"Lâu lắm rồi mình mới dậy trước khi báo thức reo..."
Tôi vừa nhìn vào màn hình điện thoại vừa làu bà làu bàu.
Tôi ấn vào biểu tượng đồng hồ trên điện thoại.
Hiện đang là 7:30. Tôi cài báo thức vào 8:00 nên hôm nay tôi dậy sớm hơn tận nửa giờ. Tôi thường đặt báo thức 6:00 vào những ngày đi học nhưng gần như hôm nào cũng chẳng thể nhích người dậy nổi.
Khả năng cao là hôm nay bà già sẽ vào gọi tôi dậy cơ, vậy mà giờ đây tôi lại tự dậy được, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái hơn mọi ngày nhiều.
Không... không đâu. Tôi dậy sớm như này là vì phấn khích quá.
Sao mình cứ lăn đi lăn lại trên giường thế này... có còn là học sinh tiểu học nữa đâu trời.
Lớp mấy tôi không nhớ nữa, chỉ nhớ là hồi đó có chuyến đi ngoại khoá khoa học xã hội đến Asakusa cùng 500 yên bỏ túi. Tôi đã háo hức đến nỗi không thể ngủ nổi và rời khỏi giường vào sáng hôm đi ngoại khoá.
Lúc ấy tôi chưa phải tự bỏ tiền đi nên được dùng số tiền đó để mua quà linh tinh với đám bạn tại Asakusa... Đó là lần tự do đầu tiên của tôi đấy!
Nên mua cái gì, mua đồ ăn được không ta... Tôi lúc ấy bàn bạc sôi nổi về các khoản chi tiêu với lũ bạn lắm, nhưng giờ thì đã quên mất cả đám đã mua cái gì rồi - cũng phải, từ tận hồi tiểu học rồi mà.
Tôi ngủ nướng thêm chút nữa rồi xuống giường khi báo thức reo.
Hôm nay là ngày tôi có hẹn với Yoshino-san ở thư viện và đi ăn cùng cô ấy.
Bọn tôi từng cùng nhau tám chuyện trên trường hay trên đường đến chỗ làm thêm, nhưng đây là lần đầu tiên bọn tôi hẹn gặp nhau bên ngoài vào buổi sáng. Hồi hộp quá đi mất.
Tôi đã hẹn cô ấy hôm thứ năm nên tôi định sẽ cắt tóc ngay ngày hôm đó, nhưng rồi lại thấy xấu hổ vì sợ cô ấy cho rằng tôi đang cố gắng câu nệ quá mức cần thiết.
Tôi thường hay lui tới tiệm cắt tóc trước ga kể từ hồi tiểu học... Còn một tiệm nào đó sang trọng hơn thì sao... Không, tôi không thể đến chỗ đó được.
Tôi còn chẳng biết nên vào tiệm cắt tóc nào giữa hàng tá cửa tiệm ngoài kia.
Chắc phải xin lời khuyên từ mấy người ở chỗ làm thêm quá.
Nếu là Minami-san thì... chắc sẽ chỉ tôi đến một nơi nào đó cực kỳ xa xỉ.
Chị quản lý thì hay ghé vào một cửa tiệm cắt tóc 1000 yên nên cũng không được. Còn Shinagawa-san thì... được! Lần tới tôi sẽ nhờ Shinagawa-san bày cho một vài tiệm cắt tóc gần chỗ làm thêm.
Tôi tin chị ấy sẽ chỉ cho tôi tới những nơi uy tín.
Tôi cũng đã mua hai món đồ thuộc hiệu ZOZO mà tôi đã để mắt tới từ lâu trên đường về nhà từ ga tàu ngay hôm hẹn nhau.
Tháng này tôi chẳng thể mua thêm món gì nữa nhưng vẫn cảm thấy phơn phởn trong lòng.
Yoshino-san bảo sẽ rời nhà vào lúc 8 giờ, học ở quán cà phê cho đến giờ thư viện mở cửa rồi mới đi đến đó.
Rời khỏi nhà vào 8 giờ sáng ngày nghỉ... Bộ cô ấy ghét ở nhà lắm hay sao?
Tôi hỏi cô ấy có nên đến đón cô ấy luôn không thì cô ấy đã mỉm cười đáp lại "Bắt cậu đến giờ ấy thì sớm quá".
Tôi khá lo cho Yoshino-san khi biết cô ấy đi sớm như thế, nhưng khổ nỗi... bọn tôi lại hẹn nhau vào 10:30 tại một thư viện cách chỗ tôi làm thêm một chuyến tàu cơ.
Gần điểm hẹn của bọn tôi có một công viên vì tôi từng cùng Rei-kun tới đó chơi, nhưng việc có một thư viện tồn tại gần đó thì đến bây giờ tôi mới biết luôn ấy.
Sắp thi giữa kỳ rồi. Nếu điểm của tôi mà thấp hơn dù chỉ một chút thôi thì xác định nghỉ làm ngay và luôn.
Bà già vốn luôn tìm đủ mọi cách để ép tôi nghỉ làm, còn tôi thì hoàn toàn ngược lại. Thế nên, dù sắp được gặp Yoshino-san, tôi vẫn phải chú tâm đến việc học hành.
Bỏ sách tham khảo cùng tập tài liệu vào túi, tôi hồ hởi lao xuống cầu thang.
Tôi thường hay ngủ nướng đến trưa vào ngày nghỉ nên bà già đã rất sốc khi thấy tôi dậy sớm đột xuất như vậy, nhưng sau khi nghe tôi giải thích rằng mình có hẹn học thêm, bà liền thở phào nhẹ nhõm, đã vậy còn đưa cho tôi hộp sữa chua loại đắt tiền hiếm khi mua nữa chứ.
Tôi có nói dối chút nào đâu, đi học thật mà.
Nếu đi tàu thì sẽ mất 20 phút để đến chỗ làm. Còn nếu đi học thì phải bắt thêm một chuyến khác cùng 20 phút di chuyển nữa.
Có hơi xa một chút nhưng được cái không quá đông khách đi. Ngồi lướt điện thoại chút là đã đến nơi rồi.
Bước xuống ga gần thư viện nhất, tôi có thể thấy khu công viên mà tôi từng đến chơi cùng Rei-kun. Vì thường đến vào buổi chiều tối nên tôi chưa có dịp để quan sát cảnh vật xung quanh một cách chi tiết. Phải công nhận là cây cối tươi tốt thật đấy - một nơi cực kỳ thích hợp để dạo chơi, thư giãn.
Thời tiết hôm nay cũng rất đẹp, nên rủ cô ấy đi dạo không ta... không không không, mình hẹn cô ấy để học bài kia, học bài mà!
Tôi vừa bước đi vừa ưỡn ngực, miệng thở hà hà để lấy thêm oxi - một việc vô bổ và chỉ khiến tim đập nhanh hơn... rồi khom lưng lại, chỉnh mái tóc bù xù sau khi thở hồng hộc.
Chỉ hẹn nhau đôi hồi thôi nhưng tôi vẫn cảm thấy cực kỳ căng thẳng, không thể bình tĩnh nổi dù chỉ một chút.
Ự, ra là toà thư viện này nằm cạnh công viên sao.
Nó nằm lẫn sau những gốc cây - tôi không biết có nơi đẹp như này luôn ấy. Nơi này có kha khá người đang đọc sách tại các dãy ghế với bàn được kê ngoài trời.
Tôi có nhắn tin qua LINE cho Yoshino-san và cô ấy nói rằng mình đã vào trong trước rồi. Bước vào bên trong, xộc vào mũi tôi là hương gỗ vô cùng dễ chịu, thêm cả bầu không gian rộng rãi này nữa, phải nói là tuyệt thật đấy.
Sách được xếp theo các dãy tủ tròn hoặc thẳng, trải rộng thành một khu vực chuyên dùng để đựng sách.
Khu đọc sách nằm ở tầng hai. Bước lên lầu, ánh nắng từ phía công viên chiếu vào làm cả gian phòng sáng bừng. Đi về khu vực phía sau, tôi nhìn thấy mái tóc màu xanh lá cây đang lấp ló đằng kia. Lẽ nào là cô ấy?
Tôi đến gần người đó hơn nữa. Chuẩn luôn, là Yoshino-san chứ còn ai vào đây nữa.
"Chào cậu, Yoshino-san."
"Chào buổi sáng Tsujio-kun! Tớ giữ chỗ cho cậu gòi nè."
Ngay khi nhìn thấy mặt tôi, khuôn mặt Yoshino-san liền sáng bừng lên. Cô ấy gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn.
Hôm nay Yoshino-san đội tóc giả màu đen tuyền với phần bên trong là màu xanh lá. Màu tóc này cũng dễ thương quá chừng, cùng chiếc áo len cổ chữ V màu trắng như cái ngày tôi gặp cô ấy bên ngoài lần đầu tiên và áo hai dây màu hồng với ren đẹp mắt bên trong.
Bên dưới cô ấy mặc quần short, để lộ cặp đùi vừa dài vừa thon thả của mình, rất hợp với đôi bốt cao cổ màu đen.
Sao lại có thể tồn tại một cô gái dễ thương đến nhường này vậy?
Khi nhìn thấy Yoshino-san vẫy tay chào tôi, đám con trai ngồi xung quanh liền tặc lưỡi khó chịu khiến tôi cảm thấy rất hãnh diện.
Cô ấy giữ giúp tôi một chỗ ngay cạnh cửa sổ, vừa đủ sáng để đọc, viết vừa có thể ngắm hàng cây xanh ngát bên ngoài... một chỗ ngồi phải nói là hoàn hảo. Yoshino-san nhìn vào mặt tôi, nói:
"Nè, giờ này có hơi sớm quá không? Trông cậu có chút buồn ngủ."
"Iya, tớ buồn ngủ hồi nào. Chỉ là đêm qua, tinh thần tự học của tớ bùng lên dữ dội quá nên đến tận khuya mới đi ngủ được ấy mà."
"À, ra là thế. Khi nhàn rỗi thì cậu chẳng buồn làm gì, nhưng nếu buồn ngủ thì tự dưng lên hứng liền ha."
"Cậu nói chí phải."
Tôi cười xoà đáp lại cô ấy. Có bị cạy miệng tôi cũng không khai rằng vì phấn khích quá mà không chợp mằt nổi để rồi dậy sớm... Xấu hổ chết đi được.
Yoshino-san đặt một cuốn sách tham khảo xuống bàn và nói:
"Yosh, hôm nay cùng nhau cố gắng nhé. Nếu điểm thấp đi dù chỉ một chút thôi thì tớ xác định khỏi làm thêm luôn!"
"Bên này cũng vậy. Cùng nhau cố gắng nhé."
Hai đứa bắt tay vào giải bài tập sau khi tán gẫu qua lại một chút.
Cả tôi và Yoshino-san đều là học sinh thuộc nhóm top đầu nhưng giờ tôi mới biết cô ấy thích Tiếng Anh và cô ấy biết tôi thích Toán.
Thế nên tôi đã chỉ cho cô ấy những phần mà cô ấy chưa nắm rõ và ngược lại, cô ấy chỉ cho tôi những phần Tiếng Anh mà tôi chưa làm sõi.
Bình thường, tập trung trong vòng 20 phút là việc cực kỳ khó khăn đối với tôi, nhưng mỗi khi quay sang và nhìn thấy bờ lưng thẳng tắp, trắng ngần phản chiếu ánh dương của cô ấy, tôi lại tự nhủ với lòng mình rằng mình có thể tập trung lâu hơn nữa.
Hai đứa bọn tôi cày quyển sách bài tập với tốc độ rất nhanh, dù ban đầu tôi nghĩ rằng tôi không học nổi cùng Yoshino-san vì sợ tim mình sẽ đập quá nhanh, nhưng giờ lại thấy rằng nếu có bạn học cùng thì có thể tiếp thu kiến thức một cách hiệu quả hơn rất nhiều.
Ừ thì, cho đến ban nãy tôi vẫn chưa có nổi cho mình một người bạn đủ tốt để học cùng.
Nakazono bảo sẽ ngủ đến trưa rồi lên livestream, livestream xong thì ngủ tiếp. Thằng cha này trời cũng không cứu nổi...
Hai đứa tôi tiếp tục học đến tận 12 giờ trưa, trao đổi lại kiến thức đã học và những gì có khả năng sẽ xuất hiện trong đề thi giữa kỳ sắp tới.
Tôi lấy làm ngạc nhiên khi nhận thấy mình đã tiếp thu được kha khá bài luận Tiếng Anh chỉ sau một hồi mà thường tôi phải mất rất nhiều thời gian chỉ để có thể nuốt trôi một bài, thậm chí không thể nhớ được.
"... Học cùng Yoshino-san dễ nhớ bài thật đấy."
Khi nghe thấy tôi nói vậy, Yoshino-san siết chặt chiếc bút chì kim trong tay hơn và rướn người về phía trước.
"Tớ cũng vậy! Có Tsujio-kun giỏi toán ở đây thật đỡ cho tớ biết bao. Tớ không học ở trường luyện thi nên vẫn còn nhiều đoạn tớ phân vân lắm."
"Nếu cậu cần thì cứ bảo tớ chỉ cho. Tớ vốn không thể tập trung tốt như hôm nay đâu. À, nếu cậu muốn thì tuần sau ta học tiếp cũng được..."
Nói đến đó, tôi chợt nhận ra mình vừa lỡ mồm. Thế thì khác quái gì đang nói rằng "Tớ muốn được gặp cậu mỗi tuần" đâu chứ!?
Yoshino-san chống cằm, nói:
"Tớ cũng muốn được học cùng cậu hàng tuần! Thật ra là, tớ vẫn luôn tự học thêm ở thư viện này... Nhưng, ừm, có khá nhiều người cố tình sán lại gần chỗ tớ, nhưng cũng không thể trách họ được vì thư viện này hôm nào cũng đông nghẹt người mà."
"Tuần sau tớ sẽ đến, nhất định sẽ luôn đến đây với cậu. À, ừm, ý tớ là..."
Nếu thấy một cô gái xinh đẹp và dễ thương như Yoshino-san ngồi học một mình, kiểu gì cũng sẽ có cả tá thằng nhăm nhe ngồi vào cùng bàn với cô ấy với hy vọng làm quen.
Yoshino-san mỉm cười thật tươi, nhẹ nhàng chạm tay vào ngón trỏ của tôi.
"... Ta ăn gì đó nhé? Gần đây có một quán McDonald's đấy. Đi bộ chút là đến ngay ấy mà."
Tôi cảm thấy mọi giác quan của mình đều đang dồn vào chỗ đầu ngón tay nơi được cô ấy chạm vào.
Tim tôi đập bùm bụp bùm bụp, lòng bàn tay ứa mồ hôi tua tủa. Tôi bán sống bán chết ổn định lại nhịp thở, run rẩy cất giọng hỏi:
"Công viên cạnh thư viện mát lắm, sao ta không đặt gì đó về rồi ăn ở công viên luôn đi? Hôm nay còn là một ngày đẹp trời nữa."
"Nghe được đấy! Yosh, vậy ta ăn gì đây?"
Yoshino-san kéo ghế mình sát lại ghế của tôi, ôm cánh tay tôi trong khi lướt điện thoại.
Cô ấy ép sát thân mình vào cánh tay trái của tôi kìa... ặc ặc ặc... đã mềm mại rồi còn thơm ngát nữa, và vì nghiêng người về phía tôi nên tôi có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô ấy... đẹp thật đấy.
Lướt một lúc, cô ấy quay sang nhìn tôi.
"Tớ chọn set này nhé... hừm, có nên mua thêm phần khoai tây chiên lớn rồi chia ra không ta?"
"... Ừm, cậu cứ tuỳ ý chọn lựa đi."
"Tớ muốn ăn thêm chút món ăn vặt tại cửa hàng tiện lợi trên đường về nữa! Học ở thư viện này quả là lựa chọn đúng đắn, hai ta có thể ở bên nhau đến sát giờ đi làm luôn. Vui lắm luôn."
"... Ờ, ừm."
Tôi không thể không cảm thấy hạnh phúc khi được Yoshino-san ôm lấy tay mình như vậy.
Yoshino-san nhận thấy vẻ mặt căng thẳng của tôi và nhích ra một chút.
"Ehehe, tớ bám sát cậu quá rồi nhỉ?... Cho đến bây giờ, tớ chưa từng học cùng hay trò chuyện với bạn nam... hay cả bạn nữ, cha mẹ, bạn bè, mọi người dù chỉ một lần, chỉ biết chăm chăm vào việc trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của chính mình. Nhưng Tsujio-kun khi đã biết con người thật của mình, cách mình ăn mặc khi ra ngoài và nói ra những gì mình muốn, khác xa với phiên bản ở trường mà vẫn sẵn lòng ở bên tớ làm tớ thấy vui lắm. Nhờ vậy mà tớ lại càng cảm thấy an tâm khi được là chính mình."
"Cậu không cần phải bận tâm đâu, chẳng sao hết. Tớ muốn được nhìn thấy mọi thứ của Yoshino-san mà."
"!!... Hể, nghe cứ như mấy tên biến thái ấy."
"Ô nô, iya, iya, cậu hiểu nhầm rồi. Ý tớ không phải là như vậy đâu!!!"
"Fufufu, tớ đùa thôi. Ta đi nhé?"
Yoshino-san khúc khích cười rồi đứng dậy.
Dù tôi đã nói rằng tôi thích mọi phiên bản của Yoshino-san, nhưng dường như cô ấy vẫn chưa dám bộc lộ con người thật sự của mình.
Cô ấy hẳn đã phải sống dưới lớp vỏ học sinh gương mẫu từ rất lâu rồi. Giá như tôi có thể ở bên và làm cô ấy hạnh phúc thì tốt biết bao...
Tôi cùng Yoshino-san rời khỏi toà thư viện.

