.”

Nhưng lúc này, ưu tiên hàng đầu là cô gái đang hấp hối trong vòng tay cậu.

“Adept-sama!” Khi thấy giáo quan rời đi thì cô lại giãy giụa.

“Tôi đã nói là cứ giãy giụa thì tình trạng càng nặng hơn mà.”

“Cơ thể của tôi... Không hề quan trọng chút nào!” Cô hét lên, khuôn mặt nhuốm máu chỉ cách cậu một gang tấc.

Tại sao cơ thể lại không quan trọng? Cô đang trong tình trạng rất tồi tệ mà? Cô có thể chết bất cứ lúc nào đấy, biết không hả? 

Tại sao cô có thể nói được những điều như vậy?

“...Rốt cuộc cô là ai vậy?”

“Không còn thời gian nữa! Thành phố của chúng tôi... khụ ... đang trên bờ vực diệt vong rồi!”

Những tiếng thét cùng với đó là những cục đờm máu bị khạc ra. Cô thở hổn hển, như có thể chấm dứt sinh mạng bất cứ lúc nào. Konoe nhanh chóng tăng cường ma thuật hồi phục.

“Nhưng không còn thời gian nữa là sao? Thành phố bị diệt vong nghĩa là như thế nào?”

Những câu từ quá mức nghiêm trọng, cậu có lẽ nên hỏi tận tường trước. 

“Thành phố... là thành phố nào?”

“Là Shirumenia ạ! … …Nằm dưới chân núi Kilrean, thuộc dãy Minea! Thành phố Shirumenia ạ!”

Konoe sực nhớ ra khi cô nhắc đến cái tên Shirumenia.

“Một vụ phiếm ngục quy mô lớn xảy ra tại nơi đó sao?”

Konoe đã nghe về việc đó. Một cuộc phiếm ngục bùng phát đồng loạt tại lãnh địa Bá tước xa xôi, khiến chướng khi lan rộng và quái vật tràn lan. Tình trạng thiếu hụt bậc thầy nghiêm trọng cũng là do hầu hết các học viên và bậc thầy đều được triệu tập đến đó.

“...Tình trạng nơi đó tồi tệ đến vậy sao.”

“Vâng... ạ... Và chúng tôi đã bị bỏ rơi...”

Quê hương của cô – Shirumenia – đã bị chướng khí bao trùm từ mười lăm ngày trước. Dù đã dùng tới thuốc phòng ngừa nhưng giờ đây toàn bộ năm nghìn cư dân đều đang thoi thóp chiến đấu chống lại tử bệnh. Không những thế, quái vật vây quanh ngày càng nhiều và kết giới phòng thủ có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.

Vì thế không thể chậm trễ một giây nào nữa. 

Cô gái gào thét, máu tươi tuôn ra từ những vết da lở loét. Dù đang đứng trước cửa tử nhưng ánh mắt của cô vẫn găm chặt vào Konoe, chứa đựng một ý chí phi thường.

Konoe nín thở trước dáng vẻ bi tráng ấy.

“Adept-sama... xin ngài... khụ khụ... hãy cứu lấy thành phố của chúng tôi! Ngay lúc này đây... khụ... họ vẫn đang bị dày vò trong đau khổ!”

“-“

“Xin ngài... làm ơn... nếu ngài chấp nhận... tôi nguyện dâng hiến thân xác này!”

Dứt lời, cô khạc ra một cục đờm máu lớn. Hơi thở đang yếu dần, đôi tay buông thõng xuống. Sinh lực cơ thể cô đang cạn kiệt nhanh đến mức mắt thường có thể thấy.

“A-dept...sa..ma.”

“Này!”

...Thế nhưng, ngọn lửa ý chí trong mắt cô vẫn chẳng hề lụi tàn. Ánh mắt ấy vẫn dán chặt vào Konoe, không hề bị lay chuyển.

Trước một người với ánh mắt bất khuất như vậy...

“Ta hiểu rồi, ta sẽ cứu thành phố của cô.” Konoe tăng cường ma thuật hồi phục, vừa gật đầu.

“Thế nên... đừng ép bản thân nữa” Trước khí phách kiên cường ấy, Konoe đã bất giác thốt lên lời đồng ý.