Trans: Arteria
-----------
Việc luyện tập của ngày hôm nay cũng đã kết thúc. Vì mai sẽ tổng duyệt và ngày kia sẽ chính thức vào hội thao, nên bọn tôi được phép tập them ở sân trường. Tất nhiên là không thể đến tối hẳn được, chỉ tầm một hai tiếng thôi. Nhưng ai ai cũng nghiêm túc tận dụng khoảng thời gian thêm ít ỏi này.
“Xong việc làm gì giờ Maki? Em mệt lắm rồi, hay về nhé? Hôm nay cũng là thứ Sáu nữa…”
“Anh thì muốn tập thêm một chút. Hôm nay trời mát hơn mọi khi nên anh vẫn tiếp tục được thêm lúc nữa.”
Vì sẽ phải đối đầu với nhiều người thuộc các câu lạc bộ thể thao, nên bọn tôi khó có thể đạt giải cao lần này. Nhưng tôi vẫn muốn cố gắng hết sức.
“Nếu anh đã nói vậy thì được thôi, em sẽ không nương tay đâu nhé.”
“Anh cũng đâu mong chờ gì. Cảm ơn vì chiều theo ý anh nhé.”
“Không có gì. Nhớ sau này bù lại thời gian cho em là được.”
“…Muốn đi hẹn hò không?”
“Ai biết ~”
Vậy đấy, tôi đoán là em ấy cũng muốn nhỉ. Mà dù có không phải đi nữa thì một buổi hẹn cũng đủ để bù đắp cho lần này rồi.
Nhưng mà, bọn tôi đang luyện tập cùng nhau, chỉ hai đứa thôi, thì chẳng phải cũng có thể tính là đang dành thời gian với nhau à?
…Mà kệ đi. Dù gì thì cái ‘khoảng thời gian bên nhau’ của bọn tôi không phải thứ có thể cho ai thấy cũng được.
Đã được một năm kể từ lần gặp đầu tiên, và cảm xúc của tôi chưa bao giờ vơi đi.
Lúc tôi đang mải nghĩ, một cậu trai đẹp mã lại chỗ bọn tôi.
“Anh chị đã vất vả rồi, Maehara-senpai, Asanagi-senpai.”
“Takizawa-kun? Em xong việc rồi à?
“Vâng. Thực ra là còn một cuộc họp với giáo viên nữa, nhưng chuyện đó để cho hội trưởng là được. Với chị ấy bảo em đến chỗ mọi người. Mời hai người.”
Cậu ta đưa bọn tôi ít trà lúa mạch và kẹo. Trong lúc luyện tập, tôi thấy thoáng qua việc cậu ta vất vả như nào với công việc của hội. Thảo nào mà Nakamura-san tin tưởng cậu ta toàn phần.
“Chà, em sẽ đến chỗ những người khác nữa, nên hẹn gặp lại anh chị. Nhân tiện, trong hội thao chúng ta sẽ là kẻ địch đấy nhé, nên em không cổ vũ cho mọi người được đâu, nhưng cùng cố gắng hết sức nhé, senpai!”
“Ừ, cùng cố hết sức nhé.”
Sau đó, cậu ta đến chỗ Amami-san và Nitta-san cách bọn tôi một khoảng.
Nitta-san đang bày ra vẻ mặt tự mãn thấy rõ. Dù không biết họ đang nói chuyện gì nhưng trông cô ấy có vẻ nhiệt tình. Trong khi Amami-san thì vẻ mặt vẫn hơi phiền muộn.
“Giỏi ghê nhỉ. Sao cậu ta có thể giữ bình tĩnh dưới nhiều ánh nhìn như vậy? Mình chả thể nào bằng được cả…”
“Nhỉ? Nhiều người ghét kiểu bị chú ý đó, và có người thì như cậu ấy, lúc nào cũng mỉm cười với mọi người, chẳng tỏ ra chút tiêu cực nào cả. Tính cách đấy, cùng với chiều cao và vẻ ngoài đó, cũng dễ hiểu khi nhiều người muốn tiếp cận mà.”
Sự thật là dạo nay tôi nghe đủ thứ bình phẩm về cậu ta rồi. Không chỉ hội con gái thích, thậm chí bên con trai cũng có ấn tượng tốt nữa. Theo tôi biết thì cũng chỉ có vài người tỏ ra ghen tỵ sau lưng cậu ta thôi.
‘Em sẽ cố gắng để trở thành người ngang hàng với senpai’ lúc ăn trưa cậu ta nói vậy đấy. Dù lúc nào cũng tươi cười nhưng nhìn quan hệ với hội con gái thì chắc cũng khổ lắm. Áp lực tinh thần luôn phải chịu hẳn là rất lớn.
“Em nghĩ giống anh đấy.”
“Khó mà không có ấn tượng tốt được mà… Huh, chờ chút, anh ghen à?”
“Uh, không?... Ý là, bọn anh là hai kiểu người khác nhau mà, nên sao so sánh anh với cậu ta được.”
“Nói thế mà em vẫn thấy anh có vẻ hơi dỗi lúc em khen cậu ta đó nha ~”
“Ugh…”
Em ấy nói phải. Tôi có hơi ghen tỵ khi nghe Umi khen Takizawa-kun như thế.
Tôi biết là không có ý gì cả, nhưng vẫn hơi thấy khó chịu.
…Ra vậy, đây là cảm giác mà Umi luôn phải chịu sao?
“…Xin lỗi.”
“Có gì đâu. Cứ nhớ là dù chuyện gì đi nữa, anh vẫn luôn là duy nhất của em.”
Em ấy ôm chặt tôi.
Làm vậy ở đây hơi xấu hổ, nhưng tôi vẫn vui.
“Ừ-Ừm… Anh cũng thế.”
“Hehe, cảm ơn nhé. Em có hơi lo anh sẽ bị lay động bởi những tin đồn kia, nên nghe anh nói vậy làm em an tâm hơn.”
“Chắc anh nên thường xuyên nhắc chuyện này hơn nhỉ.”
“Ừm. Em biết rõ cảm xúc của anh, nhưng khi nói thành lời thế này làm em thấy an tâm hơn anh biết chứ?”
Có người sẽ nghĩ là bọn tôi bám nhau quá, nhưng nói thật thì như này với bọn tôi là hoàn hảo, vì cả hai đều là loại người dễ cô đơn.
Tôi yêu Umi, và em ấy là người quan trọng nhất với tôi, tôi muốn chứng minh điều đó qua cả lời nói và hành động.
Sau khi xác nhận tình cảm của nhau, cặp đôi ngốc bọn tôi lại quay lại luyện tập.
Có lẽ vì thế mà lúc tập trở nên đồng bộ hơn.
Chẳng cần phải đếm đồng thanh, bọn tôi vẫn có thể bước đi cùng lúc, cảm giác như hòa làm một.
“…Umi.”
“Ừm, như này đấy. Bắt đầu tìm được cảm giác rồi.”
Hai ngày trước ngày chính thức, chúng tôi đã hoàn toàn phối hợp được với nhau, giờ chỉ cần giữ trạng thái này đến lúc thi thôi.
Lúc rời trường, tôi nhận ra có sự thay đổi.
Khi đi qua một nhóm con gái,
‘Nhìn kìa, senpai đằng đó…’
‘Huh? Thế tin đồn kia là giả à? Tớ biết hồi nãy Takizawa-kun cũng bảo thế rồi, cơ mà…
‘Ra là vậy. Mà kệ đi, chúng ta cũng không nên chõ mũi vào làm gì.’
‘Phải đấy.’
Họ nhỏ giọng nói với nhau, nhưng cả tôi và Umi đều nghe rõ.
…Đây là thứ Nakamura-san nói đến sao.
‘Nếu lời đồn có ảnh hưởng lớn đến học sinh, thì chúng ta chỉ cần ghi đè lên nó với ảnh hưởng khác lớn hơn thôi.’ Takizawa-kun đã nghĩ vậy khi tiếp cận bọn tôi.
Có hiệu quả hay không thì còn phải chờ, nhưng tôi tin rằng sẽ sớm có kết quả thôi.

