Vol 2: Biến cố ở Vương Đô

Ngoại Truyện 1 – Các Ma Tướng

2025-09-29

5

Đây là một sự kiện xảy ra vài ngày trước khi tiểu thư Hiyuki khởi hành đến hoàng đô, cùng với Mikoto.

Trong khoảng thời gian vài ngày ấy, một bầu không khí bất an đã bao trùm khắp Xích Ngọc Thành. Nhưng đặc biệt trong hôm nay, có thể gọi là ngày X, căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm.

Từ sáng sớm, đám thuộc hạ — nhất là đám nam nhân — chẳng thể giữ bình tĩnh, ngược lại còn trở nên xao động, liên tục nhìn nhau với ánh mắt ngờ vực. Tất cả đều vì chung một nữ thần, đó là Hiyuki.

Cuối cùng, đến cả các Ma Tướng trong Hội bàn tròn cũng bắt đầu thảo luận với nhau bằng những ngôn ngữ hình thể vô nghĩa. Ban đầu Mikoto và Utsuho, hai trong số Tứ Đại Thiên Ma Vương, vốn chỉ định lặng lẽ quan sát, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể bỏ qua và quyết định đi hỏi người duy nhất có thể chấm dứt tai họa này — tối thượng quân chủ, Hiyuki.

◆◇◆◇

Mặc dù trong lòng cực kỳ miễn cưỡng, nhưng vì nghe nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc, tôi đành phải bước vào đại sảnh. Nơi đó, mười ba Ma Tướng đã ngay ngắn xếp hàng chờ sẵn.

Dù tất cả đều quỳ xuống, nhưng cơ thể chúng chẳng hề nhỏ bé lại. Kích thước của chúng vốn đã vượt xa so với trong game nguyên bản, vài đứa lại có hình thể liên tục biến đổi, cho nên dù tôi thường xuyên gặp mặt, mỗi lần đứng nhìn từ xa vẫn thấy rối mắt đến mức chóng mặt.

Phải nhắc lại, cả mười ba Ma Tướng đều là boss dungeon cấp 110–130. Trong khi cấp tối đa của người chơi chỉ là 99, thì sức mạnh của chúng vượt trội khủng khiếp (thực tế, chỉ số còn gia tăng thêm tùy theo số lần tái sinh 0→1→2→3, tương đương cấp độ 250 trên thực tế).

Nói ngắn gọn, bọn chúng là quái vật đúng nghĩa.

Nếu so sánh, một mob thường cùng cấp thì người chơi còn có thể solo. Nhưng để hạ gục một con boss, người ta phải dư ra ít nhất 20–30 cấp mới an toàn. Còn bọn này, ngay cả khi hội đồng người chơi cùng nhau tấn công cũng phải vất vả lắm mới hạ được. (Thời đó, tôi phải lấy số đông đè level thì mới bắt được chúng)

Thật tình mà nói, cho dù chỉ đối đầu với con yếu nhất trong số chúng, thì cho tôi trang bị hoàn hảo và một đống potion, có khi cũng phải giằng co vài giờ đồng hồ mới mong thắng nổi… mà nếu giữa chừng có thêm đám mob khác chen vào, chắc chắn tôi sẽ chết không kịp ngáp.

Hơn nữa, mấy kỹ năng diện rộng 16×16 ô kiểu instant-death (chết ngay lập tức) của chúng lại là khắc tinh hoàn toàn với lối chơi đánh–chạy mỏng manh của tôi.

―Mà thật ra, từng có một quái nhân có thể solo nghiền nát hết boss dungeon, được admin ban cho danh hiệu “Độc Quân” (One Man Army). Và vâng, gã chính là guild member của tôi đấy!!

…Thế nên tôi hiểu rất rõ ràng sự nguy hiểm của việc dây vào bọn Ma Tướng này.

Chỉ cần một cú gõ nhẹ vào trán thôi cũng đủ tiễn tôi về gặp ông bà. Về cơ bản, chỉ nói về dáng vẻ bên ngoài của chúng thôi cũng rất xứng với cái danh ‘boss hầm ngục’, chúng to khủng khiếp.

Kẻ nhỏ nhất dài cỡ mười mét, kẻ lớn nhất lên đến năm mươi mét (dĩ nhiên, lúc vào đại sảnh thì bọn chúng phải tự thu nhỏ lại). So với đám “quái vật”, bọn chúng giống hệt một đoàn tà thần đến để hủy diệt nhân loại thì đúng hơn.

Quả thực, có lẽ admin khi thiết kế đã cố tình làm trò đùa. Toàn bộ bọn chúng đều lấy nguyên mẫu từ các tà thần, ác ma trong thần thoại khắp thế giới.

Nào là Demogorgon — thân thằn lằn, đầy xúc tu và hai đầu khỉ đầu chó;

Pneeph Taal — làn sương đen đặc quấn xúc tu;

Gonggong — mãng xà mặt người tóc đỏ… Để mấy thứ đó tồn tại ngay trước mắt ngoài đời thực thì chẳng vui chút nào cả.

Chỉ cần nghĩ đến Cthulhu Mythos, lẽ ra tâm trí tôi đã phải sụp đổ rồi. Nhưng xem ra tinh thần tôi vẫn ổn… hay có khi đã hỏng từ lúc nào mà tôi chẳng nhận ra?

Vì thế nên vừa bước vào phòng, tôi đã ngó nghiêng khắp nơi tìm đường thoát hiểm.

Ngay sau ghế ngồi của tôi có một cánh cửa khổng lồ để ra vào, mỗi lần mở phải nhờ đến cả Tengai và Kokuyou dùng sức kéo hai cánh ra. Nhìn nó, trong đầu tôi chỉ vang lên câu “Hỡi ai bước vào đây, hãy vứt bỏ mọi hy vọng”.

Thôi xong, có lẽ nếu lúc chạy trốn mà chọn lối đó thì chẳng bao giờ kịp thoát.

Còn ở bên trái tôi có ba hành lang, đều nằm trong tầm mắt. Nếu chạy hết tốc lực, chỉ mất hai giây là thoát tới cái gần nhất… nhưng đáng tiếc, hôm nay tôi lại đi giày cao gót 5cm. Chạy nhanh? Quên đi.

Nếu cởi giày ra để chạy chân trần thì chắc mất thêm vài giây, và vài giây ấy chính là ranh giới giữa sống và chết. Lẽ ra trước kia tôi nên tập chạy bằng giày cao gót thì tốt biết mấy.

Đang mải suy nghĩ, thì trong số mười ba Ma Tướng, Ikaruga — kẻ có hình dáng nhân loại, da đen, tóc trắng trùm khăn, hiện thân của Umr-at Tawil (một biến thể từ Yog-Sothoth trong Cthulhu mythos) — bước ra làm đại diện.

“Hạ thần xin kính cẩn hành lễ trước sự hiện diện của Chủ nhân Hiyuki, vị chúa tể xứng đáng với thiên thượng. Hôm nay, mười ba Ma Tướng có mặt đông đủ, thật là vinh hạnh vô cùng.”

Vừa nói, hắn vừa cúi rạp người. Đứng bên hàng của tôi là Tengai, Mikoto, tôi, rồi đến Utsuho và Kokuyou. Lẽ thường thì Tengai phải lên tiếng, nhưng hôm nay hắn lại phụng phịu im re. Thay vào đó, Mikoto mở miệng:

“Ngẩng đầu lên, các ngươi được phép nói chuyện trực tiếp với Công chúa.”

Ơ…?

Bình thường nhiệm vụ đó là của Tengai mà? Sao hôm nay hắn lại đứng trơ ra với cái mặt xị thế kia?

Ikaruga liếc qua, rồi nhìn tôi, rồi chuyển sang Tengai và Mikoto:

“Vậy thì, xin thất lễ, nhưng chúng thần đang ở trong tình huống cần xác nhận cùng Công chúa. Với tư cách đại diện, thần xin được hỏi. Công chúa, có phải tin đồn rằng người đã dành ân huệ đặc biệt cho một cá nhân duy nhất trong sự kiện sắp tới là sự thật?”

Chết tiệt!! Nếu nói “sự kiện” lúc này thì chắc chắn là vụ tôi sẽ dẫn ai đi cùng đến hoàng đô vào ngày mai.

Lần này, sau khi nghe lời khuyên của hội trưởng Collard, tôi quyết định chọn Mikoto. Tôi đã báo cho bản thân Mikoto và Tứ Đại Thiên Ma Vương, nhưng còn lại đám Ma Tướng bàn tròn thì khỏi nói, chắc chắn chẳng vui vẻ gì. Khác nào tôi tuyên bố chọn Mikoto thay vì bọn chúng.

Lần trước, tôi đã chọn Tengai làm bạn đồng hành. Đám Thất Hung Thú lúc đó gào ầm lên, nhưng thôi, chuyện cũng qua rồi. Gần đây tôi lại cho chúng nghỉ dưỡng khi tôi đi khảo sát dungeon ngoại ô Alra City.

Dù vậy, vẫn không hay khi cứ bỏ mặc chúng, nên tôi đã phái chúng đi sửa chữa dungeon bị phá nát thành tro bụi sau khi tôi càn quét.

Mà cũng tại lần ấy, Utsuho kêu chán nên Kokuyou đập luôn tường tiến thẳng tới phòng boss Hydra năm đầu — nên mới thành ra thế này.

May mà giờ chúng không có mặt trong lâu đài, nếu không chắc còn loạn nữa.

Nhưng giờ phải làm sao với mười ba tên tà thần này giờ? Lần này yêu cầu rõ ràng là “hình dạng thiếu nữ nhân loại”, mà trong đám này thì chẳng có ai hợp, nên đành phải gác lại thôi.

Mà nói thẳng ra, nếu tôi bảo thật, chắc chắn sẽ có kẻ nổi điên rồi đập tôi chết queo luôn.

“……..”

Trong lúc tôi còn phân vân, Tengai bỗng bước lên, nghiêm giọng:

“Đừng nghi ngờ vớ vẩn nữa! Toàn là suy diễn ngu ngốc!”

Ngay lập tức, ánh nhìn của mười ba Ma Tướng liền trở nên hằm hằm.

“―!?”

Đ-đáng sợ quá…!! Bị cả đám tà thần dồn ánh mắt khát máu, tôi suýt ngất xỉu.

Đến khi lấy lại ý thức, thì đã thấy Tengai cùng mười ba Ma Tướng cãi nhau ầm ĩ.

“Ta đã nói rồi, đó là huyết tế phẩm cho Công chúa!!”

“Ngươi thường đâu có cái bộ mặt phởn phơ thế kia?”

“Hơn nữa đó là máu của một pháp sư có linh lực cực mạnh! Công chúa đã vui lòng tiếp nhận, nên ta―”

“Láo! Ngươi mới là kẻ được nhận ân huệ riêng phải không!?”

“Đã bảo không phải rồi, nghe không hả!?”

◆◇◆◇

“…họ đang nói cái gì thế?”

Nghe tôi hỏi, Mikoto thở dài một hơi, như dồn hết tâm can.

“Hôm nay là ngày 14 tháng 2 theo lịch của ma tộc — tức Valentine. Sáng nay, khi thấy ngài Tengai đi ngang mang theo một chiếc hộp, bắt đầu từ mười ba Ma Tướng, rồi đến cả đám nam nhân trong thành, tất cả đều náo loạn, tự hỏi liệu có được Công chúa ban cho chocolate hay không…”

“Đàn ông thật là… Chuyện vớ vẩn mà cũng gây náo loạn được.”

Utsuho chán chường quay mặt đi, giọng đầy bất lực.

………….Hả?

Valentine…? Tôi cứ tưởng có vấn đề trọng đại nào cơ, hóa ra nguyên nhân chỉ là vậy? Hơn nữa, mấy tên tà thần, ác ma này cũng hứng thú với mấy trò trao đổi quà kiểu đó sao? Có gì sai sai rồi…

Cực kỳ bối rối, tôi quyết định tạm lánh, để mặc cho cuộc cãi vã nóng lên thêm.

Cuối cùng, nhờ Mikoto cùng vài người giúp, tôi đã phải vào bếp làm một lượng chocolate khổng lồ rồi phát cho từng kẻ một. Nhờ thế sự việc mới yên ổn.

…Chỉ có điều, quà đáp lễ vào White Day tháng sau chắc sẽ khủng khiếp lắm đây.