Trans: Arteria
----------
Góc nhìn: Nitta
Cho đến bây giờ, trong đời tui chưa bao giờ xuất hiện ai như “bạn thân nhất” với mình cả.
Tui luôn giữ chừng mực các mối quan hệ của mình, nên tui biết rất nhiều người, từ những người lâu lâu mới gặp cho đến những người gặp một hai lần mỗi tháng. Tui chưa bao giờ thực sự có một ai để chia sẻ những vấn đề của mình cả.
Tất nhiên là tui không có ghét lối sống này. Người ta cứ thoải mái nói xấu sau lưng, rằng cuộc sống của tui là ‘cô độc’ hay ‘trống rỗng’, ai quan tâm chứ. Có một mối quan hệ bình thường, nói chuyện với nhau đủ thứ trên trời dưới đất với tui là thoải mái nhất rồi.
Không phải là tui vô cảm với bạn bè. Nếu họ cần giúp đỡ, tui sẽ hết long cho lời khuyên (nhất là về chuyện tình cảm nhé).
Dù vậy đi nữa, tui không bao giờ dấn vào quá sâu, luôn giữ cho mình một ranh giới rõ ràng để người khác không thể dễ dàng qua được.
Đó là cách mà tui, Nitta Nina, đã sống đến hết cấp hai.
Và tui đã nghĩ rằng mình có thể như vậy mãi mãi.
***
“-Em về rồi đây.”
Hội thao bắt đầu từ khoảng lễ Obon cuối cùng cũng kết thúc. Tui về nhà, thở dài nhẹ nhõm. Cả cơ thể kiệt sức vì những việc phải làm dưới cái nắng tháng Chín. Ngày mai và ngày kia trường sẽ đóng cửa, nhưng tầm này tui chỉ muốn dành cả hai ngày tới ngủ ở nhà thôi.
Đây là hội thao duy nhất mà tui tham gia trong suốt khoảng thời gian làm học sinh. Vui đấy, nhưng cũng có nhiều chuyện xảy ra quá.
“Ah, mừng em về. Chị tắm trước rồi, nên em vào tắm đi. Nếu muốn ăn thì- Có vẻ là em chưa ăn nhỉ? Hm? Có lẽ nào? Bạn em gạt em ra không cho đi ăn mừng à?”
“Còn khướt nhé… Mọi người đều mệt quá nên hoãn sang ngày khác thôi. Đến lễ hội pháo hoa tuần sau.”
“Nhắc mới nhớ, chị cũng thấy ở tờ rơi đâu đó quanh đây. Mà, Nina này, em tính đi với ai? Với cậu nhóc trầm tính đó à? Em gọi cậu ta là gì nhỉ? Chủ tịch hay gì?”
“Em. Đi. Với. Tất. Cả. Mọi. Người. Đồ ngốc này. Em vừa mới nói là sẽ tổ chức ăn mừng vào một ngày khác sao? Là vào tầm lễ hội pháo hoa đó đấy. Em biết sắp thi nên não chị gần úng luôn rồi nhưng mà nghe kỹ giùm em cái.”
“Biết rồi, biết rồi mà, đùa thôi.”
“…”
Dạo nay chị trêu tôi rất nhiều, có lẽ do căng thẳng vì chuẩn bị thi hay sao ấy.
Thường thì tui sẽ gạt đi, nhưng lần này lại khá chạm đến chuyện riêng của tui, nên tui nhất thời không tìm được lời nào cãi lại.
…Lúc đó, chỉ có tui, Asanagi và Maehara…
“Hm? Mặt em đỏ hết lên rồi kìa Nina, sao thế ~?”
“…Im đi, lên học đi đồ ngốc!”
Tui về phòng ở tầng hai, chạy trốn khỏi bà chị đang cười toe toét. Tui đem đồ thay, tui đến nhà tắm.
Bình thường thì tui chỉ túm quần áo rồi đi loanh quanh trong nhà với bộ đồ lót thôi, nhưng hôm nay lại thấy xấu hổ.
…Lí do là bởi pha trái tính vài tiếng trước.
“Ah, trời ạ! Mình đã nghĩ cái quái gì vậy chứ?!”
Tui thở dài, ngâm mình trong bồn nước nóng lẩm bẩm.
Vì sao đó mà tui đã bảo một người bạn đi hẹn hò với mình.
Lại còn nhá, trước mặt bạn gái cậu ấy luôn.
Dù có lí do để làm vậy, nhưng tui không nghĩ đó là việc đúng đắn.
Nhưng tui có thể làm được gì để làm dịu đi mối quan hệ của ba- Không, của hai người họ đây?
Họ đã quen nhau từ khi còn bé, thực sự là bạn thân nhất của nhau.
Và giờ thì cả hai đều cùng đem lòng yêu một người con trai, dù vào những thời điểm khác nhau.
Việc mà tui sẽ làm có thể nói là khá nguy hiểm.
Nhỏ đó đã tự tìm ra được câu trả lời cho bản thân, cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình, dù tui đã lên bao nhiêu kế hoạch để ngăn cản chuyện đó xảy ra.
“Không được đâu, Yuuchin… Cậu sẽ chỉ tự làm tổn thương bản thân thôi…”
Vươn tay đến ánh đèn cam trong phòng tắm mờ ảo, tui gọi tên người ‘bạn’ không có mặt ở đây lúc này.
Tui chưa một lần nghĩ rằng quyết định của Yuuchin là sai lầm. Maehara và Asanagi là một cặp, cực kỳ cực kỳ yêu nhau, và chẳng ai có thể xen vào giữa cả. Vậy nên tui hiểu quyết định đó, rằng lùi bước về sau và ủng hộ cho cuộc tình của họ, là việc người “bạn thân” nên làm.
Đó là hướng phát triển sẽ khiến “Asanagi Umi” hạnh phúc. Nhưng, còn “Amami Yuu”?
Yuuchin chắc hẳn không muốn làm chuyện khó coi như cướp bạn trai bạn thân đâu. Tui biết cổ thấy vui khi đứng bên trêu họ, trong khi vẫn ủng hộ hai người đó mà. Tui đã mong rằng mọi chuyện sẽ mãi như thế.
Để rồi, Amami Yuu cuối cùng cũng rung động trước Maehara Maki.
Quan hệ giữa hai người họ, tiến triển từ người quen, bạn của bạn, và rồi trước cả khi bản thân nhận ra, ánh mắt ấy đã luôn hướng về phía cậu rồi.
Cô nhìn cậu ta còn nhiều hơn cả bạn thân mình nữa.
Và tui cũng để ý, mỗi khi nói chuyện với Maehara, Yuuchin thực sự mang dáng vẻ của một thiếu nữ đang yêu.
Vậy nên tui muốn cô ấy trân trọng những cảm xúc của mình hơn.
“Tình đầu”, như cái tên là thứ chỉ xảy ra một lần.
Vả lại… Tui có cảm giác nếu không làm gì, cô ấy sẽ nhận lấy kết cục cô độc…
“Nhưng mà, thật đấy hả chủ tịch? Cậu cướp cả mối tình đầu của cô nàng xinh nhất trường luôn? Thế mà tớ cứ nghĩ chuyện hẹn hò với Asanagi đã bất ngờ lắm rồi chứ…”
Cậu ta là một người với cái tên và gương mặt mà tui chẳng hề cho vào đầu cho đến tận cuối năm ngoái, và bằng một cách nào đó, cậu ta đã trở thành trung tâm của nhóm ba cô nàng xinh đẹp, bao gồm cả tui.
Cậu ta không hề đẹp trai, cả gương mặt lẫn tính cách đều trung bình, nhưng tui phải nói là cậu ta có một sự quyến rũ bí ẩn. Bản thân tui thì không thể xem cậu ta là đối tượng yêu đương được, nhưng việc hai người kia đổ đứ đừ cậu ấy thì tui hiểu.
Không chỉ cực kỳ dịu dàng, cậu ta còn là một người rất “bao đồng”, luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ người khác.
Nói thật thì cậu ta là người duy nhất tôi quen làm những việc như thế… Chủ tịch- Không, Maehara Maki…
“Chờ chút, như này chẳng lẽ là mình đã bị cậu ta ảnh hưởng phần nào mà mình chẳng nhận ra sao?... Trời ạ, đúng là một tên ranh mãnh mà.”
Tui bật cười khi nghĩ lại cảnh cậu ta hậu đậu, nhưng lại nhiệt huyết đến lạ thường trong hội thao.
…Có lẽ đó là lí do hai người kia yêu cậu ấy.
Sau khi gột rửa mồ hôi cùng những mệt nhọc đi, tui rời khỏi bồn tắm, skincare rồi ra ăn tối muộn.
Tui làm ít cơm nắm từ phần cơm còn lại rồi nấu một ly mì. Lẽ ra là cả bọn sẽ cùng ăn tối ở một nhà hàng gia đình, nhưng vì Asanagi dỗi nên đành hoãn lại tuần sau.
Ừ thì, ai mượn tui “bao đồng” làm chi.
“…Nina.”
“Gì vậy Yuna-nee? Em sẽ không nói gì về lễ hội pháo hoa đâu nhé. Với lại, tên cậu ta không phải “Chủ tịch”, là Maehara, Maehara Maki.”
“Maki-kun, phải rồi, tên cậu ta là như thế. Mà, đó không phải chuyện chị muốn nói. Mà là tóc của em.”
“Sao? Em có đổi kiểu tóc đâu.”
“Ừ chị biết. Nhưng chị muốn hỏi là, sao em vẫn còn giữ sợi dây buộc tóc xanh đó vậy? Chỉ bung gần hết ra rồi kìa.”
“…Ah, cái này, à?”
Chị tui chỉ vào sợi dây buộc tóc màu xanh dương mà tui luôn dùng.
Nó chỉ là hàng rẻ tiền tui mua lúc mới vào cấp ba thôi, để đổi kiểu tóc ấy mà. Trước đó, tui luôn xõa tóc xuống.
…Và bằng một cách nào đó nó đã trở thành một thứ quý giá với tui.
“Eh, kệ nó đi.”
“Huh, lạ ghê ha. Có ai khen khi em đeo nó à?”
“Kiểu kiểu vậy. Là một người bạn đã khen, không phải con trai thôi.”
“Vậy à. Người bạn đó cũng có mắt thẩm mỹ đấy chứ nhỉ.”
“…Chị đang âm mưu cái gì đấy? Dù có khen em cũng không được gì đâu đấy nhé?”
“Hehe, chị chỉ đang thành thật thôi mà. Sao? Có gì sai khi chị gái thấy em mình dễ thương?”
“…Ừ thì, không có gì, nhưng mà…”
Dù tui thấy lúc nào chị ấy cũng phiền phức, nhưng chính những khoảnh khắc như thế này lại khiến tui không thể ghét bả được.
Nhờ có chị ấy quấy tôi ở nhà, và Yuuchin, Umi cùng chủ tịch khiến tui rối hết não ở trường, tui cảm thấy dạo nay mình không còn là chính mình nữa…
Cơ mà, cũng phải thừa nhận là thế này vui hơn nhiều.

