Trên sườn dốc bên cạnh con đường chính, Dirk cũng những người khác đang bận rộn dựng lều trại. Sau khi chạm trán bầy Cừu Vàng trước đó, chuyến hành trình quay trở về đã bị chậm trễ đáng kể. Họ sẽ phải di chuyển trong đêm nếu muốn tới được thành phố gần nhất.
Ưu tiên cao nhất là đảm bảo an toàn cho Roel và Alicia, do đó hai chỉ huy của lực lượng hộ tống đã thống nhất là sẽ quá nguy hiểm nếu cứ tiếp tục di chuyển trong màn đêm.
Phải biết rằng bị tấn công trong đêm tối không phải chuyện có thể xem nhẹ. Những mối đe dọa ẩn nấp tại vùng hoang dã sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn trong đêm, và nhiều nhân vật nổi tiếng đã phải mất mạng vì điều đó. Dù cho Dirk có tự tin đến mấy về sức mạnh của cấp dưới và các hộ vệ hoàng gia, thì anh vẫn cảm thấy rằng sẽ là không khôn ngoan nếu lại đi chấp nhận rủi ro không cần thiết.
Bên cạnh đó… nếu anh đề nghị tiếp tục di chuyển trong bầu không khí này, anh chắc chắn sẽ chọc giận từng người một trong đoàn xe.
“Chúng ta sẽ được bao nhiêu phần thịt vậy? Ý tôi là, chúng ta có khá nhiều người, và thịt Cừu Vàng rốt cuộc cũng khá có giá trị. Chúng ta đâu thể nào ăn cho bằng hết được, phải không?”
“Về việc đó thì, các đầu bếp ban đầu quyết định sẽ xẻ thịt ba con, nhưng thiếu gia nói rằng như vậy sẽ không đủ để ban thưởng cho mọi người, nên ngài ấy nói họ thêm vào hai con nữa.”
“Anh nói thật à?”
“Phước lành cho ngài Roel!”
Những người lính trò chuyện vui vẻ với nhau trong khi dựng trại một cách thành thạo. Những người đã xong nhiệm vụ thì tụ tập lại quanh đống lửa với nụ cười phấn khích trong khi mong chờ món thịt tuyệt hảo mà họ sẽ sớm được thưởng thức.
Một bầu không khí vui tươi lan tỏa khắp khu trại.
Trong khi đó, ở một góc, những đầu bếp đang bận rộn chuẩn bị xẻ thịt những con Cừu Vàng. Họ cẩn thận loại bỏ lông ra khỏi da, rồi thu gom tất cả những bộ lông quý giá đó lại trong một cái bao tải. Tiếp đó họ làm sạch phần thịt, sơ chế sẵn sàng để dùng cho bữa tối.
“Anh Roel, lông của những con cừu đó đáng giá cả một gia tài. Sao chúng ta không thử nuôi chúng?”
“Không được đâu. Anh đã hỏi về chuyện đó rồi. Một khi Cừu Vàng mất đi bộ lông của nó, nó sẽ tự coi bản thân đang ở ‘tình trạng nguy hiểm’, và như vậy sẽ làm tăng tốc quá trình đột biến. Bộ lông sẽ không mọc lại, và chúng sẽ trở nên cực kỳ hung dữ và nguy hiểm. Tệ hơn cả, thịt của chúng cũng sẽ trở nên dai hơn.”
“Ah, vậy là chúng ta chỉ có thể cạo lông của Cừu Vàng một lần. Chẳng trách sao lông của chúng lại đắt như vậy.”
“Ừ. Với việc hạ được bầy Cừu Vàng đó, chúng ta cũng đã xử lý được một mối đe dọa tiềm tàng trong khu vực này. Những con Cừu Vàng đó sẽ không dễ đối phó một khi chúng phát triển hơn.”
Roel nhìn những người đầu bếp đang bận rộn, và cảm thấy thỏa mãn với kết quả đạt được. Ngoài lợi nhuận thu được, cậu còn gặt hái được cả danh tiếng tốt đẹp.
Trong khi đó, Alicia nhẹ gật đầu rồi cúi mặt xuống trầm ngâm.
Roel và những người lính khác đã đuổi theo bầy Cừu Vàng một khoảng cách khá xa, nên Alicia không thể cảm nhận được sức mạnh của Grandar. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô không nhận ra có điều bất thường.
Ánh mắt kính trọng của những người lính, thái độ thân thiện của Dirk, hay sự phục tùng tinh tế của các hộ vệ hoàng gia; một Alicia nhạy cảm đã nhạy bén phát hiện tất cả những khác biệt. Điều đó khiến cô nhận ra rằng có chuyện gì đó đã xảy ra.
Cô nhớ rằng Roel mới chỉ đạt đến Cấp độ 6 Khởi Nguyên vài tháng trước, nên lẽ ra cậu không thể nào giành được sự ngưỡng mộ của những người lính tinh nhuệ cấp độ 5 như vậy.
Anh Roel chẳng bao giờ kể cho mình nghe về năng lực siêu việt của ảnh…
Alicia nhẹ thở dài. Roel vẫn còn xem cô như một đứa trẻ yếu đuối cần giúp đỡ vì cô vẫn đang che giấu năng lực của mình. Cô có thể giữ được sự quan tâm và chăm sóc của Roel dành cho mình, nhưng đồng thời, nó cũng khiến cô khó giành được sự thừa nhận từ cậu.
Có khi nào anh ấy đã chạm đến Cấp độ 4 Khởi nguyên không? Nhưng thế thì có hơi…
Alicia băn khoăn không chắc chắn lắm. Dirk là một siêu việt Cấp độ 4 – đây là điều mà cô đã biết được từ Carter trước đó. Dựa theo hiểu biết của cô, thì quân đội khá là chặt chẽ về vấn đề thứ bậc, và họ có xu hướng đánh giá cao sức mạnh vì bản chất nghề nghiệp của họ.
Dựa theo mức độ tôn trọng của Dirk đối với anh Roel, thì có thể lắm…
Alicia đã nghĩ rằng tốc độ phát triển của cô bé chỉ là ‘bình thường’ vì cô không có ai để so sánh cùng, nên khó tránh khỏi việc cô bé đánh giá quá cao Roel. Nhận thấy Roel đã phát triển còn nhanh hơn cả mình khiến cô bé tự cho rằng bản thân chưa đủ chăm chỉ.
Không được rồi! Mình phải cố gắng hơn nữa!
Alicia siết chặt nắm tay. Nếu cô muốn bảo vệ cho Roel, thì tối thiểu cô phải bắt kịp với cậu ấy trước đã. Hơn nữa, xét đến việc còn một Nora vượt trội cô…
Sự kiện lần này đã đánh dấu sự khởi đầu của một quá trình phát triển vượt bậc khác trong cả quá trình tăng tiến vốn đã nhanh một cách điên rồ của Alicia.
Trong khi đó, Roel vẫn đang chăm chú quan sát nhóm đầu bếp đang nướng 4 con cừu trên lửa và dùng con cuối để làm một nồi súp đậm đà với những gia vị mà họ đã thu thập được từ xung quanh.
Tinh thần của binh lính đã lên tới đỉnh điểm.
Một vài người trong số họ là những chuyên gia sinh tồn ở vùng hoang dã với hiểu biết về những loại thực vật nào ăn được và loại nào không, chưa kể đến loại nào là số dzách. Ngay khi vào trong rừng, họ đã lập tức lùng sục và nhặt nhạnh mọi loại gia vị thảo mộc mà họ để mắt tới.
Khi Roel nhìn thấy một núi món ngon chất đầy trên bàn, cậu nhận ra rằng thực sự có rất nhiều tài nguyên quý giá trong các khu rừng tại lãnh thổ nhà Ascart. Cậu nhớ rằng ở kiếp trước, một số loại thảo mộc có thể được bán với cái giá cắt cổ, ví dụ như nhân sâm rừng. Đây có thể là một lĩnh vực đáng phát triển.
Trong khi Roel đang cố gắng vắt óc để tìm cách kiếm thêm tiền, thì 4 con cừu đang được nướng trên lửa trại đã bắt đầu tỏa ra mùi thơm ngào ngạt tỏa khắp nơi. Dirk ngay lập tức cắt cử nhiều binh lính hơn để canh gác, sợ rằng mùi thơm sẽ dẫn dụ đám dã thú đến gần.
Mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng vào lúc họ hoàn thành tất cả mọi công việc vặt khác, và chẳng bao lâu sau, bữa tiệc ăn mừng chính thức bắt đầu.
Roel và Alicia được dành cho cả một con Cừu Vàng nướng, trong khi đó ba con còn lại được chia cho các binh sĩ và người hầu khác. Mà thực ra, hai đứa trẻ thì ăn được mấy cơ chứ. Sau khi cắt lấy vài miếng ở những chỗ ngon nhất, phần còn dư sẽ được chia lại cho những người lính.
Thịt cừu nướng là một trong số ít các món ăn không đòi hỏi việc tẩm ướp quá tinh tế. Hương vị của món ăn chủ yếu phụ thuộc vào chất lượng của chính nguyên liệu, và bản thân thịt Cừu Vàng có thể nói là thượng hạng. Vân mỡ chạy đều khắp miếng thịt, tạo ra cảm giác mọng nước một khi cắn vào. Lớp da giòn tan lại càng tạo độ tương phản với độ mềm mọng của phần thịt bên dưới.
Khi nói đến việc đánh giá chất lượng của một bữa ăn, thì hai yếu tố quan trọng nhất là bản thân món ăn và bầu không khí. Ăn uống ở nơi hoang giã thì không thể có được sự sang trọng thường thấy trong bữa ăn của giới quý tộc rồi, nhưng nó được bù đắp bởi một bầu không khí khác. Gió thổi mát rượi trên đồng cỏ, ánh trăng tuyệt đẹp cùng những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, tiếng cười và giọng ca của những người đồng hành; tất cả mang lại một cảm giác vô tư và vui vẻ.
“Anh ơi, anh có muốn chút rượu vang để dùng với phần thịt không?”
“Anh đành từ chối thôi. Vì không ai được uống, anh cũng không nên là ngoại lệ,” Roel cười tươi đáp lại.
Cậu rúc lại sát bên với Alicia, khiến cô bé bắt đầu cười khúc khích. Tuy nhiên, nhận thấy những người lính quanh đó đang quan sát cả hai, mặt cô bé nhanh chóng đỏ lựng cả lên.
Sau khi đã lấp đầy bụng, Roel bảo một người lính mời Dirk đến khi anh ta đang trong phiên gác. Lời mời bất ngờ khiến Dirk vừa hồi hộp vừa mừng rỡ. Anh không hiểu lý do tại sao Roel lại đột nhiên chủ động tiếp cận, nhưng anh sẽ không đặt ra nghi vấn đề chủ đích của thiếu gia. Sau khi đã tận mắt chứng kiến sức mạnh áp đảo của Grandar, anh đã tự thề với bản thân rằng sẽ luôn giữ thái độ tôn trọng với Roel và không bao giờ vượt mặt cậu.
Chỉ một lúc sau Dirk đã quay trở lại khu trại, một trong những người đầu bếp liền đưa cho anh một đĩa bít tết Cừu Vàng nướng vừa mới được cắt ra. Miếng thịt thấm đẫm nước sốt đậm đà, và trên đĩa còn có vài loại rau xanh để ăn kèm.
Ánh mắt Dirk đảo qua đảo lại giữa đĩa thịt bít tết trong tay và cái nhìn của Roel như đang bảo ‘Cứ tự nhiên’, rồi anh chợt cảm thấy có chút không thoải mái.
“Thiếu gia,… Tôi có thể hỏi tại sao ngài gọi tôi lại không?”
“Ngài cứ thoải mái đi, ta không có ý định gì đâu. Ta chỉ sợ rằng sẽ không có đủ thịt, và con ram vàng mà ta có ở đây rồi sẽ được phân phát cho mọi người thôi. Ngài Dirk, ngài đã vất vả trong việc bảo vệ chúng ta suốt chuyến hành trình này rồi, vì thế ta cho rằng nên dành phần đầu tiên cho ngài.”
“Haha! Thiếu gia, ngài đang tâng bốc tôi rồi. Trách nhiệm của tôi với tư cách là người hộ vệ chính là bảo vệ ngài…”
Xây dựng mối quan hệ là những gì liên quan đến việc tương tác, cũng như khen ngợi lẫn nhau, cả Dirk và Roel đều biết rõ điều này. Roel không ngờ rằng vị đội trưởng trông có vẻ nghiêm nghị này hóa ra lại thành thục trong việc giao tiếp xã hội như vậy, và cả Dirk cũng không ngờ Roel lại khiêm tốn và tôn trọng người khác đến thế. Với việc cả hai hóa ra lại rất hợp tính với nhau, cuộc trò chuyện của họ trở nên khá thú vị.
Dirk nhớ lại những lời đồn mà anh đã nghe trước đây về vị thiếu gia với năng lực kém cỏi đi kèm tính cách khủng khiếp, và anh cảm thấy rằng chắc anh đã bị chập mạch khi lại đi tin vào những lời đồn vô căn cứ đó mà chẳng thèm xác nhận lại. Làm sao mà con trai của Hầu tước Carter vĩ đại lại có thể là một kẻ tầm thường được?
Với việc cùng có ý định tương đồng, không mất nhiều thời gian để Roel trở nên thân thiết hơn với vị sĩ quan mặt mày lạnh lùng này. Cảm thấy đã đến lúc, Roel ra dấu cho Anna bằng một cái gật đầu, và người kia nhanh chóng dẫn tất cả các đầu bếp và người hầu ra chỗ khác, để lại cho ba người bọn họ một không gian riêng tư.
“Ngài Dirk, xin nói thật với ngài, tôi có vài chuyện cần phải hỏi. Tôi tin rằng ngài cũng biết về tình hình hiện tại ở vùng biên giới phía Tây. Tôi muốn được biết nếu cha tôi có đưa ra cho ngài vài chỉ dẫn nào đó liên quan đến chuyện này không.”
Những lời đó lập tức làm thay đổi biểu cảm của Dirk. Anh ngẩng đầu lên bàng hoàng nhìn thẳng vào cậu bé Roel đang mỉm cười. Anh không ngờ rằng cậu bé này lại có thể thực sự suy luận được xa đến vậy.
Phản ứng đáp lại đầu tiên của anh là một nụ cười căng thẳng trước khi lại cúi đầu xuống trầm ngâm. Trong khi người đặt ra câu hỏi là Roel, con trai của Carter, thì việc anh phá vỡ quy tắc bảo mật của quân đội để tiết lộ mệnh lệnh của cấp trên vẫn là việc không nên.
“Ngài Dirk, không có ai khác ở đây cả. Chỉ có duy nhất tôi và Alicia ở đây, nên không cần phải lo lắng. Ngài có thể an tâm rằng không ai trong chúng tôi sẽ tiết lộ chuyện này cho cha. Nếu, bằng cách nào đó, cha tôi biết được chuyện này, Alicia và tôi sẽ không ngần ngại đứng về phía ngài và nói rằng chúng tôi mới là người ép buộc ngài.”
Dirk rõ ràng rất xúc động sau khi nghe lời cam kết của Roel. Nếu là trước đây, anh có lẽ sẽ từ chối ngay lập tức, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến tiềm năng của Roel, anh bắt đầu nghĩ rằng cũng không tệ khi làm việc cho vị thiếu gia.
Sự thực vị thế của Roel là không thể lay chuyển khi cậu là đứa con trai độc nhất của nhà Ascart. Hơn nữa, Dirk cũng biết rằng Alicia đang được huấn luyện bởi chính Carter như một đệ tử của ông, và anh đã rất sốc khi biết được cô bé này đã phát triển nhanh đến chừng nào chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
Với những nhân vật như vậy, nhà Ascart có cả một tương lai tươi sáng trước mặt.
Cân nhắc ưu và nhược điểm của vấn đề, Dirk cảm thấy rằng đáng để phá vỡ quy tắc bảo mật của quân đội để có được cảm tình của Roel và Alicia. Bên cạnh đó, cân nhắc đến việc những người mà anh đang tiết lộ tin mật là con trai và con gái của Carter, thì sự trừng phạt có lẽ sẽ không quá mức khắc nghiệt.
Sau khi đã quyết định, Dirk ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hai đứa trẻ trước mặt.
“Thiếu gia, tiểu thư, tôi rất hân hạnh khi được hai người đánh giá cao như vậy. Về những chỉ dẫn của lão gia, tôi không chắc hai người có được nhận chỉ dẫn nào khác không, nhưng cá nhân tôi thì được nhận hai.”
“Điều đầu tiên là tôi phải thường xuyên cập nhật cho ông ấy về mọi mặt của thái ấp. Tôi phải soạn tài liệu hàng tháng bao gồm tất cả những hành đồng và quyết định quan trọng mà thiếu gia Roel đã đưa ra cho thái ấp và gửi đến Hầu tước Carter. Nếu có bất kỳ vấn đề quan trọng nào xảy ra, tôi phải ngay lập tức thông báo cho ngài ấy biết càng sớm càng tốt.”
“Điều đó cũng dễ hiểu thôi,” Roel đáp lại với một cái gật đầu.
Roel rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi đầu. Cho dù Carter có tin tưởng Roel đến mức độ nào đi chăng nữa, ông họa có mất trí mới giao hết mọi thứ cho một đứa trẻ để quản lý lãnh địa mà không có một biện pháp phòng hờ nào.
“Ừ, chuyện đó thì chẳng có vấn đề gì cả. Còn chỉ dẫn thứ hai thì sao?” Roel hỏi.
“Cái thứ hai có hơi kỳ lạ. Lão gia đã dặn tôi rằng phải ngay lập tức thông báo cho ông bằng mọi cách có thể nếu nhà Sorofya cử ai đó đến.”

