WN Vol.5: Mùa hè năm hai - Nửa sau

Chương 250 - Đùa nhau đấy à?

2025-09-24

7

Trans: Arteria

----------

Lúc đó, tôi nhận ra Amami-san đang nổi giận. Cô ấy đã phải trải qua hiều chuyện vì cậu ta, hơn cả tôi nữa. Nên việc cô giận dữ cũng là dễ hiểu.

Mọi người thường gọi cô ấy là thiên thần, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi. Khi biết bạn mình gặp chuyện, giọng cô sẽ trở nên gắt gỏng hơn mọi khi, như lần với Arae-san.

Tôi luôn nghĩ cô là kiểu người sẽ giấu đi cảm xúc của mình cơ. Nhưng hiện tại thì…

“Ooyama-kun, tớ hỏi này. Điều gì khiến cậu nghĩ cậu và Maki-kun giống nhau? Là tính cách? Chiều cao? Hay gương mặt?”

“C-Chuyện đó…”

Một cơn giận dữ âm ỉ. Cảm thấy có gì đó sai sai với nụ cười của Amami-san, Ooyama-kun không nói nên lời.

Cái này trông giống tra khảo thật đấy.

“Y-Yuuchin, sao thế? Cậu đang làm tớ sợ đấy.”

“Yuu, tớ hiểu cậu đang cảm thấy thế nào, bình tĩnh lại đi đã nhé?”

Cảm nhận được bầu không khí, Umi và Nitta-san lao tới. Nhưng “kệ tớ”, cô bảo hai người họ rồi nói tiếp.

“Hai cậu là những con người hoàn toàn khác nhau. Thứ duy nhất có điểm chung là bầu không khí tỏa ra thôi. Còn về bản chất, chẳng có gì là giống hết. Và thậm chí cái điểm chung duy nhất đó cũng đã biến mất từ mùa thu năm ngoái. Maki-kun đã nỗ lực cải thiện, còn cậu thì chỉ cố kéo mọi người xuống ngang tầm với mình, lại nghĩ rằng có thể trở nên giống cậu ấy sao?”

“C-Có thể là thế thật, nhưng mà-“

“Nhưng gì? Cậu vẫn đang muốn nói là mình giống cậu ấy sao? Ở mặt nào? Thể lực? Điểm số? Cậu đều thua cậu ấy. Cậu ấy còn có một cô bạn gái trân quý còn cậu thì không. Giờ thì nói xem, sao cậu lại nghĩ mình có thể giống với cậu ấy? Điều gì khiến cậu nghĩ rằng, cậu ấy ‘thấp kém’ hơn cậu?”

“…”

Ooyama-kun bất lực gục xuống.

Có lẽ chính cậu ta đã rõ vị trí của chúng tôi đã trở nên khác biệt từ lâu rồi, nhưng sự ghen tỵ và cái tôi đã che mắt cậu ta.

Amami-san hẳn cũng hiểu.

Tình huống hiện tại khiến tôi nhớ lại hồi cô ấy đối đầu với Arae-san, chỉ khác là giờ có chúng tôi sau lưng thôi.

Điều đó khiến cô ấy tự tin hơn vì biết bọn tôi có thể giúp nếu Ooyama-kun cố gắng phản bác lại.

…Nhưng chuyện này không nên đi xa hơn nữa. Như tôi đã nói, mục tiêu của tôi chỉ là giải quyết vấn đề thôi, chứ không có ý muốn trả thù hay gì cả.

Làm vậy chỉ khiến tâm trí được dịu đi một chút thôi.

“Tớ hiểu cảm xúc của cậu, nhưng đến đây thôi. Cậu ấy không làm gì chúng ta nữa đâu, và nói thật đấy, ai quan tâm họ nghĩ gì về chúng ta chứ.”

“Nhưng mà, Maki-kun…”

“Yuu, làm ơn đấy, bọn tớ không ai muốn cậu phải làm đến mức này đâu, nhé?”

“Yuuchin, đủ rồi mà. Chủ tịch nói đúng đấy, nếu cứ thế này chúng ta sẽ trở thành kẻ bắt nạt thay vì nạn nhân mất.”

“Umi… Ninacchi…”

Khi đã khiến Amami-san bình tĩnh lại được, Ooyama-kun thở dài nhẹ nhõm.

“Ooyama-kun, đi đi. Cậu không cần ở đây nữa đâu.”

“N-Nhưng mà…”

“Cứ đi và quên những gì Amami-san nói đi. Nhưng những lời tớ nói thì đừng có quên đấy… Mà, cậu chuẩn bị bảng đã vất vả rồi.”

“…Xin lỗi, Maehara-kun.”

Sau khi xác nhận Ooyama-kun đã rời đi, bọn tôi đưa Amami-san xuống ghế ngồi.

“Này Yuu, uống chút nước, rồi hít thở thật sâu vào.”

“…”

Amami-san làm theo, rồi im lặng cả phút, dựa đầu vào vai Umi. Nhịp thở dần ổn định lại, cô nhỏ giọng.

“…Đùa nhau đấy à? Cậu ta nói cái quái gì vậy chứ?”

“Yuu?”

“Cậu ta dám coi thường cậu và Maki-kun… nhưng người quan trọng đã luôn ở bên tớ mỗi khi cần. Cậu ta nghĩ mình giống Maki-kun á? Thật đấy, đừng có làm tớ cười…”

Phản ứng của cô ấy có lẽ là do những cảm xúc phải kìm nén khi nghĩ rằng đó là lỗi của mình khi ảnh hưởng đến bọn tôi, những người mà cô trân quý.

Dù rất vui vì cô ấy nghĩ cho tôi, nhưng việc cô vừa làm thì có hơi quá.

Dù sao thì, vẫn còn thời gian trước sự kiện chính nên bọn tôi nghỉ ngơi ở phòng hội học sinh luôn.

“Này, tớ vừa thấy Ooyama- Ah, các cậu nói chuyện xong rồi à?”

“Chào buổi sáng, Nozomu. Đồng phục cổ vũ đấy à? Trông được đấy.”

“Hm? À, ừ, cảm ơn. Dù có hơi cũ nhưng mà vẫn vừa.”

Chắc là cậu ta lập tức chạy đến đây ngay sau khi thay đồ. Từ độ dài và tên dán sau áo, có lẽ họ đã dùng bộ đồ này nhiều lắm rồi.

Vì vừa trở về từ buổi tập, cậu ta không hề liên quan đến cuộc nói chuyện vừa rồi, nhờ đó vẫn giữ được sự vui tươi và lan tỏa ra để xóa đi sự căng thẳng trong phòng.

“…Biết gì không, nãy giờ tớ đau đầu lắm luôn ấy, không biết phải làm thế nào cho bớt căng thẳng, và rồi cậu ngờ nghệch đến đây, làm điều mà tớ chả làm được. Với lại, hai người đang làm cái gì thế? ‘Trông được đấy’? ‘Ah, cảm ơn’? Cậu đang tính cho hội này ăn BL đấy à?”

“Gì? Cậu đang nói cái quái gì thế? Bạn bè bình thường đừng có làm nó nghe kỳ cục thế chứ!”

“Nhưng hồi nãy tớ khen cậu đỏ mặt mà.”

“Rồi sao lại theo phe cổ nữa?!”

Biểu cảm mọi người dần được thả lỏng ra.

“…Hehe.”

Amami-san cười khúc khích, cảm giác như đã lâu lắm rồi mới được thấy lại biểu cảm đó.

“Ổn chưa Yuu?”

“Ừm. Cảm ơn nhé. Xin lỗi Maki-kun, tớ chiếm mất Umi của cậu rồi… Lẽ ra đây là chỗ độc quyền cho cậu chứ không phải tớ…”

“…Dừng nói như thể vai tớ là của riêng Maki được không hả?... Ừ thì không sai nhưng mà không phải lúc nào cũng thế…”

Vài phút sau, Amami-san đã bình tâm trở lại.

Chuyện vừa rồi ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến cô, nhưng giờ thì chắc cô cũng sẽ tập trung được phần nào cho hội thao rồi.

“À phải rồi, vì giờ đang đông đủ nên mình cùng hô team đi! Tớ biết là có thể để sau nhưng đây là dịp hiếm hoi đủ cả năm ấy.”

“Được thôi! Cũng để lấy lại tâm trạng nữa.”

“Ngh… xấu hổ thật đấy… Mà sao cũng được, có ai thấy bọn mình đâu… Thôi được rồi.”

“Tớ còn chưa nói gì mà… Kệ đi, cả Nozomu luôn?”

“Được chứ. Tớ ở đội khác thì sao chứ? Cứ thế triển thôi.”

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm mấy trò kiểu này trong đời.

Việc này cũng sẽ được thêm vào những kỷ niệm đáng nhớ ấy.

“…Uh, mọi người đưa tay ra nào.”

Tôi đưa tay ra trước, và mọi người làm theo.

Umi, Amami-san, Nitta-san, cuối cùng là Nozomu.

Tôi cảm nhận được sức nặng từ những bàn tay ấy, và hơi ấm của những người tôi trân quý.

“Mà làm như nào nhỉ? Hô tên đội thì sao? ‘Đội xanh, hurrah!’ kiểu kiểu đó?”

“Chịu… nhóm mình cũng chả có tên… đến cả nhóm chat còn không có cơ mà…”

Cái nhóm chat ban đầu chỉ dnahf cho tôi và Umi, rồi dần dần thêm người vào. Vì chẳng có ý định thêm ai khác nên tôi nghĩ có lẽ nên chọn một cái tên rồi.

Cơ mà tôi chả nghĩ ra được cái gì hay cả.

“Tớ có ý này! Đặt là ‘nhóm của Umi-chan’ đi, vì Umi cầm đầu bọn mình mà!”

“Nina, thật đấy… Gì cũng được, không phải tên tớ là được. Maki là người tạo nhóm chat, nên lấy tên anh ấy đi.”

“Vậy là ‘nhóm của Maki-kun’ à? Hmm… nghe cứ sai sai kiểu gì…”

“Thế à? Vậy lấy mỗi thứ một nửa, gọi là ‘nhóm của Maki-chan’ đi?”

“…”

Chẳng hiểu sao tôi bỗng trở thành thủ lĩnh của cái hội này, dù thực tế ba cô gái mới là truimf. Sao cũng được, coi như tên tạm thôi. Lúc nào mà chả đổi được.

Dù trông mọi người có vẻ quyết giữ cái tên này rồi. Thôi đành chấp nhận số phận vậy.

“Đượ rồi, một, hai-“

“””””Ba!”””””

‘Maki-chan’s! Fight! Hurrah!’

…Chẳng biết có phải do tâm trạng không mà mọi người đều đang rất nhiệt. Và đây mới là nhóm tôi của ngày thường.

Giờ thì chỉ cần tận hưởng hội thao thôi.

----------

Trả kèo, kèo gì thì ai fl page sẽ biết...