"... Minami-san, chị muốn ăn khoai tây chiên không ạ? Em mời."
"Yay, có chứ! Mà sao vậy? Đây là một lời tỏ tình sao? Xin lỗi nhé, Minami đang rất yêu thương bạn trai mình nên sẽ có chuyện lớn đấy~"
"Không, không phải tỏ tình đâu. Em chỉ muốn hỏi ý kiến chị về một chuyện..."
Một trong những nơi mà tôi giao hàng là quán cà phê làm thêm của Minami-san nên tôi đã mang theo một ít khoai tây chiên làm sẵn.
Hôm nay cửa hàng bên tôi khá vắng khách nên có nghỉ ngơi xíu rồi quay lại thì chắc cũng không phải lo quản lý phàn nàn.
Minami-san năm nay 21 tuổi, là người gần tuổi tôi nhất so với các nhân viên khác trong quán, dẫu vậy, chị ấy vẫn rất trưởng thành và dễ nói chuyện cùng.
Còn lý do chị ấy ở đây thì chắc là đang ủng hộ bạn trai mình mới khởi nghiệp... nhưng tôi không có ý định hỏi chi tiết.
Tôi khá tin rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi vì bà tôi đã tư vấn cho chị ấy.
Tôi ngồi xuống, tựa lưng vào cửa sau.
"... Minami-san ơi, chị có bao giờ muốn có ai đó 'nghịch ngợm' mình không?"
Câu hỏi này cứ ám ảnh lấy tôi suốt cả ca làm thêm.
Ý cô ấy là sao? Cô ấy đã yêu cầu tôi làm gì vậy?
Minami-san châm lửa điếu thuốc đang cầm trên tay.
"Bị 'nghịch ngợm' chắc là muốn bị giết mà không chết đây mà."
"... Há?"
Tôi nghiêng đầu nhìn Minami-san vì quá bối rối trước phát ngôn đầy bất ngờ của chị ấy.
Minami-san rít một hơi thật thoả mãn rồi thở khói ra.
"Hồi trước chị từng rất thích làm đau chú thỏ bông yêu quý của mình."
"Hở?"
"Rồi sau đó khâu vá nó lại."
"Cái gì cơ...?"
"Con thỏ đó chính là chị. Làm đau nó, vá lại nó, trở lại bình thường."
Cảm thấy mọi chuyện dần trở nên nguy hiểm, tôi hỏi tiếp.
"Chị có sao không Minami-san?"
"Chuyện đó xưa lắm rồi, xưa ơi là xưa luôn. Giờ chị chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi, không còn làm ba chuyện vô bổ ấy nữa đâu. Hơn nữa, chị đây còn chẳng thích may vá tẹo nào."
Xưa lắm á? Chị ấy mới 21 tuổi thôi nên chắc cũng không đến nỗi quá lâu đâu.
Minami-san rắc tàn thuốc vào gạt tàn với tiếng 'Toong' rồi nói tiếp.
"Dù có bị tổn thương thì nhóc vẫn có thể bình thường trở lại. Nhóc có thể tự chữa lành cho bản thân mình mà. Nhìn nhóc như vậy, chị đây được an ủi nhiều lắm."
"Em xin lỗi, em chả hiểu cái vẹo gì cả."
"Nếu nhóc hiểu thì chị sẽ nghĩ rằng nhóc thật đáng sợ rồi đổ hết tàn thuốc lên đầu nhóc."
"... May mà em đã không hiểu."
Minami-san rít điếu thuốc lần cuối cùng, dúi nó vào gạt tàn rồi với lấy đĩ khoai tây chiên.
Đưa khoai vào miệng như một điếu thuốc, chị ấy nói.
"Giờ chị đã ngộ ra đấy cũng là một cách để tự sát. Nhưng chẳng phải ai cũng đang tự sát sao? Những đứa làm việc thâu đêm như lũ đần, mấy kẻ uống rượu nhiều như điên, những người tự bóp nghẹt trái tim mình để sống - ai mà chả tự tử khi còn đang sống chứ. Có gì khác nhau lắm sao?"
Nói thật, tôi vẫn chẳng rõ Minami-san đang muốn đề cập đến vấn đề gì.
Tôi không rõ làm việc thâu đêm và chữa lành tổn thương cho con thỏ nhồi bông liên quan ở điểm nào.
Nhưng tôi hiểu rõ tinh thần của Minami-san trước đây cực kỳ không ổn định.
"Giờ chị sao rồi Minami-san...?"
"Chị đã bảo nhóc là chị ổn rồi mà. Nhưng một cô gái mà lại nói muốn có ai đó 'nghịch ngợm' mình thì chị đây dám chắc cô gái đó đang ở trong trạng thái tinh thần không ổn định."
Minami-san vừa bóp nát chai nhựa rộng gần đó vừa nói.
"Nhưng đây là chuyện của riêng chị và chị chỉ nói về bản thân mình thôi. Nó không đồng nghĩa với việc cô gái đó đang gặp chuyện tương tự chuyện của chị."
"... Ra là vậy. Cảm ơn chị rất nhiều vì đã lắng nghe em tâm sự."
"Cảm ơn nhóc vì khoai tây chiên nhé!" Minami-san mỉm cười trước khi quay lại cửa hàng, trên người vẫn mặc cái áo ngực để lộ cả 'núm' qua lớp vải.
Không ổn định á? Một người hoàn hảo và đứng đắn như Yoshino-san sao?
Tôi càng cảm thấy bối rối hơn sau khi tâm sự với Minami-san.
Dù không chắc chắn, nhưng tôi rất muốn được trò chuyện, thân thiết và biết nhiều hơn về Yoshino-san.
"Được rồi, chúng ta sẽ chọn ra thành viên ban tổ chức Hội thao diễn ra vào tháng năm. Mỗi lớp hai người! Có em nào muốn tham gia không?"
Sáng hôm sau, một ngày đẹp trời với cơn gió nhẹ thoáng qua ô cửa sổ.
Uchida-sensei chiếu chương trình hội thao lên màn hình và bắt đầu giải thích.
"Thầy nghĩ các em năm ngoái chỉ mới tham gia với tư cách là tân học sinh thôi, nhưng với năm hai và năm ba, nhà trường sẽ chọn các em làm thành viên ban tổ chức. Hội thao sẽ diễn ra trong khoảng một tháng. Chắc các em biết rồi, hội thao trường ta khá hào nhoáng và vui nhộn nên sẽ rất hợp với những bạn thích lễ hội. Các em thấy thế nào?"
"... Thưa thầy, em sẽ tham gia."
Yoshino-san là người đầu tiên giơ tay lên. Cả lớp đồng thanh "Ồ...". Cô ấy là lớp trưởng nên sẽ đảm nhận vai trò trong các hoạt động... không hổ danh là Hoshino-san ha.
Năm ngoái tôi có tham dự hội thao, cùng mọi người trong lớp làm cờ, tham gia chạy tiếp sức giữa các khối và đúng là vui thật.
Vì trường tôi còn có các câu lạc bộ thể thao với những hạt giống tài năng nên đội cổ vũ cũng rất hào hứng, góp phần tạo nên không khí lễ hội náo nhiệt.
Tôi cũng hiểu rõ trách nhiệm này sẽ khó khăn đến nhường nào vì có rất nhiều thứ cần được chuẩn bị đầy đủ.
Nhìn Yoshino-san đang nhận tài liệu từ Uchida-sensei từ phía trước, tôi lập tức giơ tay lên.
"... Thưa thầy, em cũng sẽ tham gia với cậu ấy."
"Cái gì cơ!?!?"
Ánh mắt của cả lớp đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Nhìn vào mặt Yoshino-san, cô ấy hơi nheo mắt lại một chút rồi khẽ mỉm cười.
Phải, tôi sẵn lòng câu thêm thời gian bên nhau của cả hai khi đang ở trưởng.
Ý đồ của tôi cực kỳ không trong sáng.
Tôi tin cả hai sẽ có cơ hội ở riêng với nhau trong quá trình chuẩn bị các thứ.
Trên hết, nếu cùng là thành viên trong ban tổ chức, việc trò chuyện cùng nhau là chuyện hết sức bình thường.
Ngoài ra, những lời Minami-san nói tối qua cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi.
(Chị đây dám chắc cô gái đó đang ở trong trạng thái tinh thần không ổn định.)
Đương nhiên đó là chuyện riêng của Minami-san nhưng không có nghĩa là không có khả năng đó.
Tôi thực sự muốn giúp Yoshino-san, thực sự muốn làm điều gì đó cho cô ấy, nhưng tôi đã gạt bỏ tất cả những thiện chí xuất phát từ lương tâm mình chỉ vì được cô ấy đặt tay lên đùi mình. Tuyệt, tuyệt quá đi mất.
Đêm qua, tôi không biết mình đã lên trời xuống đất bao nhiêu lần mỗi khi nhớ lại cảm giác đó. [note79615]
Tôi muốn được gần gũi với Yoshino-san như thế càng lâu càng tốt. Tôi muốn được ở bên cô ấy.
Thằng Nakazono ngồi phía trước quay lại và vỗ vào mặt bàn tôi.
"Oi oi Akito, mày cũng là kiểu người như vậy sao!?"
Mấy thằng con trai ngồi bên trái và bên phải tôi cũng hào hứng hỏi mấy câu đại loại như "Mày muốn ghi điểm trong mắt cô ấy à?" nhưng tụi mày... tụi mày không bao giờ biết mình có thể nhận được lợi ích lớn lao đến nhường nào khi làm vậy đâu.
Đúng, tôi là người duy nhất được hưởng lợi trực tiếp từ những lợi ích đó nên chẳng còn cách nào khác.
Không chỉ chấp nhận một vị trí trong ban tổ chức mà tôi còn có được cơ hội để ở bên Yoshino-san.
"Tớ biết mà~ Tsujio-kun giỏi máy tính lắm~"
"... Thầy Uchida ơi, việc này có liên quan đến vai trò tại hội thao không ạ?"
"Cực kỳ liên quan luôn ấy chứ! Em xem cái phần mềm Photoshop này đi. Chúng ta cần phải làm một cuốn sách nhỏ về hội thao năm vừa rồi nhưng cái phần mềm khỉ gió này không thể khởi động được!!"
"... Đây là, hừm, bản cũ sao... đợi tớ chút. '350 kiểu phông chữ miễn phí' hử. Vì nhiều thông tin quá nên không lên nổi à?"
"Thầy trông cậy vào em đấy. Thầy bị ép làm ra cuốn sách đó bằng phần mềm này mà chẳng hiểu gì sất."
Giờ nghỉ trưa.
Tôi lập tức bị gọi đến phòng chuẩn bị của ban tổ chức vì họ muốn hỏi các thành viên trong ban về chuyện gì đó, và tôi được giao cho một chiếc máy tính mà họ nói là dùng cho các sự kiện trong hội thao.
Mở máy lên, đập vào mắt tôi là màn hình bị phủ kín bởi các biểu tượng và tập tin tạp nham, ngoài ra nó còn không được cập nhật phần mềm trong nhiều năm rồi.
Cái gì vậy trời? Tôi vừa gào thét vừa dọn dẹp từng thứ một.
Tuyệt quá đi Tsujio-kun. Chắc là cậu giỏi máy tính lắm ha?"
Bên cạnh tôi là một lon cà phê được đặt xuống, tạo nên tiếng "ton" vui tai. Ngẩng mặt lên thì thấy Yoshino-san đang đứng bên cạnh.
Mái tóc bob màu đen của cô ấy khẽ đung đưa qua làn gió thoang thoảng từ cửa sổ. Dù đang để mặt mộc, cô ấy vẫn cực kỳ dễ thương.
Phòng chuẩn bị của ban tổ chức đông nghịt người nên không chỉ có mỗi hai đứa tôi. Vì thế mà chúng tôi chỉ có thể trò chuyện một cách bình thường, nhưng... Tôi vẫn rất vui vì đã có được vị trí để tôi có thể thoải mái trò chuyện với cô ấy. Chỉ nghĩ thế thôi mà tôi đã muốn cười toe toét rồi.
Tôi gật đầu đáp lại cô ấy:
"Tớ khá rành nó. Nhất là mấy thứ như chỉnh sửa ảnh, video hay tương tự thế."
"Tuyệt ghê. Tớ chỉ biết chỉnh sửa trên điện thoại thôi. Nhưng cái máy tính này tàn thật nhỉ?"
Cô ấy vừa nói vừa khúc khích cười, rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi di chuột, lặng lẽ sắp xếp các tập tin trong khi lén trút ra một hơi thở dài.
"Ừ, màn hình thì toàn tập tin là tập tin, phím tắt thì chưa được cài, chẳng có cái gì... cả..."
Nói đến đó, tim tôi chợt đập mạnh dữ dội.
Ngón út tay phải tôi... nơi đang cầm con chuột, bị ngón út từ tay trái của Yoshino-san chạm vào.
Đó chỉ là sự tiếp xúc rất nhỏ, sắp sửa chạm vào hoặc chưa chạm vào, nhưng chắc chắn là có chủ ý.
Phòng ban tổ chức chỉ lớn bằng một nửa lớp học, với những ô cửa sổ được mở ra, nơi có thể thấy được những cánh hoa anh đào đang bay đi trong làn gió.
Một buổi trưa bình yên, nhẹ nhàng.
Khi công tác chuẩn bị của ban tổ chức vừa mới bắt đầu, mọi người đã vui vẻ lấy cờ của lớp năm ngoái ra và vẫy xung quanh rồi.
Những lá cờ tung bay phấp phới trong gió, và vì mọi người đều mải mê với chúng nên chẳng có ai nhìn chúng tôi cả.
Yoshino-san đan ngón út của mình vào ngón út của tôi như chiều qua.
Tôi nhớ lại lời hứa ngày hôm qua... rồi quấn lấy ngón út của mình quanh ngón út của Yoshino-san, kéo nó về phía lòng bàn tay đang giữ con chuột.
Yoshino-san híp mắt lại, nom rất hạnh phúc, thì thầm với tôi.
(Tớ rất vui khi được tham gia ban tổ chức hội thao cùng cậu.)
Chẳng ai ở đây biết đến mối quan hệ thầm kín giữa chúng tôi.
Là cờ che gần hết hai đứa bọn tôi. Tôi còn nhận ra rằng mình đã quên cả thở trong vài giây nên phải vội vàng thở hổn hển.
Một cơn gió mạnh lùa vào làm mái tóc đen của Yoshino-san tung bay phấp phới.
"Thầy ơi, tất cả ảnh của năm ngoái đều nằm trong máy sao ạ?"
"Một số thì có nhưng số khác thì không. Ổ cứng của máy lặn đâu mất tiêu rồi."
Trước khi tôi kịp nhận ra thì Yoshino-san đã đứng dậy và đi về chỗ giáo viên.
Giống như một giấc mơ qua đi trong khoảnh khắc, nhưng tiếng thình thịch dữ dội trong tim tôi đã nói cho tôi biết rằng vừa rồi hoàn toàn không phải là mơ.
... Ban tổ chức là số một!! Tôi nốc cạn luôn lon cà phê mà Yoshino-san mua cho tôi. [note79616]
Nói thật, chuyện lần này quá sức tuyệt vời!!! Chắc cô ấy nghĩ tôi thích cà phê vì hôm qua tôi đã gọi nó.
... Lần sau tôi sẽ thành thật gọi nước cam khi cả hai đến gặp nhau tại quán cà phê đấy.

