Bầu trời trong vắt không một gợn mây. Mặt trời đã thôi mang dáng vẻ dịu dàng của mùa xuân, bắt đầu tỏa ra sức nóng dữ dội như thể đang diễn tập cho mùa kế tiếp.
Trong khuôn viên trường ngập tràn sức sống, hoàn toàn không thấy bất kỳ dấu hiệu của cái gọi là bệnh tháng Năm.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Takumi bước vào lớp 1-3, cả không gian chợt trở nên im ắng.
“......”
Tình trạng ấy chỉ kéo dài trong chốc lát, rồi âm thanh trò chuyện lại nhanh chóng tiếp diễn như chưa từng bị gián đoạn.
Takumi lặng lẽ đưa mắt quan sát xung quanh nhằm chắc chắn rằng không ai đang chú ý đến mình, rồi cậu đi thẳng đến chỗ ngồi.
Việc đi tàu đến trường giờ đã thành thói quen, nhưng phản ứng như thế này thì có lẽ cậu mãi không làm quen nổi.
Takumi hoàn toàn không hòa nhập được. Cậu bị đánh giá là người khó gần, có phần bất cần dù chẳng đến mức bị coi là thành phần cá biệt.
Cậu cau mày khi nhìn hình bóng mình phản chiếu trên ô cửa kính.
Làn da trắng bệch thừa hưởng từ mẹ vốn rất hiếm trong số người Nhật, cộng thêm mái tóc nâu sẫm tự nhiên, khi đi cùng với gương mặt vốn ít biểu lộ biểu cảm từ bé khiến người ngoài dễ lầm tưởng cậu là kiểu học sinh nhuộm tóc cho ngầu. Ở một nơi như trường Gorobo, một học sinh như cậu chẳng khác gì sinh vật lạ.
Cái màn giới thiệu bản thân vào ngày khai giảng cũng chẳng giúp ích được gì.
Vì mất ngủ cả đêm do lo lắng, sáng hôm sau cậu trông như có đám mây đen u ám lơ lửng trên đầu. Cộng thêm việc vụng về trong giao tiếp, câu chào lúng túng có lẽ bị hiểu nhầm là lời hăm dọa. Kết hợp với ngoại hình kia, cậu chàng lập tức bị xa lánh.
Nếu Takumi đủ khéo ăn nói để chủ động kết giao với người khác, biết cách tạo bầu không khí thân thiện để xoay chuyển ấn tượng và làm quen thì có lẽ những năm tháng tiểu học và trung học đã không nhạt nhẽo đến vậy.
Để chứng minh bản thân là người tử tế và chăm chỉ, cậu từng tranh thủ giờ ra chơi để mở sách ra học.
Nhưng rồi Kotori kể rằng mọi người trong lớp lại nghĩ cậu là kiểu học sinh chẳng bao giờ làm bài về nhà, tới lớp mới hấp tấp chép bài cho kịp. Kết quả hoàn toàn đi ngược với dự định ban đầu.
Từ đó cậu chuyển sang đọc tiểu thuyết hoặc vào thư viện mỗi khi rảnh, dù bản thân vẫn chưa thấy có kết quả gì rõ ràng.
Trong lúc đang thở dài, Takumi nghe thấy tiếng cửa kéo sang một bên.
Cậu quay đầu nhìn—hóa ra là Kotori vừa đến lớp.
“Nè Nabacchi~!”
“Hôm qua mới thử món mới ở Futaba đúng không? Siêu nhiều dâu luôn á!”
“Cá nhân tớ nghĩ nếu không có sữa thì vị dâu sẽ rõ hơn ấy. Kotori-chan thấy sao?”
“Ừm, cũng ổn mà…”
Khác với Takumi luôn lẻ loi và bị tách biệt, Kotori vừa bước vào lớp đã lập tức được nhóm bạn gái vây quanh.
Vừa vào, cô nàng đã bị hỏi dồn dập về cái món mới ở Futaba hôm qua, nhưng chỉ đáp lại ngắn gọn bằng những câu lạnh nhạt như “Vậy hả?”, “Cũng được,” hay “Không tệ.”
Sự hờ hững ấy lại được xem là một phần tính cách của một người không chạy theo xu hướng. Các bạn trong nhóm thậm chí còn nói đùa rằng “Nabacchi là kiểu người chỉ theo trào lưu một cách vừa đủ thôi” hoặc “Cô ấy chỉ muốn tìm điều gì thực sự hợp với mình,” chẳng ai để tâm đến sự lãnh đạm đó cả.
Ngay cả những người không trực tiếp tham gia cuộc trò chuyện cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ, gọi cô là “Công chúa băng giá trên đỉnh cao”, tán dương rằng “Nabata-san luôn giữ vững lập trường” và “Ngầu thật, chẳng cần hùa theo ai.”
Nhưng Takumi thì hiểu, rất có thể Kotori hôm qua còn chẳng nếm được gì từ món kia vì lo lắng. Cậu để ý thấy ánh mặt cô liên tục dao động mỗi khi ai đó nhắc tới Futaba.
Ngay lúc ấy, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau. Bị bắt gặp, Kotori khẽ chớp mắt rồi vội quay đi với vẻ ngượng ngùng.
Những người xung quanh vẫn hào hứng trò chuyện, không hề nhận ra rằng họ đang vô tình bỏ Kotori lại phía sau.
Nhìn từ ngoài vào, trông cô vẫn lạnh lùng hệt mọi khi.
Song với Takumi, người từng quen biết cô từ thời trung học, cô ấy lúc này như tỏa sáng hẳn lên giữa hội nhóm bạn bè đó, khác hẳn với hình ảnh đơn độc trước kia.

