“X-Xin thứ lỗi, nhưng cô vừa nói gì cơ?”
Robert ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn vào vị tiểu thư đang ngồi trước mặt. Charlotte vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản khi đáp lời ông ta.
“Giấy phép hoạt động trên phố Ausier của ông sẽ bị thu hồi. Ông có 3 tháng để dọn dẹp và rời đi, hoặc không chúng tôi sẽ tự mình làm điều đó.”
“C-Chờ chút đã, cô Charlotte! Cô đã xem báo cáo tài chính của chúng tôi rồi mà, vậy tại sao lại yêu cầu chúng tôi rời đi? Tôi không thể chấp nhận được chuyện này!”
Robert ngạc nhiên kêu lên và yêu cầu đưa ra một lời giải thích. Cái ông nhận lại được chỉ là một ánh mắt sắc bén, lạnh lùng đến từ cô gái.
“Các con số của ông đều tốt, và quả thực việc kinh doanh của ông đang tăng trưởng. Tuy nhiên, có một câu hỏi khác đặt ra ở đây là liệu tiền có còn trong công ty của ông không, đúng chứ?”
Lời nói của Charlotte khiến Robert chột dạ. Với nhiều năm kinh nghiệm, ông buộc bản thân phải duy trì nét mặt vô cảm trong khi cố gắng giải thích. Tuy nhiên, Charlotte không có hứng thú để nghe nữa.
“Ông không cần phải nói gì cả. Ông vẫn chưa hiểu à? Mùi hương của tiền tài đã không còn trên người ông nữa rồi. Để ta xem tại sao… Ah, là do cờ bạc nhỉ?”
Charlotte lướt nhanh qua một tài liệu được người hầu trình đến, hầu như không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào.
Trái lại, gương mặt Robert đã tối sầm.
Có một lời đồn rằng nhà Sorofya có khả năng biến mọi thứ thành vàng. Dĩ nhiên là bất cứ ai với chút năng lực phán đoán cũng đều biết rằng điều đó là không thể, nhưng lời đồn thì không tự dưng mà có.
Dù cho họ không thể biến ra vàng, nhưng họ có một thứ khác cũng xịn sò tương tự - nhà Sorofya có khả năng cảm nhận được sự giàu có. Từ những khoảng đầu tư công nghệ không chắc chắn cho đến những mối quan hệ hợp tác đầy xảo quyệt, nhà Sorofya, những người thừa hưởng dòng máu của thượng tiên, chỉ cần chọn theo phương án nào ám mùi tiền bạc nhất là được.
Và hôm nay, Robert đã trở thành một trong những người may mắn được chứng kiến tận mắt thứ năng lực đáng ngạc nhiên này. Ông cố tìm cách nói gì đó để xoay chuyển tình thế, nhưng Charlotte không buồn để ông có cơ hội. Cô thản nhiên ra hiệu bằng một cái vẫy tay, và hai người lính đứng bên cạnh cô bước tới trước để ‘hộ tống’ ông rời khỏi dinh thự.
“Quý cô Charlotte, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa! Tôi thề rằng năm nay…”
Robert hét to trong khi vật lộn để thoát khỏi sự kìm kẹp của những người lính, nhưng vô tác dụng. Cánh cửa của phòng tiếp tân đóng lại ngay sau khi ông ta bị kéo ra ngoài, nhấn chìm tiếng la hét của ông ta.
Những thương nhân khác trong phòng thờ ơ quan sát sự việc trong khi trò chuyện với nhau.
“Gã đó đến từ Hiệp hội Thương nhân Roche.”
“Hm. Lại một gã mới nổi nghĩ rằng hắn có thể qua mặt quý cô Charlotte. Đúng là tên ngốc.”
“Thật vô ích khi cố gắng làm trò trước mặt quý cô Charlotte. Cô ấy là thần đồng trăm năm có một trong nhà Sorofya.”
Những thương nhân kỳ cựu trò chuyện với nhau trong khi những người mới cẩn thận lắng nghe, tự nhắc nhở bản thân để không bao giờ trở thành một Robert thứ hai.
“Vấn đề không phải là chuyện gì sẽ xảy ra vào năm tới. Từ ông không còn mùi của sự thịnh vượng nữa rồi. Việc ông rơi vào cảnh khốn cùng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Charlotte thở dài và tự lẩm bẩm, như thể đang trả lời cho sự van xin cuối cùng của Robert. Một trong những người hầu phía sau cô bước lên và kính cẩn nói với cô.
“Đó là số phận chờ đợi những kẻ cờ bạc khi họ chọn lao đầu vào sự phi lý. Tiểu thư không phải quá bận tâm về chuyện đó đâu. Có lẽ chúng ta nên tạm nghỉ một chút?”
“Ừ, được đấy.”
Charlotte có hơi mệt sau khi đã kiểm tra kha khá thương nhân, nên cô liền đồng ý với đề xuất của người phụ tá.
Những người hầu lập tức hành động sau khi nhận được chỉ thị. Họ nhanh chóng chuyển những đồ đạc liên quan đến công việc đi, và mái nhà phía trên chầm chậm chuyển thành một giếng trời trong suốt cho phép ánh sáng tự nhiên chiếu vào. Những chậu cây cảnh tỏa hương thơm dịu nhẹ giúp tư giãn được đặt cẩn thận quanh phòng theo thiết kế định sẵn.
Chỉ trong vài phút, căn phòng đã được chuyển đổi từ một căn phòng hội nghị nghiêm túc sang thành một không gian nghỉ ngơi êm dịu tràn đầy cây xanh. Mái tóc nâu vàng của Charlotte dường như tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng tự nhiên. Và nhờ vào chất liệu đặc biệt của giếng trời có tác dụng loại bỏ các yếu tố gây hại cho do của ánh nắng mặt trời, cho phép họ đắm mình trong nắng mà không cần phải dùng đến dù che thông thường.
Một bàn trà chiều dành cho một người đã được chuẩn bị trước mặt Charlotte. Những người hầu mang ra loại trà thượng hạng được pha bởi những chuyên gia hàng đầu, cùng với những món tráng miệng tinh tế được chuẩn bị bởi những thợ làm bánh đẳng cấp thế giới.
Charlotte hớp một ngụm trà rồi thở ra một hơi thoải mái. Sau khi được thư giãn một chút, cô quay sang hỏi người phụ tá tóc đen đang đứng bên cạnh và hỏi.
“Grace, tình hình phát triển của Vùng đất Hỗn loạn thế nào rồi?”
“Tiểu thư, mọi thứ đang diễn tiến khá chậm. Môi trường không ổn định và chúng ta cũng đang thiếu hụt nhân sự.”
“Ta hiểu…” Charlotte bất lực đáp lời.
Cô không có ý định đổ lỗi cho cấp dưới của mình khi mà kết quả đó vốn cũng đã nằm trong dự liệu.
Charlotte Sorofya, cô con gái yêu quý của Bruce Sorofya, là người kế vị nhà Sorofya. Chỉ mới 10 tuổi, cô đã được mệnh danh là Nàng công chúa Chưa ngai và là một trong những người quyền lực nhất trên thế giới. Hoặc chí ít, đó là những gì mà phần lớn thiên hạ biết về cô.
Tuy nhiên, đằng sau sự hào nhoáng và quyến rũ đó, cô phải gánh vác một trách nhiệm khổng lồ mà chẳng mấy ai hay biết.
Charlotte là một trong những người hiếm hoi được thừa hưởng huyết thống của tổ tiên, kế thừa vẻ đẹp và sức mạnh của những thượng tiên huyền thoại. Trong nhiều thế kỷ lịch sử của nhà Sorofya, chỉ có một số ít tộc trưởng và nữ tộc trưởng mới có thể sánh ngang với cô.
Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng cao.
Charlotte, với giác quan sắc bén về tiền bạc, bắt đầu tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình ngay từ khi lên 7. Ban đầu, cô chỉ đảm nhiệm một vai trò phụ trợ, quản lý vài tổ chức kinh doanh nhỏ và đưa ra những lời khuyên chiến lược. Tuy nhiên, khi cha cô, Bruce Sorofya, có được một cây đèn dầu kỳ quái nửa năm về trước, áp lực dưới vai trò là người kế vị của cô đột nhiên tăng vọt.
Tất cả những quyết định kinh doanh cấp cao đều được chuyển đến cho cô, và cô nhận ra bản thân phải đánh giá đủ mọi loại kế hoạch phát triển. Gần đây, Bruce Sorofya còn tin tưởng giao cho cô hai dự án lớn, yêu cầu cô đảm nhận một trong hai. Một là dự án phát triển Vùng đất hỗn loạn, và cái còn lại là dự án phát triển của Cảng Twohorn.
Cả hai đều không phải là những dự án dễ thực hiện, ngay cả với năng lực tài chính và tầm ảnh hưởng của nhà Sorofya. Gần như chẳng có ai trong gia tộc tự nguyện đứng ra nhận lấy chúng. Mục đích của Bruce rất rõ ràng – ông muốn Charlotte sử dụng năng lực bản thân để xử lý một trong hai vấn đề đã khiến họ bận tâm từ lâu, và nhờ đó nâng cao vị thế của cô trong gia tộc.
Với sự kỳ vọng của cha mình, Charlotte dũng cảm bước ra đón nhận thử thách. Nào ai ngờ rằng một cô gái gần như toàn năng như cô lại phải sảy chân ở đây?
Giữa Tunsen và cảng Twohorn, Charlotte với cảm nhận sắc bén về tiền bạc, đã không ngần ngại chọn cái trước.
Đúng như cái tên mô tả, Vùng đất hỗn loạn, Tunsen là một khu vực không có luật pháp với một bối cảnh chính trị cực kỳ rối ren, dính dáng tới hàng tá những thế lực lớn khác nhau. Được biết đến là nơi sản xuất các công cụ ma thuật có nguồn gốc từ những sinh vật ma quỷ, khiến đây là lý do mà nhiều quốc gia khác nhau tìm cách xây dựng sự hiện diện của mình tại đây.
Tunsen được cho là nơi mà một vị thần cổ đại đã ngã xuống, và máu của sinh vật quyền năng này đã thấm đẫm mảnh đất, nhuộm đỏ cả một vùng. Mana nồng độ cao đã làm gia tăng đáng kể tỷ lệ đột biến của các loài động vật bản địa trong vùng, dẫn đến sự sinh sôi nảy nở của các sinh vật quỷ. Vì lý do đó, nơi này trở nên cực kỳ nguy hiểm và không phù hợp cho con người sinh sống.
Hầu hết những kẻ chọn sống tại Tunsen bất chấp những rủi ro tồn tại là các siêu việt, đặc biệt là giới dị giáo và những tên tín đồ tà giáo phải trốn chạy khỏi quê nhà của chúng. Họ kiếm sống bằng việc săn những sinh vật quỷ và bán các bộ phận của chúng, mặc dù số lượng họ có thể săn được có xu hướng bị giới hạn khá nhiều.
Nếu nhà Sorofya có thể xâm nhập vào thị trường buôn bán sinh vật quỷ này và phát triển một mô hình kinh doanh hoàn chỉnh quanh nó, họ có thể kiếm lời gấp hàng ngàn lần so với khoản đầu tư bỏ ra ban đầu. Với quan điểm đó, cảm nhận về tiền bạc của Charlotte quả thực rất chuẩn xác.
Tuy nhiên, dựa theo báo cáo từ những nỗ lực trước đó của các thành viên khác trong gia đình, những sinh vật quỷ cư trú trong khu vực này quá mức nguy hiểm. Phát động một cuộc thám hiểm vào Tunsen là một chuyện, nhưng nếu họ thực sự có ý định bám trụ lâu dài tại nơi này, họ sẽ cần phải thuê một lực lượng binh lính khổng lồ để bảo vệ. Không cường điệu chút nào nếu nói rằng việc đó tương tự với việc huy động cả một đội quân. Trong trường hợp đó, chi phí sẽ trở nên quá cao để họ có thể duy trì công việc trong dài hạn.
Charlotte đã cân nhắc cẩn thận về vấn đề này, và sau khi phân tích kỹ lưỡng, cô quyết định sử dụng sức ảnh hưởng của nhà Sorofya đồng thời bỏ ra một số tiền lớn để mua một công cụ ma thuật có thể ngăn chặn sinh vật quỷ, từ đó đảm bảo an toàn cho những thương nhân mà họ phái tới Tunsen.
Kể từ khi yêu cầu được đưa ra, đã có hàng tá phản hồi đến từ các chi nhánh khác, nhưng không một cái nào phù hợp với các tiêu chí đưa ra ở một mức độ thỏa đáng. Hầu hết các công cụ ma thuật chỉ hiệu quả đối với động vật bình thường và các quái thú quỷ có mức độ đột biến thấp, nhưng chúng trở nên vô dụng ở độ khó cấp địa ngục tại Tunsen.
“Ta không ngờ mọi chuyện lại còn khó hơn mình đã dự kiến. Nếu chúng ta không thể tìm được một công cụ ma thuật phù hợp trong hai tháng nữa, ta sẽ phải thay đổi kế hoạch.”
Charlotte thở dài nhận xét, lo lắng về tiến độ hiện tại. Grace cũng chia sẻ nỗi lo cùng cô trong khi không khỏi cảm thấy có chút ác cảm với Bruce.
Dù cho thế giới này không có câu thành ngữ nào tương tự với ‘dục tốc bất đạt’, nhưng lẽ thường tình vẫn là thực hiện mọi việc theo từng bước một. Bruce Sorofya quả thực đã gây ra rất nhiều căng thẳng cho Charlotte trong nửa năm qua, và khiến Grace cảm thấy lo lắng trong lòng.
“Tiểu thư, gần đây có một tin tức tốt liên quan đến Vùng đất Hỗn loạn. Một thương nhân đã tiếp cận chúng ta với ý định hợp tác. Họ nói rằng họ có thể giải quyết vấn đề về các sinh vật quỷ.”
“Oh? Họ có công cụ ma thuật mà chúng ta đang tìm kiếm không?”
“Không phải vậy. Tuy nhiên, họ có vài manh mối liên quan để giải quyết vấn đề. Dường như người dân bản địa của Tunsen đã sử dụng một loại công cụ để tự bảo vệ khỏi các sinh vật quỷ, và họ có những thông tin mà chúng ta không có. Họ bày tỏ sẵn sàng đàm phán với cư dân bản địa về vấn đề liên quan này.”
“Đúng là một tin tốt! Nói với họ rằng nhà Sorofya sẵn lòng trả công hậu hĩnh cho họ vì điều đó. Miễn là chúng ta có thể đặt chân được vào Tunsen, chúng ta sẵn sàng thương thảo với bất cứ điều kiện nào mà họ đưa ra.”
Đây là tin vui đầu tiên mà Charlotte nghe được trong cả tháng qua, nên đương nhiên là cô rất phấn khích. Nếu họ có thể lôi kéo được một trong những thế lực hùng mạnh đóng đô ở Tunsen về phe mình, cơ hội thành công để phát triển thị trường sẽ cao hơn nhiều. Tuy nhiên…
“Hãy đảm bảo nói rõ với họ rằng vũ lực là không được phép trong quá trình đàm phán, nhằm tránh bất kỳ sự thù địch nào của người dân bản địa.”
“Vâng, thưa tiểu thư. Tôi sẽ chú ý đến điều đó.”
Grace cúi đầu thật sâu và trả lời. Một nụ cười hình thành trên môi khi cô bổ sung thêm.