Sau khi đã trao quyền lại cho Roel, vào ngày hôm sau, Carter lên đường rời khỏi Thánh đô.
Trong chiến tranh, hậu cần luôn phải đi trước lực lượng chính. Dù việc vận chuyển có ít rủi ro hơn, nhưng điều tối quan trọng là phải đảm bảo mọi thứ vận hành trơn tru. Không đùa khi người ta nói rằng chiến tranh thực chất là cuộc chiến đọ về nguồn lực.
Dưới tình hình cận kề chiến tranh với lũ deviant, theo các điều khoản của hiệp ước phòng thủ, mỗi quốc gia sẽ phải tăng cường lực lượng của họ ở vùng biên giới phía đông lãnh thổ loài người. Chính vì vậy, sẽ có một áp lực cực lớn về việc cung cấp nhu yếu phẩm như quần áo, lương thực, thức ăn cho ngựa, vân vân. Có nghĩa rằng bản thân bộ phận hậu cần sẽ phải gia tăng đáng kể quy mô hoạt động để bắt kịp được với nhu cầu của tiền tuyến.
Tuy nhiên, tăng cường khối lượng vật tư hàng hóa không dễ như người ta tưởng.
Đầu tiên, hầu hết các tuyến đường được sử dụng trong những cuộc chiến trước đây đã bị bỏ hoang đến cả vài thập kỷ, cũng đồng nghĩa các quốc gia sẽ phải sửa chữa lại chúng. Trên hết, những tuyến đường này lại cực kỳ dài khi mà chúng kết nối nhiều quốc gia lại với nhau, khiến việc sửa chữa lại càng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng ít ra như vậy cũng còn tốt hơn là phải xây dựng từ đầu.
Mà trong bất kỳ tình huống nào đi chăng nữa, nhiệm vụ nặng nề là tu bổ lại các tuyến đường đó sẽ thuộc về Cục Hậu cần, và với tư cách là sĩ quan chỉ huy, Carter phải đích thân kiểm tra tình hình và đưa ra các quyết định chính xác tại hiện trường.
Đó cũng là lý do ông nằm trong nhóm những người đầu tiên phải lên đường.
Vào sáng sớm, sau khi vẫy tay chào tạm biệt Carter, Roel vừa nhìn theo bóng dáng người cha đang rời đi cùng với những người lính của ông, vừa thở dài.
Dù cậu đã thảo luận nhiều lần về việc quản trị thái ấp với Carter trước đây, thì cậu cũng chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ trở thành một lãnh chúa ủy nhiệm. Đó là cả một sự khác biệt khổng lỗ giữa việc chỉ đảm nhiệm một bộ phận đơn lẻ với việc chịu trách nhiệm cho toàn bộ công ty. Chỉ riêng khối lượng công việc khổng lồ sắp rơi vào tay cậu cũng đã quá đủ để khiến cậu phải đau đầu.
Ở khía cạnh tích cực, Carter chí ít đã nhanh chóng dọn dẹp mọi rào cản về pháp lý trong chuyện này. Tối hôm qua, ông đã ngay lập tức soạn một lá thư tuyên bố việc ủy quyền cho Roel rồi gửi ngay đến cung điện hoàng gia để chính thức hóa chuyện này. Như vậy, cương vị lãnh chúa ủy nhiệm của Roel sẽ được hợp pháp hóa.
Sau khi Carter rời đi, Roel và Alicia bắt đầu việc chuẩn bị cho chuyến đi trở về lãnh địa nhà Ascart. Nghĩ lại thì, thật khó tin là họ đã ở tại Thánh đô đến gần 3 tháng trời cho đến nay, kể từ buổi tiệc mừng sinh nhật của Nora, vậy mà thái ấp nhà Ascart vẫn hoạt động hoàn toàn ổn mặc cho người đứng đầu không có mặt.
Không hổ là lãnh địa nhà Ascart! Những thế hệ lãnh chúa trước trốn tránh trách nhiệm chắc hẳn đã khiến họ học được cách tự vận hành!
Nhìn theo quan điểm này, Roel đột nhiên cảm thấy cậu có thể sẽ không phải bận rộn như cậu tưởng. Ngược lại thì, đây có khi còn trở thành một kiểu công việc nhàn nhã nữa cơ.
Trong suốt cả ngày hôm đó, Roel và Alicia dành hết thời gian để suy nghĩ xem nên đem thứ gì về nhà. Thánh đô là thành phố phát triển về mặt thương mại ở hàng bậc nhất tại Thánh quốc, nên tại đây có rất nhiều chủng loại hàng hóa mà không thể mua được ở nơi khác.
Thông thường, các quý tộc sẽ phải chào tạm biệt bạn bè thân thiết, đôi khi còn phải viếng thăm họ trước khi rời đi. Tuy nhiên, do Roel và Alicia vẫn còn nhỏ, nên họ thoát được khỏi mấy vụ xã giao đó. Những gì cần làm chỉ là gửi một người đưa tin đến cung điện hoàng gia để thông báo cho họ biết.
Tuy nhiên, ngay trước giờ trưa, người đưa tin đã quay trở lại, và ông ta không quay về một mình. Về cùng với ông là một đội quân cận vệ khổng lồ đông đảo và một cỗ xe ngựa hoàng gia.
Chà, mình cũng đã đoán được chuyện này kiểu gì cũng xảy ra mà…
Roel không ngạc nhiên chút nào, nhưng Alicia lại phùng má không hài lòng. Thôi thì cô bé vẫn biết rằng hành động đến thăm một người sắp rời đi là một cử chỉ thân thiện, nên cô vẫn có thể chịu đựng được chuyến viếng thăm của tình địch, dù rằng khá là miễn cưỡng.
“Hai người định rời đi vào ngày mai thật à?”
Trong phòng tiếp tân, Nora ngồi cùng với hai anh em nhà Ascart rồi thở dài than vãn.
Cô chắc chắn sẽ nhớ Roel rất nhiều một khi cậu trở về thái ấp Ascart, nhưng ngoài cậu ra, cô cũng cảm thấy rằng cô sẽ nhớ cả Alicia nữa. Nora thực ra khá là quan tâm đến Alicia, khi mà cô bé là một trong số những người ít ỏi khiến cô cảm thấy bị đe dọa. Nếu có thể, cô mong được tiếp tục cạnh tranh cùng với Alicia.
Mất đi cả người mình yêu lẫn tình địch cùng một lúc nghĩa là cuộc sống của cô sẽ trở về với trạng thái nhàm chán và buồn tẻ thường ngày, và thực sự đây là một viên thuốc khó nuốt trôi đối với Nora. Cho dù vậy, cô vẫn biết được tầm quan trọng của thái ấp đối với một quý tộc, và cô sẽ không trẻ con đến mức cố cầm chân họ ở lại Thánh đô.
… Mặc dù phần lớn là do Nora không hề biết cái cách mà nhà Ascart ‘quản lý’ lãnh địa của họ.
Cô không thể tưởng tượng được rằng trên đời này lại có một vị lãnh chúa thực sự đổ hết mọi trách nhiệm quản lý thái ấp xuống đầu thuộc cấp. Nếu không, cô có thể sẽ cố giữ chân hai người họ lại tại Thánh đô ít nhất là hai tháng nữa để cùng bầu bạn với mình.
“Người chắc là đã nghe tin về vấn đề xảy ra trong quân đội rồi, đúng chứ?”
“Ý cậu là chuyện liên quan đến bọn deviant hả? Ừ, ta đã nghe cha ta kể rồi. Chú Carter chắc hẳn đã lên đường rồi, phải không?”
“Vâng, ông ấy rời đi vào sáng nay. Giờ tôi là lãnh chúa ủy nhiệm, nên tôi cần phải quay về thái ấp càng sớm càng tốt để cáng đáng công việc của ông ấy.”
Nora bày tỏ sự thấu hiểu của mình về mối quan tâm của Roel, nhưng sau khi liếc nhìn Alicia, cô không ngần ngại đưa ra yêu cầu.
“Cậu có thể trở về lãnh thổ Ascart, nhưng cậu phải viết thư cho ta đấy.”
“Viết thư?”
“Đúng rồi. Giờ ta là người bảo hộ của cậu mà, nên ta phải được cập nhật thường xuyên về tình hình của cậu chứ. Hmmm, để ta nghĩ xem nào… Hãy viết một lá thư mỗi tuần đi,” Nora mỉm cười đề nghị.
Lời đề xuất của cô ngay lập tức khiến Alicia bất mãn.
“Điện hạ, không tính đến việc thư từ chẳng đóng góp được gì mấy trong việc bảo vệ anh Roel, thì người không nghĩ tần suất một lá thư mỗi tuần là quá dày đặc à? Anh Roel sẽ rất bận rộn với tư cách là lãnh chúa ủy nhiệm, và tôi không cho đó là phù hợp khi chất thêm công việc lên vai anh ấy.”
“Oh… viết thư cho ta có phải là một công việc phiền phức không? Đây là lần đầu ta yêu cầu điều đó từ người khác. Roel, cậu không thích ý tưởng này à?”
“À, không. Tôi không cho là vậy.”
Đối diện với nàng công chúa buồn bã trông như thể niềm kiêu hãnh của nàng đã bị tổn thương, Roel vội vã xua tay phủ định những lời nàng nói. Điều này khiến nụ cười quay trở lại trên môi cô nàng, và cô quay lại đối mặt với Alicia một lần nữa.
“Cô Alicia, ta không nghĩ là thích hợp khi cô tự quyết định cái gì là tốt hay không đối với Roel mặc dù cô chỉ là em gái của cậu ấy. Ai mà biết được chứ? Có khi cái cô ghét lại hóa ra là cái mà cậu ấy thích nhất.”
“Hahaha, Điện hạ thật biết nói đùa. Tôi có thể đảm bảo rằng tôi là người biết rõ nhất mọi sở thích của anh Roel, hơn bất cứ ai khác trên đời này. Tôi có thể nói ra ai mới là người thực sự tạo gánh nặng cho anh ấy.”
Nhìn hai cô nàng cứng đầu cứng cổ không ai chịu ai này, Roel cúi đầu xuống thật thấp và gắng sức để trở nên ‘vô hình’ hết mức có thể. Cậu không thể ngả về bất cứ phía nào, nên điều duy nhất mà cậu có thể làm là nỗ lực hòa tan vào bối cảnh xung quanh.
Nếu bị đưa ra một câu hỏi, cậu sẽ chỉ nói rằng cậu cảm thấy không khỏe. Nếu người đó cứ tiếp tục tra vấn, cậu sẽ không còn cách nào khác ngoài ngất xỉu tại chỗ.
Có lẽ vì cảm nhận được sự lúng túng của Roel hoặc bởi sự hiện diện của những hầu gái trong phòng mà hai cô gái đã quyết định kiềm chế lại một chút, nhưng vẫn trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu rồi lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác.
Thấy vậy, Roel mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Dưới điều kiện bình thường thì mỗi tuần sẽ là một lá thư, nhưng ta cho phép giãn ra hai tuần một nếu cậu trở nên bận rộn. Ta chân thành mong rằng nó được viết bởi chính tay cậu.”
“Vâng, vâng. Dĩ nhiên rồi, mọi lá thư gửi đến cho người sẽ do chính tay tôi viết mà. Người không cần lo lắng về chuyện đó đâu.”
Với việc Nora nới lỏng điều kiện ra một chút, Roel nhanh chóng chấp thuận yêu cầu của cô mà không hề do dự. Nora gật đầu đáp lại với một nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
Mặc dù cả hai vẫn có thể có buổi nói chuyện ngắn với nhau mỗi tuần thông qua Ascendwing, nhưng những cuộc trò chuyện này không thể được ghi lại hay lưu trữ. Nếu cô muốn thể hiện cho người khác thấy rằng họ có một mối quan hệ thân mật với nhau, thì một bằng chứng hữu hình là tuyệt đối cần thiết.
Thực vậy. Phần lớn lý do mà Nora yêu cầu Roel viết thư đến từ niềm kiêu hãnh của cô. Cho dù có tỏ vẻ chín chắn đến đâu, cô vẫn chỉ là một cô gái trẻ còn chưa quen với chuyện tình cảm lãng mạn. Cô rất nhạy cảm với sự thờ ơ của người mà cô yêu, và ghét nhất là khi có kẻ nào đó nghi vấn về mối quan hệ của họ.
Việc tồn tại một Alicia suốt ngày rình rập bên cạnh Roel đã đủ tệ hại rồi. Nếu lại có thêm bất kỳ tình huống phức tạp nào phát sinh nữa, thì cô khó lòng mà chịu đựng nổi. Mà dù sao thì, lúc này cô cũng hài lòng vì đã nhận được một phản hồi đầy thỏa mãn.
Vì Roel và Alicia vẫn còn đang bận rộn thu xếp đồ đạc, nên cũng không tiện cho Nora ở lại quá lâu. Vậy nên, sau khi trò chuyện thêm một lát, cô đành chào tạm biệt hai người và đứng dậy ra về. Tuy nhiên, không phải tất cả đoàn tùy tùng của Nora cũng rời đi theo cô – cô để lại nửa số cận vệ hoàng gia ở lại với Roel.
“Chuyện này là…”
“Đây là món quà của ta cho cậu. Họ đều là những người lính tinh nhuệ của hoàng gia. Từ giờ trở đi, họ sẽ đóng quân tại lãnh thổ nhà Ascart, và cậu sẽ là chỉ huy trực tiếp của họ.”
Roel mở to mắt nhìn những người lính được trang bị đầy đủ đang đứng trước mặt mình. Phải biết rằng đây đều là những chiến binh tinh nhuệ, và thậm chí người yếu nhất trong số này cũng đã đạt đến Cấp độ 5 Khởi nguyên. Trên chiến trường, họ là lực lượng đặc biệt có thể được huy động cho các mục đích chiến lược.
Vậy mà, Nora lại thực sự chuyển giao họ cho cậu. Đây quả thực là một món quà vô giá.
“Cậu có thích không?”
“Tôi rất thích, nhưng thế này có hơi quá…”
“Nếu cậu thích, thì những gì cậu phải làm là nói ‘cảm ơn’,” Nora nói với một nụ cười tinh nghịch.
Khi cô quay lại nhìn Roel một lần nữa, cô đã bất ngờ khi thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt cậu. Nét mặt của cậu chân thành đến mức cô phải ngơ ra trong giây lát.
“Nora, cảm ơn người.”
“Không, nó… không có gì đâu… Dù sao ta cũng là người bảo hộ của cậu mà, nên ta làm đến vậy cũng đúng thôi.”
Đối diện với lòng biết ơn chân thành của Roel, Nora đỏ bừng cả mặt.
Sau khi chào tạm biệt nhau, Roel dõi theo cỗ xe ngựa hoàng gia đang rời đi với những cảm xúc đan xen trong lòng.
Cậu đã giành ra gần 3 tháng ở Thánh đô, nhưng có quá nhiều chuyện đã xảy ra cùng với đó là hàng loạt thay đổi. Dù là chính cậu, Alicia, hay Nora, cả ba người họ đều rất khác so với trước đó. Họ đã trưởng thành lên một chút, và mối quan hệ của họ cũng phát triển ngày càng gắn kết với nhau.
Roel quay lại nhìn vào một trăm người lính tinh nhuệ đang đứng nghiêm sẵn sàng đợi lệnh, và cậu không khỏi run lên vì phấn khích. Cần phải biết rằng những người lính này không thuộc về lãnh thổ nhà Ascart mà là chính Roel. Họ là một đội quân riêng của cậu, nhưng chi phí phát sinh lại do hoàng gia chi trả. Không còn nghi ngờ gì rằng đây là một món quà khổng lồ.
Lực lượng quân sự này sẽ là một lá bài tẩy khác mà cậu có thể dựa vào khi trở về lãnh địa. Nếu có ai đó cố làm khó cậu, những gì cậu cần làm chỉ là vẫy tay, và rồi những người lính của cậu sẽ xử lý hắn ngay lập tức.
Mà dù có phấn khích, thì cậu cũng nhận thức rằng cậu vẫn chưa giành được sự tôn trọng của những người lính này. Xét đến việc họ là lực lượng tinh nhuệ của hoàng gia, nên khó tránh khỏi việc họ có chút kiêu ngạo. Cậu sẽ phải tìm kiếm một cơ hội để lay động được bọn họ, từ đó khiến họ tôn trọng cậu hơn.
Cảm nhận được sức mạnh của Thuộc tính Khởi nguyên Vương miện đang rung động bên trong cơ thể mình, Roel nở một nụ cười tự tin. Gạt những thứ khác sang một bên, thì cậu thừa tự tin vào khả năng ‘ra vẻ’ trước thiên hạ của mình.
…
“Nhanh nhanh, đặt mấy bản copy đó vào trong thùng rồi gửi đến nhà Ascart ngay! Thùng đầu tiên đầy chưa? Thế còn chờ gì nữa? Nếu đầy rồi, thì nhanh tay lên và gửi chúng đi!”
“Thủ thư trưởng, chúng ta sẽ không giữ lại những bản copy cho chính mình à? Không phải cung điện hoàng gia sẽ phàn nàn nếu chúng ta chuyển quá nhiều tài liệu đến cho họ sao?”
“Những bản gốc vẫn ở đây, chúng ta có thể copy ra bao nhiêu cũng được trong tương lai. Còn nếu hoàng gia có phàn nàn…”
Carmen nhìn người phó thủ thư vừa đặt ra câu hỏi với ánh mắt tràn đầy khinh thường, nhưng thể ông đang nhìn vào một tên ngốc nào đó. Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng Roel và Nora đồng loạt bung ra đôi cánh ánh sáng và tạo ra cột sáng thần thánh cao chót vót ở giữa buổi lễ cũng quá đủ để trả lời cho câu hỏi đó rồi.
“Họ sẽ chỉ phàn nàn tại sao chúng ta lại phí thời gian để xin phép thôi. Ngừng việc đứng đó lảm nhảm vô nghĩa và tiếp tục chất đầy mấy cái thùng đi. Nhanh cái tay lên!”

