Quán mì ramen “Tonkotsu Đại Đế” nằm ở góc phố trong thành trì Xích Ngọc Thành, vốn là một tiệm lâu năm bí mật chỉ những người sành ăn mới biết tới. (Vốn dĩ, nơi này từng chỉ có thể chứa đủ các quầy hàng tự động do NPC điều hành, tối đa khoảng 50 tòa nhà. Nhưng giờ đây, quy mô đã mở rộng rõ rệt, số lượng vượt quá hai nghìn, bao gồm cả “Tonkotsu Đại Đế”.)
Phía trước cửa hàng nhỏ hẹp, nơi chỉ có một dãy ghế quầy, lúc nào cũng có hàng dài thực khách chờ đợi. Mùi hương nồng đậm đặc trưng của nước dùng tonkotsu tràn ngập khắp quán, lan ra cả bên ngoài, khiến bất kỳ ai đến cũng vô thức dấy lên mong đợi.
Quán nổi tiếng đến mức ai cũng nghĩ lẽ ra nên mở rộng quy mô, thế nhưng ông chủ quán – Orc Vương – lại cố chấp tự tay nấu lượng ramen đủ bán trong ngày. Vì thế, số suất ramen trở nên hạn chế, nhưng với hương vị ấy, chẳng ai dám phàn nàn.
Rồi vào một ngày nọ, một vị khách nhỏ bé ngồi vào ghế quầy trước nồi nước dùng, sốt ruột gọi một bát tonkotsu ramen. Chủ quán nghe thấy giọng nói quen quen, thoáng có chút ngờ ngợ.
Vị khách ấy khoác áo choàng đen kín từ đầu đến chân, cao chừng 1m40, vóc dáng như người lùn hay tinh linh, lại đeo mặt nạ quỷ che đi gương mặt (ăn mặc như vậy ở đất nước này vốn chẳng hiếm). Dung mạo thật sự thì không rõ, nhưng qua giọng nói thì có lẽ là một đứa trẻ – hoặc một cô bé – hay có khi là cả hai.
Dù là lần đầu gặp, Orc Vương vẫn có cảm giác dường như từng quen biết.
Giống như có khúc xương mắc trong cổ, ông ta cứ băn khoăn mãi, nhưng vẫn phải làm việc, nhanh chóng dọn bát ramen đặt xuống trước mặt vị khách.
“Đây rồi, một suất tonkotsu ramen bình thường, xin lỗi đã để nhóc phải chờ.”
“Uwaa, tuyệt quá! Đây mà là suất bình thường sao!?”
Trước mắt cô bé là một tô ramen to như cái chậu rửa mặt (nhưng với Orc Vương cao gần 4 mét, thì chỉ là bát nhỏ). Đối diện với sự ngạc nhiên của vị khách nhí, ông chủ vừa lau tay vào tạp dề vừa bắt chuyện.
“Lần đầu tới đây hả, cô bé? Nếu vậy thì suất nửa phần hợp hơn với cô.”
Khuôn mặt như lợn rừng dữ tợn chồm qua quầy chắc phải làm khách ngã khỏi ghế vì sợ, nhưng cô bé chẳng hề nao núng, chỉ chỉnh lại tư thế rồi gật gù liên tục.
“V-vâng, tôi nghe nói có một tiệm ramen tonkotsu ngon lắm ở quanh đây nên mới dò hỏi và tìm tới. Vừa nhìn thấy hàng dài trước quán, tôi liền nhận ra ngay.”
Có vẻ gọi “cô bé” là đúng thật. Cô nắm lấy đũa, nói nhỏ “Itadakimasu” rồi bắt đầu ăn.
“Hừm, xem ra cô may mắn đấy. Quán này nằm trong ngõ sâu, người chỉ cho cô chắc hẳn là khách quen hoặc người trong giới.”
“Vậy sao? Nhưng thôi kệ, tôi sẽ cố ăn hết. slurp…!! Ngon tuyệt! Đây là lần đầu tôi ăn ramen tonkotsu mà ngon đến thế!!”
Thấy cô bé vừa ăn ngấu nghiến vừa khen ngợi, Orc Vương chỉ biết cười khoái chí.
“Ta đã bảo rồi! Nước dùng ở đây là hàng độc nhất vô nhị.”
Đang khoe khoang, ông chợt thấy chưa có cốc nước đặt trước mặt khách. Sắc mặt lập tức đổi, ông gào ầm vào cậu phụ bếp orc to lớn.
“Thằng đần này! Sao mày không mang nước cho khách!? Còn chậm chạp thế này thì tao đá mày vào nồi luôn cho rồi!”
―Bfuah!
Đúng lúc đó, cô bé đang vui vẻ húp canh bỗng sặc dữ dội.
“Đ-đừng nói là… nước dùng này…”
“Hửm? Ồ, không phải vậy. Ý ta nói cho vào nồi là kiểu quản lý nước dùng thôi.”
“Vậy… ra thế. Giật cả mình…”
Cô thở phào, lại tiếp tục ăn.
“…Mà thực ra, với ma lực của ta thì có thể triệu hồi vô số orc bình thường làm nguyên liệu cũng được.”
―Bfuooh!
Lần thứ hai, cô bé lại sặc nặng.
“Dù nói thế, nhưng ta không hề bỏ orc vào nồi đâu! Yên tâm, ta chỉ cho chúng đi săn heo rừng sừng để lấy xương và thịt thôi.”
Ông liếc nhìn cô với vẻ ái ngại.
“À, phải rồi… xin lỗi. Nghĩ kỹ thì làm gì có chuyện ramen tonkotsu dùng thứ khác ngoài xương và thịt lợn.”
Trong khi cô bé gật gù, phụ bếp mang nước tới, cô uống một ngụm rồi bình tĩnh lại, tiếp tục ăn.
“Đúng vậy. Nguyên liệu thì cũng như bao quán khác thôi. Nói cho cùng, chính tay nghề đầu bếp mới làm nên vị ngon của ramen tonkotsu này.”
“Vâng vâng, tôi hiểu rồi.”
“Ấy thế mà lắm kẻ cạnh tranh cứ đồn rằng bí quyết nằm ở cơ thể của Orc Vương. Họ bảo ta tắm trong nồi nước dùng… Không hiểu chúng ăn phải cái gì mà nghĩ ra được―”
―buhaaaah!!!
“Chỉ là tin đồn thôi! Cô bé thật chẳng biết bình tĩnh gì cả. Từ giờ sống chậm lại đi. Tiểu thư Hiyuki đã tái xuất, từ giờ mọi thứ sẽ có nhiều trận chiến náo nhiệt lắm đấy.”
“…Th-thật sao? Ngài chắc chứ?”
“Tất nhiên. Ở đâu có Tiểu thư Hiyuki, máu sẽ chảy thành sông. ―Hửm? Chẳng lẽ cô vẫn chưa gặp ngài ấy?”
“À! Đúng vậy, tôi chưa từng gặp trực tiếp…”
“Ha! Thảo nào. Ta vẫn nhớ rõ… ngày ấy, ta còn là vua của một dãy núi, thống trị khu rừng tẻ nhạt. Rồi bị Tiểu thư Hiyuki đánh bại hoàn toàn, buộc phải thề trung thành tuyệt đối.”
“À, giờ tôi nhớ rồi… ngài từng là boss khu rừng Wyss phải không?”
“Ồ, cô biết à? Sau đó, ta cùng Tiểu thư chu du khắp nơi, chiến đấu với vô số chiến binh. Nắm đấm này chưa từng khô máu.”
“Uhhh, đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy… nhưng sao ngài lại mở quán ramen? Với sức mạnh vốn có của một boss dã ngoại, lẽ ra ngài có thể trở thành một trong Thập Tam Ma Tướng chứ?”
“Ma Tướng? ―Hah! Chỉ là cái danh khoa trương. Nếu vậy thì nhặt váng nước dùng tonkotsu còn đáng giá hơn. Với lại, trong khu này, cỡ ta cũng đầy, cứ bốn người thì một.”
“M-một phần tư… Thật đúng là boss dã ngoại. Nhưng sao ai cũng hăm hở cày tới cấp 99 thế nhỉ…”
“Tất nhiên là vì Tiểu thư Hiyuki! Cô bé cũng phải cố gắng để có ích cho Tiểu thư đấy!”
“V-vâng, tôi sẽ nỗ lực hết sức vì sự an toàn của Tiểu thư Hiyuki!”
“Đúng tinh thần rồi đó!”
Trong lúc trò chuyện, bát ramen cũng cạn dần.
“Cảm ơn vì bữa ăn. Tôi tưởng không thể ăn hết, nhưng ngon quá nên tôi húp sạch cả. Vậy trả bao nhiêu?”
“Ồ, một suất tonkotsu ramen bình thường giá 8 đồng lớn.”
“Một… hai… vừa đủ 8 đồng. Tôi để ở đây nhé.”
“Đa tạ quý khách! ―Mời lần sau lại ghé, cô bé!”
“Vâng, chắc chắn rồi. Vậy, hẹn gặp lại ông, Gaijin.”
Nói xong, cô bé rời khỏi quán.
Ông chủ ban đầu chẳng bận tâm, nhưng từ “Gaijin” ấy khiến toàn thân ông tê dại.
“Gaijin”… Ngay cả khách quen lẫn nhân viên cũng chẳng ai biết. Vật quý giá người ấy trao cho ông, niềm kiêu hãnh lớn nhất… Cái tên ấy, ông đã phong kín để ngoài người đó, chẳng ai được gọi. Ấy vậy mà hôm nay, vẫn đúng giọng nói, đúng âm điệu năm xưa, ông nghe lại nó.
“…Đ-đừng nói là…”
Trong khi tìm kiếm bóng dáng cô bé đã biến mất vào dòng người, Gaijin đứng sững như tượng.
“Thầy! Một suất nữa!”
Giọng phụ bếp kéo ông trở lại thực tại. Ông nắm chặt mấy đồng xu như báu vật.
“Ừ, nghe rồi.”
Gaijin gật đầu thật chậm, rồi hớn hở nấu mì, khuấy nước dùng, tâm trạng vui vẻ chưa từng có.
Ghi chú tác giả:
Nhân tiện, khoảng thời gian câu chuyện này diễn ra là ngay sau khi Hiyuki rời khỏi phòng Joey. Khi đó cô thèm ramen tonkotsu quá nên lập tức dịch chuyển về thành, mang theo mặt nạ vào quán ramen, ăn xong rồi quay lại. (Trước kia không thể dùng phép dịch chuyển ra ngoài thành vì không xác định được điểm đến, nhưng nay đã có thể đánh dấu vị trí cụ thể trên thế giới để làm được việc đó.)
Còn về Orc Vương, hắn vốn là một boss dã ngoại độc nhất trung cấp.
Sự kiện gặp hắn diễn ra khi nhận nhiệm vụ. Orc Vương lúc nào cũng kéo theo đàn thuộc hạ, và cứ định kỳ lại triệu hồi thêm, khiến việc chiến đấu rất phiền toái.
Khi trở thành thú cưng, hắn chỉ có thể triệu hồi 3 thuộc hạ cùng lúc, nhưng ở thế giới này, quy tắc giới hạn kiểu đó đã không còn hiệu lực nữa.

