―Và rồi hoàng tử cùng công chúa sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
◆◇◆◇
Tiếng chuông cầu hồn vang vọng khắp hoàng đô Cheadia.
Mọi người dân, bất kể già hay trẻ, đều cúi đầu trong nỗi bi thương.
Thỉnh thoảng, họ lại ngước nhìn về phía hoàng cung, thành tâm nguyện cầu cho linh hồn mà họ kính trọng được an yên dẫn lối về thiên đường.
Trước hoàng cung, bàn thờ được dựng lên, đón vô số người viếng thăm từ khắp trong và ngoài quốc gia. Họ đến dâng hoa, chia buồn, nối dài thành hàng dài bất tận.
Có người rơi lệ, có người lặng lẽ nhắm mắt, cũng có kẻ khẩn thành cầu nguyện với thần linh của mình. Nhưng tất cả đều chung một nỗi niềm bi ai.
◆◇◆◇
“Xem ra cũng chẳng thể nào kết thúc như truyện cổ tích nhỉ. ―Đáng tiếc thay. Thế nhưng, ta thực sự ghét cái tình thế khó chịu này. Ý ta là, hắn rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Người ta thì nhắm mắt lặng lẽ, còn gã kia thì lẩm bẩm những lời cầu nguyện loạn xạ kiểu ‘Hỡi Thần Aeon, xin Người hãy đón nhận linh hồn ô uế này về bên mình.’ Nếu thật sự có một vị thần khoan dung như thế tồn tại, thì bi kịch này đã chẳng xảy ra rồi.”
“Ai mà biết được? Nữ thần duy nhất mà chúng thần tin tưởng chỉ có công chúa thôi―chỉ riêng Người, Công Chúa Hiyuki.”
“…Uuh. Nghĩ lại thì, ở bên ta cũng có mấy giáo phái na ná vậy.”
Cô gái vừa dâng hoa xong. Nàng mặc một chiếc váy tang màu đen, phần cổ điểm viền trắng bằng vải crepe. Đi bên cạnh là một phụ nữ lớn tuổi hơn, vận y phục đơn giản hơn―chính xác hơn thì đó là quan hệ chủ tớ, khi cô gái bước đi, người phụ nữ theo sau.
Cả hai đều đội mũ che mặt, khiến dung nhan không ai nhìn rõ được. Nhưng từ phong thái toát ra, vẻ đoan trang, khí chất thanh nhã ấy hoàn toàn khác biệt người thường.
“Dù sao thì, với tình hình hiện tại, kim đồng hồ của ‘cuộc cách mạng’ mà tên hoàng tử ngu ngốc kia nói đã bị kéo lùi lại rất xa. Có lẽ chúng ta cũng phải thay đổi vài điểm trong kế hoạch.”
“Chúng ta nên lật đổ quốc gia này sao?”
Thị nữ nói nhẹ tựa như chọn một món ăn đêm. Cô gái nhún vai, đáp:
“Lật đổ thì dễ thôi. Nhưng chính sách của chúng ta vốn là thống trị, không phải quản lý, đúng chứ? Sau cùng, một ngày nào đó quốc gia này cũng sẽ bị láng giềng nuốt chửng thôi, mà ta thì chẳng thích thứ của mình bị kẻ khác cướp mất. Nếu có thể, ta muốn giao lại nó cho một kẻ vừa có ích vừa có năng lực.”
“Ý công chúa là, kiểu như tên hoàng tử kia?”
“À, tên đó thì không được. Nếu so về năng lực lãnh đạo, Hội trưởng Collard còn hơn gấp trăm lần. Ít nhất ông ta biết quan sát xung quanh, biết cư xử như một thủ lĩnh. Còn gã hoàng tử kia thì chẳng tự nhận ra bản thân mình không hề xứng với cái tầm ấy.”
‘Bởi vậy ta mới bảo hắn nên chú ý nhìn xuống chân mình,’ cô gái vừa nói thêm, thì chợt khựng lại.
Trước mặt họ, từ sau rặng cây ven đường, một quý tộc trẻ tóc đen hiện thân―Carlos. Hắn quỳ xuống, hành lễ.
◆◇◆◇
“Ô! Thật bất ngờ khi thấy ngài còn khỏe mạnh thế này.”
Đón chào bằng câu nói ấy, tam hoàng tử của vương quốc Amitia, Acyl Claude Amitia, cảm thấy khoan khoái trong lòng, mỉm cười sau bao ngày.
“…Người duy nhất sẽ nói với ta như vậy, chỉ có nàng thôi, Công chúa Hiyuki. Tất cả những kẻ khác chỉ toàn thốt ra lời an ủi, e sợ tâm trạng nhạy cảm của ta.”
“Ấy là vì cái bộ mặt thảm hại kia―à mà, cũng không khác thường ngày là mấy―nhưng gương mặt phờ phạc như kẻ sắp chết đó sẽ khiến người ta không kìm được mà nói một lời an ủi.”
“…Ôi trời, vậy thì mặt mũi vốn dĩ của ta tệ đến thế sao?”
“Trong trí nhớ ta chỉ toàn thấy ngươi với cái nụ cười ngốc nghếch hay ánh mắt dâm tà lượn khắp thân người khác. ―À xin lỗi, thất lễ rồi.”
Hiyuki nhún vai, ngồi xuống sofa đối diện Acyl. Đứng sau lưng nàng là Mikoto, còn sau lưng Acyl là Carlos, như lẽ thường.
Nghe lời nàng, hoàng tử gượng cười, nhưng rồi chợt để ý đến bộ váy tang Hiyuki đang mặc, hắn ngạc nhiên hỏi:
“Bộ váy tang đó…là để…?”
Thông thường, lễ phục tang chỉ được thân quyến mặc tại tang lễ.
“À, xin lỗi vì ta đã tự ý. Nhưng đây là lời phân ưu cho ‘cô em gái’ của ta―, dù gì con bé cũng từng gọi ta là ‘chị’ dù chỉ trong chốc lát. Nên xin thứ lỗi nếu ta mặc như vậy. Có khiến ngươi phiền lòng chăng?”
Bị cảm xúc dâng tràn, Acyl lắc đầu.
“Hoàn toàn không. Nếu Angelica nghe được, hẳn em ấy sẽ rất vui mừng.”
Lần đầu tiên cái tên Angelica vang lên, nụ cười biến mất khỏi môi Hiyuki.
“Thật là bất hạnh.”
Chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng lời phân ưu ấy chứa đựng nỗi đồng cảm sâu sắc mà vạn lời cũng chẳng sánh được.
Phía sau, Mikoto cúi rạp đầu thay cho chủ nhân.
“Không…Tất cả là lỗi của ta. Đáng lẽ ta phải xác minh lại đám cận vệ… Dù sao, bọn thủ phạm kia chính là mấy tên thanh niên trong hội hỗ trợ phong trào chính trị của ta!”
Mỗi lời Acyl nói ra đều cay đắng như máu trào khỏi cổ họng, khiến Hiyuki nhíu mày.
“Chẳng lẽ lại là đòn ám toán của phe quý tộc phía sau màn?”
“…Nếu thế thì cơn giận này của ta đã chẳng thể nào kiềm nén nổi. Nhưng không, bọn chúng do chính tay ta chọn―bốn tên trai trẻ mười lăm đến mười tám tuổi, thuộc hội thanh niên ủng hộ phong trào. Không có kẻ nào đứng sau, chỉ đơn giản là vì tiền.”
“Thật đáng buồn…”
“Được giao trọng trách canh giữ trong biệt trang, vậy mà chúng lại hô ‘Bọn ngươi là hoàng thất, lũ quý tộc sa đọa!’, ‘Hãy nếm trải nỗi khổ của chúng ta!’, ‘Đây là báo ứng chính đáng!’, rồi cướp bóc, thậm chí còn xâm hại Angelica… Khi thị vệ bên ngoài phát hiện thì Angelica đã uống thuốc độc để bảo toàn trinh tiết.”
Hiyuki lặng im, gương mặt nghiêm trọng.
“Hoàng thất không thể để lộ một thứ động trời như thế, nên có lẽ đành coi là may mắn. ở bên ngoài, người ta công bố rằng…Angelica đi nghỉ dưỡng ở biệt trang bên hồ Fulvia để chữa bệnh, rồi bệnh tình trở nặng.”
“Hmm, cũng được. Còn mấy kẻ khốn kia, chắc cũng nhận báo ứng rồi nhỉ?”
“…Ừ, chúng bị xử kín, vài hôm nữa sẽ hành quyết…”
Đôi mắt Hiyuki lóe lên ánh nguy hiểm.
“…Chậm chạp quá. Sao ngươi không tự tay trừng phạt?”
Nghe vậy, Acyl cúi đầu chịu đựng, rồi ngẩng lên, nỗi bi thương xen lẫn phẫn nộ.
“Nói thật, ta chẳng hả dạ dù có xé xác chúng ra! Bao lần ta muốn cầm kiếm tự tay kết liễu! …Nhưng, dù ta có giết chúng thì Angelica cũng chẳng sống lại. Hơn nữa, ta chính là người đã nói với đồng chí rằng đừng dùng máu trả máu. Báo thù chẳng mang lại điều gì―”
“Không sao cả, dẫu báo thù chẳng sinh ra gì, nhưng ít nhất nó cũng làm ngươi nhẹ nhõm đôi phần.”
Acyl cắn chặt môi.
“Thôi thì, đó là chuyện riêng ngươi, ta sẽ không nói thêm. Nhưng ngươi còn định tiếp tục cái phong trào dân chủ ấy sao? Angelica chẳng còn để ngươi phô bày thế giới tốt đẹp nữa rồi.”
“…Ta sẽ tiếp tục. Angelica sẽ nhìn thấy từ thiên đường.”
Nghe vậy, Hiyuki nhún vai.
“Nếu ngươi cố chấp vậy thì ta cũng chẳng nói thêm. Nhưng ta nhắc lại, hãy chú ý nhìn xuống chân mình.”
“…Phải. Lần này ta sẽ khắc ghi vào tim.”
Thấy Acyl đồng ý, Hiyuki đứng dậy.
“Đi sớm thế sao? Nhắc mới nhớ, lần trước chúng ta đã hẹn tái đấu, giờ có tiện không?”
“Ta xin thôi. Hiện tại ta không còn tâm trí để múa kiếm. Hơn nữa, ta cũng chẳng mấy hứng thú giúp ngươi tự sát.”
Từ “tự sát” khiến Acyl sững người. Dù cố giả vờ không hiểu, vẻ mặt hắn đã lộ ra rằng nàng đã đoán trúng.
“Nhắc mới nhớ, ta có thể được nhìn mặt Angelica lần cuối chứ?”
“Không, thi hài em ấy đã đưa vào lăng hoàng tộc. Chỉ thành viên hoàng thất mới có thể viếng, nhưng khuôn mặt ấy…rất đẹp.”
Hồi tưởng lại dung nhan người em gái khi nằm xuống, Acyl khẽ mỉm cười đầy bi thương.
“Vậy sao. Ta đến đây cũng bởi Carlos nghĩ rằng ta có thể tiễn biệt em ấy lần cuối, thật tiếc.”
Nói rồi, nàng lấy ra một đóa hoa đỏ rực từ ngực áo.
“Nếu không phiền, lần tới khi ngươi đến bên Angelica, xin hãy đặt giúp ta bông hoa này cho em ấy.”
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng đỏ chợt lóe trong mắt Hiyuki.
“…Ta hiểu rồi. Nhất định.”
Acyl gật đầu, nhận lấy đóa hoa.
◆◇◆◇
Sau khi tiễn Hiyuki ra ngoài, trở về gian phòng riêng trong hoàng cung, Acyl xoay xoay đóa hồng đỏ trong tay. Kỳ lạ thay, trái tim tưởng chừng đã đóng băng nay bỗng thấy ấm lại.
―Có lẽ, hắn đã bị cuốn hút bởi nàng công chúa kỳ dị ấy.
Tưởng rằng trái tim đã hóa băng từ khi mất đi người thân yêu, nhưng thì ra vẫn còn người có thể khiến hắn rung động.
Ý nghĩ đó, thành thật mà nói, khiến hắn hạnh phúc.
“―Vậy thì, Carlos. Từ mai ta lại bận rộn rồi!”
Hoàng tử vừa nói với Carlos đứng phía sau, vừa đứng dậy―thì âm thanh nặng nề vang lên, lưỡi kiếm xuyên thẳng qua lồng ngực hắn.
“…Ca-Carlos…?”
Không phải kinh ngạc, mà là ánh nhìn đầy khó tin khi Acyl quay lại. Trước mắt hắn là một thiếu niên trông như một đứa nhóc đã lạc lối―người đã đâm hắn, kẻ vừa là người hắn coi như anh em, vừa là cận thần trung thành, cũng là bạn thân nhất đời.
“…Tại…sao…?”
“…Lẽ ra thần mới phải hỏi tại sao, điện hạ. Tại sao người vẫn tiếp tục phong trào chính trị dù Angelica đã chết!? Bao công sức của thần đều là để người từ bỏ kế hoạch, hòng ngăn bi kịch xảy ra!”
“…Đừng nói…Angelica…cũng là…ngươi…”
Carlos khẽ gật đầu.
“Thần không trực tiếp… nhưng chính thần là kẻ sắp đặt.”
“…Tại sao? Ngươi…thuộc phe quý tộc….”
Carlos lắc đầu.
“Không. Từ khi sinh ra, thần đã thề trung thành với hoàng thất.”
“……”
Acyl tròn mắt, rồi sững sờ nhận ra. “…Ra vậy, thì phụ hoàng…”
“……”
Carlos im lặng. Nhưng sự im lặng ấy chính là câu trả lời.
Hóa ra, đức vua―phụ thân của hắn―đã vẫy cái đuôi chó trước phe Quý tộc, quyết tâm trừ khử thằng con cản đường.
Có lẽ Carlos cũng khó xử khi nhận mệnh lệnh đó. Hắn không nỡ trực tiếp hại Acyl, nên đã tính chuyện hạ sát Angelica, mong rằng Acyl vì cú sốc mà từ bỏ phong trào.
Thế nhưng trái với mong muốn, Acyl lại càng quyết chí tiếp tục. Vì thế, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài hạ sát Acyl.
‘Hãy chú ý nhìn xuống chân mình.’
Lời Hiyuki khi nãy lại vang vọng trong tâm trí Acyl.
Aah…ta đã không thật sự coi trọng lời nàng…
Tầm mắt dần mờ đi, Acyl khẽ nói với đóa hồng đỏ trong tay:
“…Xin lỗi…công chúa. Ta không thể giữ…cả hai…lời hứa…”
Tiếng chuông cầu hồn lại vang xa, khi ý thức hắn tan biến vào bóng tối.
◆◇◆◇
Tam hoàng tử vương quốc Amitia, Acyl Claude Amitia, đã bị ám sát.
Từ tang vật bỏ lại―một thanh ma kiếm cùng đóa hồng đỏ―người ta kết luận thủ phạm không phải nhân loại mà là ma tộc.
―Ngay trong ngày, vương quốc Amitia chính thức tuyên chiến với Ma quốc, Xích Hoàng Triều.
Nhưng chẳng ai hay biết, ba ngày sau đó, thi thể của hoàng tử Acyl an táng trong lăng hoàng tộc đã biến mất không dấu vết.

