Vol 2: Biến cố ở Vương Đô

Ngoại Truyện 2 – Lời Thú Tội Trong Tuyệt Vọng

2025-10-01

1

Tên thật của ta là Giancarlo Ericco Bertoni.

Nhà Bertoni tuy mang cái danh là quý tộc, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hàng Nam Tước thấp kém.

Với thân phận ấy, việc hầu cận bên cạnh Điện hạ vốn dĩ là điều không thể. Tuy nhiên, khi còn trẻ, phụ thân ta từng phục vụ cho đương kim quốc vương với tư cách là thủ hộ, từ đó họ kết giao thành tình bằng hữu vượt qua ranh giới địa vị. Hoặc ít nhất, đó là những gì ta từng nghe kể.

Còn ta và điện hạ ư? Chà, ta cũng chẳng rõ. Ta không gì hơn chỉ là kẻ bề tôi tận trung của Người mà thôi.

Do mối giao hảo của phụ thân ta, mẫu thân ta—vừa hạ sinh ta—liền trở thành nhũ mẫu cho Điện hạ, bởi Người cũng chào đời không lâu sau đó.

Dĩ nhiên, ngoài mẫu thân ta còn có những nhũ mẫu khác. Song, chẳng hiểu vì sao Điện hạ lại ghét tất cả bọn họ. Có lẽ cái thói kén chọn mỹ nhân chắc ăn sâu trong máu rồi.

…Thành thật mà nói, đến nay ta cũng chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp hơn Điện hạ Hiyuki. Thế nên ta cũng phần nào hiểu được lý do Người thường ngẩn ngơ như kẻ mất hồn.

Mặc cho phải chăm Điện hạ suốt ngày, mẫu thân vẫn không bỏ bê ta. Nguyên nhân hẳn là vì bà vốn xuất thân dân thường. Nếu đổi lại là các quý tộc khác, hẳn chúng đã mặc kệ đứa con ruột, một lòng dồn cả tâm trí cho Điện hạ rồi.

Thế là, từ khi chưa kịp hiểu sự đời, ta đã lớn lên cùng Điện hạ trong cung điện hoàng gia.

Huynh đệ chí cốt ư? Không, từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, chúng ta đã được cảnh cáo phải luôn biết rõ thân phận. Vì thế, ta chẳng bao giờ nuôi ý định vượt quá mức cho phép.

Huống chi, ta cũng còn huynh đệ ruột thịt khác. Nhưng giữa chúng ta vốn chẳng can dự vào nhau. Thực tế, dẫu sinh ra là quý tộc hay thường dân thì cũng thế cả thôi—địa vị đã sẵn phân định: trưởng tử, thứ tử, tam tử… tất thảy đều rõ ràng.

Thế nhưng, Điện hạ thì hoàn toàn chẳng bận tâm đến điều đó. Người luôn phớt lờ mọi lời nhắc nhở, chẳng hề để ý đến ánh mắt xung quanh, lúc nào cũng kéo ta theo khắp nơi.

Phải rồi, chính nhờ tấm lòng khoan hòa ấy—hay có thể là cái tính đầu óc đơn thuần—mà ta cũng đã được hưởng bao niềm vui.

Vậy nên, ta trở thành bạn đồng hành của Điện hạ, hay nói thẳng ra, trở thành món “đồ chơi” cho Người.

Mãi đến khi Điện hạ bước sang tuổi mười một, vai trò ấy mới đổi—sau sự kiện ám sát.

Ta bảy tuổi thì bắt đầu nhập học trường thiếu nhi, cơ hội gặp gỡ Điện hạ cũng vơi dần. Thế nhưng, chỉ vài ngày sau vụ tập kích, phụ thân và ta được triệu kiến bởi ưQuốc vương bệ hạ. Từ đó, ta nhận nhiệm vụ làm thị giả bên cạnh Điện hạ, giám sát từng hành động và báo cáo chi tiết.

Có lẽ, Quốc vương là người đầu tiên trong hoàng cung nhận thấy sự hiểm họa từ Điện hạ. Bởi lẽ, mới mười một tuổi mà Người đã có thể phản kích, thậm chí tự tay giết tám sát thủ lão luyện.

Điện hạ tin tưởng ta, không hề phòng bị, vậy nên bệ hạ ban cho ta sứ mệnh “chiếc chuông treo trên cổ mèo”.

Dĩ nhiên, ta chẳng thể cự tuyệt. Thế là ta nghe lệnh, ghi chép lại tất cả những gì xảy ra hằng ngày thành bản tường trình chi tiết.

…Điện hạ thì sao ư? Ta không chắc. Hẳn là Người hiểu ít nhiều nguyên nhân ta trở thành thị giả, song lại thành thật vui mừng.

“Giờ ta với ngươi có thể chơi cùng nhau rồi!”

Người vừa cười vừa nói như vậy.

Từ đó, mỗi ngày của ta đều bận rộn hối hả. Thậm chí, ta còn bị kéo theo chơi trò mạo hiểm giả tưởng với Điện hạ. À, ta cũng nhờ thế mà đạt được chứng nhận mạo hiểm giả cấp C.

Không không, ta thừa nhận điều đó thật lố bịch. Phần nhiều chỉ là do ta giải quyết những việc Điện hạ bỏ lại thôi.

Còn Điện hạ, chỉ trong hai năm đã vươn tới cấp S—thứ hạng chỉ có đúng năm mươi người trên đại lục sở hữu.

Không, ta chẳng hề ghen tị. Ngược lại, ta cảm thấy tự hào khi được sánh bước bên một nhân vật kiệt xuất đến thế.

Trong mắt ta, Điện hạ là một giấc mộng xa vời không thể chạm tới, chẳng dám vọng cầu cũng chẳng dám đố kỵ.

Thế nhưng, kể từ lúc Người giao du với thường dân, trước khi có ai nhận ra, khoảng cách giàu nghèo và giai cấp đã bắt đầu để lại vết hằn nơi cõi lòng của Người. Bề ngoài Điện hạ không lộ rõ, song hẳn trong thâm tâm, ngài lại thấy xấu hổ vì. Và thế gian này vốn đầy rẫy những kẻ bẩn thỉu có thể “ngửi thấy” điểm yếu đó.

Bằng lời lẽ khéo léo, chúng len lỏi tiếp cận, gieo vào lòng Điện hạ những lý tưởng viển vông… Đúng thế, nếu những lý tưởng ấy thật sự cao đẹp, sao bọn chúng không tự mình nỗ lực hiện thực hóa?

Ta đã cố sức tách Điện hạ khỏi bọn chúng. Song, rễ của lý tưởng kia đã cắm sâu hơn ta nghĩ, gặm nhấm tâm trí Người. Đến mức, ngay cả khi không có ta giám sát, Điện hạ vẫn lén lút gặp gỡ bọn chúng.

Hoàng cung cảm nhận nguy cơ cận kề, nên ban lệnh cho ta phải moi thêm tin tức. Bất đắc dĩ, ta giả vờ đồng tình với lý tưởng của Điện hạ, rồi cùng Người hành động.

Nhờ vậy, ta lần lượt báo cáo toàn bộ: tổ chức ấy, sào huyệt, số người. Hẳn giờ này bọn chúng đã bị truy bắt ráo riết.

…Vâng, ta không hề mảy may xúc động. Bởi từ đầu, đó vốn là giấc mơ viển vông. Và sau cùng, chúng chỉ là lũ lợi dụng Điện hạ để mưu cầu lợi ích cho bản thân.

Rồi, ta nhận một mệnh lệnh cuối: nếu Điện hạ can dự chính trị, ta phải tự tay kết liễu Người.

Nếu nói rằng ta không hề do dự thì là dối trá. Thú thật, ta từng nghĩ điều đó sẽ chẳng xảy ra. Ta tin rằng nhiệt huyết ấy chỉ là thoáng qua, Điện hạ thông minh, hẳn sẽ sớm nhìn rõ thực tại.

Thế nhưng, Người đã lao thẳng vào chính trường, thậm chí còn bắt tay cùng ma quốc. Hoàng cung bấy giờ hoảng loạn.

Khi chúng ta còn chưa kịp xoay xở, cuộc gặp của họ đã được sắp xếp—ta chưa từng ngờ Công chúa Hiyuki lại phóng khoáng đến vậy. Lệnh khẩn ta nhận chính là: nếu Điện hạ tiếp tục dẫn dụ hiểm họa ngoại bang, hãy giết Người.

Trong những ngày đó, nhìn tấm lưng vô tư của Điện hạ, ta không ngừng trăn trở: có thật ta phải dùng chính đôi tay này chấm dứt sinh mạng của chủ nhân?

Một người từng cúi đầu để bảo vệ ta, gọi ta là “bằng hữu chí thân”.

Trong ta dâng lên khao khát được thú nhận tất cả, xin được Người tha thứ.

Có lẽ, nếu khi ấy ta gục xuống, van nài:

“Kẻ hèn này không xứng với hai chữ tri kỷ! Xin Người hãy tự tay trừng phạt!”

…thì sẽ tốt hơn chăng?

Nhưng ta không thể. Một khi thất bại, danh dự của gia tộc Bertoni sẽ bị hủy hoại.

Dù phụ thân có thân thiết với bệ hạ đương nhiệm như nào đi chăng nữa,… Không, ngược lại, chính vì thế mà càng dễ bị kẻ trong triều vin cớ xử tội. Một gia tộc hạ đẳng như ta, bị bóp nát là điều quá dễ dàng.

Đúng thế, ta đã đem lòng tin của Điện hạ ra so sánh với sự tồn vong của nhà Bertoni… và lựa chọn phản bội.

May thay, Điện hạ chưa được sự viện trợ từ Xích Hoàng Triều trong vụ này, nên ta còn chút thời gian.

Đây chính là canh bạc cuối: hi sinh tiểu thư Angelica để buộc Điện hạ nhìn rõ sự chênh lệch giữa lý tưởng và hiện thực. Đồng thời, chứng minh cho Người thấy rằng, chính thần dân mà Người muốn bảo vệ lại có thể cướp đi người mà Người thương yêu nhất.

Ta dễ dàng sắp đặt và huy động kẻ trong dưỡng đường. Chúng đều là những thanh niên bất hảo vốn có sẵn vấn đề. Thuộc hạ ta chỉ cần gieo vài lời đầy vẻ chính nghĩa:

“Các ngươi vất vả đến mấy cũng chẳng đủ ăn, trong khi bọn hoàng tộc kia chẳng làm gì vẫn sống xa hoa. Chúng hưởng thụ từ chính thuế má của các ngươi, vậy thì đòi lại chẳng phải công bằng sao?”

Chỉ thế thôi, bọn chúng đã tin sái cổ.

Phải, bản chất con người vốn vậy. Chỉ cần gắn mác “việc đúng đắn”, thì dẫu có tàn nhẫn đến đâu, chúng vẫn sẵn sàng nhúng tay.

…Nhưng, có lẽ ta đã nhìn lầm Điện hạ. Dù trải qua biến cố ấy, Người vẫn chẳng từ bỏ. Cứ thế, tiếp tục tiến bước—và đây là kết cục.

◆◇◆◇

“Thế nào, ngươi đã thú nhận xong chưa?”

Nơi tư phòng Thái tử Acyl, trước linh cữu của chàng, Hiyuki vận y phục tay rộng thêu chỉ đỏ nổi bật trên nền hắc sắc, bình thản cất tiếng.

Ngày mai, thi hài sẽ được an táng tại lăng mộ hoàng thất dưới sự chứng kiến của đại giáo chủ thánh điện.

Đêm nay, vốn là thời khắc thị giả được phép ở cạnh chủ nhân lần cuối, nói lời vĩnh biệt.

Carlos quỳ bên linh cữu, mắt đỏ hoe, buông ra tất cả như trút bỏ gánh nặng. Khi cơn gió đêm khẽ lay rèm cửa, bóng dáng thiếu nữ tuyệt mỹ như ánh nguyệt hiển hiện nơi khung cửa sổ. Không ngạc nhiên, mà ông chỉ thấy nhẹ nhõm. Thế rồi, lời thú tội dồn nén bấy lâu cứ thế tuôn ra.

“Vâng… Điện hạ Hiyuki, Người có muốn trừng phạt ta chăng?”

Trước chất giọng vừa như mong mỏi vừa như van xin kia, Hiyuki chỉ khẽ hừ mũi khinh bạc:

“Tại sao ta phải làm thế? Đây là chuyện nội bộ của các ngươi. Bổn công chúa chẳng có lý do gì để làm thế.”

“Nhưng… chính ta là nguyên nhân khiến giới quý tộc có cớ đổ toàn bộ tội trạng lên đầu Điện hạ và đất nước Người. Ta là nguồn cơn, vậy chẳng phải đủ lý do để bị xử phạt sao?”

Carlos bật thốt trong vẻ cuống quýt hiếm thấy.

“Dù sao, ngươi cũng đâu phải kẻ tự tay sắp đặt. Cùng lắm chỉ là con rối nhận lệnh từ lũ ngu xuẩn đứng sau sân khấu thôi.”

Bị nói thẳng là chẳng có chút giá trị nào, Carlos nghiến môi, gương mặt méo mó.

Trong khi ấy, Hiyuki thong thả bước đến bên quan tài phủ đầy hoa hồng, lặng lẽ nhìn khuôn mặt yên giấc ngàn thu của Acyl.

“Ta vốn nghĩ hắn chỉ là một tên ngốc, ngờ đâu hắn lại giữ sự ngu ngốc đó cho đến phút cuối. Người ta thường bảo ‘cái chết có thể trị dứt sự ngu dốt’, ta cũng chẳng rõ có thật không nữa.”

Nàng thì thầm khe khẽ, đến mức Carlos chẳng thể nghe thấy. Rồi Hiyuki ngẩng đầu, nở nụ cười tinh quái:

“Ta muốn tiễn biệt hắn lần cuối, ngươi có thể quay mặt đi chăng?”

“À… vâng.”

Carlos thành thật bước tới sát tường, xoay lưng.

Xác nhận hắn không nhìn thấy, Hiyuki cúi xuống, áp gương mặt gần kề người quá cố. Một âm thanh khẽ khàng, ẩm ướt vang lên. Vài nhịp thở sau, nàng trở lại vị trí cũ.

“Ừm… thế là đủ. Phần còn lại tùy vào vận may của hắn.”

Carlos vội ngoảnh lại, lắp bắp:

“Người… Người sẽ hồi cung ngay ư?”

“Phải. Từ giờ sẽ rối ren lắm, ta cũng chẳng được phép nán lâu.”

Đoạn, nàng mỉm cười nhạo báng. Trong khoảnh khắc, hai chiếc nanh dài lóe sáng dưới ánh trăng.

“…Người thật sự không định trừng phạt ta sao? Ta đã thú nhận mọi tội lỗi, chuẩn bị sẵn tâm can đón nhận kết cục.”

“Đã bảo, đó không phải phận sự của ta. Ta chỉ muốn biết vì sao đường lui mà ta để lại bên thái tử lại bất ngờ đứt đoạn. Còn ngươi… mang gánh nặng này suốt đời, ấy đã đủ là hình phạt rồi.”

“……”

Hiyuki khẽ nhún vai:

“Mà thôi, nếu vận may của ngươi tốt, chẳng bao lâu sẽ có kẻ mang tư cách trừng trị ngươi tìm đến. Ai mà biết được.”

“Ý… Ý Người là sao?”

“Chỉ là khả năng thôi. Hiện giờ tầm ba mươi phần trăm. Còn lại… thì ngươi hãy cầu nguyện với thần linh của mình đi.”

Bỏ lại Carlos còn ngơ ngác, Hiyuki tiến về phía cửa sổ.

“Quả thực, các ngươi giống nhau đến lạ.”

“…Hả?”

“Gặp nghịch cảnh hay muốn chết, các ngươi rốt cục cũng chỉ biết tìm đôi tay kẻ khác để kết liễu. Dù miệng bảo không phải bằng hữu, song chẳng phải đây là thứ mà họ hay bảo—‘Đồng vũ chi điểu, tất tương tụ’ [note81230] hay sao?”

Carlos ngẩn người, đôi mắt mở lớn. Đến khi kịp hoàn hồn, bóng hình Hiyuki đã tan biến như ảo ảnh.

“…Bằng hữu…”

Tiếng thì thầm run rẩy bật ra từ miệng hắn, theo gió đêm bay ra ngoài khung cửa, rồi tan biến vào bóng tối mịt mùng.

◆◇◆◇

Ghi chú của tác giả:

Để biến đổi một con người thành Huyết tộc, “Phụ thân” phải truyền một lượng máu nhất định vào thân thể đối tượng. Vì vậy, âm thanh Carlos nghe thấy không phải tiếng hôn, mà là tiếng Hiyuki khẽ cắn vào gáy chàng. 

Ghi chú

[Lên trên]
Những người có tính cách, đặc điểm giống nhau thường có xu hướng tụ lại với nhau
Những người có tính cách, đặc điểm giống nhau thường có xu hướng tụ lại với nhau