Vol 2: Biến cố ở Vương Đô

Chương 9 – Ngay Trước Trận Quyết Chiến

2025-09-30

1

Cuộc tranh chấp giữa Xích Hoàng TriềuVương quốc Amitia được quyết định đơn phương bởi đám thượng tầng của Amitia, chúng quyết định một cách áp đặt, bỏ qua mọi thủ tục thông thường như chỉ trích lẫn nhau, đàm phán bổ sung, thương lượng ngầm, hội nghị các bên liên quan hay tìm kiếm thỏa hiệp.

Cuối cùng, nó biến thành một cuộc chiến toàn diện tại khu vực tiếp giáp với vương quốc, cao nguyên Aquira—hay đúng hơn là họ chẳng còn lựa chọn nào khác.

Về phía tuyên bố chiến tranh—theo lời công bố chính thức, lý do là vì Xích Hoàng Triều đã cử sát thủ ám hại tam hoàng tử Acyl Claude Amitia. Đây là lý do đủ để dựng cờ hiệu triệu chiến tranh—thì phản ứng từ phía Hồng Đế Quốc là:

Nếu thực sự muốn chiến tranh thì chúng ta sẵn sàng tiếp nhận. Chúng ta sẽ kiên nhẫn chờ cho đến khi các ngươi chuẩn bị xong, kẻ nào muốn chết thì cứ tiến lên.

Đó là tuyên ngôn của Nữ hoàng Xích Hoàng Triều. —Thực tế, cũng có người cố gắng làm cầu nối giữa đôi bên, chính là Collard, hội trưởng thành Alra. Ông đã gửi đi một bức thư đầy ngôn từ hoa mỹ bóng gió, nhưng… mọi việc kết thúc mà không hề có cuộc thương lượng nào, mọi thứ trực tiếp trượt dài thành chiến tranh toàn diện.

Trước phản ứng hoàn toàn đi ngược lẽ thường quốc tế đó, ngay cả bên phía Amitia cũng không giấu nổi vẻ bàng hoàng. Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, tại cao nguyên Aquira kề cận, vô số quái vật xuất hiện như thể từ trời rơi xuống. Rõ ràng tất cả đều nằm dưới quyền chỉ huy của Xích Hoàng Triều, khiến Amitia phải thừa nhận lời nữ hoàng không hề là phóng đại.

Để đối phó, họ vội vàng tập hợp lực lượng trong nước—trong khi đó, phía Xích Hoàng Triều giữ đúng lời, “sẽ kiên nhẫn chờ đối phương chuẩn bị xong.” Họ không tấn công, cũng chẳng cướp bóc, chỉ lặng lẽ chờ đợi—và cuối cùng, Amitia đã gom góp được một binh lực gấp nhiều lần kẻ địch.

Cụ thể, tổng binh lực Amitia như sau:

- Tổng chỉ huy: Bá tước Giovani Antonio, thành viên của Thượng viện quý tộc.

- Quân chính quy của hoàng gia: khoảng 5.500 người.

- Kỵ binh liên minh chư hầu: khoảng 3.500 người.

- Bộ binh hỗn hợp (giáp binh và cung thủ): khoảng 10.000 người.

- Lính đánh thuê và mạo hiểm giả: khoảng 2.500 người.

- Dân binh tình nguyện: khoảng 12.000 người.

- Pháp sư đoàn: 150 người.

- Giáo sĩ được Thánh giáo Aeon phái tới: 70 người.

- Át chủ bài của vương quốc: 13 kỵ sĩ long binh cưỡi wyvern.

Tổng cộng vượt xa 30.000 quân, một lực lượng hùng hậu hiếm thấy trong nhiều năm.

Khẩu hiệu chung của họ là:

“Thiên phạt giáng xuống lũ quái vật đã sát hại hoàng tử Acyl Claude!”

◆◇◆◇

“…Vậy là bọn chúng xuất quân dưới danh nghĩa báo thù cho hoàng tử Acyl. Ngươi nghĩ sao, Maroudo?”

Bầu không khí hiện tại lại hoàn toàn thiếu căng thẳng, khác hẳn không khí của một trận quyết chiến (ít nhất là từ phía Amitia). —Từ nãy đến giờ, đám thuộc hạ vẫn đang chơi oẳn-tù-tì để giành quyền đi tiên phong.

Thỉnh thoảng vang lên tiếng hò reo phấn khích, rồi lại là tiếng rên rỉ của kẻ thua, kèm theo thân thể khổng lồ ngã rầm xuống đất (nghe như động đất thật sự, cầu mong bọn họ dừng lại).

Thậm chí còn có cả tiếng cãi vã kiểu, “Ngươi ra chậm hơn ta!”, hay “Ta sẽ ra Bao!”—những màn mặc cả như trẻ con.

Tôi quay sang hỏi kẻ đang đứng cạnh mình nhưng không tham gia, một kỵ sĩ khoác giáp toàn thân—song thay vì đội mũ sắt lại mang mặt nạ quỷ đỏ—mái tóc vàng hung đỏ rực. Dù trông như người, nhưng làn da trắng xanh kia đã tố cáo thân phận—một Ma cà rồng, một đồng tộc của tôi.

“Nếu hoàng tử nghe thấy cảnh này, e rằng ngài ấy sẽ khóc vì sung sướng mất.”

Kỵ sĩ kia đáp với giọng dửng dưng, nhún vai.

“Thế còn ngươi?”

“Thần chẳng có cảm xúc gì đặc biệt. Hiện giờ, thần chỉ là thanh gươm trong tay công chúa.”

“—Ngươi dẻo mồm quá đấy. Chú ý lời lẽ, Maroudo. Dù là người trong gia tộc công chúa, ngươi vẫn chỉ là lính mới.”

Nghe lời cảnh cáo khó chịu từ Tengai, Maroudo cung kính cúi đầu xin lỗi:

“Thứ lỗi cho ta, Thủ lĩnh Tứ Thiên Ma Vương, đại nhân Tengai.”

Thái độ thì kính cẩn, nhưng sau lớp mặt nạ kia đang mang vẻ mặt gì thì không ai đoán được. Tengai nheo mắt, như muốn dò xét thực tâm hắn.

Tôi lại lên tiếng xác nhận:

“Ngươi chắc chắn chứ? Nếu muốn, ta có thể đưa ngươi trở về nơi ở cùng với em gái ngươi.”

“Thần không tìm thấy em gái mình ở thế giới đó. Có vẻ nàng đã không đến cùng nơi với ta. Thế nên, được ở gần công chúa—người thần kính trọng và yêu mến—đã là hạnh phúc bất ngờ đối với thần rồi.”

“…Tất nhiên. Ngươi không cần phải nói một điều hiển nhiên như vậy. Maroudo, có lẽ lòng kính ngưỡng của ngươi đối với công chúa vẫn còn chưa đủ sâu.”

Tengai khịt mũi, song sự cảnh giác dành cho Maroudo đã dịu bớt, thậm chí đôi khi còn để lộ chút ôn hòa.

Maroudo lại cúi đầu xin lỗi, rồi khi ngẩng lên nhìn tôi, khóe môi hắn nở một nụ cười lạ lùng.

“Thực ra, lúc mới đặt chân đến đây, thần cứ ngỡ mình đã lên thiên đường, a—… không ngờ nghi thức lại có hiệu quả đến vậy…”

Hắn đưa tay chạm vào vết tóc mái chưa kịp khô mà lẩm bẩm.

“Uwaaahhh!!” Tôi, vừa nhớ lại “nó”, liền bịt tai giả vờ không nghe, trong lòng gào khóc:

—Rốt cuộc kẻ nào đã đề xuất cái nghi thức đó hả trời?!

Để chuẩn bị cho trận chiến, tôi bước vào bồn tắm (bồn tắm độc quyền của ta có hiệu quả tăng cường: ngâm 1 phút thì được buff 30 phút, giờ đây nếu ngâm 48 phút có thể kéo dài buff đến 24 giờ theo tỉ lệ 1:30. Nhưng tuyệt đối không vượt quá được). Vậy mà, như thể chuyện hiển nhiên, tất cả thành viên quanh bàn tròn đều ùa vào tắm cùng?!

Cả Mikoto lẫn Utsuho cũng cởi đồ không chút ngần ngại. Đám quái vật này hoàn toàn chẳng biết xấu hổ là gì sao?! …… có vẻ đúng là thế thật.

Nếu chỉ vậy thôi thì tôi còn có thể cắn răng chịu đựng! Vẫn còn có thể biện minh rằng đây là “tắm chung với thú cưng”. Nhưng lần này Maroudo cũng bước vào, cái đó là sao hả?!

“…Thần đã khắc sâu vào mắt rồi. Làn da hồng hào ướt đẫm dưới làn nước nóng, cùng đóa hoa hồng phấn tinh khiết—”

“UWAAAAHHH!!” Tôi vừa khóc vừa vung tay đánh hắn hết sức, nhưng hắn tránh được. Tch, sau khi biến thành ma cà rồng, chỉ số cơ bản của hắn đã tăng gấp đôi, ngày càng khó đối phó hơn.

Tên này ngày càng bệnh, tôi chỉ thấy thiệt thòi trăm bề.

“…Ờm,” trong khi tôi còn bấn loạn, hội trưởng Collard ngập ngừng giơ tay, “Giờ thần có thể nói chưa?”

Thấy Tengai liếc sang tôi xin ý, tôi gật nhẹ.

“Được, ta cho phép ngươi trực tiếp báo cáo trước ngai.”

Collard dạ một tiếng, nhưng vẻ mặt thì đầy hoang mang, “…tại sao thần lại ở đây?”

Trước câu hỏi đó, tôi khoanh tay đáp:

“Câu hỏi khó đấy. Vì sao con người sinh ra và tồn tại, mỗi kẻ đều có đáp án riêng cho mình.”

“Không không, thần không hỏi triết học! Ý thần là, tại sao thần —lẽ ra đang ở phòng hội trưởng thành Alra—lại bị bắt cóc rồi lôi tới đây…”

Theo phản xạ, tôi quay sang thủ phạm—Tengai, “Ngươi không giải thích gì cho hắn à?”

“Tất nhiên thần có nói. Thần bảo, ‘Công chúa cho gọi ngươi, xách mông đi ngay’.”

Ừm, đúng là không giải thích.

“Thôi được rồi, xin lỗi vì hơi gấp rút một chút, ta định phong ngươi làm quốc vương mới của vương quốc này.”

“Ể…EEEEEEEEEEeeeeeeeeeeeeeeehhhhhhhhhhh?!?!”

Hiểu được lý do, Collard sững người. Như mọi khi, phản ứng của ông ta thật tuyệt. Nhưng cũng chính vì vậy mà ông ta rất có năng lực.

Sau một hồi ú ớ chẳng thốt nên lời, tôi liền thúc ép:

“Ta vốn chẳng hứng thú với việc trị quốc hay chính trị. Nên sau khi màn kịch này kết thúc, tất nhiên phải thay đổi lãnh đạo. Vậy thì ta muốn giao lại cho một con người—một kẻ có kinh nghiệm điều hành, lại biết cân bằng, như ngài hội trưởng Collard đây—”

“Không đời nào thần làm được!!!”

Ông ta gào lên hết cỡ.

“Không sao đâu. Bọn thượng tầng hiện tại chỉ là một lũ ngu xuẩn, dám lấy trứng chọi đá với ta đấy thôi. Hoặc là tham lam đến mù quáng, hoặc là vì kiêu ngạo mà nhìn người bằng nửa con mắt, chẳng thấy nổi đại cục. So với họ, ngươi vẫn tốt hơn cả triệu lần.”

“…Thần chẳng biết có nên coi đó là lời khen không, nhưng thần vẫn thấy bất khả thi. Thần đâu có hiểu gì về chính trị quốc gia…”

Collard thở dài, lắc đầu.

“Chính trị quốc gia chẳng phải chỉ là nội chính và ngoại giao sao? Ngoại giao thì cứ dựa vào khí thế của chúng ta, sẽ chẳng có nước nào dám gây hấn cả—mà giả sử có thì ta sẽ nghiền nát chúng. Còn nội chính, cứ giao cho quan lại xử lý, thế nào cũng xoay sở được.

Nhân sự con người chúng ta cũng không can thiệp nhiều, nên ngươi cứ thoải mái. Chẳng phải mơ ước của đám đàn ông là ‘làm vua một nước’ sao? Ta còn cho ngươi Maroudo trợ giúp, hắn sẽ rất hữu ích.”

Trước cái cúi chào của Maroudo, Collard thoáng nghi ngờ, rồi đột ngột trợn tròn mắt, bàn tay run rẩy chỉ thẳng vào hắn.

“…Không… thể nào… Hoàng tử điện hạ A…!?”

“Ngài nhầm rồi. Ta chỉ là kẻ hầu trung thành của công chúa, Maroudo mà thôi. Dù sao thì, mong quốc vương điện hạ chiếu cố.”

Maroudo vỗ vai ông ta, khiến gương mặt Collard như thể hồn lìa khỏi xác.

“Ta đã bảo rồi, tất cả chỉ là màn kịch.”

Tôi nhún vai, nhưng đúng lúc đó, quân địch có động tĩnh. Từ hàng ngũ đối phương, mười con wyvern tung cánh—chắc hẳn là đám long kỵ sĩ nổi danh.

Đồng thời, cuộc đại chiến oẳn-tù-tì của bên này cũng đã ngã ngũ.

“—Tốt! Ta thắng! Ta sẽ làm tiên phong!!”

Một con hổ có đôi cánh dài mười mét—một trong Thất Hung Thú, Vương Hổ Kurashi—reo mừng sung sướng. …Dù tôi chẳng mấy quan tâm, nhưng hắn oẳn-tù-tì kiểu gì với cái bàn tay hổ đó chứ?

“—Vậy thì, công chúa. Xin hãy ban cho chúng thần một lời hiệu lệnh.”

Nghe lời Tengai, mọi ánh mắt đều tập trung về phía tôi.

Aah… tôi thật sự phải nói sao? Phải làm gì bây giờ, vốn dĩ tôi chẳng quen giao tiếp, vốn từ vựng để khích lệ người khác cũng có hạn—

…thôi, mặc kệ. Cứ dùng câu mặc định mà tôi thường ra lệnh cho đám thú cưng trong game vậy.

“Các ngươi, hãy tận diệt những kẻ chắn đường chúng ta!!”

“Tuân lệnhhhhhhhhhhhhh!!”

Trong khoảnh khắc, bầu không khí xung quanh lập tức ngập tràn sát khí và sự căng thẳng tột độ.

Khoan… tôi vừa lỡ miệng nói “tận diệt” sao?! Dù có muốn rút lại thì chắc chắn chẳng ai nghe đâu. Đám này mà nghe lệnh thì sẽ nghiêm túc tiêu diệt sạch, không chừa lấy một mống…

T-thôi, cũng được. Đó chẳng phải chính là công việc của binh sĩ sao?

Giờ chỉ mong kiểm soát được sự quá khích của chúng để khỏi san phẳng cả hoàng đô…