Cuộc gặp gỡ đó thật khó phai.
Hồi đó, Lizelarte vẫn còn đang độc hành, khi đi ngang qua một thị trấn nhỏ, cô đã phát hiện một cậu bé đang bị bốn con Ma Lang (Bandit) vây trong rừng.
Dĩ nhiên lúc ấy, cô chỉ nghĩ đó là một đứa trẻ đang bị quái vật tấn công. Dù cậu bé có mặc một bộ giáp nhẹ của mạo hiểm giả, nhưng lại chỉ đứng yên không nhúc nhích, tay vẫn đặt trên chuôi kiếm. Cậu bé không thể cử động. Chuyện một mạo hiểm giả trẻ tuổi mới vào nghề, sợ đến cứng người khi đối mặt với quái vật cũng không hiếm.
Ma Lang (Bandit), một loại quái vật cấp thấp giống như Yêu Tinh (Goblin) hay Slime, nói trắng ra là lũ tép riu, đặc trưng bởi cơ thể lớn hơn chó hoang một chút và có bộ lông màu tím. Ngoài đôi chân nhanh nhẹn và bộ nanh sắc nhọn ra thì chúng chẳng có gì đặc biệt, nhưng chuyển động của loài thú hoang hoàn toàn khác với con người, tuyệt đối không thể xem thường, đôi khi đến cả mạo hiểm giả dày dạn kinh nghiệm cũng có thể bị thương.
—Hết cách, đành ra tay cứu giúp vậy.
Lizel là một đại pháp sư vĩ đại và cao ngạo. Cô không phải kiểu người tốt bụng đi cứu giúp tất cả mọi người, nhưng ít nhất, nếu làm ngơ trước một đứa trẻ đang bị tấn công thì sẽ tổn hại đến danh tiếng Đại pháp sư.
Tưởng tượng cảnh mình quét sạch lũ Ma Lang, rồi nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ cậu bé. Không tệ. Cho ngươi thấy nhé, cho ngươi thấy sức mạnh của đại pháp sư nhé, cô đã đắc ý nghĩ như vậy, nhưng—
"—Hả?"
—Rắc, một tiếng.
Một cảm giác gai người chạy dọc sống lưng khiến Lizel dừng lại. Cô nhận ra một luồng khí tức khó tả đang tỏa ra từ cậu bé đang đặt tay trên chuôi kiếm.
Không hẳn là sát khí, nhưng nó khiến bản năng của cô chùn bước.
(Lẽ nào—)
Cậu bé đó, không phải là đang sợ đến cứng người, mà là—
Ngay khoảnh khắc suy nghĩ của Lizel lệch đi, lũ Ma Lang đồng loạt lao vào cậu bé.
Lizel thầm chửi rủa bản thân vì đã dừng tay. Cô ngay lập tức vận ma lực để dựng thuật thức, bây giờ phải bảo vệ cậu bé trước, nhưng làm theo cách thông thường sẽ không kịp, vậy thì phải dùng thuật thức tối giản nhất để nhắm chính xác vào—
Một vệt sáng bạc lóe lên.
Ba trong số bốn con Ma Lang bị chém làm đôi, trong nháy mắt đã lăn ra đất.
"...!?"
Phải mất một nhịp thở cô mới hiểu ra, cậu bé đã chém chúng.
Đối với con Ma Lang duy nhất né được nhát chém, chắc không còn cảm thấy gì ngoài sự kinh hoàng. Đây vốn dĩ phải là một cuộc đi săn dễ dàng, xé xác một đứa trẻ, vậy mà trong chớp mắt, tất cả đồng bạn của nó đã chết mà chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Bản năng của nó vừa đủ để chọn cách bỏ chạy. Cậu bé cũng không đuổi theo con Ma Lang đang hoảng loạn tháo chạy, khu rừng trở lại với tiếng lá xào xạc yên tĩnh.
"...Hả, ờ, ồ?"
Lizel ngây người. Miệng há hốc không ngậm lại được chính là để chỉ cảnh này. Ma thuật cô định thi triển bị ngắt quãng, tan thành những hạt ma lực nhàn nhạt rồi biến mất.
Cậu bé trông chỉ trạc 10 tuổi, một đứa trẻ đúng nghĩa. Không thể tin nổi ở tuổi đó đã dám cầm kiếm, có bị người lớn mắng cũng không có gì lạ. Sự non nớt của cậu bé cùng với nhát kiếm đầy tính nghệ thuật vừa rồi tạo nên một sự tương phản bất ngờ trong tâm trí cô.
Cậu bé đang kiểm tra lưỡi kiếm của mình. Một vệt máu nhỏ của Ma Lang làm ướt sẫm phần mũi kiếm.
Đối với một nhát chém đôi ba con Ma Lang, lượng máu dính trên kiếm là quá ít.
Đến cả máu của quái vật gần như không thể bám trên lưỡi kiếm, một tuyệt kỹ đạt đến cảnh giới đó.
Kỹ năng như vậy, ngay cả trong số những mạo hiểm giả tài ba mà Lizel từng gặp cũng—
(Không, nhưng mà, vừa rồi—)
Có lẽ là bệnh nghề nghiệp của pháp sư, suy nghĩ của Lizel ngày càng chìm sâu. Một khi đã đắm chìm trong suy nghĩ, Lizel thường không để ý đến xung quanh. Kết quả, cô hoàn toàn không nhận ra chiếc nón phù thủy và cây trượng của mình đã lòi ra khỏi cái cây.
"Ai đó."
"Hở!?"
Giật mình nhảy dựng lên, Lizel giẫm phải áo choàng của mình, loạng choạng rồi ngã đập bụng xuống đất.
"Hự."
"..."
"...Khụ khụ."
Bị thấy hết rồi. Lizel rơm rớm nước mắt, nhưng vẫn dùng tinh thần thép đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra. Cô không quên hắng giọng một tiếng uy nghiêm để giữ gìn hình tượng Đại pháp sư.
Cậu bé nhìn trang phục của Lizel, nghiêng đầu lẩm bẩm.
"...Con nít?"
"GÌ HẢ!?"
Lizel nổi điên. Cô hùng hổ bước tới gần cậu bé.
"Sai bét! Hoàn toàn sai bét! Không phải con nít nghe chưa!? Ta trông vậy thôi chứ lớn tuổi hơn ngươi nhiều lắm đó! Đừng có trông mặt mà bắt hình dong nha, đồ vô lễ!"
"Ơ, ừm...?"
Bị khí thế của cô làm cho giật mình, cậu bé đảo mắt lia lịa.
"...X-Xin lỗi."
"Hừm... Thôi được rồi, biết thẳng thắn nhận lỗi là tốt. Ta cũng có hơi lớn tiếng. Xin lỗi nhé."
Hạ hỏa, Lizel mỉm cười. Cô thấy nể phục vì cậu bé khá biết điều.
"Thấy ngươi bị Ma Lang bao vây, ta đã định ra tay tương trợ... nhưng xem ra lo bò trắng răng rồi. Ngươi cũng khá đấy chứ."
"Hừ."
Trước lời khen thật lòng của Lizel, cậu bé không những không vui mà còn cau mày. Cậu tra kiếm vào vỏ với vẻ mặt có phần khó chịu.
"...Chuyện đó, quên đi."
"? Tại sao chứ?"
"Tôi định chém hết tất cả. ...Nhưng lại trượt một con. Vẫn còn non tay lắm."
Lizel tròn mắt ngạc nhiên. Không chỉ vì câu nói "định chém hết tất cả", mà cô còn kinh ngạc hơn khi thấy cậu bé không hề tự hào với tuyệt kỹ đó, ngược lại còn cảm thấy xấu hổ.
Ngay lúc này, Lizel đã bắt đầu cảm thấy cực kỳ hứng thú với cậu bé trước mặt.
"Ngươi... là mạo hiểm giả đúng không?"
Cậu gật đầu.
"Đồng đội đâu? Đi một mình à?"
Cậu gật đầu.
"Đi solo chắc vẫn chưa được nhận nhiệm vụ gì ra hồn nhỉ..."
Cậu bé trông có vẻ hơi bất mãn. Nhưng đối với Lizel, một đứa trẻ loài người chỉ khoảng 10 tuổi được phép đi solo mà không có mạo hiểm giả đàn anh đi cùng đã là một chuyện cực kỳ lạ thường. Nếu không được thấy kiếm kỹ đó, có lẽ cô đã tức giận vì sự tắc trách của Công hội rồi.
Một đứa trẻ khá thú vị. Lizel mỉm cười,
"...Này nhóc. Phép <Thân Thể Cường Hóa (Strength)> lúc nãy, cho ta xem lại lần nữa được không?"
<Thân Thể Cường Hóa (Strength)>, đúng như tên gọi, là một phép thuật sơ cấp nhất dùng để cường hóa các năng lực thể chất của người thi triển, cũng là một ma thuật quan trọng như sinh mệnh đối với các mạo hiểm giả và kỵ sĩ khi phải đối đầu với quái vật mạnh.
Cậu bé lộ vẻ thắc mắc. Ánh mắt như muốn hỏi, xem cái đó để làm gì.
"Không có gì, ta là pháp sư như ngươi thấy đó. Phép <Thân Thể Cường Hóa (Strength)> của ngươi, ta cảm thấy có chút gì đó không ổn."
"Hừm..."
"Nếu cải thiện được, có lẽ đường kiếm của ngươi sẽ còn sắc bén hơn nữa đó?"
Câu trả lời của cậu bé rất nhanh. Ngay khi nghe thấy 'đường kiếm sẽ còn sắc bén hơn', cậu ngay lập tức quyết định, cúi đầu với vẻ háo hức.
"Xin hãy chỉ giáo...!"
"Ừm ừm, dạy dỗ lớp trẻ cũng là trách nhiệm của bậc tiền bối mà."
Lizel cảm thấy rất vui. Lâu lắm rồi cô mới được nói chuyện với một người biết điều như vậy. Gặp phải mấy kẻ ngu độn là chúng nó chẳng thèm tin lời cô nói, cứ cười hềnh hệch rồi gọi cô là bé con. Cô cũng chán ngấy việc phải ném ma thuật vào mặt mấy kẻ đó rồi.
Cậu bé ngay lập tức vận ma lực, kích hoạt <Thân Thể Cường Hóa (Strength)>. Tốc độ dựng thuật thức trên mức trung bình, độ thành thục cũng không tệ. Có thể thấy cậu đã khổ luyện rất nhiều so với tuổi của mình.
Chỉ là…
"Phải nói sao nhỉ... có phần lộn xộn quá."
"Lộn xộn..."
Mạch ma lực (Bypass) của cậu cực kỳ lộn xộn, quá lãng phí và không hiệu quả. Ví như khi vận chuyển đồ trong thành, thay vì đi thẳng trên con đường lớn đã được quy hoạch, cậu lại chọn đi vào những con hẻm tối tăm, chật hẹp, quanh co và tự làm khó mình.
Tuy phép cường hóa vẫn được kích hoạt, nhưng thế này sẽ tiêu hao ma lực rất nhanh và không thể duy trì lâu được.
"Với cái thuật thức này mà cũng... kẻ nào đoảng thế, đã dạy ngươi ma thuật vậy?"
"...À,"
Cậu bé ngập ngừng, lưỡng lự.
"...Cái này, coi như tôi tự học đi."
"...Ngươi nói sao?"
"Tự nhiên tôi làm được thôi. Thuật thức... là gì, tôi không rõ lắm."
À ra thế, Lizel đã hiểu. Thỉnh thoảng có mấy người không cần ai dạy cũng tự nhiên sử dụng được ma thuật. Tuy nhiên, vì không hiểu cấu trúc của ma thuật, nên dù kích hoạt được, Mạch ma lực (Bypass) của họ cũng sẽ lộn xộn như tranh vẽ của trẻ con.
"Phép <Thân Thể Cường Hóa (Strength)> đó, không duy trì được lâu đúng không."
Cậu bé gật đầu.
"Kéo dài khoảng 4 tiếng là tôi muốn xỉu..."
"Hả? V-Vậy mà cũng được 4 tiếng sao... Lượng ma lực của ngươi cũng khá đấy."
"Lúc đầu chưa được 5 phút."
"Hửm? ...Kh-Khoan đã, lẽ nào ngươi"
"Cứ xỉu vài lần là tự nhiên nó tăng lên."
Lizel cốc đầu cậu bé một cái.
"Đau..."
"Đồ ngốc này! Thời buổi này ai lại đi luyện tập kiểu đó nữa!?"
Đúng là ma lực cũng giống như thể lực, có thể tăng cường lượng tối đa thông qua rèn luyện. Nhưng, cũng giống như việc không có kẻ ngốc nào chạy bộ đến ngất xỉu mỗi ngày để rèn thể lực, cách tu luyện dùng ma thuật đến khi ngã quỵ đã lỗi thời từ lâu lắm rồi.
Quá liều là chết thật đó.
Vậy mà cậu bé này còn nói với vẻ tự hào nữa.
"Ngươi... ngươi đó! Xém chút nữa là chết rồi biết không! Ngươi đã làm vậy bao lâu rồi!? Nửa tháng!? Một tháng!?"
"...Bảy năm?"
"B-B-Bảy năm!? Bảy!? Với cái Mạch ma lực (Bypass) lãng phí đó mà bảy năm!? Đến mức xỉu lên xỉu xuống!? K-Khoan, chờ đã... Thiệt tình, thiệt tình!! Ngốc! Đồ ngốc! Con làm cái gì vậy hả! Bảy năm trời! Sao lại cố gắng đến mức đó chứ!? Lần đầu tiên ta thấy một người ngốc như vậy đó!!"
Lizel là một đại pháp sư vĩ đại và cao ngạo. Và vì vĩ đại và cao ngạo, nên mỗi khi thấy một cách vận dụng ma thuật phi hiệu quả, phi logic, không hợp với quan điểm của mình, cô sẽ nổi da gà, bực bội và không thể kiềm chế được.
Và khi không kiềm chế được, Lizel thường nắm chặt hai tay lại và vung loạn xạ.
"Cấm! Không được làm vậy nữa! Có ngày con chết thật đó biết không!?"
"...À, vâng..."
Không biết cậu bé có nghe hay không, cứ nhìn chằm chằm vào Lizel với ánh mắt rất muốn nói điều gì đó. Lizel lườm lại.
"Gì! Cái ánh mắt đó là sao! Có gì muốn nói hả!?"
"K-Không... chỉ là tự nhiên cô đổi cách xưng hô..."
".........Khụ."
Hoàn hồn, Lizel hắng giọng. Cô hạ tông giọng xuống cho vĩ đại và cao ngạo.
"...Tóm lại là ngươi không có ai dạy ma thuật, đúng chứ? Gặp nhau ở đây cũng là duyên phận. Ta định sẽ nghỉ ngơi ở thị trấn này một thời gian, trong lúc đó ta sẽ chỉ giáo cho ngươi."
"Ể? Không, nhưng mà—"
"Hay nói đúng hơn là hãy để ta chỉ giáo cho ngươi. Ta xin ngươi đó. Ta tuyệt đối không cho phép cách dùng ma thuật như vậy đâu."
"...Nhân tiện, cách nói chuyện lúc nãy—"
"Im ngay! Quên đi! Mấy chuyện đó không quan trọng, cứ nghe lời ta đi!! Ta lớn tuổi hơn ngươi đó biết không!?"
"Ơ, vâng..."
Bây giờ nghĩ lại, đúng là một cuộc gặp gỡ kỳ quặc.
Cứ như vậy, Lizel đã quyết định dạy ma thuật cho cậu bé Wolka, không cho cậu từ chối.
Ban đầu, cô chỉ định sửa lại thứ ma thuật như tranh vẽ trẻ con của cậu bé mà thôi. Nhưng một tuần sau, nhát kiếm của cậu được tung ra từ phép <Thân Thể Cường Hóa (Strength)> đúng cách đã có thể quét sạch năm con Ma Lang trong nháy mắt.
Lizel vẫn còn nhớ rất rõ biểu cảm của Wolka lúc đó.
Cậu bé hiếm khi cười, nhưng chỉ riêng lúc đó, cậu đã nở một nụ cười đúng với lứa tuổi của mình và nói.
"Sư phụ! Làm ơn, hãy dạy con thêm về ma thuật đi!"
"...!"
Sư phụ! Đứa bé này, vừa gọi mình là sư phụ!
Sư phụ, sư phụ, sư phụ, sư phụ, thanh âm ngọt ngào đó vang vọng mãi trong đầu Lizel.
Lizel là một đại pháp sư vĩ đại và cao ngạo.
Đây là chuyện thường thấy trong giới pháp sư, một pháp sư hàng đầu thì đương nhiên phải có đệ tử, nói cách khác, kẻ không có lấy một mống đệ tử mà dám tự xưng hàng đầu thì đúng là trò cười. "Không có đệ tử thì chỉ được tính là hạng hai thôi nhé, ha ha ha", đại loại có một luật bất thành văn như vậy.
Nhưng, Lizel không có đệ tử. Chưa từng có.
Lizel có thân hình của một đứa trẻ. Nhìn bề ngoài thì không khác gì con nít. Bỏ qua tuổi thật và thực lực, làm gì có kẻ nào muốn bái một con bé trông chỉ khoảng 10 tuổi làm sư phụ, xem ra nguyên nhân là ở chỗ đó.
Nói tóm lại, Lizel là một kẻ FA.
Cô thuộc phe bị người ta cười nhạo "không có đệ tử thì chỉ được tính là hạng hai thôi nhé, hahaha".
Đây là một vấn đề sống còn đối với một đại pháp sư vĩ đại và cao ngạo, là mặc cảm lớn nhất không thể chạm tới của Lizel.
Một Lizel như vậy, khi được một người nhìn bằng ánh mắt tha thiết, gọi là 'Sư phụ' và xin được chỉ dạy, thì sẽ ra sao?
"Ph-Phư, phư phư phư phư phư... Hừm, ra là vậy, ra là vậy. Vậy à, sau này cũng muốn ta dạy ma thuật cho à~. Mà, mà ta cũng là một pháp sư siêu đỉnh nhỉ? Muốn bái sư cũng là đương nhiên thôi nhỉ? Chà, gay go đây, ta đây cũng bận rộn nhiều việc lắm đó~"
"A... không, nếu người bận thì không cần ép buộc bản thân đâu ạ."
"Đừng có bỏ cuộc dễ dàng vậy chứ! Nài nỉ thêm đi chứ!! Ngươi muốn ta dạy ma thuật đúng không!?"
"Ể...? Đúng là vậy, nhưng nếu người không thích thì thôi ạ."
"Thôi cái gì mà thôi hả đồ ngốc!! N-Nào, thêm lần nữa! Ngươi! Muốn! Ta! Làm gì cho ngươi!?"
"...Con muốn được người dạy ma thuật ạ. Xin hãy nhận con làm đệ tử thưa sư phụ?"
".........Ừ-Ừm. Được lắm, được lắm. Th-Thôi được rồi, vậy ta nhận ngươi làm đệ tử. E hèm."
Và mọi chuyện đã thành ra như vậy.
Lizel FA, cực kỳ dễ dụ.
/
Rất nhiều chuyện đã ùa về.
Chuyện lần đầu gặp Wolka. Chuyện lần đầu tiên trong đời có đệ tử. Kể từ đó, Lizel không thể nào bỏ mặc cậu bé được nữa, và với tư cách sư phụ, cô bắt đầu lo chuyện bao đồng. Việc Wolka có phần bị cô lập trong Công hội, có lẽ vì thực lực không tương xứng với tuổi, cũng là một điều thuận lợi.
Bởi vì, Lizel có thể độc chiếm cậu ấy.
Đệ tử đầu tiên trong đời của ta. Nghĩ vậy thôi, cô đã thấy cậu bé dễ thương không chịu nổi.
Wolka vừa học những kiến thức cơ bản về ma thuật, vừa không bỏ một ngày luyện kiếm nào. Cậu bé chăm chỉ đến mức khiến người ta phải ngán ngẩm, tự hỏi không biết có phải cậu được sinh ra từ một thanh kiếm không. Không quá lời khi nói, ngoài thời gian ăn ngủ, hễ có lúc nào rảnh là cậu lại vung kiếm.
Wolka chắc chắn sẽ sớm trở thành một kiếm sĩ hàng đầu. Cô đã hỏi cậu có định trở thành kỵ sĩ không, nhưng câu trả lời của cậu không rõ ràng. Dường như cậu chỉ say mê với việc hoàn thiện kiếm kỹ của mình mà không nghĩ nhiều đến tương lai.
Vì vậy, khi kiếm kỹ và ma thuật của cậu đã hòa hợp, Lizel đã mạnh dạn rủ cậu lập party.
Nếu chỉ bị từ chối thì còn đỡ. Nếu bị cậu nhìn với ánh mắt ghê tởm "Ể, không muốn đâu... Lẽ nào tôi đã làm chị hiểu lầm...?" thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đi tự tử, nhưng may mắn là cậu đã vui vẻ chấp nhận.
Nhân tiện, lúc đó cô đã khuỵu gối vì nhẹ nhõm, và đã khóc một chút vì quá vui.
Tên của party, sau ba ngày ba đêm suy nghĩ, cô đã quyết định là <Con Đường Bạc Xám (Silvery Grey)>.
Bạc là màu tóc của Lizel, còn Xám là màu tóc của Wolka. Tức, party này là nơi Lizel và Wolka ở bên nhau, cô đã gửi gắm một chút tâm tư rằng Wolka là của Lizel.
Nếu bị cậu nhìn với ánh mắt ghê tởm "Ể, cái tên đó có nghĩa là... không, cái đó thì hơi...", cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đi treo cổ, nhưng may mắn là cậu đã nói "Con thấy hay đó". May mắn là cậu không nhận ra tâm tư mà Lizel gửi gắm trong cái tên này, mà chỉ đánh giá dựa trên âm hưởng của nó.
Một party tự do, không có một niềm tin hay ước mơ đặc biệt nào, chỉ làm những gì mình muốn. Nhận nhiệm vụ giúp đỡ người khác, đánh bại quái vật kiếm tiền, đôi khi rời xa thành phố để thực hiện những chuyến đi nhỏ, chỉ những điều đó thôi cũng đã vui hơn trước đây rất nhiều.
Khoảng hai năm sau. Khi đang đi qua các thị trấn quanh kinh đô, họ đã gặp được đệ tử—à không, hậu bối của Wolka, Yuritia.
Sau đó lại gặp được Atori đang độc hành, và party đã có bốn người lúc nào không hay.
Ban đầu, cô cũng ghen tị vì không còn được độc chiếm Wolka nữa... nhưng Yuritia và Atori đều là những cô gái tốt, nên chẳng mấy chốc mọi người đã trở nên thân thiết như một gia đình.
Cô đã nghĩ, bốn người sẽ còn tiếp tục những ngày vui vẻ như vậy.
Vậy mà, hiện thực lại ra thế này.
Sự nguy hiểm của hầm ngục, bất kỳ mạo hiểm giả nào cũng biết. Đó là một khu vực nguy hiểm liên tục sinh ra quái vật miễn con trùm chưa bị tiêu diệt, là một pháo đài ma quỷ mà nhân loại phải chinh phục. Kho báu ngủ yên trong đó mang lại ước mơ cho nhiều mạo hiểm giả, đồng thời nó cũng là nơi chôn vùi không biết bao nhiêu chiến binh, những người đã gục ngã và không bao giờ còn thấy ánh mặt trời.
Nhưng, một hầm ngục đã bị chinh phục thì phải an toàn mới đúng. Hầm ngục đã bị tiêu diệt trùm sẽ mất đi khả năng sinh ra quái vật, và dần dần phong hóa thành di tích. Tuy nhiên, những nơi như vậy lại dễ bị các quái vật khác hoặc <Kẻ Vô Lại (Ruffian)> xâm nhập, nên đặc biệt là các hầm ngục gần thành phố hay làng mạc, sau khi bị chinh phục vẫn cần được điều tra định kỳ để duy trì trị an, đó là một nhiệm vụ được Công hội phát ra thường xuyên, và được nhiều mạo hiểm giả tận dụng để tìm kiếm kho báu chưa bị phát hiện, kiếm tiền trang trải, hoặc để luyện tập chinh phục hầm ngục.
Đó là điều hiển nhiên.
Việc hầm ngục đó thực ra chưa bị chinh phục, và có một con quái vật mà ngay cả party hạng S cũng phải chuẩn bị tinh thần tử chiến đang chờ đợi, sự vô lý đó ai mà lường trước được chứ.
"...Wolka..."
Trong phòng bệnh của giáo đường được vị Sơ già dẫn đến, Wolka đang ngủ rất say.
Ai nhìn vào cũng biết là không ổn. Vết thương đã được chữa lành bằng thần chú thiêng liêng, nhưng mắt phải đã hỏng, chân trái bị cắt bỏ dưới cẳng chân, trên da thịt lộ ra qua khe áo bệnh nhân vẫn còn những vết sẹo chưa mờ hết. Một người bị thương đến mức này, Lizel chưa từng thấy bao giờ.
Hơi thở của cậu thật yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức cô chợt thấy sợ hãi, Wolka trước mặt có thật sự còn sống hay không. Có phải cậu đã ngưng thở rồi không. Mỗi lần như vậy, cô lại nắm lấy tay cậu, áp sát vào người và kiểm tra nhịp tim của cậu hết lần này đến lần khác.
Ngoài ra, cô không thể làm gì khác.
Vị Sơ già đã rời đi được một tiếng, Lizel chỉ còn là một sinh vật bị hiện thực trước mắt làm cho kinh hoàng và suy sụp.
Trước hết hãy vui mừng vì cậu bé đã giữ được mạng sống, lời của vị Sơ già vang lên trong đầu cô.
Không thể nào. Đó chỉ là sự ích kỷ. Dù có giữ được mạng sống, nhưng nhìn thấy bộ dạng thay đổi đến mức này của cậu mà còn vui mừng được thì đúng là kẻ điên.
Mất đi một mắt một chân đồng nghĩa với việc một mạo hiểm giả đã chết. Thậm chí, khả năng cậu ta có thể sống một cuộc đời bình thường sau này cũng là một dấu hỏi lớn.
Tương lai của Wolka, người sở hữu tài năng kiếm thuật thiên bẩm và chắc chắn sẽ ngày càng tỏa sáng, đã bị phá hủy tan tành.
Và đó, không phải do ai khác, mà là do chính Lizel.
Bởi vì người quyết định nhận nhiệm vụ đó chính là Lizel, đội trưởng của party.
"...Xin lỗi..."
Nếu Lizel không nhận nhiệm vụ đó. Nếu với tư cách đội trưởng, cô có thể nhận ra sự bất thường của hầm ngục từ trước. Không, chỉ cần cô có đủ sức mạnh xứng với danh 'đại pháp sư vĩ đại và cao ngạo' thôi thì…
Hiện thực trước mắt, có lẽ đã khác.
Tất cả, là lỗi của Lizel.
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Lizel là sư phụ ma thuật của Wolka.
Đối với Lizel, Wolka là người đệ tử duy nhất, quý giá nhất trên đời này.
Thật sự, là một đệ tử mà cô yêu thương hết mực.
Cuộc đời của người đệ tử yêu quý đó, lại do chính tôi phá hỏng.
Nếu tôi không có những suy nghĩ ngu ngốc,
Nếu tôi vững vàng hơn,
Vì tôi đã không làm được gì cả,
Vì tôi đã quá yếu đuối,
Là tại tôi, tại tôi, tại tôi, tại tôi, tại tôi,
"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi ....................."
—Nếu có vị Sơ già ở bên cạnh, có lẽ bà đã có thể mắng mỏ và khuyên giải Lizel.
Nhưng hiện thực không phải vậy. Sau khi kết thúc công việc thâu đêm, bà đã rời khỏi phòng, còn Yuritia và Atori vẫn chưa quay lại. Kết quả, Lizel đã tự phán quyết chính mình là người đã hủy hoại cuộc đời của Wolka, và đó là một tội lỗi dù cô có đánh đổi bất cứ thứ gì cũng không thể xóa nhòa.
Với đôi mắt đã mất đi ánh sáng, Lizel chỉ biết lặp đi lặp lại cùng một từ.
Nếu, trái tim con người là thứ có thể nhìn thấy được.
Thì trái tim của Lizel lúc này, chắc chắn đã mang hình dạng của một cái bóng méo mó, đang biến chất một cách hỗn loạn.

