Vol 1: Cõi Tái Sinh

Chương 5 - Những mạo hiểm giả

2025-09-20

7

Chim Emu, loài chim khi trưởng thành có đôi chân dài tới hơn 1,7 mét. Tính cả phần đầu, chiều cao của nó vượt quá 3 mét.

Tuy là loài chim không biết bay, nhưng chúng chạy cực nhanh.

Hơn nữa, Emu có thể ăn bất cứ loại cỏ dại nào, dù cho có khó ngửi đến đâu.

Giá của chúng rẻ hơn nhiều so với ngựa hay địa long, một sự lựa chọn thiết yếu cho những nhà thám hiểm ‘đỗ nghèo khỉ’ như Joey.

Tuy nhiên, Emu lại có nhiều nhược điểm.

Trước hết, sức chở của chúng thua xa ngựa, thậm chí còn kém cả lừa.

Thứ hai, đúng với tiếng “đầu chim”, chúng không tương thích với các bài huấn luyện phức tạp.

Thứ ba, và cũng chí mạng nhất: Emu có tính khí cực tệ, luôn tỏ thái độ thù địch với bất kỳ ai ngoại trừ chủ nhân của mình.

Cũng vì cái lí do thứ 3 này mà con Emu bị cột vào gốc cây. Nhưng ngay khoảnh khắc Hiyuki nhìn thấy nó—

“Heeeー, đó là emu sao?! Nhìn như chocobo ấy, dễ thương ghê~.”

Hiyuki nở nụ cười, nửa chạy tới con chim, khiến Joey hoảng hốt trước hành động liều lĩnh của cô gái không hề phòng bị.

“Đ-ĐỢI ĐÃ! Con chim đó tính khí tệ――”

Cảnh báo của Joey còn chưa kịp dứt, con chim giật mình đã co chân lại, như thể chuẩn bị tung cú đá sấm sét hất cô gái bay lên trời. –Ngay lúc đó, mắt con chim và mắt cô gái chạm nhau.

Mặt con Emu thoáng biến sắc, vội vàng đặt chân xuống và cúi đầu sát đất, dáng vẻ sợ sệt phục tùng.

“…Ể? Ể? Sao lại thế…?”

Trong khi Joey đứng ngẩn người, Hiyuki lại nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của con chim.

“Uwaaah~, đứa bé này dễ thương thật~. Trên đời lại có thứ thế này cơ à. Tôi muốn mang 5-6 con về nuôi quá đi.” – Cô mỉm cười hạnh phúc.

“Thôi, chắc cũng không sao đâu… không phải vấn đề gì nghiêm trọng.” Joey thở phào, bắt đầu cởi dây buộc Emu vào gốc cây.

“Giỏi lắm, bất ngờ ghê, mày không làm hại cô ấy. Ngoan lắm.”

Joey vỗ nhẹ vào cằm dưới của Emu, rồi leo lên yên, cho chân vào bàn đạp, giữ chắc thế ngồi.

“Này Hiyuki, ngồi lên sau lưng tôi đi. Thật ra yên chỉ thiết kế cho một người nên hơi hẹp, nhưng vì cô nhỏ con nên chắc ổn thôi.”

“Anh không cần nhấn mạnh chữ 『nhỏ con』đâu nhé.”

Hiyuki bĩu môi, leo lên sau lưng Joey, ngồi nghiêng, hai chân khép lại.

…À—À hiểu rồi… vì cô ấy đang mặc váy.

Trái tim Joey đập loạn cả lên bởi tư thế đó, nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh để nhắc nhở:

“Tốt hơn hết là cô nên ôm chắc lấy eo tôi, nếu không sẽ dễ bị ngã đấy.”“Ư-ừm, được rồi…”

Được nhắc vậy, Hiyuki áp sát thân hình mảnh mai của mình vào lưng Joey.

Ngay tức thì, hương thơm ngọt ngào như mật hoa phảng phất từ cô gái tràn vào khứu giác cậu. Và cảm giác đàn hồi mềm mại, không thể lẫn vào đâu được, áp lên lưng khiến cả cơ thể Joey nóng bừng, bản năng đàn ông như muốn bùng nổ. Cậu vội lắc đầu trong hoảng loạn.

“C-chết tiệt, nguy rồi!”

Joey buột miệng thốt ra.

“Hửm? Anh vừa nói gì sao?”

Hiyuki nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy phần cổ Joey đỏ lựng khi cậu cúi gằm xuống, đầy xấu hổ.

“K-không có gì cả! Tôi chỉ nghĩ thật tệ vì quanh đây chẳng có đồ ăn thôi.”

“Ồ, nếu vậy thì tôi có ít thịt khô đây. Với lại, khi đến thị trấn Alra, ở đó hẳn có rất nhiều đồ ăn, từ hàng quán vỉa hè tới nhà hàng hẳn hoi. Anh chịu nhịn tới lúc đó được không?”

“Ừ, chắc tôi chịu được. Dù sao tôi cũng có ít lương khô dự phòng … nhưng, nếu được, tôi không muốn động vào chúng [note80655], vì không biết lúc nào sẽ thật sự cần.”

“Ra vậy, lương khô để dành cho tình huống khẩn cấp. Nếu ăn giờ thì lúc nguy cấp thật sẽ khó xử. Vậy thì nhịn, rồi tới thị trấn ăn ngon hơn đi!”

“Ừ, đành chịu thôi.”

Joey lập tức kéo dây cương ra hiệu cho con chim đứng dậy, nhưng lạ thay, nó không nghe lời.

Ngay lúc đó, Emu quay đầu nhìn về phía Hiyuki như chờ chỉ thị.

Hiyuki khẽ gật đầu, rồi con chim lập tức ngoan ngoãn làm theo Joey, đứng dậy.

“Chuyện gì với nó thế? Đồ chim mê gái, mới gặp con gái người ta lần đầu tiên mà mày nghe lời cô ấy hơn cả chủ mày hả?”

Joey lẩm bẩm khó chịu, còn Hiyuki thì bật cười, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông Emu.

“Ahahaha, thế thì vinh dự quá. Nhưng này, không được cãi Joey đâu nhé.”

Nghe cô nói, con Emu chỉ “gáy” đáp lại như đồng ý.

◆◇◆◇

Thành phố tự do Alra phát triển nhờ vị trí trọng yếu nằm ngay giao lộ chính.

Hơn nữa, thành phố còn gần dungeon, rừng, và phía sau là dãy núi Bạch Long – nơi khai thác được kim loại chất lượng cao.

Vì vậy, nơi đây trở thành thánh địa cho thương nhân, thợ thủ công, cũng như những thanh niên từ quê nghèo lên thành để lập nghiệp, theo đuổi khát vọng.

Tất nhiên, Hiệp hội mạo hiểm nơi đây cũng tương xứng với quy mô này. Họ xây một tòa nhà đá ba tầng, to lớn và bề thế nhất thành phố. Dù không muốn cũng khó mà không nhìn thấy nó khi đi dọc đại lộ vì cái vẻ ngoài đồ sộ đó.

Số lượng thám hiểm giả đăng ký ở đây không dưới hai vạn người.

Từ hạng G thấp nhất – tập sự (intern không lương), cho đến hạng A đỉnh cao – những người có thể một mình đấu ngang cả rồng.

Nhân viên hội đã quá quen với những kẻ đủ mọi tính cách: ồn ào, gàn dở, hay tệ hại.

Thế nhưng, vào buổi chiều hôm đó, một cảnh tượng khác thường xuất hiện – một cô gái xa lạ, được dẫn tới bởi một tân binh hạng F.

Quả thật là tổ hợp lạ đời.

“Này Joey, cô công chúa đó ở đâu ra thế?! Cậu bắt cóc à?! Hay là, chẳng lẽ… bỏ trốn cùng nhau?!”

Cô gái có nhan sắc nổi bật ấy ngồi trên chiếc ghế sô-pha rẻ tiền của hội, đung đưa chân, tò mò nhìn quanh. Quần áo cô mặc tinh xảo đến mức người thường cũng nhận ra ngay nó được làm nên bằng rất nhiều công sức và tiền bạc. Nom như một công chúa cải trang đi du hành.

Quầy tiếp tân và thanh toán thưởng ở tầng một, vốn lúc nào cũng náo nhiệt, giờ lại nín thở theo dõi từng cử chỉ của cô.

Giữa không khí căng thẳng ấy, một nhân viên nữ – Mia, một miêu nhân, năm nay vừa tròn 20 – người quen của Joey, liền chống tay lên quầy, cúi sát xuống chất vấn.

Thông thường, chỉ cần Mia – một chị gái xinh đẹp hơn tuổi cậu – cất tiếng, Joey đã đỏ mặt, cuống quýt, ấp úng nhận nhiệm vụ. Nhưng lần này, khi cô ghé sát đến mức suýt chạm mặt, cậu chỉ thở dài, mặt tỉnh bơ.

“…Không phải thế. Chỉ là khách hàng thôi, em được thuê làm hộ tống kiêm dẫn đường. Cô ấy muốn xem hội, nên em đưa tới đây. Có vấn đề gì sao, chị Mia?”

“Ể… à, không, không có gì đâu…”

Mia hơi sững người trước thái độ dửng dưng khác hẳn thường ngày của Joey. Cô lại nhìn cô gái kia, lòng rối bời.

Thấy Mia bình tĩnh lại, Joey bắt đầu nói về yêu cầu công việc.

“À mà, vụ yêu cầu tiêu diệt bầy chó hoang, hạn còn kịp chứ?”

“À, cái đó.” Mia gật đầu, trở lại dáng vẻ chuyên nghiệp. “Còn hai ngày nữa. Sao, cậu chưa tìm thấy à?”

“Có chứ. em tìm ra, đánh luôn rồi. Nhưng không phải một con, mà tận hai. Chắc là một cặp. Tôi suýt đi đời, nên phải về chuẩn bị lại.”

“Hmmm, là một cặp à. Thế thì tôi sẽ báo lại khách hàng, thương lượng thêm tiền thưởng và kéo dài hạn nộp.”

“Vậy thì tốt quá, cảm ơn.”

“Nhưng Joey này, nói thật lòng, dù một hay hai chiến khuyển thì với thám hiểm giả lành nghề cũng chẳng khác biệt mấy. ―Cậu có chắc mình nhận yêu cầu này hơi sớm không? Hay là cậu gia nhập tổ đội nào đó đi?”

Mia khuyên răn như một người chị, còn Joey thì chỉ thở dài.

“Chắc em cũng tìm được nhóm chịu nhận em thôi, nhưng sẽ chỉ làm khuân vác chứ gì?”

“Làm khuân vác cũng là kinh nghiệm quý, Joey ạ.” Mia nhắc lại, nhưng cậu vẫn chưa phục.

Thực tế, đúng là có người một mình lập công trạng lẫy lừng từ khi mới khởi đầu, nhanh chóng vang danh khắp nơi. Nhưng số đó hiếm đến mức đếm trên đầu ngón tay.

So với vậy, năng lực Joey chỉ ở mức trung bình. Con đường duy nhất để cậu trở thành thám hiểm giả chân chính chính là kiên nhẫn tích lũy từng chút kinh nghiệm. Nếu không chấp nhận thỏa hiệp ở đâu đó, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bỏ cuộc, hoặc mất mạng…

Mia, từng chứng kiến nhiều kẻ trẻ tuổi như vậy trong suốt quá trình làm công việc này, khẽ thở dài.

“―À này, Mia. Xem giúp em mấy đồng xu này dùng được không?”

Joey, có lẽ muốn thay đổi bầu không khí, lấy mấy đồng xu lấy từ túi ra quầy.

“…Hmm tôi chưa thấy loại tiền nào có hoa văn thế này cả.”

Cô thử nhấc một đồng vàng lên, ước lượng cân nặng. Không giống giả, thậm chí còn nặng hơn đồng vàng đại lục vốn pha bạc.

(-Không lẽ đây là vàng ròng?!)

Mia lại nhặt một đồng to gấp đôi, tưởng là bạc, nhưng ánh sáng cầu vồng phản chiếu từ đó khiến cô suýt hét lên.

(Đ-đây là… chẳng lẽ orichalcum?!)

Mia vội vàng trả lại đồng tiền, cố kìm tay run rẩy, lập tức nhờ nhân viên sau quầy đi báo, rồi quay lại hỏi Joey, nửa tin nửa ngờ.

“Này Joey, mấy đồng này cậu lấy ở đâu ra vậy?”

“À, cô gái đó đưa em làm thù lao nhiệm vụ trước đó.”

Joey chỉ về phía Hiyuki – lúc này đang hứng thú xem bảng nhiệm vụ, thỉnh thoảng còn rũ vai như bị bụi bặm làm phiền.

“―Ra vậy, tôi đoán đúng rồi.”

Nhân viên vừa đi báo trở lại, vẻ mặt hoảng hốt, ghé tai thì thầm với Mia.

“Joey, xin lỗi, nhưng tôi muốn hỏi cậu vài điều. Cậu có thể lên phòng hội trưởng với tôi không?”

Joey sợ hãi, mặt tái nhợt.

“Đ-đừng nói đây là tiền trộm cắp chứ?”

“Không phải vậy đâu. Chỉ là chuyện này khó hiểu quá, tôi muốn biết rõ hơn thôi.”“……”

Khi Joey còn lưỡng lự, Hiyuki đã bước tới quầy, lên tiếng.

“Tôi không phiền. Với lại, tôi có điều muốn xác nhận. Nếu gặp được hội trưởng thì chẳng phải là phúc họa song hành sao?”

Joey gật đầu.

“Vậy tốt. Phòng hội trưởng ở tầng ba. Mời đi lối này.”

Hiyuki đi theo sau Mia, người đã đứng dậy dẫn đường lên cầu thang. Khi đó, cô lại vỗ vào vai như lúc trước.

“Này, cô làm vậy suốt từ nãy. Ở đây bụi lắm à?” Joey hỏi.

Hiyuki chỉ nở nụ cười tinh nghịch, lảng tránh.

“Không đâu, tôi chỉ để ý đến mấy sợi tơ nhện thôi… Dù sao, cả khi chuyện mấy đồng xu này không xảy ra, thì tôi cũng nghĩ sớm muộn sẽ gặp họ.”

Ghi chú

[Lên trên]
Ý chú là sao? Ai là lương khô?
Ý chú là sao? Ai là lương khô?