Đêm thứ nhất: Phía Maroudo
Hai thanh kiếm chạm nhau tỏa ra những tia lửa rực sáng, theo nhịp điệu của tay chân chuyển động như vũ điệu.
Một bên dứt khoát, mạnh mẽ nhưng lại đẹp đẽ như pháo hoa, bên kia lại uyển chuyển, trôi chảy như dòng suối.
Nhu thắng cương, cương lại khắc nhu.
Sau khi giao kiếm vô số lần, một tiếng chát chúa vang lên, cả hai thanh kiếm gãy đoi cùng lúc.
“―Ối.”
“―Ôi trời.”
Hiyuki và Maroudo cùng dừng lại, vẫn giữ nguyên tư thế chém.
“…Lực mạnh quá, dù là kiếm cấp cao cũng bị gãy như thế này.”
Hiyuki thở dài nhìn phần gãy nhẵn của lưỡi kiếm.
Trên thực tế, những thanh kiếm như thế này không thể mua nổi trên mặt đất. Vật liệu chế tạo, trình độ rèn và ma thuật gia cường đều ở cấp cao nhất — nếu có thật, hẳn nó chỉ nằm sâu trong một cái hầm kho báu nào đó.
Dẫu vậy, ở đất nước vĩnh dạ này — Xích Hoàng Triều, dù hiếm, nhưng vẫn có thể thay thế được. Hiyuki chỉ hơi thấy phí của một chút, rồi đưa thanh kiếm gãy cho Kỵ Sĩ Tử Thần phụ trách võ đài luyện tập (nơi dù gọi là võ đài, nhưng quy mô chẳng khác gì một đấu trường khổng lồ; trên tường còn vẽ phù điêu tinh xảo khiến người ta dễ lầm tưởng là thánh điện).
Một Kỵ Sĩ Tử Thần khác cũng tiến đến chỗ Maroudo. Dù hơi căng thẳng trước dáng vẻ to lớn — một bộ xương cao hơn hai mét, mặc giáp nặng tựa ngọn đồi, hai hốc mắt cháy lên ánh lửa trắng — Maroudo vẫn trao chuôi kiếm cho bàn tay xương khô ấy.
Khi anh vừa kịp hoàn hồn, lũ Tử Thần khác đã xuất hiện, nhặt nhạnh những mảnh vỡ và lấp lại mặt đất phẳng phiu như cũ.
Anh muốn làm quen với nơi này càng sớm càng tốt, nhưng cảnh tượng ấy vẫn khiến anh tự hỏi — đây rốt cuộc là xứ sở thế nào?
Nói thế nào đi nữa, quả thật nơi đây lại dễ sống một cách lạ thường.
Ẩm thực tuyệt hảo, các thiếu nữ tộc tiên và thiên nhân đi ngoài phố đẹp như bước ra từ cõi mộng (dù vậy, người đứng trước mặt anh hẳn là tuyệt thế giai nhân trong số các tuyệt thế giai nhân), dân cư ma tộc thì thân thiện, họ lại còn rất nhiều trò giải trí mà anh chưa từng thấy khi còn ở trên mặt đất, nơi này không biết chán là gì.
Tóm lại, Xích Hoàng Triều bề ngoài trông như địa ngục, nhưng khi đã sống ở đây, mới biết nó là thiên đường.
Và trên hết — ở đây có nàng, vẻ đẹp tuyệt đối mà anh chẳng thể rời mắt.
“―Hửm? Có chuyện gì sao?”
Có lẽ nhận ra ánh nhìn nóng bỏng của anh, Hiyuki hơi nghiêng đầu.
“Không, chỉ là… thần vẫn chưa quen được với họ. Còn Người thì trông thật bình thản.”
Maroudo cười gượng, chỉ về phía các Tử Thần đang dọn dẹp. Họ di chuyển uyển chuyển đến khó tin dù khoác trên người những bộ giáp nặng ngàn cân.
“AHAHAHAHAHAHAHAHA!”
Hiyuki bật cười vui vẻ. Tiếng cười mà thật ra mang nghĩa [Tất nhiên là ta sợ chứ! Chân ta đang cứng ngắc từ nãy đến giờ đấy!]
Nhưng Maroudo lại nghĩ nàng đang châm chọc sự yếu vía của mình, nên chỉ biết gãi má cười trừ.
“Thần sẽ sớm quen thôi.”
“Không sao đâu, cứ từ từ.”
Câu nói đó thật ra cũng mang nghĩa: [Ta còn chưa quen được đây, đừng có nói như thể ngươi giỏi hơn ta vậy.]
“…Bỏ qua chuyện đó, hình như ngay cả những thanh kiếm cao cấp bán ở đây có vẻ cũng chưa đạt với ngươi. Thanh Ogrestroke ta cho ngươi lúc trước cũng chẳng khác thanh vừa rồi mấy. Có lẽ đã đến lúc đổi cả kiếm lẫn giáp rồi?”
◆◇◆◇
Hành lang rộng đến sáu mươi mét, được trang hoàng bằng vô số tượng vàng bạc và những hoa văn lộng lẫy đến mức choáng ngợp.
Dù Maroudo sinh ra và lớn lên trong cung điện hoàng gia, so với nơi này, cung điện ấy chẳng khác nào chuồng chó.
Không phải nói ngoa — hành lang này dài đến mức cuối tầm mắt cũng không thấy điểm tận cùng do vậy anh phải nhờ sự dẫn đường của Kỵ Sĩ Tử Thần, cùng vài thị vệ ma tộc, họ bước đi suốt một quãng dài. Trên đường, họ bắt gặp Hiyuki, người đang đi trước họ 1 đoạn. Hôm nay, nàng khoác lên mình bộ váy trắng điểm ánh lam. Maroudo lên tiếng:
“Quả thật, quy mô của lâu đài này thật khủng khiếp. Người đi mà không sợ lạc sao?”
“―HAHAHAHA!”
Tiếng cười có nghĩa: [“Nếu không có người dẫn đường, ta lạc mất từ lâu rồi.”]
Thực ra, mỗi lần nàng muốn đi vệ sinh giữa đêm, sẽ có khoảng năm mươi hầu cận đi theo thành hàng dài như một cuộc diễu hành — chỉ vì ai cũng lo nàng sẽ lạc đường.
Vì thế, Hiyuki thường mang theo một ngôi nhà thu nhỏ có nhà vệ sinh tích hợp (vật phẩm trúng thưởng Gacha) trong kho đồ — một bí mật nàng giấu kín.
Hai tiếng đồng hồ sau, qua vô số hành lang, cầu thang, và những cánh cửa khổng lồ. Ma pháp dịch chuyển trong lâu đài bị cấm vì có rất nhiều biện pháp bảo vệ để ngăn chặn, đâm ra đi bộ là cách duy nhất.
Cuối hành lang, họ cuối cùng cũng đến được trước một cánh cửa dày, khảm hình hoa hồng và tinh thể tuyết.
Hai bên cửa là bệ đá khổng lồ: bên trái là Thanh Long bằng pha lê xanh, dài hơn năm mươi mét; bên phải là Huyền Vũ bằng thạch anh đen, mai to hơn ba mươi mét.
“Những bức tượng này như có sinh khí vậy.”
“Chúng là vật sống thật đấy. Genbu và Seiryu — nếu có kẻ xâm nhập, chúng sẽ lập tức tấn công, ngươi nên cẩn thận chút.”
Nghe vậy, Maroudo lùi lại theo bản năng. Hiyuki thì tiến lên, khi còn cách cửa chừng năm mét, hai cánh cửa khổng lồ mở ra từ từ.
Một luồng gió mát và ánh sáng rực rỡ tràn ra.
Bên trong là một đại sảnh có trần cao ngút, sàn và cột đều làm bằng cẩm thạch đỏ nhạt như máu loãng.
Nhưng thứ khiến Maroudo sững sờ là cảnh tượng phía trước ―
Những núi vàng bạc châu báu cao đến vô tận. Tiền vàng, bạch kim, orichalcum, thỏi quý kim, ngọc ngà châu báu, ma thạch, những thanh kiếm, giáp trụ, khiên mộc, thậm chí cả nguyên liệu quái thú hiếm.
Cả một biển kho báu, không thấy đâu là đỉnh, đâu là đáy.
“―Cái… cái gì thế này…?”
Đần cả người ra, anh nghe tiếng mình từ xa vọng lại.
“Hử? Kho chứa đồ thôi mà.”
Hiyuki đáp, giọng thản nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.
“…Bao nhiêu của cải thế này…?”
“Ai mà biết? Một phần là đồ trong kho của ta, phần khác là vật chung của guild, còn lại là quà từ thần dân. Ta nghĩ ngay cả lính canh cũng chẳng biết rõ.”
“…Với chừng này, Người có thể mua cả lục địa mất ấy chứ?”
“Có lẽ, nhưng ta không nghĩ ngươi có thể quy đổi như thế đâu.”
Khi nàng vừa nói xong, hàng trăm ― không, hàng ngàn ― tinh linh lùn Spriggan xuất hiện, đồng loạt quỳ rạp xuống trước Hiyuki.
“Họ là…?”
“Spriggan, tinh linh giữ kho báu. Ta cũng không biết họ sinh ra từ khi nào, chỉ biết họ rất vui khi được trông coi và sắp xếp mọi thứ. ―À, đừng có dại mà cầm bừa đồng vàng nào nhé. Nếu làm thế, họ sẽ nổi giận, hóa khổng lồ và đuổi ngươi chạy khắp chân trời góc bể.”
Nghe đến đó, Maroudo ― người vừa định cầm nhầm vài đồng ― vội thu tay lại, mặt tái mét gật đầu lia lịa.
“Phiền các ngươi dẫn chúng ta đến khu vũ khí và giáp ma thuật.”
“Vâng, xin mời Điện hạ.”
Dưới sự hướng dẫn của thủ lĩnh Spriggan, họ đi sâu thêm nửa giờ nữa.
Đến khi mắt Maroudo đã gần tê dại trước cảnh xa hoa, hai người dừng lại ở khu vực đầy vũ khí và giáp ma thuật được bày trong quang hoa lấp lánh theo hàng.
Đứng trước Maroudo vừa nuốt nước bọt, Hiyuki chỉ tay
“Ta muốn chọn vũ khí và giáp thay cho Ogre Armor và Ogrestroke của ngươi hiện tại…”
Hiyuki khoanh tay, khẽ chau mày.
“Nhưng mà… nhiều quá, không biết cái nào hợp với ngươi đây.”
Đột nhiên, ánh mắt nàng hướng về tế đàn rộng chừng 50 mét vuông ở sâu bên trong, rồi khẽ niệm một cái tên:
“Bởi vậy… ― Giou (Vương của Kho Tàng).”
“…Công chúa gọi ta?”
Theo tiếng gọi, một cột lửa xanh khổng lồ bốc lên giữa tế đàn, hóa thành hình dáng một người khổng lồ có sừng và cánh — Ifrit Giou.
“Hắn là Hỏa ma thần, Giou, thủ lĩnh canh giữ kho báu này. ―Giou, hãy chọn cho Maroudo một bộ giáp và vũ khí phù hợp nhé.”
“―Hừm, đã rõ. Nếu là ý của Công chúa. Này, thằng nhóc kia, lại đây!”
Bị vẫy tay gọi, Maroudo lúng túng bước lên tế đàn.
“Cố lên nhé~!”
Tiếng cười giòn tan của Hiyuki khiến anh thấy dự cảm chẳng lành.
Quay lại, chỉ thấy Giou nắm chặt nắm đấm, khí thế bốc cao như lửa.
“Nhìn cái gì hả, thằng ngốc!? Mau rút kiếm ra!!”
“Hả…?”
Hiyuki mỉm cười, giải thích cho kẻ đang nghệch mặt ra:
“Để ta nói ngươi nghe, Giou chỉ chịu chọn vũ khí cho ai khiến hắn hài lòng trong trận đấu. Nghĩa là ― nếu lơ là, ngươi chết đấy.”
“C…cái gì!? Khoan đã―”
“Thưa Công chúa, xin ra hiệu bắt đầu.”
“Được rồi.”
Trước khi Maroudo kịp phản ứng, thủ lĩnh Spriggan cung kính dâng lên một chiếc chiêng vàng nguyên chất, Hiyuki đánh vang tiếng kim loại ngân dài:
“―Bắt đầu.”
“UOOOOOOOOHHHH! ĐẾN ĐÂY NÀO, NHÓC!!”
Giou gầm lên và tung ra một cú đấm.
“KHO…KHOAN ĐÃ―!!”
.
.
.
Sau trận tử đấu ấy, Maroudo ― bằng cách nào đó vẫn sống sót ― đã giành được thanh kiếm huyền thoại Haurvatat và Thủy Long Vương Giáp.
Xích Hoàng Triều ― một nơi tràn ngập niềm vui và sự kinh ngạc, tách biệt hoàn toàn với thế giới tẻ nhạt bên ngoài.
Chỉ có điều… đôi khi, niềm vui ấy đi kèm với nguy hiểm chết người.

