Vol 2

Chương 3.1: 'Người tình' giả vờ

2025-10-07

2

Translate by Cam Màu Cam/ Edited by HoanBeo1123

“Ba ngày thi giữa kỳ vừa qua của mấy đứa làm tốt lắm. Các em cứ tận hưởng cuối tuần thoải mái, nhưng mà đừng có chơi quá lố nhé vì mới thi xong nhé. Tận hưởng vừa phải thôi.”

Cô Tenjo kết thúc giờ sinh hoạt cuối ngày bằng giọng điệu bình thản như thường lệ.

Phong thái chuẩn mực của Sensei chẳng để lộ ra vết tích nào của nụ-hôn-suýt-thành giữa tôi và cô ấy cả. 

Trước mặt các học trò, Tenjo - sensei như một cô giáo chuyên tâm hết mình vì công việc, tách biệt hoàn toàn đời tư và việc giảng dạy.

Chính sự chín chắn đúng tình huống ấy khiến tôi không thể không nể trọng Sensei.

Còn về phần mình, tôi vẫn chẳng thể nào tập trung nổi.

Mới hôm qua, trong lúc dạy kèm Akira và Mayuzumi - san môn Văn cổ tại quán ăn gia đình, tôi mải mê suy nghĩ vẩn vơ đến mức bị cả hai phàn nàn. Vì tôi biết ơn họ đã chịu khó để ngồi học cùng mình, nên tôi không dám cãi lại mà chỉ ngoan ngoãn nhận lỗi, lặng lẽ chú tâm vào việc cải thiện điểm số cho họ.

Tất nhiên, tôi cũng phải đãi họ một bữa trưa muộn.

Mà ba đứa chúng tôi không chỉ ngồi học, chúng tôi vừa trò chuyện, vừa đi đi lại lại ở quầy nước đến mấy lần. Rốt cuộc, khi hoàng hôn buông xuống, cả ba đứa đã ăn tối ở chính quán ăn đó rồi mới ra về.

May mắn là họ tự trả tiền cho phần của mình.

“Để Nishiki trả hết cũng được mà.”

“Ví Nishiki sẽ dẹp lép như bánh kếp nếu để cậu ta bao cả ba đứa bữa trưa lẫn bữa tối mất.”

“Nay đến cả Ririka mà cũng biết nương tay ta.”

Như mọi khi, Asahi thường hay cau có giờ lại càng thêm gắt gỏng, còn tôi thì cảm động rớt nước mắt trước sự dịu dàng của Mayuzumi - san.

Tình hình tài chính của một nam sinh chưa đi làm thêm lúc nào cũng eo hẹp cả.

“Được rồi, hết tiết. Lớp trưởng, hô khẩu hiệu đi.”

Sau khi giờ sinh hoạt kết thúc, Tenjo - sensei nhanh chóng rời khỏi lớp.

Dù sao thì, bữa tối trong phòng tôi sẽ được khôi phục từ tối nay. Đây cũng là dịp tốt để chúng tôi nói chuyện rõ ràng.

Ngồi trên tàu về nhà, tôi ngẩn ngơ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, tâm trí bất giác quay về nụ-hôn-suýt-soát trong phòng dụng cụ thể dục.

Tiếc ghê. 

Có lẽ tôi đã để tuột mất cơ hội vàng khỏi đầu ngón tay.

Giá như tôi thuận theo cảm xúc và hôn cô ấy vào lúc đó…

Thật ra, tôi vốn đã định hôn Sensei từ đầu đến cuối. Lý trí của tôi gần như chào cờ trắng khi Tenjo - sensei ôm mình rồi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chính cô sẽ chủ động và điều đó khiến tôi mất kiểm soát.

Trong căn phòng chật hẹp của trường học, tôi và vị Sensei chững chạc, rực rỡ như hoa, với không ai khác ở đó… Trời ơi, bối cảnh hoàn hảo là đây chứ còn đâu nữa.

Thế nhưng, tôi đã kìm lại ở khoảnh khắc sau cùng.

Cái nhìn ngơ ngác trên mặt cô ấy trước khi kịp hoàn hồn, lại gợi ra vẻ gợi cảm khó cưỡng. Hình ảnh ấy khắc sâu trong trí nhớ tôi và mỗi lần nghĩ đến, tâm trí tôi lại như bị giày vò.

Nếu chúng tôi hôn tiếp vào khi ấy thì sẽ ra sao…

Tôi không tài nào dứt ra khỏi câu hỏi chờn vờn này được.

“Lẽ ra mình nên hôn cô ấy mới đúng nhỉ?”

Tôi bực bội trước sự non nớt của mình.

Dẫu vậy, câu trả lời vẫn không tìm đến tôi.

Tình yêu vốn là cuộc giằng co không ngừng giữa lý trí và bản năng. Hai thái cực trong tôi cứ đổi thay liên tục, tạo nên những rung động ngọt như mật, song cũng chát như sim.

Tôi có nên- không thể đâu- mà chắc mình sẽ ổn thôi, cứ đâm đầu vào là được- không, thế thì không ổn- ok, thử nào- à khoan, nhưng mà- thôi cứ thử… Cuộc tranh cãi trong lòng cứ thế chẳng dứt.

Chắc đây chính là khoái cảm của tình yêu.

“Mình biết chứ, nhưng khó thật…”

Không kìm được, tôi lỡ miệng nói ra suy nghĩ của mình.

Miễn là chúng tôi vẫn còn là cô và trò, hạt giống tình yêu sẽ mãi không bao giờ được nảy mầm. Bản 'Thỏa thuận hàng xóm' chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Tôi chỉ có thể nhẫn nại chờ đến ngày tốt nghiệp, giữ một làn ranh giới và giữ cho mối quan hệ trong sáng mới là lựa chọn an toàn nhất.

Thế nhưng, con người lại luôn khao khát điều không thể có. 

Càng bị cấm đoán, ta càng muốn phá bỏ. 

Sức hút của điều cấm kỵ gần như cuốn bay tôi đi.

“Nếu lỡ xảy ra chuyện thì rủi ro quá lớn.”

Tôi khẽ thở dài.

Tôi không muốn đánh mất mối quan hệ hiện tại với Sensei. Nếu có chuyện xảy ra và khiến cho tôi không thể bên cạnh người yêu mình, cơn đau sẽ còn tăng thêm.

Dù có gặp lại ở trường, tôi cũng chẳng thể quay về làm cậu học trò chỉ biết ngưỡng mộ cô giáo xinh đẹp kia nữa.

Ngay cả bản thân tôi cũng bất ngờ khi nhận ra mình nghĩ về Tenjo Reiyu nhiều đến thế.

Trong khi mải mê suy tư, tôi đã về đến ga tàu gần căn hộ của mình.

Trước khi lên tàu, tôi đã mua vài thứ ở siêu thị trước ga. Thực đơn tối nay là gà rán karaage, đúng theo nguyện vọng của Tenjo - san.

Với túi mua sắm trong hai tay, tôi quay về căn hộ của mình, chỉ để tìm thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước của phòng mình.

“Chào mừng Yuu - kun về nhà.”

Đó là Kaguya, em ấy đang mặc bộ đồng phục thủy thủ, thứ nhìn giống hệt kiểu đồng phục cũ của trường tôi.

“Sao em lại ở đây?”

“Em không chờ nổi đến ngày mai, nên ghé sớm luôn.”

“Em háo hức hơi quá rồi đấy. Ít nhất em cũng phải báo trước cho anh một tiếng chứ.”

“Ơ, em có nhắn tin mà?”

Tôi vội kiểm tra hộp tin nhắn, nhưng không thể tìm ra được ngay, có quá nhiều tin rác.

“Xin lỗi, anh không nhìn thấy nó.”

“Ồ, hôm nay anh thành thật bất ngờ nhỉ. Có chuyện gì sao?”

Đúng là Kaguya, lúc nào em ấy cũng sắc sảo theo cách kỳ cục nhất.

“Chỉ là anh thấy nhẹ nhõm vì mới thi xong thôi. Chúng ta vào nhà chứ?”

“Ừm!”

Thật ra, sự xuất hiện của Kaguya cũng có thể giúp đầu óc tôi bỏ qua mấy suy nghĩ rối rắm.

Sau khi chúng tôi bước vào phòng, tôi bắt đầu sắp xếp đồ ăn vào tủ lạnh.

“Anh mua từng này nguyên liệu á? Một mình anh ăn sao hết đây?”

Em ấy tỏ ra ngạc nhiên trước số lượng thực phẩm quá nhiều đối với một người sống một mình.

“Anh mua để cho khuây khỏa thôi.”

“Ăn nhiều như thế thì kiểu gì anh cũng béo lên cho mà xem.”

“Anh có thể ăn bất cứ thứ gì, vào bất cứ lúc nào cũng được. Đó là cái thú vui khi sống một mình đó.”

“Ấy vậy mà anh vẫn giữ dáng tốt ghê.”

Kaguya vừa nói vừa chọc ngón tay vào eo tôi.

“Đừng có tùy hứng chọc anh như vậy.”

“Chỉ là chút đụng chạm thôi mà”, nói rồi, em ấy lè lưỡi một cách tinh nghịch, “Này này, em thèm đồ ăn anh nấu lắm rồi. Tối nay anh ăn gì vậy?”

“Gà rán karaage.”

“Hay quá, đúng món em thích nhất luôn! Em sẽ ăn thật nhiều nha.”

“Hóa ra là đi giành ăn, vậy mà anh tưởng em đang lo về cân nặng của anh. Em sẽ béo lên nếu ăn quá nhiều đồ chiên đó.”

“Sống theo ý muốn của bản thân chính là niềm kiêu hãnh của em nha”, nói rồi, Kaguya cười hồn nhiên và giơ ngón tay chữ V trước mặt tôi.

Tôi thì không thể làm gì khác ngoài ngưỡng mộ cái tinh thần bất chấp ấy.

“Không lao động thì đừng mong có ăn. Muốn ăn thì phụ anh một tay.”

“Tất nhiên rồi!”