Vol 3: Thú vương của vùng biên cương

Ngoại truyện 2 – Gai Hoa Hồng

2025-10-07

1

Thủ đô Alra của Cộng hòa Amitia.

Trên cao nguyên dưới chân Dãy núi Bạch Long hùng vĩ phía sau thành phố, hai bóng người đang giao đấu, thân ảnh họ quấn lấy nhau như đang khiêu vũ.

Một bên là người tộc Sư nhân với thân thể to lớn tựa tảng đá, cao hơn hai mét, khoác trên mình áo choàng xanh đậm. Mái tóc cùng bộ râu của ông đã bạc trắng như tuyết. Gương mặt khắc sâu những nếp nhăn của năm tháng, nhưng không hề phai đi vẻ uy nghiêm — ngược lại, chính tuổi tác lại khiến ông càng thêm trầm tĩnh và đáng kính.

Đối diện ông là một thiếu nữ trông chừng mười hai, mười ba tuổi, khoác trên mình bộ váy đen điểm hoa hồng đỏ nơi ngực. Mái tóc đen tuyền, đôi mắt đỏ thẫm, làn da trắng như sứ — dung nhan của nàng tựa như tác phẩm nghệ thuật được gọt giũa đến mức hoàn mỹ. Chỉ cần đứng yên thôi, nàng đã tỏa ra thứ ánh sáng khiến mọi ánh nhìn phải hướng về, một vẻ đẹp tuyệt diệu đến đáng sợ.

Trong tay nàng là thanh trường kiếm mảnh, trang trí bằng những đóa hồng — thanh Gilles de Rais.

Nếu nhìn từ ngoài, ai cũng sẽ nghĩ đây là một trận đấu phi lý: một cô gái mảnh khảnh, thấp hơn đối thủ đến sáu mươi phân, cân nặng chỉ bằng một phần ba, lại đang đương đầu với một chiến binh dày dạn phong sương. Ai cũng sẽ nghĩ — nàng sẽ bị nghiền nát trong chớp mắt.

Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.

Hai người đấu ngang sức — thậm chí, nhìn kỹ hơn, có thể thấy cô gái ấy đang dồn ép lão sư nhân từng bước.

◆◇◆◇

Mọi chuyện bắt đầu chỉ từ một câu trò chuyện thoáng qua.

“Nói mới nhớ, ta vẫn chưa rõ — bằng cách nào mà cô lại dồn được Animaru đến mức ấy?”

“Nếu ngài hỏi vậy thì… tôi chỉ chiến đấu bình thường thôi. Nếu thích, sao chúng ta không thử một trận?”

“Ồ, được thôi. Thử xem nào.”

Chính vì lỡ hứng khởi mà tôi đã đồng ý.

Và rồi… cả hai chọn một nơi vắng người, để có thể tung hết sức mà không e dè.

Tôi liên tục tấn công bằng lối đánh linh hoạt, đánh rồi lùi, đổi góc liên tục. Thế nhưng, dường như ông ta có mắt ở khắp người — mọi đòn tấn công của tôi đều bị né, bị đỡ, hoặc bị phản lại chỉ bằng một cú xoay cổ tay. Thanh Gilles de Rais liên tục bị trượt khỏi hướng chém, vì ông ta đổi góc của sống kiếm chính xác đến đáng sợ.

Và chỉ cần tôi sơ hở một khắc, cánh tay hoặc bắp chân sẽ bị bắt lại, rồi ngay lập tức bị ném bay ra xa.

Một lối đánh không cho phép dù chỉ một khoảnh khắc lơ là — đó chính là phong cách của Vua Thú.

Tôi không nhớ mình đã bị ném bao nhiêu lần. Mỗi lần tiếp đất, tôi đều chỉnh lại tư thế, bật ra sau để tạo khoảng cách. Và rồi tôi bật cười, vừa thở gấp vừa nói:

“Tôi đã gần như dùng toàn bộ trang bị và cường hóa rồi mà vẫn chỉ được đến mức này sao… Không hổ là người đã áp đảo Animaru.”

“Cô cũng không kém. Giống như đối đầu với bốn nỏ liên tục bắn từ bốn hướng. Cơ thể thì nhẹ như lông, ta ném chẳng ăn thua. Đã vậy, cô lại chẳng hề có sơ hở. So với thằng ngốc kia, cô còn khó chịu hơn nhiều.”

Ông ta nhún vai, giọng đầy ý cười mệt mỏi.

“Có lẽ đó là do tương khắc. Animaru quen cận chiến, nên hai bên chỉ lao vào va chạm. Kinh nghiệm, kiêu ngạo, cộng thêm việc không quen đối phó kỹ năng lạ… nên hắn thua là phải.”

Tôi gật đầu, thử phân tích lại. Nghe xong, Vua Thú mỉm cười — nụ cười của người thầy thấy học trò hiểu đúng ý.

“Chỉ cần một trận ngắn mà đã nhìn ra chừng ấy — quả là đáng nể. Sao cô không làm đồ đệ của ta sau trận này? Dù nói thật, ta mới là kẻ nên cúi đầu xin.”

“Hm~m, thật lòng mà nói… tôi chẳng mấy hứng thú với việc ‘muốn mạnh hơn’ đâu.”

Sức mạnh và những thứ tương tự vốn chỉ là tương đối. Càng lên cao, đỉnh núi lại càng xa. Với năng lực hiện tại, tôi đã quá đủ để sống yên trong thế giới này.

Vua Thú gật gù, tỏ vẻ hài lòng.

“Phải rồi. Khao khát sức mạnh là chuyện của kẻ yếu. Kẻ thật sự mạnh sẽ không còn quan tâm đến nó nữa. Cô nói đúng… Nhưng mà, trước mắt ta lại thấy một viên ngọc thô sáng rực, không thể không muốn mài giũa.”

Giờ Lubbock có vẻ đã trở thành kẻ địch rồi. Ít hay nhiều, tôi cần cố gắng hơn để đánh bại hắn.

Ngay lúc ấy, khuôn mặt của Maroudo, Joey, và gã Thú vương kế nhiệm mà tôi chưa được gặp bất chợt hiện qua tâm trí tôi.

“Nếu vậy, sau khi tôi dàn xếp xong chuyện vương quốc Cres, ngài có hứng làm ‘giảng sư võ thuật’ cho Xích Hoàng Triều chứ? Có vài người đang cần một thầy tốt.”

“Được thôi, ta nhận. Dù kết quả bên Cres ra sao cũng mặc. Nhưng có lương không đấy?”

“Ngài muốn gì cũng được — cung điện, vàng bạc, mỹ nhân…”

“Những thứ đó chỉ vướng chân người già. Ba bữa ngon mỗi ngày với rượu tốt là đủ.”

Lời ông khiến tôi nhớ đến con sư tử ngủ trong chuồng ở sở thú — oai nghi nhưng bị giam hãm.

“Như vậy chẳng phải sẽ khiến nanh vuốt ngài bị gỉ sao?”

“Ta không yếu đến thế đâu.”

“Vậy thì… có lẽ đã đến lúc ngài nên tung ra tuyệt kỹ của mình rồi chăng?”

Vua Thú nở nụ cười dữ tợn, lần đầu tiên chủ động ra tay. Cú đấm trung bình, nhanh — nhưng trong mắt Huyết Tộc Công Chúa như tôi, vẫn là chuyển động chậm rãi. Tôi nghiêng người tránh—thì thân thể bỗng loạng choạng. Cú đấm đổi hướng giữa chừng, lệch mất một nhịp, rồi bất ngờ đập trúng hông tôi.

“Khặc…!”

Một luồng chấn động lạ xuyên qua cơ thể. Cú đánh ấy hất tôi bay đi vài mét, lăn qua mấy bụi cây. Tôi bật dậy, nhưng đôi chân run rẩy, hơi thở dồn dập.

Mở cửa sổ trạng thái — HP đang tụt dần. Không có trạng thái bất lợi nào, nghĩa là không phải độc. Chẳng lẽ là sát thương “xuyên nội thể”?

Vậy ra đây chính là tuyệt kỹ của Vua Thú sao.

“Thế nào? Cảm giác bị đánh trúng bằng Nội Lực đấy.”

“Thú vị thật. Tích lũy kỹ năng quả không thể xem thường.”

“Còn nhiều biến hóa khác nữa. Cô có muốn nếm thêm để học hỏi không?”

“Thôi, đau lắm. Mà…”

“Hử?”

“…chỉ cần một lần là đủ để tôi hiểu nguyên lý rồi.”

Ông ta nheo mắt, không rõ có tin hay không.

“Vậy cô định đối phó thế nào?”

“Trước hết… Gai Hoa Hồng.”

Tôi khẽ niệm. Những dây hồng từ giáp tay Steel Rose tách ra, bò dọc mặt đất, quấn thành một vòng tròn quanh tôi.

“Hừm.”

Vừa khi Vua Thú bước vào vòng, dây gai bật dậy như có linh tính.

“Gai đó có độc, ngài nên cẩn thận.”

Ông nhíu mày.

“Đừng nói là cô nghĩ chỉ cần giữ khoảng cách là an toàn nhé?”

Tôi không đáp — hay đúng hơn, không thể.

Vua Thú khẽ nhún vai, giả bộ thất vọng — rồi tung cùng lúc năm chiếc trảo sắt.

Những dây hồng lập tức dựng tường, đánh bật tất cả. Nhưng ông đã lợi dụng khoảnh khắc tầm nhìn bị che khuất, phóng thẳng vào mặt trước nơi mật độ dây thưa nhất.

Cả rừng gai quất tới như cơn bão, nhưng những đòn tấn công trộn lẫn hư thực của ông đều tránh được.

“Kết thúc rồi.”

Quyền phải của ông đâm thẳng vào bụng tôi —

…nhưng ngay khi đầu nắm tay chạm da,

“―Cái gì!?”

Cơ thể tôi biến mất. Tôi đã đứng trên chính cánh tay đang duỗi ra của ông, và cùng lúc đó, mũi chân tôi quét mạnh lên cằm.

Nhưng Vua Thú kịp phản xạ, lùi lại, quét ngang một cú đấm khác.

Cú đấm đổi hướng giữa chừng, nhưng… vẫn chỉ đánh vào khoảng không.

“!?”

Lợi dụng khoảnh khắc ấy, tôi bật chân như lò xo, quét ngược từ dưới lên. Vạt áo bụng ông bị rách toạc, nhưng thay vì giận, ông chỉ lùi lại, mỉm cười đầy khâm phục.

“Ta tưởng cô chỉ nói miệng, nhưng quả nhiên cô đã nhìn thấu kỹ thuật của ta. Làm sao cô làm được vậy?”

“Hm… nói sao nhỉ, hơi mệt một chút.”

Tôi nhăn mày, tay xoa trán.

“Song tư duy.”

“Ồ, chiêu mà gã kỵ sĩ dùng Cửu Kiếm từng thi triển?”

“Bắt chước thôi. Trước kia Lubbock từng dạy mẹo, nhưng tôi cần vài giây chuẩn bị và chỉ duy trì được vài phút.”

Tôi khẽ cười. Và cũng vì vậy, nếu không dùng nó, tôi chắc không thể theo kịp ông ta.

“Còn cú đánh Nội Lực vừa rồi — chẳng phải ảo thuật gì cả, mà là cách chồng nhiều tầng lực nặng trong khoảnh khắc ngắn, đúng chứ?”

Vua Thú cười — nụ cười của người bị bắt bài.

“Bởi vậy nên giữa các đợt có độ trễ nhỏ, tôi chỉ việc lợi dụng độ trễ đó phản công. Và cú ‘biến hướng’ của ngài thật ra là loại bỏ động tác thừa, nên nhìn mới như di chuyển sai hướng ban đầu.”

“Chỉ bằng một lần trúng đòn mà cô đã phân tích được đến thế — thật đáng kinh ngạc!”

“Tôi không thiên tài như Lubbock. Chỉ là cố hết sức nên mới được thế này thôi.”

Tôi cảm giác tôi như gì cũng biết nhưng chẳng cái nào xuất sắc cả.

“Heh, thiên tài thì chẳng thú vị gì. Dạy họ cũng vô ích. Mà này — cô còn muốn đấu tiếp không?”

“Không, dừng ở đây thôi. Hơn nữa, đầu tôi sắp nổ rồi. Tiếp theo để khi tôi trở về từ vương quốc Cres.”

Tôi thu thanh kiếm vào không gian chứa đồ, rồi chợt nhớ ra điều gì đó.

“Nhân tiện… kẻ kế vị của ngài, sức mạnh của hắn tới mức nào?”

“Hừm…” — Vua Thú trầm ngâm, những nếp nhăn trên trán sâu thêm.

“Có tiềm năng. Nhưng hiện giờ… nếu đấu bình thường, có lẽ cầm cự được khoảng hai phút trước cô. Tạm thời, ta đánh giá thế.”

“Vậy à… Nếu ngài chưa chắc, tôi sẵn lòng giúp thử. Nếu hắn chịu được ba phút trước tôi, xem như đủ tư cách.”

Ông gật đầu, nghiêm túc một cách đáng sợ.

“Phải. Kẻ yếu đến mức đó, ta cũng chẳng công nhận làm người kế vị. Cứ hành hắn bao nhiêu tùy thích.”

…Đúng là cha sư tử có khác, thật sự đẩy con xuống vực sâu cho tự trưởng thành.

“Thật ra, tôi vẫn mong có thể giải quyết mọi chuyện bằng đối thoại.”

Tôi nói vậy, nhưng cũng hiểu — với giống loài tôn thờ sức mạnh như thú nhân, “đối thoại” có lẽ là điều xa xỉ.

Tôi chỉ có thể khẽ nhún vai, tưởng tượng về trận chiến sắp tới.