Đêm thứ ba: Từ phía Revan
Đêm lại buông xuống.
Revan dõi theo mặt trời đang lặn dần xuống phía chân trời, rồi khẽ thở dài.
――Hôm nay đã là ngày thứ hai kể từ khi ta trở về làng từ dãy núi.
Mà không, nói “trở về” cũng không đúng lắm… chính xác hơn thì, ta đã bị bắt cóc khi vừa tỉnh dậy.
Ký ức của ta về thời điểm ấy mơ hồ lắm. Theo lời Asmina kể lại, ta đã lảo đảo đứng nói chuyện trước mặt vương chủ của Xích Hoàng Triều — cô gái liều lĩnh mà xinh đẹp đó — rồi ngất ngay tại chỗ.
Từ trước tới nay, chưa bao giờ ta trải qua chuyện như thế. Chẳng lẽ vì căng thẳng tinh thần khi phải đối diện với một yếu nhân? Khi cố nhớ lại tình cảnh ấy, ta lại thấy đau buốt bên phía hông.
Vì lý do đó, trước thềm cuộc tuyển chọn người kế vị Vương thú, ta đã được Jissie cùng dân làng khuyên rằng sẽ rất khó để đảm bảo sức khỏe nếu ta sống một mình. Vậy nên ta miễn cưỡng ở lại làng. Nhưng giờ đây, ta lại thấy hối hận vô cùng.
Thật ra, không phải là do cuộc sống ở làng không thoải mái. Mọi người đều kính trọng ta như người kế thừa tộc trưởng tiếp theo (cha ta từng là tộc trưởng, ông cùng mẹ mất vì ôn dịch cách đây bốn năm. Do khi đó ta vẫn chưa trưởng thành nên ngôi vị tộc trưởng bị bỏ trống, Jissie đành tạm thay làm nhiếp chính). Ban ngày, ta vẫn săn bắn cùng trai tráng trong làng. So với trên núi, nơi nước uống khan hiếm, thì cuộc sống ở đây quả thật dễ chịu.
Ừ thì――nghĩ cho cùng, chẳng có lý do gì để ta quay lại nơi núi non kham khổ ấy cả. Tuy nhiên, ở đây lại tồn tại một mối đe dọa đối với sự yên bình và tự do của ta.
Đó là kẻ ai cũng biết cũng biết, em gái ta – Asmina.
Thật ra, đây không phải là lần đầu khi con bé cứ quấn lấy ta. Khi còn nhỏ, nó trông rất dễ thương.
Nhưng năm nay… cái thói đó càng lúc càng vượt xa khỏi giới hạn bình thường.
Nó cọ má vào quần áo ta để giặt, ôm một cái “gối ôm tự chế” mang dáng hình ta mà ngủ, trong khi thở hổn hển. Thấy cảnh đó, ta nghĩa rằng cái này nó đã vượt ra khỏi mấy thứ ồn ào và thô tục. Ta vội vã bỏ chạy ngay — rồi từ đó ẩn cư trên núi.
Và bây giờ, khi đã trở lại làng, ta cứ ngỡ những ngày tháng đáng sợ đó sẽ tái diễn… Nhưng may thay, con bé không còn có những hành động biến thái như trước nữa.
Ta nghĩ, chắc qua một năm, đầu óc nó cũng nguội đi rồi, hoặc học được cách tiết chế hơn. Nghĩ thế ta cũng an tâm phần nào… nhưng hóa ra, ta đã quá ngây thơ. Bởi lần này, nó phát triển theo một hướng khác.
Ví dụ, buổi sáng――
“Anh ơi, dậy đi nào~! Bữa sáng sắp nguội rồi đó~!”
Cùng với giọng nói đó, ta cảm nhận được một sức nặng đè lên bụng. Khi mở mắt ra, Asmina đang dựa người lên ta, chỉ cách một tấm chăn.
“…Asmina.”
“Dạ, sao vậy anh~?”
“…Tại sao em không mặc váy? Đồ lót của em… lộ hết rồi đó.”
“Kyaa! Anh thật là đồ dâm tặc!!”
Nó giả vờ nắm lấy cổ áo, rồi lườm ta bằng ánh mắt long lanh như diễn tuồng.
Rồi đến buổi trưa――
“Kyaa! Anh đừng mở cửa! Em đang thay đồ mà! Trời ạ, anh thật là biến thái!!”
Asmina nửa thân trên trần trụi, vội vàng che tạm tấm vải trước ngực, giả bộ tức giận như thật.
Ta nheo mắt, hỏi lại:
“…Nhưng tại sao em lại thay đồ trong phòng của ta vậy?”
Và rồi, buổi tối――
Trên bàn phòng ta, một cuốn sổ kỳ lạ được đặt một cách thiếu tự nhiên.
Hôm nay, anh hai đã trở về! Mình vui đến mức tim đau nhói!
Không biết anh có nhận ra tình cảm của em không… Mỗi lần nghĩ về anh, ngực em lại nghẹn đến mức không nuốt nổi cơm.
Chỉ cần được ở bên anh là em hạnh phúc rồi… nhưng, em muốn chỉ mình em được ở bên anh thôi…
“Kyaaa! Đừng có đọc trộm chứ! ―Anh không được xem nó theo hứng như thế đâu nhaaa!!”
Đúng như thể đã tính toán thời điểm, Asmina xông vào, giật cuốn sổ khỏi tay ta.
“…A-Anh thấy rồi à?”
Asmina nhìn ta với đôi mắt long lanh trong khi giả bộ xấu hổ.
“…Asmina.”
“G-gì vậy…?”
“Nếu ta nhớ không nhầm, sáng nay em có nói ‘Ăn cùng anh Revan thì món này ngon tuyệt!’ rồi ăn một bụng đấy thôi?”
“……”
“……”
“…Hừm! Anh đúng là đồ háo sắc, vậy là anh đọc hết rồi còn gì!!”
Và rồi, ban đêm――
“…Anh ơi, tối nay gió mạnh quá… Em sợ lắm. Cho em ngủ cùng được không?”
Asmina mặc đồ ngủ, ôm gối bước vào phòng một cách rụt rè.
Nhân tiện nói thêm, tối nay trời trăng tròn sáng vằng vặc, không một gợn mây. Tiếng dế đêm còn vang lên rõ ràng.
“Vậy thì thi thoảng cũng nên ngủ chung với mọi người. Ta sang phòng Jissie nhé―”
“Khoan đã anh!!”
Asmina bám chặt lấy lưng ta khi ta vừa đứng dậy.
“Tổ chức mấy buổi đêm không ngủ, cùng hồi tưởng kiểu như ‘Dù thời gian có trôi em vẫn như một đứa bé vậy’ hay ‘Anh còn nhớ lúc em còn nhỏ không?’ ― Đó là lộ trình cắm cờ đó anh biết không!?”
“…Em đang nói cái gì vậy hả?”
Đúng lúc ấy, từ ngực Asmina rơi ra một cuốn sổ dày, giấy cực kỳ cao cấp ― rõ ràng khác hẳn cái sổ vớ vẩn hồi tối ta vừa thấy.
“…Cái gì đây?”
Khi ta cúi xuống nhặt, sắc mặt Asmina tái mét, hét toáng lên trong tuyệt vọng:
“Kyaaaaaaaaaa!! Đừng có đọc nó!!”
Nhưng ta nhanh tay ghìm nó xuống, giữ Asmina bằng một tay, còn tay kia thì mở ra xem.
‘Sổ tay tình yêu hợp pháp giữa anh em khác huyết – Tác giả: Hiyuki.’
“Em gái đánh thức anh trai buổi sáng là luật sắt. Khi làm vậy, nhất định phải trèo lên giường hoặc cúi người sát lại, đồng thời để lộ đồ lót.”
“Em gái cần cố tình để anh trai bắt gặp mình thay đồ và giả vờ đó là sự cố tình cờ. Phòng riêng hoặc nhà tắm đều hợp lệ.”
“Em gái phải để lại nhật ký hoặc thơ ở nơi dễ thấy, để truyền tải tình cảm của mình một cách tự nhiên.”
“Buổi tối, em gái nên nói ‘Hôm nay gió mạnh quá, em sợ’ để khơi gợi bản năng bảo vệ của anh trai.”
“Trước khi ngủ, hãy cùng ôn chuyện xưa để rút ngắn khoảng cách. Tuy nhiên, để khiến anh trai nhận ra mình đã trưởng thành, việc tựa sát cơ thể là điều không thể thiếu.”
…
“Lưu ý: Không nên làm quá đà, nếu không sẽ phản tác dụng. Phải để mọi việc diễn ra tự nhiên. Tuyệt đối không thực hiện tất cả cùng lúc.”
“Quá đà… CÒN KHÔNG QUÁ ĐÀ HAY SAO!?”
Ta dồn Khí vào lòng bàn tay, chuyển hóa thành Hỏa Khí, rồi đốt thẳng cuốn sổ trong tích tắc.
“Gyaaaaaaaaaaaa!!”
Asmina thét lên, nhưng ta mặc kệ.
Thật đúng là… Bệ Hạ cũng góp tay vào cái trò điên rồ này sao!?
“Anh làm gì thế hả! Đó là bí kíp chinh phục bản năng đàn ông mà em phải cầu xin Tiểu thư Hiyuki biết bao lần mới có được đấy!!”
“Ồn ào quá!”
Ta điểm trúng huyệt sau lưng Asmina, khiến nó tạm thời bất động. Nhân lúc ấy, ta túm lấy hành lý gần nhất rồi lập tức bỏ trốn vào màn đêm.
――Quả nhiên, nơi này không dành cho ta. Ta mặc kệ luôn cuộc tuyển chọn Vương thú. Từ nay ta sẽ sống cô độc trên núi!
◆◇◆◇
Ta chạy miết khoảng bốn mươi phút, cho đến khi tới chân núi mới dừng lại để lấy hơi.
Dù trốn được đến đây, ta biết chắc Asmina sẽ lại đuổi theo thôi.
Ta nhanh chóng giăng bẫy quanh đây, ít nhất cũng có thể làm chậm bước chân nó một chút――đang nghĩ vậy thì, đột nhiên có ai đó khẽ kéo vạt áo ta. Cảm giác đó khiến não ta như đông cứng lại vì sợ.
Ta hoàn toàn không nhận ra có ai ở gần cho tới lúc bị kéo.
“Anh ơi, anh có thấy con chó của em đâu không?”
Nghe giọng nói non nớt ấy, ta nhìn xuống và thấy một cô bé Lang tộc chừng năm, sáu tuổi, đang ngước lên nhìn ta với đôi mắt sáng long lanh.
Một đứa bé như vậy, sao lại ở nơi này?
Cô bé tiếp tục, không để ý đến vẻ hoang mang của ta.
“Là một con cún nhỏ, cỡ vầy nè. Ở cổ nó có buộc một miếng vải đỏ giống hệt cái trên đầu anh đó. Anh có thấy không?”
Theo phản xạ, ta chạm tay lên chiếc khăn xanh buộc trên đầu mình.
Ta đã gần như quên mất nó, vì đeo hằng ngày. Nhớ lại mới thấy — đó là “bùa hộ mệnh” mà Asmina tự tay đan, từng sợi tơ đều chứa ma lực của con bé, nó bền thậm chí còn hơn một số áo giáp thông thường.
Khi ta đang chìm trong hồi tưởng, cô bé có lẽ tưởng rằng ta không biết gì về con chó, nên lặng lẽ quay lưng định bỏ đi.
“Này, khoan đã. Còn cha mẹ của em đâu?”
“Em đi hành hương cùng mẹ, nhưng khi Chiko bị lạc, em quay lại tìm, rồi mẹ cũng biến mất luôn…”
Ra là vậy, cô bé lạc mẹ trong lúc tìm chó (hình như tên nó là Chiko). Chắc mẹ nó đang lo lắng phát điên lên mất…
“Anh hiểu rồi. Sáng mai anh sẽ giúp em tìm Chiko, còn giờ… à, em tên gì?”
“Em là Natala!”
Cô bé tươi cười đáp lại.
“Natala, trước hết chúng ta phải tìm mẹ em đã. Anh sẽ đưa em về.”
Ta cúi xuống để nhìn ngang tầm với cô bé.
“…Nhưng… Chiko vẫn còn ngoài kia…”
Ta dịu giọng, cố gắng thuyết phục cô bé:
“Anh cũng lo cho Chiko lắm, nhưng mẹ em còn lo hơn vì em mất tích. Trước tiên ta phải khiến mẹ em yên tâm đã. Anh hứa sẽ tìm Chiko, nên nói cho anh biết chỗ nó bị lạc nhé?”
“Ưm… Hình như ở chỗ có hai tảng đá nhọn đứng cạnh nhau to thế này nè!”
“Cặp Nhai Nha Thạch sao…”
“Anh biết chỗ đó à!? Vậy dẫn em đến đó đi, chắc chắn Chiko ở đó đó!”
Ta ngẫm nghĩ giây lát. Ta muốn đưa con bé về trước, nhưng nếu để con chó nhỏ đó qua đêm một mình, liệu nó có sống nổi không? Nếu sáng mai con bé biết tin dữ, nó sẽ đau khổ tới nhường nào.
May thay, Cặp Nhai Nha Thạch cũng chẳng xa, chỉ khoảng hai mươi phút đi bộ.
“Được rồi. Vậy ta cùng đi tìm Chiko nhé. Nào, leo lên lưng anh đi.”
“Vâng ạ! Cảm ơn anh nhiều lắm!”
“Bám chắc vào nhé!”
Cảm nhận hơi ấm nhỏ bé trên lưng, ta đứng thẳng dậy và lập tức phóng đi.
“Uwaa! Cao quá! Nhanh quá! Tuyệt vời quá!!”
Nghe tiếng reo vui của Natala, ta bất giác mỉm cười. Dưới ánh trăng tròn sáng rực, ta chạy hết tốc lực về hướng Cặp Nhai Nha Thạch, cố gắng giữ nhịp thật ổn để con bé khỏi bị xóc.
Mặc dù là ban đêm, nhưng ánh trăng soi tỏ như ban ngày, giúp ta dễ dàng định hướng.
Chẳng bao lâu, ta đến nơi. Ta nhanh chóng quan sát xung quanh, nhưng không cảm nhận được sinh vật nào.
“Natala, Chiko ở quanh đây sao?”
“…ưm? Ơ…”
Giọng cô bé phía sau nghe buồn ngủ lắm. Giờ này, một đứa nhỏ như vậy cũng nên đi ngủ rồi.
Bất chợt, Natala bật dậy, giọng trong trẻo vang lên:
“―Chiko!? Em nghe thấy! Tiếng của Chiko đó!!”
“…Thật sao? Anh chẳng nghe thấy gì cả.”
“Là Chiko mà! Tiếng nó phát ra từ dưới kia đó!”
Ta làm theo lời, cúi người nhìn xuống vách đá.
Phía dưới, có một tảng đá lớn cao chừng năm thước… và trên đó, phấp phới một mảnh vải đỏ.
“Ra là ở đó à. Bám chặt vào anh nhé, Natala!”
“Vâng!!”
Ta hít sâu một hơi, rồi lao xuống vách đá không chút ngần ngại.
◆◇◆◇
“……”
Tại một hõm đất dưới vách đá, ta thấy một mảnh vải đỏ cũ kỹ, cùng vài mẩu xương nhỏ — có lẽ là xương chó con.
Song, nhìn cách xương mục đi, rõ ràng đã qua nhiều năm rồi, chứ chẳng phải mới hôm qua hay hôm nay.
“…Không thể nào… Natala, đây là Chiko sao? …Natala?”
Ta nghĩ cô bé đã ngủ thiếp đi, bèn nhẹ nhàng đặt tay ra sau lưng định bế xuống.
“―Natala?”
Nhưng khi ta quay lại nhìn, cô bé đã biến mất. Thay vào đó, chỉ có một tảng đá nhỏ rơi xuống đất.
“……”
Trong thoáng chốc, ta có cảm giác như vẫn thấy nụ cười của Natala trên đó. Ta nâng viên đá lên bằng cả hai tay, rồi gom lại mảnh vải và những khúc xương, gói ghém cẩn thận.
◆◇◆◇
Ngay nơi ta gặp Natala, trong bụi cây gần đó, có một bia đá cũ. Dòng chữ khắc bên cạnh: “Natala”. Đã bảy năm kể từ ngày cô bé qua đời.
Ta đặt viên đá nhỏ kia lên bia, rồi như có ai đó thúc giục, ta đào một hố bên cạnh để chôn bộ xương và mảnh vải. Sau cùng, ta dựng một phiến đá khác ngay cạnh đó làm mộ cho con chó.
Sau khi xong, ta chắp tay khẽ cầu nguyện cho cả hai.
“Vậy thì… mình nên quay về thôi nhỉ…”
Giờ chắc cũng muộn lắm rồi. Có lẽ Asmina đang lo lắng. À không, giờ này có khi nó đang bắt đầu đuổi theo rồi ấy chứ.
Nhưng thôi, ta không muốn để nó lo thêm nữa.
Ta cúi đầu thêm một lần nữa trước hai ngôi mộ, rồi bắt đầu chạy ngược về con đường cũ.

