Web novel

Chương 04

2025-08-27

5

Dịch: Nii

Edit: 4by5s, thầy Lực, anh Mep, Thanh Ngân, Nii

Chương 4: Vị thần (Kami-sama)

Trong không khí tĩnh lặng của màn đêm, trên hành lang dẫn đến phòng giáo viên, một bóng người lặng lẽ theo dõi cậu từ phía sau cái cột. Dưới ánh đèn tường mập mờ, hình bóng ấy phát ra thứ ánh sáng trắng muốt ma mị, tựa như một hồn ma chập chờn.

...Vị thần, đang ở đó.

Nàng là hiện thân của ma thuật sinh mệnh, lấy hình hài thiếu nữ xinh đẹp như bước ra từ một tác phẩm nghệ thuật. Ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn về phía Konoe.

“...”

...Không hiểu sao, Konoe cảm thấy sự buồn bã ánh lên trong ánh mắt của ngài ấy. Có lẽ, nàng biết Konoe sẽ định từ bỏ.

“Một vị thần sẽ không u sầu chỉ vì một người như mình bỏ cuộc đâu.” Konoe định thần lại, nghĩ rằng có lẽ chỉ là tự mình suy diễn. Nhưng cậu cũng không hiểu nổi, cũng không thể rời mắt khỏi vị thần đang nhìn mình. Cứ thế, hai người chăm chú nhìn nhau một lúc lâu.

“...”

Một lúc sau, vị thần vẫy tay về phía cậu, như muốn nói rằng “hãy lại đây.”

“...?”

Ngay lập tức, Konoe vô thức ngoảnh đầu nhìn lại phía sau. Đó là phản xạ tự nhiên của một người mắc chứng sợ giao tiếp, cậu nghĩ rằng có ai đó đang đứng sau lưng mình. Nhưng chẳng có bóng người nào cả. Khi quay lại, cậu thấy vị thần vẫn đang vẫy tay với vẻ mặt hơi khó hiểu.

Konoe chỉ tay vào mặt mình. Nàng liền gật đầu.

“...”

Konoe dè dặt bước một bước về phía vị thần. Nàng lập tức quay người, dẫn lối cậu đến một căn phòng. Konoe đi theo, tim cậu đập thình thịch, trong đầu ngổn ngang hàng trăm câu hỏi. Nhưng cậu cũng chẳng đủ can đảm để từ chối lời mời của một vị thần.

...Căn phòng trống trải, chỉ có một cái bàn và hai chiếc ghế đặt đối diện nhau. Trên mặt bàn còn chuẩn bị sẵn một bộ ấm trà và đĩa bánh ngọt, như thể đang chờ đợi vị khách ghé thăm.

AD_4nXf1CrN9d-mWZ_h2MjZNPIzdE7Z-3gEb7L_pmw6Uiqi7mbLiEqL9VldQnofoirQ-YAdUhvQiWdyHuC5OteEPSfEFY4W5KYxJeHpIJY5FfxUxdaSV8mOVf0AAwefWJPR2qRGYHcae?key=boVo6PVMxW7XsvANZ7p6zg

“...”

“...”

Vị thần rót trà vào tách. Chỉ có tiếng rót trà vang vọng khắp căn phòng. Sau khi rót đầy cả hai tách trà, nàng đặt một tách trước mặt Konoe.

Vị thần ra hiệu “mời” Konoe. Nàng không nói một lời nào. Ngoại trừ những khoảnh khắc đặc biệt như ban phước, nàng không bao giờ hé miệng. Konoe cũng biết rõ điều này.

...Bởi vì trong thế giới này, lời của thần linh chính là tuyệt đối.

Chống lại thần linh đồng nghĩa với việc con người sẽ mất đi sự bảo hộ. Vì vậy, lời nói của thần được xem là mệnh lệnh tuyệt đối. Cũng bởi quyền năng đó, các vị thần thường lựa chọn im lặng. Nàng hiểu rất rõ, chỉ một lời nói bất cẩn của mình cũng có thể gieo rắc khổ đau cho nhân loại.

“...”

Nhưng giờ đây, trước mặt Konoe chẳng phải là mệnh lệnh tuyệt đối nào cả, thay vào đó là trà và bánh ngọt được chính vị thần mời một cách thân thiện.

“...”

“Konoe đưa tay lấy tách trà, nhấp một ngụm. Thứ nước trà ấm áp ấy mang theo hương thơm lan tỏa khắp khoang mũi, từ từ dịu trôi qua cuống họng cậu.

“...Ngon quá”

Konoe không khỏi thốt lên “ồ”. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đôi vai đau nhức đã dịu đi phần nào. Nhưng rồi... một khoảng lặng lại trôi qua. Đột nhiên...

“Luyện tập, có vất vả không?” Nàng nghiêng đầu, mỉm cười với Konoe.

Mặc dù nàng không nói lời nào nhưng Konoe cảm thấy vị thần dường như đang hỏi mình điều đó. Và rồi cậu chợt nhận ra, lý do vị thần gọi cậu đến là vì nàng đã biết cậu sắp bỏ cuộc. Cuộc gặp này chính là để nàng trò chuyện với cậu.

Konoe phân vân không biết phải trả lời thế nào. “...Vâng, vất vả lắm ạ.” Một lời đáp chân thành vang lên, chắc vì hương trà đã làm dịu cổ họng cậu, hoặc có lẽ là vì nụ cười của nàng quá đỗi dịu dàng.

“Con đã vất vả rồi. Trong suốt một năm qua, ta biết con đã cố gắng rất nhiều.”

“Con... cảm ơn ạ”

Một cảm giác an ủi len lỏi vào tâm hồn Konoe. Cậu ngỡ ngàng và cảm kích nhưng sự ngạc nhiên vẫn lớn hơn tất cả. Cậu ngạc nhiên vì không thể tin rằng một đấng tối cao lại biết rõ mình đã trải qua những ngày tháng gian khổ như thế nào. Cậu chưa từng nghĩ rằng một vị thần lại để ý một kẻ học ké như cậu. Konoe vẫn cảm thấy thật khó tin. Nhưng việc nàng mời cậu đến đây chẳng phải là minh chứng rõ nhất hay sao? 

“Nhưng mà, con đã đến giới hạn rồi sao?”

“...Vâng.”

“...Ưm, đúng là vậy nhỉ. Con rất đã cố gắng rồi.”

Konoe chợt cảm nhận được một nỗi buồn man mác hướng về phía cậu, rõ ràng ngài ấy đang cảm thấy tiếc nuối.

“...”

Konoe cảm thấy xấu hổ vì đã nói những lời yếu đuối trước mặt vị thần, cậu còn suýt nói rằng mình định từ bỏ...

“...”

...Nhưng Konoe đã đến giới hạn rồi. 

Cậu biết suốt một năm qua, quá trình huấn luyện trở thành bậc thầy vẫn chỉ ở giai đoạn đầu. Nhưng cậu đã nỗ lực đủ nhiều để nhận ra vị trí của bản thân.

Konoe không có tài năng về ma thuật sinh mệnh.

Thực sự, cậu không có một chút nào cả. Trong học viện nơi các bậc thầy đầy tài năng tụ họp, Konoe có lẽ là người kém triển vọng nhất. Ở lĩnh vực sở trường, cậu chỉ ở mức bình thường. Ở lĩnh vực bình thường, cậu phải nỗ lực gấp đôi người khác mới bắt kịp. Cứ thế suốt một năm qua, cậu liên tục bị vượt mặt bởi những người đến sau. Mỗi lần như vậy, Konoe lại nhìn họ và tự nhủ bản thân phải cố gắng hơn nữa. 

Konoe biết rõ bản thân không có tài năng, nên đã nỗ lực hết sức. Thế nhưng, sự cố gắng ấy vẫn không bao giờ là đủ, bởi cậu chỉ là một người bình thường mà thôi - và một người bình thường thì không thể nào đấu lại được một "thiên tài". Konoe tự trách móc bản thân, cậu tuyệt vọng khi chẳng biết phải mất bao lâu nữa mình mới có thể đạt được danh hiệu “bậc thầy.”

...Vậy nên, Konoe thực sự đã đến giới hạn rồi.

Cậu nghĩ rằng mình nên từ bỏ cái giấc mơ về dàn nô lệ harem kia và cứ thế mà sống một cuộc đời an toàn như trước đây.

“...Con xin lỗi, con không thể tiếp tục được nữa.”

“...Vậy à.”

“Con biết bản thân chưa đủ nỗ lực. Nhưng thực sự con không thể...”

“...Ể?” 

Vị thần mở to mắt, rồi chớp chớp liên tục, một cảm giác ngạc nhiên truyền về phía Konoe.

“Chưa đủ nỗ lực sao?”

“...? Dạ.”

“...Không đúng, không hề đúng chút nào.”

“...Hả?”

"Ta đã quan sát, ta nhìn thấy những nỗ lực của con. Hàng ngày, hàng ngày con đều vung giáo đến tận khuya, có đúng không?" 

"Con thậm chí còn học cả những ngày nghỉ mà chẳng đoái hoài đi chơi đâu hết, ta nói có sai không? Ta biết hết chứ." 

...Vị thần, ngài ấy nhìn thấy ư?

Những gì nàng nói đều là thật. Konoe chắc chắn đã luyện tập đến khuya, cậu cũng chẳng bao giờ đi đâu vào những ngày nghỉ. Nhưng đối với cậu, đó là cách để cậu trốn tránh thực tại. Bởi chứng sợ giao tiếp trầm trọng, Konoe không thể kết bạn với ai cả. Việc đi chơi cùng bạn bè vào ngày nghỉ cũng là điều quá xa xỉ đối với Konoe. Cậu cảm thấy lẻ loi ngay trong chính phòng ký túc xá của mình. Thế nên, Konoe luyện tập chăm chỉ, cậu cố gắng học để kiếm cớ trốn tránh mọi người. Giống như trước đây, cậu dùng sự nỗ lực của mình như để xoa dịu nỗi cô đơn.

Nhưng vị thần lại nói với Konoe những điều như vậy.

“Ta hiểu việc con mong muốn từ bỏ. Nhưng đừng phủ nhận sự nỗ lực của bản thân nhé.”

“...”

"Hãy thừa nhận và trân trọng mặt chăm chỉ trong chính con đi." Nàng nhìn thẳng vào Konoe với nụ cười trìu mến. 

“Con làm tốt lắm.”; “Con đã rất cố gắng rồi.” Những lời khen ngợi dù không thành tiếng nhưng nó vẫn chạm đến vào tâm hồn Konoe, điều đó đã làm trái tim chàng trai rung động. Nụ cười ấy, những cảm xúc ấy thật đến nỗi không có từ ngữ nào diễn tả được.

“...Vâng...”

Trước mặt vị thần, Konoe cảm thấy mình sắp bật khóc. Nụ cười của nàng như xoa dịu nỗi lo toan trong cậu. Hay nói đúng hơn, khoảng trống trong tim cậu dường như được lấp đầy.

“...”

...Thật kỳ lạ.

...Konoe nghĩ rằng cậu nên cố gắng thêm một chút nữa.

...Đêm hôm đó, Konoe không đến phòng giáo viên nữa. 

Sau khi chia tay vị thần, cậu về lại ký túc xá và lại cố gắng vào bình minh hôm sau...

...Rồi năm sau, Konoe lại một lần nữa sụp đổ.

“Không, thực sự không thể làm được.”

Năm nào cũng vậy, khi trái tim của Konoe sắp sửa tan vỡ thì vị thần ấy lại xuất hiện. Konoe vẫn tiếp tục nỗ lực không ngừng. Mặc dù vạch đích vẫn còn xa, cậu chẳng biết mình phải cố gắng bao lâu nữa. Nhưng cậu vẫn tiếp tục bước đi, vẫn tiếp tục hướng về phía trước.

Chạy, khóc, nôn ra máu.

Thoi thóp, sống lại rồi lại cận kề cái chết.

Chiến đấu với quái vật, rồi lại để bại nhiều lần.

Cuối cùng cũng hạ được nó, nhưng lại có con khác mạnh hơn.

Tài năng của cậu vẫn chẳng chịu nảy nở, cậu bị hàng trăm hậu bối vượt mặt nhưng cũng chứng kiến không ít người bỏ cuộc.

Học không hiểu thì lại học tiếp, cứ vậy cho đến bao giờ thuộc lòng mới thôi.

Cậu vùng vẫy, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Cậu mơ về giấc mơ đó, giấc mơ về dàn harem nô lệ và tình dược.

Một giấc mơ mà nếu nói ra, người đời sẽ cười nhạo cậu và nói rằng thà tập nói chuyện với người khác còn hơn.

Nhưng vì chẳng thể làm được điều đó, cậu lại tiếp tục vùng vẫy.

Cho dù nó có vớ vấn, có thối nát, có xấu hổ đến mức nào đi nữa thì trong đầu cậu chỉ có duy nhất một suy nghĩ “lần này, lần này nhất định phải làm được...”

Đã 20 năm trôi qua từ khi cậu gõ cửa học viện.

“...Chúc mừng nhóc, cậu thực sự làm được rồi đấy.”

Ngày hôm đó, Konoe đã trở thành bậc thầy.

=======

Chương này dịch không khó nhưng ngốn nhân lực vl :sad: