Vol 1: Cõi Tái Sinh

Chương 7 - Thỏa ước của các quý ông

2025-09-21

1

Sau khi khóa cửa lại, phó hội trưởng Gald quay về chỗ ngồi, trừng mắt nhìn tôi.

Ánh mắt ấy, cộng thêm khuôn mặt đầy sẹo và đáng sợ, dễ dàng làm một đứa trẻ bật khóc.

Mà đúng là bề ngoài của tôi hiện tại cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.

Nhưng nếu đem mặt ông ta so với mấy anh bạn ma thú kia, thì cũng chẳng khác gì… một đứa bé cáu kỉnh cả.

“Ta ghét vòng vo, nên hỏi thẳng luôn. Rốt cuộc cô là ai?”

…Ta là ai ư… nên giải thích thế nào đây?

“…”

Trong khi ta vẫn giữ im lặng, phó hội trưởng bỗng xòe hai bàn tay ra trước mặt ta.

…Đường sinh mệnh ngắn thế kia— Lòng bàn tay bóng loáng vì mồ hôi túa ra.

“Nhìn tay ta đi, mồ hôi không ngừng đổ ra từ lúc cô bước vào đây. Ta cá là hai người phía sau cũng ướt sũng cả rồi.”

Nghe vậy, tôi ngoái lại nhìn hai gã lính gác đứng ở cửa. Ngay khi chạm mắt với tôi , cả hai lập tức cúi gằm xuống, mặt tái nhợt.

“Hai người đó đều là mạo hiểm giả hạng B chính hiệu, còn ta, hồi còn hoạt động, đã từng là hạng A. Chính vì thế, chúng ta có thể cảm nhận bằng bản năng rằng cô là kẻ cực kỳ nguy hiểm.”

Ehhhhhh? Thế mà tôi nghĩ mình chỉ là một công chúa ma cà rồng vô hại cơ đấy.

“Hồi đó ta liều lĩnh lắm. Đã từng thách đấu cả griffin lẫn rồng. Đã nhiều lần ở cửa tử mà vẫn thoát, thậm chí còn đánh bại kẻ địch, có kẻ chỉ thấy ta đã chưa đánh mà hàng.

…Thế nhưng cô thì khác— không, cô hoàn toàn ở một đẳng cấp khác. Thật lòng mà nói, ta chỉ muốn chạy trốn khỏi cô ngay lập tức. Để giữ mạng, ta thậm chí sẵn sàng làm chuyện nhục nhã nhất, kể cả liếm mông cô! Ta vui vẻ làm luôn!”

Aaaaaaahhhhhhhhhh!!Tôi theo phản xạ lấy tay che mông, nhảy bật khỏi ghế sofa.

“Gald, thì ra ông là loại ưa trẻ con à…”

Hội trưởng Collard nhìn Gald với ánh mắt lạnh lẽo như nhìn rác rưởi.

“K–KHÔNG, ĐỢI ĐÃ! Ta không có cái sở thích đó, chỉ là ví von thôi mà!”

Bỏ qua Gald đang tuyệt vọng thanh minh, Collard ngoắc tay bảo ta: “Thôi nào, mời tiểu thư ngồi lại đi.”

Vậy là tạm thời ta ngồi xuống sofa, tất nhiên là ngồi cách xa Gald nhất có thể.

“Ta không đủ kinh nghiệm thực chiến để cảm nhận bản năng như những người khác trong phòng… nhưng ngay cả vậy, ta cũng biết cô là một tồn tại phi thường. Cô cũng rõ chứ? Cái kết giới và ma pháp dò tìm ta đặt quanh hội quán…”

“À, cái thứ trói như băng dính với tơ nhện ấy hả?”

Ban đầu tôi chỉ định giũ nó ra và tránh làm vỡ nó, nhưng nó cứ dính quanh làm phiền, thế là tôi giật mạnh một cái, và nó đứt luôn~

“Cái kết giới có thể chống được ma thú hạng B mà lại bị gọi là ‘băng dính’, còn ma pháp dò tìm thượng hạng của cả nước thì là ‘tơ nhện’ ư?!”

Nghe hội trưởng thốt lên đầy kinh ngạc, tôi cũng giật mình.

“Eeeeh, cái đó để chống hạng B á?! Còn cái kia là ma pháp thượng hạng?! Yếu thế!?”

Không may là tôi đã lỡ miệng nói thật. Gald tức tối chen ngang:

“Nói cho cô biết, hội này có đến 20.000 mạo hiểm giả đăng ký. Trong đó 500 hạng B, 60 hạng A. Thêm vào đó còn có 500 binh lính của vương quốc đóng quân. Ta chẳng cần biết cô là quái gì, nhưng liệu cô có thể một mình hạ hết được không?”

Chẳng cần bận tâm ông ta hù dọa thật hay giả, tôi giơ ba ngón tay lên.

“Hử? Ý gì đây?”

“Một mình ta… hừm. Nếu giao chiến trực diện, đây là số thời gian ta cần để quét sạch tất cả.”

“…Ngươi nói là 3 ngày?”

Thấy Gald nhăn mặt, ta khẽ lắc đầu.

“Không, chỉ cần 3 phút thôi. Mà nếu ta mang theo thuộc hạ, chỉ một đứa cũng đủ xóa cả thành này trong vài giây.”

『Cho thần không tới 2 giây là được!』

Tengai vang vọng trong ngực tôi, hùng hồn tuyên bố. Vâng, tôi cũng tin là thật, và điều đó mới đáng lo.

“…Hoang đường, chắc chắn ngươi chỉ phét lác.”

Ông ta choáng váng, cố chấp buông lời trấn an bản thân.

Hừ, bắt đầu khó chịu rồi đấy…

“Khoan! Đừng bảo ngươi định nói câu kiểu ‘nếu không tin thì ta sẽ biểu diễn cho xem’ đấy nhé!?”

Tôi mở to mắt nhìn Collard đang hốt hoảng đứng bật dậy. Trúng phóc, đó đúng là điều ta định nói.

“…Ra vậy. Ta hoàn toàn tin lời cô. Nhưng ta mong một tồn tại như thần linh sẽ không buông mấy lời bất cẩn như trò đùa nữa.”

Thấy họ lo lắng chẳng khác gì ta lúc trước… lại khiến ta thấy khoái trá. Giống như, “Fufufu, cuối cùng mọi người cũng nếm trải nỗi khổ của tôi.”

Nhưng thôi, trêu chọc thế đủ rồi, giờ dừng lại.

“Miễn là các ngươi không cản đường, ta cũng chẳng định động tới thành phố.”

“…Chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tin cô. Ngăn cũng không nổi. Được rồi. Chúng ta sẽ không can thiệp vào hành động của cô. Chúng ta hứa sẽ đáp ứng các yêu cầu của cô trong khả năng tốt nhất.”

“Hmmm, vậy thì ta có một— à không, hai yêu cầu. Trước tiên, ngừng giám sát ta.”

Việc họ định giám sát tôi là chuyện hiển nhiên. Cả bọn chỉ biết gượng gạo gật đầu.

“Còn yêu cầu thứ hai, trong thời gian ta lưu lại, có thể sẽ có vài cô gái trẻ biến mất vào ban đêm và được tìm thấy trong tình trạng hơi mơ màng. Tính mạng của họ tuyệt đối không nguy hiểm và sẽ được trả lại đúng chỗ ban đầu, nên ta muốn các ngươi nhắm mắt bỏ qua.”

“Khoan đã! Đó là tội nghiêm trọng! Với lại, làm sao phân biệt được những vụ không phải do cô làm?!”

Ừm, đúng là họ có lý. Nếu trùng với vụ bắt cóc thật thì to chuyện.

“À, vậy ta sẽ thu hẹp điều kiện. Độ tuổi từ 15 đến 20, xinh đẹp, khỏe mạnh và còn trinh. Trước khi mất tích, sẽ có người thấy họ trò chuyện với một mỹ nam tóc vàng tuyệt đẹp, thế được chưa?”

“Ngay cả vậy thì vẫn rộng quá. Nói ngắn gọn, mục tiêu là kiểu như Mia lúc nãy, đúng không?”

Rõ ràng ánh mắt Gald toát lên ý tứ: “Đừng hòng động đến nhân viên của ta!”

“Có thể nói vậy. Mia đúng gu ta, tiếc là không còn trinh.”

“”””Cái— gì!?!””””

Vì lý do nào đó, hội trưởng và hai lính gác cùng hô kinh ngạc theo Gald.

“Th– thế Mina thì sao?! Cô tiếp tân tóc đỏ hàng thứ ba bên trái. Cô ấy trong sáng lắm!”

Collard vứt luôn vẻ điềm tĩnh, mặt mũi căng thẳng, gặng hỏi ta.

“À~ Cô đó hả. Ta ngửi thấy mùi vài gã đàn ông trên người cô ấy. Chắc cũng phải 2-3 người rồi.”

“Th– thật sao?!”

Hội trưởng khuỵu gối, mặt mày như tận thế đến nơi.

Sao tôi lại thấy ông ta sốc vì chuyện này còn hơn cả lúc nãy tôi dọa diệt thành nhỉ?

“Vậy thì Lucia… cô gái tóc đen có nốt ruồi dưới mắt, sao rồi?!”

“Còn Ellen?! Cô tóc vàng buộc đuôi ngựa ấy!”

Hai lính gác cũng lao đến níu lấy tôi , mỗi người hỏi một câu.

…Ơ, chứ cái bản năng sợ hãi tôi lúc nãy bay đâu rồi?

Hay là chuyện này nghiêm trọng tới mức quên luôn cả nỗi sợ?!

“À thì, chuyện này rõ ràng thuộc về đời tư, ta không tiện tiết lộ thêm…”

Mặc kệ lời tôi, cả hai vẫn ép hỏi suốt một lúc. Còn Collard thì vẫn chưa gượng dậy được sau cú sốc. Tôi liếc sang Gald, ông ta cũng đang ngẩn người ra.

Đúng là đàn ông, thật ngốc nghếch.

Ghi chú tác giả

Đây là trạng thái của họ:

Hội trưởng Collard

Chủng tộc: Nhân loại (Pháp sư)

Tên: Collard Aldenant

Chức nghiệp: Hội trưởng Hội mạo hiểm giả thành Arla

HP: 1,730

MP: 4,150

Phó hội trưởng Gald

Chủng tộc: Nhân loại (Kiếm sĩ trọng giáp)

Tên: Gald Bass

Chức nghiệp: Phó hội trưởng Hội mạo hiểm giả thành Arla

HP: 4,350

MP: 1,220

Hội trưởng bắt buộc phải có thực lực thượng thừa, nên ít nhất ngang một mạo hiểm giả hạng A.

Còn lý do Hiyuki nói “3 phút” là bởi: khi nghiêm túc, cô có thể hạ 1.000 ma thú cùng cấp trong vòng 1-2 phút. 3 phút là đã tính dư ra một khoảng an toàn rồi.