Web novel

Chương 122: Xem anh trổ tài này

2025-09-28

5

Vào buổi tối ngày hôm sau.

Một cỗ xe mang huy hiệu của nhà Ascart chợt bắt gặp tình huống bất ngờ. Hơi chếch về phía bên trái của họ, một bầy quái thú hình dáng kỳ lạ đang lao thẳng về phía con đường mà đoàn xe đang đi.

Những con thú này có bốn chân cùng cặp sừng trên đầu, nhìn na ná như dê. Lông của chúng có màu trắng pha sắc vàng, và tiếng hú chói tai nghe giống như thể của loài hươu. Đồng thời chúng cũng cực kỳ uyển chuyển dù cho có đang chạy nước rút, cho phép chúng đổi hướng một cách nhanh chóng.

Cừu Vàng.

Chúng là loài ma thú nổi tiếng là điềm lành trên lục địa Sia, và trên thị trường chúng cực kỳ có giá trị. Một điều nổi tiếng khác là bộ da đẹp đẽ và bộ lông mượt mà của chúng có thể được quy đổi lấy một lượng vàng có trọng lượng tương đương, và đó cũng là nguồn gốc của cái tên ‘Cừu Vàng’.

Da và lông của chúng luôn được biết đến là loại vật liệu đầu bảng cho các loại trang phục sang trọng của giới nữ quý tộc, và nhu cầu luôn vượt xa nguồn cung. Ở Thánh quốc thì không, nhưng tại Đế quốc Austine, người ta tin rằng mặc trang phục được làm từ lông của Cừu Vàng sẽ mang lại may mắn. Do đó, trang phục mà được tạo kiểu với điểm nhấn là bộ lông của Cừu Vàng dễ dàng có giá gấp đôi so với những trang phục khác.

Ngoài bộ lông ra, thì những phần khác cũng cực kỳ đắt giá.

Sừng của Cừu Vàng được biết đến là một loại vật liệu ma thuật quan trọng. Đầu của chúng có để được dùng như một vật trang trí phô trương về tài lộc trong các dinh thự. Thịt của chúng nổi tiếng mọng nước, đến nỗi các đầu bếp danh tiếng đã xếp hạng nó vào một trong ba loại thịt cừu ngon nhất. Nói cách khác, Cừu Vàng không khác gì một đống vàng biết đi.

Vấn đề là rất khó để tìm thấy và bắt được một con.

Khoảnh khắc mà Roel nhìn thấy những con Cừu Vàng, cậu ngay lập tức nhận ra cơ hội của mình đã đến. Cậu nhìn những người lính rõ ràng đang rất háo hức nhưng vẫn cố kiềm chế để thể hiện tính kỷ luật, và cậu biết rằng đây là thời cơ để cậu thể hiện khả năng lãnh đạo cũng như phô diễn sức mạnh.

Thế là, cậu mở cửa xe và nhanh chóng đánh giá tình hình trước khi đưa ra mệnh lệnh.

“Các đội trưởng, bước tới trước!”

Các đội trưởng trong lực lượng hộ vệ của nhà Ascart và lực lượng hộ vệ hoàng gia bước ra khỏi đội hình rồi tiến về phía Roel. Sau khi hỏi vài câu, Roel đã nắm được các đặc điểm chính của lũ Cừu Vàng.

Hóa ra là, lý do chính khiến việc bắt được Cừu Vàng trở nên khó khăn là do tính chất độc đáo của bộ lông bọn chúng. Khả năng kháng các đòn tấn công đâm xuyên cao, khiến khó mà hạ được chúng bằng cung tên, dù rằng các đòn chém và đập vẫn có tác dụng. Về tổng thể, Cừu Vàng không quá mạnh, một siêu việt Cấp độ 6 vẫn có thể một mình hạ được.

Biết được những thông tin quan trọng về mục tiêu, Roel lập tức nhảy lên ngựa và dẫn đầu đội hình đuổi theo lũ Cừu Vàng.

Dưới ánh cam của buổi chiều tà, một nhóm binh lính đang cưỡi ngựa phi nước đại trên đồng cỏ trong nỗ lực bắt một bầy Cừu Vàng. Tuy nhiên, có vẻ họ cũng không có nhiều lợi thế về tốc độ dù cho họ có đang ngồi trên lưng ngựa.

Họ đuổi theo bầy Cừu Vàng mãi cho đến khi đến gần bìa rừng, nhưng vẫn chưa thể thu hẹp được khoảng cách với chúng. Điều này khiến các binh lính cực kỳ lo lắng. Không dễ gì để bắt gặp được một con Cừu Vàng đơn lẻ, chứ đừng nói đến nguyên một bầy như vậy. Họ không thể chịu nổi ý nghĩ để đống vàng và nguyên liệu hảo hạng biết đi kia trốn thoát ngay trong tầm mắt.

Đội trưởng của đội hộ vệ nhà Ascart, Dirk, đang cân nhắc có nên nhảy xuống khỏi lưng ngựa và cố tự mình đuổi theo bầy Cừu Vàng hay không. Anh là một siêu việt Cấp độ 4 Khởi nguyên, nên cho dù sức bền có không bằng con ngựa đang cưỡi, thì tốc độ bứt phá của anh vẫn nhanh hơn nhiều.

Nhưng trước khi Dirk kịp quyết định, các binh sĩ đột nhiên phát hiện thấy một điều bất thường - một phép thuật hùng mạnh đang được kích hoạt. Cảnh giác, nhóm binh sĩ ngay lập tức quay đầu nhìn quanh, và phát hiện ra rằng người mà họ phải bảo vệ, thiếu gia Roel, đang lao vút về phía trước ngay trên đầu họ như một quả đạn.

Cơ thể Roel được bao bọc bởi ánh sáng trắng rực rỡ, và cậu đang cầm một thanh đoản kiếm trong tay. Một đôi cánh ánh sáng vươn lên từ lưng cậu, cho phép cậu lướt bay trong không trung với tốc độ như một ngôi sao chổi đang rơi. Với một tiếng nổ điếc tai, cậu đáp xuống đất ngay trước mặt bầy Cừu Vàng, chặn đường ngay trước khi chúng kịp chạy được vào rừng.

Một đám mây bụi và mảnh vụn cuồn cuộn bốc ra từ vùng va chạm, và một luồng khí chất đầy uy hiếp quét qua đồng cỏ. Thấp thoáng phía trên, một hình bóng khổng lồ và đáng sợ hiện ra, phủ bóng lên tất cả mọi người.

Bầy Cừu Vàng đang chạy nước rút đột nhiên dừng lại, như thể có ai đó đã niệm phép trói buộc lên chúng vậy. Chúng run rẩy không kiểm soát trước hình bóng khổng lồ xuất hiện trước mặt. Những con gan dạ nhất cúi mình và co ro trên mặt đất đầy sợ hãi trong khi những con khác đổ gục, mõm sùi bọt mép.

Màn phô trương sức mạnh này không chỉ khiến bầy Cừu Vàng khiếp sợ mà cả đám ngựa của các binh lính nữa. Tất cả chúng đều ngừng chạy và hí vang, một số thậm chí còn quay đầu bỏ chạy.

“Vậy là được rồi, Grandar. Sẽ không hay nếu chúng ta vô tình làm tổn hại đến đồng minh của mình.”

“Mấy sinh vật bé nhỏ này không thể chịu nổi một chút hù dọa nhỉ.”

Grandar liếc nhìn những con ngựa đang hoảng loạn trước khi hình bóng của ông từ từ tan biến, dù bản thể bộ xương vẫn duy trì xung quanh cơ thể Roel mà không biến mất cùng. Bộ xương nhìn xuống những con ngựa vẫn đang điên cuồng hí lên đầy sợ hãi và bắt đầu kể về những con thú ở thời đại của ông.

“Mấy con ngựa vào thời của ta cũng không quá to lớn, nhưng ta phải nói rằng chúng trông đẹp hơn nhiều. Chúng có thứ gì đó nhòn nhọn nhô ra khỏi đầu, và trông mạnh hơn nhiều những con như này…”

Chờ chút đã nào. Ông đang nói về kỳ lân đó hả?

Roel lắng nghe câu chuyện của Grandar với vẻ mặt kỳ lạ. Theo những gì cậu vừa nghe, thì tộc khổng lồ mạnh hơn ngựa rất nhiều. Những con ngựa duy nhất không sợ người khổng lồ có lẽ là vua ngựa hay gì đó.

Khi Roel đang chú ý lắng nghe vị cổ thần khổng lồ, người đã bắt đầu kể lể đủ thứ trên trời dưới biển vì đã ở một mình quá lâu, thì những binh lính khác bắt đầu bị dọa đến phát run. Áp lực Grandar tỏa ra từ sự hiện diện của mình đơn giản là quá lớn; không chỉ những con thú mà cả những người ở đó cũng phải sợ hãi. Thực tế là, một siêu việt càng mạnh, thì mức độ cảm nhận về thực thể đang ở trước mặt anh ta càng trở nên rõ rệt hơn.

Là đội trưởng của lực lượng hộ vệ nhà Ascart, Dirk thở ra một hơi thật dài rồi trao đổi ánh mắt với vị chỉ huy của đội hộ vệ hoàng gia đang tái nhợt cả mặt. Lúc này họ mới nhận ra vị thiếu gia mà họ phục vụ không phải là một người tầm thường.

Những binh sĩ khác có thể chưa chú ý đến, nhưng hai người đội trưởng, với giác quan sắc bén, có thể cảm nhận được hình bóng xuất hiện trước đó đến từ thời kỳ cổ đại. Đó là một thực thể cực kỳ hùng mạnh đến mức họ không thể gom đủ dũng khí để chống lại.

Ngay cả đến ngài Hầu tước Carter cũng chưa từng gây ra cho họ cảm giác bất lực mãnh liệt như vậy!

Họ khó mà hình dung nổi bằng cách nào mà Roel lại có thể thu phục được một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, điều này đã cho thấy tiềm năng to lớn mà cậu đang sở hữu. Nếu cứ tiếp tục phát triển với tốc độ như này, cậu chắc chắn sẽ đạt được những điều không thể tin nổi trong tương lai!

Đến lúc này Dirk mới thoát ra được cơn sốc của mình. Anh nhìn vào Roel, người đã lộ diện trở lại giữa đám bụi đang dần lắng xuống, và nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh với những người lính còn đang đứng đờ ra đó.

“Các ngươi còn chờ gì nữa? Các ngươi định để thiếu gia Roel tự tay hạ gục những con Cừu Vàng đó à? Di chuyển đi, nhanh lên!”

“R-Rõ!”

Những binh sĩ của nhà Ascart vội vã xuống ngựa rồi lao về phía những con Cừu Vàng. Các binh lính của đội hộ vệ hoàng gia cũng choàng tỉnh và nhanh chóng theo sau.

Không ai nói một lời, nhưng họ đều đã nhận thức được thực tế. Gia đình hoàng gia quả thực rất đáng gờm, nhưng nhà Ascart cũng chả kém cạnh gì mấy. Ít nhất thì, hình bóng đáng sợ mà họ thấy trước đó không phải là thứ mà họ có thể thấy được ở bất cứ người kế vị của bất kỳ gia đình quý tộc nào khác.

Chẳng trách sao Nora Điện hạ lại khăng khăng muốn giữ cậu ta ở bên mình như vậy. Hóa ra cậu ấy thực sự có năng lực.

Những người lính hoàng gia nhanh chóng sửa sai những gì họ đã nghĩ về Roel.

Trong khi các binh sĩ đang phải xốc lại tinh thần, thì Roel thoải mái trò chuyện với Grandar, và cậu biết được rằng ‘đám ngựa trắng với thứ gì đó nhòn nhọn nhô ra khỏi đầu’ đã tuyệt chủng từ lâu. Sau khi cuộc trò chuyện đi đến hồi kết, cậu bắt đầu đi về phía bầy Cừu Vàng đang tê liệt.

Không ngờ là, những con quái thú này dường như bị tổn thương tâm lý nặng nề bởi hào quang của Roel. Chỉ cần cậu đến gần, đầu gối của những con Cừu Vàng trở nên run lẩy bẩy trước khi cả đám quỳ gục xuống đất.

“Thiếu gia, sao ngài không quay trở về và nghỉ ngơi trước đi? Hãy để phần còn lại cho chúng tôi. Tôi đảm bảo sẽ đưa hết tất cả những phần có giá trị quay trở lại!”

Dirk chạy đến chỗ Roel và tự tin đập vào tấm giáp ngực. Roel để ý đến thái độ tôn trọng và thân thiện hơn của người đội trưởng đối với mình rồi gật đầu đồng ý.

Có vẻ như mình thực sự cần phải thể hiện để cho họ biết rằng mình không phải kẻ dễ bắt nạt. Đám quái thú xuất hiện quả là đúng lúc!

Hoạt động tập thể như đi săn là một cách tốt để xây dựng tình bạn trong cả nhóm. Sau vụ thu hoạch bội thu mà họ vừa mới có, ngay cả những người đội trưởng đội hộ vệ cũng không thể duy trì nét mặt nghiêm khắc được nữa. Như thể mùa xuân đã đến, đem lại nụ cười trên khuôn mặt của tất cả mọi người.

Gật đầu hài lòng, Roel nhảy lên lưng ngựa và quay trở lại đoàn xe. Những người lính ở lại cùng với đoàn xe quay sang nhìn cậu, tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Như để giải đáp, Roel giương cao thanh kiếm và hét lớn.

“Chúng ta đã tóm được cả bầy! Tối nay mở tiệc!”

Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi trước khi tiếng reo hò vỡ ra vang dội khắp đoàn xe. Không ai ngờ rằng vị thiếu gia này lại rộng lượng đến như vậy. Ai cũng biết rằng thịt của Cừu Vàng là món ăn thượng hạng được phục vụ trên bàn ăn của các quý tộc. Binh lính và người hầu như họ khó mà có bất kỳ cơ hội nào để được nhìn thấy tận mắt, chứ đừng nói đến chuyện được thưởng thức.

“Anh ơi, anh chắc phải mệt rồi. Hãy uống chút nước đi này!”

Alicia lấy một bình nước nhỏ từ Anna rồi chạy nhanh đến bên cạnh Roel để đưa nó cho cậu. Thấy vậy, Roel nhanh chóng nhảy xuống khỏi lưng ngựa và hớp vài ngụm nước lớn từ chiếc bình.

Ahh, nước do em gái mình đưa đến quả là ngọt ngào!

Sau khi đã làm dịu cơn khát, Roel và Alicia nhìn nhau cùng mỉm cười.

Việc liên tục phô trương vũ lực sẽ chỉ gây ra nỗi sợ hãi, và ban thưởng vô tội vạ sẽ chỉ khuyến khích con người ta tìm cách lợi dụng. Việc khắc sâu lòng trung thành đòi hỏi phải sử dụng khôn khéo cả nỗi sợ lẫn phần thưởng. Với vị thế được tôn trọng của Roel lẫn tiềm năng mà cậu đã thể hiện, cậu tin rằng không có người nào lại vẫn chọn chống đối với cậu.

Nếu cậu có thể biến những binh lính này trở thành người của mình, cậu sẽ có nhiều ưu thế hơn so với những quan chức và quý tộc khác một khi cậu trở về lãnh địa nhà Ascart.