Vol 1: Cõi Tái Sinh

Ngoại truyện 1 – Người Bề Tôi Trung Thành

2025-09-19

2

Trong Xích Ngọc Thành, ở một góc quán rượu, có một gã da xanh cao hơn ba mét (thoạt nhìn chẳng khác nào một cây xương rồng, với chùm thường đằng mọc trên đầu thay cho tóc).

Bên cạnh hắn là một chiến khuyển cao hơn hai mét (trên lưng và trán mọc ra những thanh kiếm cong dài gần một mét) đang càu nhàu bên chiếc cốc của mình.

“—Khốn kiếp, cái con rắn đó, định bám váy Công chúa mà vênh váo tới bao giờ?!”

“…Thì cũng chẳng còn cách nào. Ngay từ đầu, sức mạnh của hắn đã không phải bàn cãi. Đến mức phải Công chúa cùng cả đám siêu phàm và Ma vương—tổng cộng hơn một trăm năm mươi người—hợp lực mới hạ nổi hắn, thì thực lực đã được chứng thực rồi. Chính thế nên Người mới chịu bỏ ra một khoản khổng lồ để đem hắn về dưới trướng. Chắc ngươi cũng đâu có quên chuyện đó ha?”

“Bởi thế mới tức! Thế mà hắn dám vênh váo, làm như mình mới là trung thần số một bên cạnh Công chúa ấy!”

Rầm!

Con chiến khuyển đập mạnh cái cốc xuống bàn, như thể muốn nghiền nát một kẻ thù không đội trời chung.

“Ba trăm năm! Ba trăm năm trời chúng ta kề vai sát cánh, chưa từng rời Công chúa lấy một ngày! Thế mà thằng thối tha kia, cùng lắm thì năm chục sáu chục năm bên cạnh Người, đã dám hống hách chèn ép chúng ta!”

Đối với Hiyuki, cô vốn chẳng thể nào cảm nhận sự khác biệt giữa thời gian trong game và thế giới thực mà bọn họ ý thức. Nhưng với họ, thì đúng là đã gắn bó bên cô suốt ba trăm năm.

“Nhưng mà, nhìn cái cách hắn tận tâm tận lực—”

“Ngươi về phe hắn à?!”

“Không, ta có bênh ai đâu… Mà thôi, chẳng phải ngươi say rồi sao?”

“Thứ nhạt nhẽo này thì say làm sao được! Với lại, chính ngươi cũng uống đấy thôi?! Ta thấy rõ rành rành chứ không phải nước lã!”

“Vốn dĩ, hệ thảo của ta miễn nhiễm độc tố lẫn dược tính. Nên rượu chè làm sao khiến ta say được.”

Lúc đó, một thiên sứ sáu cánh bưng ba chiếc cốc đến—Mikoto.

“Ồ, xem hai người cao hứng nhỉ, ngài Iki, ngài Soujyu.”

“À, chẳng phải một trong [Tứ Thiên Ma Vương], Mikoto đó sao.”

Cả hai vội đứng bật dậy khi Mikoto đặt cốc xuống bàn.

“Thôi nào, cứ thoải mái. Dù danh hiệu có khác, nhưng ba chúng ta đều gia nhập cùng thời, hãy đối xử như bình thường. —Vả lại, vốn dĩ [Thất Hung Thú] ban đầu phải là [Cửu Hung Thú], tính từ ngài Iki đến ngài Kokonoe. Chỉ tiếc là hai người đã từ chối. Ngài Susa luôn than thở về điều đó. Ba người cùng khởi đầu, giờ lại kẻ ở kẻ đi.”

“Hừm… nhắc làm gì. Chúng ta chỉ được chọn vì… thâm niên thôi.”

“…Chúng ta cũng có tự trọng của riêng mình chứ.”

Mikoto lẳng lặng đưa cốc cho hai kẻ đang sầm mặt.

“Ồ ồ, đây là rượu sữa ngựa à! Cảm ơn nhé.”

Soujyu cười toe toét, trái lại Iki thì đang ngà ngà say, tự nhiên lại chùng xuống.

“Rốt cuộc thì, so với Susa và những kẻ khác đã tiến hóa thêm hai ba lần, chúng ta chỉ là đồ vô dụng, bỏ lỡ cơ hội tiến hóa quan trọng. Sao dám đứng trước Công chúa chứ…”

Nói rồi, hắn tu nốt cốc rượu.

“…Ngươi vẫn còn bận tâm à? Tiến hóa chỉ giúp tăng thêm chút năng lực thôi, trong chiến đấu cái quan trọng là—”

“Thôi đủ rồi. Bài giảng cũ rích ấy ta nghe suốt nhàm tai. Chúng ta hài lòng với vị trí hiện tại.”

“À… mà nhắc mới nhớ. Công chúa bây giờ đang vi hành nơi hạ giới thì phải?”

Nghe Soujyu hỏi, Mikoto khẽ cười gượng.

“Dù ở đâu, thế giới này vẫn đầy rẫy mạo hiểm giả. Sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc, nên Người muốn tận mắt xem sức mạnh mạo hiểm giả ở đây ra sao. Vì vậy, Người đã đến hội mạo hiểm giả.”

“…Mạo hiểm giả à.”

Giọng Iki vang lên đầy cảm khái.

“Nhắc mới nhớ, lần đầu chúng ta được Công chúa thu nhận, Người cũng là một mạo hiểm giả.”

“Ừ, ngay sau đó thì ba chúng ta mới bắt đầu phò tá Người.”

Cả ba cùng chìm vào hồi ức, đắm trong nỗi hoài niệm.

“À phải rồi…”

Mikoto chợt nhớ ra điều gì, “Công chúa muốn gặp hai người đấy.”

”Cái—cái gì?!”

Cả hai lập tức nhào tới, dồn Mikoto vào sát vách.

“Công… Công chúa muốn gặp bọn ta?!”

“Th-thật sao? Người vẫn chưa quên bọn ta ư?!”

“Tất nhiên. Lúc ta giới thiệu Thất Hung Thú, Công chúa liền hỏi: 『Iki và Soujyu đâu?』…”

“O… ồooooooooo……”

“Công… Công chúa… Người còn nhớ đến những kẻ hèn mọn như chúng thần này…”

Hai kẻ thô lỗ ấy rơi nước mắt như mưa.

“Ta còn đáp: 『Cả hai vẫn khỏe mạnh』 Người mừng lắm, bảo nhất định muốn gặp lại.”

Đến lúc này, lời chẳng thể lọt vào tai hai gã đang gào khóc.

“Rồi ta còn nói thêm: 『Hơn nữa, họ vẫn khổ luyện, quyết không thua kém gì các Ma tướng của Hội Bàn Tròn.』 Nghe vậy, mắt Công chúa long lanh, xúc động thốt lên: 『Hai người đó, tận tâm đến thế ư…!』”

Ngay tức khắc, hai kẻ đang khóc òa bỗng dừng lại, nhìn nhau, gương mặt trở nên kiên định, rồi cùng gật đầu.

“Mikoto, tiền để ở đây. Xin lỗi, nhờ ngươi thanh toán giùm.”

“Hử? Hai người có việc gấp sao?”

“Bọn ta quyết rồi! Nhất định sẽ rèn luyện thân thể đến mức tận cùng, trước khi diện kiến Công chúa.”

“Đúng thế, sẽ cho Người thấy sự tận tâm của chúng ta không thua kém bất cứ ai!”

Nói đoạn, cả hai phấn chấn rời quán, để lại Mikoto nhấp một ngụm rượu, khẽ mỉm cười hài lòng.

Sau này, sau khi đã luyện tập đến cực hạn, Iki và Soujyu một lần nữa đoàn tụ cùng Hiyuki.

Không cần phải nói, Công chúa đã hét toáng lên vì ‘vui sướng’ (?) khi thấy họ.