"Ta nói chuyện nào Akito."
"Con xin lỗi mẹ. Đêm qua con về trễ quá."
"Mẹ tin 23 giờ là quá muộn đối với một học sinh cao trung rồi đấy."
Sáng hôm sau, tôi phải nghe bà già "ca nhạc" trong khi đang ăn sáng.
Tôi đã nói với bà ấy là mình sẽ về nhà trễ hơn mọi khi, và quản lý có quen mẹ tôi nên chị ấy cũng đã gọi điện về cho mẹ tôi rằng "Có chút chuyện đột xuất nên Akito-kun sẽ về nhà muộn hơn..." nhưng bà già tôi không đủ rộng lượng để chấp nhận chuyện đó với mấy câu như "À, ra vậy, tôi hiểu rồi".
Đầu tiên, mẹ tôi không chấp nhận chỗ tôi đang làm thêm hiện tại... hay nói trắng ra là bất kỳ chỗ nào chịu ảnh hưởng của bà tôi.
Mẹ tôi luôn nắm bắt mọi cơ hội chỉ để có thể ép tôi thôi việc và tránh xa bà.
Nhưng hôm qua tôi chẳng làm gì sai nên tôi không thể để mất việc được.
Nếu tôi kể tất tần tật những gì đã xảy ra vào đêm qua thì bà già chắc chắn sẽ nói những lời như: "Nguy hiểm quá rồi đấy! Nghỉ việc ngay lập tức cho mẹ!" và mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn thế nữa.
Dù không thể nói ra chuyện đó... tôi vẫn tự tin ngẩng đầu lên nhìn bà già trong khi nhai bánh mỳ.
"Điểm thi giữa kỳ của con sẽ không dưới 80 đâu. Chưa kể con còn tham gia ban tổ chức hội thao nữa đấy mẹ."
"Chăm học là trách nhiệm cơ bản của một học sinh rồi. Tham gia ban tổ chức hội thao thì cũng được đấy. Mẹ không ý kiến gì về chuyện đó. Nhưng vấn đề là mẹ chỉ cho phép con về nhà quanh 10 giờ đúng thôi. Học sinh cao trung mà về nhà vào 23h thì quá bất thường đấy con ạ."
Đấy, lại "bất thường" rồi.
Tôi tự hỏi "bình thường" mà mẹ khao khát là kiểu bình thường như thế nào.
Nakazono có "bình thường" không nếu thằng khờ đó chịu về nhà sớm nhưng lại cày game thâu đêm?
Tôi ngả người ra ghế và thở dài.
Xem ra mình phải dùng đến con át chủ bài rồi.
"Nếu con không làm thêm ở cửa tiệm đó thì chắc con vẫn sẽ là một thằng u ám cô độc đấy mẹ biết không?"
"..."
"Con chỉ mới ngộ ra ngoài xã hội kia có người này người nọ, học ở trường sẽ hỗ trợ sự nghiệp mai đây của mình như nào sau khi làm thêm ở chỗ ấy. Cho đến trước ngày đầu tiên con đi làm thêm, con vẫn luôn tự hỏi mình rằng tại sao ai nấy cũng cứ ép con phải đi học cho bằng được. Mẹ phải cảm ơn bà mới đúng đấy. Hay mọi chuyện vẫn cứ 'bình thường' nếu con vẫn cứ ru rú ở nhà?"
"Mẹ làm vậy là vì mẹ quan tâm đến con!!"
Giống như tôi, mẹ cũng có cho mình một con át chủ bài. Đó chính là "Mẹ làm vậy là vì lo/quan tâm đến con".
Tôi nhai nốt mẩu bánh mỳ còn lại và đứng dậy.
"Chỉ là hôm qua có chút chuyện thôi ạ. Con chẳng làm gì sai cả. Cứ chờ điểm thi giữa kỳ của con và những gì con sẽ làm trong ban tổ chức hội thao đi mẹ. Nói thế là đủ rồi đấy."
Bà, cha và tôi vẫn thường ăn cùng nhau nhưng mẹ thì chẳng bao giờ. Tôi nghĩ họ không hợp nhau.
Quan điểm của ông già tôi là "Mỗi người có sự tương thích với từng thời điểm khác nhau trong đời".
Hẳn cha tôi phải trải đời lắm, khổ nỗi ông ấy chẳng bao giờ nói gì với tôi cả.
Tôi xách cặp lên, chạy thục mạng ra khỏi nhà. Nói thật, dạo này ở ngoài còn thoải mái hơn nhiều so với ở nhà.
Buổi trưa, phòng chuẩn bị của ban tổ chức hội thao.
Tôi đang là các tấm vải. Hồi đầu tôi cứ nơm nớp bàn là quá nóng làm cháy vải, nhưng sau khi là qua vài tấm thì cũng quen dần.
Tôi khá thích những công việc kiểu đơn điệu như này.
Yoshino-san đang ở đằng kia, tay thoăn thoắt khâu vải bằng chiếc máy khâu. Tôi rút điện thoại ra và lại gần Yoshino-san.
"Ừm... ta quay video khâu vải bằng máy khâu để làm tài liệu cho hội thao sang năm nha?"
"Nghe được đấy. Đến giờ ta vẫn chưa từng lưu lại bất kỳ nguồn tham khảo nào. Nếu cậu thấy tớ làm ổn thì cứ việc quay lại nhé."
Yoshino-san khẽ gật đầu khi nghe tôi đề xuất.
Được cô ấy cho phép, tôi mở camera điện thoại lên và bắt đầu quay Yoshino-san khâu vải.
Là một lá cờ nên có một đoạn cần phải gắn cọc nên phải cho vải ở đoạn đó dày hơn. Yoshino-san vừa thoăn thoắt khâu vừa giải thích.
Đương nhiên là... tôi tin rằng đoạn phim này sẽ là nguồn tư liệu tốt để chúng tôi lẫn các hậu bối những năm sau tham khảo, nhưng thật ra, mục đích chính của tôi chỉ đơn giản là quan sát Yoshino-san ở khoảng cách gần hơn mà thôi.
Tôi chỉ đang ra vẻ như là tôi đang góp phần vào việc chung thôi.
Hơn nữa, khi quan sát Yoshino-san từ nãy đến giờ, tôi đã được chiêm ngưỡng tấm lưng thẳng tắp, những ngón tay thanh tú cùng nét mặt nghiêm túc của cô ấy - tất cả đều dễ thương và đẹp đẽ làm sao.
Tôi chỉ muốn ghi lại những khoảnh khắc sống động ấy vào video.
"Cuối cùng, nếu ta khâu mặt này trước thì sẽ dễ hơn. Sau đó ta khâu tiếp ở chỗ này..."
Yoshino-san giải thích một cách chi tiết trong khi khâu lá cờ.
Tôi vừa lắng nghe lời của cô ấy vừa tiếp tục quay lại các công đoạn khâu của Yoshino-san.
Cô ấy xinh đẹp quá đi mất.
Nghĩ lại thì lông mi của cô ấy dài thật đấy. Tôi cứ ngỡ cô ấy luôn đeo mi giả mỗi khi gặp nhau bên ngoài, nhưng dài như này thì việc gì phải cần đến chúng phải không?
Tôi còn nhận thấy một nốt ruồi duyên - thứ mà tôi chưa từng để ý đến trước đây - dưới mắt cô ấy nữa.
Yoshino-san ấy thường trang điểm để che nó sao? Nhưng nó đẹp lắm mà. Nốt ruồi đó có dạng na ná giọt nước ấy. Cô ấy có thuộc tuýp dễ khóc không ta?
Tôi đang quay thì Yoshino-san chợt dừng khâu, rồi quay sang nhìn tôi và bĩu môi.
[...Gì vậy?]
Dù hơi bối rối một chút, nhưng thấy vẻ mặt ấy dễ thương quá chừng nên tôi vẫn tiếp tục ghi hình. Bỗng những đầu ngón tay của cô ấy cử động như thể đang vẫy tôi lại.
Chắc là cô nàng đang gọi tôi đây mà. Tôi tiến lại gần Yoshino-san trong lúc đang ghi hình, và cô ấy nghiêng người về phía tôi, thì thầm:
(Cậu đang quay mặt tớ chứ không phải quay tớ khâu đâu đúng không?)
Tôi nhìn Yoshino-san với vẻ mặt ngạc nhiên khi nghe những lời ấy. Cô ấy nhướn mày, nhíu mắt, mở miệng như một chú mèo như tự hỏi "Làm gì đây ta?" rồi tiếp tục khâu cờ.
... Chắc tôi nên cắt phần này ra... để chuyển vào máy tính ở nhà.
Không, cắt ra rồi cho vào Dropbox ngay bây giờ thì hơn. [note79947]
Tôi không nên tải nó vào mục tham khảo của quá trình chuẩn bị vì trong video này chỉ toàn cảnh quay Yoshino-san không à.
Tan học, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ phát cờ cho các lớp.
Nghĩ lại thì, cách mọi người tự ủi hay khâu các mép cờ thật sự là một điều gì đó rất quý giá.
Năm ngoái, tôi cứ tự hỏi "Cờ là gì? Chỉ cần vẽ đại cái gì lên đó là được rồi mà." nhưng giờ thì đã ngộ ra rồi.
Tôi cầm theo tấm vải còn Yoshino-san cầm tờ giấy hướng dẫn cách may(tôi cũng có một tờ) rồi cùng nhau đi ra hành lang.
Sau khi chào một số giáo viên, cả hai đi đến một lớp năm nhất và đặt chúng lên bàn.
Không khí sau giờ học ở trường thực sự là thứ gì đó rất đặc biệt, với tiếng reo hò của các câu lạc bộ thể thao phát ra từ sân sau cùng những phòng học vắng người.
Tôi thích không gian này, nơi mà ban nãy mọi người vẫn đang cười đùa ầm ĩ, nhưng giờ lại chẳng còn một bóng người, chỉ có ánh hoàng hôn phảng phất qua những ô cửa sổ.
"Ta quay lại nhé?"
Mái tóc của Yoshino-san đung đưa qua lại nơi hành lang ngập tràn ánh tà chiều.
Vì muốn được ở bên cô ấy lâu hơn chút nữa nên tôi mời cô ấy đi theo lối khác so với lối mà cả hai vẫn thường đi.
Trường tôi bao gồm cả tiểu học, sơ trung và cao trung nên khuôn viên khá rộng.
Vì là trường tư nên trường có đến hai phòng gym, thậm chí còn có cả một hồ bơi phục vụ nước nóng.
Tất cả các khu vực đều được thông suốt với nhau bằng những lối đi có mái che để tránh mưa cùng những tấm ván gỗ được trải làm nền.
Những tấm ván gỗ ấy sẽ kêu lên kẽo kẹt khi ta bước lên. Đi bộ ở những nơi như này thực sự rất thú vị.
Toà nhà riêng dành cho các câu lạc bộ thể thao nằm khá xa đằng kia, đã xuống cấp nghiêm trọng và đang có dự định phá dỡ.
Lối đi có mái che đến toà nhà đó rất vắng vẻ với những tấm ván gỗ đã cũ, khiến nơi này mang lại cảm giác khá hấp dẫn.
Yoshino-san, người đi theo tôi, ngó ngàng xung quanh để xác nhận xem có ai khác không rồi mới nói:
"Tớ... chưa từng đến chỗ này lần nào. Đó là toà nhà câu lạc bộ đang được lên kế hoạch phá dỡ phải không?"
"Cậu cứ tự nhiên đi Yoshino-san. Không ai đến chỗ này làm gì đâu."
Nghe lời tôi nói, cô ấy chớp mắt tròn xoe rồi khẽ mỉm cười.
"... Dù không rõ đâu mới là phiên bản 'bình thường' của mình nhưng tớ thấy chuyện này thực sự rất thú vị."
"Anou, tấm ván kia bị mục ở giữa kìa, nếu cậu bước lên thì nó sẽ gãy vụn luôn đấy."
"Hể?"
"Chắc nó mục nát như vậy là vì mưa. Không có ai qua lại chỗ này nên bảo vệ cũng không để ý luôn thì phải."
"Gì cơ? Nếu cậu biết thì phải báo lại cho nhà trường biết chứ. Nhỡ có ai bị thương thì phải làm sao?"
"Cậu trở lại làm học sinh gương mẫu nhanh quá ha."
Tôi đứng dựa lưng vào chiếc cột dựng mái che, không nhịn được cười.
Yoshino-san cúi xuống kiểm tra tấm ván gỗ bị mục, lẩm bẩm "Ư... phải báo lại cho bác bảo vệ mới được. Nếu có thành viên câu lạc bộ thể thao nào bị thương ở mắt cá chân vì chuyện này thì không hay đâu."
Tôi không nghĩ chuyện đó có khả năng xảy ra vì chẳng còn ai dùng đến toà nhà này nữa, nhưng Yoshino-san vẫn tỏ ra rất nghiêm túc.
Tôi quyết định nói ra chuyện mình muốn nói.
"Yoshino-san à, cậu có làm thêm vào cuối tuần này không?"
"Có, cuối tuần này tớ sẽ rời khỏi nhà vào 8h, học ở thư viện suốt buổi sáng rồi làm thêm từ 15h đến 20h."
"8h sáng á!?"
Cuối tuần mà cô ấy vẫn rời khỏi nhà đúng giờ với ngày đi học sao!?
Trông thấy tôi tỏ ra kinh ngạc, nét mặt Yoshino-san thoáng chốc trở nên u sầu.
"Tớ không muốn ở nhà nên mới đi sớm đấy."
"Ừm... tớ xin lỗi."
Sao tôi lại quên mất chuyện đó mà hỏi cô ấy như vậy chứ... Tôi lập tức hối hận, đứng thẳng lưng dậy.
"Ừm, tớ dành cả thứ bảy để tập trung học và làm thêm vào chủ nhật nên... ta học cùng nhau vào sáng chủ nhật nhé?"
"Hể? Được sao? Thật tốt quá. Tớ lúc nào cũng học một mình nên đề xuất của cậu làm tớ vui lắm!"
Vẻ mặt u sầu của Yoshino-san lập tức tươi sáng trở lại và cô ấy nhảy tưng tưng lên tại chỗ.
Đúng lúc ấy, tấm ván mục nát kia vỡ vụn với tiếng "rắc" giòn tan.
"... Ối."
"Ahahaha!!"
Tôi bật cười ha hả, còn Yoshino-san trong vai học sinh gương mẫu bắt đầu tỏ ra lo lắng: "Làm sao đây... Tiêu mình rồi..." nên tôi đành mang tấm ván gãy kia đến chỗ bác bảo vệ.
Bác bảo vệ tỏ ra ngạc nhiên "Trời, thật sao? Cảm ơn cậu vì đã báo lại nhé." và chạy đi kiểm tra ngay tắp lự.
Nakazono và tôi hay chơi trò nhảy qua nhảy lại chỗ mấy tấm ván mục đó, nhưng từ nay chắc khỏi chơi luôn quá.
Quan trọng hơn, tôi rất vui và phấn khích vì sẽ được gặp Yoshino-san vào sáng chủ nhật này.
Vì đi từ 8h đến 15h nên bọn tôi còn có thể ăn trưa cùng nhau nữa. [note79948]
Nên mặc bộ nào đây ta... Muốn mua đôi giày mới quá đi mất... Mà, mình có chiếc túi đeo nào không nhỉ? Không, mình có đúng cái nịt thôi!!

