Vol 01

Chương 20: Ngọn Gió Dạo Trời (III)

2025-09-25

1

Sáng hôm sau, tôi cùng sư phụ đến Công hội chào hỏi qua loa, rồi cuối cùng cũng đến điểm hẹn với party <Ngọn Gió Dạo Trời (Windmill)>.

Đến giờ tôi mới nhớ ra, nhưng vụ việc ở hầm ngục <Gouzel> lần này, đối với Công hội mà nói, đúng là một sai lầm lớn như sét đánh ngang tai. Không chỉ công nhận sai việc chinh phục hầm ngục mà còn khiến một party hạng A trẻ tuổi suýt bị toàn diệt, nên nghe nói sự việc đã phát triển thành một vấn đề trách nhiệm khá lớn.

Có lẽ vì ảnh hưởng của chuyện đó, mà cô gái làm ở quầy tiếp tân đã tiễn chúng tôi với một ánh mắt đầy đồng cảm "Mọi người phải hạnh phúc đó nhé".

Theo lời Roche kể, không biết tên đó moi thông tin từ lúc nào, thì đây là Công hội gần hầm ngục nhất nên chỉ nhận báo cáo, còn việc điều tra và đưa ra công nhận là Công hội của Thánh Đô. Vì vậy, lẽ ra cô ấy không cần phải cảm thấy có trách nhiệm, nhưng vẫn luôn quan tâm đến chúng tôi, thậm chí còn với tư cách cá nhân đến thăm nữa.

Phải hạnh phúc. Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó.

Sư phụ và mọi người, trong nguyên tác đã có một cái chết thảm khốc như vậy... mà không, bây giờ nguyên tác cũng không còn quan trọng nữa.

Dù cho tôi không nhớ lại ký ức này, nhưng chắc chắn tôi cũng sẽ mong muốn hạnh phúc đến với họ.

Tôi vừa chống gậy vừa nắm tay sư phụ, từ từ đi trên con đường đá, cẩn thận để không bị vấp chân giả.

Phải nắm tay là vì nếu không làm vậy, sư phụ sẽ không yên tâm. Không biết bây giờ trông tôi có giống như đang trông trẻ không nhỉ. Hay là, đang được trông. Tôi cảm nhận được những ánh mắt mỉm cười của mọi người xung quanh, cảm thấy hơi nhột lưng.

"Này sư phụ... không cần nắm tay cũng được mà..."

Sư phụ ngẩng lên nhìn tôi với vẻ mặt tuyệt vọng rõ ràng.

"...Kh-Không, được... sao? Đ-Đúng vậy nhỉ, quả nhiên như thế này, ph-phiền phức lắm đúng không... xin lỗi, xin lỗi con, vì lo cho Wolka mà, t-ta..."

"—Ban đầu con cũng nghĩ vậy, nhưng có người giúp vẫn hơn. Cảm ơn người."

Tôi yếu đuối. Tôi không thể chịu được cảnh sư phụ rơi nước mắt. Cứ thế này, liệu tôi có thật sự giúp sư phụ vực dậy được không đây.

Atori thì mặt không đổi sắc nói sẽ dâng hiến cả linh hồn, Yuritia thì thỉnh thoảng ánh mắt lại rất đáng sợ. Mọi người cứ ưu tiên bản thân mình hơn một chút cũng được mà...

Khi quảng trường, nơi hẹn gặp, hiện ra trước mắt, tôi nhận ra Yuritia đang được ai đó bắt chuyện từ xa. Lại nữa à, tôi định thở dài, nhưng rồi nhận ra có gì đó quen quen trên gương mặt của người đối diện.

Là cậu bé đã bị từ chối thẳng thừng khi mời Yuritia lập party.

Ồ cậu bé, từ đó đến giờ không gặp, trông vẫn khỏe nhỉ. Nhưng mà, đừng có để tình cảm lấn át lý trí rồi đưa ra một lời mời vô vọng nữa đấy. Nếu còn phạm phải sai lầm tương tự lần thứ hai, có lẽ Yuritia sẽ không còn xem cậu là con người nữa đâu.

Ngay khi tôi vừa nghĩ như vậy, cậu bé đã lao đi với vẻ mặt đầy quyết tâm, dường như không hề nhận ra sự hiện diện của chúng tôi khi định chạy ngang qua.

"—"

Cậu ta nhận ra chúng tôi ngay trước đó, đột ngột dừng lại. Giữa quảng trường yên tĩnh vắng người buổi sáng sớm, ánh mắt của tôi và cậu bé giao nhau.

"...?"

Sư phụ đang làm vẻ mặt "Tên này là ai vậy?". Có vẻ như người đã quên sạch kẻ dám gọi mình là đồ lùn tịt từ lâu rồi.

Tôi có cảm giác như sắp bị nói gì đó, nên cứ đứng yên chờ phản ứng của cậu bé.

"—sẽ không đâu."

"Hửm?"

"Ta sẽ không chịu thua như thế này đâu!"

Cậu bé chỉ tay vào tôi và hùng hồn tuyên bố.

"Đừng có nghĩ là ngươi thắng rồi nhéeeee!"

Và, cậu ta mạnh mẽ chạy về phía cổng thành.

...Mà, chuyện gì vậy nhỉ. Tôi vừa nghiêng đầu thắc mắc, vừa đi đến chỗ Yuritia và mọi người.

"Mọi người, để đợi lâu rồi."

"Vâng. Mừng anh trở lại, tiền bối."

"Ừm."

Yuritia và Atori trông có vẻ hơi không vui. Này cậu bé, lần này cậu lại làm gì nữa vậy. Sao không khí ở đây có hơi lạnh lẽo thế này.

"Chào, đến rồi à Wolka! Hahaha!"

"Thưa ngài Roche, buổi sáng nên xin ngài hãy giữ yên lặng một chút..."

Nhìn Roche vẫn như thường lệ nên tôi cũng yên tâm. Tên này, nếu là nhân vật trong nguyên tác chắc mỗi lần xuất hiện đều có hiệu ứng lấp lánh... Làm phiền đối tượng cần bảo vệ là Anze thì sao.

Bỏ qua tên ngốc không thể ghét được này sang một bên.

"Cậu bé đó, sao vậy?"

"A, vâng... em cũng không hiểu rõ lắm, nhưng cậu ấy nói là sẽ trở nên mạnh mẽ không thua kém gì anh..."

Hửm? ...Vậy có nghĩa là, cậu ta tuyên bố sẽ trở thành hạng A giống chúng tôi sao. Ra là vậy, nếu muốn được Yuritia đồng ý lập party chung, thì trước hết phải trở thành một kiếm sĩ tài ba có thể đứng ngang hàng. Đúng là tuổi trẻ...

Nếu chỉ có vậy thì không cần phải bực mình, nhưng Yuritia lại thở dài một tiếng.

"Haizz... em không có ý định lập party với người ngoài, tại sao cậu ấy không hiểu nhỉ..."

"Đến mức đó s—"

"Tuyệt đối không muốn ạ."

Từ chối nhanh quá. Tôi còn chưa nói hết câu. Đây là đang ghét thật sự,  không phải đùa đâu.

Mà thôi, trường hợp của Yuritia là do có quá khứ bị chính anh trai, người lẽ ra phải đáng tin cậy nhất, đối xử lạnh nhạt và bạo hành. Vì vậy mà em ấy đã trở thành đồng đội của chúng tôi, đã rời khỏi nhà, rời khỏi Vương Đô để chọn con đường phiêu lưu.

"Hơn nữa, cậu ta nói là sẽ mạnh bằng anh... cứ như thể sự nỗ lực của anh đang bị xem nhẹ vậy, em không thích chút nào."

Việc em ấy phồng má giận dỗi trông rất đáng yêu và bổ mắt, nhưng tôi nghĩ cậu bé hoàn toàn không có ý đó đâu. Có lẽ vì lần gặp đầu tiên không mấy tốt đẹp, nên Yuritia đã hơi lạnh nhạt với cậu bé đó.

Cố lên, cậu bé. Con đường để được Yuritia công nhận không phải là lời nói mà là thanh kiếm. Có lẽ cậu cần phải có quyết tâm, chỉ khi trở thành hạng A, cậu mới được đứng ở vạch xuất phát.

"Đúng vậy ạ... anh đã phải... đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn đến rướm máu, đã phải khổ sở, đã phải cố gắng hết sức để trở nên mạnh mẽ như vậy—"

/

"—X-Xin lỗi mọi người, đã để mọi người đợi."

Vài phút sau, Ruelly và party <Ngọn Gió Dạo Trời (Windmill)> đã đến.

"X-Xin lỗi ạ... dù là người nhờ vả, nhưng tôi lại đến cuối cùng."

Dù không hề trễ giờ, nhưng Ruelly vẫn cúi đầu xin lỗi lịch sự. Mặt khác, cặp đôi Kain & Lloyd lại rất thoải mái "Xin lỗi nhé— hahaha".

—Dù có thể là do mình đã nghi ngờ nên nhìn đâu cũng thấy vậy.

Nhưng có lẽ hai người này, không phải là Kain và Lloyd thật sự.

Ngoài màn kịch dập đầu tạ lỗi lúc đầu, tôi chưa từng một lần thấy Ruelly và hai người này nói chuyện với nhau như đồng đội.

Thậm chí, tôi còn có cảm giác Ruelly còn không muốn nhìn mặt hai người này nếu không cần thiết. Hai người họ cũng vậy, dù Ruelly đang lo lắng đến mức phải đi tìm người giúp đỡ, mà cũng không hề có một chút động thái nào của một người đồng đội. Như thể đang thưởng thức một vở kịch thú vị, chỉ đứng sau lưng với một nụ cười vô tư.

...Chuyện này, có lẽ không cần đến Anze 'nhìn' cũng rõ.

Việc bắt giữ hai người này ngay tại đây cũng không phải là không thể.

Tuy nhiên, nếu đã nhắm đến một party hạng A như chúng tôi, thì chắc chắn đây là một tổ chức có quy mô, nên việc bắt giữ hai tên lâu la cũng không giải quyết được gì. Kế hoạch thất bại sẽ ngay lập tức được truyền đến căn cứ của chúng, chẳng mấy chốc người chị của Ruelly cũng sẽ biến mất vào bóng tối.

Vì vậy, chúng tôi sẽ giả vờ là một party ngốc nghếch dễ bị lừa, và đập nát cả lũ tại 'bãi săn' của chúng.

Trong nguyên tác, nhân vật chính cũng đã vài lần làm như vậy. Giống như một cuộc điều tra ngầm ở kiếp trước.

Dĩ nhiên, đây cũng là một cách làm có rủi ro tương xứng.

Mọi người đã bảo tôi hãy tin tưởng, và thực tế tôi cũng không thể tưởng tượng được cảnh họ thua một đám du côn. Nhưng giá như chỉ cần chân tôi không sao, thì tôi đã có thể cùng chiến đấu với họ.

Phải cố gắng, để không trở thành gánh nặng.

"Ừm, đây là những người mà chị đã nói hôm qua... oa, đẹp quá..."

"Ôi chao... hihi, cảm ơn cô."

Ruelly định tự giới thiệu, nhưng vừa nhìn thấy Anze đã ngẩn ngơ. Cũng phải thôi. Anze không chỉ xinh đẹp, mà còn toát lên một vẻ thần thánh nữa.

"Ừm ừm, cảm ơn nhé tiểu thư! Phù, ngay cả một tiểu thư vừa mới gặp cũng bị quyến rũ... hôm nay sự tỏa sáng của ta cũng không thể kìm nén được rồi, hahahaha!"

"Hở...? À, vâng..."

Không phải nói ngươi đâu. Mà ngươi cũng đẹp trai thật. Nhìn kìa, Ruelly có hơi bị khớp rồi đó.

...Nhưng có lẽ những cuộc trao đổi vô tư như thế này sẽ giúp gánh nặng trong lòng Ruelly vơi đi phần nào. Có lẽ, Roche cũng đã tính đến nước đó. Hắn đối xử với phụ nữ rất chu đáo mà.

Sau khi giới thiệu Anze và Roche, chúng tôi đi theo sự dẫn dắt của Ruelly đến chỗ người ủy thác. Ở cùng một góc gần cổng phòng vệ với hai chiếc xe ngựa có mui (wagon) như hôm qua. Người ủy thác và một người đàn ông lạ mặt khác đang chất một ít vật tư lên thùng xe.

Người ủy thác Staffio nhận ra chúng tôi.

"Ồ, chào các vị. Chúng tôi đang đợi. Từ hôm nay xin nhờ các vị giúp đỡ."

Ông ta vẫy tay gọi người đàn ông kia.

"Đây là bạn của tôi. Lần này, anh ấy sẽ cùng tôi làm người đánh xe."

"Xin chào."

Khác với Staffio, người này lại là một người đàn ông vạm vỡ. Trông không giống bạn bè với thương nhân cho lắm.

Sư phụ nhón chân nhìn vào thùng xe và hỏi.

"Hành lý chỉ có bấy nhiêu thôi à?"

"Vâng, lần này là đi nhập hàng mà. Hầu hết đều ở trong <Kho chứa (Storage)> của tôi rồi."

<Kho chứa (Storage)>, một ma đạo cụ giống như hòm đồ trong game RPG, dùng để chứa vật dụng cá nhân trong một không gian khác. Không phải là ma thuật. Những dụng cụ được nhúng một thuật thức chuyên dụng cho một mục đích cụ thể được gọi là 'ma đạo cụ'.

<Kho chứa> thường có hình dạng của một chiếc chìa khóa, và khi người dùng truyền ma lực vào để kích hoạt thuật thức, một lối vào đến 'thế giới bên kia' sẽ xuất hiện. Có nhiều loại từ rẻ tiền chỉ chứa được một chiếc hộp nhỏ, cho đến loại cao cấp có dung lượng như một nhà kho, và là một vật dụng thiết yếu đối với các mạo hiểm giả thích sự gọn nhẹ. Party của chúng tôi, ai cũng có một cái.

Nhân tiện, cơ chế và thuật thức của nó là bí thuật của <Cơ Quan Ma Đạo Luật (Magisterica)>, cơ quan nghiên cứu ma thuật hàng đầu thế giới ở Vương Đô, và hoàn toàn không được công khai.

Vương Đô còn giữ nhiều thuật thức khác làm bí thuật, dùng chúng làm công cụ để khẳng định ưu thế của mình đối với các nước xung quanh. Nghe có vẻ không hay ho gì, và sư phụ cũng rất ghét, nói rằng "Cách làm của bọn đó ta không ưa".

Trở lại chuyện chính.

"Vậy... ừm, về chỗ ngồi trên xe ngựa ạ."

Ruelly giơ tay với vẻ mặt hơi căng thẳng.

"Nhân dịp này, hay là party bên này và party bên đó... chúng ta chia ra mỗi bên một nửa ngồi chung nhé?"

"...À,"

Trong một khoảnh khắc, tôi đã không biết nên trả lời thế nào. Bởi vì tôi đã nghĩ một cô bé như Ruelly cũng có thể ngây thơ đề nghị như vậy.

Ruelly, dù tôi có thể lờ mờ đoán được ai đã xúi giục, nhưng mạo hiểm giả, nếu không có lý do đặc biệt, sẽ không bao giờ đổi party trong một nhiệm vụ hộ tống. Nếu có chuyện gì xảy ra mà không thể phối hợp được, thì không chỉ mạng sống của mình mà cả của người ủy thác cũng sẽ gặp nguy hiểm, đúng không? Cho nên, nếu muốn chia rẽ party của chúng tôi thì phải có một cách khác. Mà tại sao tôi lại đi tư vấn cho địch vậy.

"Này, mọi người không vui à."

"Cũng là duyên phận mà, không muốn làm thân với nhau sao?"

Không phải là không muốn làm thân. Là các ngươi đã xúi giục đúng không, Kain và Lloyd. Sao không dạy cho con bé một cái cớ nào khá hơn vậy, thế này thì ngay cả party khác cũng sẽ thấy đáng ngờ. Mà tại sao tôi lại đi tư vấn cho địch vậy.

"Mạo hiểm giả với nhau, làm sâu sắc thêm mối quan hệ cũng là điều quan trọng mà. Cứ để các vị quyết định."

Staffio, nếu ông thật sự là người ủy thác thì hãy mắng bọn chúng đi. Đây không phải là trò đùa, nếu không có ý định hộ tống nghiêm túc thì cút đi, mắng như vậy cũng được mà. Tôi đã lờ mờ nghĩ rồi nhưng ông cũng là đồng bọn của chúng, đúng không.

"Kh-Không được... ạ?"

"...Không, được thôi."

Không hiểu tại sao bên bị lừa lại phải đi lo lắng cho bên lừa, nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ giả vờ ngốc nghếch chấp nhận lời đề nghị của Ruelly. Con người, khi mọi chuyện diễn ra theo đúng ý mình thì sẽ cảm thấy rất vui. Ngược lại, khi có chuyện ngoài dự tính, họ sẽ phải nghĩ ra nhiều cách để đưa mọi chuyện trở lại đúng quỹ đạo.

Cứ để chúng nghĩ rằng đã câu được một con mồi ngốc nghếch là được. Nếu để chúng cảnh giác quá mức, chúng có thể sẽ có những hành động khó lường, và bên này cũng sẽ khó đối phó hơn.

Sau một hồi trao đổi ngắn, chúng tôi quyết định chia ra thành nhóm tôi, sư phụ, Kain , Lloyd; và nhóm Yuritia, Atori, Anze, Ruelly. Roche thì có ngựa riêng.

Cuối cùng, khi mọi người bắt đầu kiểm tra lại hành lý lần cuối để chuẩn bị khởi hành.

《—Mọi người, phán quyết của Anze đã có rồi.》

Không một dấu hiệu báo trước, giọng nói đầy uy nghiêm của sư phụ vang lên trong đầu tôi. <Thần Giao Cách Cảm (Telepathy)>, một ma thuật truyền tải lời nói trực tiếp đến suy nghĩ của đối phương mà không cần dùng đến ngôn ngữ hay cơ thể. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thực chất đây là một ma thuật cực kỳ cao cấp, và theo những gì tôi biết thì chỉ có sư phụ mới có thể sử dụng được.

Tôi vừa giả vờ kiểm tra hành lý, vừa tiếp tục lắng nghe giọng nói đó. Một sự khó chịu hiện rõ.

《Thì, cũng như dự đoán.  Ngoài Ruelly ra, tất cả đều là kẻ xấu.》

Tất cả. Tức là cả Kain, Lloyd, người ủy thác Staffio, và cả người đàn ông tự xưng là bạn của ông ta, tất cả đều là những kẻ đã lừa gạt và lợi dụng Ruelly.

《Lừa đảo, mạo danh, đe dọa, cướp bóc, buôn người, giết người,... và hiếp dâm. Đại loại là vậy.》

Những kẻ cặn bã không thể cứu vãn.

"..."

Cảm xúc của tôi dần định hình.

Nói là <Kẻ Vô Lại> nhưng cũng có nhiều loại, từ trộm vặt cho đến kẻ cực ác, nhưng trong trường hợp xấu nhất, đàn ông sẽ bị giết làm mồi cho quái vật, còn phụ nữ thì—hoặc bị làm đồ chơi, hoặc bị bán đi—một kết cục không khác gì cái chết.

Theo một nghĩa nào đó, có lẽ đây là một tình tiết quen thuộc của thể loại isekai. Nhưng việc đứng ngoài xem với tư cách là người đọc với việc có một nạn nhân bằng xương bằng thịt ngay trước mắt, sức nặng của nó khác nhau một trời một vực.

...À, đúng vậy. Trong lúc dưỡng bệnh ở giáo đường, mỗi ngày đều trôi qua yên bình nên tôi đã quên mất.

Hay là, dùng từ 'Thần linh' để nói nhỉ. Đây có phải là do Thần linh sắp đặt không. Chỉ là trong nguyên tác, nó không được vẽ ra vì nằm ngoài sân khấu. Ý chí của vị thần đó, người như thể có mục đích là làm khổ các nhân vật, liệu có tồn tại ở thế giới này không.

"...Này."

"Oa."

Khi tôi đang mải mê suy nghĩ, Atori đã từ bên cạnh xoa đầu tôi lúc nào không hay. ...Sao lại là đầu?

"...?"

Sao vậy? Atori nghiêng đầu. 

Này, tôi mới phải là người hỏi "sao vậy" chứ.

"Không có gì."

"V-Vậy sao."

"Không sao đâu."

Atori nói.

"Tại hạ cũng, Lizel cũng, Yuritia cũng, ...cả Wolka cũng. Mọi người đều mạnh. Không cần phải lo."

"...Ừ."

Được rồi. Cằn nhằn đến đây thôi, phải quyết tâm.

Đối với những <Kẻ Vô Lại (Ruffian)> không coi con người ra gì, không cần phải có lòng nhân từ.

Dù có nhân từ, thì những kẻ trốn thoát được cũng sẽ tiếp tục tấn công một ai đó ở một nơi khác. Vậy thì người bị cướp đi mạng sống lúc đó, cũng giống như bị giết bởi sự nhân từ lúc này.

Ta không nói là đừng do dự.

Nhưng, đừng nhân từ.

Bởi vì kết quả của nó sẽ kết nối với việc bảo vệ mạng sống của một ai đó, mà lẽ ra sẽ bị cướp đi vào ngày mai—

Ông già đó đã nói như vậy.

/

Thực tế, ở đất nước này, <Kẻ Vô Lại (Ruffian)> phần lớn đều là những kẻ trộm cắp vặt.

Thường nghe nói là lật xe ngựa cướp đồ, hay trộm đồ của mạo hiểm giả trong lúc ngủ, nói chung những kẻ gây hại cụ thể cho con người không nhiều như ở các nước khác. Ở đất nước này, dù là Thánh Đô hay Vương Đô, trình độ của kỵ sĩ đều rất cao, nên <Kẻ Vô Lại> không thể lộng hành được.

Đặc biệt là Thánh Đô, thành phố tín ngưỡng, từ xưa đã luôn chủ trương tiêu diệt <Kẻ Vô Lại>, và trấn áp những hành vi xấu xa của chúng với một tiêu chuẩn hàng đầu thế giới. Trị an của Thánh Đô, có thể nói là cao nhất đất nước này và cũng hiếm thấy trên thế giới, đã vang danh đúng với tên gọi 'Thành phố Thần thánh'.

Tuy nhiên, trị an tốt đó, ngược lại cũng là một điểm yếu của đất nước này.

Vì kỵ sĩ đã tiếp tục tiêu diệt <Kẻ Vô Lại> trong một thời gian dài, nên đã hình thành một nhận thức ngầm rằng 'mạo hiểm giả săn quái vật, còn kỵ sĩ trấn áp tội phạm của con người'. Kết quả là trong số các mạo hiểm giả trẻ của đất nước này, không hiếm người không có đủ kinh nghiệm chiến đấu với con người.

Khi ấy, dĩ nhiên sẽ có những kẻ nhắm vào điểm yếu đó.

Những kẻ xấu đã mất đi đức tin, thất vọng về thế gian và trở nên liều lĩnh.

Hoặc là những kẻ vô pháp từ các nước khác đến, xem những người được nuôi trong nhà kính không biết sự đời là con mồi.

Những vụ việc mà mạng sống của mạo hiểm giả bị đe dọa bởi những kẻ như vậy, ở đất nước này cũng xuất hiện đấy.

"Nhân tiện, anh Wolka, tôi hỏi được không ạ?"

"Chuyện gì?"

"Về vết thương đó của anh..."

Vậy thì, Wolka, người sẽ đau khổ như chính mình khi thấy có ai đó bị đối xử phi lý.

Rốt cuộc bây giờ cậu đang có cảm giác gì, khi phải giả vờ như không có chuyện gì mà nói chuyện với thanh niên trước mặt.

"Một người hạng A như anh mà lại bị thương đến thế, đã phải đối đầu với loại quái vật nào vậy ạ?"

"...Thì, nhiều chuyện lắm."

Ngồi trên những thùng hàng bằng gỗ, Lizelarte nắm chặt lấy tay áo giáp nhẹ của Wolka. Vừa giả vờ căng thẳng, nhưng toàn bộ thần kinh của cô không một giây rời khỏi hai thanh niên ngồi đối diện.

Lừa đảo, mạo danh, đe dọa, cướp bóc, buôn người, giết người—và, hiếp dâm.

Một kẻ xấu mà lại phạm phải tất cả những tội ác này, ngay cả Lizel cũng hiếm khi gặp.

"Tôi nghĩ có lẽ... party đã hạ gục trùm cuối thật sự của <Gouzel>, chính là các anh đúng không ạ?"

"À... đừng có đi rêu rao đó."

Trên thế gian này có một 'kẻ thù' chung của tất cả mọi người, đó là quái vật. Từ những hầm ngục tồn tại trên khắp thế giới, chúng cứ liên tục được sinh ra. Có người nói, nếu không chinh phục hầm ngục và tiếp tục săn quái vật, một ngày nào đó trên mặt đất sẽ không còn nơi cho nhân loại sinh sống.

Vậy mà con người, tại sao lại tranh đấu, làm tổn thương lẫn nhau.

Dù có cùng một kẻ thù cần phải chung sức đối đầu, tại sao lại không thể nắm tay nhau mà sống.

—Và Lizel nghĩ, chắc chắn đối với Wolka thì cảm giác này còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Bởi vì chính cậu là người đã đánh cược mạng sống để bảo vệ đồng đội. Có lẽ cậu đã nghĩ như vậy, và đã mang trong lòng một sự thất vọng sâu sắc.

Vẻ mặt của Wolka ngày hôm qua không phải là một cảm xúc đơn giản. Không phải là sự tức giận đối với <Kẻ Vô Lại> đã lợi dụng Ruelly, cũng không phải là sự thương hại đối với Ruelly, tuyệt đối không thể giải thích bằng những từ đơn giản như vậy.

Đó như thể là một sự thất vọng, đối với chính thế giới này.

Cho nên Lizel, đã cảm thấy sợ hãi không sao tả xiết.

Cô sợ một ngày nào đó Wolka sẽ biến mất khỏi đây, và đi đến một nơi nào đó xa xôi.

"Ừa, đúng vậy thật ạ. ...Nói thế này có hơi quá, nhưng đã liều mạng như vậy thì tiền thưởng chắc cũng bộn lắm nhỉ?"

"Không, tiền thưởng thì—... Ừm. Chiến lợi phẩm <drop>, có lẽ sẽ bán được giá khá cao."

Tại sao, tại sao, cứ liên tục xảy ra những chuyện làm Wolka phải đau khổ.

Chỉ riêng việc cậu mất đi mắt phải và chân trái, không thể vung thanh kiếm mà mình đã rèn luyện bấy lâu nay, đã là một nỗi đau mà Lizel không thể tưởng tượng được rồi.

Thêm nữa, không biết trái tim của Wolka sẽ ra sao. Thất vọng về bản thân, thất vọng về thế giới. Lúc này, dù Wolka có cảm thấy như cả thế giới đang ruồng bỏ mình, cũng không có gì lạ.

"Nhưng với mắt và chân như vậy, chắc không chiến đấu được nữa nhỉ?"

"...Ừ."

Vậy mà cậu vẫn không hề để lộ một chút yếu đuối nào trước mặt Lizel và mọi người. Không phải là cậu cố tình tỏ ra mạnh mẽ, mà điều đó đã trở thành một thói quen vô thức.

Wolka, từ khi còn nhỏ hơn cả lúc gặp Lizel, đã lao vào cuộc tu luyện kiếm thuật khắc nghiệt dưới sự chỉ dạy của ông nội. Đó vừa là để anh có thể lĩnh hội được Bạt Đao Thuật, vừa là để người ông đã biết trước cái chết của mình, có thể dạy cho cậu cách để sống một mình.

Cuộc tu luyện của ông nội, có lẽ đã thành công. Wolka đã lĩnh hội được Bạt Đao Thuật một cách xuất sắc, và đã có thể tự mình lo liệu hầu hết mọi việc trong cuộc sống. Và rồi, cậu đã không còn để lộ sự yếu đuối của mình cho bất kỳ ai nữa.

"Nhưng mà, ít nhất tôi cũng có thể tự bảo vệ bản thân."

—Này, Wolka.

Làm ơn, đừng một mình ôm hết mọi chuyện.

Ta, sẽ cố gắng. Sẽ cố gắng để có thể cùng gánh vác.

Lần này nhất định sẽ bảo vệ. Những kẻ như thế này, một mình ta sẽ hạ gục hết.

Đừng đi đâu cả.

Hãy để ta, được ở bên cạnh—.

"Haha, ngầu quá nhỉ. Nhưng không được chủ quan đâu nhé? Bọn xấu, không biết sẽ tấn công lúc nào đâu."

"...Ừ."

"..."

Lý do mà những kẻ này cố tình chia party ra làm hai, và ngồi chung xe ngựa với Wolka cũng dễ dàng đoán được. Có lẽ cũng có ý nghĩa là chia rẽ lực lượng chiến đấu, nhưng hơn thế nữa.

Là để bắt Wolka làm con tin.

Chắc chắn là vậy. Một thanh niên một mắt một chân đi lại bằng gậy, và một pháp sư trông không khác gì một đứa trẻ. Trong điều kiện không gian hẹp của xe ngựa, một người bị thương và một pháp sư chắc chắn sẽ là con mồi dễ nhất.

"..."

Trong lòng Lizel, một cảm xúc như dung nham đang sôi sục. Nếu nuốt phải lửa, chắc con người cũng sẽ có cảm giác này.

Nhưng, đầu óc cô lại bình tĩnh đến lạ thường. Nếu không phải trong tình huống này, có lẽ cô đã có thể nói ra với một nụ cười.

—Không sao đâu, Wolka. Lần này, ta nhất định sẽ bảo vệ con.

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh. Xe của Yuritia và mọi người đi trước, xe của Lizel và mọi người theo sau, tiếng bánh xe cũ kỹ vang lên xen kẽ.

Trên trời, chỉ có một màu xanh trong vắt với những vệt mây trắng, như thể không hề hay biết đến tâm trạng của con người.

/

Cứ khoảng hai tiếng lại nghỉ một lần, chuyến đi của Wolka và mọi người tiếp tục.

Rời xa thành phố đã lâu, con đường dần đi vào một con đường vòng quanh chân núi. Đến đây thì không còn thấy một mạo hiểm giả nào qua lại, hai bên đường chỉ là những khu rừng rậm rạp, chỉ có tiếng lá xào xạc, tiếng chim hót, và tiếng hú của Ma Lang vang lên từ đâu đó.

—Biến cố xảy ra vào lúc hoàng hôn, khi mặt trời sắp lặn.

Người đầu tiên nhận ra sự bất thường là Roche, người đang cưỡi ngựa đi theo xe.

"Oa!?"

"Hửm?"

Tiếng kêu hốt hoảng của Staffio và tiếng ngựa hí vang lên gần như cùng một lúc.

Hai chiếc xe ngựa mà Wolka và mọi người đang ngồi đột nhiên tăng tốc, rẽ khỏi con đường chính vào một con đường mòn.

Roche bất giác dừng ngựa, cau mày. "X-Xin lỗi, con ngựa đột nhiên—!" tiếng nói hoảng hốt của người ủy thác loáng thoáng vọng tới. Nhìn qua thì có vẻ như người đánh xe đã không điều khiển được ngựa và để nó lồng lên.

Tuy nhiên, tin vào những gì thấy trước mắt thì có hơi lạc quan quá.

Dĩ nhiên, Roche định ngay lập tức đuổi theo, nhưng,

"—!"

Một tiếng gió rít lên, và một mũi tên cắm xuống ngay chân ngựa. Roche trấn an con ngựa đang hoảng sợ, tạm thời từ bỏ việc đuổi theo xe ngựa để dò xét.

Con đường mòn mà xe ngựa vừa đi vào, và cả khu rừng đối diện bên kia đường, đều có hơi thở của nhiều người. Ước tính cũng phải gần mười người.

"Chà chà, bị cảnh giác kỹ quá nhỉ."

"Thì, một kỵ sĩ như ngươi là phiền phức nhất mà."

Câu trả lời vang lên từ trong bóng tối của những lùm cây.

"Chỉ cần xử lý được ngươi, còn lại là một đám phụ nữ và một tên gánh nặng một chân. Một công việc nhẹ nhàng."

"...Hừm."

Bốn người chặn con đường mòn, và thêm bốn người nữa từ khu rừng phía sau bao vây Roche. Tất cả đều mặc áo choàng che kín người nên không biết là ai, nhưng trong tình huống này thì chỉ có một khả năng.

Đồng thời, lý do hai chiếc xe ngựa đột nhiên lồng lên cũng tự nhiên sáng tỏ. Cuối con đường mòn đó, có lẽ là 'bãi săn' của chúng. Thấy mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch, nên chúng cũng ra tay theo đúng kế hoạch.

—Vậy thì, ở đây cứ giao cho ta.

Không cần phải lo lắng cho Wolka và mọi người. Ngược lại, anh còn thấy tội nghiệp cho đám <Vô Lại> này. Đã nhắm vào party <Con Đường Bạc Xám (Silvery Grey)>, lại còn vào đúng thời điểm này, có thể nói chúng là đã bị thần may mắn ruồng bỏ rồi.

Lizelarte, Yuritia, Atori.

Bây giờ ba cô gái đó, vì để bảo vệ Wolka, có lẽ sẽ tiêu diệt mọi kẻ thù như rơm rác.

/

Lúc đó, trong chiếc xe ngựa đang lồng lên, tôi thì—

"Vậy... nếu còn muốn sống, ngoan ngoãn một chút đi."

"—Trò chơi mạo hiểm giả, kết thúc rồi à?"

Kain và Lloyd—Không.

Tôi đang đối mặt trực diện với hai tên <Vô Lại> đã rút kiếm.